Chương 31. Đừng như vậy, dì đang ở bên cạnh.
Đầu tiên, mình xin cảm ơn bạn tramnguyen0124 đã giúp mình tìm những chưa thiếu phần H, cùng mình hoàn chỉnh bộ này.❤❤❤
Chương này cũng không hẳn là chương H, nhưng có thịt vụn.
***
Vụ án của Tập đoàn thị đã gây chấn động cả nước, nhóm người Tiêu Chiến tìm thấy vài tấn súng ống đạn dược trong nhà máy, lần này thì Triệu Cương hết đường chối cãi.
Trong lúc nhất thời, Tập đoàn Triệu thị vang danh một thời bị niêm phong, giá cổ phiếu giảm mạnh, Triệu Cương và Triệu Minh Minh bị bắt giam, rất nhiều nhân viên hải quan và cảnh sát bị cách chức điều tra. Người đàn ông bán vũ khí cho Triệu Cương cũng được tìm thấy, là một người Miến Điện, lén qua Trung Quốc, chuyên kinh doanh đầu cơ trục lợi vũ khí.
Vài ngày sau vụ việc của Tập đoàn Triệu thị, Triệu Linh Nhi tìm tới Vương Nhất Bác, bởi vì Triệu Linh Nhi không tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, không biết chuyện của công ty, cho nên cô không bị cảnh sát bắt giam.
Triệu Linh Nhi khóc cầu Vương Nhất Bác, hy vọng Vương Nhất Bác có thể giúp đỡ gia đình của bọn họ một chút. Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của Triệu Linh Nhi, cậu mở tay Triệu Linh Nhi đang nắm tay áo của mình ra, nói với Triệu Linh Nhi một câu: "Thiện có thiện báo, ác có ác báo."
Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Triệu Linh Nhi khóc thật lâu, cuối cùng rời đi. Nghe nói Tập đoàn Triệu thị bị niêm phong không bao lâu, Triệu Linh Nhi xuất ngoại, không ai biết cô đi đâu.
Trên đỉnh núi phía sau nhà máy, bọn họ còn tìm thấy thi thể của Lý Đình, bị chôn dưới đất, đã hóa thành xương trắng.
Ngô Lập Phong nói, USB không phải tìm được ở nhà Lý Đình, mà là lúc Tập đoàn Triệu thị thanh lý công việc, đã ném vào thùng rác cùng với tài liệu làm việc của Lý Đình, tất cả bọn họ đều cho rằng đây là USB Lý Đình dùng làm việc, cho nên cũng không để ý lắm, không ngờ lại bị Ngô Lập Phong nhặt được. Khó trách Triệu Minh Minh phái người đến nhà Lý Đình lục soát khắp nơi, cũng không tìm thấy USB.
“Anh còn cảm thấy có điểm gì đáng ngờ sao?” Thấy Tiêu Chiến vẫn nhíu mày, Vương Nhất Bác hỏi.
"Vì hiểu rõ Ngô Lập Phong, tôi đến Nhà hàng Tây Paris yêu cầu ông chủ cho xem camera giám sát trong nhà hàng của bọn họ, phát hiện sau buổi chiều Ngô Lập Phong luôn gặp một nhân viên vệ sinh bên ngoài nhà hàng, camera giám sát trong nhà ăn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nhân viên vệ sinh kia, có thể xác định là phụ nữ, nhưng đây là nhân viên vệ sinh của nhà hàng, camera giám sát cũng không chụp được khuôn mặt của nhân viên vệ sinh này." Tiêu Chiến nhíu chặt mày, hắn vẫn nghĩ không ra, thuốc nổ RDX của Ngô Lập Phong từ nơi nào đến? Hắn nói mua ở chợ đen, Tiêu Chiến cố ý để Ngô Hải Lâm đi điều tra, bởi vì thuốc nổ RDX quá nguy hiểm, căn bản không có tiểu thương nào nguyện ý bán, cho nên chợ đen cũng không có thuốc nổ RDX.
Vương Nhất Bác cũng nhìn bóng lưng của người nhân viên vệ sinh, Tiêu Chiến đưa ra tất cả hình ảnh có người nhân viên vệ sinh, trong đó có một bức ảnh người nhân viên vệ sinh cầm một chiếc hộp trên tay, định giao cho Ngô Lập Phong.
“Đây là trùng hợp sao?” Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy, có cùng một loại dự cảm bất thường.
"Bởi vì là nhân viên vệ sinh, không cần ghi hồ sơ nhân viên, chỉ cần đăng ký thông tin cơ bản là được, tôi để Triệu Tuyết đến Trung tâm thương mại Đông Thắng điều tra tư liệu của tất cả nhân viên vệ sinh, phát hiện có một tờ thân phận giả, số điện thoại giả." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, nếu như nói người chuyển phát nhanh đến nhà Trần Hủy Đồng lần trước là trùng hợp, vậy lần này thì thế nào? Lại là trùng hợp sao?
“Tôi cảm thấy, mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu.” Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp trên màn hình camera, ý tứ không rõ nói.
Bởi vì vụ án lần này thuộc án hình sự đặc biệt nghiêm trọng, hơn nửa tháng trôi qua tất cả mọi vấn đề trong vụ án mới kết thúc, chỉ trong nháy mắt đã là đầu tháng năm.
Vụ đánh bom ở Trung tâm thương mại Đông Thắng, đội Hình sự của Tiêu Chiến lập công lớn, cấp trên đặc biệt gọi Tiêu Chiến đến Cục Cảnh sát tỉnh nhận khen thưởng, Trương cục cũng hết sức cao hứng, đặc biệt cho đội Hình sự nghỉ năm ngày.
Sau khi vụ án kết thúc, Vương Nhất Bác đến bệnh viện một chuyến, công việc tiếp theo của chuyên đề báo cáo vẫn đang chờ cậu xử lý, Vương Nhất Bác nghĩ, tuy công việc của đội Hình sự vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm, nhưng ít nhất có Tiêu Chiến ở đó, ở bệnh viện dáng vẻ này, mỗi ngày cậu đều phải đối diện với gương mặt của Hàn Kiệt, Vương Nhất Bác làm sao vui vẻ nổi.
Bởi vì lần này Vương Nhất Bác đã giúp đỡ rất nhiều, Trương cục còn đặc biệt giúp Vương Nhất Bác xin nghỉ ở bệnh viện, điều này khiến Vương Nhất Bác rất vui mừng, cuối cùng cậu cũng có thể không cần gặp lại Hàn Kiệt nữa.
Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác vẫn ở nhà Tiêu Chiến, gọi là dưỡng thương, ở đây Tiêu Chiến dốc lòng chăm sóc, tay Vương Nhất Bác ngày càng tốt, chỉ cần không làm việc nặng, sẽ không có vấn đề.
Ngày nghỉ đầu tiên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hiếm khi ngủ được lâu, thức dậy vào buổi trưa, ăn cơm trưa xong, Tiêu Chiến đề nghị buổi trưa đến khu Tây Thành gặp lão nhân mẹ góa con côi Lâm nữ sĩ, Vương Nhất Bác đồng ý, đã một qua tháng, bọn họ thực sự cũng nên đến thăm Lâm nữ sĩ.
Thấy hai người bọn họ cùng nhau trở về, Lâm nữ sĩ vui vẻ cười híp mắt, vô cùng cao hứng vào phòng bếp nấu cơm.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi trong phòng khách, TV trong phòng khách vẫn đang bật, phát tin tức.
Trong bản tin nói, khu vui chơi Hải Thiên được mệnh danh lớn nhất trong nước, chính thức khai trương ở Tây Thành, hoan nghênh bạn bè trong thành phố và du khách đến vui chơi, còn nói đặc biệt có kinh hỉ chờ đợi mọi người.
“Không phải là khu vui chơi thôi sao, cũng chỉ gạt người ngoài.” Tiêu Chiến cầm điện thoại, liếc mắt nhìn TV, khinh thường nói.
“Tôi còn chưa đến khu vui chơi!” Vương Nhất Bác nhìn hình ảnh trên TV, nhàn nhạt nói, từ nhỏ cha mẹ cậu đều bận rộn, làm sao có thời gian đi chơi với cậu, thậm chí còn không có thời gian để gọi cho cậu.
Lúc này, Lâm nữ sĩ đã chuẩn bị xong bữa tối, gọi bọn họ vào ăn.
Vương Nhất Bác đứng dậy đi vào phòng bếp, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Nhất Bác, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên bàn ăn, Lâm nữ sĩ vẫn gắp đồ ăn cho Vương Nhất Bác, cảm giác một thời gian không gặp, tại sao con trai nhỏ của bà càng ngày càng gầy.
“Vỗ béo chính mình, cũng không biết cho Nhất Bác ăn ngon một chút.” Lâm nữ sĩ nhìn Tiêu Chiến trách móc.
Tiêu Chiến đang ăn cơm, suýt chút nữa mắc nghẹn, trời đất chứng giám, mỗi ngày hắn đều nấu cơm cho Vương Nhất Bác, nguyên liệu nấu ăn đều là tốt nhất, hoặc nói kết hợp giữa thịt và rau, dinh dưỡng cân đối, không biết tại sao Vương Nhất Bác ăn không mập, điều này cũng không thể trách hắn. Hơn nữa, chính hắn có mập đâu, còn gầy đi ba ký.
“Là con ăn không tốt, đừng trách Chiến ca.” Vương Nhất Bác thay Tiêu Chiến giải vây, Tiêu Chiến đặc biệt để ý đến bữa ăn của cậu, nhưng dạ dày cậu không tốt lắm, ăn mấy món dinh dưỡng đều không hấp thụ được.
“Đừng nói thay hắn!” Lâm nữ sĩ trìu mến nhìn Vương Nhất Bác, lại gắp thịt vào chén Vương Nhất Bác, chén của Vương Nhất Bác đã gần đầy.
“Ai nha, có lẽ canh đã được rồi!” Nói xong, Lâm nữ sĩ đi vào phòng bếp.
Lâm nữ sĩ rời đi, Vương Nhất Bác xấu hổ nhìn đồ ăn trong chén, vừa rồi Lâm nữ sĩ gắp một ít cà rốt cho cậu, Vương Nhất Bác không ăn cà rốt, cũng không phải không thể ăn, chỉ là không thích ăn mà thôi.
Vương Nhất Bác còn đang do dự không biết làm thế nào để gắp cà rốt ra, đã thấy Tiêu Chiến đưa đũa tới, gắp hết cà rốt trong chén cậu, tự nhiên ăn hết.
Một màn này đúng lúc Lâm nữ sĩ mang canh ra nhìn thấy, bà có chút kinh ngạc, quan hệ của hai đứa con trai bà trở nên thân thiết như vậy từ khi nào, chẳng phải lúc nhỏ Chiến Chiến rất ghét Nhất Bác sao? Hơn nữa Chiến Chiến cũng có chút thích sạch sẽ, vậy mà ăn cà rốt thừa của Nhất Bác? Lâm nữ sĩ ngây người một lúc lâu, mới bưng canh đi qua.
“Chiến Chiến, con gái dì Trần của con đã về nước, con biết không?” Lâm nữ sĩ thăm dò hỏi, con gái của dì Trần là Tôn Nhã, nhỏ hơn Tiêu Chiến ba tuổi, bởi vì Lâm nữ sĩ và dì Trần là bạn thân, cho nên coi như lúc nhỏ Tiêu Chiến và Tôn Nhã gặp nhau mấy lần, cũng thường chơi đùa cùng nhau, nhưng đây đều là chuyện sau khi Nhất Bác ra nước ngoài.
Tôn Nhã sang Australia từ năm cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học, ở lại Australia làm việc một thời gian, gần đây mới trở về nước, cô gái này là mình nhìn từ nhỏ đến lớn lên, dáng người xinh đẹp, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, đúng lúc cũng độc thân, Lâm nữ sĩ muốn ghép cô và Tiêu Chiến thành đôi, không ngờ tới dì Trần của hắn cũng có quyết định này, thật là ăn nhịp với nhau.
“Con biết.” Tiêu Chiến vừa ăn cơm, một bên thờ ơ trả lời, “Lúc trước cô ấy đã nói với con trên WeChat."
“Vậy là tốt rồi.” Lâm nữ sĩ hài lòng gật đầu, xem ra đã nhiều năm như vậy, vẫn còn giữ phương thức liên lạc. Bởi vì bà đã từng nói với dì Trần, Tiêu Chiến tương đối bận rộn, hy vọng Tôn Nhã có thể chủ động một chút, xem ra Tôn Nhã thực sự chủ động tấn công, bà có hy vọng ôm cháu trai rồi!
Vương Nhất Bác ở bên cạnh cúi đầu, không ngừng đưa cơm vào miệng, nghe Lâm nữ sĩ ám chỉ mơ hồ để Tiêu Chiến hẹn hò, trong lòng Vương Nhất Bác thực sự không thoải mái, nhưng Tiêu Chiến là kẻ ngốc vậy mà không nhìn ra, trong lòng Vương Nhất Bác thực sự không khỏi có chút nghèn nghẹn.
Vương Nhất Bác ăn cơm với tâm trạng không mấy vui vẻ, nhưng Lâm nữ sĩ muốn bọn họ ở lại khu Tây Thành đêm nay, bất đắc dĩ, bọn họ không lay chuyển được Lâm nữ sĩ, đêm nay đành phải ở lại.
Vương Nhất Bác trở lại căn phòng trước đây cậu từng ở, Lâm nữ sĩ tìm được một bộ đồ ngủ của Tiêu Chiến đã mặc trước đó đưa cho Vương Nhất Bác.
Bởi vì vẫn chưa ngủ Vương Nhất Bác không khóa cửa, cậu đưa lưng về phía cửa, bắt đầu cởi quần áo thay đồ ngủ, cậu vừa cởi áo sơ mi đến vai, chợt nghe tiếng mở cửa.
Vương Nhất Bác kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện là Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhanh chóng để quần áo xuống, sửa sang lại quần áo chỉnh tề, nói với Tiêu Chiến: "Đội trưởng Tiêu, vào phòng không biết gõ cửa trước à?"
Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa, xác thực hắn không ngờ Vương Nhất Bác đang thay quần áo, hắn mở cửa, bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc. Làn da trắng nõn, xương hồ điệp nửa hiện nửa ẩn dưới lớp quần áo, eo thon, săn chắc, nhân ngư tuyến lưu sướng nửa ẩn trong quần, khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Nhìn thấy Tiêu Chiến ngây người, Vương Nhất Bác biết hiện tại trong đầu Tiêu Chiến nhất định có suy nghĩ không đứng đắn.
Vương Nhất Bác sắc mặt khó coi, bên tai có chút đỏ lên, nói với Tiêu Chiến: "Nhìn đủ chưa?"
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, đóng cửa lại, đi vào phòng Vương Nhất Bác, sau đó giống như thiêu đốt một thứ trên tay, mà nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, "Nhìn chưa đủ, như thế nào cũng nhìn không đủ."
“Lão lưu manh!” Vương Nhất Bác nhẹ nàng đẩy Tiêu Chiến ra một chút, ngồi xuống giường nhìn Tiêu Chiến, “Anh tới tìm tôi có chuyện gì?"
“Ngày mai đưa cậu ra ngoài chơi!” Tiêu Chiến cũng bước tới ngồi xuống, còn cố ý ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.
“Đi đâu?” Thấy Tiêu Chiến càng ngày càng gần, Vương Nhất Bác dịch người sang bên cạnh.
“Bí mật, đến lúc đó em đi theo tôi là được!” Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngồi xa, hắn lập tức di chuyển theo, cho đến khi lưng Vương Nhất Bác chạm vào đầu giường, Tiêu Chiến mới dừng lại.
“Được rồi, anh mau đi ngủ đi!” Thấy Tiêu Chiến còn muốn đến gần, Vương Nhất Bác vội vàng vươn tay chống đỡ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, thập phần nhẹ nhàng chế trụ Vương Nhất Bác, chê cười, hắn là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự được rèn luyện quanh năm, khí lực của hắn còn mạnh mẽ hơn đám thanh niên suốt ngày chỉ biết chơi game?
Thấy đôi mắt có chút kinh ngạc của Vương Nhất Bác, còn bởi vì khẩn trương yết hầu di chuyển lên xuống, Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước miếng, không thể khống chế tới gần Vương Nhất Bác.
Ngay tại thời điểm môi hai người sắp chạm nhau, Vương Nhất Bác một lần nữa nghiêng đầu đi, trên mặt còn có chút hồng, thấp giọng nói, "Đừng như vậy, dì đang ở bên cạnh."
Vương Nhất Bác cũng không biết vì sao mình lại nói ra lời này, là vì hôm nay nghe tin Tiêu Chiến phải đi hẹn hò, cậu nảy sinh chiếm hữu mà gây chuyện sao? Nhưng Vương Nhất Bác khẳng định, cậu không bài xích Tiêu Chiến đến gần.
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng xấu hổ của Vương Nhất Bác, ngón cái nhẹ nhàng xoa cổ tay Vương Nhất Bác, hắn tà mị nở nụ cười, "Mẹ tôi không có ở đây là được sao?" Nói xong, không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Tiêu Chiến cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn lên cái cổ ngọc bạch của Vương Nhất Bác, liền như một tín giáo đồ, thành kính hôn Thượng đế. Mặt Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên, cổ cũng đỏ theo, cậu muốn đẩy Tiêu Chiến ra, nhưng Tiêu Chiến cao hơn cậu một chút, khí lực cũng lớn hơn cậu, cậu căn bản không đẩy ra được.
Dường như trên cổ vẫn chưa đủ với Tiêu Chiến, hắn cố định hai tay Vương Nhất Bác đặt trên đỉnh đầu, tay kia thăm dò vào trong áo Vương Nhất Bác, xoa vòng eo nhỏ ngày đêm mong nhớ, xoa làn da phía sau lưng, xúc cảm rất tốt giống với dự liệu, non nớt, mềm mại.
Vết chai trên tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt lưng và eo Vương Nhất Bác, cảm giác thô ráp rất nhỏ giống như có những con kiến bò trên da, đốt lấy thần kinh của Vương Nhất Bác, một lần nữa Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng một hồi rung động, khóe mắt có chút hồng, trong mắt cũng bắt đầu nổi lên thủy quang.
Lúc này Tiêu Chiến đã không thể suy nghĩ được gì, đều làm theo bản năng, một lần nữa hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Vương Nhất Bác, rất lâu trước đây hắn đã muốn làm như vậy, nghe Vương Nhất Bác yếu ớt "ân" một tiếng, Tiêu Chiến rất hưởng thụ, áo của Vương Nhất Bác bị kéo lên tới ngực, lộ ra cơ bụng sáu múi đẹp mắt, bàn tay Tiêu Chiến hướng tới trước ngực Vương Nhất Bác tìm kiếm hai khỏa tiểu anh đào, nhẹ nhàng xoa nắn.
Vương Nhất Bác bị vuốt ve nhu hòa này mang đến kích thích kinh sợ hồi thần, nhìn bộ dáng trầm mê của Tiêu Chiến, hiển nhiên là đã mất lý trí, trong mắt còn lộ ra tình dục không thể bỏ qua, Vương Nhất Bác đột nhiên có chút sợ hãi, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa nội dung cốt truyện này đi sai hướng rồi, cậu mới là một a...!
"Tiêu Chiến, chờ một chút được không?" Vương Nhất Bác vội vàng vùng vẫy rút tay khỏi khống chế của Tiêu Chiến, nắm chặt bàn tay đang châm lửa trên người cậu.
Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, sau đó khàn giọng nói, "Thật xin lỗi, tôi quá nóng vội." Nói xong, Tiêu Chiến trở mình xuống giường, rời khỏi phòng Vương Nhất Bác.
Sau khi Tiêu Chiến trở về phòng mình, lập tức đi tắm nước lạnh, trời ạ, tại sao vừa rồi hắn lại mất khống chế, hy vọng hắn không làm bạn nhỏ nhà mình sợ.
Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không biết, một màn Tiêu Chiến đi ra từ phòng Vương Nhất Bác, bị Lâm nữ sĩ nhìn thấy.
Phòng của bà nằm trong góc đối diện với phòng của Vương Nhất Bác, bà vừa định mở cửa phòng ngủ, đến phòng bếp uống một cốc nước, kết quả nhìn thấy con trai nhà mình đi ra từ phòng của con trai nhỏ, trong nháy mắt Tiêu Chiến đóng cửa, Lâm nữ sĩ rõ ràng nhìn thấy, Vương Nhất Bác ngồi trên giường, quần áo trên người xốc lên một nửa, lộ ra một vài dấu vết. Sau đó, bà chỉ nghe Tiêu Chiến đi tắm.
Lâm nữ sĩ nghi ngờ nhìn cửa phòng Tiêu Chiến, lại nhìn cửa phòng Vương Nhất Bác, không thể nào, không phải như bà nghĩ! Không thể, không thể, hai đứa nhỏ này là tiểu oan gia, nhất định là bà suy nghĩ nhiều.
Lâm nữ sĩ vào phòng bếp uống nước rồi trở lại, lần nữa nhìn cửa phòng của hai người bọn họ, gần đây bà cảm thấy Tiêu Chiến rất kỳ lạ, từ sau khi Vương Nhất Bác trở về nước, khí tràng trên người cũng thay đổi, như tắm gió xuân, Lâm nữ sĩ càng nghĩ càng sợ hãi, hôm nào bà nhất định phải tìm Tiêu Chiến hỏi rõ, nếu heo nhà bà đem cải trắng tốt nhất nhà người ta cho công rồi, Lâm nữ sĩ cũng không dám tưởng tượng sắc mặt của ba mẹ Vương Nhất Bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro