Chương 24. Đừng sợ, tôi ở đây!
Tiêu Chiến ngay lập tức chạy tới góc khuất kia, Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái khi nãy, cậu thấy Tiêu Chiến đứng yên, Vương Nhất Bác nhìn theo hướng mắt của Tiêu Chiến, trong bụi cỏ là thuốc nổ, thời gian hẹn giờ của quả bom đã kích hoạt, là một quả bom thô sơ, uy lực phát nổ không lớn, chủ yếu là làm cho nhiệt độ cao, để quả bom tự phát nổ.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy thuốc nổ thật, nghĩ đến chuyện lần trước ở Trung tâm thương mại Đông Thắng, cảm giác đến gần Quỷ Môn Quan khiến người ta khắc sâu vào ấn tượng, Vương Nhất Bác lập tức nổi hết da gà, kìm lòng không được lui về sau một bước.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, quay đầu ôn nhu nói với Vương Nhất Bác: "Đừng sợ, tôi ở đây!"
Vương Nhất Bác cảm nhận được bàn tay ấm áp, dần dần bình tĩnh lại, "Phải gọi cho mấy người Ngô Hải Lâm?"
Trước khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiến vào đại sảnh, Ngô Hải Lâm đã mang theo một vài người trong đội Hình sự tuần tra gần khách sạn Quân Hào, sẵn sàng hỗ trợ bọn họ bất cứ lúc nào.
“Tôi đi tìm Triệu tổng sơ tán khách mời, cậu đến chỗ đám người Ngô Hải Lâm đi.” Nói xong, Tiêu Chiến đi về phía đại sảnh.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến, bộ âu phục màu trắng tinh tế phô bày ra dáng người của Tiêu Chiến, vai rộng eo nhỏ chân dài, bởi vì đi gấp, góc áo của bộ âu phục trắng bị gió thổi tung, lay động trong gió, như thể cũng dao động vào trái tim của Vương Nhất Bác.
Vào khoảnh khắc Tiêu Chiến muốn hôn cậu, trái tim Vương Nhất Bác như ngừng đập, mọi thứ xung quanh như dừng lại, trong mắt chỉ có khuôn mặt của Tiêu Chiến đang ở gần, Vương Nhất Bác thừa nhận, một khắc này, cậu động lòng.
Tiêu Chiến vẫn không giống cậu như vậy, cậu yếu thế với Tiêu Chiến, tức giận Tiêu Chiến, thậm chí vô thức quan tâm cho Tiêu Chiến, đau lòng vì Tiêu Chiến, những cảm giác này, cậu sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Cậu từng là một người máy hoàn hảo và có kỷ luật, có thể làm bất cứ chuyện gì, sở hữu những thứ mà người khác cả đời cũng không có được, nhưng thứ duy nhất cậu không có chính là tình cảm. Cậu mãi chỉ đứng bên ngoài nhìn thế giới này, bởi vì ngay từ khi bắt đầu, cậu đã không có ý định hòa nhập chính mình vào thế giới này.
Nhưng Tiêu Chiến xuất hiện, Tiêu Chiến dường như cho cậu hiểu một thứ gọi là yêu. Hai mươi hai năm qua Vương Nhất Bác không có gánh nặng trên người, cậu không thích cảm giác bị kiềm chế cảm xúc, điều này làm rối loạn nhịp sống của cậu, cậu cảm thấy thật khủng khiếp, cậu không muốn mình tiếp tục như vậy nữa, cậu cần phải ngăn chặn mọi thứ kịp thời.
Bên này, Tiêu Chiến đã tìm được Triệu Cương, nói rõ tình hình với Triệu Cương. Ban đầu Triệu Cương cũng không cho là chuyện nghiêm trọng, cho đến khi ông ta nghe vệ sĩ báo cáo, sợ tới mức lập tức ngồi phịch xuống ghế.
Bởi vì bữa tiệc sắp tàn, Triệu Cương rất thuận lợi tìm lý do tiễn khách mời trở về.
Trong đại sảnh, nhân số hôm nay cũng không kém gì số người vừa dùng tiệc, ngoại trừ thành viên đội Hình sự do Tiêu Chiến đưa tới, còn lại đều là vệ sĩ và nhân viên khách sạn do Triệu Cương mang theo.
“Đội trưởng Tiêu, đây là… vậy phải làm sao bây giờ!” Thái độ của Triệu Cương đối với Tiêu Chiến đã thay đổi rất nhiều, dù sao ông cũng vừa nhìn thấy thuốc nổ thật, suýt chút nữa bọn họ đều chết không rõ ràng.
“Triệu công tử, không có gì muốn nói sao?” Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, hiện tại đám người nhà giàu này nhớ tới tìm hắn, đến cùng vẫn là sợ chết...
“Tôi có thể nói được gì.” Lúc nói chuyện ánh mắt Triệu Minh Minh bất giác liếc ra ngoài.
“Lão đại!” Ngô Hải Lâm vẻ mặt nghiêm túc chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, trầm giọng nói: “Chúng tôi đã tìm thấy thuốc nổ RDX ở bốn góc vườn sau, nhưng đều đã kích hoạt, hơn nữa còn cùng loại với thuốc nổ ở Trung tâm thương mại Đông Thắng lần trước. Trên thuốc nổ không có dấu vân tay, nghi phạm hẳn là có đeo găng tay, cũng không lấy được dấu chân có giá trị giám định."
Bởi vì đại sảnh tương đối yên tĩnh, lời nói của Ngô Hải Lâm lọt vào tai mọi người. Bốn góc đều có thuốc nổ, cái này không phải muốn nổ tung khách sạn Quân Hào sao? Mỗi người trong số bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ sống sót ra ngoài.
“Còn chưa nói sao? Triệu Minh Minh!” Tiêu Chiến đặc biệt gọi tên Triệu Minh Minh, phối hợp với bộ âu phục trắng này, trông rất có khí chất.
“Ngươi ở bên ngoài chọc trúng người nào rồi!” Nghe Tiêu Chiến nói, Triệu Cương không nhịn được nữa, thẳng tay tát Triệu Minh Minh, nhưng nhìn phản ứng của Triệu Minh Minh, xem ra đã quen rồi.
"Ba, con..." Triệu Minh Minh ôm bên mặt bị đánh, Triệu Cương đánh rất mạnh, khuôn mặt Triệu Minh Minh đã đỏ lên còn có chút sưng.
“Ba, con thật sự không biết, ba cũng biết, những người kia tìm con, đều cầm tiền đuổi đi.” Triệu Minh Minh cúi đầu, thật ra từ nhỏ hắn rất sợ cha của hắn. Mẹ mất sớm, cha cũng không tái giá, nuôi lớn hai anh em bọn họ, đều đặc biệt nghiêm khắc với bọn họ.
Tiêu Chiến không muốn tham gia vào cuộc tranh luận hào môn này, hắn nói với Triệu Cương, "Chúng tôi muốn xem camera giám sát của tối nay, hơn nữa những người ở đây đừng nghĩ sẽ rời đi."
Tiêu Chiến quét mắt qua những người trong đại sảnh, khi vừa đuổi tới trong góc, kỳ thật hắn nhìn thấy bóng lưng của kẻ tình nghi, là một người phụ nữ, mái tóc đen gợn sóng lớn, ăn mặc rất giống quần áo của nhân viên khách sạn, đều mặc áo sơ mi trắng, quần đen hoặc váy đen.
Trong lúc xem camera giám sát, Tiêu Chiến yêu cầu nhân viên khách sạn đưa ra chứng cứ ngoại phạm vắng mặt, bởi vì bữa tiệc tối nay rất nhiều nhân viên đều bận rộn, trong thời gian hai người Tiêu Chiến ra vườn sau, rất nhiều người đưa ra chứng cứ ngoại phạm có thể chứng minh cho nhau.
Chỉ có hai nam hai nữ không có bằng chứng, thật trùng hợp là hai người phụ nữ này đều có mái tóc đen gợn sóng lớn, một người nói lúc đó đang trong nhà vệ sinh của nhân viên, người kia nói lúc đó đang lấy rượu trong tủ rượu. Hai người đàn ông còn lại, một người là nam thanh niên, một người là đàn ông trung niên, người trước nói mình đang trải ga trải giường trong phòng dành cho khách, người kia nói mình chuẩn bị khăn mặt trong phòng.
Tiêu Chiến nhìn bốn người này, mỗi người bị Tiêu Chiến nhìn chằm chắm đều vô thức cúi đầu. Bởi vì Tiêu Chiến thấy rõ, bóng lưng của thủ phạm là một phụ nữ, cho nên Tiêu Chiến tập trung điều tra vào hai người phụ nữ.
Một người tên Tiểu Lệ, nhân viên khách sạn Quân Hào, vào làm cách đây một năm, ngoại hình bình thường, không liên quan gì đến Triệu Minh Minh, thậm chí đêm nay mới gặp Triệu Minh Minh một lần, không hình thành ý định giết người. Người còn lại là Hiểu Vũ, nhân viên của Nhà hàng Paris.
Bởi vì Nhà hàng Paris và khách sạn Quân Hào là mối quan hệ hợp tác lâu dài, cho nên nhà hàng phương Tây này cũng tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Z. Lần trước Vương Nhất Bác và Hàn Kiệt gặp nhau ở đây. Vì để cho thực khách trải nghiệm ẩm thực phương Tây tốt hơn, Triệu Cương gọi Nhà hàng Paris đến hỗ trợ, cho nên gần một phần ba nhân viên có mặt ở đây đều là Nhà hàng Paris. Trong bốn nhân viên, ngoại trừ Tiểu Lệ, ba người còn lại đều là nhân viên của Nhà hàng Paris.
Hiểu Vũ này càng không nói, lúc trước chưa từng đến khách sạn Quân Hào, chớ nói chi là gặp Triệu Minh Minh.
Hai người phụ nữ duy nhất đáp ứng điều kiện, đều không có ý định giết người, chẳng lẽ nghi phạm từ bên ngoài tiến vào?
Suy nghĩ không có kết quả, Tiêu Chiến cho bốn nhân viên vào danh sách, hắn đột nhiên chú ý tới người đàn ông trung niên, đi đường có chút khập khiễng.
Theo bản năng của cảnh sát hình sự không có bỏ qua một chi tiết dù nhỏ nhất, Tiêu Chiến hỏi: "Chân của ông làm sao vậy?"
Người đàn ông trung niên dừng lại, có chút do dự quay đầu lại, căng thẳng nhìn Tiêu Chiến, "Tôi... lúc trước tôi bị tai nạn xe, sau này... sau này vẫn chưa chữa khỏi."
Tiêu Chiến gật đầu, để người đàn ông trung niên rời đi.
“Lão đại!” Ngô Hải Lâm đem kết quả điều tra camera giám sát đến, vườn sau không có nhiều camera giám sát, dù sao an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, cho dù có vào trộm cũng không trộm đồ ở vườn sau.
Nghi phạm rõ ràng đã biết vị trí của camera giám sát, cố tình né tránh, nhưng vẫn bị một camera ẩn chụp được một chút bóng lưng, có một góc rất tối, gần đại sảnh, ánh sáng yếu ớt của đèn trong đại sảnh chiếu vào góc tối đó, có thể thấy rõ là một người phụ nữ, lén lút giấu thuốc nổ trong góc, sau đó nhìn quanh rồi rời đi.
"Lão đại, người phụ nữ này..." Vừa rồi Ngô Hải Lâm cũng nghe chứng cứ ngoại phạm vắng mặt của bốn người, căn bản không có người nào phù hợp.
“Đưa Triệu Minh Minh đi!” Tiêu Chiến nghĩ một hồi đột nhiên nói với Triệu Minh Minh.
"Dựa vào cái gì! Tôi không đi!" Triệu Minh Minh chỉ vào Tiêu Chiến nói, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Chúng tôi chỉ yêu cầu anh thuật lại lịch sử tình ái của anh một chút. Anh nhận được thư đe dọa, nghi phạm còn là nữ, anh nói nếu không điều tra anh, điều tra ai?" Tiêu Chiến khinh thường nói, người này rõ ràng là nhắm vào Triệu Minh Minh.
“Ngươi đi đi, hiểu rõ, cái gì nên nói, nhớ nói rõ ràng với Cảnh sát Tiêu.” Triệu Cương đã khôi phục lại bình tĩnh, tuy đêm nay rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, ông vẫn là Chủ tịch Tập đoàn Triệu thị.
Vương Nhất Bác đi vào đại sảnh không nói gì, một là bởi vì trong lòng cậu rất loạn, hai là cậu không phải Cảnh sát Hình sự chuyên nghiệp, không nên nhúng tay vào vụ án này, cho nên cậu vẫn cố gắng hết sức giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng lời nói vừa rồi của Triệu Cương, Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ lại, nhưng không thể nói là kỳ lạ ở chỗ nào.
Triệu Cương đã lên tiếng, Triệu Minh Minh đành phải đi theo Tiêu Chiến đến Cục Cảnh sát.
“Nhất Bác, cậu về nhà hay đến Cục Cảnh sát?” Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đi sau mình, quay đầu lại hỏi.
“Tôi về nhà!” Vương Nhất Bác dừng lại, giữ khoảng cách với Tiêu Chiến, “Thư ký Ngô sẽ đưa tôi về.” Nói xong, Vương Nhất Bác lướt qua Tiêu Chiến rời đi.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác, hắn cảm giác trong lòng có chút nguội lạnh, vừa rồi hắn nhìn ra Vương Nhất Bác đang cố gắng xa cách hắn, một câu Thư ký Ngô đưa cậu về nhà, hoàn toàn cắt đứt cơ hội Tiêu Chiến tiếp xúc với Vương Nhất Bác. Ánh mắt Tiêu Chiến tối sầm, là hắn quá nóng vội, làm cho Vương Nhất Bác sinh ra đề phòng với hắn.
Kỳ thật, Tiêu Chiến biết rất rõ Vương Nhất Bác là người như thế nào, hắn cảm thấy trái tim Vương Nhất Bác lạnh lẽo, dựa vào những quan sát Vương Nhất Bác gần đây của hắn, phát hiện Vương Nhất Bác đối mặt với Lâm nữ sĩ đúng là đều mang theo một chút xa cách, khiến người ta không dễ dàng phát hiện, Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ bộc lộ tấm chân tình của mình cho người khác thấy. Bây giờ, hắn muốn bước vào trái tim Vương Nhất Bác, sưởi ấm trái tim Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghĩ, hắn có thực sự làm được không?
“Lão đại, Vương cố vấn đã đi xa rồi.” Ngô Hải Lâm nhìn lão đại nhà mình, cứ si ngốc như vậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương cố vấn, lông mày còn nhíu chặt, bóng dáng của Vương cố vấn đã mất hút, Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm, Ngô Hải Lâm đành phải lên tiếng nhắc nhở.
“Ngô Hải Lâm, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác, có lạnh không?” Tiêu Chiến vẫn nhìn về hướng đi của Vương Nhất Bác, nhưng rõ ràng đã hoàn hồn.
"A? Không lạnh! Hơn nữa, đi vài bước đã tới xe, trong xe không lạnh." Ngô Hải Lâm bị câu hỏi không đầu không đuôi của Tiêu Chiến làm cho bối rối, nhưng cậu phải thừa nhận, khi cậu đi theo Vương cố vấn vào đại sảnh khách sạn, nhìn Vương cố vấn và Tiêu Chiến đứng cùng nhau, đặc biệt là mặc bộ âu phục này, quả thực chính là tuyệt phối!
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Ngô Hải Lâm, không nói chuyện, sau đó đứng dậy đi đến xe cảnh sát đang đậu bên ngoài khách sạn.
“Đúng rồi, lão đại, anh cùng Vương cố vấn thật là thần thánh, làm sao hai người có thể đoán được nghi phạm chôn thuốc nổ ở vườn sau?” Ngô Hải Lâm sùng bái hỏi, khách sạn Quân Hào lớn như vậy, lão đại và Vương cố vấn nhà bọn họ chỉ thoáng một cái đã tìm thấy nơi chôn thuốc nổ, thật là lợi hại.
Nghe Ngô Hải Lâm hỏi như vậy, Tiêu Chiến chuẩn bị lên xe thì dừng lại, sau đó không quay đầu lại nói, “Không lợi hại làm sao là lão đại của cậu." Tiêu Chiến cảm thấy, Ngô Hải Lâm hiểu lầm như vậy cũng rất tốt, dù sao hai người bọn họ khi đó ra vườn sau, thật sự cũng không phải vì phá án, đơn giản là lưu manh mà thôi.
Trở về từ khách sạn Quân Hào đã là mười giờ, Tiêu Chiến cởi bỏ bộ âu phục, thay bằng thường phục, lập tức đi thẩm vấn Triệu Minh Minh.
Không thẩm vấn thì không biết, thẩm vấn rồi càng giật mình, lịch sử tình ái của Triệu Minh Minh có thể gọi là “muôn màu muôn vẻ”, từ phụ nữ bốn mươi tuổi đã kết hôn, cho đến thiếu nữ ngây thơ mười sáu tuổi, nam nữ không kị, các ngành nghề đều có, cho dù Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy bao nhiêu phá gia chi tử đi nữa, cũng phải kinh sợ trước kinh nghiệm sống phong phú của Triệu Minh Minh.
"Lão đại! Tôi cảm thấy thế giới quan của mình có chút sụp đổ." Thẩm vấn Triệu Minh Minh xong đã là hai giờ sáng, Ngô Hải Lâm đi theo Tiêu Chiến rời khỏi phòng thẩm vấn, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn.
"Còn sớm lắm! Những người Triệu Minh Minh nói, cậu đi xác minh từng người, xem bọn họ có đủ điều kiện gây án hay không." Tiêu Chiến thực sự rất khiếp sợ, những con cái nhà giàu này, sinh ra đã có điều kiện cực tốt, nguyên một đám không lo học tốt, cứ muốn chơi mấy thứ kích thích như vậy.
"Lão đại, anh nói Vương cố vấn..." Ngô Hải Lâm do dự nói, hôm nay cậu cũng nhìn ra, Triệu Cương đối với Vương Nhất Bác nho nhã lễ độ, đủ để chứng minh địa vị của gia đình Vương Nhất Bác trong giới kinh doanh tuyệt đối rất cao, mặc dù Vương Nhất Bác và Triệu Minh Minh không cùng một loại người, nhưng từ nhỏ đã sống trong vòng tròn như vậy, Ngô Hải Lâm lo lắng nhìn Tiêu Chiến.
“Nhất Bác khác với bọn họ.” Tiêu Chiến đột nhiên nghiêm túc nói, bạn nhỏ nhà hắn ra khỏi vũng bùn mà không bị nhiễm bẩn, làm sao có thể lêu lỏng giống những người như Triệu Minh Minh.
"Lão đại đúng là có khí phách bảo vệ nhà chồng! Ha ha ha ha ha..." Ngô Hải Lâm còn chưa cười xong, đột nhiên cậu ý thức được, hình như mình đã nói sai, không! Nhất định là cậu đã nói sai rồi!
Tiêu Chiến híp đôi mắt nguy hiểm, ôm lấy hai tay, cười xấu xa. "Nhà chồng cái gì? Ngô Hải Lâm?"
Ngô Hải Lâm nuốt nước bọt, tựa hồ bị sợ rất lớn nhưng vẫn quyết tâm, dùng tốc độ nhanh nhất nói: “Lão đại, hôm đó tôi thấy anh bước xuống từ chiếc xe sang của Vương cố vấn! Trông anh còn có vẻ mệt mỏi!” Nói xong, Ngô Hải Lâm nhắm chặt hai mắt.
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, Ngô Hải Lâm nói hẳn là ngày đầu tiên Vương Nhất Bác chuyển đến nhà hắn, hắn và Vương Nhất Bác cùng nhau đi làm. Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Ngô Hải Lâm, không ngờ hắn lại bị các đội viên nhà mình hiểu nhầm là tiểu bạch kiểm, trông hắn vẻ mặt mệt mỏi, đó là bởi vì buổi tối ngủ không ngon giấc được không, hơn nữa nhìn hắn giống người ăn cơm nhuyễn vậy sao?
Không có mắng chửi như trong dự liệu, Ngô Hải Lâm đánh bạo mở mắt ra, phát hiện vẻ mặt Tiêu Chiến vui mừng nhìn cậu, Ngô Hải Lâm suy nghĩ, đội trưởng nhà mình không phải là bị cậu vạch trần sự thật, kích động quá lớn sao? Quá xấu hổ không chịu nổi?
“Cậu muốn phản.” Tiêu Chiến cầm xấp giấy thẩm vấn vỗ vỗ vào ngực Ngô Hải Lâm, sau đó trên mặt nở nụ cười rời đi, có người nói hắn và bạn nhỏ nhà mình là một đôi, đương nhiên là hắn vui vẻ rồi! Dù sớm hay muộn cũng thành một đôi.
Ngô Hải Lâm đứng hình, khó hiểu, nụ cười của lão đại nhà hắn có ý gì? Muốn phản là ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro