Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13. Sợ tôi như vậy a, tiểu bằng hữu!

Bởi vì xin lệnh bắt giữ cần phải có những thủ tục nhất định, hai giờ sáng ngày hôm sau, các thủ tục được thông qua.

“Cậu trở về ngủ một giấc đi!” Nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác không chịu nổi, liền kêu cậu về trước nghỉ ngơi.

“Không sao, tôi thức khuya quen rồi.” Vương Nhất Bác lắc đầu thờ ơ, lời cậu nói đều là sự thật, trước đây vì sợ bóng tối, ba mẹ lại đi công tác, chỉ có một mình cậu ở nhà, căn bản không dám ngủ, đến năm mười lăm mười sáu tuổi, đó là lúc cậu nổi loạn nhất, thường xuyên tụ tập bạn bè trong nhiều quán bar và hộp đêm, dần dần thích nghi với đêm tối, như thể bằng cách này, cậu có thể không sợ bóng tối nữa.

"Không được, muộn quá rồi, đã hai giờ sáng, cậu mau trở về ngủ đi!" Tiêu Chiến cau mày, giọng điệu càng thêm âm trầm, đây là phiền não của một người cha sao? Con cái không vâng lời phải làm thế nào? Tiêu Chiến cảm thấy khi có thời gian muốn xem kỹ Baidu, đọc một số sách hướng dẫn nuôi dạy con cái.

"Lúc này mới hai giờ, nhớ năm đó, tôi ở quán bar đến bốn giờ mới..." Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng, thoạt nhìn sắc mặt của Tiêu Chiến không tốt, Vương Nhất Bác rụt cổ lại, đối mặt với Tiêu Chiến đang tức giận, cậu quả thực có chút sợ hãi.

"Quán bar? Vương Nhất Bác, giải thích đi, nửa đêm không ngủ chạy đến quán bar làm gì, cậu..." Tiêu Chiến chưa kịp nói xong, điện thoại di động liền vang lên, là Tôn Hầu.

Tiêu Chiến nhìn vào điện thoại, sau đó chỉ vào Vương Nhất Bác nói: “Trừng phạt cậu sau.” Sau đó Tiêu Chiến đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vương Nhất Bác sờ gáy mình, được rồi, cậu thừa nhận mình có chút sợ hãi, mỗi lần Tiêu Chiến nghiêm mặt, cậu có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Chỉ một phút sau, Tiêu Chiến lại hùng hổ xuất hiện ở cửa, Vương Nhất Bác vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi, bị Tiêu Chiến làm cho sợ đến mức giật nảy người, cậu cho rằng Tiêu Chiến thực sự trừng phạt mình.

“Phốc, sợ tôi như vậy a..., tiểu bằng hữu.” Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được cười thành tiếng, hắn làm sao cam tâm tình nguyện nhìn bộ dáng sợ hãi của Vương Nhất Bác, giống như một chú cừu non đáng yêu.

Mặt của Vương Nhất Bác lập tức đen lại, thật mất thể diện. Tiêu Chiến bước tới, sờ đầu Vương Nhất Bác, “Đừng tức giận, chúng ta nói chuyện chính sự trước, không thấy Trần Hủy Đồng.” Tiêu Chiến thu hồi nụ cười, vừa rồi Tôn Hầu gọi điện tới, trên đường theo dõi cậu ta vào toilet một chút, khi trở lại địa điểm theo dõi, liền nhận được thông báo lập tức bắt Trần Hủy Đồng, cậu ta lên lầu gõ cửa, nhưng cả buổi không có ai mở cửa, tìm chìa khóa dự phòng mở cửa, bên trong không có một bóng người, Trần Hủy Đồng đã chạy trốn.

Tôn Hầu nhìn vào phòng ngủ, phát hiện ở ban công phòng ngủ có một đầu dây vải, dùng ga trải giường thắt nút, nhà của Trần Hủy Đồng ở tầng hai, cô ta nhỏ gầy, dùng phương pháp này để trốn thoát không khó.

“Cô ta có thể đi đâu?” Nghe tin Trần Hủy Đồng chạy trốn, Vương Nhất Bác lập tức chuyển hướng chú ý lên chính sự, giờ khắc bọn họ tìm được chứng cứ quan trọng, Trần Hủy Đồng chạy trốn? Có trùng hợp quá không?

“Toàn thành phố ra lệnh tìm kiếm, nhất định phải tìm được cô ta cho tôi!” Đêm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ. Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ở Cục Cảnh sát đợi tin, sau đó mang theo một vài đội viên của đội Hình sự rời đi.

"Lão đại! Lão đại!" Triệu Tuyết vội vàng chạy đến phòng làm việc của Tiêu Chiến, thấy bên trong chỉ có Vương Nhất Bác.

“Anh ta đi làm nhiệm vụ rồi.” Vương Nhất Bác nhìn Triệu Tuyết, cô gái này lúc ban ngày rõ ràng khá tốt, nhưng bây giờ tóc tai bù xù, lại gần liền ngửi được trên người có mùi lạ.

“Tiểu Tuyết, mùi nước hoa trên người cô hôm nay khá đặc biệt a....” Phong thái nhã nhặn bên trong của Vương Nhất Bác, không cho phép nói mùi trên cơ thể con gái thật khó chịu.

"Đừng nói nữa, cái này không phải là nước hoa gì cả. Lão đại cũng thật tuyệt tình, vậy mà để một cô gái như tôi đến bãi rác bới rác!" Triệu Tuyết cũng mặc kệ nước khoáng trên bàn Tiêu Chiến là của ai, đã một ngày bận rộn không uống nước, trực tiếp cầm lên rót vào miệng.

"Lão đại yêu cầu tôi đi kiểm tra camera giám sát ở bãi rác gần nhà của Trần Hủy Đồng và Lâm Hiên, tìm chiếc vali mà Lâm Hiện đã vứt bỏ. Kết quả là thực sự để tôi tra ra được, gần nhà Lâm Hiên, có một chiếc vali lớn trên xe rác. Sau đó tôi lại đi tìm xe rác kia, người phụ trách đưa tôi đến thẳng bãi rác của họ, tôi tìm kiếm ở đó mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được cái vali.” Triệu Tuyết uống nước rồi đem chuyện đã trải qua kể lại một lần.

“Trong vali có manh mối gì không?” Vương Nhất Bác đi tìm một chai nước khoáng khác đưa cho Triệu Tuyết.

"Có một vài sợi tóc, đã giao cho lão Tần làm xét nghiệm." Triệu Tuyết gật gật đầu cảm ơn, lại cầm chai nước khoáng uống một hơi, xem ra lời đồn của Cục Cảnh sát là có thật, đội Hình sự không có phụ nữ, nhưng có một nữ hán tử.

"Cô có thể đến khách sạn này, đưa thẻ cho quầy lễ tân, bọn họ sẽ sắp xếp một căn phòng cho cô, trước tiên cô cứ đến đó chỉnh trang lại quần áo của mình một chút." Vương Nhất Bác lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho Triệu Tuyết, để một cô gái đến bãi rác đã là vô đạo đức rồi, cũng không thể để người tiếp tục làm việc trong tình trạng như thế này.

Triệu Tuyết cầm tấm thẻ lên xem, nghiễm nhiên trên đó viết một hàng chữ to bằng vàng đen VIP, trên đó còn in logo mạ vàng của khách sạn Quân Hào, Triệu Tuyết suýt chút nữa đã phun nước trong miệng ra. Khách sạn Quân Hào, vậy còn có thể chấp nhận được a...? Triệu Tuyết tràn đầy cảm kích nhìn Vương Nhất Bác, cô quyết định sau này sẽ ôm đùi lớn của thổ hào, về phần đội trưởng nhà cô, không quan trọng, có tiền là cha.

Tiêu Chiến đi ra ngoài đã qua vài giờ, đến sáng hôm sau họ vẫn không thu hoạch được gì, bọn họ đến nhà bạn của Trần Hủy Đồng, nhà cha mẹ, công ty quản lý của Lâm Hiên và Ngô Tuệ, nhưng bọn họ cũng không biết tung tích của Trần Hủy Đồng.

Vương Nhất Bác trong phòng làm việc chờ tin, Tần Lượng đã kiểm tra mẫu tóc trong vali, xác định là của Trần Hủy Đồng, hiện tai chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng không tìm thấy kẻ tình nghi, mọi người trong đội Hình sự vô cùng buồn rầu, Tiêu Chiến tức giận ném vỡ điện thoại.

Vương Nhất Bác đi quanh trong phòng làm việc của Tiêu Chiến, cậu chỉ là một cố vấn nhỏ nhoi, thậm chí biên chế nhân viên chính thức cũng không được tính, chuyện bắt kẻ tình nghi này, cậu tật sự không giúp đỡ được gì.

Cậu đến phòng riêng của mình, định sắp xếp đống sách của Hứa giáo sư để lại, bởi vì một số sách được chất trong nhà kho nên tích đầy bụi bặm.

Vương Nhất Bác cầm khăn giấy lau bụi trên mặt sách, nhìn thấy trong dấu ngoặc viết một hàng chữ không bán trên mặt bìa sách bên cạnh Nhà xuất bản Z, Vương Nhất Bác đột nhiên ngây ngẩn cả người, vội vàng nhìn cuốn sách mà mình đã đọc ngày hôm qua, phía trên cũng in dòng chữ không bán, cậu nghĩ đến cách ăn mặc rõ ràng là cố ý của Trần Hủy Đồng ngày hôm qua, Vương Nhất Bác đột nhiên có một suy nghĩ không tốt.

Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm nhật ký cuộc trò chuyện WeChat giữa cậu và Tiêu Chiến, tiếng chuông điện thoại kéo dài, cậu có chút lo lắng Tiêu Chiến sẽ không nhận được, dù sao khẳng định bây giờ Tiêu Chiến bận đến sức đầu mẻ trán.

May mắn thay, chuông điện thoại vang lên không bao lâu Tiêu Chiến đã nghe máy, "Tiêu Chiến! Tôi biết Trần Hủy Đồng ở đâu. Anh mau đến Cục Cảnh sát đón tôi! Tôi nghi ngờ Trần Hủy Đồng muốn tự sát." Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác vội vàng tắt máy, lại gọi cho Hàn Kiệt. Nhưng Hàn Kiệt không nghe máy.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ, trọng tâm của hai tấm bưu thiếp mà Trần Hủy Đồng ném đi không phải là bốn dòng thơ, mà là tiêu đề của bài thơ 《Tử Thủy》 Trần Hủy Đồng cảm thấy cuộc sống của mình là ao tù nước đọng, cô ta bị nhấn chìm trong vũng nước đọng đó, nhưng không thể tạo nên một gợn sóng nào.

Điều quan trọng nhất là trên giá sách ở nhà Trần Hủy Đồng ngày đó, trong số những cuốn sách của Trần Hủy Đồng, có cuốn sách về liệu pháp thôi miên này, cuốn sách này không bán, chỉ có thể là nhân viên nội bộ của Đại học Z cho Trần Hủy Đồng, Vương Nhất Bác nhớ rõ Hàn Kiệt là sinh viên chưa tốt nghiệp của Đại học Z, sau đó mới đến Đại học Stanford làm nghiên cứu sinh, cho nên, Trần Hủy Đồng rất có thể đi tìm Hàn Kiệt, ngày hôm đó Trần Hủy Đồng chú ý ăn mặc như vậy, rất có thể chính là đi gặp Hàn Kiệt.

Tiêu Chiến lái xe đến Cục Cảnh sát nhanh nhất có thể, đón Vương Nhất Bác, “Đến Bệnh viện Nhân dân số 1, Trần Hủy Đồng rất có thể đi tìm Hàn Kiệt!” Vừa lên xe, Vương Nhất Bác vội vàng nói.

Tiêu Chiến bật đèn cảnh báo, nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát, xe ô tô trên đường nhường đường sang hai bên, chạy tới Bệnh viện Nhân dân số 1 với tốc độ nhanh nhất.

Vừa đến bệnh viện, Vương Nhất Bác đã vội vàng cởi dây an toàn, chạy đến phòng làm việc của Hàn Kiệt, Trần Hủy Đồng lúc này tâm tình không ổn định, thậm chí còn một lòng muốn chết, cậu sợ Trần Hủy Đồng sẽ kéo theo Hàn Kiệt cùng chết.

Phòng làm việc của Hàn Kiệt đóng cửa, Tiêu Chiến đuổi theo Vương Nhất Bác nói, “Vừa rồi quầy lễ tân nói, hôm nay Hàn Kiệt không đến làm việc.” Tiêu Chiến thở hổn hển, sờ lên đầu Vương Nhất Bác, “Đừng nóng vội, chúng ta nhất định có thể tìm thấy Trần Hủy Đồng."

Vương Nhất Bác lại bắt đầu cắn móng tay, đột nhiên hai mắt sáng ngời, "Sân thượng! Trần Hủy Đồng rất có thể ở trên sân thượng!"

Sau đó, Vương Nhất Bác chạy lên sân thượng của tòa nhà B, Tiêu Chiến ở phía sau gọi điện vừa đuổi theo Vương Nhất Bác, nếu Trần Hủy Đồng thực sự ở trên sân thượng, tòa nhà B cao hai mươi tầng, cái này lá thật sự muốn nhảy xuống, có thể đã kết thúc rồi, cho nên hắn phải tìm người dùng đệm hơi lót ở tầng dưới để sẵn sàng mọi lúc.

Thang máy không xuống được, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chỉ có thể đi cầu thang bộ, khi lên đến nơi phát hiện cánh cửa sân thượng mở toang, khóa cửa đã bị cạy mở.

Trên sân thượng, Trần Hủy Đồng đứng bên ngoài lan can, hai tay nắm lấy lan can, chỉ cần buông tay cô ta sẽ rơi xuống dưới. Cô ta vẫn mặc chiếc váy hoa màu hồng của ngày hôm qua, trang điểm có vẻ tinh tế hơn hôm qua một chút, nhưng lại cười rất vui vẻ, chính là nụ cười được giải thoát.

“Đừng tới đây!” Vương Nhất Bác vừa định tiến lên phía trước vài bước, Trần Hủy Đồng liền ngăn cậu lại, “Sao bây giờ các anh mới đến? Tôi đã đợi các anh rất lâu rồi.” Trần Hủy Đồng cười với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, sau đó lại nhìn lên bầu trời, gió thổi bay tóc cô ta, tay váy nhẹ lay, cảm tưởng như cơn gió cũng có thể thổi bay cô ta.

“Cô cam tâm sao?” Vương Nhất Bác dừng lại, hoàn toàn không vội vã giống như vừa rồi, cậu nhìn Trần Hủy Đồng mặt không biểu cảm, giọng điệu vẫn bình thản như trước. "Giết Lâm Hiên, rồi nhảy lầu tự sát, cô cho rằng mình sẽ được giải thoát sao?"

Trần Hủy Đồng nghe những lời của Vương Nhất Bác, có chút hoang mang nhìn Vương Nhất Bác, cô ta không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.

"Cô không phải muốn trả thù Lâm Hiên sao? Cứ như vậy dễ dàng kết liễu tính mạng của anh ta, cô cam lòng sao? Anh ta không chỉ ngược đãi thân thể cô, mà còn làm ảnh hưởng đến tinh thần của cô, cô không phải muốn nhìn anh ta thân bại danh liệt sao? Cô không muốn nhìn anh ta bị người đời chửi rủa sao? Trần Hủy Đồng, cô thực sự cam tâm sao?" Mỗi câu nói, Vương Nhất Bác đều tiến lên một bước nhỏ, lời nói của cậu thực sự khiến Trần Hủy Đồng tỉnh táo lại, Trần Hủy Đồng ngơ ngác đứng đó, không trả lời, cũng không làm ra hành động nguy hiểm nào nữa.

“Đừng tới đây!” Trần Hủy Đồng dường như đột nhiên bừng tỉnh, “Lâm Hiên đã bị trừng phạt, tôi đã báo được thù rồi!” Nói xong, cô ta bước một bước nhỏ ra ngoài lan can, thả một tay ra.

Lúc này, các đồng đội khác của Đội Hình sự cũng đã lên sân thượng, Ngô Hải Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến, đệm hơi đã chuẩn bị sẵn sàng ở dưới lầu.

"Cô không muốn nghe một chút những người khác mắng chửi Lâm Hiên như thế nào sao? Cô không muốn nhìn một chút những người hâm mộ từng yêu mến Lâm Hiên, sau khi biết rõ sự thật, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt của họ sao?" Vương Nhất Bác nói xong, ánh mắt trở nên sắc bén.

Cậu có thể cảm nhận được Trần Hủy Đồng bị đè nén quá lâu, không có nơi nào để bộc lộ cảm xúc của mình, cho nên mới kìm lòng không thể khóc trong phòng thẩm vấn, thậm chí cô ta muốn tìm sự đồng cảm từ người khác, giống như Triệu Tuyết đồng cảm với cô ta, cô ta cũng muốn tìm được cảm giác tương tự từ những người hâm mộ của Lâm Hiên, thậm chí muốn đặt niềm vui của mình trên nỗi đau của họ, bởi vì một số người hâm mộ này đã mang đến cho cô ta bất hạnh.

"Nhìn bọn họ! Lắng nghe giọng nói của họ!" Vương Nhất Bác giơ điện thoại lên, phát một đoạn video, hiện tại cậu chỉ cách Trần Hủy Đồng khoảng năm hoặc sáu mét, Trần Hủy Đồng có thể nhìn thấy hình ảnh trên điện thoại của cậu, còn có thể nghe được âm thanh trong video.

Đoạn video này được ghi lại vào ngày Vương Nhất Bác trở về Trung Quốc, Tiêu Chiến đến muộn, cậu lại không quen cuộc sống nơi đây, chỉ có thể đợi Tiêu Chiến ở sân bay. Trong lúc chờ đợi, cậu thấy rất nhiều fans hâm mộ đến sân bay, cậu đã quay video này, đây là tài liệu sống rất tốt để nghiên cứu biểu cảm vi mô của con người, không ngờ hôm nay lại phát huy công dụng.

Trong video các cô gái đang lớn tiếng hô Lâm Hiên, liên tục quơ đèn trên tay. "Cô thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ, sau khi biết sự thật, biểu hiện sẽ như thế nào sao?" Vương Nhất Bác vẫn cầm điện thoại, đoạn video lặp đi lặp lại, mỉm cười tà mị với Trần Hủy Đồng.

Trần Hủy Đồng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Vương Nhất Bác, cô ta thừa nhận Vương Nhất Bác đã nói hết những suy nghĩ trong lòng cô ta, lúc trước ở trên sân thượng, cô cảm thấy trong lòng mình khiếm khuyết một cái gì đó, rõ ràng đã báo được thù, nhưng lại không thấy vui vẻ, cho nên cô ta cũng không muốn kết thúc cuộc sống của mình nhanh như vậy.

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến vị cố vấn ở Cục Cảnh sát thành phố, cảm thấy người cố vấn này dường như biết rõ đáp án mà cô ta muốn tìm kiếm. Quyết định đợi, cuối cùng cũng đợi được người đến cho cô ta đáp án, quả nhiên người cố vấn này cho cô ta biết, cô ta vẫn chưa đạt được một tia khoái cảm cuối cùng, chưa nhìn thấy bộ dạng của Lâm Hiên bị hàng vạn người chửi rủa, nghĩ đến khuôn mặt khiếp sợ và bộ dáng thương tâm của đám fans hâm mộ kia, Trần Hủy Đồng cảm thấy, đây mới là trả thù mà cô ta muốn.

Trong khi Trần Hủy Đồng đang xem video, Tiêu Chiến và Ngô Hải Lâm lặng lẽ đi vào lan can từ hai phía, lúc này Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngay lập tức phi thân nắm lấy cánh tay của Trần Hủy Đồng. Trần Hủy Đồng còn đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, đã bị Tiêu Chiến bắt được, mất thăng bằng rơi xuống, Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay của cô ta treo giữa không trung. Thấy Tiêu Chiến tiến lên, Ngô Hải Lâm ngay lập tức theo sau, giúp Tiêu Chiến kéo Trần Hủy Đồng lên.

Nhìn thấy Trần Hủy Đồng đã được cứu, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, Tiêu Chiến vẫn luôn chú ý đến tình hình của Vương Nhất Bác, thấy cậu gần như đứng không vững, vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu, "Không sao chứ, Nhất Bác."

Vương Nhất Bác lắc đầu, từ hôm qua đến giờ đều thức khuya, tối hôm qua cũng ăn không ngon, hơn nữa vừa mới giằng co với Trần Hủy Đồng, cậu đặt mình vào tình cảnh của Trần Hủy Đồng, bây giờ đột nhiên thoát ra, tinh thần và thể xác của cậu có chút không chịu nổi.

“Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.” Vương Nhất Bác vịn vào cánh tay Tiêu Chiến đứng vững, vài giây sau, cậu vỗ vai Tiêu Chiến, “Nhanh đi thẩm vấn Trần Hủy Đồng! Tôi về nhà ngủ một giấc là tốt rồi." Nói xong, cậu bước từng bước nặng nhọc và bước xuống sân thượng.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng thon gầy của Vương Nhất Bác mà nắm chặt tay, hiện tại tên tội phạm vừa mới bị bắt, đội Hình sự còn rất nhiều việc đang chờ hắn xử lý, hắn muốn đuổi theo Vương Nhất Bác, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không thể, bởi vì hắn là một cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro