Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngọc Sơn Cực Lạc Đường

                                       (1)

     Chưa đầy nửa tháng từ khi Phương Đa Bệnh rời Kim Uyên Minh không một lời từ biệt. Kể từ sau cái sự việc ngày hôm ấy , dường như hắn rất hiếm đến làm phiền y.

     Sau một trận tuyết nhẹ, thời tiết trở nên càng lạnh hơn. Từ đó cũng xuất hiện chậu than đặt trong phòng nơi Lý Liên Hoa đang ở. Nhân lúc Địch Phi Thanh không có ở đây, y khoác trên mình chiếc áo lông cáo, ngồi thư thái uống trà đọc sách.

     Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Địch Phi Thanh, thân thể của y đã hồi phục không ít, khi đi dạo y đã có thể đi xa hơn một chút. Mấy ngày trước, Địch Phi Thanh còn tự mình dẫn y đi chợ.

     Từ khi Địch Phi Thanh bắt đầu xử lý chuyện tông môn, các phe liên minh của Kim Uyên Minh nhanh chóng lập lại trật tự, mọi chuyện trở nên ổn định. Gã không cần phải hàng ngày đi nghe báo cáo công việc của từng chi nhánh, Địch Phi Thanh chỉ đến đó khi có việc quan trọng. Vốn dĩ hôm nay không cần đi, nhưng Vô Nhan vừa mới phái người tới đây, hình như có chuyện gấp.

Địch Phi Thanh ở bên ngoài thì thầm với tên thuộc hạ vài câu. Sau đó lại bước vào nói với Lý Liên Hoa rằng có việc cần phải đi. Yêu cầu y đợi gã về dùng chung bữa trưa. Vừa đặt chân ra khỏi cửa, Địch Phi Thanh sợ y lại bị cảm nên quay vào dặn dò vài câu rồi mới vội vàng đi theo tên thuộc hạ ra ngoài.

Bữa trưa được Địch Phi Thanh sai người mang đến. Sau khi bữa ăn đã được dọn lên, người hầu nói: "Tôn thượng đang phải giải quyết chuyện trong liên minh, không thể đến dùng bữa với ngài được. Xin hãy từ từ thưởng thức". Nói xong bèn lui ra ngoài.

Trên bàn bày biện một bát cơm, một đĩa rau xào, một bát canh đậu hủ trứng. Ngoài ra còn có món thịt hầm với một ít củ sen và sườn heo trong đó. Lý Liên Hoa bưng bát cơm lên ăn một miếng, còn cho một ít rau xanh vào miệng nếm thử, đều có mùi vị rất nhạt. Vị giác của y có thể không bao giờ được phục hồi.

Sau bữa ăn vội vàng đó, y quay lại phòng và tiếp tục đọc sách. Mãi đến khi trời tối, đèn được thắp sáng khắp nơi trong sân, tiếng Địch Phi Thanh từ bên ngoài vọng lại. Có lẽ mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, tuy có chút mệt mỏi nhưng gã vẫn không giấu được tâm thế vui vẻ. Điều này khiến mọi người có chút tò mò.

"Địch minh chủ, có chuyện gì tốt làm ngươi vui đến thế sao?"

Địch Phi Thanh cởi áo choàng đưa cho Lý Liên Hoa, nghe được câu hỏi của y, gã không giấu được dáng vẻ hưng phấn, liền nói: "Đêm nay ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai cùng ta đi đến nơi này"

"Đi đâu?" Lý Liên Hoa hỏi

"Mang thức ăn và rượu đến đây." Địch Phi Thanh trước tiên ra lệnh cho người hầu bên ngoài cửa chuẩn bị thức ăn. Sau khi tên đó đi mất, gã ôm Lý Liên Hoa vào lòng.

"Ngọc Sơn"

"Tại sao đột nhiên lại muốn tới đó?"

Địch Phi Thanh ngồi xuống ghế, kéo Lý Liên Hoa ngồi lên đùi mình. Đồng thời để cho y ôm chiếc áo choàng vẫn còn nhiệt độ cơ thể của gã.

"Hôm nay giải quyết xong chuyện, ta liền đến chỗ Dược Ma" Địch Phi Thanh một tay ôm eo, một tay xoa đầu y, "Ta nghe Dược Ma nói rằng ở Ngọc Sơn có một con suối tên là Nguyệt Hạ, chữa được bách bệnh"

"Ý tưởng gì thế này?"

"Ngươi nghĩ ý tưởng này tồi?"

"Trước đây không phải cũng là do lão ta sao? Ta chỉ..."

"Ngươi chỉ cái gì?"

"Ta... ta chỉ..." Chưa kịp nói hết câu, môi của Địch Phi Thanh đã nhẹ nhàng hôn lên môi y. Ban đầu gã nếm thử mùi vị một chút, sau đó lại điên cuồng khám phá sâu hơn... Nụ hôn bắt đầu trải đều trên mặt Lý Liên Hoa.

"Thưa tôn thượng, thức ăn đã sẵn sàng" Giọng người hầu vang lên từ ngoài cửa.

Mặc dù cách nhau một cách cửa nhưng Lý Liên Hoa vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức muốn trốn vào một khe nứt. Y muốn đứng dậy, nhưng lại bị Địch Phi Thanh không chịu buông, ngược lại còn ôm chặt y vào lòng.

"Không cần vội, ngươi đợi ngoài đó" Địch Phi ra lệnh

"Tuân lệnh tôn thượng" Người hầu đứng yên dưới hiên nhà.

Địch Phi Thanh nâng cằm Lý Liên Hoa lên, một tay đỡ lấy gáy y, hôn lên đôi môi mềm mại đó. Lý Liên Hoa không ngờ rằng Địch Phi Thanh sẽ tiếp tục việc đang làm. Nụ hôn bất ngờ giống như một cơn bão dữ dội, lưỡi gã trượt vào miệng y, mút lấy mọi ngóc ngách.

"Ân..." Lý Liên Hoa nhịn không được hừ một tiếng, sau đó bị chính thanh âm của mình dọa đến tỉnh táo không ít. Hắn đẩy Địch Phi Thanh ra, nhỏ giọng nói: "A Phi, đừng gây sự nữa, bên ngoài có người."

"Ngươi cho rằng hắn vừa rồi nghe được sao?" Khóe miệng gã hơi nhếch lên, nụ cười này khiến người ta cảm thấy gã lúc này đang có âm mưu gì đó. Lý Liên Hoa chưa kịp trả lời, Địch Phi Thanh đã hôn y lần nữa.

Gã tham lam nuốt lấy. Một tay trượt xuống eo y, nhẹ nhàng xoa nắn dương vật qua lớp quần áo. Vừa nghĩ tới ngoài cửa có người có thể phát hiện, Lý Liên Hoa vội vàng nắm lấy tay Địch Phi Thanh, ý đồ đẩy tay gã ra.

Địch Phi Thanh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lúc chậm, lúc nhanh... Gã cứ dùng tay kích thích đầu dương vật của y. Kiểu trêu chọc này khiến toàn thân y ngứa ngáy. Bàn tay nắm lấy cổ tay của Địch Phi Thanh dần dần mất đi sức lực.

Ham muốn được khơi dậy. Y bắt đầu tận hưởng nụ hôn của Địch Phi Thanh, ngoan ngoãn phục vụ gã, lưỡi hai người quấn lấy nhau. Địch Phi Thanh cảm giác được trong cơ thể biến hóa, buông ra đôi môi hơi sưng kia.

"Qua bên đó đi." Địch Phi Thanh chỉ vào chiếc ghế cách đó không xa. Lý Liên Hoa không có phản kháng mà đứng dậy, làm theo chỉ dẫn của gã, đi đến ghế. Theo thanh âm của Địch Phi Thanh, toàn bộ quần áo của y đều bị cởi bỏ, thân hình trắng nõn săn chắc lộ ra. Gã lại nắm tay y và dẫn y ngồi xuống ghế.

Địch Phi Thanh đặt một chiếc gối sau thắt lưng, nhấc chân y đặt lên hai bên tây ghế. Nơi riêng tư của Lý Liên Hoa được bày ra trước mặt Địch Phi Thanh. Gã dùng tay xoa thành những vòng tròn, trêu chọc y. Có lẽ vì bên ngoài có người nên hôm nay thân thể y có chút căng thẳng.

Địch Phi Thanh đi đến bên giường, mở ngăn kéo trên đầu giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong lấy ra một chiếc bình sứ cỡ ngón tay cái, chính là dầu đinh hương. Sau đó, gã quỳ xuống trước cơ thể y, đổ vài giọt dầu đinh hương lên ngón tay rồi thoa đều, nhẹ nhàng khám phá hậu huyệt của y. Khi thấy gần xong, gã đưa ngón tay của mình vào.

Ánh nến như đang nhảy múa tỏa ra thứ ánh sáng màu cam mờ ảo. Làm bầu không khí càng thêm mơ hồ.

"Ưm..." Lý Liên Hoa khẽ cau mày, eo bất giác vặn vẹo. Địch Phi Thanh rất quen thuộc với cơ thể này, ngón tay xâm chiếm nhanh chóng tìm đến điểm G của y, vẽ vòng tròn trêu chọc, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay nhẹ chạm vào nó.

"A Phi... a... bên ngoài... bên ngoài... có người." Vì sợ bị người ngoài cửa phát hiện, Lý Liên Hoa chỉ có thể chịu đựng kích thích, thấp giọng nói với Địch Phi Thanh.

Ngón tay của Địch Phi Thanh không ngừng cọ xát bên trong. Lý Liên Hoa đầu óc choáng váng, ý chí còn sót lại đang chống lại bản năng của cơ thể, chỉ cần thả lỏng một chút, cổ họng sẽ vui vẻ đáp lại theo nhịp điệu ngón tay của Địch Phi Thanh.

Ý thức còn lại của y nói với y rằng bên ngoài còn có những người khác, sự xấu hổ khiến y cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra âm thanh. Nhưng phản ứng bản năng của cơ thể thì làm sao mà tùy tiện chống lại được. Nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng lên, một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng lan tỏa.

Địch Phi Thanh làm sao có thể dễ dàng để y đi? Gã nhẹ nhàng liếm lấy những giọt rỉ chảy ra từ đầu dương vật.

"Ngọt như này sao lại có thể lãng phí được chứ?" Gã nói, đưa cả dương vật hồng hào vào miệng. Đầu dương vật nhạy cảm trong nháy mắt bị bao bọc bởi khoang miệng nóng hổi và ẩm ướt, chiếc lưỡi linh hoạt của gã không ngừng liếm vào những đường rãnh nhạy cảm trên đầu dương vật. Cảm giác đó tuyệt vời đến nỗi khiến y phải vặn vẹo eo, mong muốn nhiều hơn nữa.

Chút ý chí cuối cùng đã bị rút cạn. Tiếng rên xinh đẹp phát ra từ môi của Lý Liên Hoa.

"A... ưm... ư..."

Y một tay nắm chặt ghế để ngồi vững. Tay còn lại đưa ra xoa tóc Địch Phi Thanh, thân thể của y cũng nhích lại gần gã.

Địch Phi Thanh tăng tốc tay, không ngừng thúc đẩy, khuấy động trong hậu huyệt. Không lâu sau, Lý Liên Hoa run rẩy, bắn hết vào miệng Địch Phi Thanh. Địch Phi Thanh ngậm vào miệng, đứng dậy cúi người hôn y. Chúng tràn ra từ khóe miệng bọn họ với nụ hôn mãnh liệt. Đi theo đường quai hàm thanh tú của Lý Liên Hoa, trượt xuống xương quai xanh của y.

Địch Phi Thanh đứng dậy, ngơ ngác nhìn y nửa nằm nửa ngồi trên ghế, tựa như kế hoạch bấy lâu nay của gã đã thành công. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ tự hào và hài lòng. Gã nhặt chiếc áo choàng lông rơi xuống đắp lên người y, sau đó nói với thuộc hạ đợi bên ngoài đã lâu: "Đặt đồ ăn lên bàn"

     Không mất quá nhiều thời gian để thức ăn được mang lên. Khi thuộc hạ bước vào dọn bữa, Địch Phi Thanh ôm Lý Liên Hoa ngồi vào bàn. Cậu nhóc thấy khuôn mặt người đẹp nào đó nghiêng sang một bên, mặt hơi đỏ. Thân thể y được chiếc áo choàng rộng bằng lông chồn quấn chặt, ngồi nghiêng trên đùi Địch Phi Thanh. Cậu nhóc không dám nhìn, chỉ nhanh chóng làm xong việc rồi đóng cửa đi ra ngoài.

     Mùa đông ở Ngọc Sơn thật khiến lòng người say đắm. Đặc biệt vào những ngày tuyết rơi, toàn bộ ngọn núi được bao phủ bởi tuyết dày, giống như một tấm chăn trắng mềm mại. Nhìn từ xa, dãy núi Ngọc Sơn uốn lượn, nhấp nhô hòa vào bầu trời như một bức tranh tráng lệ.

     Nghe nói chủ nhân của Cực Lạc Đường tên Trương, tổ tiên của ông là một quan chức trong triều đình nhưng luôn trong tâm trí chán nản. Vì vậy sau đó, ông từ chức và bắt đầu kinh doanh. Một ngày nọ, tổ tiên của gia đình ông Trương bị lạc trong núi Ngọc Sơn, họ vừa lạnh vừa đói, may hay vô tình phát hiện ra một suối nước nóng và điều đó đã cứu sống bọn họ.

     Và vì hôm đó là đêm trăng tròn nên con suối cũng được đặt tên là Nguyệt Hạ. Những năm cuối đời, tổ tiên họ Trương nhìn thấu được thiên hạ. Nên cuối cùng quyết định ẩn cư vào rừng núi, con cháu đã xây dựng biệt thự này cho họ.

     Không biết từ khi nào, người ta bắt đầu đồn thổi rằng tắm ở con suối này là có thể chữa được mọi loại bệnh. Rất nhiều quan chức đã đến đây vì danh tiếng của nó, nghe nói suối nước nóng này đã chữa khỏi bệnh của rất nhiều người. Sau này, Nguyệt Hạ này càng trở nên huyền thoại. Khi có nhiều người đến hơn, nhà họ Trương bắt đầu chọn khách. Sáu tháng một lần, nhà họ Trương sẽ chọn ra ba người trong số những vị khách muốn đến Cực Lạc Đường, sau đó gửi thiệp mời mời họ đến trong nửa tháng vào ngày 15 tháng sau. Gia đình Trương sẽ chịu toàn bộ lương thực và chi phí hàng ngày.

     Địch Phi Thanh dẫn Lý Liên Hoa đi một ngày một đêm, sáng ngày hôm sau cuối cùng cũng đến được chân núi Ngọc Sơn. Nguyên bản từ đây đến Kim Uyên Minh chỉ cần một ngày, nhưng Lý Liên Hoa thân thể còn chưa khôi phục, cho dù đi xe, đi lâu cũng sẽ có chút mệt mỏi. Mỗi lần Lý Liên Hoa nói rằng y cảm thấy có chút mệt, thì Địch Phi Thanh đều liền dừng xe ngựa để nghỉ ngơi một lúc. Hai người phải lặp lại những hành động đó nên làm trễ rất nhiều thời gian, nhưng may mắn thay họ đã đến nơi đúng với thời gian quy định của chủ nhà.

     Khi Lý Liên Hoa theo Địch Phi Thanh đến gần Cực Lạc Đường, y nhìn thấy hai chàng trai trẻ đang đợi họ ở cửa. Khi xe ngựa tới cổng, thiếu niên đi tới giúp Địch Phi Thanh mang ngựa. Sau đó, một thiếu niên khác lại mang chiếc ghế đẩu màu đỏ đến đặt cạnh xe. Địch Phi Thanh mở rèm ra, Lý Liên Hoa nghiêng nửa người ra, đưa tay đỡ lấy cánh tay Địch Phi Thanh, đạp lên chiếc ghế màu đỏ bước xuống xe.

    Thiếu niên cầm chiếc ghế đỏ nói với Địch Phi Thanh: "Hai vị khách quý, xin hãy đợi ở đây một lát. Quản gia Lý sẽ đến ngay." Sau đó, hắn cùng thiếu niên còn lại lái xe ngựa đi qua cửa hông cách đó không xa. Đi vòng quanh chuồng ngựa.

    Hai bên cổng điện Cực Lạc Đường có hai con sư tử đá, các tác phẩm điêu khắc sống động như thật, như đang canh cửa cho chủ nhân của nó. Có thể thấy, cánh cửa của Cực Lạc Đường được làm bằng gỗ thượng hạng, trên cửa được khảm bằng đồng với hoa văn tinh xảo đúc trên đó càng làm nổi bật vẻ quý phái của gia đình. Trên cửa treo một tấm bảng màu đen, trên đó viết ba chữ Cực Lạc Đường bằng vàng.

     Đợi một lúc, một ông già có vóc dáng trung bình, lưng còng, mái tóc hoa râm bước ra từ cửa trước, xét từ vẻ ngoài thì người đàn ông này chắc chắn là Quản gia Lý mà thiếu niên ban nãy nhắc đến.

    Lão mỉm cười bước tới chỗ hai người, nhìn nhanh qua họ rồi hỏi Địch Phi Thanh: "Vị khách quý... là Địch giáo chủ của Kim Uyên Minh phải không?"

    "Là ta"

    Lý Liên Hoa đeo mặt nạ và áo choàng cáo màu trắng. Y vốn đã mảnh khảnh, đường nét trên khuôn mặt mềm mại hơn so với những người đàn ông bình thường. Trong giây lát, lão quản gia không thể phân biệt được y là nam hay nữ.

    Lão giả nhìn hắn, cười hỏi: "Xin hỏi vị này là?"

    Địch Phi Thanh tức giận nói: "Y là ai cùng ngươi không quan hệ, chỉ cần biết là người ta mang đến"

    Lão quản gia nhìn thấy giọng điệu cứng ngắc của Địch Phi Thanh, không dám hỏi thêm nữa. Lão mỉm cười chào đón hai người rồi dẫn họ tới phòng khách ngồi.

     Lão quản gia sắp xếp cho hai người ngồi xuống, sai người giúp việc lần lượt bưng điểm tâm lên . Thế rồi lão lại ra ngoài làm việc.

    Khi họ bước vào phòng khách, đã có ba người ngồi ở đó. Một người đàn ông ăn mặc như một học giả ngồi đối diện với Lý Liên Hoa, đang chăm chú đọc sách. Ngồi bên trái học giả là một người đàn ông trung niên có phần to con. Nhìn cách ăn mặ,c ngoài chiếc áo khoác lông chồn, còn đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo ở ngón cái bên phải, những ngón còn lại gần như được bao phủ bởi nhiều chiếc nhẫn đá quý màu đỏ và xanh lục. Chắc hẳn là một người giàu có. Còn có một vị hòa thượng ngồi bên phải vị học giả, đang cầm tràng hạt trong tay, nhắm mắt tụng kinh gì đó.

     Sau một khoảng thời gian, lão quản gia bước vào xem thiệp mời của ba người. Sau đó lão bảo nguoi hầu dẫn đến nơi bọn họ sẽ trụ lại sắp tới.

    Cả ba người lần lượt bị dẫn đi. Cuối cùng chỉ còn lại Địch Phi Thanh và Lý Liên Hoa.

    Người hầu bước tới cúi đầu.

    "Địch đại nhân, mời đi theo nô tì"

     Sau đó dẫn hai người đi qua sân trước, sân sau đột nhiên mở ra, hiện ra một khu vườn rộng lớn. Bây giờ tuyết đang rơi, mọi thứ trong vườn đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, chỉ có những bông hoa mận đã mọc ra những nụ nhỏ, dường như đang chống chọi với tuyết. Giữa vườn có một cái ao, nước trong vắt, không hề đóng băng, dường như vẫn có thể nhìn thấy những đàn cá bơi lội chậm chạp. Đi ngang qua ao, có một đại sảnh có khắc dòng chữ "Cư Tiên Các" trên tấm bảng ngoài cửa.

     Người hầu dẫn họ đi vòng quanh sảnh chính tới một sân trong. Tấm bảng "Vườn Tiên" treo trên cổng của sân. Bước vào trong sẽ thấy sân nhỏ và đơn sơ, tuyết phủ trắng xóa. Có vài chiếc ghế đá và một chiếc bàn đá đặt dưới gốc cây. Có một căn phòng ở cuối sân. Lý Liên Hoa nhìn lên và thấy Thiên Nhiên Cư được viết trên tấm bảng cửa.

     Người hầu mở cửa phòng.

    "Đây là phòng của các ngài, xin hãy nghỉ ngơi trước tiên, trước bữa tối sẽ có người tới chiêu đãi." Nói xong, người hầu rời đi.

    Lý Liên Hoa bước vào, Địch Phi Thanh cũng theo sau. Có một chiếc bàn vuông dựa vào bức tường bên trong của căn phòng với hai chiếc ghế ở hai bên bàn. Một không gian hiếu khách đơn giản được hình thành. Bên phải là cửa vách ngăn chạm khắc rỗng, chia không gian làm hai, tạo thành phòng ngủ và phòng khách. Sau khi đi qua cửa ngăn là tới phòng ngủ. Bên trong có một chiếc giường, đầu giường có chạm khắc hình đám mây hoa mẫu đơn rất đẹp. Bộ khăn trải giường gấm và rèm giường bằng lụa mềm mại bổ sung cho nhau, làm nổi bật bản sắc và gu thẩm mỹ của gia chủ. Bên trái giường là tủ đựng đồ sang trọng. Bên phải là một chiếc tủ quần áo làm bằng chất liệu tinh xảo, cửa ra vào khảm đá quý và xà cừ, nhìn sang trọng và quý phái nhưng chắc hẳn là đã cũ.

     Lý Liên Hoa nhìn quanh, bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống chiếc ghế cạnh chiếc bàn vuông. Y hơi mệt một chút.

     Lúc này, một cô hầu nhỏ mang trà nóng và một ít đồ ăn nhẹ đến. Lý Liên Hoa nhấp một ngụm trà, nếm thử đồ ăn nhẹ trên bàn. Địch Phi Thanh lấy ra một cái túi mềm, mở ra bên trong có thuốc mà Dược Ma đưa, gã lấy ra một ít đưa cho y. Y đưa nó vào miệng, mỉm cười với gã. Lý Liên Hoa uống thêm chút trà và dần dần lấy lại được sức lực.

     "A Phi, nghe nói chủ nhân ở đây mỗi lần chỉ mời ba người, thấy ba người vừa mới có thiệp mời, lần này nhất định là người được mời." Vừa nói vừa nhấp một ngụm trà, "Nhưng chúng ta... Làm thế nào mà vào được?"

    "Đừng lo lắng về điều đó. Ta có cách riêng của mình."

     Tất nhiên Địch Phi Thanh có cách riêng của mình. Dược ma nói với hắn rằng suối nước nóng ở đây rất tốt cho sức khỏe của Lý Liên Hoa. Khi đó hắn mời Vô Nhan đích thân đến Cực Lạc Đường, đương nhiên cũng mang theo tin tức của mình. Có lẽ nếu gã không được phép đến, tất cả người ở đây chỉ có đường chết.

    Lý Liên Hoa nhìn gã một cái, dựa vào hiểu biết của bản thân, đại khái là biết hắn cái gọi "Phương pháp" ở đây là gì. Quá lười để hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, y tiếp tục uống trà. Hai người đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

    Hai người cùng nhau ra ngoài điều tra thì phát hiện cách chỗ ở của họ không xa còn có một khoảng sân khác. Đó là nơi tiếng ồn phát ra.

    Lúc này, ở lối vào sân đã tập trung rất nhiều người, phần lớn là người hầu và giúp việc trong nhà. Từ xa chỉ có thể nghe thấy một người hét lên: "Sao các ngươi có thể chiêu đãi ta bằng đồ ăn thô thiển như vậy!" Có vẻ như hắn không hài lòng với bữa trà do gia đình chủ nhà chuẩn bị nên bắt đầu cãi vã.

    Nhưng giọng nói này quen quá. Hai người nhìn nhau đầy hiểu biết. Địch Phi Thanh đứng về phía trước nhìn vào trong sân, quả nhiên là Phương Đa Bệnh . Hắn ta đang cầm đĩa tráng miệng và tỏ ra tức giận với Quản gia Lý.

     "Phương Tiểu Bảo, đừng gây sự nữa." Địch Phi Thanh ngăn cản hắn.

    "Địch Phi Thanh! Tại sao ngươi cũng tới đây?!"

    Lúc này Lý Liên Hoa cũng chen ra khỏi đám đông,

    "Phương Tiểu Bảo, ngươi đang làm cái gì vậy?! Nhanh lên, đi nào. Đừng phá nữa"

    "Huynh, sao huynh lại ở đây?!" Hắn tội lỗi hỏi. Hắn nhìn thấy Địch Phi Thanh cũng không có gì to tát, lúc Lý Liên Hoa xuất hiện, Phương Đa Bệnh mặt đột nhiên đỏ bừng.

    "Tại sao ta không thể ở đây?" Lý Liên Hoa tức giận muốn kéo hắn ra.

     Phương Đa Bệnh lùi lại nửa bước nhưng vẫn bị cánh tay của Lý Liên Hoa tóm lấy, sau đó y nói với những người có mặt: "Xin lỗi các vị, là ta kỷ luật chưa tốt" Sau đó y kéo Phương Đa Bệnh lại. Địch Thanh Sinh theo họ vàophòng. Lý Liên Hoa bảo Địch Phi Thanh đem chiếc ghế trước bàn trang điểm tới, ba người cùng nhau ngồi quanh chiếc bàn vuông. Như thường lệ, Lý Liên Hoa rót trà cho Địch Phi Thanh và bản thân mình, sau đó đặt ấm trà trước mặt Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh vẫn tự mình cầm lấy cốc rót trà. Hắn giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm rồi nhìn chằm chằm vào tách trà mà không nói.

    Kể từ ngày sự tình đó xảy ra giữa hắn với Lý Liên Hoa, sau khi tỉnh dậy và vội vã chạy về nhà, hắn đã nghĩ mọi chuyện vẫn ổn. Không ngờ,hắn lại nhiều lần mơ thấy có được một mối tình lãng mạn với y. Mặc dù lo lắng cho sức khỏe của Lý Liên Hoa, nhưng hắn không dám gặp y trong khoảng thời gian này. Lúc này, Lý Liên Hoa còn sống đang ngồi ở trước mặt hắn, hắn áy náy không dám nhìn thẳng vào y.

    Thấy hắn cúi đầu im lặng, Lý Liên Hoa nói đùa:

    "Hiện tại là người của vương triều thì khác hẵn đi nhỉ, bánh hoa đào xanh tuyết trở thành một thô sơ lúc nào không biết" Nói xong, y thở dài một hơi.

    "Sao ngươi lại tới đây?" Địch Phi Thanh hỏi

     Phương Đa Bệnh liếc nhìn gã bắt đầu giải thích lý do. Hóa ra tổ tiên của nhà họ Phương và tổ tiên của nhà họ Trương đều là quan chức trong cùng một triều đại. Gần đây lịch trình bận rộn khiến Phương Đa Bệnh cảm thấy có chút mệt mỏi, cuối cùng sau khi xong việc, hắn muốn tìm một nơi nghỉ ngơi. Nghĩ đi nghĩ lại, mới nhận ra rằng suối này có thể chữa được mọi bệnh tật, khó có thể nói chỉ cần tự mình tắm là có thể giải tỏa được mệt mỏi về thể chất và tinh thần.

    "Làm thế nào mà các ngươi đến được đây?" Phương Đa Bệnh hỏi hai người sau khi nói xong.

    Lý Liên Hoa liếc mắt nhìn Địch Phi Thanh, nhấp một ngụm trà. Địch Phi Thanh không có phản ứng, chỉ uống trà.

    Phương Đa Bệnh thấy y không muốn nói gì nên cũng không hỏi gì thêm. Dù sao hắn cũng biết, vô luận Địch Phi Thanh dùng thủ đoạn gì, hiển nhiên là muốn mang Lý Liên Hoa tới đây dưỡng thương. Đổi chủ đề, ba người trò chuyện một lúc. Trời sắp tối, bọn họ nghe thấy ngoài cửa có người hét lớn, mời ba người đến Cư Tiên Các, bữa tối sắp bắt đầu.

     Bữa tối được tổ chức trong một căn phòng rộng rãi ở Cư Tiên Các. Ở đây có lẽ có hơn mười bộ bàn ghế. Ngày nay, chỉ có bảy bộ bàn ghế bao gồm cả ghế chính.

    Một người phụ nữ trông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở ghế chính. Mặc áo gấm thêu, nét mặt như tranh vẽ và phong thái duyên dáng. Có lẽ đây là Trương Tinh Nhã, người đứng đầu hiện tại của Cực Lạc Đường. Có tin đồn cô và phu quân của mình đã ly thân nhiều năm và chưa tái hôn. Bây giờ đang một mình nuôi đứa con trai chín tuổi. Không chỉ vậy, còn quản lý công việc kinh doanh lớn của gia đình Trương Gia Nặc.

     Chủ nhân của Cực Lạc trầm tĩnh và tao nhã, ngồi trên ghế chính, nhìn từng vị khách. Khí chất tao nhã của cô khiến du khách cảm thấy thân thiện và tốt bụng. Cô cầm ly rượu lên, mỉm cười nâng cốc chúc mừng khách.

    "Nào các vị" Trương Tinh Nhã mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết, "Hôm nay là một ngày đặc biệt, ta rất vinh dự được chia sẻ niềm vui này với các vị. Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này nhé." lời nói rơi xuống, các vị khách lần lượt nâng ly lên.

    Sau đó Trương Tinh Nhã giới thiệu với mọi người một số điều liên quan về các vị khách ở đây để có thể hiểu nhau.

     Ghế chính nằm ở hai tầng cầu thang, bàn ghế của khách bắt đầu từ dưới cùng của ghế chính, mỗi bên ba bộ kéo dài về phía trước. Khách mời đều là người có thân phận không hề thấp, Phương Đa Bệnh mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng chủ nhân ở đây sợ hãi thân phận của hắn là rõ ràng nhất. Sắp xếp cho hắn ngồi ở ghế đầu tiên bên trái ngôi nhà chính, cạnh doanh nhân, sau đó là một cặp đôi. Người ngồi đầu tiên bên phải là Địch Phi Thanh, bên cạnh là Lý Liên Hoa, cuối cùng là một vị thư sinh yếu đuối.

     Cặp đôi đó là đệ đệ của Trương Tinh Nhã Trương Tĩnh Minh và người chị dâu tên Văn Thị. Nghe nói Trương Tĩnh Minh nghiện cờ bạc từ lâu, tưởng rằng sau khi kết hôn sẽ thay đổi cách sống dưới sự kỷ luật của vợ. Trương Tinh Nhã ngày thường rất tốt bụng với cặp vợ chồng này, không chỉ lo chi phí sinh hoạt hàng ngày, mà còn giúp họ trả nợ cờ bạc. Nhưng sự việc cứ lặp đi lặp lại, thậm chí hai người này không biết phải ăn năn. Trương Tinh Nhã dần dần không còn hy vọng gì vào người em trai này nữa, cô chỉ mong đệ đệ của cô đừng ra ngoài gây rắc rối lớn. Hai người hôm nay xuất hiện ở đây chắc chắn là đến nhà chủ nhân để xin tiền.

    Vị học giả kia tên là Trần Kha Vũ. Để nổi tiếng đã học hành chăm chỉ quanh năm. Theo thời gian thì gặp vấn đề nghiêm trọng ở vai và cổ. Dù đã đi khắp nơi tìm thầy thuốc và thuốc chữa nhưng không khỏi. Lần này đến đây với hy vọng có thể chữa khỏi các vấn đề về vai và cổ bằng Nguyệt Hạ này.

    Tên doanh nhân là Trần Hách Thành. Tổ tiên làm giàu nhờ bán muối lậu, nhưng bây giờ họ không còn tham gia vào các hoạt động phi pháp nữa. Có một tiệm cầm đồ và một ngân hàng ở nhà. Lần này đến đây để chữa bệnh đau lưng cũ của mình.

     Nhà sư không đến vì nhà sư không ăn sau bữa trưa. Tuy nhiên, theo lời giới thiệu của người chủ trì, ông ta chính là Huệ Phương ở chùa Bảo Hoa.

     Lý Liên Hoa nghe Trương Tinh Nhã giới thiệu bèn quan sát bọn họ cẩn thận.

     Học giả này khoảng ba mươi tuổi. Có một khuôn mặt đẹp, mặc một chiếc áo choàng trắng với bộ quần áo tối màu được trang trí bằng vải màu xám nhạt ở cổ tay áo và cổ áo. Đeo một chiếc khăn vuông làm bằng lụa. Toàn bộ trang phục trông đơn giản và thanh lịch. Anh cầm bát nhai chậm rãi, rất ít ăn thịt và rau, chủ yếu ăn đồ chay. Hơn nữa tựa hồ cũng không giỏi uống rượu, mỗi lần Trương Tinh Nhã nâng ly, anh cũng sẽ cùng mọi người nâng ly, nhưng mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ. Dù vậy, toàn bộ khuôn mặt đều đã đỏ bừng.

     Nhìn lại tên doanh nhân, là người trung niên, mập mạp bụng phệ. Mặc một chiếc áo choàng lụa sặc sỡ và một chiếc áo khoác lông chồn màu đen, nó hoàn toàn trái ngược với thư sinh, trông giàu có và sang trọng. Chắc hẳn ngày nào cũng ăn rất nhiều món ngon nên kén chọn đồ ăn trên bàn. Cái nhìn đó thực sự rất đáng ghét.

     Cặp đôi tuy mặc đồ lụa và sa tanh nhưng vẫn ngấu nghiến những món ngon trên đĩa như như thể đã bị bỏ đói từ lâu.

     Có Lý Liên Hoa ở đây, Phương Đa Bệnh cũng không dám kén chọn như thường lệ, chỉ cúi đầu ăn thật mạnh.

     Địch Phi Thanh bưng bát chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Liên Hoa.

     Trương Tinh Nhã lại nâng ly rượu lên, mọi người đều đồng ý. Không khí trong phòng tiệc dần trở nên sôi động, tiếng lụa và tiếng tre không ngừng vang lên, trong bữa tiệc mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ.

     Khi bữa tiệc kết thúc, Trương Tinh Nhã đặt một số đồ uống giải khát trong sảnh hoa và mời khách đến tiếp tục trò chuyện.

     Cơ thể của Lý Liên Hoa đã kiệt sức sau một chặng đường dài. Sau khi cảm ơn sự hiếu khách của chủ nhà và chào tạm biệt mọi người, y trở về phòng sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Địch Phi Thanh đương nhiên cũng cùng y trở về.

     Mọi người đều rất phấn chấn và theo gia chủ đến sảnh hoa, họ vui chơi cho đến tận khuya. Trương Tinh Nhã bảo người hầu đưa họ lần lượt về phòng.

     Không biết y đã ngủ bao lâu, Lý Liên Hoa nghe được một tiếng đàn yếu ớt. Y dụi mắt rồi nằm trên giường nghe một lúc. Lúc nửa tỉnh nửa mơ y còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng không ngờ sau khi tỉnh dậy một lúc, tiếng đàn vẫn còn đó. Thấy Địch Phi Thanh bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành, y không đành lòng quấy rầy, liền nhẹ nhàng đứng dậy, khoác áo choàng vào, đi theo tiếng đàn.

      Dưới ánh trăng, Lý Liên Hoa đi qua con đường ngoằn ngoèo trong sân, đi tới nơi sâu nhất trong phủ. Y cảm thấy âm thanh đó càng ngày càng gần hơn, đó là giai điệu đến từ một đất nước xa lạ. Y tăng tốc độ. Ngay khi y vừa định tìm thấy thì tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Lý Liên Hoa đột nhiên mất phương hướng. Y tìm kiếm khắp sân xung quanh nhưng không tìm thấy manh mối hữu ích nào. Sau đó y bắt đầu nghi ngờ bản thân, mình thực sự đã nghe nhầm sao?

     Đang lúc y đang băn khoăn thì nghe thấy một tiếng hét chói tai phát ra từ hướng sân trong. Sau đó bắt đầu có sự náo động. Dường như có rất nhiều người tụ tập ở đó, như thể đã xảy ra chuyện gì lớn. Không kịp suy nghĩ, y vội vàng chạy tới đó.

     Lúc đầu không gặp ai trên đường đi, nhưng y nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ở phía xa. Sau khi đi qua vài khoảng sân nhỏ, liền nhìn thấy nhiều người đang chạy cùng hướng. Y theo họ đến sân trong. Ba chữ vàng "Thế An Uyển" được viết trên tấm bảng cửa màu xanh đậm, đây là nơi ở của vị học giả.

     Mọi người chỉ dám ở ngoài đứng nhìn mà không dám vào phòng.

     Đẩy đám đông sang một bên, Lý Liên Hoa bước vào phòng. Mùi máu tanh xộc vào mặt, y vội vàng dùng tay che miệng và mũi. Một cô hầu gái nhỏ ngồi sụp xuống đất trước cửa, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

    "Trần Kha Vũ đâu?!"

     Cô nô tì cúi đầu, run rẩy giơ ngón tay chỉ vào phòng ngủ tối tăm.

     Lý Liên Hoa thận trọng bước tới nhìn xem, đi vào mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc hơn, qua ánh trăng xuyên qua cửa sổ, y nhìn thấy vị thư sinh đó nằm bên cạnh giường đầy máu. Cổ họng bị cắt, không còn thở nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro