Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30. Không được đạp hay không cho hôn?

Trần Phong khai báo, thuốc nổ RDX hắn mua ở chợ đen, vì không lộ sơ hở, hắn cố ý đọc rất nhiều giáo trình lễ nghi, học cách đi đứng và nói chuyện của phụ nữ, một số thói quen làm việc, có một số đến bây giờ hắn cũng không thay đổi được, giống như bị Vương Nhất Bác bắt gặp, uống trà sữa trong quán nhếch lên tay hoa.

Thừ dịp hắn đến tập đoàn Triệu thị giao đồ ăn, Trần Phong đặt bức thư đe dọa trong phòng làm việc của Triệu Minh Minh, để khiến cho mọi người lầm tưởng là tình nhân của Triệu Minh Minh đến trả thù.

Cùng ngày, Trần Phong xin nghỉ ở nhà hàng, thay quần áo phụ nữ, trang điểm, giấu thuốc nổ trong bánh ngọt, bánh ngọt có rất nhiều tầng, chỉ cần động tay trong bánh ngọt một chút sẽ không ai phát hiện, để làm đẹp, trên bánh ngọt còn cắm nến, đợi nến cháy đến phần đáy, sẽ chạm vào dây dẫn thuốc nổ dưới lớp bơ của bánh ngọt, thuốc nổ RDX có điểm bắt lửa thấp, gặp nhiệt độ cao chắc chắn sẽ nổ.

Nhìn thấy bánh ngọt được sắp xếp thỏa đáng, Trần Phong rời đi, hắn biết chắc bánh ngọt sẽ phát nổ, nhưng tuyệt đối không ngờ, một hoa hoa công tử như Triệu Minh Minh lại không đến xem triển lãm, mà là đi tìm một người mẫu, tránh được một kiếp. Trần Phong chỉ có thể tìm cơ hội khác, tập trung vào bữa tiệc sinh nhật của Triệu Minh Minh, đúng lúc món ăn do nhà hàng của bọn họ cung cấp, lại tạo cho hắn một cơ hội khác, không ngờ vừa đặt thuốc nổ xong, đã bị Tiêu Chiến phát hiện, không còn cách nào, hắn đành phải thay quần áo phụ nữ, đổi về quần áo nam bình thường, giả vờ nhát gan.

“Lão đại, đây là lời khai của Ngô Lập Phong.” Ngô Hải Lâm đem lời khai đưa cho Tiêu Chiến, thẩm vấn Ngô Lập Phong xong, trong lòng hắn cảm thấy không được tốt lắm, đã từng là một quân nhân, để trả thù cho con gái, đánh đổi hơn chục mạng người.

“Ngô Lập Phong nói Lý Đình bị sát hại, thi thể của Lý Đình, chúng ta phải tìm được.” Tiêu Chiến xem tài liệu, chuyện này đã xảy ra quá lâu, không dễ để bọn họ tìm ra chứng cứ.

“Trước hết đến lục soát nhà của Ngô Lập Phong, bộ quần áo lao động nữ của hắn vẫn chưa tìm được, chúng ta sẽ khống chế được Triệu Minh Minh.” Tiêu Chiến suy tư chốc lát, nhíu mày nói, thật sự là một lớp đã san bằng, một lớp khác lại khởi.

Ngô Hải Lâm nhận nhiệm vụ, đang đi về phía cửa ra ngoài, nhìn thấy Vương Nhất Bác cầm một ly cà phê đi vào phòng làm việc của Tiêu Chiến. Ngô Hải Lâm nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác, khó hiểu nghĩ, gần đây mối quan hệ của Vương cố vấn và đội trưởng nhà mình rất mật thiết, hơn nữa tâm trạng của đội trưởng cũng rất tốt, bầu không khí làm việc của toàn đội Hình sự cũng sáng suốt hơn rất nhiều.

Ngô Hải Lâm lắc đầu, chuyện yêu đương cậu không hiểu, cậu chỉ là cẩu độc thân nên thành thành thật thật đi làm việc.

Trong phòng làm việc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đặt cà phê trên bàn của Tiêu Chiến, ôn nhu nói: “Uống ly cà phê nâng cao tinh thần.”

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đi tới, lông mày lập tức giãn ra, trên mặt mang theo tươi cười, nhấp một ngụm cà phê, "Cuối cùng tôi cũng uống hết cà phê em pha cho tôi, lúc trướcem pha cho Vương Dật Hiên, tôi ghen tị rất lâu."

“Không đứng đắn.” Vương Nhất Bác thì thầm, là vì phá được án, bằng không làm sao có thể pha cà phê cho loại người như Vương Dật Hiên.

Tiêu Chiến đứng dậy, vòng tay ôm eo Vương Nhất Bác, vẫn còn băn khoăn cánh tay phải bị thương của Vương Nhất Bác, cố gắng không chạm vào tay đó.

Bởi vì đã quen được Tiêu Chiến ôm ấp, bây giờ Vương Nhất Bác bị ôm, cũng không có cảm giác khó chịu.

“Nhất Bác, em nói để tôi gả vào phú hào, là thật sự nghiêm túc sao?” Tiêu Chiến nhéo nhéo thịt sau lưng Vương Nhất Bác, tuy trông Vương Nhất Bác gầy, bình thường cũng không rèn luyện, không ngờ dáng người vậy mà rất chuẩn, không có một chút thịt thừa, cách lớp vải quần áo, cảm giác còn trơn trượt.

Vương Nhất Bác bắt lấy tay Tiêu Chiến, cho Tiêu Chiến một chút ánh sáng mặt trời liền sáng rực, cũng bị hắn ôm, lại muốn động tay động chân.

“Anh muốn làm thái phú hào môn như vậy sao?” Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn Tiêu Chiến, còn nhìn kỹ đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống.

“Còn không phải hướng em lấy một cái danh phận đi.” Tiêu Chiến ủy khuất nói với Vương Nhất Bác, còn bĩu môi.

"Dừng lại! Đợi vụ án này chấm dứt, tôi sẽ cho anh một danh phận." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến làm nũng, cậu cảm thấy nổi hết da gà, cậu cũng không muốn tiếp tục không rõ ràng như vậy với Tiêu Chiến, đợi vụ án này kết thúc, cậu và Tiêu Chiến mới suy nghĩ kỹ càng, nếu thật sự phù hợp, quang minh chính đại ở bên nhau.

“Em còn nợ tôi một nụ hôn!” Tiêu Chiến tiếp tục bĩu môi, đáng thương nhìn Vương Nhất Bác.

“Tiêu Chiến, anh không nên đạp lên mặt mũi như vậy!” Vương Nhất Bác cố ý giả bộ nghiêm túc, cậu bị Tiêu Chiến hôn một lần là đủ rồi, bây giờ để cậu chủ động hôn Tiêu Chiến? Không thể nào!

“Không cho đạp hay không cho hôn?” Tiêu Chiến nói không suy nghĩ.

“Tiêu Chiến!” Đội viên đội Hình sự bị một tiếng này làm cho kinh sợ ngẩng đầu nhìn một chút, chắc chắn là giọng của Vương cố vấn, vậy không sao, đoán chừng là đội trưởng và Vương cố vấn lại đang liếc mắt đưa tình.

"Lão đại! Lão đại! Anh mau tới đây! Xảy ra chuyện lớn!" Ngô Hải Lâm thập phần sốt ruột chạy vào phòng làm việc của Tiêu Chiến, không biết còn tưởng đội Hình sự bị cháy.

"Cho cậu vào gõ cửa! Bình thường nói cậu bình tĩnh thế nào? Gấp gáp như vậy làm gì?" Tiêu Chiến đặt bút xuống, cứ như vậy ào ào trách móc, nếu dọa sợ bạn nhỏ nhà mình thì sao.

"Lão đại! Vô cùng khẩn cấp!" Ngô Hải Lâm vẫn lui ra ngoài, một lần nữa gõ cửa, cũng mặc kệ quan hệ cấp bậc như thế nào, kéo cổ tay Tiêu Chiến chạy ra khỏi cửa.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, như thể vô tội nói, đây cũng không phải là hắn chủ động, chuyện không liên quan đến hắn...

"Lão đại, chúng tôi đã tìm thấy quần áo lao động nữ của Ngô Lập Phong, nhưng chúng tôi tìm thấy USB trong ngăn kéo phòng hắn, sau khi chúng tôi giải mã, thấy cái này."

Video trên máy tính được bật, ánh sáng mờ ảo, giống như một khách sạn, đột nhiên, màn hình nhắm vào một căn phòng, phân nửa màn hình bị cột trụ chắn lại, dường như ai đó đang nấp sau cây cột lén lút quay phim, bởi vì căn phòng rất cao, xung quanh lại rất yên tĩnh, âm thanh nói chuyện của ba người trong phòng có thể được ghi lại trong video.

Trong video người đối diện với camera là Triệu Cương, bên cạnh là Triệu Minh Minh, người còn lại không biết, ba người bọn họ đều đang hút xì gà, nhưng quan trọng là cuộc đối thoại giữa ba người bọn họ.

“Tám mươi khẩu súng kia bây giờ đang ở đâu?” Triệu Cương một bên lười biếng nói, một bên thôn vân thổ vụ.

“Đã đến eo biển Đài Loan, vẫn nhập cảnh từ bến cảng ở tỉnh F, hải quan kia tôi đã mua chuộc.” Người đàn ông lạ mặt nói, ánh mắt vô cùng hung ác, nói tiếng Trung không chuẩn.

“Vậy RDX tôi muốn đâu?” Triệu Cương hài lòng gật đầu, nói tiếp.

“Yên tâm, sớm cho người chuẩn bị tốt, đợi vũ khí đến, tôi sẽ gửi cho ông.” Người đàn ông mỉm cười tự tin, "Tôi làm việc ông còn không yên tâm sao, nhiều năm như vậy làm sao xuất hiện sơ xuất."

“Tôi đã tiêu tốn hai trăm triệu đô la Mỹ cho lô thuốc nổ này, hai ngàn ký, ngươi nên chú ý tới một chút cho tôi, đừng để đám ngoài kia phát hiện.” Triệu Cương đặt điếu xì gà trong tay vào gạt tàn thuốc, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Yên tâm, tôi làm việc..." Đột nhiên trong video truyền đến một tiếng ding-dong, giống như một âm thanh nhắc nhở, người đàn ông kia hướng về phía máy quay hét lớn, "Ai!"

Sau đó là màn hình bị rung lắc, còn có âm thanh vội vàng chạy trốn.

“Lão… lão đại, hai ngàn ký… RDX!” Ngô Hải Lâm run rẩy nói với Tiêu Chiến, bốn mươi gram RDX đã làm nổ tung một nửa Trung tâm thương mại Đông Thắng, hai ngàn ký! Triệu Cương muốn làm gì!

“Xin lệnh bắt người, bắt giữ Triệu Cương.” Tiêu Chiến hung dữ nói.

“Ai quay đoạn video này?” Vương Nhất Bác xem xong video, cậu cũng rất khiếp sợ, Tập đoàn Triệu thị vậy mà buôn lậu vũ khí! Còn quang minh chính đại như vậy.

“Ngoài ra trong USB còn có ảnh tự chụp của Lý Đình, có lẽ là do Lý Đình quay.” Tiểu Lưu Phòng Kỹ thuật nói.

Bởi vì Triệu Minh tâm lý phức tạp, hắn đặc biệt thích kiểu cô gái như Lý Đình, không ngờ lại đưa cô đến địa điểm đàm luận của chính mình.

Chẳng trách Lý Đình biến mất, cô đã biết chuyện không nên biết, chỉ có thể giết người diệt khẩu, điều này cũng có thể giải thích, tại sao nhà của Lý Đình bị xáo trộn bừa bãi như vậy, sau đó còn bị sát hại mất xác, đoán chừng Triệu Minh Minh đến tìm đoạn video này, nhưng không ngờ bị Ngô Lập Phong cầm USB đi.

“Đây mới là sự trả thù chính thức của Ngô Lập Phong!” Vương Nhất Bác xem video, mặt không biểu tình nói.

Vương Nhất Bác vẫn không hiểu, có hàng ngàn vạn cách giết Triệu Minh Minh, nhưng tại sao phải sử dụng thuốc nổ? Tại sao lại dùng thuốc nổ hiệu suất mạnh như vậy? Bây giờ cậu đã hiểu, Ngô Lập Phong không chỉ vì giết Triệu Minh Minh, còn muốn phá hủy toàn bộ Tập đoàn Triệu thị, hắn muốn toàn bộ Tập đoàn Triệu thị chôn cùng con gái mình.

Vụ nổ ở thành phố Z tử thương vô cùng nghiêm trọng, tất yếu sẽ khiến Cục Cảnh sát tỉnh coi trọng, đến lúc đó cảnh sát nhất định sẽ vào cuộc tìm nguồn gốc tìm manh mối, hắn chỉ cần ngoan ngoãn chờ bị bắt là được, thời điểm lấy lời khai "hảo tâm" cung cấp một số manh mối, khéo léo để cảnh sát phát hiện USB này, thuận lý thành chương mọi chuyện cứ như vậy bại lộ.

Giết Triệu Minh Minh không đủ để Ngô Lập Phong trả thù, chẳng trách hôm đó ở khách sạn Quân Hào Tiêu Chiến đưa Triệu Minh Minh đi, Triệu Cương lại nói một câu mập mờ như vậy, hóa ra trong lòng thật sự có quỷ.

Tiêu Chiến mang theo lệnh bắt giữ, dẫn một nhóm cảnh sát Hình sự tới Tập đoàn Triệu thị, hắn đẩy cửa ra, thấy Triệu Cương đang gọi điện thoại.

Nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào, Triệu Cương vội vàng cúp điện thoại, sau đó vẻ mặt bình thản đi theo Tiêu Chiến, còn nhìn Tiêu Chiến khiêu khích.

Tiêu Chiến trực tiếp đưa Triệu Cương tới phòng thẩm vấn, nhưng luật sư của Triệu Cương cũng đi theo, Tiêu Chiến hỏi một câu, Triệu Cương trả lời một câu, luật sư lại bắt đầu nói thêm, rõ ràng là lợi dụng kẻ hở pháp luật, cuộc thẩm vấn này vô cùng khó chịu.

"Đội trưởng Tiêu, một đoạn video có thể nói rõ cái gì? Anh tìm được bằng chứng không? Anh lục soát thấy súng đạn không? Anh nói chúng tôi giết cô gái kia, anh đã tìm thấy thi thể của cô ta chưa?" Triệu Cương vẻ mặt bình thản nói, ông ta căn bản không quan tâm, cảnh sát không thể tìm thấy nơi cất giữ súng đạn, bọn họ xử lý cực kỳ sạch sẽ, chỉ cần cho đủ tiền, tự nhiên có người nguyện ý vào tù thay ông ta, thay ông ta gánh tội.

“Lão đại, Triệu Minh Minh trốn rồi.” Triệu Tuyết bước vào, liếc nhìn Triệu Cương, nói nhỏ vào tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tức giận đập bàn. Chỉ có hai ngàn ký thuốc nổ RDX, còn thêm những thứ súng đạn khác, hắn không tin Triệu Cương không có trạm trung chuyển trong nước, chắc chắn Triệu Cương có nơi cất giữ vũ khí tạm thời, khi đó Triệu Cương gọi điện cho Triệu Minh Minh, đoàn chừng để Triệu Minh Minh đi tiêu hủy chứng cứ.

Vương Nhất Bác ở trong phòng làm việc của Tiêu Chiến, không biết tình hình trong phòng thẩm vấn, nhưng nhìn bộ dáng tự tin của Triệu Cương, Vương Nhất Bác hiểu Triệu Cương đã tìm được đường lui, cho nên mới không sợ hãi như vậy.

Triệu Minh Minh có thể đi đâu? Vương Nhất Bác cũng biết Triệu Minh Minh đã bỏ trốn, cảnh sát đã kịp thời phong tỏa tất cả các đường giao thông, cũng cử người canh gác ở sân bay và ga tàu cao tốc, Triệu Minh Minh không thể trốn khỏi thành phố Z, khả năng duy nhất là phá hủy nơi cất giấu vũ khí.

Vương Nhất Bác do dự một chút, nhắm mắt lại, cậu định đem mình nhập vào Triệu Cương, dùng mạch suy nghĩ của Triệu Cương tìm vị trí cất giữ.

Nếu là cậu, cậu sẽ chọn nơi nào? Trước hết, nhất định phải ở xa thành phố, tốt nhất là ở vùng ngoại ô vắng vẻ, nơi cảnh sát không quản được, nơi này phải đủ rộng, bởi vì tôi mua rất nhiều súng ống đạn dược, còn phải đảm bảo nơi này không ai lui tới một thời gian dài, nếu không súng đạn sẽ bị phát hiện, cho nên tôi muốn mua đất, nhưng phải gần tôi một chút, nếu quá xa, tôi không nhìn thấy, lo lắng. Đúng rồi, vũ khí được vận chuyển bằng đường biển, sau này tôi sẽ chọn đường bộ, bởi vì giấu ở bờ biển, vạn nhất có người phát hiện, cũng rất nguy hiểm, tốt nhất là giấu trong rừng sâu núi thẳm, tôi cũng muốn mua rừng sâu đã khai phát, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện, diện tích rừng còn lớn, bên ngoài đều là cây cối, có thêm một tầng che chắn tự nhiên.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác mở mắt, rừng rậm? Một nơi có cây cối rậm rạp?

Vương Nhất Bác vội vàng gọi điện cho Thư ký Ngô, "Cậu đi điều tra mấy mảnh đất mà Tập đoàn Triệu thị đã mua trong những năm gần đây, mảnh đất này đều là cây cối, nằm giáp ranh với thành phố Z, hoặc là ngay trong thành phố Z."

Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác nhớ tới những bức ảnh chụp rừng mà cậu nhìn thấy trên tường phòng làm việc của Triệu Minh Minh, Triệu Minh Minh không phải người nung đúc tình cảm sâu đậm như vậy, trừ phi những rừng cây đó có tác dụng đặc thù, hắn xuất phát vì để khoe khoang, nếu không sẽ không đem ảnh chụp treo trên tường, không phù hợp với tính cách của Triệu Minh Minh.

“Vương thiếu gia, ngoại ô thành Tây Bắc khu Đông Thành, chỗ đó vẫn chưa được khai phát, tám năm trước Tập đoàn Triệu đã mua một mảnh đất ở đó!” Thư ký Ngô coi như là một người có năng lực và trình độ cao, lập tức tra được thông tin.

Vừa rồi xin lệnh bắt là ba giờ trước, khi Tiêu Chiến đến bắt Triệu Cương là hai giờ trước, lúc đó bọn họ vẫn tập trung vào Triệu Minh Minh trong quán bar khu Bắc Thành.

"Tiêu Chiến! Vùng ngoại ô thành Tây Bắc khu Đông Thành!" Vương Nhất Bác lo lắng chạy đến phòng thẩm vấn, trực tiếp mở cửa nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức đứng dậy, không nhận thấy một giọt mồ hôi trên trán Triệu Cương.

Tiêu Chiến xin sự hỗ trợ của Lực lượng Cảnh sát vũ trang, một hàng xe cảnh sát, đèn báo hiệu sáng rực, trùng trùng điệp điệp chạy đến ngoại ô thành phố.

Vương Nhất Bác trong lòng cầu nguyện, lần này nhất định cậu phải thành công, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, không nói trước Triệu Cương chạy thoát, bây giờ Tiêu Chiến làm ra một trận lớn như vậy, nếu cược sai, Tiêu Chiến sẽ không đơn giản chỉ là viết kiểm điểm.

Bọn họ chạy đến vùng ngoại ô thành Tây Bắc với tốc độ nhanh nhất, phát hiện bên đường có hai chiếc xe, Vương Nhất Bác nhận ra, trong số đó, chiếc Lamborghini màu đỏ của Triệu Minh Minh.

Vương Nhất Bác vừa định tháo dây an toàn xuống xe, Tiêu Chiến đã kéo cậu ngồi lại trên ghế.

“Quá nguy hiểm, em ở trong xe đi.” Tiêu Chiến sốt ruột nói, không đợi Vương Nhất Bác trả lời, tìm ra một khẩu súng ngắn trong xe, xuống xe.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, siết chặt dây an toàn, quả thực cậu không phải là cảnh sát hình sự, không được huấn luyện chuyên nghiệp, vẫn nên đợi trên xe, không thể để Tiêu Chiến phân tâm, lo lắng cho sự an nguy của mình.

Tiêu Chiến và Cảnh sát vũ trang tiếp tục đến gần, quả thật mảnh đất này có rất nhiều cây cối, một vòng bên ngoài tất cả đều là cây, tầng tầng bao bọc một vòng bên trong, căn bản không nhìn thấy đất trống bên trong cất giấu thứ gì, hơn nữa đại đa số người nhìn thấy rừng cây rậm rạp, sợ nguy hiểm, đã sớm đi đường vòng.

Trong rừng cây có một ngọn đồi nhỏ, nửa sườn núi có một nhà máy lớn bỏ hoang, xung quanh trống rỗng, chỉ trơ trọi nhà máy này, phía sau nhà máy là đỉnh đồi của ngọn đồi nhỏ này.

Trong không khí tràn ngập mùi hăng hắc gay mũi, là mùi xăng, xem ra đám người Triệu Minh có ý định đốt nhà máy này, có thể bởi vì nghe tiếng còi cảnh sát, đám người Triệu Minh Minh mới dừng lại.

"Triệu Minh Minh, giơ tay chịu trói! Đừng phản kháng vô nghĩa!" Ngô Hải Lâm lớn tiếng nói trong loa.

Tiêu Chiến quan sát địa hình, hắn chỉ huy lính bắn tỉa mai phục trên ngọn đồi nhỏ phía sau nhà máy, tìm xem có thích hợp bắn lén không.

Cảnh sát vũ trang thận trọng mở cổng nhà máy, bên trong chất đầy nhiều rương lớn khác nhau, mở ra, bên trong chứa đủ loại đạn dược.

Lầu một của nhà máy đổ đầy xăng, nhưng không thấy bóng dáng Triệu Minh Minh, Tiêu Chiến dẫn cảnh sát vũ trang thận trọng lên cầu thang, đến lầu hai của nhà máy.

Triệu Minh đứng trước cửa sổ trên lầu hai, quay lưng về phía nhóm người Tiêu Chiến. Lúc đó hắn vẫn đang chơi đùa với tiểu tình nhân, nhận được điện thoại của Triệu Cương vô cùng lo lắng, hắn không quan tâm đến tiểu tình nhân, trực tiếp đưa cô ta đến đây, để hai vệ sĩ đi thả gió bên ngoài nhà máy, không ngờ Tiêu Chiến lại mang cảnh sát vũ trang đến, vệ sĩ lập tức bị hạ gục. Hắn vừa đổ xăng ở lầu một, vừa bước lên lầu hai, nghe thấy tiếng còi cảnh báo, cảnh sát đến vô cùng nhanh, tất cả đều cầm vũ khí, hắn không có cơ hội đi xuống lầu một, tất nhiên cũng không có cơ hội châm lửa, dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể bắt cô gái bên cạnh làm con tin.

“Triệu Minh Minh!” Tiêu Chiến buông súng, gọi một tiếng Triệu Minh Minh. Hắn thật không ngờ Triệu Minh Minh có con tin, đoán chừng chính là tiểu tình nhân nào nó ở quán bar với Triệu Minh Minh, Triệu Minh Minh nhận được cuộc gọi của Triệu Cương, còn mang theo cô ta đến.

Triệu Minh Minh quay người, trong tay cầm một quả bom, tay còn lại bóp cổ cô gái, đây là một cô gái nùng trang diễm mạt, mặc váy bó sát liền thân, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tiêu Chiến, Triệu Minh Minh hung ác nói với nhóm người Tiêu Chiến, “Tất cả lui ra sau, nếu không chúng ta cùng chết!” Nói xong, đặt ngón tay cái lên vòng kéo kíp nổ của quả bom.

Tiêu Chiến không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi lại, nơi này đều là xăng, nếu quả bom thực sự được kích nổ, nhóm cảnh sát bọn họ thực sự có thể chết cùng Triệu Minh Minh, huống chi, trong tay Triệu Minh Minh còn có con tin.

“Lùi đến lầu một!” Triệu Minh Minh tiếp tục đi về phía trước, trong tay cầm quả bom.

Nhóm người Tiêu Chiến lui xuống lầu một, Triệu Minh Minh cũng mang theo cô gái đi xuống, hắn biết chỉ cần hắn muốn giật kíp nổ, cảnh sát đang cầm súng nhất định sẽ bắn hắn thành tổ ong.

“Tôi muốn gặp Vương Nhất Bác, nhìn thấy Vương Nhất Bác, tôi sẽ thả cô ta đi!” Triệu Minh Minh đột nhiên nói, hắn biết mình không thể trốn thoát, nhưng có mấy lời, hắn nhất định phải nói.

Tiêu Chiến đang do dự, vẫn giữ im lặng, đội trưởng đội Cảnh sát vũ trang bước tới, nói với Tiêu Chiến, "Người này là cố vấn mới đến của chúng ta, để cậu ta đến! Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt cậu ta!"

Tiêu Chiến nhìn sâu vào đội trưởng đội Cảnh sát vũ trang, vừa nhìn vào cô gái đang sợ hãi, Tiêu Chiến hiểu, Vương Nhất Bác xem như cũng là một nửa nhân viên của bọn họ, so với con tin vô tội, Vương Nhất Bác có nghĩa vụ giải cứu con tin.

Tiêu Chiến vẻ mặt dứt khoát nói với Ngô Hải Lâm, "Cậu đưa Nhất Bác đến đi!"

Vương Nhất Bác đi vào nhà máy, bước đến phía trước, cậu nhìn qua Tiêu Chiến, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đứng trước mặt Triệu Minh Minh.

“Tôi đến rồi, thả cô ta!” Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

"Thả cô ta? Không thể nào! Vương Nhất Bác, tôi hỏi cậu, gia đình cậu và gia đình tôi có quan hệ như thế nào, cậu không biết sao? Có nhất thiết phải làm đến bước tuyệt tình như vậy không?" Triệu Minh Minh thấy Vương Nhất Bác đến, tất nhiên hắn cũng mất lý trí, hiện tại hắn muốn giết người trước mắt.

“Triệu Minh Minh, dám làm, phải dám chịu trách nhiệm!” Vương Nhất Bác cao giọng một chút, âm vang hữu lực nói.

"Vương Nhất Bác, từ nhỏ cậu đã là dị  loài trong đám người chúng tôi, cậu vĩnh viễn không thích sống chung như vậy, Vương Nhất Bác, cậu mới là thứ kinh khủng nhất, bởi vì cậu căn bản không tim, thậm chí còn không tính là con người!" Triệu Minh Minh lớn tiếng nói với Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy, biến thành bộ dạng hôm nay, đều là Vương Nhất Bác hại, trừ cậu, hắn không nghĩ ra người thứ hai, biết hắn có mảnh đất trống này.

"Triệu Minh Minh! Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Anh cho rằng loại cặn bã xã hội như anh có thể một tay che trời sao?" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, tay phải đút vào túi, đi vài bước về bên trái.

Triệu Minh Minh bị lời nói của Vương Nhất Bác làm cho tức giận, hắn tự cho là mình cao quý, làm sao có thể tha thứ cho người khác gọi hắn là cặn bã xã hội. Lúc này, nhìn thấy Vương Nhất Bác di chuyển, nghĩ Vương Nhất Bác thả lỏng cảnh giác, hắn buông cô gái ra, từ trong túi áo khoác lấy một khẩu súng, nhắm vào Vương Nhất Bác.

"Đùng..."

Tiếp theo đó là âm thanh ngã xuống đất.

Triệu Minh Minh bị một tay súng bắn tỉa mai phục trên đỉnh núi bắn trúng, viên đạn của Triệu Minh Minh bắn trượt, một khắc nhìn thấy Triệu Minh Minh rút súng, Tiêu Chiến lập tức lao tới, đẩy Vương Nhất Bác qua một bên.

Cảnh sát vũ trang vội vàng tiến đến bắt Triệu Minh Minh, lấy được quả bom trên tay Triệu Minh Minh.

Đội trưởng đội Cảnh sát vũ trang nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác nằm trên mặt đất, cậu nhóc này quả thực không đơn giản. Cậu ta chỉ cố ý đi vài bước về bên trái, chính là vì để lộ lưng của Triệu Minh Minh trong tầm ngắm của người bắn tỉa, còn dùng lời nói chọc tức Triệu Minh Minh, để Triệu Minh Minh bị cảm xúc khống chế, thậm chí còn đoán được trong tay Triệu Minh Minh có súng ngắn, cho nên trước tiên dùng mình làm mồi nhử, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Chiến đẩy ngã.

“Nhất Bác, cậu không sao chứ, tay phải có ổn không?” Tiêu Chiến lo lắng nhìn Vương Nhất Bác, hắn sợ vừa rồi đè lên tay phải chưa hoàn toàn hồi phục của Vương Nhất Bác. Trong nháy mắt nhìn thấy Triệu Minh Minh rút súng, hắn cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, không quan tâm chạy về phía Vương Nhất Bác.

“Tôi không sao, tôi có chừng mực. Tôi đoán được Triệu Minh Minh có súng trong tay, cho nên tôi cố ý chọc giận hắn.” Vương Nhất Bác sờ sờ mặt Tiêu Chiến, an ủi nói. Cậu vừa bước vào đã phát hiện túi áo khoác của Triệu Minh Minh phồng lên, nơi đây là kho đạn dược, ngoài súng, Vương Nhất Bác không thể nghĩ ra được thứ gì khác.

Hơn nữa cậu hiểu Triệu Minh Minh, Triệu Minh Minh chỉ là một kẻ hèn nhát, căn bản không có gan kéo kíp nổ của quả bom, ít nhất chỉ giả vờ như vậy.

"Vương Nhất Bác! Tôi rất lo lắng cho cậu, sau này kế hoạch gì, phải nói cho tôi biết trước được không?" Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói càng tức giận hơn, cho dù Vương Nhất Bác có chừng mực, nhưng vạn nhất? Người bắn tỉa kia không bắn trúng? Vạn nhất Triệu Minh Minh ném quả bom đi? Tiêu Chiến không dám nghĩ đến những hậu quả này.

“Sẽ không, anh đừng lo lắng, Chiến ca!” Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm Tiêu Chiến, môi chạm nhẹ vào gò má Tiêu Chiến.

Cảm nhận được sợi lông nhỏ trên khuôn mặt khẽ vuốt ve, Tiêu Chiến nghĩ, đợi hắn trở về, mới hảo hảo trừng phạt xú tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro