Chương 19. Chỉ có thể nhìn, không thể ăn!
Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng bị Vương Nhất Bác nghiêm khắc từ chối.
Công tác tìm kiếm cứu nạn gần như xong xuôi, mọi thứ tiến hành có trật tự, lần này Tiêu Chiến muốn ích kỷ một chút, trước tiên đưa Vương Nhất Bác về nhà.
Trên đường về, Tiêu Chiến bất ngờ đậu xe bên đường, yêu cầu Vương Nhất Bác đợi mình trên xe. Mặc dù không biết Tiêu Chiến muốn làm gì, nhưng Vương Nhất Bác vẫn ngoan ngoãn đợi trong xe.
Sau gần mười phút, Tiêu Chiến quay lại, hắn lấy ra một cái hộp đưa cho Vương Nhất Bác, "Tôi đã lưu sẵn số điện thoại của mình trong đó, sau này không cần gửi WeChat nữa."
Vương Nhất Bác mở hộp ra, thấy bên trong có một chiếc điện thoại mới màu đen, điện thoại di động của cậu đã bị mất, không ngờ Tiêu Chiến lại nhanh như vậy đi mua một chiếc điện thoại mới. Cậu nhẹ gật đầu, thấp giọng nói một câu được.
Trên xe, Vương Nhất Bác kể lại quá trình sự việc trải qua ngày hôm nay với Tiêu Chiến.
Trước khi vụ nổ xảy ra, Vương Nhất Bác mua vòng tay ở tầng bốn, định quay trở lại Cục Cảnh sát, khi đi ngang qua phòng triển lãm ở tầng một, cậu nhìn thấy một cậu bé đang lao về phía mình, đó là a Lăng.
"Nhất Bác ca ca, chúng ta lại gặp nhau rồi!" A Lăng nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười vui vẻ, được đến buổi triển lãm truyện tranh ngày đêm mong ước, còn nhìn thấy thiên tiên ca ca, còn gì vui hơn.
"Cẩn thận một chút, còn cầm bánh ngọt, đừng ngã." Vương Nhất Bác sờ đầu a Lăng, lấy khăn giấy cẩn thận giúp a Lăng lau bơ dính trên khóe miệng.
"Cái này là một dì nhân viên phục vụ cho a Lăng." A Lăng giơ cái bánh ngọt, cười hì hì nói.
"Ba mẹ nhóc đâu?" Vương Nhất Bác nhìn sau lưng a Lăng, nhưng không thấy người lớn nào cả.
A Lăng chỉ hướng nhà vệ sinh, "Ba mẹ đi vệ sinh, để a Lăng ở cửa chờ."
"Vậy mà nhóc còn chạy lung tung, mau trở về đi, đừng làm cho ba mẹ lo lắng." Vương Nhất Bác đẩy a Lăng ra, sau đó cúi người nói: "Hẹn gặp lại vào ngày khác có được không?"
"Nhất định nói lời giữ lời a!" A Lăng miễn cưỡng nhìn Vương Nhất Bác, nhóc vừa nhìn thấy thiên tiên ca ca, vẫn chưa muốn rời đi, nhưng ba mẹ không tìm thấy nhóc chắc chắn sẽ rất lo lắng. Do dự một lúc, a Lăng đi về phía nhà vệ sinh, đi vài bước lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện Vương Nhất Bác vẫn đang đứng đó nhìn mình.
Mãi cho đến khi a Lăng bước tới cửa nhà vệ sinh, nắm tay cha mẹ đi về hướng lối ra, Vương Nhất Bác mới thu hồi ánh mắt.
Vương Nhất Bác đi về hướng lối ra phía đông nam, lấy điện thoại di động gọi taxi, nơi triển lãm truyện tranh ở phía tây nam, nghe nói là bởi vì Triệu công tử Triệu Minh Minh, con trai của tập đoàn Triệu thị thích manga, mời rất nhiều diễn viên nổi tiếng, tổ chức buổi triển lãm quy mô lớn này, thu hút rất nhiều người hâm mộ trên cả nước, hơn nữa cậu chỉ nghe người qua đường nói, ban tổ chức buổi triển lãm truyện tranh còn chuẩn bị bánh ngọt, có thể dùng vé để nhận miễn phí, cho nên càng ngày càng có nhiều người hơn.
Vương Nhất Bác không thích cảm giác đông người, cho nên cậu tình nguyện đi xa hơn một chút đến lối ra phía đông nam. Vương Nhất Bác vừa đi tới cửa, nghe được một tiếng động rất lớn, như muốn thổi thủng màng nhĩ.
Ngay lúc đó, Vương Nhất Bác dựa vào bản năng sinh tồn của mình, bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào quảng trường trống, mặc dù Vương Nhất Bác cách điểm nổ rất xa, nhưng uy lực của thuốc nổ quá lớn, cậu vẫn bị sóng nhiệt cực mạnh đẩy ra xa, Vương Nhất Bác chật vật ngã xuống tại chỗ, còn không cẩn thận ngã gãy tay phải, điện thoại trên tay không biết rơi ở đâu.
Nhất thời Trung tâm mua sắm Đông Thắng rơi vào cảnh hỗn loạn cực độ, mọi người điên cuồng chạy ra ngoài, Vương Nhất Bác nhịn đau đứng lên, cậu sợ không bị nổ chết mà bị giẫm chết.
Khi đến khu vực an toàn, Vương Nhất Bác cảm thấy tay mình sắp phế rồi, dù cử động nhẹ cũng bị đau, sau vụ nổ là một đám cháy lớn xảy ra ở khu mua sắm Đông Thắng, khói cuồn cuộn gay mũi, thỉnh thoảng còn phát ra hai tiếng nổ mạnh.
Gần trung tâm mua sắm Đông Thắng nhất là khu bệnh viện mới ở thành phố Z, họ đã điều đến một số lượng lớn xe cứu thương, nhân viên cứu hộ thấy Vương Nhất Bác đang ôm tay, thần sắc có chút mất tự nhiên, lập tức đưa Vương Nhất Bác đến khu bệnh viện mới.
Tình trạng vết thương của Vương Nhất Bác không nghiêm trọng, số lượng nhân viên y tế trong bệnh viện lại có hạn, Vương Nhất Bác đứng một bên đợi, để bác sĩ giúp đỡ những người bị thương nghiêm trọng hơn, chờ đợi kéo dài trong vài giờ.
Sau khi nghe Vương Nhất Bác kể lại, Tiêu Chiến im lặng rất lâu không nói gì, dù chỉ nghe Vương Nhất Bác thuật lại, hắn nghĩ còn cảm thấy sợ hãi, đó là thuốc nổ RDX a...!
"Tôi cảm thấy điểm phát nổ ở phía tây nam, bởi vì tôi đi đến cửa ra vào phía đông nam, sóng nhiệt từ phía sau tôi truyền đến, tôi nghi ngờ triển lãm truyện tranh có vấn đề." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vẫn không nói gì, lại tìm chủ đề, hàn huyên trò chuyện về phân tích của cậu.
"Đội phòng chống cháy nổ đã điều tra, chính là triển lãm truyện tranh, nhưng nguồn gốc của vụ nổ vẫn chưa được xác định." Tiêu Chiến nghiêm mặt, giọng điệu có chút nghiêm túc.
"Tình hình thương vong thế nào?" Kỳ thật trong lòng Vương Nhất Bác có lẽ cũng biết một chút, điểm phát nổ chính là buổi triển lãm truyện tranh, hình như lúc đó phân chia bánh ngọt, rất nhiều người đều tụ tập ở nơi đó, số người thương vong chỉ có nhiều chứ không ít hơn.
"Hai mươi bốn người chết, bốn mươi sáu người bị thương." Vẻ mặt Tiêu Chiến trông càng kém, hắn cảm thấy tóc trên đầu Trương cục càng ít đi, ở thành phố Z xảy ra sự việc thương vong lớn như vậy, Trương cục nhất định sẽ được chỉ định đàm phám.
"Mấy ngày nay anh cũng đừng quá mệt mỏi." Vương Nhất Bác nói xong cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu không phải người giỏi biểu đạt, cảm thấy có mấy lời nói ra không được tự nhiên, cho nên cậu căn cản không nói những lời quan tâm như vậy với người khác.
Tiêu Chiến lén nhìn Vương Nhất Bác, biết cậu xấu hổ, bạn nhỏ này còn biết quan tâm người khác.
Khi đến tiểu khu, Vương Nhất Bác vừa cởi thắt dây an toàn, đã nhìn thấy Tiêu Chiến nhanh chóng xuống xe, chạy đến mở cửa cho cậu, tay còn lại nắm vai Vương Nhất Bác, sợ chân cậu bị thương đi lại khó khăn.
Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, rất tự nhiên tiếp nhận chăm sóc của Tiêu Chiến, hiện tại tay phải đang bị thương, có một số việc thật sự không tiện làm.
Đợi thang máy lên đến nơi, Vương Nhất Bác vừa ra khỏi thang máy, phát hiện một cặp vợ chồng trung niên đang đứng trước cửa nhà mình.
Nghe tiếng bước chân, Lâm nữ sĩ vội vàng đặt mấy thứ đồ đang cầm xuống, vẻ mặt lo lắng nắm tay trái Vương Nhất Bác, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ nọ một chút, còn xoay Vương Nhất Bác một vòng, chắc chắn Vương Nhất Bác chỉ bị gãy tay, vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng, mới buông Vương Nhất Bác ra.
Vương Nhất Bác ngây ngốc đứng đó, vẫn là Tiêu Chiến mở miệng nói, "Đừng đứng ở đây nữa, Nhất Bác, mở cửa đi."
Sau khi mở cửa, Vương Nhất Bác tìm thấy một vài đôi dép dùng một lần trong tủ giày, sau đó lên tiếng chào hỏi ba Tiêu, bình thường ba Tiêu không thích cười, cho nên trông tương đối nghiêm túc, nhưng lại là một người rất cẩn thận, vừa vặn có thể bổ sung cho tính cách tùy tiện của Lâm nữ sĩ, tính cẩn thận của Tiêu Chiến tám phần được thừa hưởng từ ba Tiêu.
Vừa vào cửa, Lâm nữ sĩ đã đặt những thứ bà mang theo lên bàn của Vương Nhất Bác, đều là thuốc bổ, vitamin, viên canxi,... thậm chí còn có bổ khí huyết. Ba Tiêu hỏi Vương Nhất Bác nhà bếp ở đâu, mang theo một đống đồ đi vào nhà bếp.
"Dì à, dì chú đợi ở ngoài cửa bao lâu rồi, sao không gọi điện nói với con một tiếng..." Vương Nhất Bác xấu hổ cười cười, vốn dĩ để chú Tiêu và dì Lâm đợi ở ngoài đã là bất lịch sự rồi, bọn họ còn mang đến nhiều đồ như vậy, Vương Nhất Bác càng cảm thấy xấu hổ.
"Buổi chiều ta nhận được điện thoại của Chiến Chiến, nghe nói con xảy ra chuyện, ta gần như sợ chết khiếp, nhưng mà Chiến Chiến kêu ta đừng vội, nếu có tin tức sẽ lập tức báo với ta. Sau đó Chiến Chiến gọi điện thoại nói, con đã bình an, ta lập tức kéo chú Tiêu của con chạy tới." Lâm nữ sĩ nắm tay Vương Nhất Bác, sắc mặt tràn đầy đau khổ nói. Thời điểm bà nghe nói Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, suýt chút nữa sợ tới mức té xỉu, nhưng Tiêu Chiến cam đoan, nói nhất định sẽ tìm được Vương Nhất Bác, hơn nữa nhất định là Vương Nhất Bác bình an, lúc này bà mới bình tĩnh lại cảm xúc.
Lâm nữ sĩ ở nhà chờ đợi trong lo lắng, đến tối mới nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, nói đã tìm được Vương Nhất Bác, bà lập tức mang theo những thứ đã mua, chạy từ khu Tây Thành đến, muốn tận mắt nhìn Vương Nhất Bác.
"Dì Lâm, chú Tiêu, cảm ơn hai người!" Vương Nhất Bác dùng tay trái ôm Lâm nữ sĩ, cậu thật sự rất may mắn, may mắn khi có một trưởng bối yêu thương mình như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến nhà Vương Nhất Bác, nhưng hắn chưa kịp xem xét kỹ đã bị ba Tiêu gọi vào bếp phụ một tay. Lâm nữ sĩ biết hai người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, nên nấu cơm ở nhà rồi mang đến, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.
Tiêu Chiến nhìn thoáng nhà bếp mới tinh, trên bếp không có bóng dáng của một cái nồi nào. Hắn biết, tám chín phần là bạn nhỏ này mua đồ ăn có sẵn bên ngoài.
Bởi vì Vương Nhất Bác vẫn đang nói chuyện với Lâm nữ sĩ, Tiêu Chiến chỉ có thể tự lực cánh sinh tìm nồi niêu xoong chảo, theo lý mà nói, Tiêu Chiến sẽ không làm ra hành vi tùy tiện lục lọi đồ trong nhà người khác, nhưng nếu chủ nhà là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy không thành vấn đề, dù sao Vương Nhất Bác cũng sẽ không nổi giận.
Dù không nấu ăn, nhưng dụng cụ nhà bếp nên có Vương Nhất Bác đều chuẩn bị đầy đủ. Từ sau khi Vương Nhất Bác chuyển đến ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên nhà bếp phát huy công dụng. Tiêu Chiến lấy nồi ra rửa sạch, bắt đầu vào bếp cùng ba Tiêu, trong nhà chỉ cần có ba miệng ăn đều do Tiêu Chiến hoặc ba Tiêu nấu cơm, cho nên tài nấu nướng của Tiêu Chiến cứ như vậy được luyện tốt.
Bởi vì chỉ cần hâm nóng một chút, cho nên đồ ăn rất nhanh được dọn ra bàn. Thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ăn rất ngon, Lâm nữ sĩ mỉm cười vui mừng, vài ngày nữa bà nhất định phải đi thắp hương, cầu hai lá bùa bình an, mặc kệ có tác dụng hay không, bà cũng muốn thử một lần, như chuyện hôm nay, bà không hy vọng sẽ xảy ra lần hai.
Vương Nhất Bác bị thương ở tay phải, chỉ có thể dùng thìa ăn bằng tay trái, mặc dù không quen nhưng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Thấy hai người ăn gần xong, Lâm nữ sĩ nhìn Vương Nhất Bác nói: "Nhất Bác, tay phải của con bị thương, sống một mình cũng bất tiện, trước con cứ đến chỗ chúng ta ở đi!"
Vương Nhất Bác khó xử nhìn Lâm nữ sĩ, mặc dù cậu rất cảm kích lòng tốt của Lâm nữ sĩ nhưng cậu cảm thấy không cần thiết, chẳng qua là tay phải của cậu bị gãy xương, không phải tàn phế, sinh hoạt bình thường hàng ngày không thành vấn đề.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Nhất Bác!" Nhìn thấy Vương Nhất Bác khó xử, Tiêu Chiến lên tiếng giải vây.
"Con chăm sóc, con chăm sóc như thế nào? Con ngày thường bận rộn như vậy, làm sao có thời gian chăm sóc?" Lâm nữ sĩ nhìn Tiêu Chiến oán trách, ra hiệu cho hắn đừng phá đám.
"Như vậy đi, dọn đến chỗ con trước, căn hộ của con còn có một phòng trống, đỡ vất vả khi chuyển đồ, ban ngày Nhất Bác theo con đi làm, con cũng thuận tiện chăm sóc." Tiêu Chiến đặt chén không xuống, thản nhiên nói.
"Như vậy cũng được." Đôi mắt Lâm nữ sĩ sáng lên khi nghe Tiêu Chiến nói xong, có Tiêu Chiến chăm sóc cho Vương Nhất Bác, bà tự nhiên là yên tâm, hơn nữa nhà của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác gần như vậy, có muốn lấy gì cũng thuận tiện, không cần đưa đến dọn đi.
Vương Nhất Bác khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, sau đó nhìn Lâm nữ sĩ, chỉ ngắn ngủi mấy câu như vậy, số phận của cậu đã được định đoạt? Cũng không hỏi ý kiến của cậu...
Vương Nhất Bác vừa muốn từ chối, Lâm nữ sĩ lôi kéo Vương Nhất Bác nói: "Nhất Bác, mấy ngày nay để Chiến Chiến chăm sóc thật tốt cho con, một mình con dì không yên tâm, nếu không dì chuyển đến chăm sóc con?"
Nghe Lâm nữ sĩ nói xong, Vương Nhất Bác vội xua tay, "Không cần, không cần, dì à, con tin Chiến ca sẽ chăm sóc tốt cho con." Cậu cảm thấy chỉ là gãy một khúc xương, cũng không có dễ hỏng như vậy, tự mình vẫn có thể sinh hoạt tốt.
Vương Nhất Bác không ngờ Lâm nữ sĩ thuộc phái hành động, cậu còn nghĩ sau khi Lâm nữ sĩ rời đi, sẽ ở lại nhà mình, không gây phiền toái cho Tiêu Chiến. Nào ngờ, Lâm nữ sĩ nhất định muốn giúp cậu chuyển đồ, Tiêu Chiến còn đồng ý, chẳng lẽ Tiêu Chiến không phải tốt bụng giúp cậu giải vây, mà là tùy tiện nói một chút đấy sao?
Cuối cùng, Vương Nhất Bác bàng hoàng ngồi trong phòng khách nhà Tiêu Chiến, nhìn một nhà trong trong ngoài ngoài giúp cậu trải ga giường, thu xếp tủ quần áo, trong chớp mắt, cậu có cảm giác như mình bị bán đi.
Vương Nhất Bác bí mật đánh giá nhà của Tiêu Chiến, cấu trúc căn hộ giống với căn hộ của cậu, Tiêu Chiến không hổ là nam nhân muốn làm họa sĩ, bày trí trong nhà rất có cảm giác nghệ thuật, còn trưng bày nhiều vật phẩm nhỏ, tông màu thiên về màu ấm áp không giống phong cách của nhà Vương Nhất Bác.
"Cậu muốn đi tắm rửa trước không?" Đợi Tiêu Chiến chuyển hết đồ đạc, nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn bảo trì một tư thế ngồi trên sô pha.
Bọn họ vừa về đến, đã bị Lâm nữ sĩ kéo hỏi han này kia, sau đó ngơ ngác ăn cơm, trên người vẫn mặc bộ quần áo đó, cảm giác cả người đều dính đầy bụi đất.
Vương Nhất Bác do dự một chút, dù sao cậu lần đầu tiên đến nhà Tiêu Chiến, lại còn ở nhà Tiêu Chiến tắm rửa, cảm giác không tốt chút nào. Nhưng là một người rất ưa thích sạch sẽ từ nhỏ, mặc bộ quần áo bẩn thỉu này lâu như vậy đã là cực hạn của cậu rồi.
"Nếu không tôi về nhà tắm rửa, không phải anh cũng muốn tắm rửa sao, cũng không cần đợi tôi tắm xong." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút nói, cậu vẫn cảm thấy tắm ở nhà Tiêu Chiến có chút xấu hổ.
"Không phải loại căn hộ này đều có hai phòng tắm sao?" Tiêu Chiến từ trong phòng ngủ lấy ra một chiếc khăn tắm. "Cậu dùng cái này trước, cái này còn mới, hơn nữa, tay cậu đang bị thương bất tiện, tôi có thể giúp cậu a..."
"Giúp... anh giúp thế nào?" Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác có chút căng thẳng, hắn mỉm cười, xem ra bạn nhỏ này có chút sai lệch nha.
Tiêu Chiến cầm lấy khăn tắm, đứng trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên ghế sô pha, cúi xuống, một tay cầm khăn tắm chống lưng ghế sô pha, tay kia nhẹ nhàng vuốt má Vương Nhất Bác, cố ý đè thấp giọng nói, "Nhiều nhất là giúp cậu cởi quần áo, lần lượt từng thứ từng thứ, cậu còn muốn để tôi giúp cậu như thế nào...?"
Nhìn thấy tư thế lưu manh của Tiêu Chiến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tuyết của Vương Nhất Bác lập tức bị nhiễm một tầng hồng nhạt, ai bảo Tiêu Chiến không nói rõ ràng, cậu làm sao biết Tiêu Chiến giúp bằng cách nào...
Vương Nhất Bác đỏ mặt, dùng tay trái đẩy Tiêu Chiến ra, cầm lấy khăn tắm trên tay Tiêu Chiến, đi tới phòng tắm không quay đầu nhìn lại phòng khách, "Tôi không cần anh giúp tôi!"
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đẩy ra, nụ cười trên mặt không giảm trái lại còn tăng lên, bạn nhỏ này thẹn thùng sao có thể đáng yêu như vậy, mắt thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị đóng cửa phòng tắm, hắn vội vàng hô lớn một tiếng: "Có gì cần giúp đỡ cứ việc nói, tôi vẫn ở ngoài cửa!" Còn cố ý nhấn mạnh hai từ "giúp đỡ".
Đáp lại Tiêu Chiến là tiếng đóng cửa thật lớn, còn có khuôn mặt đen kịt của Vương Nhất Bác trước khi đóng cửa.
Tiêu Chiến sợ lúc Vương Nhất Bác gọi mình sẽ không nghe được, cho nên hắn nhanh chóng đi tắm trong phòng tắm của phòng ngủ chín, cũng không sấy tóc, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Tiêu Chiến ngồi ở sô pha xem tin tức trên điện thoại, tất cả đều là báo cáo về vụ nổ, Trương cục cũng gửi cho hắn một tin nhắn, nói sáng mai họp thảo luận tình tiết vụ án.
Tiêu Chiến đang nhìn vào điện thoại, đột nhiên nghe giọng nói ngập ngừng của Vương Nhất Bác, "Chiến ca, Chiến ca, anh có ở đó không?"
Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, đáp: "Tôi ở đây, sao vậy?"
Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác không trả lời ngay, hắn còn tưởng Vương Nhất Bác không nghe giọng nói của mình, đi tới gõ cửa phòng tắm, hỏi lại: "Sao vậy?"
"Chiến ca, anh... anh có thể giúp tôi lấy bộ đồ ngủ được không? Tôi quên lấy?" Vương Nhất Bác trong phòng tắm ngập ngừng nói, cầm khăn tắm lại quên lấy đồ ngủ.
Tiêu Chiến đến phòng khách, tìm được đồ ngủ của Vương Nhất Bác, bởi vì nhà ở gần đó, Vương Nhất Bác chỉ mang theo một số nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt tới đây, dù sao những thứ khác nhà Tiêu Chiến đều có.
Tiêu Chiến đứng sau cửa gõ gõ, trong cửa lộ ra một cánh tay trắng nõn, mặc dù Vương Nhất Bác rất gầy, nhưng cánh tay lại có cơ bắp, có thể là do quá trắng, nhiệt độ nước làm da Vương Nhất Bác nhiễm một tầng hồng, nhìn thôi đã khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Tiêu Chiến nhìn đến ngây người, cầm đồ ngủ bất động, ở sau cánh cửa Vương Nhất Bác nâng tay, nhưng không lấy được đồ ngủ, Vương Nhất Bác nghi ngờ kêu một tiếng, "Chiến ca?" Nửa cái đầu nhỏ và nửa bả vai lộ ra.
Hơi nước trong phòng tắm bay ra bên ngoài, Tiêu Chiến nhìn thấy bóng dáng mờ mịt của Vương Nhất Bác trong hơi nước, trắng nõn gầy guộc, xương quai xanh lộ rõ, Tiêu Chiến vội vàng đưa đồ ngủ cho Vương Nhất Bác, giả vờ như không có gì, đi đến phòng ngủ chính.
Vương Nhất Bác lấy đồ ngủ, thầm mắng Tiêu Chiến có bệnh, không muốn lấy đồ ngủ cho cậu nên nói từ sớm, nếu không phải bởi vì cậu cảm thấy ở nhà người ta mà quấn khăn tắm đi khắp nơi không tốt lắm, cậu sẽ không gọi Tiêu Chiến lấy giúp đồ ngủ đâu.
Trong phòng ngủ chính Tiêu Chiến đang chịu đựng một cuộc đấu tranh tâm lý mãnh liệt, hiện tại trong đầu hắn đầy những hình ảnh của người vừa rồi, còn thuận tiện lấy một ít phẩm màu màu vàng, bất đắc dĩ Tiêu Chiến lại phải đi tắm nước lạnh.
Đợi Tiêu Chiến tắm xong lần thứ hai, Vương Nhất Bác đã từ phòng tắm đi ra, cậu mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen, tơ rất có cảm giác rủ xuống, khiến Vương Nhất Bác càng gầy hơn.
Vương Nhất Bác đang cầm ly nước, quay lưng về phía Tiêu Chiến, cúi xuống nhìn một phụ kiện trang trí nhỏ trên kệ phòng khách nhà hắn. Bởi vì quần áo rũ xuống, theo động tác của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy vòng eo mềm mại, bờ mông căng tròn, đôi chân thẳng tắp của Vương Nhất Bác ẩn dưới bộ đồ ngủ.
Tiêu Chiến cảm thấy vừa rồi tắm nước lạnh chẳng có tác dụng gì. Trải qua sự việc mất rồi có lại lần này, trên xe Tiêu Chiến đã nhận ra suy nghĩ của mình, hắn thích Vương Nhất Bác, nếu không nghe tin Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ không khác thường như vậy, nếu thích, hắn muốn dũng cảm theo đuổi, dù sao nhìn trước mắt, Vương Nhất Bác không chán ghét hắn, vạn nhất Vương Nhất Bác thật sự trở thành của hắn thì sao?
Vốn dĩ Tiêu Chiến còn rất biết ơn sự trợ giúp của Lâm nữ sĩ, lúc trước hắn còn suy nghĩ lý do để hắn có thể thuận lý thành chương chăm sóc Vương Nhất Bác, sau đó tiến tới mối quan hệ với Vương Nhất Bác, coi như Lâm nữ sĩ đã cho hắn một cơ hội tốt, cho nên hắn không thể đợi được đưa Vương Nhất Bác qua căn hộ của mình. Nhưng hiện tại hắn đã có chút hối hận, trong nhà có mỹ nhân, nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn! Trong lòng Tiêu Chiến phát điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro