Chương 41
Phần đời còn lại của em là của anh, khi có anh, anh là mặt trời, em không thể rời mắt, khi không có anh, em cúi đầu cũng chẳng thấy ai.
Ba ngày nữa trôi qua, trong ba ngày này Tiêu Chiến ở lại Cục thành phố không về nhà, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều bận rộn làm hợp đồng, chân không chạm đất. Vốn là một đôi yêu nhau thời kỳ cuồng nhiệt, cứ như vậy bị công việc vô tình ngăn cách.
"Lão đại, lại phát hiện một thi thể nữ." Ngô Hải Lâm nghiêm túc nói, bọn họ vẫn chưa tìm ra hung thủ, kết quả lại xuất hiện một nạn nhân mới.
"Ở đâu?" Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, ba ngày nay hắn ngủ không ngon, cơm cũng tùy tiện ăn hai phần coi như xong, hiện tại có lẽ là hạ đường huyết.
"Một nhà máy bỏ hoang ở phía bắc khu Đông Thành. Cách thức và tình trạng tử vong cũng giống như hai nạn nhân đầu tiên, thời gian tử vong là bốn ngày trước." Ngô Hải Lâm nói, trong mắt hiện lên tức giận không thể kiềm chế.
Tiêu Chiến lại ngồi xuống, mặc dù bọn hắn không tiết lộ quá nhiều chi tiết của vụ án với truyền thông, nhưng hiện tại nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin về hai vụ án này, cũng ghi rõ hung thủ vẫn chưa bị bắt về quy án.
Bốn ngày trước, cho thấy tên hung thủ này, biết rõ ở ngoài sáng cảnh sát đang truy bắt, vẫn dám gây án, quả thực kiêu ngạo đến cực điểm.
Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm, tên hung thủ này xem như công khai khiêu chiến cảnh sát: "Lý Chí Cường đâu?"
"Tôn Hầu đã theo dõi, bốn ngày này đều làm việc trong cửa hàng, buổi tối cũng không ra ngoài." Ngô Hải Lâm nói, đưa tài liệu của nạn nhân cho Tiêu Chiến.
"Lão đại, đây là thông tin của nạn nhân." Ngô Hải Lâm cũng cảm thấy rất tức giận, hiện tại lại xảy ra một vụ án nữa, nhưng trước mắt bọn họ vẫn chưa xác định được nghi phạm, còn nghi phạm duy nhất đã bị loại trừ, cậu sợ vụ án này sẽ trở thành vụ án không có manh mối.
Tiêu Chiến lật qua tư liệu, nạn nhân tên là Lý Tình, cô gái trong ảnh đang cười vui vẻ, mới hai mươi mốt tuổi, tuổi như hoa. Cùng một loại Sevoflurane, cùng một chiếc váy đỏ, cùng mất nhiều máu, cùng bị xâm hại, cũng không tìm thấy tinh dịch.
Nhưng Tiêu Chiến phát hiện cô gái này không phải là nhân viên của Công ty bảo hiểm Thụy Hoa, mà là nhân viên phục vụ trong quán bar, chẳng lẽ bọn hắn đi sai hướng rồi sao? Chẳng lẽ hung thủ không nhắm vào Công ty bảo hiểm Thụy Hoa?
Nhìn vào tư liệu, Tiêu Chiến chợt nảy ra một ý tưởng, liệu Sevoflurane trong vụ án này có phải cùng loại với Sevoflurane trong vụ bắt cóc Tôn Nhã không? Hai vụ án đều dùng Sevoflurane, hơn nữa xuất hiện gần như cùng lúc, không phải là quá trùng hợp sao?
Nếu người đàn ông mặc đồ đen mà Tiêu Chiến gặp ngày hôm đó là hung thủ, vậy người đàn ông mặc đồ đen này muốn giết Tôn Nhã, nhưng làm sao người đàn ông mặc đồ đen lại nhắm vào Tôn Nhã? Ngày hôm đó Tôn Nhã đến gặp hắn, thuần túy là tạm thời nảy lòng tham, làm sao người mặc đồ đen biết Tôn Nhã sẽ xuất hiện trên con đường nhỏ đó? Nói thẳng ra là theo dõi cô ấy?
Tiêu Chiến nặng nề thở dài, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, không kịp thời giải quyết vụ án, bây giờ lại thêm một mạng người vô tội, hắn không bắt được người áo đen, nếu người áo đen kia chính là hung thủ , Tiêu Chiến thực sự rất muốn đập chết mình. Hắn không có năng lực bảo vệ Vương Nhất Bác, lại để Vương Nhất Bác bị bưu kiện gửi tới dọa sợ, ở bên Vương Nhất Bác cũng gặp rất nhiều trở ngại. Hắn suy nghĩ quá đơn giản, Lâm nữ sĩ nói đúng, chú Vương sẽ không đồng ý để hắn và Vương Nhất Bác ở bên nhau, Tập đoàn Hào Lệ không thể bị hủy hoại trong tay Vương Nhất Bác.
Thật vất vả mới giải quyết xong hợp đồng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ cậu chỉ cần tiến lui hợp lý, mặc dù cấp cao đã có chỗ thay đổi về cậu, nhưng muốn bọn họ hoàn toàn chấp nhận Vương Nhất Bác, còn cần thời gian, cho nên Vương Nhất Bác cũng cho bọn họ đủ không gian để phát huy năng lực, chỉ cần cậu nắm bắt tốt quyền lợi cuối cùng là được.
Vương Nhất Bác vốn đang đợi Tiêu Chiến đến tìm cậu, không ngờ Tiêu Chiến gần đây còn bận rộn hơn cậu, thậm chí còn không có thời gian trả lời tin nhắn. Mấy ngày nay, tức giận của Vương Nhất Bác gần như đã tiêu tan, nước cũng đã uống hết rồi, giờ nghĩ lại, dường như không còn quan trọng nữa.
Cho nên, Vương Nhất Bác quyết định, cậu muốn hạ mình đi tìm Tiêu Chiến, ba ngày không gặp Tiêu Chiến, cậu cũng rất nhớ.
Vương Nhất Bác xe chạy đường quen đi đến văn phòng đội Hình sự, phát hiện Tiêu Chiến vậy mà không có ở văn phòng, hỏi đội viên, họ cũng không biết Tiêu Chiến đã đi đâu.
Vương Nhất Bác đành phải đến nơi khác tìm, khi cậu chuẩn bị đi đến cuối hành lang, nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác mỉm cười, vừa định lao tới làm Tiêu Chiến bất ngờ, chợt nghe giọng nói nghiêm túc của Tiêu Chiến.
"Mẹ, con biết rồi, mẹ để con suy nghĩ một chút." Nghe được lời Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác vội vàng trốn vào góc tường, cậu cảm thấy Tiêu Chiến không bình thường, bởi vì Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không nói chuyện với Lâm nữ sĩ bằng giọng điệu này.
"Mẹ, con rất thích Nhất Bác, thật sự muốn cùng Nhất Bác trải qua cả đời." Dù không nhìn thấy mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng biết vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến khi nói lời này.
Vương Nhất Bác ánh mắt tối sầm, trước lúc cùng Tiêu Chiến ở bên nhau, cậu đã sớm đoán được, cha mẹ Tiêu Chiến có thể sẽ không đồng ý, dù sao kỳ vọng của họ đối với Tiêu Chiến là tìm một cô gái tốt kết hôn, một đời hạnh phúc, Vương Nhất Bác không ngờ, Lâm nữ sĩ lại phát hiện nhanh như vậy.
Vương Nhất Bác sờ lên dấu vết đã mờ trên cổ, chắc là ngày đó Lâm nữ sĩ đến nhà đã biết, phòng của cậu không khóa, bên trong đều có dấu vết sinh hoạt của hai người. Chẳng trách mấy ngày nay Tiêu Chiến không trả lời nhiều, chắc là đang đau đầu với chuyện này.
"Mẹ, chú Vương bên kia, con biết Nhất Bác khó xử, con... con... mẹ, đợi vụ án này kết thúc, con lại nói chuyện với mẹ." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói, hiện tại hắn thực sự rất bận, không có thời gian đi quản chuyện khác, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết vụ án, nếu không sẽ có thêm nhiều nạn nhân xuất hiện.
Tiêu Chiến đi ngang qua Vương Nhất Bác, bởi vì cứ cúi đầu nhìn điện thoại, không thấy Vương Nhất Bác trốn trong lối rẽ.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đi xa, Vương Nhất Bác mới từ lối rẽ đi ra, cậu cứ nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến cho đến khi khuất bóng, tên ngốc này, bị mẹ phản đối, trong lòng chắc chắn rất khó chịu, tại sao không nói với cậu, tại sao một mình gánh vác, chuyện này rõ ràng cũng có một phần lỗi của cậu.
Kỳ thực đôi câu vài lời Tiêu Chiến vừa nói, Vương Nhất Bác có lẽ cũng đoán được nỗi lo lắng của Tiêu Chiến, không phải vì Tập đoàn Hào Lệ sao? Vì Tiêu Chiến cậu có thể từ bỏ Hào Lệ, cậu không phải Hoàng đế cổ đại, quản lý công ty còn phải chú trọng huyết thống thuần khiết hay không sao? Cậu tin ông nội sẽ ủng hộ cậu, chỉ cần Hào Lệ vẫn còn, cho ai cũng đều như vậy?
Nghĩ nghĩ, Vương Nhất Bác gọi điện cho Thư ký Ngô, không biết cậu đã nói gì.
Đợi Tiêu Chiến trở lại văn phòng, các đội viên nói cho hắn biết Vương Nhất Bác đã đến đây, nhưng không thấy hắn, hiện tại cũng không biết đã đi đâu.
Tiêu Chiến do dự một chút, cuối cùng vẫn không đi tìm Vương Nhất Bác, trong lòng hắn lúc này rất rối, không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào, hắn không muốn buông tay, nhưng hắn lại sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp của Vương Nhất Bác.
Không lâu sau, Vương Nhất Bác quay lại, trên tay cầm một bó hoa, là hoa hướng dương, cậu vừa nhờ Thư ký Ngô mua gửi tới.
Vương Nhất Bác lặng lẽ đẩy cửa văn phòng Tiêu Chiến, phát hiện Tiêu Chiến đang quay lưng về phía mình, tìm kiếm thứ gì đó trên giá sách.
Vương Nhất Bác bước chân nhẹ nhàng, đi đến sau lưng Tiêu Chiến, từ bên cạnh đưa hoa cho Tiêu Chiến: “Đăng Đăng! Quà cho anh!”
Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ sự tình, xác thực không nghe tiếng bước chân của Vương Nhất Bác, nhìn thấy hoa hướng dương đột nhiên xuất hiện trước mặt, Tiêu Chiến ngẩn người. Hắn nhận lấy bó hoa, quay lại nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện bạn nhỏ của hắn mỉm cười rất ngọt ngào, trong mắt đều là hắn.
"Đại nam nhân mà tặng hoa gì chứ?" Tuy nói như vậy, trong lòng Tiêu Chiến cũng rất vui vẻ, không chỉ vì hoa, còn vì ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn hắn, hắn đột nhiên cảm thấy, hai người cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
“Hoa tươi xứng với mỹ nhân!” Vương Nhất Bác cười tà ác, còn dùng một ngón tay nâng cằm Tiêu Chiến lên.
"Đừng nghịch nữa, đến lúc đó cầu xin tha thứ lại là em đó." Tiêu Chiến cười cười, bắt lấy bàn tay khiêu khích của Vương Nhất Bác, bạn nhỏ nhà hắn chỉ dám khiêu khích bằng lời nói, chưa bao giờ thực sự đoạt lấy.
“Anh có biết tại sao em lại tặng hoa hướng dương cho anh không?” Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi Tiêu Chiến, cười rạng rỡ.
"Tại sao?" Tiêu Chiến nhìn hoa hướng dương trong tay mình, xác định có chút nghi ngờ, bình thường các đôi yêu nhau chẳng phải đều tặng hoa hồng sao?
Vương Nhất Bác giằng ra khỏi tay Tiêu Chiến, sau đó nắm tay Tiêu Chiến, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến nói: “Đối với hoa hướng dương, mặt trời là chốn trở về, bất cứ khi nào mặt trời chưa lên, hoa hướng dương đã sẵn sàng hướng về phía đông, đợi đến khi mặt trời lên, hoa hướng dương bắt đầu truy tìm chốn trở về của mình."
Vương Nhất Bác buông tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Tiêu Chiến, “Chiến ca, em chính là hoa hướng dương, anh chính là mặt trời nhỏ của em, hai mươi năm qua, em sống trong bóng tối, anh đã trở thành ánh sáng của em, hướng về phía mặt trời mà sống, cuộc đời sau này, em chỉ muốn sống vì anh mà thôi."
"Quãng đời còn lại của em đều là anh. Khi có anh, anh là mặt trời, em không thể rời mắt. Khi không có anh, em cúi đầu không thấy ai." Đây chính là ngôn ngữ của hoa hướng dương.
Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, bạn nhỏ nhà hắn cái gì cũng biết, nếu như tiểu tử này còn không sợ, hắn lại sợ cái gì? Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, hắn không tin bọn họ không làm được việc thế tục này.
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, mắt đã ươn ướt, đưa tay chạm vào gò má mềm mại của bạn nhỏ, "Đã nói, ở bên nhau cả đời."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu: "Ở bên nhau cả đời.”
Tiêu Chiến dùng ngón tay cẩn thận miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Vương Nhất Bác, bạn nhỏ nhà hắn sao lại tốt như vậy? Chắc kiếp trước hắn đã cứu thiên hà!
Vương Nhất Bác thực sự có khuôn mặt điển hình, khuôn mặt nhỏ, lông mày nghiêm nghị, mũi cao thẳng, đôi mắt thông minh, má sữa mềm mại, lạnh lùng và trẻ con vậy mà có thể xuất hiện hài hòa trên một khuôn mặt. Tiêu Chiến cảm thấy nếu Vương Nhất Bác không làm tổng tài công ty, có thể xuất đạo, nhất định sẽ thu hút rất nhiều fans hâm mộ.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đến xuất thần, bạn nhỏ nhà hắn thật quá đẹp, lúc này hắn mới chú ý đến nốt ruồi nhỏ mờ nhạt trên một bên lông mày của Vương Nhất Bác.
Đồng tử của Tiêu Chiến co rút lại, nếu hắn nhớ không nhầm lông mày của Tôn Nhã cũng có nốt ruồi như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng xuất thần của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫy tay trước mặt Tiêu Chiến: “Chiến ca, anh sao vậy?”
Tiêu Chiến nắm lấy tay Nhất Bác, có chút hưng phấn nói: "Nhất Bác, hình như anh đã tìm ra manh mối mấu chốt rồi!"
Nói xong, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến bàn làm việc, tìm ảnh chụp của các nạn nhân, quả nhiên mỗi nạn nhân đều có một nốt ruồi nhỏ trên lông mày, vị trí giống nhau đến kinh ngạc.
"Nhất Bác, anh nghi ngờ người đàn ông mặc đồ đen ngày hôm đó rất có thể chính là hung thủ trong vụ án này, Tôn Nhã cũng có một nốt ruồi ở vị trí này." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, mặc dù nốt ruồi không có ý nghĩa gì, vậy tại sao bốn nạn nhân đều có? Trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
"Hiện tại chúng ta đã biết quy tắc chọn người của hung thủ, nhưng phải làm sao tìm ra hung thủ?" Vương Nhất Bác nhanh chóng tiến vào trạng thái, cậu đồng ý với quan điểm của Tiêu Chiến, nốt ruồi này thật sự quá trùng hợp.
Thấy Tiêu Chiến khó khăn lắc đầu, Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát rồi nói: "Em có thể xem thi thể được không?"
Tiêu Chiến bọn hắn chắc chắn đã lục tung tất cả camera giám sát, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, hiện tại chỉ có thể tìm kiếm manh mối trên thi thể nạn nhân, suy cho cùng, chỉ có người chết mới không "nói" dối.
Tiêu Chiến tin tưởng khả năng quan sát của Vương Nhất Bác, cậu có thể nhìn ra những chi tiết mà nhiều người dễ dàng bỏ qua.
Khi đến phòng pháp y, vẫn là nơi lạnh lẽo như vậy, Tiêu Chiến đã có kinh nghiệm lần trước, sớm nắm tay Vương Nhất Bác.
Vì là vụ án giết người liên hoàn, Tiêu Chiến không cho người nhà đến nhận thi thể, cho nên ba nạn nhân được đặt ngay ngắn trong tủ đông ở phòng khám nghiệm.
Vương Nhất Bác xốc vải trắng lên nhìn, khi nhìn thấy thi thể đang thối rữa, cậu nhịn không được cảm giác muốn nôn, cậu không thể không khâm phục, sức chịu đựng của cảnh sát Hình sự ghê gớm thật.
"Nếu không chúng ta đừng xem." Tiêu Chiến chú ý đến cái nhíu mày của Vương Nhất Bác, nhanh chóng dùng vải trắng che lại, Vương Nhất Bác dù sao cũng không phải cảnh sát Hình sự, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thi thể hóa xương trắng như vậy, chắc hẳn là nhìn rất khó chịu.
"Không sao." Vương Nhất Bác quật cường lắc đầu, cậu vừa mới bình tĩnh lại một lát, dần dần thích ứng.
Cậu lập sơ đồ về hung thủ trong đầu, giới tính nam, người này cao khoảng một mét bảy, dù là những nạn nhân này hay Tôn Nhã, chiều cao đều trên một mét sáu mươi lăm, dưới một mét bảy, cho nên hung thủ cần phải cao hơn những người này, như vậy mới có thể chế ngự nạn nhân nhanh hơn. Hung thủ có chấp niệm với váy đỏ, có thể từng bị phụ nữ mặc váy đỏ làm tổn thương, hoặc có sự khao khát nào đó với váy đỏ, các nạn nhân đều bị xâm hại, điều này cho thấy hung thủ nhất định căm thù phụ nữ, hoặc nói là một loại phát tiết của hung thủ. Hung thủ chứng kiến toàn bộ quá tình nạn nhân tử vong, nhất định có chứng bạo ngược, hoặc giải phóng áp lực nội tâm.
Vương Nhất Bác đi đến thi thể thứ ba, bởi vì thời gian gây án ngắn, cho nên thi thể nạn nhân được bảo quản vô cùng tốt, có thể thấy là một cô gái còn rất trẻ, thân hình được giữ gìn rất hoàn hảo, những cô gái ở độ tuổi này đều thích chưng diện, mái tóc nhuộm đặc biệt thành màu nâu đỏ sẫm, tóc xoăn thời thượng, ngay cả móng tay cũng được làm tinh xảo, hình những con bướm nhỏ màu xanh nhạt.
Vương Nhất Bác cảm thấy bộ móng tay này trông đặc biệt quen mắt, cậu nhớ lúc ở bệnh viện, cậu đã nhìn thấy móng tay này trên tay Tôn Nhã.
Đột nhiên, Vương Nhất Bác xốc vải trắng của thi thể thứ hai lên, mặc dù thi thể đã phân hủy, móng tay vấy bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình con bướm màu xanh nhạt.
Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến: “Sơn móng tay của bọn họ đều giống nhau!”
Tiêu Chiến cẩn thận so sánh bàn tay của hai nạn nhân, phát hiện ra sơn móng tay thực sự giống nhau, "Anh sẽ để Ngô Hải Lâm tìm xem là tiệm làm móng nào."
"Không cần, hỏi Tôn Nhã sẽ biết, cô ta cũng có bộ móng tay giống như vậy." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói, nếu Tiêu Chiến không đột nhiên xuất hiện, rất có thể sẽ thêm một Tôn Nhã nằm ở đây.
Tiêu Chiến nghe xong liền gọi điện cho Tôn Nhã, Tiêu Chiến sợ Tôn Nhã còn bóng ma tâm lý, cho nên hẹn cô ở quán cà phê gần Cục thành phố.
Hiện tại là giờ ăn trưa, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đợi ở quán cà phê, còn gọi rất nhiều món tráng miệng, công ty của Tôn Nhã cách Cục thành phố rất xa, cho nên không đến nhanh như vậy.
Tiêu Chiến vẫn đang nóng lòng chờ đợi, vụ án này kéo dài quá lâu, trước mắt đây là manh mối lớn nhất được phát hiện, không thể xuất hiện thêm một sinh mạng vô tội nào nữa.
Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, vỗ vỗ an ủi, bảo Tiêu Chiến đừng hoảng sợ như vậy.
Tôn Nhã từ cửa bước vào, hôm nay cô mặc như một nữ nhân viên lịch sự, trên mặt trang điểm nhẹ nhưng không giấu được vẻ hốc hác trong mắt.
"Xin lỗi, đã để hai người đợi lâu." Tôn Nhã liếc nhìn bàn tay của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, sau đó đặt túi xách xuống, lịch sự nói xin lỗi.
"Không sao, cô có muốn ăn gì trước không?" Vương Nhất Bác cười lắc đầu, đưa ly cà phê ít đường đến trước mặt Tôn Nhã, còn cẩn thận đặt thìa xuống, rất lịch sự.
"Tôi... cảm ơn!" Tôn Nhã vốn muốn nói cô không muốn ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của Vương Nhất Bác, cô vẫn cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
"Tôn tiểu thư, chúng tôi cũng không lãng phí thời gian của cô nữa, hiện tại chúng tôi đã phát hiện manh mối mới, cần hỏi cô một số thông tin cụ thể." Vương Nhất Bác nhận thấy sau khi Tôn Nhã ngồi xuống, liền nhìn đồng hồ trên điện thoại, đoán chừng là có việc.
"Được, có vấn đề gì cậu cứ hỏi." Tôn Nhã gật đầu.
“Cô đã nghe nói về vụ án giết người liên hoàn gần đây chưa?” Bởi vì không phải ở phòng thẩm vấn, giọng điệu của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tôn Nhã nhớ lại một lúc rồi gật đầu.
"Chúng tôi phát hiện, người đàn ông mặc đồ đen ngày hôm đó muốn bắt cóc cô, rất có thể chính là hung thủ trong vụ án này." Lần này là Tiêu Chiến nói, vừa rồi hắn mới bình tĩnh lại.
Nghe được lời nói của Tiêu Chiến, đôi mắt của Tôn Nhã mở to vì kinh ngạc, lời nói ra đều lắp bắp, "Anh... anh... nói gì, tại sao... tại sao?"
"Cô và nạn nhân đều có nốt ruồi trên lông mày, sơn móng tay cũng giống nhau." Tiêu Chiến cũng mềm giọng hơn, liệu ai biết mình sẽ trở thành mục tiêu của kẻ sát nhân liên hoàn, còn suýt chút nữa bị giết, khẳng định đều rất sợ hãi?
"Tiệm làm móng này là do một đồng nghiệp trong công ty giới thiệu cho tôi, cô ấy nói rất nhiều người đến đây làm móng, tiệm này khá nổi tiếng." Tôn Nhã dừng lại một lúc, thận trọng nói.
Sau đó, Tôn Nhã đột nhiên lục túi, lấy ra một tấm danh thiếp: “Cái này được chủ tiệm đưa cho tôi khi lần đầu tiên đến tiệm làm móng, sau này có đến một lần, thấy trang thiết bị của chủ tiệm rất tốt, giá cả hợp lý, thậm chí tôi còn đăng ký làm thẻ.”
Trên danh thiếp có dòng chữ rất nữ tính "Công chúa tình yêu", toàn bộ tấm thiệp màu hồng dịu dàng, mặt trên còn có tên và phương thức liên lạc của chủ tiệm, chủ tiệm tên Trần Quyên.
Tiêu Chiến dựa theo phương thức liên lạc trên danh thiếp, gọi đi một cuộc điện thoại, phát hiện điện thoại đã tắt.
"Kiểu móng này là cô tự chọn sao?" Vương Nhất Bác nhìn tấm danh thiếp, lại nhìn móng tay của Tôn Nhã, có lẽ vì thích, nên Tôn Nhã vẫn để bộ móng này.
“Tôi đã đến đó tổng cộng hai lần, lần đầu tiên chỉ muốn thử nước, nên làm tùy tiện một cái, đến lần thứ hai, trước một ngày tôi hẹn với Tiêu Chiến ca… Tiêu ca, tôi lại đến đó một lần, chủ tiệm đã giới thiệu cho tôi bộ móng tay này, còn nói rất hot ở cửa hàng của mình, rất nhiều người làm, tôi thấy kiểu dáng khá đặc biệt nên đã làm bộ móng này." Khi nói đến Tiêu Chiến ca ca, Tôn Nhã vội vàng đổi lại thành Tiêu ca.
"Chủ tiệm là người như thế nào?" Tiêu Chiến lại bắt đầu cau mày theo thói quen, chủ tiệm nhất định có liên quan đến vụ án này.
"Cô ấy là một phụ nữ, có lẽ cao hơn tôi một chút, khả năng hơn một mét bảy, khi tôi đi giày cao gót chiều cao tương đương với cô ấy, là người đặc biệt hoạt bát, khi làm móng tay cho chúng tôi rất thích nói chuyện phiếm." Khi Tôn Nhã nói đến bà chủ tiệm này, căng thẳng trên mặt giảm đi một chút.
Vương Nhất Bác nhìn những thay đổi rất nhỏ trên gương mặt của Tôn Nhã, xem ra bà chủ này đã để lại ấn tượng tốt với Tôn Nhã, rất có thể bà chủ đã biết được một số thông tin cơ bản của khách hàng khi trò chuyện với bọn họ. Bởi vì sau khi quen thuộc một người, rất dễ moi ra lời nói, nhất là đối với nhiệt tình của phụ nữ xa lạ, phụ nữ càng dễ tiếp nhận hơn, thậm chí còn cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ, trên mặt ý nghĩa mà nói, tình bạn giữa phụ nữ, bắt đầu rất đơn giản.
“Có phải khách hàng nào của bà chủ cũng làm thẻ không?” Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, bà chủ này là phụ nữ? Nhưng tên hung thủ của bọn họ rõ ràng là đàn ông.
“Bà chủ nói ở nhà cô ấy có rất nhiều người làm thẻ, cửa tiệm này từ trước tới nay rất đông khách, nhưng cửa tiệm chỉ có một người quản lý, lần trước tôi đến phải đợi rất lâu.” Tôn Nhã thành thật trả lời, thực ra cô không hoàn toàn tin bà chủ là hung thủ, dù sao bà chủ trông rất tốt, đối với khách hàng cũng rất tốt, ngày hôm đó khi cô đang làm móng tay, nhìn thấy một con mèo hoang đi qua cửa, bà chủ còn đổ một ít thức ăn cho mèo, sau đó bà chủ nói cô thường cho mèo hoang xung quanh ăn, cho nên trong cửa tiệm luôn có thức ăn cho mèo.
Chẳng lẽ một người đối xử dịu dàng như vậy với một con mèo hoang, thực sự là hung thủ giết người sao?
Tiêu Chiến để Tôn Nhã rời đi trước, dù thế nào đi nữa, trước mắt đây là manh mối duy nhất, cho nên hắn để Ngô Hải Lâm điều tra Trần Quyên trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro