Chương 6. Lão đại, anh không được, tôi có thể a...!
Vương Nhất Bác đến phòng làm việc của Tiêu Chiến gõ cửa, nghe Tiêu Chiến nói một tiếng “mời vào”, phòng làm việc của Tiêu Chiến không lớn, có một vài thiết bị cơ sở trong phòng, một cái sofa nhỏ, trên đó còn có một cái chăn màu xám, đoán chừng lúc bận rộn có thể ngủ tạm một đêm.
Trên bàn của Tiêu Chiến chất đầy các loại tài liệu, gần như che mất hắn, hắn lại cúi đầu chăm chú xem hồ sơ, từ góc độ của Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tiêu Chiến.
"Không ở ngoài ăn cơm, đến chỗ tôi làm gì? Sao vậy, vẫn chưa đói..., con ngoan?" Tiêu Chiến thấy người vừa vào cửa không có động tĩnh gì, tưởng là Ngô Hải Lâm, kết quả ngẩng đầu lên nhìn, là Vương Nhất Bác, hắn sợ đến mức đứng bật dậy ngay lập tức.
Con ngoan? Hai người cứ như vậy nhìn nhau, tình cảnh xấu hổ một lần, Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, đi đến bên bàn của Tiêu Chiến, “Dì Lâm nhờ tôi mang cơm đến cho anh.” Sau đó cậu lấy đồ trong hộp giữ nhiệt ra.
Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, dù sao cậu cũng mang cơm đến cho hắn, chủ động rót một ly nước cho Vương Nhất Bác, “Bữa tối là cậu mua sao?” Có đánh chết Tiêu Chiến cũng không ngờ Vương Nhất Bác sẽ đến, vừa nãy Lâm nữ sĩ gọi điện cho hắn nói mang cơm đến, nhưng không nói là Vương Nhất Bác mang đến a, hơn nữa hắn càng không ngờ người bước vào là Vương Nhất Bác, nên mới xảy ra tình cảnh đáng xấu hổ như vậy.
“Ừ.” Vương Nhất Bác cầm lấy ly nước, nhàn nhạt trả lời.
“Cậu trả bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu!” Tiêu Chiến lập tức đi tới đống tài liệu tìm điện thoại di động.
“Không cần, cứ coi như tôi động viên mọi người đi, hơn nữa chỉ là một bữa cơm tối, cũng không đắt.” Cho dù cậu và Tiêu Chiến không thân thiết, nhưng hôm qua Tiêu Chiến đã đến sân bay đón cậu, mời một bữa cơm cũng là chuyện nên làm.
Tiêu Chiến vừa tìm được điện thoại di động thì nghe Vương Nhất Bác nói lời này, hắn cũng chỉ có thể cho qua, một bữa cơm sơn trân hải vị, trị giá mấy ngàn, không đắt sao? Giai cấp tư sản ác độc a..! Tiêu Chiến chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng.
Bản thân Tiêu Chiến thực ra có chút tham tiền, cho dù gây sự với người khác cũng không thể gây sự với tiền..., gây sự với tiền chính là kẻ đần, cho nên đối với tài sản của mình hắn có một kế hoạch, nhuốm máu đào, không nên lãng phí khi không cần thiết, Vương Nhất Bác đã mời bữa cơm tối này, thấy rõ khác biệt giai cấp! Nhìn xem thịt hắn đều đau.
Nhất thời trong phòng làm việc chỉ có âm thanh ăn cơm của Tiêu Chiến, có vẻ vô cùng xấu hổ, “Ở trong nước chắc quen rồi!” Tiêu Chiến không chịu nổi bầu không khí như vậy nên lúng túng tìm đề tài.
“Ừ!” Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng thấy bầu không khí này rất kỳ lạ, cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng phải lấy hộp giữ nhiệt về, chỉ có thể đợi Tiêu Chiến ăn xong. Sợ lại xấu hổ một lần nữa, cậu bổ sung thêm vài câu, "Quen rồi, ngày mai tôi sẽ chuyển đến nhà mới, gần bệnh viện hơn một chút."
"Vậy tốt rồi! Hẳn là bệnh viện không bận rộn?" Những lời này nói ra, Tiêu Chiến muốn đánh chết mình, Vương Nhất Bác ngày đầu tiên đi làm, có thể bận rộn cái quỷ gì.
"Tôi chỉ là sinh viên đến đây để trao đổi kinh nghiệm, sẽ không bận rộn nhiều việc. Có lẽ mấy ngày nay anh rất bận, vụ án có chuyển biến gì mới không?" Vương Nhất Bác vẫn trả lời, cho dù cảm thấy đối thoại như vậy rất nhàm chán, không có vui vẻ gì, nhưng vì đề phòng tẻ nhạt.
"Không có tiến triển lớn gì, chứng cứ ngoại phạm của một số nghi phạm đều có đủ." Vừa nói về vụ án, Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc, đôi lông mày đẹp lại bắt đầu nhíu chặt.
“Người bạn mà Hàn Kiệt nói, chính là người trợ lý sinh hoạt, các anh đã kiểm tra chưa?” Vương Nhất Bác cầm lấy cốc nước, hai chân bắt chéo nhàn nhã dựa vào bàn làm việc của Tiêu Chiến.
"Người trợ lý đó tên Trần Hủy Đồng, cô ta nói thời điểm xảy ra vụ án cô ta đã về nhà sau khi cùng Lâm Hiên trở về từ thành phồ S. Người đại diện cũng xác nhận đã nghe Lâm Hiên yêu cầu trợ lý về nhà. Chúng tôi cũng đã đến nhà của Trần Hủy Đồng hỏi, hàng xóm đối diện xác nhận đã nghe âm thanh đang xem phim ở nhà cô ta." Rất nhanh Tiêu Chiến đã ăn xong, đang thu dọn hộp cơm.
“Tôi có thể hỏi nguyên nhân cái chết là gì không?” Vương Nhất Bác cúi đầu, đang suy nghĩ về vụ án, nhưng khi hỏi xong, Vương Nhất Bác rất hối hận, hiện tại cậu vẫn là nhân chứng của nghi phạm, không có quyền hỏi tình tiết vụ án. "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác."
"Chết vì mất máu quá nhiều, động mạch tay phải bị dao gọt hoa quả cắt đứt." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, theo quy định thì hắn không nên nói nhiều như vậy với Vương Nhất Bác, nhưng không biết tại sao, hắn tin tưởng Vương Nhất Bác một cách khó hiểu.
"Tôi có thể xem ảnh chụp hiện trường không? Thời điểm ở đại học, tôi đã cũng xem qua tâm lý học tội phạm, giáo sư Hứa Văn Sơn từng dẫn tôi tham gia phân tích một số vụ án hình sự." Vương Nhất Bác không mong đợi Tiêu Chiến sẽ trả lời mình, xem ra Tiêu Chiến tín nhiệm cậu, mặc dù cậu không biết tại sao hắn tin tưởng mình.
“Ở đây.” Tiêu Chiến biết, giáo sư Hứa Văn Sơn - một nhà tâm lý học danh tiếng lẫy lừng trong nước, ngoài ra ông còn là cố vấn tâm lý tội phạm của Cục Cảnh sát thành phố, Tiêu Chiến đã gặp ông hai ba lần, Hứa giáo sư đặc biệt giỏi về phân tích tâm lý tội phạm, trợ giúp bọn họ phá án, bắt giữ rất nhiều tội phạm giết người liên hoàn quy mô lớn.
Tiêu Chiến đem ảnh chụp hiện trường đưa cho Vương Nhất Bác, trong một lần phân tích tình tiết vụ án, Hứa giáo sư đã từng nói, ông có một môn sinh đắc ý, bị ông lừa đến Bệnh viện Nhân dân số 1 trao đổi học thuật, còn nói hy vọng người môn sinh này có thể làm được gì đó cống hiến cho xã hội, lúc đó Tiêu Chiến nghe xong cũng cho qua, không ngờ môn sinh đắc ý đó lại là Vương Nhất Bác, khó trách Vương Nhất Bác lại có đầu óc quan sát nhạy bén cùng khả năng phân tích như vậy.
Vương Nhất Bác cầm lấy ảnh chụp, tỉ mỉ xem từng ảnh. Vương Nhất Bác nhìn ảnh chụp, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hắn có chút sững sờ, chiếc bánh bao sữa nhỏ luôn chạy phía sau hắn ngày ấy trong chớp mắt đã lớn như vậy, hôm nay nhìn kỹ, mái tóc của cậu mềm mại, xương cốt cực tốt, đĩnh mũi cao đẹp, đôi má thoạt nhìn xúc cảm cũng rất tốt, còn có đôi môi hồng nhạt trông rất mềm mại, không thể không nói, Vương Nhất Bác trưởng thành mỗi một chỗ đều rất đẹp.
Tiêu Chiến sờ cằm, yết hầu chuyển động, hắn vậy mà cảm thấy có chút khát, liền đem việc này quy về lý do tình yêu thương của cha, nhất định là bởi vì hôm nay Vương Nhất Bác mặc quá trẻ trung.
Hắn năm nay hai mươi tám tuổi, những người cùng tuổi đều đã lập gia đình, có con cái khóc nháo hô ba gọi mẹ, xem ra, hắn già thật rồi, bằng không tại sao nhìn ai cũng giống con hắn như vậy.
“Lâm Hiên, thuận tay phải!” Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, không biết thương xuân bi thu nghĩ cái gì, "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến?"
"A..., a! Làm sao cậu biết?" Để che đi sự xấu hổ của mình, Tiêu Chiến sờ sờ mũi, lần này thật sự bị chơi khăm rồi, nhìn lén người ta còn nhìn đến ngây người.
“Anh xem bức ảnh này đi.” Vương Nhất Bác bước đến chỗ Tiêu Chiến, cậu thấp hơn Tiêu Chiến một chút, nên từ góc độ của Tiêu Chiến, hắn có thể ngửi được mùi hoa lài nhẹ nhàng khoan khoái trên tóc của Vương Nhất Bác, xen lẫn một chút vị sữa.
"Trong ảnh ly trà trên bàn, con chuột và chiếc bút bi này đều được đặt ở bên tay phải, cho thấy nạn nhân thuận tay phải, nhưng anh nhìn bức ảnh này đi, vết thương trên cổ tay phải của nạn nhân, nếu là tự sát thì tình hình lúc đó sẽ thay đổi, nạn nhân không thể dùng tay thuận làm ra vết thương như vậy?" Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, phát hiện Tiêu Chiến vẫn đang ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, hôm nay Tiêu Chiến mệt mỏi đến ngu ngốc rồi, không nghe cậu nói còn nhìn chằm chằm đến ngẩn ngơ.
Có lẽ hắn nhìn thấy ánh mắt có chút tức giận của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức chuyển sự chú ý vào bức ảnh, hắn thực sự đã nghe những lời Vương Nhất Bác nói, nhưng thật kỳ lạ, hắn chỉ muốn nhìn Vương Nhất Bác, nhìn cái miệng nhỏ của cậu mấp máy, hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Vương Nhất Bác nói đúng, vết thương ở cổ tay phải của nạn nhân quá tinh xảo, cho thấy hung thủ có thể thuận tay trái, cái này có khả năng cao chứng minh Lâm Hiên bị sát hại.
"Gần nhà Lâm Hiên có camera giám sát không? Tôi muốn xem một chút." Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng Tiêu Chiến cũng bình thường trở lại, nếu không có lẽ cậu phải đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện kiểm tra não.
“Đây là băng ghi hình của camera giám sát nhà Lâm Hiên từ hôm qua đến hôm nay.” Tiêu Chiến mở máy tính lên, hiện tại hắn hoàn toàn tín nhiệm Vương Nhất Bác, dù sao cậu cũng vừa mới phát hiện ra một manh mối lớn.
Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nghĩ, mình nhất định là coi Vương Nhất Bác như con trai của mình rồi, nhất định là như vậy! Nhất định là tràn ngập tình phụ tử! Nếu không thì đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ?
Tiêu Chiến vẫn còn thất thần, nhưng Vương Nhất Bác đã có một phát hiện mới, “Ngày nay những người nổi tiếng đều mang theo nhiều hành lý như vậy sao.” Hình ảnh của Lâm Hiên trong camera giám sát được chụp lại lúc bốn giờ hai mươi phút chiều hôm qua, một mình Lâm Hiên mang theo hai cái vali rất lớn, vali bên phải có vẻ hơi nặng, Lâm Hiên hiển nhiên đã dùng nhiều sức hơn khi kéo vali kia.
Tiêu Chiến hoàn hồn, thật ra hôm nay hắn xem băng ghi hình của camera giám sát cũng nhìn thấy cái vali này, hôm nay camera giám sát cũng chụp lại cái vali do dì lao công kéo ra, hắn đã hỏi, bà nói cứ một thời gian là Lâm Hiên lại ném một cái vali, đều là loại 32 inch, mỗi lần Lâm Hiên đem vali đặt ở trước cửa, lại để cho bà hôm sau mang vali đi vứt, ngày hôm qua cũng vậy, Lâm Hiên gọi, nói sáng mai dì đến dọn dẹp thì đem vali vứt đi.
Nghe xong những gì Tiêu Chiến nói, dường như không có gì bất ổn, nhiều nhất là cảm thấy đại minh tinh này có chút phá hoại tài sản, nếu vali không dùng nữa thì vứt đi một cái. “Có gì trong vali không?” Vương Nhất Bác hỏi.
"Có, trong mỗi vali đều chứa một ít đồ vật, có lần dì lao công thấy vali còn rất tốt, định mang về nhà dùng, khi mở ra mới phát hiện bên trong là một số quần áo đã bị cắt, những chiếc ly vụn, một số máy tính đã bị đập vỡ. Bên trong vali còn bị phủ đủ loại thuốc màu." Tiêu Chiến chỉ những hình ảnh đó cho Vương Nhất Bác xem, hắn đặt tay phải của mình lên lưng ghế nơi Vương Nhất Bác đang ngồi, cơ bản là nửa ôm Vương Nhất Bác.
"Tại sao anh ta lại làm vậy? Có phải bị ám ảnh cưỡng chế không? Hay là chứng nóng nảy?" Vương Nhất Bác không để ý đến tư thế của cậu với Tiêu Chiến, một lòng suy nghĩ về vụ án.
(ám ảnh cưỡng chế: người thích sạch sẽ)
"Tôi đã hỏi người đại diện, Lâm Hiên sẽ tiêu hủy những thứ đó sau khi trở về từ đoàn làm phim. Anh ta mắc chứng trầm cảm, còn bị ám ảnh cưỡng chế, dù rất lãng phí nhưng đó có thể là một cách giải tỏa căng thẳng của anh ta." Vương Nhất Bác nghiêng mình trở lại ghế, vô thức cắn móng tay, cậu thường làm động tác này khi suy nghĩ các vấn đề, "Tôi không phát hiện ra bất cứ cái gì khác. Anh..."
Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong đã bị Ngô Hải Lâm cắt ngang, "Lão đại, lão Tần gọi anh qua! Anh..." Ngô Hải Lâm càng nói thanh âm càng nhỏ, phòng làm việc của Tiêu Chiến có một góc nhỏ, nơi đó đặt máy tính, theo góc nhìn của Ngô Hải Lâm, đội trưởng nhà cậu quay lưng về phía cửa, cúi người, ôm đại thổ hào bên cạnh, Ngô Hải Lâm nghĩ thầm, xong đời rồi, cậu đã phá hỏng thời gian hẹn hò của lão đại, sợ tới mức lập tức đóng cửa.
Lúc này, Vương Nhất Bác cũng chú ý tới tư thế của cậu và Tiêu Chiến, quả thực có chút thân mật, cảm giác chỉ cần cậu quay đầu lại là có thể hôn lên mặt Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đứng lên từ phía bên kia, cầm hộp cách nhiệt mà Tiêu Chiến đã để sẵn, "Tôi cũng không thể giúp được gì, anh dựa vào đặc điểm người thuận tay trái mà điều tra." Nói xong, Vương Nhất Bác chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, cậu đột nhiên dừng lại, nhìn Tiêu Chiến, "Dì Lâm rất nhớ anh, vụ án kết thúc thì về thăm nhà một chút đi."
Nói xong, Vương Nhất Bác đóng cửa rời đi, để lại Tiêu Chiến đứng ngốc một mình sau bàn làm việc.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác đi ra, Ngô Hải Lâm hai chân cún chạy tới, “Tẩu… tiểu Vương tiên sinh, có muốn tôi tiễn cậu không?” Ngô Hải Lâm cũng bị chính mình làm cho tức chết vì cái miệng nhanh hơn não.
"Không cần! Mọi người đang rất bận mà!" Vương Nhất Bác từ chối lòng tốt của Ngô Hải Lâm, nhưng cậu luôn cảm thấy chỉ sau một thời gian ngắn, mọi người trong đội Hình sự đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
Khi Vương Nhất Bác rời đi, Ngô Hải Lâm đột nhiên cảm động đến rơi nước mắt, "Ngươi xem lão đại của chúng ta thật vĩ đại a...! Bỏ tiểu gia chăm sóc mọi người a...! Người ta hiền lành, đến đưa cơm cho lão đại, thuận tiện mời chúng ta một bữa thịnh soạn, thật là một người nội trợ tốt a!"
Ngay lúc đó, Ngô Hải Lâm đem chuyện mình gặp Vương Nhất Bác ở bệnh viện kể cho cả đội Hình sự. Mặc dù Tiêu Chiến là đội trưởng, nhưng luôn hòa đồng với các đội viên, năng lực làm việc mạnh mẽ, các đội viên rất kính nể hắn. Chị dâu tuy là con trai, nhưng bây giờ rất thoáng, tư tưởng của bọn họ đều rộng rãi, chị dâu đẹp trai thế này, đứng với nhau càng đẹp mắt.
"Chính là, lão đại cũng quá không có suy nghĩ, người ta có lòng tốt cầm hộp giữ nhiệt mang cơm đến cho hắn, vậy mà lão đại cũng không ở cùng người ta một chút, nhìn bộ dáng ủy khuất của chị dâu vừa đi ra ngoài." Cứ như vậy chỉ trong phút chốc, đội Hình sự gọi Vương Nhất Bác là thổ hào đã chuyển thành chị dâu, hơn nữa trời đất chứng giám, Vương Nhất Bác vừa rồi thật sự không có ủy khuất, người có trí tưởng tượng phong phú thật đáng sợ.
“Khi nào thì lão đại có bạn trai nhỏ, sao không nói cho chúng ta biết, xác thực quá rồi, không phải đã nói muốn độc thân với tôi đến cùng sao?” Tiểu Lưu của Phòng kỹ thuật Đội Hình sự tức giận nói.
"Ngươi không nhìn xem mình là cái dạng gì, lão đại là cái dạng gì. Lão đại còn độc thân do không muốn tìm đối tượng, hơn nữa có bạn trai nhỏ tốt như vậy, nếu là tôi, tôi nhất định phải giấu đi, không cho các người nhìn!” Triệu Tuyết ngạo nghễ nói, mặc dù anh chàng đẹp trai nhỏ bé vô duyên với cô, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, lão đại cùng tiểu soái ca trông thật xứng đôi.
"Có gì giấu giếm, tôi nghĩ lão đại thẹn thùng thôi! Còn giả bộ rụt rè trước mặt tôi! Tôi không nói khi chúng tôi nhìn thấy chị dâu sáng nay, ánh mắt của lão đại sáng ngời. Vừa rồi, khi tôi đẩy cửa vào, mọi người đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?" Ngô Hải Lâm nghiêng người thận trọng liếc nhìn phòng làm việc của Tiêu Chiến, nhưng giọng nói của cậu không hề nhỏ chút nào, "Tôi thấy lão đại ôm chị dâu của chúng ta nói đùa a!"
Quả nhiên nhiều chuyện là một đặc tính của con người, coi như là thành viên của đội Hình sự, vẫn như cũ tính bà tám nổi lên trong lòng. Tiêu Chiến hắt hơi trong phòng làm việc, cảm thấy lạnh buốt.
Ngay khi Tiêu Chiến mở cửa, phòng làm việc của đội Hình sự lập tức trở lại bình thường, mọi người đều nghiêm túc làm việc riêng của mình, giống như nhóm người vui vẻ tám chuyện kia không phải là bọn họ.
“Tôi vừa tìm được manh mối mới, Ngô Hải Lâm, cậu đi điều tra một chút xem có bao nhiêu người thuận tay trái xung quanh Lâm Hiên!” Tiêu Chiến đưa tài liệu trong tay cho Ngô Hải Lâm, “Nhìn tôi làm gì? Ăn đến choáng váng rồi sao? Làm việc đi!” Tiêu Chiến cầm tài liệu gõ vào đầu Ngô Hải Lâm.
“Lão đại, không phải vừa rồi anh cùng với tẩu… tiểu soái ca thảo luận tình tiết vụ án a!” Ngô Hải Lâm nhanh chóng đem từ "tẩu tẩu" bên miệng nuốt xuống, nếu Tiêu Chiến phát hiện bọn họ nói chuyện phiếm trong giờ làm việc, bọn họ xong đời, xử phạt thể xác vẫn còn nhẹ nhàng, Tiêu Chiến khi làm việc là Đại Ma Đầu..., hắn không cho phép xuất hiện một chút hành động không nghiêm túc làm việc.
“Cậu ta là môn sinh đắc ý của Hứa giáo sư Hứa Văn Sơn, tôi vừa nhờ cậu ta giúp chúng ta phân tích vụ việc.” Tiêu Chiến nói xong, hắn nghe được tiếng hít thở sâu của tất cả các đội viên, một là bị Tiêu Chiến làm cho kinh sợ, đối tượng còn tìm đến cửa, nhưng bọn họ vẫn bình tĩnh ngồi trong phòng thảo luận về vụ án, hai là bị thân phận của Vương Nhất Bác làm kinh sợ, đại danh của Hứa Văn Sơn, trong Cục Cảnh sát thành phố Z không ai không biết.
“Sao vậy, các người ăn đến ngốc rồi à?” Tiêu Chiến sửng sốt, còn tưởng mình đã nói sai?
“Không sao, chúng tôi rất cảm động, lão đại, anh thật vĩ đại!” Triệu Tuyết cảm thán, định lực của lão đại thật sự không phải người thường có thể làm được, tiểu kiều thê đã đưa tới cửa, vậy mà đội trưởng nhà mình chỉ kéo người ta thảo luận công việc, lão đại, anh không được thì để tôi a...! Tôi có thể! Trong lòng Triệu Tuyết gào thét.
Mặt mũi Tiêu Chiến tràn đầy nghi hoặc nhìn đội viên nhà mình có chỗ không đúng, trong lòng hạ quyết tâm, sau này không cho Vương Nhất Bác gọi món ăn đắt tiền như vậy cho bọn họ nữa, ăn đến ngốc rồi, vẫn là sữa đậu nành bánh quẩy là thích hợp với bọn họ nhất.
Tiêu Chiến lắc đầu đi đến Phòng pháp y, nghe kết quả khám nghiệm tử thi của Lâm Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro