A - 我你
CP: QKJ, văn học hiện đại không quá điển hình, đừng quá đề cao
1 số thành viên trong nhóm có xuất hiện, đều theo hướng cb(tình bạn/ người thân)
--------------------------------------------------------------------
"Trong mười năm này, có một nửa thời gian cậu một chữ không nhắc đến anh ấy, nửa thời gian còn lại anh ấy im lặng không nói chuyện với cậu."
"Nine, Châu Kha Vũ sẽ đến Thái Lan." Doãn Hạo Vũ nhấp một ngụm rượu whisky lạnh, nhìn Cao Khanh Trần đã uống hết một chai bia Singha.
"Pat." Cao Khanh Trần nhíu mày nhìn Doãn Hạo Vũ, một hơi uống cạn nửa ly bia: "Khó khăn lắm mới có dịp cùng anh đến club, em có thể đừng nhắc đến những người và việc không liên quan được không."
"Anh biết anh ấy vì anh mà đến mà."
"Vậy thì làm sao?" Cao Khanh Trần thản nhiên cười cười, ra hiệu phục vụ bưng thêm hai chai bia.
"Anh không đi sao?" Doãn Hạo Vũ nhìn biểu tình dường như rất an nhàn của Cao Khanh Trần : "Tour diễn này anh ấy sẽ bắt đầu từ Trung Quốc đến Thái Lan, và điểm dừng cuối cùng sẽ là Bangkok."
Cao Khanh Trần phớt lờ cậu, chỉ yêu cầu người phục vụ lấy dụng cụ mở nắp để mở nắp chai bia vừa được đem lên.
Doãn Hạo Vũ yên lặng nhìn anh rót ba ly bia rồi uống cạn, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên chút ửng hồng men say.
"Nói sang chuyện khác đi, cách đây một thời gian Lâm Mặc và Lưu Vũ đã đến Hủa Hin tìm anh chơi, còn hối hận nói chưa gặp được em." Cao Khanh Trần đột nhiên cười: "Đoán xem lúc đó anh đã nói gì, anh nói Pai Pai bây giờ là một phút kiếm được 300 vạn, không có thời gian để tiếp đón dân thường nhỏ bé như bọn em đâu."
"Em biết không, khi đó Lâm Mặc và Lưu Vũ đã khen anh, nói không nghĩ rằng anh rời khỏi Trung Quốc lâu như vậy rồi, vậy mà tiếng Trung lại càng ngày càng thành thục. Trước đây, anh nhiều nhất sẽ sử dụng những câu phổ thông, lại còn có mấy cái đổi từ kì kì quái quái, tỉ như yī wǎn yè(一晚夜- lẽ ra là 夜晚/đêm/ nhưng Nine nói ngược)."
(cái này xem lại vlog hôm sinh nhật Kha Vũ đoạn Nine nói có 1 đêm bị ề mô nt với Vũ nói chuyện á, có nói nhầm đó)
Cao Khanh Trần đột nhiên dừng một chút, rồi lại phá lên cười.
"Buồn cười quá, yī wǎn yè, là cái quỷ gì vậy?"
Lần này anh không rót bia vào ly nữa, mà giơ chai bia lên uống luôn.
Doãn Hạo Vũ nghiêm mặt thở ra một hơi, mạnh mẽ mạnh giật phăng chai bia khỏi tay anh: "Nhiều năm như vậy rồi anh cái gì cũng không ổn, ngoại trừ tiếng Trung chỉ còn sót lại tửu lượng là tốt."
Cao Khanh Trần bất mãn quay mặt đi, mím môi nhíu mày thành một đường, hai má ửng hồng, giống như một con mèo bị chọc tới dựng lông.
Nó khiến Doãn Hạo Vũ nhớ lại thời gian dài trước, Cao Khanh Trần của mười năm trước.
Sinh động và hoạt bát, có những xúc cảm hỷ nộ ái ố chân thật nhất.
"Đúng rồi, ngoài tiếng Trung và tửu lượng, anh cái gì cũng không tốt." Cao Khanh Trần nhắm mắt lại rời mở ra, hướng Doãn Hạo Vũ nở một nụ cười ngọt ngào, đó là kiểu khi là INTO1 của mười năm trước, nụ cười với khóe môi nhếch lên vừa phải và để lộ hàm răng xinh đẹp.
"Đồ điên." Doãn Hạo Vũ mắng anh một câu, lại thấy anh cười rồi ngay lập tức như sụp đổ trên khuôn mặt, nằm úp xuống bàn vùi mặt vào không gian nhỏ bé trong cánh tay.
Âm thanh trong Club rất hỗn tạp, vì vậy ngay cả khi họ ở gần như vậy, Doãn Hạo Vũ cũng không thể nghe ra được đó là tiếng khịt mũi hơi say hay tiếng nghẹn ngào đau lòng của anh.
Một lúc sau, Cao Khanh Trần lại ngẩng đầu lên, anh nhìn Doãn Hạo Vũ, đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng tầm nhìn của anh rất rõ ràng.
"Patrick, đã mười năm rồi." Không biết có phải hay không do bia Singha quá mạnh, làm cho thanh âm của anh khàn khàn: "Anh thật sự đợi em ấy, trọn vẹn mười năm rồi."
—-------đường kẻ hồi ức—----
Buổi tối ngày 23 tháng 4 năm 2023.
"Châu Kha Vũ, em không cảm thấy mình quá ích kỷ rồi sao?"
Năm nay Bắc Kinh mùa xuân đến muộn, vào tháng Tư rồi mà gió vẫn còn lạnh buốt người.
Lưu Chương thu dọn áo len và mũ của mình, nhìn Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ lại dám chạy tới sân vườn hóng gió.
Yết hầu của cậu cuộn lên cuộn xuống nhiều lần, như thể đang có điều gì khó nói.
"AK, em mới 20 tuổi."
Lưu Chương mỉm cười, đáp án nằm trong dự liệu.
"Nhưng Tiểu Cửu cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu."
"Em biết mọi người đều trách em."
"Đừng luôn như vậy, Châu Kha Vũ." Lưu Chương liếc nhìn căn phòng đối diện với khu vườn: "Ít nhất em phải cho cậu ấy một kết quả."
Bữa tiệc chia tay tối hôm đó mọi người đều uống say, không biết đã uống bao nhiêu, tóm lại có người say thật, có người vẫn thanh tỉnh, có người không say lại giả vờ như đang say.
Có rất nhiều tiếng ồn áo trong căn biệt thự, âm thanh to chấn động trời đất, bạn một câu tôi một câu hò hét tới tê liệt lỗ tai.
Sau một lúc cười đùa rôm rả họ đột nhiên cùng rơi vào im lặng, liền giống như mọi người cùng tắt công tắc cùng một lúc.
Châu Kha Vũ không biết có say hay không lại đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Anh có thể chờ em mười năm không?"
Khi nói, cậu vẫn cầm lon bia trên tay, cụp mắt xuống không nhìn ai.
Nhưng mọi người đều biết những từ đó được gửi đến ai.
Trong không gian yên tĩnh, Châu Kha Vũ vẫn giữ nguyên tư thế nói chuyện, tránh mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Doãn Hạo Vũ rốt cục chịu không nổi nữa, đứng dậy nắm lấy cổ áo của cậu mắng: "Anh dựa vào cái gì yêu cầu anh ấy cho anh mười năm hả!"
Châu Kha Vũ không chống cự cũng không phản kháng.
"Anh nói đi!" Doãn Hạo Vũ ép buộc.
"Pai Pai, đừng làm vậy mà." Cao Khanh Trần đi tới kéo Doãn Hạo Vũ ra với đôi mắt đỏ hoe.
Sau đó, Châu Kha Vũ vẫn không nói một lời nào, câu hỏi không rõ chủ ngữ cũng không nhận được đáp án. Khi bầu không khí đã căng thẳng đến cùng cực Bá Viễn đã đứng lên sắp xếp nói rằng cũng không còn sớm đều trở về đi ngủ thôi, có chuyện gì thì để ngày mai tỉnh dậy rồi nói.
Lưu Vũ và Lâm Mặc đi cùng Cao Khanh Trần đưa Pai Pai về phòng, những người còn lại tỉnh táo đỡ người bị say về phòng, trước khi Lưu Chương rời đi quay lại hỏi Châu Kha Vũ có muốn trò chuyện nữa không, cậu lắc đầu, đứng thẫn thờ tới cuối cùng.
Không ai biết bốn người tụ tập trong phòng của Cao Khanh Trần đã nói về điều gì vào đêm đó, cũng không ai biết Châu Kha Vũ đến cuối cùng đã đứng trong phòng ăn sáng rực trống rỗng đó bao lâu.
Họ chỉ biết rằng khi chụp ảnh tập thể vào sáng sớm hôm sau tìm khắp biệt thự cũng không tìm Châu Kha Vũ ở đâu, căn phòng của cậu về vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn có rất nhiều quần áo vẫn được treo trong tủ.
"Vậy còn những người khác, còn quay lại không?" Lưu Vũ hỏi.
Bác Viễn lắc đầu: "Không về nữa rồi. Dì giúp việc nói lúc nửa đêm dậy đi vệ sinh thấy Kha Vũ, em ấy kéo theo vali rời đi rồi."
"Cậu ấy lại còn dám không từ mà biệt." Lâm Mặc kìm nén lửa giận đạp vào không khí.
Cao Khanh Trần đứng bên cạnh Lâm Mặc cầm trên tay một chiếc polaroid, nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt không nói một lời.
Châu Kha Vũ, đây là những gì em nói, muốn tặng anh món quà của em sao?
—--------------
"Khi nào thì đi Băng Cốc?" Lưu Chương tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Châu Kha Vũ.
"Tối nay, lễ trao giải kết thúc." Châu Kha Vũ nhấp một ngụm rượu, khẽ cau mày.
Rượu vang đỏ do ban tổ chức cung cấp được cho là từ vùng Burgundy ở miền đông nước Pháp, vị chát của Pinot Noir chắc cũng không quá nặng.
(Pinot noir là một giống nho làm rượu vang đỏ thuộc loài Vitis vinifera)
"Sợ sao?" Lưu Chương hỏi cậu.
Châu Kha Vũ ngước nhìn Lưu Chương, rồi mỉm cười chịu thua.
"Sợ." Cậu gật đầu.
"Châu Đan, mười năm, thật sự quá dài." Lưu Chương nói: "Huống chi, trong mười năm này, có một nửa thời gian em một chữ không nhắc đến cậu ấy, nửa thời gian còn lại cậu ấy im lặng không nói chuyện với em."
"Em rốt cuộc lấy đâu ra sức mạnh, dám khẳng định rằng cậu ấy đến bây giờ vẫn còn đang chờ em."
Châu Kha Vũ một hơi uống sạch rượu trong ly .
"Làm sao em có thể chắc chắn rằng trên đời này có ai đó thực sự đợi em mười năm chỉ vì một lời nói."
"Vậy nên em không khẳng định, chỉ là đánh cược một ván."
Lưu Chương ngẩn người, cuối cùng chạm vào ly rượu trống không của Châu Kha Vũ, không nói về chủ đề này nữa.
Chỉ là trước lúc rời đi liền nói.
"Kha Vũ , thẳng thắn mà nói năm năm trước lúc biết được sự thật mọi người đều cảm thấy vô cùng sững sờ."
"Nhưng trên thực tế bất luận là trước đây hay sau này, với cách đối xử với Tiểu Cửu, em đều cùng một dạng."
"Ích kỷ khiến người ta thấy đáng ghét, cố chấp như một tên ngốc."
—--------------------
Bangkok, Thái Lan.
Tất cả ánh đèn trên sân khấu đều tắt, chỉ có một chùm sáng chiếu xuống đỉnh đầu Châu Kha Vũ.
Cậu tháo tai nghe, đặt tay lên mic kề bên miệng.
"Có một chuyện tôi muốn nói với mọi người."
"Buổi hòa nhạc hôm nay, đều là vì anh ấy mà biểu diễn."
"Anh ấy là một người rất quan trọng trong cuộc đời tôi."
"Bangkok là quê hương của anh ấy."
"Tôi nhớ khoảng thời gian chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy đã từng không dưới một lần nhắc đến nơi này với tôi. Thật tiếc là cho đến hôm nay, tôi mới có cơ hội được thực sự cảm nhận không khí của thành phố này."
"Và khoảng cách chúng tôi xa nhau, đã trôi qua mười năm rồi ."
Châu Kha Vũ nghĩ, khởi đầu chân chính của hai người có lẽ là ở Bắc Kinh.
Bởi vì cậu không chắc chắn, cậu và Cao Khanh Trần trên đảo Hải Hoa có phát sinh chuyện gì không.
Lần đầu tiên Châu Kha Vũ chú ý đến Cao Khanh Trần là khi cậu đang xếp hàng chờ ở chặng đầu tiên, Doãn Hạo Vũ quay lại và hỏi cậu những câu hỏi bằng tiếng Anh, Cao Khanh Trần đứng phía trước không nói câu nào, thỉnh thoảng nghiêng đầu cũng là mặt không biểu tình.
Người dân ở Thái Lan một quốc gia Đông Nam Á nhiệt đới trong ấn tượng của cậu lẽ ra phải nhiệt tình như ánh nắng mặt trời, nhưng chàng trai mặc bộ đồ màu hồng nhạt này ngược lại dường như là đến từ Siberia.
Lạnh lùng, trở thành ấn tượng đầu tiên của Châu Kha Vũ về Cao Khanh Trần.
Vì vậy lúc Cao Khanh Trần thu hút khán giả bằng nụ cười ngọt ngào vô cùng tự nhiên và giọng nói dễ thương trên sân khấu đầu tiên, Châu Kha Vũ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Cậu rất ngạc nhiên khi một người có thể hoàn toàn đối lập trước ống kính và sau ống kính, cũng tò mò không biết mặt nào mới là con người thật của anh ấy.
Sau đó, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ nhanh chóng trở thành bạn bè một cách ngẫu nhiên, lúc luyện tập cùng nhau Cao Khanh Trần thỉnh thoảng sẽ đến tìm Doãn Hạo Vũ, giao tiếp giữa hai người cũng phát triển từ con số không thành nói "xin chào" và "tạm biệt".
Cậu không dưới một lần làm người ngoài cuộc trong cuộc trò chuyện của anh ấy và Doãn Hạo Vũ, cũng thấy qua anh ấy quan tâm đến các vấn đề này kia của Doãn Hạo Vũ từ một khoảng cách không tính là xa, giúp cậu ấy dán băng cá nhân lên cánh tay bầm tím, nhắc nhở cậu ấy đeo đệm đầu gối khi thực hiện các động tác trên sàn, nhìn thấy đôi mắt đẹp biết nói, nụ cười ngọt ngào và nét mặt dịu dàng của anh ấy khi ngắm nhìn Doãn Hạo Vũ.
Cao Khanh Trần thực sự có vẻ giống như nhận xét của những người biết anh dịu dàng, đáng yêu và có thể chữa lành.
Đáng tiếc là Châu Kha Vũ đã thấy qua một mặt khác của anh.
Cậu từng thấy qua anh ngồi ăn một mình trong nhà ăn, rõ ràng một giây trước anh còn đang cau mày tự nói chuyện, nhưng giây tiếp theo lại có thể thay đổi sắc mặt khi gặp người quen, giống như một diễn viên hài kịch thốt ra thứ tiếng Trung mang theo những dấu ngã, nụ cười rực rỡ hơn cả mùa hè ở đảo Hải Hoa.
Thế mà sau khi đám đông giải tán, hoặc máy quay di chuyển đi chỗ khác, anh sẽ hạ nhiệt về lạnh nhanh hơn bất kỳ ai khác, trở lại với sự thờ ơ và xa cách mà cậu cảm nhận được khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Thành thực mà nói, Châu Kha Vũ đối với chuyện này khá là khó hiểu , thậm chí đối với Cao Khanh Trần như vậy cậu còn vô thức nảy sinh cảm giác chống đối.
Cậu thích những con người real, chứ không phải những chiếc mặt nạ da người lúc nào cũng mỉm cười.
Nhưng cậu vẫn cứ chú ý đến anh một cách mất kiểm soát, cũng sẽ không kiềm chế được mà bị nụ cười rạng rỡ của anh trong đám đông thu hút.
Thậm chí, trong một số khoảnh khắc nhất định cậu sẽ bị sự xinh đẹp đáng yêu tự nhiên của anh thu phục, có đôi khi cậu cảm thấy chỉ cần anh có thể đối với mình như vậy, dù tính toán hay thật lòng cũng không quan tâm.
Châu Kha Vũ cảm thấy mình có lẽ bị điên rồi, đã hơn một lần cậu có ý muốn trực tiếp đi tìm Cao Khanh Trần để hỏi anh căn bản là đang nghĩ gì, hoặc là hỏi Doãn Hạo Vũ ai là người có mối quan hệ tốt nhất với anh.
Đáng tiếc là Doãn Hạo Vũ dường như không có ý định giới thiệu người anh trai mà bản thân vô cùng coi trọng này cho cậu, đồng thời dường như những vấn đề mang sắc thái chủ quan đó khi thốt ra lại như có dã tâm.
Cho đến khi có một cơ hội, Châu Kha Vũ, người mất ngủ vào nửa đêm, quyết định tìm một phòng tập trống không có người để luyện tập.
Khi đến gần, nghe thấy ai đó đang khóc nức nở ở phòng góc cuối hành lang.
Cậu không định quấy rầy, nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, đó là Doãn Hạo Vũ.
Sự tò mò đã đưa cậu đến hướng đó.
Không ngờ, cậu nhìn thấy Doãn Hạo Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Cao Khanh Trần, đồng thời ôm anh vào lòng.
"Nine, anh thật sự không cần làm như vậy." Doãn Hạo Vũ ôm chặt lấy anh: "Lúc anh không vui không cần cười, ít nhất không phải ở trước mặt em."
"Nhưng anh không muốn cho mọi người thấy chuyện không tốt." Anh vùi mặt vào vai cậu ấy nức nở: "Mọi người đều rất mệt như vậy rồi, anh muốn mọi người đều có thể vì anh mà vui vẻ một chút."
"Em biết, nhưng anh không phải mặt trời thật sự, em thật lòng không muốn anh mệt mỏi như vậy."
Có lẽ cậu ấy cảm thấy mình không quá thông thạo tiếng Trung và không thể diễn đạt ý nghĩa tốt. Doãn Hạo Vũ chuyển sang tiếng Thái thành thạo và nói rất nhiều điều với giọng điệu nhẹ nhàng. Cao Khanh Trần gật đầu trong vòng tay của cậu ấy, dùng tiếng "Ừm" mang theo chút nức nở biểu thị mình biết rồi hoặc là đồng ý.
Không biết đã qua bao lâu Châu Kha Vũ mới quay đầu rời đi, vừa đi liền nghe thấy Cao Khanh Trần đã bình tĩnh lại, dùng thanh âm mềm mại mang theo chút khàn khàn nói chuyện bằng tiếng Trung.
"Có em bên cạnh anh ổn hơn rồi, em trai tốt nhất của anh."
Ngay lúc đó Châu Kha Vũ chợt nghĩ.
Nếu người đi cùng anh, ôm anh và an ủi anh đều là em thì sao?
Đồng thời cậu chợt nhớ tới Pai Pai đã từng nghiêm túc nói qua Tiêu Cửu rất đẹp trai, nhưng điều kiện tiên quyết là "If you really get to know him"(Nếu như bạn thật sự hiểu rõ anh ấy.)
Lúc này cậu mới chợt hiểu ra, sở dĩ trước kia cậu cảm thấy kì quái trước hành vi của anh, chỉ là bởi vì cậu không cách nào làm được như anh.
——Cho dù bản thân trải qua bao nhiêu tăm tối, vĩnh viễn chỉ mang lại ánh sáng cho người khác.
Vậy nên anh là một chàng trai thực sự dịu dàng, đồng thời cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ một số ít người đủ tư cách để hiểu được sự mong manh của anh và có quyền bảo vệ sự mong manh này.
—-----------------
Mùa xuân rất nhanh liền đi qua rồi.
Thời gian trôi qua, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc gần hơn một bước với Cao Khanh Trần.
Cho dù dưới ống kính quay phim và trong mắt nhiều người khác hai người vẫn cứ xa xa lạ lạ không biết gì về nhau.
Liền giống như hai điểm cách nhau một khoảng nhất định trên cùng một tờ giấy, rồi hai đường tròn được vẽ với bán kính có tâm là hai điểm đó.
Mỗi người có một vòng tròn riêng và những người trong vòng tròn của hai người cũng giao nhau, nhưng tâm của hai vòng tròn lại không trùng nhau.
Khoảng cách gần nhất giữa cậu và anh là giữ lưng anh ấy trong trò chơi của chương trình tạp kỹ để tránh cho anh bị đẩy xuống nước, trò chuyện bằng tiếng Anh với một số chủ đề giới hạn trong nội dung quay phim, nắm lấy ngón tay của anh qua trò chơi trong khi phát sóng trực tiếp rồi ôm một cái an ủi, lúc anh không biết ánh mắt luôn dõi theo, lúc anh đi ngang qua người dùng tiếng Thái nói susu(cố lên).
Ngăn cấm khi người anh em của mình bắt chước anh nói chuyện, và là một trong những người được anh gắp cho ăn khi mọi người tụ tập để lại chỗ anh để kiếm đồ ăn.
Những chi tiết nhỏ đến mức ngay cả bản thân Cao Khanh Trần cũng có thể không phát hiện ra.
Đêm tuyên bố thành đoàn cậu không tính là vui vẻ, nhưng lúc nhìn thấy anh ấy được thành đoàn lại lộ ra ý cười.
Cậu kiên nhẫn đứng ở phía sau, chờ Doãn Hạo Vũ được anh ôm, sau đó tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh lúc anh đi tới, mang tay đặt ở sau đầu của anh.
Mùa hè năm nay, Cao Khanh Trần tổ chức sinh nhật đầu tiên ở nước ngoài, trong lời chúc mừng sinh nhật dành cho anh, Châu Kha Vũ từng chữ từng chữ viết ra:
Mong anh vĩnh viễn tràn ngập ánh sáng.
Sau khi nhận được lời chúc phúc, Cao Khanh Trần kinh hỉ quay đầu lại mỉm cười với cậu, ôm cậu và nói với cậu, cảm ơn em, Kha Vũ.
Khi họ hoàn thành công việc và cùng nhau ăn bánh vào tối hôm đó, có người đã hỏi Cao Khanh Trần rằng anh thích món quà và lời chúc nào nhất.
Tất cả đều cho rằng anh sẽ trả lời Pai Pai hoặc Lưu Vũ mà không cần suy nghĩ, nhưng không ngờ anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng chuyển sự chú ý sang Châu Kha Vũ đang vùi đầu vào chiếc bánh và không hề nghĩ rằng mình sẽ bị anh cue vào.
"Kha Vũ."
Anh nói.
"Chính là cảm thấy, lời của em ấy thật sự chạm đến trái tim anh."
Sự chú ý và quan tâm của Châu Kha Vũ dành cho Cao Khanh Trần tăng lên từng ngày.
Và đến lúc nhận ra nó đã trở thành thói quen không bỏ được, việc thích anh sớm đã trở thành vô phương cứu chữa.
Châu Kha Vũ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, rồi bình tĩnh chấp nhận tình cảm của cậu dành cho anh.
Cậu sẽ nhìn anh từ khoảng cách xa nhất, sẽ lặng lẽ ở lại nhìn anh thi đấu cùng đồng đội, sẽ nhớ rõ từng nụ cười anh nhìn mình, cho dù anh dùng chính loại ánh mắt nhìn mình để hướng về mỗi một người khác.
Thỉnh thoảng có đôi lúc anh ồn ào trước mặt cậu, cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà phối hợp.
Dần dần Châu Kha Vũ nhận ra một số thay đổi.
Cậu nhận thấy rằng ánh mắt một hướng ban đầu đã bắt đầu nhận được nhiều hồi đáp hơn, phát hiện nguyên căn khiến anh vui vẻ chuyển từ người ngoài cuộc thành có sự tham dự của cậu nhiều hơn, phát hiện ra dường như biểu tình của anh khi đối mặt với cậu cùng những người khác, thực sự có những chút khác biệt nhỏ xíu nhưng không cách nào xác định.
Cậu mơ hồ có thể cảm nhận được sự khác biệt này, nhưng vẫn không cách nào nói rõ.
Hôm đó ở Bắc Kinh trời mưa liên tục, bọn họ tan làm sớm, cùng nhau trở về biệt thự ăn tối, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đó đã gần 11 giờ đêm, Châu Kha Vũ nhận được một tin nhắn WeChat từ Cao Khanh Trần, lúc đó anh vừa mới vừa kết thúc một trò chơi.
【Kha Vũ, anh emo rồi, em có thể trò chuyện với anh không? 】
Vừa nhìn thấy tin nhắn WeChat Châu Kha Vũ đã từ chối lời mời thành lập nhóm(game) của Lâm Mặc, nghĩ cũng không buồn nghĩ lao ra khỏi phòng của mình đến tòa nhà A.
Kỳ lạ là Cao Khanh Trần đến mở cửa dường như không mấy ngạc nhiên, chỉ cụp mắt và nói với cậu "Không cần gấp như vậy", rồi nghiêng người để cậu đi vào.
Đêm hôm đó, anh cùng cậu tựa vào thành giường, nghe anh kể chuyện không vui của mình và những chuyện kỳ kỳ quái quái không hồi kết, ước chừng gần đến rạng sáng.
Hương nến thơm trong phòng của Cao Khanh Trần dường như mang theo chút mơ màng chếnh choáng, trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ, Châu Kha Vũ không chắc liệu anh mắt Cao Khanh Trần nhìn cậu có mang theo chút cảm xúc đồng điệu hay không.
Giống như một loại thu hút chủ động.
Cao Khanh Trần vậy mà lại thực sự thích Châu Kha Vũ.
Đêm đó không biết là ai đã nhiệt tình hưởng ứng, nói chung họ đã chơi Truth or Dare trong phòng khách của tòa nhà A. Khi đến lượt Cao Khanh Trần, Lưu Vũ thích xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện hỏi một câu: "Nếu nhất định anh phải chọn một trong 11 chúng ta để yêu đương, anh sẽ chọn ai."
Cao Khanh Trần cạn lời trợn mắt nhìn Lưu Vũ, nói: "Anh chọn chính mình".
Câu trả lời này rõ ràng không làm mọi người hài lòng, Lâm Mặc đã dẫn đầu công kích nói rằng nhất định phải nói ra tên của một người.
Thế là Châu Kha Vũ nhìn đôi mắt của Cao Khanh Trần đảo quanh mười người họ một vòng, cuối cùng dừng lại trên người cậu.
"Anh chọn Kha Vũ." Anh nói.
Bầu không khí đột nhiên bùng nổ, một số người hỏi tại sao chọn Châu Kha Vũ, một số nói rằng họ nghĩ anh sẽ chọn Doãn Hạo Vũ.
"Pai Pai là em trai." Có lẽ là do bị tiếng hú hét không ngừng đả kích, Cao Khanh Trần mặt đỏ hồng giải thích.
"Nhưng Châu Kha Vũ cũng là em trai mà!" Santa phản ứng rất nhanh phá đám.
"Được rồi!" Doãn Hạo Vũ bảo vệ Cao Khanh Trần giải cứu anh: "Mọi người bỏ qua cho anh trai em đi mà!"
Thế là mọi người chuyện sang bao vây tấn công đương sự bên kia, Châu Kha Vũ.
Khi đó cậu đã vùi mặt mình vào khoảng trống được tạo ra bởi cánh tay và đầu gối, để lộ ra lỗ tai đỏ như thiêu đốt.
Mọi người ở hai bên đang lắc người cậu một cách điên cuồng, yêu cầu cậu trả lời.
Châu Kha Vũ thực sự là một người phản ứng rất trì độn.
Nhưng một khi cậu đã hiểu rõ ràng, thì sẽ cứng đầu lại kiên định.
Tiếng ồn ào bên tai không ngừng, Châu Kha Vũ chịu thua ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt cười của Cao Thanh Trần đang ngồi đối diện với mình.
Không biết vì sao, cậu ma xui quỷ khiến đứng dậy đi đến bên anh quỳ một gối xuống, vòng tay qua gáy anh hôn nhẹ lên mi mắt.
Sau đó cậu nhìn vào đôi mắt kinh ngạc nhưng ẩn chứa trong đó chút ý cười của anh, cảm giác như mình đã hôn một mùa xuân.
Sau này cậu thường hôn mùa xuân của mình.
Không có một ống kính nào bắt được tình yêu của họ, nhưng bí mật đằng sau nó đã rõ ràng từ lâu.
Cậu vẫn cứ nhìn anh, chạm vào anh, ôm anh, cũng hôn anh, vuốt ve anh, ở bên anh.
Không có lý do, không bị từ chối.
Nhưng.
...
"Em dường như đối với mỗi một người tính tình đều rất tốt, với mỗi một người đều rất quen thuộc, bạn tốt là Lâm Mặc, anh em tốt là Mika Santa anh nữa, anh trai tốt là Bá Viễn Riki Lưu Vũ, em trai tốt là PaiPai Gia Nguyên, nhưng chỉ không có mình Tiểu Cửu."
"Em rốt cuộc là yêu cậu ấy nhiều đến mức nào, mới phải mang cậu ấy giấu kỹ đến như vậy."
"Cùng lúc đó, em lại khước từ bất kỳ người nào công nhận em thích cậu ấy, anh cũng không biết trong số đó có bao gồm cả chính bản thân em không."
"Nhưng rõ ràng em từng lén chụp góc nghiêng của cậu ấy, dựa vào vai cậu ấy, bồi cậu ấy trò chuyện suốt đêm, thậm chí đến lời chúc mừng sinh nhật đăng weibo cho người khác xem cũng phải canh chuẩn giờ."
"Em gọi cậu ấy là caca, gọi cậu ấy là đệ đệ, gọi cậu ấy là Tiểu Cửu, gọi cậu ấy là Nine, cùng cậu ấy nói về mộng tưởng, tán gẫu về tương lai, chỉ là chưa từng nói yêu thích."
"Sau này hai từ này cả thế giới đều thay em nói rồi, duy chỉ có em là chưa từng nói."
"Nhưng em rõ ràng biết rằng cậu ấy chỉ muốn nghe hai từ đó từ chính miệng em mà thôi."
"Vì sao vậy Châu Kha Vũ."
Lưu Chương đã từng hỏi cậu câu này.
Tại sao? Châu Kha Vũ.
-------tâm sự của CKV-----
Câu hỏi này tôi cũng đã tự hỏi qua chính mình.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi và Tiểu Cửu bắt đầu vào mùa đông đó khi tuyết rơi rất sớm ở Bắc Kinh, mà anh lại là người đi bước đầu tiên cho mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng trên thực tế, ngay cả bản thân tôi sau này cũng mới phát hiện ra rằng, sự yêu thích của tôi đối với anh còn trước cả mùa đông năm đó, đã lớn dần từ mùa xuân trên đảo Hải Hoa.
Mọi người có lẽ biết, mùa xuân không thích hợp để nói rằng nhân vật chính chỉ có bí mật của mình tôi.
Tôi là một người phản ứng rất trì độn.
Vì vậy họ thường nói rằng tôi không nóng nảy, cũng hiếm khi đấu tranh vì bất cứ điều gì.
Đồng thời đối với những người tôi không nói, chỉ có hai loại khả năng.
Hoặc là tôi hoàn toàn không để ý, hoặc tôi thực sự vô cùng để ý.
Tiểu Cửu là vế sau.
Vậy nên nếu phải nói ra khỏi miệng, tôi muốn nó tuyệt đối không bị xem nhẹ.
Chờ đợi tới mùa đông đó liền trở thành một sự cần thiết.
Nhưng tôi không nên nói chuyện với anh ấy về tương lai vào mùa đông năm đó.
Vì lúc đó tôi biết, trong tương lai của anh ấy, không có tôi.
Khoảng thời gian giữa tôi và anh ấy được định sẵn ngay từ mùa xuân ở đảo Hải Hoa năm ấy, vào cái đêm mà chúng tôi viết tương lai cho hai năm tới, thời hạn đã được vạch ra.
Đêm sau chuyến lưu diễn đầu tiên của buổi hòa nhạc tan rã, sau khi trở về khách sạn, anh ấy và Pai Pai đã tổ chức một cuộc họp video với công ty ban đầu của họ, có lẽ là để nói về những kế hoạch trong tương lai và kỳ vọng phát triển.
Anh ấy không biết đã uống chút rượu ở đâu vào đêm đó, lúc quay về đã có chút say mèm.
Tôi, Lâm Mặc, AK, còn có Gia Nguyên, Lưu Vũ vừa chơi xong một ván cờ vua, anh ấy vừa bước vào cửa nhìn thấy tôi liền thoát khỏi vòng tay của Pai Pai, lảo đảo bước tới muốn kéo tôi rời đi.
"Tiểu Cửu, anh muốn làm gì?"
Lưu Vũ bước tới để đỡ lấy anh, cả người lảo đảo dường như giây tiếp theo có thể ngã xuống.
"Không sao."
Tôi ra hiệu cho Lưu Vũ, rồi ôm ngang người anh.
"Em đưa anh ấy trở về phòng."
Ngay cả khi say, anh ấy vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, mà tôi thì né tránh ánh mắt của anh ấy.
"Hãy chăm sóc anh ấy," Pai Pai nói khi tôi đi ngang qua.
Tôi im lặng gật đầu, coi như đáp lại.
Đêm đó lúc tôi đặt anh lên giường để lau mặt cho anh, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Anh nhìn tôi, trong mắt chứa rất nhiều suy tư.
Tôi hiểu anh đang nghĩ gì.
"Châu Kha Vũ, anh hận em."
Anh nói hết từng câu từng chữ, rồi đột nhiên mạnh mẽ hôn lên môi tôi.
Anh đang cắn tôi, hai tay bám chặt vào lưng tôi, như thể sẽ nghiền nát tôi ra.
Tôi để anh trút tâm tư phiền muộn lên mình, chạm vào khóe mắt ướt nhòe cùng vệt nước bên dưới hàng mi.
Tôi hôn đi những giọt nước mắt một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Chúng tôi trằn trọc rất lâu, đến khi chìm vào giấc ngủ thì đã là nửa đêm.
Anh đang nằm trong vòng tay tôi, hơi thở đều đều, từng tấc da thịt của anh dính chặt vào da thịt tôi.
Kỳ thực khoảnh khắc này đối với tôi gần như là vĩnh hằng.
Nhưng, tôi không muốn sự vĩnh hằng như vậy.
Vì vậy tôi ôm anh thật chặt, nói với anh.
"Nine, thực xin lỗi."
____________________________
Update: 22:43PM 10/02/2023
Phải dịch nhanh không trời hết nồm mất á =))))
Nói chung là ưng short này lắm hơi cấn tí kết thôi về cơ bản là viết hay, nhưng khá nhiều cảm xúc đan xen đọc hơi loạn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro