Chương 11. Cậu là tiểu bằng hữu...., tiểu bằng hữu của năm 1997!
Sau khi thẩm vấn Vương Dật Hiên, bởi vì lượng thông tin quá lớn, mọi người trong đội Hình sự đều bận rộn ngập đầu. Hai nam nghệ sĩ đình đám, bên ngoài tuyên bố là đối thủ, kết quả là quan hệ tình cũ? Nhưng lại trình diễn vở kịch chia tay? Một người không yêu được, đuổi theo điên cuồng, một người lạnh lùng từ chối, chết oan chết uổng, điện ảnh cũng không dám diễn như vậy.
Trong phòng làm việc, Tiêu Chiến ngồi trước máy tính, xem lại camera giám sát, nếu hôm đó Trần Hủy Đồng ở trong phòng ngủ của Lâm Hiên, cô ta làm cách nào để thoát khỏi camera giám sát để vào nhà?
Tiêu Chiến vươn vai một cái, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, cúi đầu cắn móng tay của mình.
Tiêu Chiến lấy ra một cây kẹo mút hương dứa từ ống đựng bút trên bàn, lần trước làm nhiệm vụ, giải cứu một nhóm bạn nhỏ bị bắt làm con tin, sau khi giải cứu thành công một bé gái cho hắn, bình thường hắn không thích đồ ngọt, vẫn đặt trong ống đựng bút.
Tiêu Chiến bước tới trước mặt Vương Nhất Bác, đưa kẹo mút cho Vương Nhất Bác, "Đừng cắn móng tay, rất mất vệ sinh, ăn cái này đi!"
Vương Nhất Bác nhìn cây kẹo mút trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, sắc mặt có chút khó coi, "Tôi? Kẹo mút? Tôi không còn là trẻ con nữa." Vương Nhất Bác cảm thấy không nói nên lời, đây là Tiêu Chiến đem cậu trở thành đứa trẻ ba tuổi sao?
Tiêu Chiến mở giấy gói kẹo mút ra, trong lúc Vương Nhất Bác không để ý, nhanh chóng nhét vào miệng cậu, “Cậu là tiểu bằng hữu a..., tiểu bằng hữu năm 1997!” Nhìn Vương Nhất Bác hai mắt trợn to, Tiêu Chiến cảm thấy đáng yêu vô cùng, còn sờ lên đầu Vương Nhất Bác, sợi tóc mềm mại, cảm giác rất tốt.
Trước khi Vương Nhất Bác sởn cả tóc gáy, Tiêu Chiến đã kịp thời rút tay về, một lần nữa bước tới bàn máy tính ngồi xuống, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, hắn sợ Vương Nhất Bác sẽ nhìn thấy bộ dáng cười trộm của mình.
Vương Nhất Bác bối rối trước hàng loạt hành động của Tiêu Chiến, ngơ ngác ngậm cây kẹo mút trong miệng, có vị dứa, hương vị yêu thích của cậu, khi còn nhỏ, bà ngoại thường mua cho cậu xem như một phần thưởng vì cậu ngoan ngoãn nghe lời.
“Nhất Bác, cậu nói xem, Trần Hủy Đồng làm thế nào tránh được camera giám sát để vào nhà Lâm Hiên?” Tiêu Chiến thấy tốt thì lấy, thuận tiện sửa lại cách xung hô, dù sao khi còn bé hắn cũng gọi là Nhất Bác.
Tiêu Chiến sờ cằm, nhìn chằm chằm hình ảnh từ camera giám giác trên máy vi tính, đem lời nói chuyển đề tài sang công việc.
Vương Nhất Bác bước đến sau lưng Tiêu Chiến, bọn họ đã xem camera giám sát này không dưới mười lần, chỉ có bốn người xuất hiện, dì lao công tạm thời, Lâm Hiên, Vương Dật Hiên và Hàn Kiệt.
“Chẳng lẽ người có thể từ trong không khí xuất hiện sao?” Tiêu Chiến cau mày, hắn cảm thấy phải nhanh chóng tìm ra manh mối từ đoạn băng ghi hình này, cũng không phát hiện ra người thứ năm, một con ruồi cũng không có.
Xuất hiện từ không khí? Một lời nói của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác hiểu ra, cậu vội vàng điều chỉnh đoạn băng ghi hình đến cảnh Lâm Hiên về nhà, Lâm Hiên khó khăn kéo hai chiếc vali, sau đó, cậu điều chỉnh đến ngày hôm sau, cảnh dì lao công tạm thời đem vali ra ngoài, như nhau, vali đều rất nặng.
“Tiêu Chiến, tôi nghĩ Trần Hủy Đồng có thể đã trốn trong vali để vào nhà.” Vương Nhất Bác trầm ngâm nhìn hai bức ảnh này, như có điều suy nghĩ.
Trần Hủy Đồng dáng người nhỏ nhắn, chiếc vali này có kích thước ba mươi hai inch, có khóa kéo, cô ta hoàn toàn có thể trốn trong vali, kéo khóa.
“Xem ra chúng ta phải chiếu cố Trần Hủy Đồng này thật tốt rồi.” Tiêu Chiến mắt tối sầm, tiểu trợ lý này thật không đơn giản.
"Chúng ta phải tìm ra động cơ giết người của Trần Hủy Đồng trước, hiện tại ngoại trừ Vương Dật Hiên, những người khác đều không có động cơ giết người rõ ràng. Hơn nữa, nếu thực sự là Trần Hủy Đồng, cô ta làm thế nào để thuyết phục một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám?" Nhất Bác cắn cây kẹo mút, hai tay đút vào túi, nghiễm nhiên một bộ dáng học sinh bất hảo.
"Tôi thấy chứng cứ ngoại phạm của Trần Hủy Đồng đã đủ nên không kiểm tra động cơ giết người của cô ta, tôi để tiểu Tuyết đi tra một chút." Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ăn kẹo mút, tâm trạng của hắn tốt lên rất nhiều.
"Lão đại! Lão đại!" Triệu Tuyết gõ cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến, mở cửa ra nhìn, Tiêu Chiến đang xem tư liệu trên bàn làm việc, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sô pha xem một cuốn sách Tâm lý học, một hình ảnh năm tháng yên bình rất đẹp mắt, trong lúc nhất thời Triệu Tuyết đã quên mất mục đích của mình.
“Đã tra được manh mối gì mới sao?” Tiêu Chiến đặt bút xuống, ý định chăm chú lắng nghe, kết quả nhìn thấy Triệu Tuyết vẫn giữ động tác mở cửa, chỉ đứng đó ngẩn người.
"A, a! Ở chỗ này!" Triệu Tuyết vội vàng lấy lại tinh thần, đưa tư liệu trên tay cho Tiêu Chiến. "Tôi đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi, ghi chép ngân hàng của Trần Hủy Đồng, những cái này không phát hiện có gì bất thường, nhưng hồ sơ bệnh án của cô ta có chút kỳ lạ, cô ta thường đến khoa ngoại của Bệnh viện Nhân dân số 1, kê đơn một số loại thuốc tiêu sưng, tan máu.”
Triệu Tuyết lấy một tờ giấy chứng nhận y tế in ra, đem bệnh án trên đó một lần chỉ cho Tiêu Chiến. "Ngày ba mươi tháng tám năm ngoái, Trần Hủy Đồng ở bệnh viện một tháng, kết quả chẩn đoán bị nứt xương sườn thứ ba bên phải. Từ tháng hai năm ngoái, Trần Hủy Đồng thỉnh thoảng lại đến bệnh viện, tổng cộng tám lần, hầu như đều là ngoại thương."
Vương Nhất Bác bước đến chỗ Triệu Tuyết, cầm hồ sơ bệnh án lên xem, nhìn Tiêu Chiến một cái. "Hôm đó đến nhà cô ta, trên cổ tay phải của cô ta vẫn còn vết bầm, xem ra, cô ta đã chịu ngược đãi gì đó."
"Lão đại! Trần Hủy Đồng đang ở trong sảnh chờ." Ngô Hải Lâm thở hổn hển nói.
“Cậu đưa cô ta đến phòng thẩm vấn Số 3, tôi sẽ đến ngay!” Tiêu Chiến đứng dậy chỉnh đốn và sắp xếp tài liệu đã chuẩn bị tốt, nhìn Vương Nhất Bác, “Cậu muốn đi cùng không?"
Vương Nhất Bác gật đầu, cây kẹo mút đã ăn hết, cậu định cắn móng tay, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chiến, cậu lại buông xuống.
Trong phòng thẩm vấn, Trần Hủy Đồng vẫn như trước cột tóc đuôi ngựa cao, chỉ khác là hôm nay cô ta trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy hoa màu hồng, cả người trông đẹp hơn rất nhiều. Hai tay cô ta vò góc áo của mình, cúi đầu không dám đối mặt với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, giống như một con nai con đang sợ hãi.
“Đừng căng thẳng, nào uống một cốc nước đi.” Tiêu Chiến rót cho Trần Hủy Đồng một cốc nước, thật ra hắn không giỏi tán gái lắm, đặc biệt là loại con gái như Trần Hủy Đồng, cảm thấy sợ hãi sẽ khóc, con gái vừa khóc, Tiêu Chiến thực sự là phiền phức.
Trần Hủy Đồng nhận lấy cốc nước, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, lén lút nhìn Tiêu Chiến, lại cúi đầu xuống.
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, đúng lúc Tiêu Chiến quay đầu muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác, liền chạm phải ánh mắt lạnh như băng của cậu, Tiêu Chiến khó hiểu có chút sợ hãi, quên sạch những lời muốn nói.
(Đội trưởng Tiêu: tui khổ quá mà 😓)
“Lâm Hiên gọi cô đến nhà anh ta sao?” Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Trần Hủy Đồng, trong mắt không có một tia ấm áp.
Tiêu Chiến khiếp sợ liếc nhìn Vương Nhất Bác, trực tiếp như vậy sao? Không có một chút ôn nhu nào luôn sao? Chẳng lẽ đây là phương pháp thẩm vấn mới?
Trần Hủy Đồng cũng sững sốt một chút, cô ta liếc nhìn Vương Nhất Bác, có thể cảm nhận được một chút đề phòng và địch ý trong mắt người này.
"Hiên ca thường rất tốt với tôi, nhưng chỉ cần tâm trạng anh ấy không vui, sẽ không kiểm soát được hành vi của mình, có xu hướng bạo lực, điên cuồng đập phá đồ vật, nếu tôi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy còn có thể đánh tôi rất tàn nhẫn.” Trần Hủy Đồng nói xong, khóc nức nở.
“Tại sao cô không báo cảnh sát?” Tiêu Chiến không ngờ Trần Hủy Đồng lại sảng khoái như vậy, liền trực tiếp trả lời.
"Tôi không dám, chỉ cần tôi báo cảnh sát, chuyện nhà của Hiên ca sẽ bị công chúng biết, tôi không thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hiên ca, fans hâm mộ cũng không biết Hiên ca mắc chứng nóng nảy, chứ đừng nói đến khuynh hướng bạo lực của anh ấy." Trần Hủy Đồng càng nói càng tủi thân, nước mắt không ngừng rơi.
“Vậy nên cô âm thầm chịu đựng một mình?” Có lẽ vì cùng là con gái nên Triệu Tuyết rất thông cảm với trải nghiệm của Trần Hủy Đồng, hiện tại cô cảm thấy Lâm Hiên chết cũng chưa hết tội.
"Tôi không có cách nào, thực sự không có biện pháp. Tôi rất mệt mỏi, Hiên ca không cho phép tôi nói với người khác chúng tôi đang ở cùng nhau, ngay cả gia đình tôi cũng không thể nói, chị Tuệ tình cờ phát hiện ra tôi, che giấu rất vất vả, mỗi lần tôi bị anh ấy đả thương, vẫn không thể khiến cho người ta phát hiện, rất nhiều tư sinh cũng biết tôi là trợ lý của Hiên ca, tôi còn phải đề phòng bị họ chụp ảnh, chỉ có thể đến bệnh viện một mình. Mỗi lần bị thương, tôi thực sự rất đau, nhưng không thể làm gì được..." Nói xong lời cuối cùng, Trần Hủy Đồng đột nhiên che mặt khóc nức nở, như thể trút hết nỗi oan ức mà mình phải chịu đựng trong một năm qua.
Trần Hủy Đồng khóc thương tâm, Tiêu Chiến muốn đưa khăn giấy cho cô ta, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của Vương Nhất Bác, hắn lập tức xua tan ý định này, hắn cũng không biết tại sao, vừa nãy nhìn thấy Vương Nhất Bác trừng mình, hắn có chút kinh sợ, xu hướng này không đúng a, nào có baba sợ con trai?
“Tại sao cô không chọn chia tay?” Vương Nhất Bác giống như một người không có cảm xúc, những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều bị lời nói của Trần Hủy Đồng làm cảm động, chỉ có Vương Nhất Bác vẫn vô cảm, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
Trần Hủy Đồng đang khóc lê hoa đái vũ, trong ánh mắt có chút buồn bã, yếu ớt liếc nhìn Vương Nhất Bác, muốn nói lại thôi.
“Không sao, nếu cô có gì muốn nói, vậy cứ việc nói, chúng tôi sẽ bảo vệ cô.” Triệu Tuyết đưa khăn giấy cho Trần Hủy Đồng, nhẹ nhàng nói.
"Hiên ca, Hiên ca, anh ấy... anh ấy uy hiếp tôi, anh ấy đã chụp ảnh không mấy tốt đẹp của tôi, nói... nếu tôi chia tay với anh ấy, anh ấy sẽ gửi những bức ảnh đó cho bạn bè và gia đình của tôi." Trần Hủy Đồng siết chặt khăn giấy, cúi đầu thấp hơn.
"Lúc mười tám giờ ba mươi phút đêm xảy ra vụ án, Vương Dật Hiên đã nhìn thấy chiếc túi của cô xuất hiện trong phòng ngủ của Lâm Hiên. Cô giải thích như thế nào?" Tiêu Chiến lắng nghe Trần Hủy Đồng nói xong, hắn quan tâm đến sự thật hơn là những khó khăn này.
"Tôi không đến nhà Hiên ca, tôi và Hiên ca tách ra ở sân bay. Dật Hiên ca trước đây thường xuyên đến nhà Hiên ca, có lẽ anh ấy đã nhìn lầm rồi." Trần Hủy Đồng ngừng một lúc, nước mắt ngừng rơi.
Tiêu Chiến nhíu mày, vốn dĩ hắn muốn thừa dịp Trần Hủy Đồng tâm trạng dao động, tìm ra sơ hở của cô ta, kết quả Trần Hủy Đồng còn rất tỉnh táo.
Vương Nhất Bác ngồi một bên, lật xem hồ sơ bệnh án của Trần Hủy Đồng, xem thông tin về Lâm Hiên, cậu cảm thấy chứng nóng nảy của Lâm Hiên không phải do công việc, từ nhỏ Lâm Hiên đã được đánh giá là khiêm tốn hữu lễ, sau khi ra mắt, tất cả mọi người nhận xét anh ta không tệ, làm thế nào lại đột nhiên có khuynh hướng bạo lực?
Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn qua một phần thông tin về Vương Dật Hiên, cậu đột nhiên phát hiện ra một điều. Chứng nóng nảy của Lâm Hiên diễn ra không liên tục, thậm chí có thể nói là theo quy luật.
Các đội viên đội Hình sự trước đây đã ghi chép lại những hoạt động của Lâm Hiên và Vương Dật Hiên trong những năm gần đây, bởi vì không liên quan gì đến vụ án nên Vương Nhất Bác không xem kỹ, thế nhưng Lâm Hiên và Vương Dật Hiên lại ở cùng thành phố, thậm chí có một số hoạt động chung, Lâm Hiên trở lại thành phố Z, bắt đầu có chứng nóng nảy, đúng lúc hồ sơ bệnh án của Trần Hủy Đồng xảy ra chỉ vài ngày sau những ngày này.
“Lâm Hiên, đã bị Vương Dật Hiên ngược đãi sao?” Vương Nhất Bác cầm theo ghi chép hoạt động và hồ sơ bệnh án, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Hủy Đồng.
Trần Hủy Đồng không ngờ Vương Nhất Bác đột nhiên chuyển chủ đề đến trên người Vương Dật Hiên, cô ta lắc đầu, "Tôi không biết, bình thường Hiên ca không liên hệ với Dật Hiên ca."
"Theo tôi biết, Lâm Hiên và Vương Dật Hiên đã tuyên bố với bên ngoài họ là đối thủ, thủy hỏa bất dung, làm sao cô biết trước đây Vương Dật Hiên thường xuyên đến nhà Lâm Hiên?" Vương Nhất Bác nhìn Trần Hủy Đồng, đặc biệt đem hai chữ "trước đây" nhấn mạnh.
Đồng tử của Trần Hủy Đồng co rút, cô không ngờ, mình vừa thuận miệng nói một câu, vị cố vấn này lại có thể ghi nhớ rõ ràng như vậy, còn trở thành sơ hở của cô ta.
"Hai năm trước tôi tình cờ gặp được, nhìn thấy hai người Hiên ca và Dật Hiên ca ở khúc quanh cầu thang thân hỏi, tôi rất sợ, nhưng tôi không ngờ, ngày đó Hiên ca lại nhìn thấy tôi, nhắc nhở tôi không được nói ra chuyện này. Cho đến một ngày, tôi đến nhà Hiên ca giúp anh ấy thu dọn hành lý, cửa phòng ngủ của Hiên ca không đóng, tôi cho rằng Hiên ca không có ở nhà, đẩy mở cửa, lúc đó Hiên ca đưa lưng về phía tôi, cho nên tôi nhìn thấy trên lưng đều là vết thương." Khi Trần Hủy Đồng nói về Lâm Hiên, cô ta vẫn có chút sợ hãi, giọng điệu run rẩy.
Trần Hủy Đồng hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Sau này, Hiên ca kể cho tôi nghe chuyện anh ấy bị Vương Dật Hiên ngược đãi, anh ấy và Vương Dật Hiên ở bên nhau không bao lâu, Vương Dật Hiên thường xuyên đánh chửi anh ấy, thậm chí còn quay video cảnh anh ấy bị đánh, coi như một lợi thế để uy hiếp, Hiên ca rất thống khổ, cũng từ đó về sau, tâm trạng của Hiên ca ngày càng bất ổn, anh ấy mắc chứng nóng nảy. Sau khi tôi biết sự thật, càng chăm sóc Hiên ca nhiều hơn, sau này Hiên ca cuối cùng lấy hết can đảm nói chia tay, cũng là sau này tôi với Hiên ca ở cùng một chỗ.”
Trần Hủy Đồng nói xong, tất cả mọi người trong phòng thẩm vấn đều im lặng, chỉ vài giờ trước Vương Dật Hiên còn nói anh ta yêu Lâm Hiên sâu đậm như thế nào, kết quả bây giờ lại nói, Vương Dật Hiên vẫn luôn ngược đãi Lâm Hiên? Chuyển biến này quá nhanh khiến mọi người không kịp trở tay.
“Cô, cô có chứng cứ gì có thể chứng minh những gì cô vừa nói không?” Triệu Tuyết sợ tới mức có chút cà lăm, đều nói ngành giải trí là vũng nước sâu, như vậy vừa nhìn, cũng thật sâu a...
“Hiên ca tiết lộ với tôi, Vương Dật Hiên đã lấy những video này làm chiến lợi phẩm, lưu trữ trong máy tính của anh ta.” Trần Hủy Đồng vẫn không ngừng vò góc áo của cô ta.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn camera ghi hình trong góc ra hiệu, Ngô Hải Lâm trong căn phòng nhỏ lập tức ngầm hiểu, đi tìm Vương Dật Hiên.
Kỳ thật trước lời nói của Trần Hủy Đồng, Vương Nhất Bác đã có một số suy đoán, nhưng cậu không hy vọng những suy đoán của mình được chứng thực là chính xác. Ban đầu Lâm Hiên là nạn nhân vô tội, nhưng vì nhiều nguyên nhân, anh ta trở thành hung thủ, đem những thống khổ trên người mình áp đặt lên Trần Hủy Đồng, trong lúc bất tri bất giác, Lâm Hiên bị bóng tối chiếm lấy, cũng trở thành hắc ám.
Động cơ giết người của Trần Hủy Đồng là có, nhưng bọn họ không tìm được bằng chứng, chỉ có thể để Trần Hủy Đồng rời đi.
“Trần tiểu thư, hôm nay mặc đẹp như vậy, là muốn đi đâu vậy?” Trần Hủy Đồng vừa định mở cửa phòng thẩm vấn đi ra ngoài, chợt nghe lời nói của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác quay lưng về phía cô ta, cô ta không biết vẻ mặt của Vương Nhất Bác, nhưng cô ta biết, một chút tâm tư trong lòng cô ta đã bị Vương Nhất Bác nhìn ra.
“Thay đổi cách ăn mặc một chút, thay đổi tâm trạng.” Cô ta không nói sự thật, bởi vì cũng không còn ý nghĩa nữa, vốn cô ta không nên xuất hiện ở đây. Nói xong, Trần Hủy Đồng mở cửa đi ra ngoài.
“Tiêu Chiến, phái người theo dõi Trần Hủy Đồng.” Vương Nhất Bác lạnh lùng nói. Người lần trước rõ ràng còn suy sụp tinh thần như vậy, giờ lại ăn mặc đặc biệt, xịt loại nước hoa quý bà của Tổ Mã Long, hương hoa nhàn nhạt, rất thoải mái, không quá nồng, giống như có một loại nước hoa khác đi kèm, rất thích hợp để hẹn hò với nam sinh, nếu bọn họ không mời đến, hẳn là hôm nay Trần Hủy Đồng sẽ gặp một người rất quan trọng, thậm chí là người mà cô ta thích.
“Tôi cảm thấy sau này Trần Hủy Đồng sẽ có những hành động lớn hơn.” Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến đang nhìn cậu chằm chằm, Vương Nhất Bác im lặng, nhéo nhéo cánh tay của Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, anh có nghe tôi nói gì không?"
Tiêu Chiến khoa trương che cánh tay của mình, nói: "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi! Huynh đệ tốt a!"
Triệu Tuyết giống như nhìn thấy quái vật, cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
Ngoại trừ Triệu Tuyết, những đội viên khác của đội Hình sự trong căn phòng nhỏ cũng sợ ngây người, lão đại của bọn họ, có phải vừa rồi làm nũng không? Bọn họ không nghe lầm chứ? Hôm nay là ngày tận thế sao? Vốn lần đầu ăn dưa bở lớn trong làng giải trí, tiếp theo là đội trưởng nhà bọn họ làm nũng? Là bọn họ điên rồi, hay thế giới này điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro