Chương 01
* Thần quan Thời Ảnh x Tiểu điện hạ Yêu tộc Tạ Doãn
Đến tận ngày Tạ Doãn chết, những cánh hoa bỉ ngạn bên bờ sông Vong Xuyên theo gió tung bay khắp Ma giới, màu đỏ rực nhuộm cả bầu trời như máu, Thời Ảnh bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Tạ Doãn.
Khi đó, hắn không có ấn tượng gì lớn về cậu. Hắn là Trưởng Thần quan chấp chưởng hình phạt trên Cửu Trọng Thiên, ngày đêm tu luyện đạo pháp Thái Thượng vong tình, mà cậu là tiểu điện hạ tôn quý nhất của Yêu tộc, ngoại trừ giác quan thứ sáu không đủ thần mạch không thông, từ khi sinh ra đã đến những giới hạn khác của người tu tiên, một đời nhận được ngàn vạn sủng ái, tính cách nhanh nhẹn, vui vẻ.
Đó là ba ngàn năm trước.
Khi đó, Yêu tộc quanh năm phụ thuộc vào Thiên tộc, dưới sự sắp xếp của Thiên quân Hư Di và Yêu quân Tạ Uyên, tiểu điện hạ vừa tròn ba vạn tuổi được gửi đến Thiên tộc để cầu học, đường đường là tiểu điện hạ Yêu tộc tất nhiên Tạ Doãn không quá coi trọng chuyện này, bản thân trên đường đến Cửu Trọng Thiên như cưỡi ngựa xem hoa chẳng qua là đến du ngoạn, vậy thôi.
Với tính hỗn thế ma vương, tiểu điện hạ chưa bao giờ để bất luận kẻ nào vào mắt, tuy linh lực không mạnh, nhưng chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Thời Ảnh thực sự có chút ấn tượng sâu sắc về Tạ Doãn tại yến tiệc tuyển sư.
Sư phụ của tiểu điện hạ Yêu tộc, tự nhiên phải là Tôn giả mạnh nhất trên Tứ Hải Bát Hoang, ngoài việc đứng đầu về linh lực, mà ngay cả Tiên phẩm cũng phải số một số hai trong Cửu Trọng Thiên. Thần tiên của Cửu Trọng Thiên được chia thành cửu phẩm, Nhất Trọng Thiên là thấp nhất và Cửu Trọng Thiên là cao nhất. Mà trong Cửu Trọng Thiên, duy chỉ có hai vị Thần tiên. Một vị là Chiến thần Tiêu Chiến, một vị khác là thần chưởng phạt Thời Ảnh.
Yêu quân chọn sư phụ cho nhi tử mục đích chính là đả thông thần mạch, học tập linh lực, rất hiển nhiên Thời Ảnh cảm thấy loại chuyện này có lẽ sẽ không rơi trên đầu mình. Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao ngồi dưới ba mươi hai đệ tử cũng đủ làm người đau đầu rồi.
Hơn nữa, những đồ đệ của Chiến thần, những năm này theo hắn chinh chiến, chết cũng có, thăng chức cũng có, lại thu nhận một hai đồ đệ mới, cũng không thể tốt hơn rồi.
Trong điện Trọng Hoa, hào quang đóa đóa, yến hội còn chưa bắt đầu.
Phẩm cấp của Thiên Quân Hư Di không thể so sánh với hai vị đại Phật của Cửu Trọng Thiên, thần lực miễn cưỡng để trở thành Thần tiên vừa mới tu thành Thượng thần, nhưng dựa theo thân phận, hắn lại là Thiên Quân của Thiên tộc, cho nên yến hội như vậy, Thời Ảnh cho phép hắn tổ chức ở Trọng Hoa điện của Bát Trọng Thiên.
Chiến thần không thích rượu, Thần quan tửu lượng thấp. Thế cho nên, hầu hết rượu mời hai người đều bị từ chối không chút do dự. Mặc dù Hư Di chủ trì yến hội, nhưng nhân vật chính của Thiên tộc hôm nay là hai người họ.
Thời Ảnh từ trước đến nay lạnh lùng đã quen lại thêm hắn là chưởng quản hình phạt đứng đầu ba mươi hai thần quan, cả người một thân áo tơ trắng, quanh thân toát ra khí chất lạnh lùng mà người lạ không nên đến gần, hầu hết người ngoài nhìn thấy hắn sẽ bỏ chạy, hắn biết nhưng cũng không thể trách.
Tiêu Chiến lại khác, ngoại trừ hung ác lúc chinh chiến, trở lại Cửu Trọng Thiên giống như một lão thần tiên thảnh thơi nhàn nhã. Nghe nói mấy vị Thượng thần truy cầu hắn, tất cả bởi vì bộ dáng lão thần tiên của hắn thuyết phục rút lui, nguyên một đám sợ cái kia quá khó đi, Thời Ảnh mặt lạnh yên lặng ngồi một bên, khóe môi lại nhếch lên cười, xoay xoay ly rượu rỗng trong tay, nghiền ngẫm đánh giá các thần tiên đang ngồi phía dưới.
Mọi người ở đây đang chờ tiểu điện hạ Yêu tộc đến đau lưng, bên kia đột nhiên báo lại: “Tiểu điện hạ đột nhiên cảm thấy không khỏe, có thể mới tới Thiên tộc, có chút không thích ứng, cần nghỉ ngơi, hôm nay không tới tham gia yến hội của Thiên quân."
Từ khi Hư Di tiếp quản Thiên quân chưa bao giờ gặp phải tình huống nào có người dám không cho hắn mặt mũi như vậy. Trong lòng hắn tức giận, cũng không dám phát tác, dù sao đối phương cũng là tiểu điện hạ của Yêu tộc, từ nhỏ ngậm chìa khóa vàng lớn lên, quá ngang ngược. Ngoại trừ nhẫn, hắn không còn cách nào khác.
Nhưng hắn nghĩ lại, quay sang nhìn chính vị chủ trì, hắn vì thể diện không chỉ trích Yêu tộc, nhưng hai vị đại Phật này có thể...! Chỉ cần một trong hai vị đại Phật này không hài lòng, Yêu tộc này có thể gặp rắc rối.
"Chiến Thần đại nhân, Thần quan đại nhân, tiểu điện hạ đang yên đang lành đột nhiên cảm thấy không khỏe, chỉ sợ có chút..." Hi Dư thử thăm dò nói. Hắn đầu tiên nhìn Thời Ảnh, Thời Ảnh cúi đầu uống trà, không trả lời. Lại nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Không sao, người tới là khách, nếu như thân thể không khỏe, vậy để tiểu điện hạ nghỉ ngơi thật tốt."
Bây giờ tất cả những khúc mắc trong lòng Hư Di đều rơi vào khoảng không.
"Phải. Chiến Thần nói rất đúng." Thời Ảnh chậm rãi nói, đôi mắt sáng gợn sóng không sợ hãi: "Nếu như đã đến, vậy bổn tọa trở về Thần quan điện." Nói xong, hóa thanh một đám khói, biến mất ngay trong Trọng Hoa điện.
Hư Di muốn gọi hắn, nhưng đã quá muộn: "Này, Thần quan đại nhân!"
“Bản thần cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi.” Tiêu Chiến nói xong phất tay áo, cũng rời đi.
Nhìn thấy hai vị đại Phật này biến mất, Hư Di phẫn nộ càng thêm lớn, hắn đường đường là Thiên quân Thiên tộc, thần lực không sánh bằng người ta còn chưa tính, mà ngay cả lời nói bình thường người ta cũng không muốn phản ứng vài câu, quả thực làm cho người ta tức giận!
Cũng đúng, ai bảo người ta từ nhỏ chính là Thượng thần Cửu Trọng Thiên, là con trai trưởng của Thượng Cổ Thần, không thể đắc tội, không thể đắc tội...!
Trên Cửu Trọng Thiên thanh lãnh, không cách nào so sánh với Yêu tộc náo nhiệt, cho nên Tạ Doãn nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào, dọc đường gặp thần tiên, nếu không phải phẩm giai thấp hơn anh, chính là thần lực mạnh mẽ hơn anh. Trước khi đến Cửu Trọng Thiên, anh đã nghe nói ở Cửu Trọng Thiên có hai vị tôn thần, đúng lúc anh muốn bái sư, bình thường rất hiếm khi đến cửa cung vì hai vị đại Phật của anh, trừ phi Tứ Hải sắp hạn, Bát Hoang sắp sụp đổ, tuyệt đối sẽ không lùi một bước xuống Cửu Trọng Thiên.
Tạ Doãn suy nghĩ nửa ngày, liền yên tâm thoải mái đặt vui đùa bên cạnh Phật Liên trì ở Cửu Trọng Thiên.
Nhưng rõ ràng hôm nay anh đã tính toán sai. Trên đường trở về cung, đại thần quan Thời Ảnh mới vừa dùng hết những cánh Phật Liên hoa để pha trà trong cung, đang định tự mình hái một ít tiện đường mang về.
Tạ Doãn không biết từ đâu tìm được một cái chậu lớn, xắn tay áo nhảy xuống hồ sen, với cú nhảy này, nước bùn bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả trường bào xám xanh đẹp mắt của anh cũng bị vấy bẩn.
"A, tại sao hoa này không thể nhổ ra được?"
Anh chống hai tay lên hông, hai má phồng lên, liên tục phàn nàn rễ Phật Liên hoa quá mềm dai, anh không nhổ ra được.
Nhổ, dùng sức nhổ.
Kỳ thật anh làm sao biết Phật Liên hoa có thần thức, người bình thường hái cánh hoa, tự nhiên sẽ không có cảm giác gì, nhưng muốn nhổ rễ của nó, chẳng khác nào cởi quần áo của người ta, sờ tới sờ lui trên cơ thể người ta, tự nhiên người ta sẽ khó chịu.
"Này, ta đi, ngươi chạy cái gì?!"
Không, Phật Liên hoa nổi giận, cả đóa hoa nối liền với thân, kéo Tạ Doãn một đường xông vào trong ao.
Tạ Doãn sợ hãi hét lên.
Tạ Doãn sợ hãi hét lên.
Tạ Doãn sợ hãi hét lên.
"A! Cứu mạng a...! Cứu mạng a...! Đại ca, đại tỷ, đại thẩm, ta thật sự không phải cố ý, xin ngươi tha cho ta đi!"
"Ta sợ rồi, ta sợ rồi, ta thật sự sợ rồi, ngươi rất trâu được chưa? Tha cho ta, ta tuổi còn trẻ không muốn chết ở Cửu Trọng Thiên, quan trọng nhất là ta còn chưa có cưới vợ!"
Khi Thời Ảnh đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy.
Vốn là thiếu niên lang tuấn mỹ, không biết vì sao lại đắc tội với Phật Liên Thần, bị người trêu chọc lăn lộn trong hồ, rất buồn cười.
Thời Ảnh dừng bước, lẳng lặng đứng trước ao sen, mặt không đổi sắc nhìn thiếu niên mình đầy bùn đất trong hồ, mặt không chút thay đổi, nhất thời hắn cũng không biết nên cười hay nên làm gì.
Tạ Doãn nghe được phía trước có tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn tưởng rằng có người nào đó tới, anh không kịp nhìn dáng người, chỉ có thể hướng người nọ quát: “Không biết người tới là nhóm thần tiên đại nhân nào, nếu rảnh rỗi có thể cứu tại hại không, tại hạ sau nay sẽ cảm tạ đại nhân, cảm động rơi nước mắt, làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của đại nhân!" Phật liên không phục kéo anh đến một góc hẻo lánh đánh tới: "A! Liên Hoa đại gia của ta, ngài bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân thân thể yếu, không chịu nổi đòn của ngài!" Tạ Doãn thật sự là kinh sợ đáng yêu: "Ngài tạm thời buông tha ta, sau này ta nhất định sai người khắc bia cho ngài, ngày ngày ca tụng đại công đại đức của ngài."
"Hừ, ngược lại là đáng yêu." Thời Ảnh không nhịn được, phá công, khẽ cười một tiếng.
Chính hắn cũng chưa nhận ra, tại sao lúc này mình lại cười, hắn vươn tay ra, một ít linh lực nhỏ đánh vào trên người Phật Liên, khiến nó bình tĩnh lại.
"Ào ào" cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, Tạ Doãn vỗ ngực hít sâu một hơi: "May quá, may quá! Làm ta sợ muốn chết." Sau đó anh ôm quyền ngừng một chút: "Đa tại ơn cứu mạng của các hạ, không biết các hạ là người đến từ Đại Phật Cung nào ở Cửu Trọng Thiên? Ngày khác ta nhất định sẽ trực tiếp đến cửa bái phỏng, cảm tạ ân cứu mạng của các hạ."
Thời Ảnh trở lại dáng vẻ ban đầu, một bộ dáng lạnh lùng và thờ ơ ngồi xuống thành hồ, dùng linh lực hóa ra một chiếc bàn nhỏ và đặt hai ấm trà lên bàn, tiện tay rót một tách trà thảo dược để làm dịu cổ họng.
"Thần quan điện."
Tạ Doãn nhảy ra khỏi hồ, cũng tựa vào thành hồ ngồi xuống đối diện với Thời Ảnh, hai chân vẫn gác trên thành hồ, ngữ khí cực kỳ phù phiếm: "A, thì ra là Thần quan điện! Dễ nói dễ nói, vừa hay ta chính là Tạ Doãn tiểu điện hạ của Yêu tộc. Hai chủ nhân của Thần quan điện và Chiến thần điện có thể là sư phụ của ta trong tương lai, nếu ngươi đến từ Thần quan điện, ngày sau ta sẽ bái kiến như môn hạ Cửu Trọng Thiên, đi báo cho thần quan đại nhân của ngươi biết thăng quan tiến tước cho ngươi!" Anh nói nhẹ nhàng linh hoạt, diễn xuất giống như bộ dáng tiểu điện hạ: "Ta hôm nay tới đây, là muốn hái một đóa Phật Liên đưa cho phụ thần ta, sớm nghe phụ thần ta nói Phật Liên Cửu Trọng Thiên nở rất đẹp, lúc đó cha ta rất thích, nếu có thể có một đóa nở trước mộ cha ta thì thật tốt..." Dừng một chút, anh lại bồi thêm một câu: "Ai nha, chỉ tiếc thời điểm ta sinh ra phụ thân đã qua đời, ta còn không biết hình dáng của ông ấy như thế nào." Anh nói xong lại có chút buồn bực, uống một hơi cạn sạch chén trà, đưa cho Thời Ảnh ở đối diện, nói: "Phiền cho thêm chén trà, trà này của ngươi không tệ, nhạt mà không mặn, rất thanh tịnh, trong đắng chát còn có một chút mùi thơm ngát, dư vị vô tận. Ai, quả nhiên là Cửu Trọng Thiên! Ngay cả trà cũng là tốt nhất..."
Đây là lần đầu tiên có người nhờ Thời Ảnh rót trà.
Nhưng Thời Ảnh không hề khó chịu, theo lời nói thêm trà cho anh: "Ừm, loại trà này được hái từ đỉnh Cửu Vu Sơn, nước được lấy từ tuyết tan của Thiên Sơn, cây trà vạn năm nở một lần, nước tuyết trăm năm thu thập trong một cái vò."
"Quả nhiên là bảo bối a!" Tạ Doãn vui mừng khôn xiết, vỗ đùi một cái: "Hảo huynh đệ, ngươi mời ta uống loại trà ngon như vậy, vậy ta liền làm bạn với ngươi! Yên tâm, ngày sau có tiểu điện hạ ở Cửu Trọng Thiên bảo kê cho ngươi, không ai dám khi dễ ngươi."
“Huynh đệ?” Thời Ảnh có chút khó hiểu.
"Ừ, đúng vậy, huynh đệ." Tạ Doãn cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Ngươi là Thần tiên đầu tiên ta gặp ở Cửu Trọng Thiên, cũng là người bằng hữu kết giao đầu tiên, dĩ nhiên là huynh đệ tốt của ta rồi!"
"Ngược lại là lần đầu tiên có người gọi bản..." Thời Ảnh nhẹ giọng nói, chợt phát hiện mình suýt chút nữa đã nói sai, liền sửa lại: "Gọi ta là huynh đệ."
Tạ Doãn cho là hắn không thích, liền có chút ủy khuất: "Không được sao?"
"Không có," Thời Ảnh nói, không đành lòng đả kích anh ta: "Rất tốt..."
Thời Ảnh chưa kịp nói hết lời tốt đẹp, Tạ Doãn đã uống cạn chén nước.
Một vị thần quan trong điện Thần quan vội vã chạy về phía hai người họ.
Vừa thấy Thời Ảnh, nhân tiện nói: "Sư tôn!"
Tạ Doãn đột ngột ngẩng đầu, câu nói tiếp theo mắc kẹt trong cổ họng, đến mức khiến cổ họng cùng ngực phổi cứng rắn đau đớn, sau đó bắt đầu ho dữ dội, sau nửa ngày cũng không nói được lời nào.
“Cẩn thận.” Thời Ảnh lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, ngón tay mảnh khảnh đặt lên chiếc khăn tay màu trắng thêu hình uyên ương nghịch nước, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên các khớp xương mà phát sáng của hắn.
Hắn không có tâm tình nhìn Tạ Doãn, ánh mắt đạm mạc lạnh tình như mọi khi.
Khi Tạ Doãn định thần lại, lúc này mới nhận ra người vừa xưng huynh gọi đệ với mình, là một trong số sư phụ tương lai của mình.
“Trời ạ, ta rốt cuộc đã làm cái gì thế này?” Anh lẩm bẩm.
Thần quan nào đó lại không hợp thời nói: "Sư tôn, trong điện có chuyện, mời sư tôn đi qua một chuyến."
"Ừm, bổn tọa đã biết." Thời Ảnh đáp ứng.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn về phía Tạ Doãn: "Bổn toạ còn có việc, đi trước một bước, Cửu Trọng Thiên rất lớn, tiểu điện hạ cứ từ từ chơi."
"A, ta, ngươi. Chúng ta. . . ." Xấu hổ chết rồi, Tạ Doãn miễn cưỡng kéo ra nụ cười, rất không tự nhiên, nhưng là thật, thay đổi vừa rồi, đoan đoan chính chính, khách khí hành lễ nói: "Vừa rồi không biết là Tôn thần đại nhân Cửu Trọng Thiên, có nhiều mạo phạm, mong thứ lỗi."
"Không sao."
"Nếu như thế, Tạ Doãn ở đây cung tiễn đại nhân, đại nhân đi thong thả."
Về sau, Thời Ảnh mới nghe thần quan xung quanh giải thích, tiểu điện hạ Yêu tộc từ nhỏ mồ côi cha, được Phụ thần sủng ái hết mực. Thời Ảnh lại cảm thấy như vậy rất tốt, Cửu Trọng Thiên này quá mức vắng vẻ, đột nhiên đến một cái nghịch ngợm như vậy, cũng thật đáng yêu.
Sau này... Cửu Trọng Thiên náo nhiệt hơn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro