Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34. Bạn nhỏ cả đời

Tiêu Chiến chăm sóc Tôn Nhã cả đêm, hắn đã đưa Tôn Nhã đến bệnh viện Nhân dân số 1 gần nhất, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có gì đáng lo ngại, hít phải một lượng lớn thuốc mê, là loại thuốc mê mạnh nhất, liều lượng rất lớn, nồng độ lại rất tinh khiết, cho nên dù có xịt lên vải trắng, dù ý thức hoàn toàn tỉnh táo, cũng sẽ mất năng lực hành động.

Sau khi Tôn Nhã ổn định, Tiêu Chiến mới có thời gian nhìn điện thoại của mình, hắn phát hiện điện thoại hết pin, xong rồi, Vương Nhất Bác ở nhà chắc hẳn rất lo lắng. Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến vội vàng đi đến quầy lễ tân của bệnh viện mượn điện thoại.

Ở nhà Vương Nhất Bác đã sớm thức dậy, vừa mở mắt vội vàng nhìn thoáng qua điện thoại di động, phát hiện vẫn không có tin nhắn của Tiêu Chiến, ngược lại nhìn thấy tin nhắn của Hàn Kiệt.

Hàn Kiệt gửi tới một bức ảnh, hẳn là  chụp từ bên ngoài phòng bệnh, chụp không rõ ràng lắm, nhưng vẫn chụp được bóng lưng, có thể nhìn ra là một người đàn ông, ngồi trước giường bệnh, một cô gái nằm trên giường.

Hàn Kiệt còn gửi một tin nhắn, nói, "Hôm nay đi làm, phát hiện một người rất giống Đội trưởng Tiêu."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, không có ý định hồi âm cho Hàn Kiệt, bóng lưng kia, Vương Nhất Bác vừa nhìn đã biết là Tiêu Chiến, bộ quần áo không thay đổi, người nằm trên giường kia đoán chừng là con gái của người được gọi là dì Trần.

Loại châm ngồi ly gián này không có hiệu quả với Vương Nhất Bác, ngược lại cho thấy Hàn Kiệt rất ngây thơ. Vương Nhất Bác rời giường, tự pha cho mình một ly bột yến mạch hoa quả, là Tiêu Chiến mua, bởi vì Vương Nhất Bác không thích ăn sáng, Tiêu Chiến nói nếu hắn dậy sớm đi làm, Vương Nhất Bác vẫn chưa dậy, có thể ăn bột yến mạch hoa quả này lấp đầy dạ dày của mình, bữa sáng là phải ăn.

Khi Vương Nhất Bác làm bột yến mạch, nghe điện thoại di động đổ chuông, Vương Nhất Bác có dự cảm, đây là cuộc gọi của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên nhìn, đúng là Tiêu Chiến, nhưng có thể biết rõ Tiêu Chiến sủng ái mình, Vương Nhất Bác cũng không vội nghe điện thoại, Tiêu Chiến một đêm không về, còn đi chăm sóc cô gái khác, thậm chí không gửi tin nhắn cho cậu, không trả lời điện thoại của cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút ủy khuất, cho nên muốn gạt Tiêu Chiến trước.

Đợi Tiêu Chiến gọi lần thứ hai, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy, sau này cậu và Tiêu Chiến ở cùng nhau, cậu giống như càng ngày càng làm kiêu. Không được, không được, không hợp với tính cách lạnh lùng của cậu. Vì vậy, cậu nhanh chóng nhấn nút trả lời.

"Nhất Bác, cuối cùng em cũng nhận cuộc gọi, hôm qua tôi đến gặp Tôn Nhã để nói rõ ràng, tôi nói tôi có người mình thích, sau đó cô ấy tức giận bỏ đi, nhưng ví tiền của cô ấy bị rơi, tôi đành phải đưa cho cô ấy, khi đến đó tôi thấy một người đàn ông mặc đồ đen muốn đánh thuốc Tôn Nhã đưa cô ấy đi, tôi không đuổi theo người đàn ông mặc đồ đen, thấy Tôn Nhã bất tỉnh nhân sự, tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó điện thoại của tôi hết pin, không phải cố ý không trả lời cuộc gọi của em." Hôm nay Tiêu Chiến mở điện thoại lên, nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của Vương Nhất Bác, tâm Tiêu Chiến muốn chết cũng có, vội vàng gọi cho Vương Nhất Bác.

Lúc đầu Vương Nhất Bác không nhận cuộc gọi, Tiêu Chiến càng ngày càng lo lắng, cho nên khi Vương Nhất Bác vừa nhận cuộc gọi, Tiêu Chiến nhanh chóng giải thích những chuyện hôm qua.

"Nhất Bác, em đừng tức giận được không? Không phải tôi cố ý đâu, tôi cam đoan, lần sau ra ngoài sẽ mang theo pin dự phòng, loại chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa!" Tiêu Chiến làm động tác thề, cũng mặc lệ Vương Nhất Bác không nhìn thấy.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, người qua lại nhìn Tiêu Chiến thương cảm, trong lòng chắc chắn nghĩ, đẹp trai cũng vô dụng, vẫn là sợ vợ.

“Tôi đã biết.” Vương Nhất Bác khuấy bột yến mạch trong ly, không phải cậu giả bộ lạnh lùng, mà căn bản không biết phải nói gì.

Nghe giọng điệu lo lắng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác kỳ thật là vui vẻ, cho thấy Tiêu Chiến thực sự rất quan tâm đến cậu. Trong tiềm thức, Vương Nhất Bác hy vọng Tiêu Chiến sẽ báo cáo lịch trình với cậu, nhưng lý trí nói cho cậu biết, hai người bọn họ vẫn chưa đến tình trạng này, chỉ là vừa ở bên nhau, cậu không thể quản lý quá nhiều, cậu sợ Tiêu Chiến sẽ nói cậu phiền.

“Nhất Bác, em vẫn còn tức giận sao?” Nghe giọng nói của Vương Nhất Bác, bởi vì ngữ khí quá mức bình tĩnh, Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có nguôi giận hay chưa, cho nên thận trọng hỏi.

“Em không có tức giận.” Vương Nhất Bác liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười giờ sáng. “Anh đã ăn sáng chưa?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Còn chưa ăn, không kịp.” Hắn bận rộn từ tối hôm qua đến giờ, sáng nay Tôn Nhã mới tỉnh lại, hắn đi gọi bác sĩ tới kiểm tra, căn bản không có thời gian để ăn.

Ban đầu, Tiêu Chiến định đưa Tôn Nhã đến bệnh viện rồi rời đi, nhưng gia đình Tôn Nhã đều đang ở Úc, chỉ có một mình cô trở về, hơn nữa về chưa bao lâu, công việc cũng vừa mới tìm được, chớ nói chi là bạn bè, bất đắc dĩ, Tiêu Chiến đành phải ở lại chăm sóc cô.

“Buổi trưa anh muốn ăn gì, em đưa tới cho anh.” Vương Nhất Bác vừa ăn yến mạch vừa hỏi Tiêu Chiến, còn nói cậu không ăn uống thật tốt, Tiêu Chiến cũng giống vậy thôi.

“Anh… anh không có khẩu vị, anh muốn điều tra vụ án trước.” Tiêu Chiến do dự nói, có người phạm tội trước mặt hắn, còn chưa bắt được người, Tiêu Chiến có chút tức giận và tự trách, hắn nhất định phải bắt được người này, xem xem rốt cục là ai.

“Không được, bữa sáng còn chưa ăn, bữa trưa nhất định phải ăn.” Vương Nhất Bác cường ngạnh nói, Tiêu Chiến bận rộn đã quên mất thời gian, đoán chừng đến đêm mới có thể ăn một bữa cơm, thân thể kia làm sao chịu nổi.

"Nhất Bác, anh sẽ ăn, đợi anh hết bận, anh sẽ..." Tiêu Chiến lo lắng giải thích, hiện giờ hắn một lòng nghĩ đến phá án, căn bản không có tâm tư ăn cơm.

“Tiêu Chiến!” Tiêu Chiến còn chưa nói xong, đã bị Vương Nhất Bác cắt ngang. “Tốt xấu gì cũng ăn một chút, anh mới có sức lực làm việc, em cũng không muốn tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết.” Khi Vương Nhất Bác nói những lời này giọng điệu có chút nhẹ nhàng, cậu cảm thấy vì tình nói ra thật khó khăn.

Giọng nói ngượng ngùng của Vương Nhất Bác lọt vào tai Tiêu Chiến, dường như Tiêu Chiến cũng có thể cảm giác được tim của mình lỡ nhịp, tiểu tử này thật là chọc người mà không biết a...

“Vậy anh muốn ăn hoành thánh sa tề!” Tiêu Chiến vui vẻ nói, mặc dù hắn không thích bị người khác quản lý, nhưng nếu đối tượng là Vương Nhất Bác, vậy không cần nói, hắn rất hưởng thụ quá trình Vương Nhất Bác quan tâm hắn.

Tiêu Chiến nói chuyện điện thoại xong, quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Tôn Nhã đã ngồi dậy.

“Hiện tại cô cảm thấy thế nào?” Tiêu Chiến bước tới, nhìn Tôn Nhã, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, những cái khác không có gì bất thường.

“Em không sao, cảm ơn Tiêu Chiến ca ca.” Tôn Nhã cười xấu hổ, cô thật sự rất cảm ơn Tiêu Chiến, nếu không phải Tiêu Chiến xuất hiện kịp thời, không biết kết cục của cô sẽ như thế nào.

“Cô có biết người hôm qua không?” Nhìn thấy tinh thần của Tôn Nhã khá tốt, Tiêu Chiến ngồi xuống bắt đầu hỏi.

Hôm qua hắn nhờ các đồng chí trong phân cục đi kiểm tra camera giám sát của đoạn đường kia, phát hiện người này rất thông thạo địa bàn, gần như hoàn toàn tránh được camera giám sát, bởi vì công trình đang thi công, hôm qua camera giám sát trên đường xa xa mới có một cái, hơn nữa đèn đường mờ nhạt, căn bản không thu được khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen, thậm chí không biết là nam hay nữ.

“Em… em không biết.” Nhớ đến chuyện hôm qua, Tôn Nhã vẫn rất sợ hãi. "Hôm qua... hôm qua sau khi em chạy đến, không ngờ nhất thời xúc động chạy vào con đường kia, đường có chút tối, em vừa định quay lại, cảm giác có người cầm vải bịt miệng mình, em cố hết sức giãy giụa, nhưng người đó vẫn tiếp tục bịt miệng em, không cho em lên tiếng, cuối cùng em cảm thấy khí lực của mình ngày càng yếu, may mắn anh xuất hiện."

Tôn Nhã cảm kích nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, vào lúc cô sắp mất khí lực, trong nháy mắt đó Tôn Nhã cảm thấy tuyệt vọng, nhưng Tiêu Chiến xuất hiện kịp thời, khiến cô như nhìn thấy ánh sáng. Trong một giây cuối cùng của ý thức, cô nghe Tiêu Chiến gọi tên mình, cô biết mình đã được cứu.

“Gần đây cô có thù oán với ai không?” Tiêu Chiến cúi đầu suy nghĩ một lúc, không để ý đến ánh mắt của Tôn Nhã.

Tôn Nhã lắc đầu nói không có. Cô về nước chưa đầy hai tuần, bạn bè và gia đình của cô đều ở Úc, ban đầu cô dọn dẹp căn phòng lúc trước một chút, sau đó mới bất đầu nộp sơ yếu lý lịch, một tuần trước mới nhận chức, nhân viên công ty còn chưa biết hết, làm sao có thể kết thù với người khác.

Tiêu Chiến nhíu mày, Tôn Nhã mới về nước, không thể kết thù với người khác nhanh như vậy, chẳng lẽ người mặc đồ đen ngẫu nhiên chọn người sao? Vậy bọn họ có thể gặp phiền toái khi phá án.

“Nhưng em, dường như đã sờ được mu bàn tay của người đó.” Tôn Nhã đột nhiên nói, cô nhớ, trong lúc giãy giụa, vẫn nắm tay người kia, có lẽ trên mu bàn tay của người kia có vết chai.

Tiêu Chiến liếc nhìn móng tay của Tôn Nhã, bởi vì làm móng tay trông đẹp mắt, Tôn Nhã cố ý để móng tay dài, đầu ngón tay trông rất sắc bén, xác thực có thể làm xước mu bàn của người đàn ông mặc đồ đen.

Lúc này, Tiêu Chiến nghe có người gõ cửa, hắn nhìn lại, phát hiện là Vương Nhất Bác đứng ở cửa.

Tiêu Chiến sững sờ một giây, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ Vương Nhất Bác, hắn cho rằng Vương Nhất Bác gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc là nhờ Thư ký Ngô mang tới, không nghĩ Vương Nhất Bác tự mình đưa đi.

“Nhất Bác, sao em lại đến đây!” Tiêu Chiến nhận lấy đồ trong tay Vương Nhất Bác, kinh hỉ nói.

“Đến thăm anh… hai người một chút.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, vừa nhìn Tôn Nhã sau lưng Tiêu Chiến đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm bọn họ.

"Hoành thánh sa tế anh muốn, tôi mua vài món bổ dưỡng cho Tôn tiểu thư." Vương Nhất Bác lấy ra những thứ mình mua, đó là một món hoành thánh đỏ rực, trông rất ngon miệng, Vương Nhất Bác nhớ, Tiêu Chiến thích ăn cay, cho nên yêu cầu đầu bếp làm cay một chút, nhưng không quá cay, chỉ là thoạt nhìn trông rất cay mà thôi.

Vương Nhất Bác đưa phần ăn dinh dưỡng cho Tôn Nhã, còn chu đáo giúp Tôn Nhã dọn bàn ăn, "Yên tâm ăn đi, đây là thịt bò Ngưu Lâm, ăn hết cũng sẽ không béo đâu."

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn thoáng qua Tôn Nhã, đúng là cô nương gia dịu dàng, ngay cả móng tay trên ngón tay cũng hợp với khí chất của cô.

Lo lắng cô gái muốn giữ dáng, món thịt bò Vương Nhất Bác chuẩn bị đều là Ngưu Lâm, chân sau của con bò có một phần thịt hình dạng tự nhiên là hình tròn, cho nên được gọi là "đầu hòa thượng". Phần thịt này mềm, ít gân, mỡ thấp, hàm lượng nước ít, ăn hết cũng sẽ không béo.

“Cảm ơn!” Tôn Nhã đỏ mặt nhẹ nhàng nói một tiếng, đây là lần đầu tiên cô gặp một người lịch lãm như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp được một người cẩn thận với phụ nữ như vậy.

Sau khi mang cơm đến cho Tôn Nhã xong, Vương Nhất Bác ngồi đối diện với Tiêu Chiến, lão đầu nhà cậu lại gửi tin nhắn, Tập đoàn Triệu thị bị niêm phong, mặc dù không có tai bay vạ gió, nhưng vẫn ảnh hưởng nhất định đến Tập đoàn Hào Lệ của bọn họ, suy cho cùng cũng mất đi một đối tác lâu dài, chẳng khác nào khuyết thiếu một thị trường, Vương Thiên Hạo hy vọng Vương Nhất Bác có thể tìm được một đối tác mới trong nước.

Vương Nhất Bác bực tức xóa những thông tin này, bản thân cậu cũng biết, sớm hay muộn cậu cũng phải tiếp quản công ty, không phải bởi vì Vương Thiên Hạo, mà bởi vì công ty này, là tâm huyết cả đời của ông bà cậu, vì công ty này, ông của cậu dốc hết tâm huyết, mới có được thành tựu của Tập đoàn Hào Lệ hôm nay, lo lắng cả đời của lão gia tử, chính là Tập đoàn Hào Lệ.

Dù mối quan hệ của cậu với ba mẹ không tốt, nhưng đối với ông bà nội, còn có ông bà ngoại, cậu đều ngoan ngoãn tận chức tận trách. Hơn nữa, bọn họ đã lớn tuổi, sức khỏe không còn quá tốt, cậu tình nguyện sống tùy ý một mình, cũng không muốn quấy rầy cuộc sống an tường tuổi già của họ, chỉ là có thời gian đến thăm bọn họ một chút, cho nên bọn họ vẫn cho là những năm này Vương Nhất Bác sống rất tốt.

Vừa rồi trên xe, cậu vẫn nói chuyện điện thoại với ông nội, ông nội hỏi cậu, trong khoảng thời gian này, ở trong nước có thích ứng không? Nghe tiếng ho ngày càng nặng của ông nội, trái tim Vương Nhất Bác chùng xuống.

Trong thời thơ ấu trống vắng của Vương Nhất Bác, ông bà nội và ông bà ngoại là một trong số ít những người  quan tâm và bảo vệ cậu, tuy nhiên bọn họ đã lớn tuổi, sức lực có hạn, nhưng Vương Nhất Bác rất mãn nguyện. Ít nhất bọn họ thật sự thương cậu.

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã không có hứng thú với việc kinh doanh, đơn giản chỉ muốn học Tâm lý học, chọc Vương Thiên Hạo tức giận, cuối cùng ông nội của cậu ra mặt, để Vương Nhất Bác làm những gì cậu muốn, Vương Nhất Bác mới như mong muốn học Tâm lý học.

Vương Nhất Bác không thể buông xuống Tập đoàn Hào Lệ không để ý, nhưng điều này cũng có nghĩa là, cậu phải làm chuyện mà cậu hoàn toàn không thích, thậm chí là chuyện khinh bỉ, nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác trở nên bực tức.

“Làm sao vậy?” Tiêu Chiến ăn hoành thánh sa tế, nhìn thấy hai đầu lông mày Vương Nhất Bác lộ ra một tia phiền muộn.

“Không có gì, chuyện công ty thôi.” Vương Nhất Bác thuận miệng nói, cậu còn chưa nghĩ ra mình phải làm sao, nếu thực sự phải trở về quản lý công ty, vậy cậu phải từ chức ở Cục Cảnh sát, cậu vẫn không nỡ từ bỏ phần công việc ở Cục Cảnh sát.

"Bạn nhỏ tại sao lại có nhiều phiền não như vậy? Bạn nhỏ là phải cười nhiều một chút." Tiêu Chiến đặt đũa xuống, nghiêng người, vuốt ve đôi mày nhíu lại của Vương Nhất Bác.

“Em hai mươi hai rồi, không phải bạn nhỏ.” Nhìn dáng vẻ ôn nhu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngây người nói.

“Mặc kệ em bao nhiêu tuổi, em cũng là bạn nhỏ của anh, là bạn nhỏ cả đời.” Tiêu Chiến ôn nhu nói, trong mắt tràn đầy yêu thương nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp chết chìm trong ánh mắt này, cậu vội vàng nhìn sang chỗ khác, "Em... em còn có chút chuyện, em đi trước."

Tiêu Chiến miễn cưỡng đưa Vương Nhất Bác đến cửa bệnh viện, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi trên xe của Thư ký Ngô mới quay người trở lại bệnh viện.

Vương Nhất Bác ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, cậu lấy điện thoại gọi cho giáo sư Hứa Văn Sơn, cậu không thể tiếp tục ở bệnh trao đổi học thuật, cậu dự định tiếp quản công ty trong nước, vì ông nội của cậu.

Đối với công việc ở Cục Cảnh sát, Vương Nhất Bác vẫn không muốn từ bỏ nhanh như vậy, cậu sẽ dành thời gian để đến Cục Cảnh sát.

Tiêu Chiến quay trở lại phòng bệnh, phát hiện Tôn Nhã nhìn hắn chằm chằm, Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

“Anh nói thích một người, chính là vị tiên sinh kia!” Tôn Nhã cười nói, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy nụ cười của Tôn Nhã có chút đắng chát.

"Đúng vậy, chúng tôi mới vừa ở bên nhau, đây là người tôi quyết định sẽ bên nhau trải qua quãng đời còn lại." Tiêu Chiến thu dọn đồ ăn thừa, giọng điệu ngọt ngào không nói nên lời.

Tôn Nhã dừng lại một lúc, cô không nghĩ Tiêu Chiến sẽ thích con trai, Tiêu Chiến trước đây, cô đã nghe mẹ mình nói qua một chút, đều là con gái, cô chưa bao giờ nghĩ Tiêu Chiến sẽ thích con trai.

“Em… em không nghĩ tới anh sẽ thích con trai.” Kỳ thật Tôn Nhã cũng không kỳ thị tình cảm đồng giới, cô chỉ có chút sửng sốt.

“Tôi không thích con trai, tôi chỉ thích cậu ấy.” Tiêu Chiến ôn nhu nói. Thật ra khi đã hiểu được tình cảm của mình đối với Vương Nhất Bác, hắn cũng rất xoắn xuýt, tuy hắn luôn miệng nói không kiêng kỵ nam nữ, nhưng hắn chưa bao giờ thích con trai.

Cho nên, sau khi biết mình thích Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã rất sợ hãi, cũng rất do dự, thậm chí hắn còn nghĩ tới rời xa Vương Nhất Bác, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được muốn tiếp cận trái tim cậu, hắn cũng không biết Vương Nhất Bác có ảnh hưởng lớn như vậy với hắn.

Khi quyết định bắt đầu theo đuổi Vương Nhất Bác, lúc này hắn lo lắng không yên, hắn sợ Vương Nhất Bác sẽ không chấp nhận, sợ sau này cũng không thể trở thành bạn bè. May mắn thay, Vương Nhất Bác đã chấp nhận hắn, một khắc này, Tiêu Chiến cảm giác đã có được toàn bộ thế giới, thế giới của hắn gọi là Vương Nhất Bác.

“Hai người rất xứng đôi.” Tôn Nhã rất ngạc nhiên với câu trả lời của Tiêu Chiến, thật ra biểu hiện vừa rồi của Tiêu Chiến cũng có thể thấy, Tiêu Chiến nhất định rất yêu nam tử này. Bởi vì từ khi nam tử xuất hiện, lông mày của Tiêu Chiến giãn ra, trong mắt vẫn luôn mang theo ý cười, mà ngay cả Tiêu Chiến cũng không nhận ra bản thân vui vẻ.

Một người vì một người khác xuất hiện nụ cười hạnh phúc, ngoại trừ yêu, còn có thể là gì?

“Chúc phúc hai người!” Tôn Nhã cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, thoải mái mỉm cười với Tiêu Chiến, cô cũng chỉ bị gia đình thuyết phục, mới định cùng Tiêu Chiến thử một lần, nhưng nhìn thấy trong mắt Tiêu Chiến đều là người khác, cô cũng không cần phải tự đòi mất mặt.

Tay Tiêu Chiến đang thu dọn dừng lại một lúc, nhìn thấy nụ cười sạch sẽ của Tôn Nhã, Tiêu Chiến cũng mỉm cười nói: "Cảm ơn!"

Cảm ơn Tôn Nhã đã hiểu, cũng cảm ơn Tôn Nhã đã chúc phúc, dù sao con đường mà hắn và Vương Nhất Bác chọn, không phải là con đường tốt để đi, nhất định sẽ bị người đời chỉ trích, nhưng không quan trọng, chỉ cần bọn họ vẫn ở bên nhau, mọi thứ đều tốt đẹp.

Bởi vì Tiêu Chiến phải trở về Cục Cảnh sát điều tra vụ án, Tiêu Chiến đành gọi Lâm nữ sĩ đến ở cùng Tôn Nhã, Tôn Nhã hít vào một lượng lớn thuốc mê, sau đó còn phải làm kiểm tra thêm một lần nữa.

Đợi Tiêu Chiến rời đi, Lâm nữ sĩ lặng lẽ đi tới hỏi Tôn Nhã, "Đêm qua, hẳn là Chiến Chiến chăm sóc cháu phải không?"

Nhìn phản ứng của Lâm nữ sĩ, Tôn Nhã hiểu ra, có lẽ Tiêu Chiến vẫn chưa nói rõ với mẹ hắn, cho nên cô cũng không nên nói gì với Lâm nữ sĩ, “Tiêu Chiến ca ca chăm sóc con rất tốt, giống như một người anh trai.”

Nghe lời nói uyển chuyển của Tôn Nhã, Lâm nữ sĩ tự nhiên cũng hiểu được hàm ý của Tôn Nhã, cô chỉ coi Tiêu Chiến như anh trai của mình.

“Là Chiến Chiến có chỗ nào làm không tốt sao?” Lâm nữ sĩ vẫn rất hài lòng với người con dâu Tôn Nhã này, dù sao cũng là bà nhìn cô lớn lên.

“Tiêu Chiến ca ca rất tốt, chỉ là, con muốn tìm một người trong mắt đều chỉ có con.” Tôn Nhã cười bất lực.

Lâm nữ sĩ gật đầu, nhìn thấy hộp đố ăn màu đỏ trong thùng rác, Lâm nữ sĩ có chút tức giận, chẳng trách con gái người ta không thích con trai mình, nào có đạo lý để bệnh nhân vừa tỉnh lại ăn cay chứ?

“Chiến Chiến cũng quá tệ, sao có thể cho con ăn cay như vậy?” Lâm nữ sĩ trách móc Tiêu Chiến.

"Cái này là một người bạn của Tiêu Chiến ca ca mang tới, người bạn kia còn chu đáo mua mấy món dinh dưỡng cho con, phần đồ ăn đó là của Tiêu Chiến ca ca." Tôn Nhã sợ Lâm nữ sĩ hiểu lầm, vội vàng giải thích.

“Bạn?” Lâm nữ sĩ nghi ngờ hỏi, có lẽ là đám tiểu tử ở Cục Cảnh sát của Tiêu Chiến.

“Con không hỏi tên, nhưng nghe Tiêu Chiến ca ca gọi người kia là Nhất Bác.” Tôn Nhã thành thật nói, nhưng không tiết lộ mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Nghe đến tên Vương Nhất Bác, trái tim Lâm nữ sĩ lộp bộp một phát, bà có chút lo lắng, nếu suy đoán của bà thành sự thật, bà phải làm sao, không, nhất định không phải, hai người bọn họ chỉ là quan hệ bạn rất thân, nhất định là như vậy!

Lâm nữ sĩ cúi đầu gọt táo cho Tôn Nhã, nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Hy vọng hai người bọn họ đừng xằng bậy a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro