Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoàn Tụ

     Tay chân y đều bị trói không thể cử động, quần áo bị xé thành từng mảnh. Trên người hiện tại chỉ còn giữ lại vài mảnh vải đơn sơ rách nát, để lộ ra một vùng da thịt lớn. Y cố gắng chống cự nhưng vô ích, nhìn thấy dương vật của gã đàn ông sắp tiến vào cơ thể mình.

     "A!" Từ cổ họng khô khốc, y dùng hết sức lực phát ra một thanh âm sắc bén

Ngay lúc này, y vô cùng hối hận vì đã nghe theo lời nói dối của gã đàn ông trước mắt. Gã nói rằng nữ nhân trong nhà bị bệnh và cần y đến chữa trị. Vậy mà không ngờ bản thân lại bị đưa đến ngọn núi hoang vu này, gã ta lúc này mới thực sự lộ ra vẻ hung tợn.

Thậm chí không chỉ cướp hết sạch tiền mà còn trói y vào ngôi đền đổ nát không một ai có thể tiếp cận. Khi sức lực cạn kiệt, y không còn khả năng phản kháng nên chỉ có thể dùng tay đẩy gã đàn ông đó ra.

Ngôi đền đổ nát này trông như bị bỏ hoang từ lâu, một phần mái nhà đã bị sập, lộ ra một cái lỗ to bằng chiếc bàn tròn. Vào đêm cuối thu trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng chiếu soi qua lỗ hổng, chiếu thẳng vào người y.

Làn da của y vốn đã trắng trẻo, sau khi tiếp xúc với ánh trăng thì như được phủ thêm một lớp huỳnh quang nhẹ, khiến nó trông càng mịn màng, thanh tú và hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Trong bóng tối, đằng sau những cây cột đối diện xuất hiện một người đàn ông. Vì không để tên cướp trên người lợi dụng, y cố hết sức phản kháng. Cũng vì vậy mà lực chú ý hoàn toàn tập trung vào việc chống cự, y không nhận ra rằng trong đền còn có sự hiện diện của một người khác. Ngược lại người đứng trong bóng tối có thể nhìn rõ y qua ánh trăng. Chỉ cần liếc nhìn một cái, người đó đã nhận ra y.

Từ sau cái ngày Lý Liên Hoa để lại lá thư cuối cùng cho Địch Phi Thanh, y dường như biến mất khỏi trần gian này. Vô số người tìm kiếm, nhưng bất cứ đâu cũng không có dấu vết của y. Cứ như thể người này chưa từng tồn tại trên thế giới này vậy.

Phương Đa Bệnh huy động thế lực của gia đình và triều đình để tìm kiếm, Địch Phi Thanh cũng điều động tất cả lực lượng của Kim Minh Uyên đi thăn dò khắp nơi. Mỗi khi có tin tức, bọn họ sẽ lao tới đó ngay lập tức nhưng thứ đem lại chỉ toàn là thất vọng hết lần này đến lần khác.

Hơn một năm qua, Địch Phi Thanh không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với Lý Liên Hoa trong quá khứ.

"Ánh trăng ngày hôm ấy cũng giống như hôm nay vậy"

Mỗi khi nhớ đến hình ảnh Lý Liên Hoa nói những lời này với hắn cùng với một nụ cười, Địch Phi Thanh luôn hối hận. Tại sao hắn không nhận ra ý định của y sớm hơn?! Trói y lại một lần nữa! Ngăn cản y trốn thoát...

Mỗi lần Địch Phi Thanh cầm chuôi kiếm bị chính tay Lý Liên Hoa bẻ gãy, hắn đều nhẹ nhàng vuốt ve nó. Hắn không tin vào điều đó.

"Lý Tương Di, ta nhất định phải đưa ngươi trở về"

Như người đời vẫn nói, chăm chỉ ắt được đền đáp. Hôm nay ngay lúc này, cuối cùng hắn đã tìm thấy được y.

Nhưng giờ phút này đây, hắn lại không có chút vui mừng nào. Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lý Liên Hoa sẽ bị hắn tìm thấy trong tình huống như thế này. Địch Phi Thanh ra ngoài tìm Lý Liên Hoa. Tình cờ buổi tối đi đến ngọn núi hoang này, phía trước không có thôn làng hay khách điếm nào, đi bộ hồi lâu mới tìm thấy được một ngôi đền đổ nát.

Hắn cứ nghĩ mình sẽ chỉ ở lại đây một đêm và tiếp tục cuộc hành trình vào sáng hôm sau. Đang lúc hắn chuẩn bị nằm xuống thì liền nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, hình như có người đang đi về phía này.

Địch Phi Thanh cảnh giác đi tới, gã đàn ông vừa bước vào cửa. Hắn liền ẩn mình đằng sau những cây cột.

Hắn thấy một gã đàn ông lực lưỡng mang theo một cái bao tải bước vào. Dường như bên trong có sinh vật sống nào đó đang vùng vẫy. Gã đàn ông mạnh mẽ để chiếc bao tải trên mặt đất, lau mồ hôi trên trán rồi xé bao tải ra. Từ trong đó dần hiện ra hình dáng một người.

Địch Phi Thanh nhìn xem gã đàn ông đó định làm gì, hắn nghĩ có lẽ đó chỉ là một tên cướp đã bắt cóc thiếu nữ từ một ngôi nhà nào đó và có ý định làm những chuyện xấu xa. Hắn lạnh lùng thăm dò và cân nhắc xem có nên ra tay hành động hay không.

Sương mỏng che khuất mặt "thiếu nữ" đó tình cờ bị gió thổi bay. Dáng người nhỏ nhắn, không bụ bẫm nhưng làn da lại vô cùng trắng trẻo. Hắn không khỏi tò mò dung mạo, khi ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt đó, quai hàm hắn gần như rớt xuống đất. Hóa ra "vị tiểu thư" không ai khác chính là Lý Liên Hoa, người mà một năm qua hắn đã cố gắng tìm kiếm nhưng không thành!

Dưới ánh trăng, y giống như búp bê sứ màu trắng đang bị gã đàn ông giống dã thú tàn phá, như thể sắp vỡ vụn thành từng mảnh. Cơn giận dâng lên trong nháy mắt ngưng tụ thành dòng cảm xúc khó tả trong lòng Địch Phi Thanh.

"Lý Tương Di!" Hắn hét lớn, rút ​​kiếm chém về phía tên cướp. Gã này không hề chuẩn bị, ngay lập tức rơi vào bẫy của Địch Phi Thanh. Kiếm vung khỏi tay máu bắn khắp nơi.

Máu nóng bắn tung tóe khắp cơ thể Lý Liên Hoa. Không ngờ rằng ngay khi y sắp từ bỏ việc vùng vẫy thì lại có người bất ngờ xuất hiện và cứu y. Chẳng lẽ Bồ Tát trong ngôi đền đổ nát này đã xuất hiện?

Cơ thể của tên cướp nặng nề đè lên người, y không thể đẩy nó ra vì tay chân đang bị trói. Càng không thể nhìn rõ là ai đã cứu mình, nhưng giọng nói đó vô cùng quen thuộc với y. Lý Liên Hoa vô thức hét lên cái tên đó.

"Địch Phi Thanh?!"

Địch Phi Thanh cất đao, đi thẳng tới chỗ Lý Liên Hoa. Kéo xác ra khỏi người y rồi ném nó xuống đất như một thứ rác rưởi, làm một đám bụi bay lên.

"Ân" Lý Liên Hoa ho khan hai tiếng rồi dùng tay lau đi bụi đất. Sau đó y rõ ràng nhìn ra trước mắt mình chính là Địch Phi Thanh. Hắn cúi xuống cởi những sợi dây thừng trói tay chân y. Sau khi lấy lại được tự do, Lý Liên Hoa vội vàng rời khỏi ánh trăng, thu người vào bóng tối, ngồi trên sàn dựa vào cây cột phía sau mà thở hồng hộc như thể vừa sống sót sau thảm họa.

Địch Phi Thanh đi theo nhìn xem tình trạng thương thế của Lý Liên Hoa. Nhìn thấy hắn tới, Lý Liên Hoa vội vàng quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại không nói một lời. Hắn cẩn thận kiểm tra vết thương, trên cổ tay và mắt cá chân chỉ có vài vết hằn do sợi dây gai gây ra, còn lại thì không nghiêm trọng.

Rừng núi về đêm vốn đã lạnh lẽo, trời đã cuối thu nên gió thu lùa vào trong đền càng tăng thêm cái lạnh. Địch Phi Thanh quay người lại, nhìn thấy Lý Liên Hoa yếu ớt dựa vào cột, lông mày nhíu lại. Bộ quần áo tả tơi trên người y căn bản không thể chịu nổi màn đêm lạnh giá. Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, chắc hẳn sức khỏe không tốt.

Địch Phi Thanh vốn định ra ngoài tìm củi trước, nhất định phải nhanh chóng sưởi ấm cho hắn.

"Đợi ta ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại." Địch Phi Thanh nói rồi bước ra ngoài, nhưng khi tới cửa hắn lại dừng lại, lo lắng nhìn lại hướng Lý Liên Hoa.

"Yên tâm đi, Địch giáo chủ. Ta sẽ không đi mất đâu."

Lý Liên Hoa tựa hồ biết Địch Phi Thanh đang lo lắng về điều gì. Tuy rằng y nhắm mắt dựa vào cột, nhưng rõ ràng vừa rồi y đã âm thầm tìm cách trốn thoát khỏi đây, đáng tiếc chuyện xảy ra đêm hôm nay thật sự là một tra tấn, y đã không còn chút sức lực nào để trốn thoát.

Địch Phi Thanh nghe xong cảm thấy có một chút bất lực, liền đi ra ngoài sau khi chắc chắn rằng y sẽ không trốn thoát nữa. Không lâu sau, hắn trở lại ngôi đền với vài cành cây khô. Lý Liên Hoa quả thực vẫn đang dựa vào cây cột kia, nhắm mắt nghỉ dưỡng.

Địch Phi Thanh nhóm bùng lên một ngọn lửa trong đền, sau đó hắn đi dạo quanh một vòng. Nơi này chắc hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu, hiện tại không còn tượng thần hay tượng phật nào nữa. Bệ đá nơi đặt tượng ban đầu trống rỗng, bàn thờ trước bệ đá cũng trống rỗng. Có một lư hương bằng đồng đang tựa vào góc, thứ mà đáng lẽ ra phải được đặt trên bàn.

Địch Phi Thanh tùy ý cầm lư hương đi vòng ra phía sau đền. Hắn lấy nước trong giếng, rửa sạch lư hương, đổ thêm nước vào rồi mang về ngôi đền. Hắn đặt lư hương bên cạnh đống lửa, tìm kiếm cỏ khô khắp nơi rồi chất thành một đống cách đống lửa không xa. Sau đó hắn đi tới trước mặt Lý Liên Hoa, dùng một lực nhẹ kéo y lên.

Lý Liên Hoa còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên bị kéo lên. Y mất thăng bằng mà ngã vào vòng tay của Địch Phi Thanh.

"A Phi! Ngươi đang làm cái gì vậy!"

Địch Phi Thanh bế y đặt lên đống cỏ khô, thản nhiên nói: "Mặt đất lạnh"

"A Phi..." Lý Liên Hoa ngồi xuống bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gọi tên hắn. Y muốn giải thích về lời thất hứa ở Đông Hải... Y muốn giải thích chuyện vừa xảy ra... nhưng y không biết bắt đầu từ đâu nên đành bỏ cuộc.

Địch Phi Thanh đưa tay vào trong lư hương chứa đầy nước để thử nhiệt độ. Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay mềm mại, nhúng vào chút nước rồi bắt đầu lau vết máu trên người Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa không phản kháng mà nheo mắt nhìn Địch Phi Thanh lau vết bẩn cho mình, sau đó bôi thuốc lên vết thương... Nhiệt độ từ đầu ngón tay của hắn dường như đối lập với cơn gió mùa thu ảm đạm, khiến nơi này ấm áp lạ thường. Lý Liên Hoa nhìn có chút mê hoặc. Y cảm thấy không cần phải giải thích gì cả, có lẽ họ đã có cùng suy nghĩ rồi.

Dạo gần đây có tin đồn rằng Địch Phi Thanh - giáo chủ của Kim Minh Uyên, bị ốm và đóng cửa không tiếp khách hơn một tháng nay. Chuyện này hiển nhiên lọt vào tai Phương Đa Bệnh.

Sau khi xử lí việc làm ăn xong, hiếm khi vẫn còn sớm. Phương Đa Bệnh đơn giản cưỡi ngựa đến Kim Minh Uyên để thăm Địch Phi Thanh.

Vô Nhan chào đón hắn vào trong, sau đó sắp xếp đồ ăn nhẹ là trái cây và phục vụ trà thượng hạng. Lúc này gã mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Phương Đa Bệnh nhìn một vòng nhưng không thấy có lấy một khuôn mặt buồn bã nào. Chẳng Phải Địch Phi Thanh đang bệnh nặng lắm hay sao? Hắn cau mày hỏi: "Giáo chủ của người có chuyện gì vậy?"

Vô Nhan thở dài một tiếng. Gã lại xoa xoa thái dương, sau đó nói: "Phương đại nhân không biết một chuyện. Tôn thượng, tháng trước hắn mang về một người."

"Ồ ai vậy?"

"Tôn thượng tự mình xử lý, ta cũng không biết đó là ai, chỉ có Dược Ma nhìn thấy, nhưng cho dù ta có hỏi thế nào Dược Ma cũng không chịu nói, nhất định là tôn tượng không muốn cho ai biết."

"À, ra thế..." Phương Đa Bệnh cất tiếng rồi suy nghĩ, chẳng lẽ Địch Phi Thanh chính là tìm thấy một mỹ nữ nào đó nên đem đi giấu sao? Chẳng lẽ tảng băng vạn năm này cuối cùng cũng chịu tan?

Điều này không đúng! Hắn ta là giáo chủ có uy tín, cho dù có là người phụ nữ hắn ta thích, hắn cũng không cần phải che giấu địa vị của mình... Chà! Có gì đó đáng nghi lắm đây!

"Ta có thể đi gặp giáo chủ của ngươi không?" Phương Đa Bệnh hạ quyết tâm và chuẩn bị đi tìm hiểu.

Vô Nhan ước gì gã ta có thể nói điều này ra. Hôm nay thấy Phương Đa Bệnh tới, từ lúc bước vào đã định mời hắn đi cùng vào gặp tôn thượng nói chuyện, sắp đến giờ ra ngoài làm việc rồi... Trong tháng vừa qua, Địch Phi Thanh đã không xuất hiện, mọi người bắt đầu suy đoán phải chăng Địch Phi Thanh đã xảy ra chuyện gì.

Một số phe phái bắt đầu bồn chồn, dòng nước ngầm dâng trào nhất thời, khiến mọi người hoảng sợ... Gã cũng cố gắng thuyết phục Địch Phi Thanh nhưng kết quả lại là hoàn toàn vô dụng. Không chỉ vậy, Địch Phi Thanh còn nhờ gã thay mặt người trực tiếp quản lý mọi việc, nói rằng người có việc riêng cần giải quyết.

Đúng lúc này, người được phái đi thăm dò của Địch Phi Thanh đáp tới, người đó ở bên cạnh Vô Nhan nói nhỏ vài câu rồi bước sang một bên.

Vô Nhan như ngựa chết vừa được bác sĩ cứu sống, bên kia Phương Đa Bệnh nói: "Ta chân thành có một yêu cầu, không biết Phương đại nhân có thể đồng ý giúp không?"

"Có chuyện gì ?"

"Ta muốn ngài khuyên tôn thượng vì hòa bình liên minh mau chóng giải quyết công việc kinh doanh càng sớm càng tốt."

"Được rồi, để ta lo." Phương Đa Bệnh đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Vô Nhan đứng dậy, giơ tay với Phương Đa Bệnh, "Phương đại nhân, mời đi lối này". Không lâu sau, Vô Nhan đưa Phương Đa Bệnh đến trước sân nơi Địch Phi Thanh ở.

Đây là một cái sân nhỏ, trong sân được bao quanh bởi những viên gạch màu xanh đen cao bằng đầu người, khiến cánh cổng sơn son thếp của sân càng đỏ rực hơn. Cửa hé mở, Vô Nhan nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Có thể thấy, trong sân đã được chăm sóc rất cẩn thận, một số cây cối được trồng một cách chuyên môn nên đến tận bây giờ cây xanh vẫn tươi tốt.

Ngoài ra còn có một số loài hoa theo mùa được đặt dọc theo góc, bao gồm cả hoa trà và hoa mộc lan đang nở rộ ở đó. Hai bên sân là nhà, mỗi nhà đều có sân nhỏ riêng. Phía trước là một căn phòng lớn, cửa ra vào và cửa sổ đều chạm khắc tinh xảo, chất liệu đắt tiền. Đây có lẽ là nơi Địch Phi Thanh sống.

"Tôn thượng, Phương Đa Bệnh đại nhân đã đến." Tuy bị ngăn cách bởi một cánh cửa nhưng Vô Nhan vẫn cung kính chào người bên trong.

"Ta hiểu rồi. Ngươi lui xuống đi" Giọng nói từ phía cửa phát ra.

"Tuân mệnh"

Vô Nhan rời đi không bao lâu thì cửa liền được mở ra, bên trong vang lên tiếng Phi Thanh. Phương Đa Bệnh nhìn gã ta từ trên xuống dưới thấy vẫn trong rất ổn. Không có dấu hiệu của bệnh tật. Có vẻ như những tin đồn đó đều là sai sự thật. Người bị bệnh quả thực là người mà gã ta đưa về. Vì thế hắn nhìn qua Địch Phi Thanh, tò mò nhìn vào trong phòng.

"Vào đi" Địch Phi Thanh dẫn hắn vào nhà.

Căn phòng này rõ ràng là phòng ngủ của Địch Phi Thanh. Bước vào cửa là hai chiếc ghế Taishi và một chiếc bàn. Phòng bên phải có một bộ bàn ghế, trên bàn có bút mực, giấy mực và một mảnh giấy viết gì đó không rõ ràng. Những giá sách chứa đầy những loại sách khác nhau phủ kín cả hai bức tường. Có một cây lan được đặt trong chậu đất sét màu tím trên giá hoa cạnh cửa sổ. Đang là mùa thu, còn có những chiếc lá xanh mảnh.

Phương Đa Bệnh mỉm cười, người đàn ông thô lỗ này thực sự có thể đọc và luyện tập thư pháp? Hắn không khỏi lắc đầu.

Quay nhìn sang phía bên kia, cấu trúc cũng tương tự như phía đối diện, một bên là cửa sổ và một bên là tường. Có một số thư pháp và tranh vẽ treo trên tường, không có gì ngoài hoa, chim và phong cảnh. Trong cùng là một chiếc giường lớn. Một chiếc ghế tròn được đặt ở cạnh giường, rèm vải mỏng trên giường được hạ xuống, lộ ra hình bóng một người đang nằm bên trong.

Địch Phi Thanh đi đến bên giường, vén nửa tấm rèm che rồi ra hiệu cho Phương Đa Bệnh lại đây.

Phương Đa Bệnh cũng tò mò người này là ai nên nhanh chóng đi theo và nhìn vào trong. Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến hắn giật mình lùi lại sau nửa bước.

"Lý Liên Hoa!"

"Suỵt!" Địch Phi Thanh ra hiệu cho hắn nhỏ giọng lại, kéo rèm sau đó kéo hắn ra xa khỏi giường.

"Làm sao ngươi tìm được y?" Phương Đa Bệnh không giấu được vui mừng, vội vàng hỏi.

Địch Phi Thanh kể cho Phương Đa Bệnh lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, ngoại trừ một số chi tiết nhỏ. Sau đó hai người lại nói chuyện thêm một chút, đều là về Lý Liên Hoa. Địch Phi Thanh nói với hắn, từ khi gã mang Lý Liên Hoa trở lại Kim Minh Uyên, sức khỏe của y luôn thất thường.

Khi mọi việc ổn thỏa, y có thể đứng dậy uống trà và chơi cờ với gã, không ai có thể nhận thấy điều gì kỳ lạ. Khi chất độc phát tán, y sẽ lâm vào tình trạng ngủ sâu mấy ngày như hôm nay. Trong khoảng thời gian này, ta đã tìm kiếm các đại phu nổi tiếng để giúp chữa trị cho y.

Phương Đa Bệnh nói rằng nếu cần bất kỳ dược liệu hoặc một vị đại phu giỏi nào, chỉ cần hỏi hắn, với khả năng của hắn không có gì là không thể có được. Địch Phi Thanh cho biết tạm thời không cần thiết, đồng thời yêu cầu hắn tạm thời không đưa ra bất kỳ thông báo công khai nào về vấn đề này. Phương Đa Bệnh đương nhiên sẽ đồng ý để bảo vệ Lý Liên Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro