
4. Hoàn
Khi xiao tỉnh dậy, anh đang nằm sấp trên giường. Đôi cánh của anh dang rộng và mái tóc bung xõa trên giường.
Có một bàn tay vuốt ve gò má anh, khiến anh ngước nhìn Morax đang vờn trên người anh.
"Đế quân..." Xiao lầm bầm yếu ớt. Anh không còn cảm thấy hơi nóng cũng như ham muốn tình dục mạnh mẽ nữa, nghĩa là chất độc đã được giải.
Vậy còn Morax thì sao?
Bây giờ ngài có ổn không?
"Đế quân, ngài..." Biết anh muốn hỏi gì, Morax gật đầu.
"Cảm ơn," ngài chân thành biết ơn. "Nhờ em mà ta đã được cứu. Ta nợ em mang sống của mình."
"Không," Xiao lắc đầu. Anh đưa tay lên và nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình. "Làm ơn đừng nói vậy, Đế quân. Em sẽ sẵn sàng trao mạng sống của mình cho ngài nếu ngài ra lệnh cho em làm như vậy.
Đôi mày của Morax nhíu lại và môi ngài mím lại thành một cái cau mày. Ngài rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này. "Em cũng nói như vậy với ta trong tương lai à?"
Xiao dừng lại một chút. Anh nhìn chằm chằm vào Morax, rồi nghĩ lại về Zhongli.
Những lời như thế anh đã nói vô số lần với vị thần của mình trong suốt nhiều năm... nhưng kể từ khi chiến tranh kết thúc và hòa bình lập lại, Xiao không còn nói những lời đó nữa. Anh chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó trong quá khứ bởi vì đó chỉ là điều hiển nhiên. Bây giờ nhìn lại... có lẽ Zhongli luôn ghét nghe những lời đó mặc dù chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về nó.
Nhìn thấy vẻ thất thần trên khuôn mặt của Xiao, Morax luồn những ngón tay vào mái tóc của anh. Ngài nhẹ nhàng nâng lên một lọn tóc và đưa lên môi, đặt một nụ hôn vào lọn tóc trong khi vẫn giao tiếp bằng mắt với dạ xoa.
"Em sẽ... sẽ để ta ôm em lần cuối chứ?"
Xiao chớp mắt. Anh nhìn chăm chú vào Morax và nhận thấy má ngài đỏ như thế nào. Nhìn thấy vị thần xấu hổ như thế này thật đáng yêu và Xiao không thể kìm lại nụ cười nở trên môi.
"Em là của ngài, thưa đế quân."
Xiao đã mở rộng vòng tay và Morax không ngần ngại nhận lời. Cơ thể họ áp sát vào nhau, vị thần thở dài thườn thượt khi cự vật của ngài chui trở lại vào nơi ấm nóng dễ chịu.
"Ah..." Xiao thút thít với đôi chân run rẩy. Bên trong anh vô cùng nhạy cảm và non mềm sau những ngày làm tình thô bạo. Anh vòng tay qua lưng vị thần và dụi mặt vào cổ ngài, thầm khuyến khích ngài làm theo ý mình.
"Thứ lỗi cho ta..." Morax thì thầm vào tai Xiao trước khi ngài bắt đầu di chuyển. Tốc độ ra vào chậm rãi và nhẹ nhàng—không giống như cách Morax hành động khi chịu ảnh hưởng của chất độc.
Cách ngài ôm anh bây giờ gần giống với cách Zhongli thường ôm anh hơn.
Xiao rùng mình và phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ khi cánh tay của vị thần trượt xuống dưới cơ thể anh và kéo anh vào một cái ôm thật chặt.
"Đế quân..." Xiao thở dài, đầu anh ngửa ra sau để lộ chiếc cổ mà vị thần bắt đầu mút mát.
"Ta yêu em..." vị thần trẻ tuổi thì thầm trên làn da dạ xoa.
Xiao sững người, đôi mắt anh mở to và anh cảm thấy như những lời đó đánh thẳng vào tâm thức mình.
"Thật kỳ lạ, phải không?" Morax cuộn hông và Xiao cau chặt chân anh hơn quanh eo ngài. "Mặc dù ta không biết tên em hay bất cứ điều gì về em... đây là lần đầu tiên ta cảm thấy như vậy."
Xiao nhìn chằm chằm vào Morax, môi anh hé mở nhưng anh không biết phải nói gì.
"Em... em..."
"Ta sẽ tìm em." Morax kéo mặt mình ra khỏi cổ Xiao và áp trán họ vào nhau.
Đôi mắt của Xiao mở to khi anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng nóng rực mở to đó.
"Một khi ta làm vậy...ta hy vọng mình có thể nghe được câu trả lời của em..."
Đôi mắt trước mặt bắt đầu trở nên trong suốt. Xiao đưa tay ra, nhưng cánh tay của anh ta xuyên qua cơ thể Morax đang tỏa ra ánh sáng vàng.
"Ta sẽ tìm thấy em... sẽ yêu em...đó là những lời hứa của ta với em."
Morax lướt qua cánh môi của Xiao mặc dù cả hai đều không thể cảm nhận được sự đụng chạm đó nữa.
"Chờ đã!" Xiao bật dậy lên khi ánh sáng chói lòa tràn vào mắt anh. Đôi cánh của anh đập lên và anh đưa tay ra theo bản năng, có rất nhiều điều anh muốn nói.
Thật ra, anh không mong đợi mình có thể chạm được vào bất cứ thứ gì, vì vậy khi Xiao ngã vào một vòng tay ấm áp, anh đã rất ngạc nhiên.
Ánh sáng biến mất, để lộ thần thế ước của dòng thời gian này.
Zhongli đứng đó trong bộ quần áo giãn dị thường ngày, ôm chặt Xiao trong vòng tay.
"Đế Qu—Zhongli." Xiao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhìn lại anh đầy yêu thương.
"Em về rồi, Xiao," Zhongli mỉm cười khi ôm Xiao vào lòng.
"Zhongli...ngài...có phải đã từng...?"
"Bốn thiên niên kỷ trước, ta đã bị phản bội bởi người mà ta xem như là anh trai..." Zhongli bắt đầu kể , ngồi xuống mép giường mà Xiao không bao giờ nhận ra là đã bị gãy.
Xiao ngồi trong lòng vị thần của mình, chăm chú lắng nghe với một bàn tay to lớn luồn qua mái tóc dài của mình. Nhớ rằng mình vẫn còn ở dạng lai, Xiao định quay lại nhưng kêu lên khi những ngón tay vuốt ve phần thịt mềm bên trong cánh của anh.
"Oh, lỗi của tai," Zhongli rút tay lại, nhưng không nén được vuốt ve chiếc lông vàng lần cuối. Những chiếc lông vàng xù lên trước hành động của vị thần. "Đã quá lâu kể từ khi ta nhìn thấy đôi cánh của em, tôi đã bị mê hoặc."
"Nếu ngài thích nó, em có thể xòe đôi cánh của mình ra," Xiao đề nghị.
"Không cần như vậy. Cứ làm những gì em cảm thấy thoải mái."
Xiao gật đầu, ghi nhớ trong đầu để tung cánh thường xuyên hơn cho Zhongli. Sau đó, anh nhớ lại cuộc trò chuyện của họ và hỏi câu hỏi đang ở trong đầu anh. "Đế quân – ý em là, Zhongli, ngài... từ khi nào mà ngài—"
Giọng của Xiao tắt lịm khi anh nhìn thấy Zhongli vừa giơ một tay lên, trên đó là một cuộn vải trông rất cũ và sờn rách nằm giữa lòng bàn tay ngài.
Bối rối, Xiao đưa tay ra và lấy nó. Cuộn vải chứa đầy năng lượng của thần—chắc chắn đó là thứ đã bảo vệ nó khỏi mục nát theo dòng thời gian. Anh cẩn thận gỡ nó ra và khi anh làm vậy, đôi mắt anh mở to không thể tin được.
Đây không phải là cùng một loại vải mà anh đã xé ra từ áo của mình và dùng nó để băng bó cánh tay của Morax sao?
"Xiao, lần đầu tiên ta gặp em không phải trên chiến trường. Trên thực tế, nó ở chính nơi này."
"Sau đó..." Xiao siết chặt cuộn vải. "Trong ngần ấy thời gian..."
"Ta yêu em, Xiao." Zhongli xoay Xiao lại và nhìn anh với tình cảm trìu mến đến nỗi Xiao thấy khó thở. "Ngay từ khi gặp em, ta đã yêu em rồi."
"Tại sao ngài không nói với em?" Xiao hỏi, đầu óc anh quay cuồng khi nghĩ lại khoảng thời gian họ ở bên nhau. Zhongli đã yêu anh hơn bốn nghìn năm? Vậy thì tại sao... tại sao ngài không nói gì?
Tại sao ngài không nói với anh?
"Bởi vì thời điểm không thích hợp," Zhongli trả lời, ánh mắt ngài trở nên nghiêm nghị. "Không có sự thương xót trong thời đại loạn lạc. Nếu kẻ thù của ta phát hiện ra tình cảm của ta dành cho em, điều đó sẽ khiến em gặp nguy hiểm."
"Nhưng sau chiến tranh..."
"Vẫn chưa phải lúc," vị thần trả lời. "Nếu ta nói với em, thì em chắc chắn sẽ chấp nhận tình cảm của ta bất kể cảm xúc của em là gì. Ta không muốn áp đặt cảm xúc của mình lên em, cũng không muốn khiến em cảm thấy bắt buộc phải đáp lại tình cảm của ta. Em trung thành, Xiao, và đó chính là lý do tại sao ta không thể nói với em."
Xiao mở miệng, muốn tranh luận nhưng anh biết Zhongli đã đúng.
Nếu Zhongli nói với anh ấy trong Chiến tranh Archon, Xiao sẽ đồng ý ngay lập tức. Vào thời điểm đó, Xiao không còn mục đích tiếp tục sống. Nếu Nham vương đế quân không nhúng tay vào và thiết lập một thế ước giữa họ, Xiao sẽ không ở đây bây giờ.
Morax—hay Rex Lapis—là lẽ sống duy nhất của anh.
Bất cứ điều gì vị thần của anh muốn, Xiao sẽ mang nó đến cho ngài trên một chiếc đĩa vàng, ngay cả khi đó chính là anh.
Sau khi chiến tranh kết thúc và thất tinh tiếp quản, những suy nghĩ này vẫn không thay đổi.
Điều đã thay đổi Xiao là cuộc chiến không hồi kết của họ chống lại những linh hồn ma quỷ đã hủy hoại vùng đất. Cuộc chiến của các vị thần đã kéo dài quá lâu, tàn phá nghiêm trọng môi trường và khiến nó không còn thích hợp cho sự sống.
Dạ xoa lãnh đạo đội quân Archon của họ và chiến đấu để bảo vệ vùng đất này. Điều này dẫn đến việc Xiao tương tác với những người lính và các dạ xoa khác. Càng tiếp xúc với họ, anh càng bắt đầu nảy sinh tình cảm và suy nghĩ của mình.
Từng người một, những gương mặt thân thiết với anh trong hàng thiên niên kỷ đã biến mất cho đến khi anh là người duy nhất bị bỏ lại phía sau.
Xiao vẫn trung thành với Nham vương đế quân, nhưng bây giờ... chính lòng trung thành đó đã ngăn anh chấp nhận tình cảm từ vị thần của mình. Bị nhiễm nghiệp chướng và biết số phận của mình, Xiao sẽ không cho phép anh kéo đế quân xuống cùng mình.
Bất cứ ai cũng sẽ tốt hơn nếu Zhongli trở thành bạn đời của họ... bất kỳ ai trừ anh.
Tuy nhiên, sau sự kiện tại vực sâu với nhà lữ hành, suy nghĩ của Xiao lại thay đổi.
Khi hành lý cuối cùng đè nặng tâm trí anh đã biến mất, Xiao thấy rằng anh không còn cần gì nữa trong cuộc đời này. Điều này mở ra cho anh những khía cạnh khác trong tương lai... không chỉ là những cuộc tàn sát bất tận. Chính sự thay đổi này đã cho phép anh có thể chấp nhận tình cảm của Zhongli đồng thời cân nhắc đến tình cảm của chính mình trong suốt nhiều năm.
Zhongli - ngài đã quan sát từ xa - đã hiểu điều này trước khi anh nhận ra điều đó.
Đó là lý do tại sao ngài không bao giờ nói bất cứ điều gì cho đến khi Xiao trở về từ Vực sâu.
"Em xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu như vậy, thưa Đế quân." Xiao đang định cúi đầu xuống thì cằm của ngài bị một bàn tay to lớn đỡ lấy.
"Ta đã nói với em, em chỉ cần gọi ta bằng tên của ta, Xiao." Zhongli cười khúc khích, nâng đầu dạ xoa của mình lên.
"Vâng...Zhongli," Xiao thở ra, không biết giọng nói của mình trở nên yếu ớt như thế nào khi anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt phản chiếu hình ảnh của mình. Khi Xiao nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy qua võng mạc của vị thần, anh đã vô cùng sửng sốt bởi vẻ ngoài khác lạ của mình.
Đó có phải là kiểu biểu cảm mà anh luôn thể hiện mỗi khi ở bên Zhongli không?
"Zhongli..."
"Sao vậy?" Zhongli hỏi trong khi tay ngài tiếp tục vuốt ve khuôn mặt người yêu của mình.
"Em có thể đưa ra một yêu cầu ích kỷ không?"
"Tất nhiên."
"Em...ước mình được ngài..."
Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt anh chợt dừng lại.
"Xiao, cơ thể của em—"
"Em ổn." Xiao lắc đầu và nắm lấy bàn tay trên má. Mặt anh nóng lên nhiều hơn khi anh nhìn chằm chằm vào vị thần vẫn cao hơn rất nhiều mặc dù anh đang ngồi trên đùi ngài. "Em muốn ngài. làm ơn."
"...Được rồi," Zhongli mỉm cười khi nhìn chằm chằm vào chú chim nhỏ trong vòng tay mình. Mắt ngài lướt qua những dấu vết in trên dạ xoa của ngài - một cảnh tượng mà ngài chưa bao giờ quên và sẽ không bao giờ quên.
"Ta yêu em, dạ xoa của ta."
Xiao mỉm cười. Đó là một nụ cười nhỏ, nhưng nụ cười nhỏ đó còn chói lọi hơn cả viên thạch phách cổ xưa giá trị nhất.
Zhongli nghiêng người để chiếm lấy đôi môi mềm mại đó trong khi ngài từ từ dẫn dắt dạ xoa xuống cho đến khi anh nằm trải ra thật đẹp trên giường của họ.
"Em yêu ngài, Zhongli."
✧✦✧✦✧✦✧✦✧
Morax mở mắt ra trong bóng tối quen thuộc.
Ngài đứng đó một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào khoảng không trong khi tâm trí ngài lang thang đến những ký ức vẫn còn mới mẻ trong đầu.
"Đế quân..." Dạ xoa gọi ngài một cách ngọt ngào với đôi mắt màu vàng long lanh.
Ngài liếm môi, vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt ở đó... hoặc có lẽ đó chẳng qua là ảo giác của ngài vì chất độc.
Không...
Morax nhìn xuống miếng băng quấn tạm quanh cánh tay mình.
Đó không phải là một ảo giác.
Tất cả mọi thứ đã xảy ra là thật.
Morax lướt ngón tay trên vải. ngài do dự, nhưng vẫn tháo nút thắt và tháo lớp vải khỏi cánh tay đã lành. Ngài đưa nó lên mũi và có thể ngửi thấy mùi hương còn sót lại của dạ xoa qua mùi máu đặc quánh của nó.
Ngài cẩn thận cuộn tấm vải lại và cất vào một nơi an toàn hơn. Với một cái phẩy tay, khối đá xung quanh ngài bắt đầu sáng lên, cho ngài một cái nhìn rõ ràng về hang động mà ngài đang ở. Có một đường hầm cao phía trên nơi ngài rơi xuống, nhưng cũng có một đường hầm khác dẫn sâu hơn xuống bên dưới hang.
"Osial..." Ánh mắt của Morax tối sầm lại.
Từ đây trở đi, ngài và Osial là kẻ thù của nhau.
Morax lơ lửng trong không trung, chuẩn bị rời khỏi hang động này thì cảm thấy có thứ gì đó rung động—cộng hưởng với sức mạnh mà ngài đang phát ra. Ngài dừng lại giữa không trung và nhìn về phía đường hầm dẫn sâu hơn vào lòng đất.
Nhíu mày, ngài phát ra một làn sóng năng lượng nham khác và cảm thấy có thứ gì đó phản ứng lại với sức mạnh của mình.
Tò mò, ngài vào đường hầm, đuổi theo nơi phát ra nhịp đập trong lòng đất. Cuộc tìm kiếm đã dẫn ngài đến một bức tường đá. Không có gì đặc biệt về bức tường này, nhưng Morax có thể cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ tỏa ra từ bên ngoài nó.
Ngài ấn lòng bàn tay của mình vào bức tường và phát ra một luồng sức mạnh nham, khiến các lớp bề mặt của đá vỡ tan, để lộ bí mật ẩn giấu bên dưới.
"Ra là vậy..." Đôi mắt của Morax mở to trước bí ẩn vừa được tiết lộ cho ngài.
Ngài đưa tay ra và khi những ngón tay ngài chạm vào bề mặt lạnh giá của viên đá, nó bắt đầu tỏa sáng với sắc xanh lục rực rỡ nhất.
Thứ đã phản ứng với sức mạnh của ngài là khối ngọc bích lớn này được hình thành trực tiếp từ dòng dung nham. Khi ngài nghĩ rằng mình đã chết trong hồ, hẳn ngài đã giải phóng sức mạnh của mình trong tiềm thức và viên ngọc bích này đã cộng hưởng với nó — khiến ngài hoán đổi vị trí với chính mình trong tương lai. Morax nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích này và tâm trí ngài lại nghĩ về sinh vật xinh đẹp đó. ngài tập trung sức mạnh của mình. Viên ngọc đập vào lòng bàn tay ngài khi nó phát sáng ngày càng mạnh hơn.
Ngài nhắm mắt lại và hình ảnh những khối ngọc bằng nhau xuất hiện trong tâm trí anh. ngài dành thời gian để định hình chúng, khắc ghi những chi tiết nhỏ trong đầu cho đến khi chúng thành hình.
Khi Morax mở mắt ra, viên ngọc bích lớn trước mặt ngài đã biến mất.
Thay vào đó là năm món vũ khí lơ lửng trong không trung, được bao phủ bởi sức mạnh thần thánh của vị thần.
Có một cây cung, một ma pháp, một thanh kiếm đơn, một trọng kiếm và một ngọn thương. Morax đưa tay ra và ngọn thương bay vào lòng bàn tay đang chờ đợi của ngài. Ngài trượt tay trên phần thân thanh lịch của cây thương và chiêm ngưỡng sáu cánh nhô ra từ mặt bên của lưỡi kiếm. Khi Morax đưa sức mạnh của mình vào vũ khí, mũi thương, đôi cánh và viên đá quý ở trục bắt đầu phát sáng.
"Ta sẽ tìm thấy em," Morax thì thầm trong bóng tối. "Dù hàng trăm hay hàng nghìn năm nữa...ta sẽ tìm thấy em, dạ xoa của ta."
✧✦✧✦✧✦✧✦✧
Hoàn rồi nè :") cảm ơn nếu mọi người đã đọc đến hết nha.
Lần nữa gửi lời cảm ơn đến tác giả và nếu mấy bạn có thể thì hãy nhớ vào fic gôc để kudo cho tác giả trên AO3 nha
<3 Chúc mấy bạn một ngày tốt lành <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro