Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Tên họ Min không chịu kết hôn

~ Rum dịch

1. Tên họ Min không chịu kết hôn

"Cháu sẽ nói với bà."

"Đừng có nói."

"Cháu sẽ nói," Yoongi nhắc lại, mím chặt môi tỏ vẻ cương quyết.

"Anh ấy nhất định nói với bà đấy ạ," Taehyung ở bên cạnh Yoongi thì thầm, vừa dịch chuyển chỗ ngồi vừa cười toe toét với người đằng trước qua gương chiếu hậu.

"Taehyung yêu quý à, cháu chẳng được cái tích sự gì hết," Mikyung nói và Yoongi biết cô đang dần mất kiên nhẫn. Cô hơi cao giọng, lời nói ra có phần sắc bén. Anh nghĩ là anh nên thông cảm cho tình cảnh của cô mình. Đó không phải lỗi của cô vì bà nội Yoongi cứ khăng khăng muốn anh kết hôn trong năm nay, càng không phải lỗi của cô khi mà Yoongi cũng nhất quyết từ chối tất cả những đối tượng xem mắt mà bà anh giới thiệu. Cô vẫn thường than thở với anh, rằng cô không muốn đứng giữa cuộc chiến này chút nào.

"Cháu xin lỗi cô," Taehyung vừa nói vừa cười nhăn nhở, cố rướn người lên phía trước cho đến khi bị dây an toàn ghì lại. "Cô có muốn cháu giúp gì không?"

"Cháu có thể giải thích cho anh họ mình rằng," Mikyung nhíu mày, liếc Yoongi qua gương chiếu hậu, "comeout (công khai) trước mặt bà hôm Trung thu, trong một ngôi nhà đầy khách khứa và đám săn tin truyền thông, tuyệt đối không phải là giải pháp tốt nhất cho chuyện của nó."

"Khoan đã, sao truyền thông lại được mời tới tiệc Trung thu chứ?" Taehyung nhăn mặt.

"Tại vì chú Seongho đã tự làm ra chuyện ê mặt trước máy quay nên nhà mình rất cần lấy lại một vài hình ảnh tốt." Cô buông một tiếng thở dài. "Yoongi à, khoan dung một chút, đừng gây ra chuyện gì nhé."

Yoongi nhìn ra ngoài khung cảnh đang vụt qua trước mắt, không nhúc nhích.

Taehyung liếc Yoongi, cau mày một cái rồi quay lại phía Mikyung. "Cháu nghĩ là anh ấy vẫn sẽ nói với bà thôi."

"Cháu sẽ nói," Yoongi nhắc lại lần nữa.

"Thôi mà Yoongi," Mikyung tức giận. Cô quay lại nắm lấy cánh tay Yoongi, gần như huých cả khuỷu tay vào người lái xe. Mặc cho dây an toàn siết vào vai, cô vẫn nắm chặt tay Yoongi. "Cô ủng hộ cháu comeout với bà. Cô rất ủng hộ. Chỉ là hãy làm vậy khi trong nhà không có khách được không?"

Yoongi híp mắt, cố lờ đi sự lạnh lẽo từ bàn tay cùng những nếp nhăn trên trán vì lo lắng của cô mình. Anh cảm thấy sự kính trọng đối với cô khiến anh mềm lòng, và điều đó làm ảnh hưởng đến quyết định sáng suốt của anh.

Anh cau mày. "Cháu không muốn đến buổi xem mắt nào nữa."

"Cô sẽ nói chuyện với bà," Mikyung vội vàng hứa.

"Nếu bà còn nhắc đến một từ nào về chuyện xem mắt-"

"Bà sẽ không làm thế đâu, cô hứa đấy!" Mikyung siết tay Yoongi lần nữa. "Cô chỉ muốn có một lễ Trung thu không bị làm rối tanh bành thôi."

"Nếu như cô đang ám chỉ đến vụ gà đánh nhau năm ngoái-" Taehyung ngồi thẳng dậy, nói với vẻ đề phòng.

"Trăm phần trăm là cô đang nhắc đến vụ gà cháu gây ra năm ngoái đây," Mikyung đưa ánh mắt sắc bén về phía Taehyung. "Còn cả vụ năm trước cháu để cho lũ chó vào bếp chén sạch mọi thứ. Còn cả năm trước nữa nữa-" Mikyung đột ngột dừng lại, hai môi mím chặt, mắt cũng nhanh chóng nhìn qua hướng khác. Cô hắng giọng rồi rời khỏi tay Yoongi, chỉnh lại chỗ ngồi, hai vai cứng đờ.

Năm trước nữa. Yoongi nén xuống cảm giác rùng mình, tiếp tục quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài. Anh không muốn nhớ đến lần anh phải đón Trung thu trong bệnh viện, nhìn bà anh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, xanh xao yếu ớt, không hề giống với người phụ nữ mà anh biết. Anh vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng xộc lên miệng, vẫn nhớ cảm giác chỉ biết vò đầu bất lực, cầu nguyện, hy vọng và than khóc Tôi đã mất mát nhiều rồi, đã quá nhiều rồi. Đừng bao giờ mang bà của tôi đi, đừng bao giờ.

Yoongi đoán là ngay trong khi nằm viện, bà đã nảy ra ý định muốn anh kết hôn càng sớm càng tốt. Một vài chuyện phải được sắp xếp ổn thỏa khi bà vẫn còn trên cõi đời này để chứng kiến, bà đã nói với anh như thế sau buổi xem mắt thứ tư mà anh phải chịu đựng. Bà nói bằng giọng điệu buồn rầu ảo não rằng chuyện Yoongi vẫn chưa có đối tượng kết hôn sẽ khiến bà sớm lìa đời. Anh cau có nhìn ra những ngọn đèn đường cùng những cánh đồng mờ ảo. Chuyện này phải kết thúc thôi.

&&&

Cơ ngơi nhà họ Min cũng giống như cái tên của gia tộc, cổ kính đồ sộ, ghi dấu ấn vào lịch sử và trở nên bề thế hơn vào cuối thời Joseon. Tòa nhà chính là kiểu nhà hiện đại kết hợp với lối kiến trúc Hanok truyền thống, bao bọc xung quanh là những hàng rào được cắt tỉa cẩn thận cùng những lối đi rải sỏi. Mỗi một nhành cây, một mái nhà hay một ô cửa đều toát lên sự giàu có uy nghi. Mỗi một bước chân qua đây đều nhắc nhở những người khách đến thăm về một tầng lớp và đặc quyền, thứ không thể mua, không thể chiếm đoạt cũng không thể đánh cắp.

Hôm nay, dinh thự náo nhiệt hơn mọi ngày. Mùi thơm của thức ăn hòa với cơn gió hiu hiu của tháng Chín, đây đó vang lên những tiếng nói chuyện rì rầm. Yoongi không nhận ra nổi quá sáu người ở đây. Mấy nhóm đàn ông và phụ nữ lớn tuổi mặc Hanbok truyền thống đang chìm trong những cuộc trò chuyện riêng, thỉnh thoảng lại nhíu mày quay ra nhìn ngó xung quanh. Từng toán người giúp việc mặc đồng phục tất bật đi lại qua khuôn viên, trên tay cầm những giỏ hoa cùng những đĩa thức ăn nóng hổi.

"Anh có chắc là bọn mình có họ với tất cả những người này không?" Taehyung mở to mắt nhìn lướt qua đám đông.

"Chú mày chẳng có họ với ai hết," Yoongi nói, cố lờ đi ánh mắt soi mói của mấy người họ hàng xa trong lúc bước đến trước cửa.

Taehyung thở hổn hển theo sau, tỏ vẻ tổn thương. "Anh ơi, em là em họ anh đấy!"

"Bên ngoại, Tae ạ." Anh quay lại phía Taehyung, vỗ vỗ lên vai cậu nhóc. "Không sao, mọi người vẫn sẽ giữ chú mày bên cạnh mà."

Taehyung mở miệng đáp lại câu gì đó cậu cho là gắt nhưng chỉ khiến Yoongi cười thích thú hơn. Đúng lúc này, Mikyung hít một hơi sâu rồi lại bực bội thở ra.

"Ai để họ đi lang thang khắp nơi mà không có người đi cùng thế kia?" Cô hỏi bằng giọng chán nản.

Yoongi nhướng mày liếc theo ánh mắt cô mình, khuôn mặt anh lạnh lùng không chút biểu cảm. "Họ" ở đây là một người đàn ông trẻ với cặp kính thời trang, tay cầm một chiếc máy ghi âm nhỏ. Theo sau anh ta là một người đàn ông khác, cầm một chiếc máy ảnh. Yoongi kiềm chế vẻ mặt cau có. Là bọn phóng viên.

"Cô sẽ lo chuyện này," Mikyung nói. "Đi vào chào bà đi."

Cô bước nhanh qua Yoongi và Taehyung, đến chỗ mấy tên phóng viên với một nụ cười tươi tắn nồng nhiệt. "A, anh Kim. Chào mừng đến với dinh thự nhà họ Min. Để tôi dẫn các anh đi dạo một vòng nhé?" Cô kéo tay người họ Kim, dẫn anh ta đến khu vườn phía trước.

Yoongi nhịn cười bước vào nhà. Cô của anh đúng là viên ngọc tiềm ẩn của gia đình.

"Bà yêu ơi, cháu đã về rồi đây!" Taehyung gọi to rồi chạy ù vào phòng khách.

Yoongi chậm rãi theo sau, hai tay đan lỏng phía sau lưng. Anh thấy Taehyung khép nép bên cạnh bà nội, vừa hỏi thăm sức khỏe vừa nghịch nghịch vạt áo Hanbok của bà.

"Ta khỏe," bà khịt mũi, nhìn chằm chằm vào Yoongi. Môi bà mím lại nghiêm nghị, một biểu cảm bà thường thể hiện trước cả khi Yoongi được sinh ra. "Ồ, đây không thể nào là cháu trai của ta được. Trông thì cũng giống đấy, nhưng mà Yoongi thì có bao giờ đến thăm ta đâu. Còn chẳng thèm gọi điện nữa là," bà nhướng đôi lông mày lạnh lùng.

Yoongi ngồi xuống ghế đối diện, gật đầu chào. "Cháu cũng về rồi ạ."

Bà quay sang phía Taehyung, thì thầm đủ để cho Yoongi nghe thấy, "Người lạ này là ai vậy? Cháu dẫn cậu ta vào nhà à?"

Yoongi không để ý đến bà nữa mà đưa mắt nhìn về phía đám thợ trang trí bận rộn ngoài hành lang đang cố giả vờ là mình không hóng chuyện trong này. Anh quay lại chỗ bà, nói vài lời lịch sự có lợi cho mấy người đó, "Nhà trông đẹp lắm ạ."

"Cũ lắm rồi," bà nội Yoongi than thở. "Lúc nào cũng cần phải sửa cái này cái kia. Một nửa số lợi nhuận nhà ta đều dốc vào cái nơi xập xệ này."

"Bà đã tính toán hết rồi ạ?" Yoongi trả lời, mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc.

"Ừ, ta tính nhẩm cả rồi."

"À, ra là bà đã đếm từng won một."

"Đếm đến tận won cuối cùng. Chính xác là năm mươi phần trăm."

"Bà tính nhầm một chút rồi ạ. Thực ra là năm mươi hai phẩy một phần trăm số lợi nhuận của chúng ta," Yoongi nhìn chăm chú vào bà nội, thách thức bà bật cười trước. Anh nhún vai. "Cũng chỉ là một sai sót nhỏ thôi, cháu có thể hiểu được."

Bà nội Yoongi híp mắt, nhướng mày nhìn anh. "Nhóc con, đừng có khiêu khích ta."

Môi Yoongi gần như hé ra một nụ cười, bỗng anh cau mặt, khịt mũi rồi nhìn khắp căn phòng. "Lý do gì mà bà mời cả nửa đất nước Hàn Quốc đến dự tiệc Trung thu vậy ạ?" anh đổi chủ đề.

"Năm nào ta chẳng mời họ," bà gạt tay Taehyung khỏi áo Hanbok, cuối cùng bà cũng mất kiên nhẫn. "Chỉ là đám chuyên trục lợi, lảng vảng xung quanh hòng kiếm được một vị trí trong di chúc của ta vì họ biết ta sắp chết."

Yoongi đờ người, cố ghìm xuống cảm giác hoang mang. Ánh mắt anh tối lại, cáu kỉnh nói. "Bà sẽ không chết," anh vừa nói vừa nhắc nhở bản thân về tính làm quá của bà mình.

"Trừ khi ta có thể trẻ lại, nhưng ta chẳng cảm nhận được điều đó," giọng bà sắc bén, ánh mắt phản chiếu sự tức giận của Yoongi, những nếp nhăn trên mặt bà như sâu hơn. "Bà chỉ muốn nhìn thấy cháu kết hôn trước khi nhắm mắt thôi." Bà cầm lên một tập tài liệu, đưa ra trước mặt Yoongi. "Đây là cháu gái của chủ tịch Yoo, cháu xem đi."

Yoongi nhìn trừng trừng. Phải kết thúc ngay thôi, anh nghĩ. "Bà sẽ không chết còn cháu sẽ không đến bất cứ một buổi xem mắt nào nữa cả."

Bà nội vẫn đưa qua đưa lại tập tài liệu trước mặt anh. "Bà lớn tuổi hơn cháu, nhóc ạ. Nghe lời bà đi."

"Bà ơi, có lẽ bà không nên làm vậy đâu," Taehyung nhẹ nhàng nói, cố gắng làm dịu tình hình. Cậu chậm rãi đưa tay ra định với lấy xấp tài liệu nhưng bị bà giật lại, dứt khoát khua khua trước mắt Yoongi.

"Bà đặt ngày rồi," bà tiếp tục nói.

"Cháu không đi," Yoongi đáp lại một cách cương quyết, anh nhìn thẳng vào mắt bà mình, quyết tâm đang len lỏi trong từng mạch máu của anh.

"Cho bà một lý do thỏa đáng xem."

Yoongi nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân phía sau lưng mình.

"Ôi, cả nhà đang ở đây rồi," Mikyung vui vẻ nói. "Anh Kim, anh Moon, giờ có lẽ là thời điểm tốt để chụp một bức ảnh gia đình nhỉ?"

"Không phải lúc này đâu cô ơi," Taehyung lên tiếng.

"Cháu là gay." Yoongi thốt lên, sắc bén, rõ ràng và có phần đắc ý. Anh cảm thấy hơi có lỗi với cô mình, nhưng cảm giác ấy chẳng tồn tại được bao lâu khi anh thấy mắt bà nội sáng lên.

"Cháu là gì?" bà sửng sốt hỏi lại.

"Cháu là gay. Cháu chỉ thích đàn ông." Anh tỏ vẻ tự mãn. "Nên là có sắp đặt thế nào cũng vô ích."

Yoongi nghe thấy tiếng máy chụp ảnh, tiếng cười gượng gạo của Mikyung. "Ha, Yoongi nhà ta biết nói đùa quá. Các anh, có lẽ chúng ta nên-"

"Nào Mikyung, mẹ chẳng có gì phải xấu hổ vì cháu trai của mình hết." Bà nội Yoongi vẫy tay cho đám phóng viên đi vào. "Cứ chụp ảnh và đặt câu hỏi đi." Bà ném xấp tài liệu lên bàn. "Lẽ ra cháu phải nói sớm hơn để bà khỏi dính vào mấy thứ rắc rối này chứ," bà vừa nói vừa quắc mắt nhìn Yoongi.

Mikyung thở dài não nề phía sau Yoongi. Anh nghe thấy tiếng cô mình lầm bầm Chỉ là một tết Trung thu bình yên thôi, chỉ một lần thôi mà. Anh nhếch miệng cười, hài lòng vì mọi nỗ lực mai mối trong sai lầm của bà anh đều kết thúc rồi.

&&&

Seokjin nghĩ rằng không điều gì có thể khiến anh bỏ đi vẻ mặt vô cảm anh đã cẩn thận tạo nên. Nhưng khi anh nhận ra mình sai thì đã quá muộn, và cuộc đời thì luôn có vô vàn những cách để đánh gục anh.

Anh kinh hãi nhìn chằm chằm, mắt mở to chớp liên hồi, miệng mấp máy một cách khó khăn. "Kết hôn?"

Chủ tịch Jeon mím chặt môi, liếc anh từ bàn làm việc, lông mày nhíu lại vẻ khó chịu. Ông ta nhìn Seokjin, không nói năng gì, nếp nhăn hằn trên khóe miệng tỏ rõ sự không hài lòng.

Seokjin cố nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt mà anh cho rằng mình đã trang bị rất hoàn hảo.

Chủ tịch Jeon đặt chiếc bút máy lên bàn, một tiếng cạch nặng nề vang lên trong căn phòng. Ông ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, khoanh tay trước bụng. "Cậu phản đối sao?"

Seokjin nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt bên người. Bình tĩnh, anh tự nhủ.

"Jungkook vừa mới tốt nghiệp cấp ba. Không phải quá sớm ạ?" anh nói, cố giữ cho giọng mình thật đều và rõ ràng.

"Một nửa số người cùng tuổi nó đều đính hôn rồi." Chủ tịch Jeon hắng giọng, sự tức giận cùng phản đối thể hiện qua lời nói của ông ta.

"Cậu nên vui mừng mới đúng chứ, Seokjin," Seokjin nghe thấy giọng nói đắc ý đầy mỉa mai của ông chú Jeonghun ở bên kia phòng.

Seokjin không do dự nhìn thẳng về phía ông ta. Anh thầm mong cơn giận dữ vẫn được che giấu thật tốt sau vẻ mặt bình thản, mặc dù máu trong người anh đang sôi lên.

Jeonghun nhếch mép bước tới cạnh Seokjin, vỗ lên vai anh một cách trịch thượng. "Chính tôi là người làm mối lần này. Con gái thứ hai của công tố Oh là một cô gái dễ thương, cuộc hôn nhân này rất phù hợp với hoàn cảnh của Jungkook."

Seokjin không khỏi nhíu mày. "Hoàn cảnh gì?"

Nụ cười của Jeonghun trở nên ngọt đến mức buồn nôn. "Dù cố gắng giữ kín thì các đối tác làm ăn cũng đều biết chuyện Jungkook là con ngoài giá thú rồi. Cũng may là chúng ta đã tìm được cho nó duy nhất một gia đình không để ý chuyện này đấy."

Seokjin phải cắn răng giữ vẻ mặt vô cảm và khả năng kiềm chế bản thân anh đã tự rèn giũa bao năm. Những từ ngữ cay nghiệt, những lời bóng gió độc ác nhưng cũng chẳng còn mới mẻ gì. Seokjin đã phải nghe không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua rồi. Anh tự nhủ rằng cứ coi như gió thoảng qua tai đi. Nói gì không quan trọng. Hạnh phúc của Jungkook mới là thứ duy nhất cần bận tâm.

"Em ấy vẫn còn nhỏ quá, thưa ngài," Seokjin lại hướng về phía ông chủ tịch, lên tiếng.

Ông chủ tịch tỏ ra tức giận, đan tay trước bụng. "Cậu vốn thông minh hơn thế này."

Seokjin mím chặt môi. Anh hiểu ý của ông ta. Anh biết giới thượng lưu là thế nào. Hôn nhân không dựa trên tình yêu, cốt chỉ để phục vụ công việc làm ăn và tìm thêm đồng minh. Các lễ đính hôn được ấn định từ rất sớm, tình yêu hay nguyện vọng chẳng có nghĩa lý gì. Anh biết chứ, nhưng anh không thể để chuyện đó xảy ra với Jungkook được. Anh đã hứa với mẹ anh, cũng hứa với chính mình, rằng Jungkook sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn thế này. Thằng bé sẽ được tự do làm những gì mình thích, và trên hết là được yêu thương.

Seokjin cố thử phương án khác. "Không phải cháu mới nên là người kết hôn trước sao ạ? Cháu lớn hơn em ấy năm tuổi mà. Chuyện này có vẻ không thích đáng."

Jeonghun chế nhạo. "Cậu đang quên vị trí của mình ở đâu đấy à? Cậu chỉ được mang họ Jeon chứ đâu có huyết thống gì với nhà tôi, hôn nhân của cậu là vô nghĩa," ông ta nói nhưng lại bị ông chủ tịch ngắt lời.

"Im đi Jeonghun." Ông chủ tịch chuyển ánh mắt sắc nhọn sang Seokjin. "Cậu có đề nghị gì?"

Bình tĩnh, bình tĩnh, Seokjin thầm nhủ, trong đầu cố gắng tìm cho mình một giải pháp.

"Nếu cháu có thể làm tốt hơn thế thì sao?" anh đột nhiên lên tiếng, lời nói ra khi còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo. "Sẽ thế nào nếu cháu có thể tìm được một cuộc hôn nhân có lợi hơn của Jungkook?"

Jeonghun cười lớn giễu cợt. "Tôi dám chắc là cậu không làm được."

Mặt Seokjin đanh lại, môi mím chặt, anh nhìn chằm chằm về phía ông chú. "Tôi không hỏi là được hay không được. Tôi đang hỏi là nếu như tôi có thể kết hôn với một người tốt hơn con gái thứ của công tố Oh thì các người sẽ bỏ qua chuyện kết hôn của Jungkook chứ?"

"Không thể nào," Jeonghun khẳng định, nhưng ông chủ tịch lại cười với Seokjin, một nụ cười vừa chế giễu vừa có phần thích thú.

"Ta sẽ làm thế," ông ta nói.

"Kìa bố!"

Ông chủ tịch không quan tâm đến phản ứng của Jeonghun, với tay lấy chiếc gậy ba toong để bên cạnh bàn.

"Hôn lễ của Jungkook sẽ diễn ra sau bốn tuần nữa." Ông ta đứng không vững, các ngón tay bấu chặt lấy đầu cây gậy để giữ thăng bằng. "Từ giờ cho đến lúc đó, ta không muốn nghe bất cứ một lời kháng nghị nào từ cậu hay thằng bé. Tốt hơn hết là cậu nên nói với nó. Ta sẽ không tha thứ cho hành động hỗn xược nào của nó trước mặt gia đình nhà gái đâu."

Seokjin gật đầu. "Cảm ơn ông. Thằng bé sẽ không phải đến đó."

Ông chủ tịch hắng giọng đầy khó chịu nhưng không nói gì, lê bước khỏi phòng làm việc.

Jeonghun quắc mắt nhìn Seokjin một lát, khóe miệng mím lại tạo thành những nếp nhăn sâu. "Dù cậu có cố làm gì đi nữa cũng đều vô ích cả thôi."

Seokjin nở một nụ cười gượng gạo, giống như những gì anh đã tập luyện nhiều năm qua, cho đến khi nó gần như là nụ cười bản năng của anh. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ biết kết quả sau bốn tuần nữa."

Jeonghun hừ một tiếng, ném cho Seokjin cái nhìn hằn học trước khi rời khỏi phòng.

Seokjin mệt mỏi buông mình xuống chiếc ghế da mềm. Anh ngồi ôm gối, hai tay vò tóc. Bốn tuần. Bốn tuần để tìm một cuộc hôn nhân có lợi hơn so với cưới con gái của một công tố có thế lực. Anh nhắm chặt mắt, hít thở thật sâu. Anh là thằng ngốc, đáng lẽ anh không nên đề xuất thương lượng với ông chủ tịch.

Anh thầm mắng nhiếc, các ngón tay ôm chặt đầu. Đây là trò chơi quyền lực ngu ngốc của ông chú. Vài năm trước, Jeonghun chẳng hề quan tâm đến chuyện hôn nhân, tương lai hay bất cứ điều gì về Jungkook. Nó chỉ là một đứa con ngoài giá thú của anh trai quá cố của ông ta, được bọn họ cho ăn mặc và học hành. Seokjin cũng chỉ là một người chăm sóc cho thằng bé không hơn không kém. Hai anh em sống một cuộc sống coi như bình lặng, không nhận được yêu thương nhưng yên ổn, không hẳn an toàn nhưng cũng ổn định. Cho đến khi Jungkook không còn chú tâm đến nghệ thuật nữa mà đem tài năng thiên phú của mình thể hiện xuất sắc trong lĩnh vực kinh doanh. Ông chủ tịch bỗng nhiên để mắt đến Jungkook, và thế là thằng bé trở thành người thừa kế sáng giá. Chuyện này càng quan trọng với Jeonghun, đứa cháu trai này đã trở thành mối đe dọa cho việc tiếp quản gia tài của ông ta.

Jeonghun luôn cố gắng tống khứ Jungkook đi bằng việc làm mối thằng bé cho những gia đình chẳng làm được gì để giúp nó có được vị trí cao nhất ở nhà họ Jeon. Seokjin muốn hét lên. Anh không biết tại sao Jungkook lại từ bỏ nghệ thuật mà tập trung vào kinh doanh. Nhưng anh biết chắc, Jungkook chẳng đoái hoài gì đến tài sản nhà họ Jeon cả. Ngay khi Seokjin gom đủ tiền, anh sẽ đưa Jungkook đi khỏi cái gia đình độc địa này, càng xa càng tốt.

Seokjin thở dài buông tay khỏi đầu, vuốt lại những sợi tóc lộn xộn. Anh vẫn cần thêm thời gian, tiền bạc và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Mẹ anh vẫn đang trong thời gian trị liệu. Anh cần ít nhất một năm nữa nhưng hiện giờ tất cả chỉ còn có một tháng. Anh phải tìm cách khác.

"Anh!"

Seokjin giật mình khỏi suy nghĩ, mở to đôi mắt. Jungkook chạy nhảy xung quanh rồi thả người xuống chiếc sofa bên cạnh anh, cười toe toét như một cậu nhóc.

"Tìm thấy anh rồi! Anh đã đi đâu vậy?"

Seokjin vừa cười vừa đưa tay vuốt lại mái tóc rối của Jungkook. "Anh đang phải đi cho khuất mắt mấy cô giúp việc đây. Họ đuổi anh ra khỏi bếp." Seokjin làm ra vẻ bực tức.

Jungkook cười lớn. "Họ ghen tị vì anh nấu ăn ngon hơn họ đấy mà."

"Thật hả?" Anh hắng giọng. "Jungkook này. Về chuyện ngày mai-"

Sắc mặt Jungkook trầm xuống, đôi mắt to chớp chớp. "Sao thế anh? Có chuyện gì vậy? Anh gặp rắc rối à?"

Seokjin giật mình. "Hả?"

"Em chắc chắn có gì đó không ổn. Là chuyện gì?" Jungkook nhíu mày, hai mắt híp lại.

"À, không có gì to tát đâu. Anh không đi Busan với em được, có vài việc phát sinh," Seokjin nói dối dễ dàng.

"Anh, đó là tết Trung thu mà!"

"Anh xin lỗi bé con." Anh xoa đầu Jungkook, làm rối tung mái tóc anh vừa mới vuốt mượt. "Để lần sau nhé."

"Nhưng anh nói sẽ đưa em đi mà," Jungkook kháng nghị.

"Có một thứ gọi là máy bay đấy."

"Anh Jimin đang đợi anh em mình."

"Jimin sẽ gặp anh khi hai đứa quay trở lại Seoul."

"Có giống nhau đâu."

"Anh biết mà." Seokjin bày ra khuôn mặt tiếc nuối. "Anh xin lỗi. Lần sau sẽ đi cùng em."

Jungkook nhăn mặt. "Anh có thề đó chỉ là công việc thôi không?"

Seokjin bật cười. "Jungkook à, anh chưa mắc chứng khủng hoảng tuổi trung niên đâu."

"Anh cũng già đến mức đấy rồi còn gì," Jungkook hờn dỗi.

"Hỗn nào," Seokjin đánh lên cánh tay Jungkook.

Cuối cùng Jungkook cũng nhe răng cười. Seokjin thấy em trai mình vẫn chỉ như cậu nhóc bảy tuổi, nhỏ bé, sợ sệt, bám chặt lấy những ngón tay cong cong của anh. Seokjin siết chặt tay thành nắm đấm. Anh sẽ tìm ra cách, anh tự hứa với chính mình. Anh sẽ tìm ra cách bảo vệ Jungkook. Anh nhất định.

&&&

Là bạn thân nhất với Yoongi từ khi còn nhỏ, Hoseok chẳng còn xa lạ gì với nhà họ Min. Taehyung rất yêu quý cậu, cô Mikyung thì coi cậu như đứa con trai cô chẳng bao giờ có được, còn bà nội Min sẽ nhận nuôi cậu nếu bà có thể. Cậu biết mình được cả gia đình yêu mến nên chẳng có gì ngạc nhiên khi bà nội Min mời cậu đến ăn trưa mà không có Yoongi.

Phải đến giữa bữa trưa, khi bà nội Min không còn giả bộ thưởng thức món ăn trên đĩa nữa, Hoseok mới cảm thấy có gì đó mờ ám. Cậu tựa lưng vào ghế, mắt híp lại, mím mím môi. "Bà gọi cháu đến có việc gì ạ?" Cuối cùng cậu cũng lên tiếng hỏi với vẻ đề phòng.

Bà nội Min điềm tĩnh khoanh tay lên bàn, nhìn Hoseok một lượt từ trên xuống dưới, như thể đang đánh giá cậu hay đại loại vậy. Hoseok khoanh tay trước ngực, giấu đi vẻ run sợ.

"Cháu hẳn đã biết chuyện cháu trai ta là gay," bà nội Min nói, giống một câu khẳng định hơn là câu hỏi.

Hoseok bật cười. "Cả thế giới đều biết rồi mà bà. Chuyện này đã lan tràn trên khắp các bản tin." Cậu khoa tay. "Còn lên cả CNN nữa cơ ạ." Cậu chống khuỷu tay lên bàn, tựa đầu lên tay. "Anh Yoongi rất giỏi gây chuyện ồn ào mà."

Mặt bà nội Min xìu xuống, mím môi thành một vẻ khó chịu khiến Hoseok nghi ngờ rằng trông tệ hơn những gì bà định thể hiện ra. "Theo như ta biết thì cháu cũng là gay."

Hoseok nghiêng đầu bối rối. "Dạ?"

"Cháu nghĩ sao về việc kết hôn với cháu trai ta?"

Hoseok nghe xong mà ho đến mức cổ họng đau rát. Cậu ôm bụng, mắt chớp chớp ngăn nước mắt đột ngột trào lên. "Gì cơ ạ?" Cậu cố điều hòa hơi thở, lại ho tiếp lần nữa.

Bà nội Min mặc kệ Hoseok đang ho như sắp chết đến nơi. "Hai đứa là bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ. Gia đình hai bên cũng môn đăng hộ đối. Yoongi rõ ràng rất thích cháu." Bà nhướng mày nhìn cậu. "Có vẻ cháu cũng không có nhiều khả năng nắm quyền kể từ khi chị gái cháu tiếp quản công ty. Đây là một cuộc hôn nhân hoàn hảo đấy."

Hoseok tiếp tục ho, không thể tin được. Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bà nội của Yoongi đề nghị cậu kết hôn với Yoongi. Cậu không nhịn được mà bật cười khúc khích, sau đó là cười thành tiếng lớn. "Quan hệ của bọn cháu không phải như vậy đâu bà ơi."

Bà xua xua tay. "Đấy là vì cháu chưa thử thôi. Ta có nên gọi cho bố cháu rồi sắp xếp một cuộc gặp mặt gia đình luôn không?"

Hoseok lắc đầu. "Không không không. Bà ơi, anh Yoongi thật sự không có ý với cháu như thế đâu. Cháu thề đấy." Bà nội Min tỏ vẻ không vui nên Hoseok lại vội vàng nói tiếp, "Mà giờ cháu cũng có mối quan hệ nghiêm túc rồi. Với Kim Namjoon. Bà biết anh ấy không, nhà thiết kế ấy ạ?"

"Hừm," bà không hài lòng, đoạn dựa lại gần hơn. "Thật sự nghiêm túc sao?"

"Ba năm rồi ạ," cậu trả lời, môi nở một nụ cười dịu dàng.

Bà mím chặt môi. "Cháu có thể chia tay mà."

Hoseok há hốc miệng nhìn bà.

"Những cặp đôi hoàn hảo nhất còn chả tránh được chuyện đó. Còn ai giúp chữa lành những vết thương của cháu tốt hơn đứa cháu trai đáng yêu của ta chứ?"

"Bà ơi."

"Được rồi, là đứa cháu trai bướng bỉnh, đáng yêu của ta."

Hoseok trề môi. "Không được đâu bà ạ."

Bà thở dài chịu thua. "Bà già rồi, Hoseok à. Bà sắp sang cõi bên kia rồi. Cháu không thể giúp bà chuyện nhỏ này sao?"

Hoseok cau mày. "Đầu tiên là anh Yoongi đã khẳng định với cháu rằng bà sẽ không mất sớm."

Bà tỏ ra khinh bỉ.

"Và kết hôn không phải là 'chuyện nhỏ' đâu ạ."

"Thời bây giờ chẳng còn ai tôn trọng người già nữa rồi."

Hoseok thở dài. "Nếu cháu soạn cho bà một danh sách những người gay còn độc thân, đủ điều kiện để bà tra tấn anh ấy thì sao?" Cậu dựa đầu vào tay mình, nháy mắt dễ thương với bà nội Min. "Như vậy có làm bà thấy vui hơn không ạ?"

Bà trở nên tươi tỉnh ngay lập tức khiến Hoseok có cảm giác cậu bị gài bẫy ngay từ lúc đến đây. "Tìm một người có gia thế tốt, ngoại hình đẹp, tốt tính, coi trọng gia đình và khiến Yoongi nghe theo ngay từ lần đầu tiên ấy."

Hoseok trề môi. "Cháu cảm giác đây mới chính là mục đích ban đầu của bà."

Bà nhướng mày. "Cháu có thể chia tay với cậu Kim đó bất cứ lúc nào."

"Cháu sẽ gửi danh sách cho bà vào chín giờ tối nay!"

&&&

Đến tận khuya, khi nghe tiếng Namjoon mở cửa căn hộ, Hoseok mới viết được tên bốn người vào danh sách. Cậu lo lắng nhìn tập giấy trên tay, rồi lại lo lắng nhìn vào danh bạ trong điện thoại.

"Sao lại khó thế không biết," cậu tự nói với mình.

"Anh thật lòng không hy vọng đó là cách em nói 'mừng anh về nhà, chúng ta lên giường nhé' đâu," Namjoon lên tiếng phía sau.

Hoseok nghiêng đầu dựa vào tấm đệm trên sofa, cười toe toét với bạn trai. "Cũng nào phải lần đầu."

Namjoon thở dài tiến đến đằng sau chiếc sofa, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Hoseok, bàn tay di chuyển xuống vỗ vỗ lên ngực cậu. "Em đang làm gì thế?" cậu hỏi, môi vẫn dán lên thái dương Hoseok.

Hoseok thở dài dựa vào vòng tay Namjoon. "Hôm nay em đã có bữa ăn trưa kỳ quặc nhất với bà của anh Yoongi."

"Chuyện gì vậy?"

"Bà bảo em kết hôn với anh Yoongi."

Namjoon dụi vào tóc Hoseok cười tủm tỉm.

Hoseok nhăn mặt. "Anh chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả."

Cậu cảm nhận được nụ cười của Namjoon trên gò má mình. "Người ta bàn tán khắp nơi mà. Em là lựa chọn hợp lý nhất cho anh ấy. Thế em bảo sao?"

Hoseok đưa tay lên ngực, vỗ vào bàn tay Namjoon để cậu yên tâm. "Em nói với bà là em không thể chia tay người yêu, không thể rời xa 'cái đó' rất bự của anh ấy được. Nhưng nếu anh Yoongi có hứng thú với threesome thì anh ấy có thể liên hệ với em."

"Em kỳ quá đấy," Namjoon nói vậy nhưng trong giọng điệu mang theo yêu chiều khiến Hoseok mỉm cười, buông tay Namjoon ra để cậu nằm xuống ghế.

Namjoon thả mình xuống cạnh Hoseok, vụng về gối đầu lên vai cậu. "Cái gì đây?" Namjoon cau mày nhìn vào tập giấy. "Này là danh sách những người độc thân đủ điều kiện để kết hôn với anh Yoongi hả?"

Hoseok giật mình nhìn bạn trai. "Thỉnh thoảng em cũng quên mất là anh rất thông minh đấy."

Namjoon cười làm lộ lúm đồng tiền sâu trên má, Hoseok mất một lúc để ghi lại hình ảnh này vào tâm trí. Namjoon kéo tờ giấy từ bàn tay hời hợt của Hoseok, cầm lấy cây bút rồi viết thêm vài cái tên. "Hừm, Changkyun thế nào?"

Hoseok nhăn mặt. "Cậu ấy là trẻ con."

"Cậu ta chỉ nhỏ hơn bọn mình hai tuổi thôi."

"Là trẻ con," Hoseok nhắc lại bằng giọng nhõng nhẽo.

Namjoon rúm người lại. "Anh nhớ bọn mình đã thống nhất là không dùng cái giọng này cơ mà."

"Trẻ con," Hoseok vẫn tiếp tục, nhe răng ra cười.

"Được rồi được rồi, bỏ qua. Còn Jihoon?"

Hoseok nghiêm mặt đánh giá. "Đó là loạn luân đấy."

"Anh vẫn nói với em còn gì, anh Yoongi chẳng có điểm nào giống với cậu ta cả."

Hoseok tiếp tục nhìn bạn trai chòng chọc cho đến khi cậu thở dài gật đầu. "Rồi, không phải Jihoon. Jackson thì sao?"

Hoseok giật tập giấy từ tay Namjoon, liệng ra khỏi sofa. "Cái gì, để rồi anh Yoongi và em phải nhìn cảnh hắn ta ve vãn anh từ giờ đến cuối đời hả?"

"Cậu ta không ve-"

"Em quan sát anh hết đấy," Hoseok giơ hai ngón tay làm điệu bộ trỏ vào mắt mình rồi lại đưa đến phía Namjoon.

Namjoon tựa đầu vào đệm sofa, cười với Hoseok. "Anh yêu em, cưng ạ."

"Hừm."

Namjoon xích lại gần Hoseok hơn, dán môi lên cổ cậu. "Chỉ riêng mình em."

Hoseok cố giữ vẻ mặt kiên quyết, nhưng cuối cùng cũng dựa vào lòng Namjoon rồi buông một tiếng thở dài. "Nên như thế, đồ khốn ạ."

Namjoon dịch người rúc xuống dưới cánh tay Hoseok rồi hai người cùng nhau suy nghĩ về một danh sách nhỏ. Cuối cùng cậu lên tiếng, "Anh ngạc nhiên là em không cho Jeon Seokjin vào danh sách đấy."

Hoseok chớp mắt, nhìn như không thể tin được vào Namjoon. "Jeon Seokjin là gay?"

Namjoon cau mày, duỗi thẳng người. "Nói chính xác thì anh ấy là bi, nhưng mà-"

"Uây uây uây, Jeon - người - đàn - ông - đẹp - trai - nhất - thế - giới Seokjin là gay hả? Là Seokjin đó? Anh ấy thích đàn ông?"

"Sao em có vẻ hưng phấn thế?"

"Nếu em mà biết chuyện này từ ba năm trước, cuộc sống của hai đứa mình đã hoàn toàn khác rồi."

Namjoon mấp máy môi kinh ngạc. "Ý em là-"

"Đúng vậy, em sẽ theo đuổi anh ấy ngay lập tức."

Namjoon bật dậy. "Được rồi, em biết gì không? Nhìn cái này đi," cậu chỉ tay vào đũng quần mình, "ngừng làm việc."

Hoseok há hốc miệng nhìn Namjoon đi như bay vào phòng ngủ. "Em chỉ đùa thôi mà, Joonie! Chỉ là đùa thôi!" cậu gào lên. "Chuyện gần như vậy thôi. Một nửa là nói giỡn đấy."

Cậu đợi phản hồi nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng sột soạt rất lớn. "Anh yêu?"

Cậu đứng lên khỏi sofa rồi bước từng bước về phía phòng ngủ. "Lại đây đi cục cưng, mở lại tiệm kẹo nào. Để em liếm cây kẹo mút đó."

Im lặng một lúc, Namjoon mới mở cửa phòng ngủ, nhìn cậu với vẻ giận dữ. "Anh rất ghét việc em mang hip hop ra để quyến rũ anh."

Hoseok cười toe toét. "Nhưng có hiệu quả mà phải không?"

Namjoon cúi đầu chịu thua.

&&&

Seokjin tranh thủ một tuần Jungkook về Busan, liên hệ với tất cả những gia đình mà anh có thể. Anh tới các bữa trưa, bữa tối, các buổi triển lãm hay hội họp. Anh cười nói, tán tỉnh nhiều người khiến họ rất vui vẻ. Đám người đó tất nhiên là vui vẻ khi gặp anh rồi, bởi nhiều năm qua anh đã quen nói những lời xu nịnh, bợ đỡ xã giao để có thể tồn tại trong giới thượng lưu. Nhưng cũng chỉ có vậy. Chỉ là thích thú gặp gỡ anh chứ không hề có ý định bàn về một cuộc hôn nhân nào cả, không có ý muốn kết đồng minh lâu dài. Đến cuối ngày, dù mọi người có tỏ ra yêu thích Seokjin như thế nào đi nữa, anh cũng chỉ là một người mang họ Jeon trên danh nghĩa mà thôi.

Nếu nói cuộc sống của Jungkook là bất hạnh thì cuộc sống của Seokjin đích thực là bi kịch. Mẹ anh sinh ra trong một gia đình bình thường ở ngoại ô Seoul, sống một cuộc sống bình dị. Bà gặp phải một người đàn ông tồi, họ phạm sai lầm và chín tháng sau, Seokjin ra đời nhưng bố anh thì biệt tăm biệt tích. Gia đình đuổi mẹ anh ra khỏi nhà, không muốn dính líu gì tới người phụ nữ chưa chồng và đứa con hoang của cô ta.

Nhưng mẹ anh lại là người mạnh mẽ, và quan trọng hơn là bà rất xinh đẹp. Bà làm việc ở những quán bar và câu lạc bộ, quyến rũ những khách hàng ở tầng lớp thượng lưu, những người chịu chi chỉ để được vui vẻ cùng bà. Ở đó bà đã gặp gỡ con trai út của một tập đoàn tài phiệt họ Jeon, họ tìm hiểu nhau và chín tháng sau, Seokjin có thêm một đứa em trai tên là Jungkook.

Seokjin hiểu. Kết hôn với con trai ngoài giá thú của con trai út tập đoàn tài phiệt và nhân tình là một chuyện. Kết hôn với anh trai cùng mẹ khác cha - người chỉ được sống ké cùng đứa con đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Anh thở dài, kẹp ly rượu sâm panh bằng ngón cái và ngón đeo nhẫn, làm ngơ tiếng rì rầm của những người tham dự tới lấp đầy phòng tranh vốn dĩ hằng ngày chẳng có một bóng người này. Anh nhíu mày nhìn một bức tranh, là bức vẽ cách điệu một con quạ đen đang bay. Anh cũng muốn được bay lên như thế. Anh muốn bay đi thật xa khỏi nhà họ Jeon, khỏi những trách nhiệm và cả cuộc sống này. Anh nghiêng đầu, ngắm nghía một góc đôi cánh đó.

"Nó vốn là cái gì đó mang ý nghĩa rất sâu xa, hay chỉ đơn giản là một con chim đang bay?"

Seokjin không hề giật mình khi Jungkook choàng tay lên vai anh, chỉ điều chỉnh lại tư thế thoải mái cho cậu em trai. "Một chú chim đang bay có ý nghĩa gì đối với em hả Kookie?"

Jungkook nghiêng đầu tựa lên vai Seokjin. "Tự do?"

Seokjin mỉm cười. "Anh cũng nghĩ đó là bức tranh về sự tự do."

Jungkook khẽ huýt gió. "Anh viết một bài luận về lịch sử nghệ thuật cho em được không?"

"Không." Seokjin huých vào bên sườn Jungkook rồi nhìn cậu chăm chú. "Em thích môn lịch sử nghệ thuật cơ mà."

Jungkook phát ra một tiếng hờ hững trong cổ họng khiến Seokjin không thể không nghĩ tới giọng điệu của ông nội cậu. "Em thích mấy lớp kinh doanh hơn."

"Em từng thích lịch sử nghệ thuật."

Jungkook với lấy ly sâm panh từ tay Seokjin. "Em uống cái này được không? Cảm ơn nha."

Seokjin nhăn mặt giật ly rượu lại. "Em còn bé lắm."

Jungkook đảo mắt. "Giờ em là người lớn rồi."

"Không được, anh chưa cho phép. Em vẫn chỉ là em trai bé nhỏ dễ thương của anh thôi." Seokjin cười ngoác miệng, uống một ngụm rượu lớn, thưởng thức vẻ mặt căm phẫn của Jungkook.

"Cậu Jeon Seokjin phải không?"

Seokjin quay về phía giọng nói, cho rằng đó là một trong những người giúp việc phòng tranh được họ thuê thêm tới sự kiện. Nhưng trước mắt anh là một người phụ nữ vẻ đứng đắn, mặc một bộ đồ công sở không quá phô trương nhưng là loại đắt tiền.

Anh hơi cúi người. "Vâng?"

Người phụ nữ nở một nụ cười lịch sự, cúi chào. "Tôi là Park Gyuri, thư ký riêng của chủ tịch Min. Phiền cậu vui lòng đi với tôi một lát, bà chủ tịch có vài lời muốn nói."

Mày Seokjin nhíu lại. "Bà chủ tịch Min? Là tập đoàn nhà họ Min?"

"Đúng vậy."

Jungkook bước lên phía trước Seokjin, hai vai cứng ngắc, miệng xìu xuống làm thành bộ dạng dọa người. "Bà ta muốn gì ở anh tôi?"

Seokjin đặt tay lên vai Jungkook kéo cậu ra sau, đưa ly rượu cho cậu. "Không sao đâu. Anh sẽ quay lại ngay."

Park Gyuri vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, chờ đợi họ dù Jungkook quắc mắt với cô.

Seokjin vỗ lên vai Jungkook lần cuối để cậu yên tâm, nụ cười tươi tắn thân thiện giúp anh giấu đi sự hỗn loạn trong lòng. Chỗ anh có gửi thư mời tập đoàn Min tới buổi triển lãm, nhưng chủ yếu là phép lịch sự thôi chứ cũng không hy vọng họ sẽ tham dự. Phòng tranh nơi Seokjin làm việc có uy tín và khá triển vọng, tuy nhiên vẫn chỉ là một văn phòng bé nhỏ chưa có tiếng tăm gì. Dù cho tập đoàn nhà họ Min có hứng thú tới đây, Seokjin cũng không bao giờ dám nghĩ là đích thân bà chủ tịch tới.

Seokjin đi theo Park Gyuri qua một đám đông nhỏ tới phòng làm việc ở trên tầng. Anh vẫn giữ nụ cười lịch thiệp hỏi, "Người mà bà chủ tịch muốn gặp không phải là giám đốc sao ạ?"

Park Gyuri lắc đầu. "Tôi được cử đi tìm người tên Jeon Seokjin."

Seokjin cười để xua đi lo lắng. "Bà chủ tịch muốn tôi làm gì?"

Park Gyuri trả lời cho qua. "Chuyện đó bà chủ tịch sẽ tự mình tiết lộ." Cô dừng trước cửa phòng làm việc của giám đốc, khẽ cúi đầu. "Nếu cậu sẵn lòng."

Seokjin híp mắt trước hành động đó, như thể đây là văn phòng riêng của Park Gyuri chứ không phải nơi làm việc của anh, nhưng anh vẫn im lặng đi vào. Chào đón anh là giám đốc đang ngồi ở ghế dành cho khách và một người phụ nữ có tuổi, vẻ học thức đang ngồi trên ghế của giám đốc. Bà nhìn anh chăm chú ngay khi anh bước vào, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quan sát anh từ trên xuống dưới. Seokjin có một cảm nhận rõ rệt rằng bà như thể đang xé toạc anh ra thành từng mảnh rồi lại gom lại, xem xét mọi ngóc ngách bên trong con người anh và cố nhìn thấu anh dưới lớp mặt nạ mà anh trang bị. Anh mỉm cười cúi đầu chào, hai tay duỗi thẳng bên cạnh.

"A, đây là Jeon Seokjin thưa bà chủ tịch," giám đốc nói xong liền đứng dậy đi về phía Seokjin.

Seokjin nhìn chị khó hiểu nhưng vẻ bối rối của chị cũng chẳng kém gì anh. Anh quay lại phía bà chủ tịch, mỉm cười. "Rất vinh hạnh được gặp bà."

Bà chủ tịch hơi nghiêng cằm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. "Ta cũng vậy." Bà chỉ vào chiếc ghế đối diện mình. "Cậu ngồi đi."

Seokjin quay đầu nhìn về giám đốc nhưng chị cũng không giúp được gì. Anh cẩn thận ngồi xuống đối diện bà chủ tịch, giữ vai thật thẳng và đặt hai tay lên đầu gối.

"Thư ký Park, không còn việc gì nữa rồi," bà chủ tịch nói xong, thư ký Park cùng giám đốc đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà chủ tịch lại nhìn chằm chằm Seokjin, mắt vẫn híp lại dò xét.

Khi nhận thấy rõ ràng bà chủ tịch vẫn không dễ gì nói ra mục đích của mình, Seokjin mỉm cười, chủ động lên tiếng. "Cháu hy vọng bà hài lòng với buổi triển lãm," anh cẩn trọng nói. "Những người tham dự đều là do đích thân giám đốc lựa chọn."

Bà chủ tịch gật đầu, khoanh tay lên bàn. "Đây đúng là bộ sưu tập xuất sắc. Ta đặc biệt thích bức chân dung người thanh niên trẻ với dòng nước mắt có màu."

Mặt Seokjin sáng lên, anh rướn người về phía trước, "Bức tranh đó có tên là Begin, được vẽ bởi một người trẻ tuổi đầy triển-"

"Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi, Seokjin? À, ta gọi cậu là Seokjin được chứ? Ta già rồi nên cũng quên mất phải nói thế nào cho lịch sự."

Nụ cười của Seokjin thoáng nét bối rối, nhưng anh nhanh chóng che giấu. "Gọi Seokjin là được rồi ạ. Cháu đã làm ở phòng tranh này được hai năm."

"Cậu có yêu thích công việc này không?"

"Cháu rất thích."

"Dự định trong vòng năm, mười năm tới của cậu là gì?"

Seokjin chớp mắt, cố gắng hiểu ý bà chủ tịch. "Cháu xin lỗi?"

"Cậu sẽ tiếp tục ở đây? Về làm cho công ty của gia đình?" Bà chủ tịch nhướng mày. "Hay là mở một phòng tranh riêng?"

À, Seokjin hiểu rồi, anh cảm thấy thư giãn hơn vì đã thông suốt được vấn đề. Bà chủ tịch Min có lẽ sắp mở phòng tranh và đang tuyển dụng nhân lực. Anh không biết bằng cách nào mà anh lại có tên trong danh sách. Anh không phải là người chuyên được săn lùng trong giới, thậm chí nhiều ý kiến cho rằng anh quá non, nhưng anh đoán rằng bởi mang họ Jeon nên ít nhiều cũng được để ý. Hầu hết những người làm việc ở phòng tranh đều không xuất thân từ tập đoàn tài phiệt chính thống.

Seokjin khẽ mỉm cười, "Nếu bà tới vì một lời đề nghị công việc thì cháu xin lỗi, đành phải khước từ rồi. Cháu hài lòng với vị trí của mình, và cháu không có ý định rời đi."

Bà chủ tịch mím môi, đôi lông mày nhướng lên. Im lặng một lát, bà lên tiếng với vẻ hiếu kỳ, "Nếu ta trả cho cậu cao gấp năm lần mức lương hiện giờ thì sao?"

Mắt Seokjin mở to, tim đập thình thịch. Với mức lương cao gấp năm lần hiện tại, anh sẽ có đủ tiền đưa Jungkook đi trong vài tháng nữa thay vì một năm. Hấp dẫn, thực sự rất hấp dẫn. Nhưng anh chợt nghĩ đến giám đốc, chị đối xử rất tốt với anh. Nhớ đến quãng thời gian họ cùng nhau gây dựng phòng tranh từ những ngày đầu. Nhớ lại anh đã tự hứa rằng sẽ tìm và đào tạo một người thay thế vị trí của anh rồi mới ra đi.

Seokjin nở nụ cười tiếc nuối, lắc đầu. "Cháu xin lỗi, cháu thật sự không thể bỏ việc được."

Bà chủ tịch gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe miệng khẽ nhếch. "Rất trung thành." Bà dịch chuyển chỗ ngồi, để hẳn cánh tay lên bàn. "Cậu có một cậu em trai phải không?"

Seokjin nhíu mày. "Vâng." Anh không biết chuyện này sẽ đi đến đâu nên bắt đầu thấy lo lắng.

"Hai anh em thân thiết với nhau chứ?"

"Cực kỳ thân ạ."

"Nếu như cậu bé bảo cậu nghỉ việc ở đây, cậu có nghỉ không?"

"Cháu sẽ nghỉ ngay lập tức." Seokjin nghiêng người về phía trước, "Cháu không chắc chuyện này sẽ đến-"

"Cậu còn gần gũi với mẹ mình không? Mẹ ruột ấy, không phải người mẹ trên giấy tờ."

Seokjin hóa đá, khóe miệng mím chặt lại. Anh ngả người về phía sau, cẩn thận đặt lại hai tay lên đầu gối. "Mọi thứ đều có ranh giới, thưa bà chủ tịch," anh lạnh lùng nói, cảm giác luồng khí nóng đang chạy khắp cơ thể. "Những ranh giới mà ngay cả bà cũng không nên vượt quá."

Bà rướn mày, cuối cùng vẫn nở nụ cười. "Ta đã e là cậu không có gan nói ra câu đấy chứ."

"Cháu là một người dễ tính, thưa bà chủ tịch. Nhưng không dễ bị chà đạp."

Bà gật đầu công nhận. "Theo ta được biết thì cậu là người song tính, phải không?"

Seokjin lại cau mày. "Cháu không nghĩ đây là lúc thích hợp để nói về chuyện này."

Bà chủ tịch lờ đi, tiếp tục nói, "Ta cũng nghe người ta đồn rằng cậu đang tìm đối tượng kết hôn. Ta lại nói đúng chứ?"

Seokjin chớp mắt liên tục.

"Ta có một đứa cháu trai, tình cờ là cũng đang độc thân, và rất cần có một người chồng."

Seokjin không thể ngừng chớp mắt. Anh nghĩ mình đã nghe nhầm. "Bà muốn cháu," anh mở miệng, giọng nói còn không rõ vì bối rối, "kết hôn với Min Yoongi."

"Phải."

"Min Yoongi," Seokjin lặp lại cái tên này, không tin nổi. "Người thừa kế duy nhất gia sản khổng lồ của bà."

Bà chủ tịch nhún vai. "Nếu như ta không đánh chết nó trước khi ta xuống mồ thì đúng là như vậy." Bà híp mắt dò xét anh. "Không thú vị sao?"

Seokjin tựa hẳn người vào ghế, hít một hơi sâu. Chuyện này quá sức tốt đẹp để trở thành sự thật. Nếu gia tộc họ Jeon là vua giữa đám người, thì gia tộc họ Min còn là vua của những ông vua. Một cuộc hôn nhân quá hoàn hảo và cũng quá cao để với tới. Một điều không thể xảy ra. Kể cả người mang huyết thống và được thừa kế hợp pháp gia sản nhà họ Jeon như anh em họ của Jungkook cũng không dám mơ đến gia tộc họ Min.

Anh lo lắng cười, từ tốn nói, "Chắc hẳn bà đã biết về thân thế thật sự của cháu."

Bà chủ tịch nhìn Seokjin với vẻ nhàm chán. "Gì nhỉ, mẹ cậu chỉ là một nhân tình còn bố cậu thì không rõ lai lịch hả? Tại sao lại coi đó là vấn đề? Cậu có tên trên hộ khẩu nhà họ Jeon, cậu chính là người nhà họ Jeon." Bà nhún vai. "Rồi khi cậu kết hôn với Yoongi, cậu đương nhiên trở thành thành viên của nhà họ Min. Sao ta lại phải quan tâm trước đây cậu là ai?"

Seokjin kinh ngạc nhìn bà, chưa thể nào hiểu hết được những gì bà nói. Anh cố gắng kìm lại, nhưng sự nhẹ nhõm bắt đầu làm giảm bớt căng thẳng trong anh, lan dọc xuống xương sống, giúp vai anh thả lỏng. Một cảm giác như được giải thoát, khoan khoái và say sưa. Anh có thể ngăn cản triệt để cuộc hôn nhân của Jungkook bằng việc kết đồng minh với nhà họ Min. Anh cũng có thể kéo Jungkook ra khỏi thế lực nhà họ Jeon. Anh sẽ trở nên mạnh hơn, có quyền lực và tiếng nói. Thật sự rất tuyệt, sức cám dỗ quá lớn bao trùm tâm trí khiến anh không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa.

"Tại sao," anh cất tiếng, mí mắt vẫn nháy liên tục, "tại sao Min Yoongi lại cần một người chồng gấp đến như vậy ạ?"

Bà chủ tịch thở dài, vẻ lo lắng hiện rõ qua nếp nhăn trên trán. "Ta đoán là cậu cũng biết chuyện về gia đình ta rồi. Cha mẹ Yoongi qua đời khi nó mới lên mười. Đó là quãng thời gian khủng khiếp với cả gia đình ta."

Seokjin gật đầu, nhớ lại câu chuyện anh được biết qua mấy lời bàn tán xì xào bằng những giọng điệu nghe chẳng có chút thông cảm nào mà chỉ là tọc mạch.

"Ta thì ngày càng già đi. Trước khi nhắm mắt, trách nhiệm của ta là lo liệu cho Yoongi không phải chịu lẻ loi một mình. Ta sẽ không để cháu ta gục ngã thêm lần nữa. Thằng bé phải kết hôn, cho dù nó có đồng ý hay không." Bà mím môi. "Vậy, câu trả lời của cậu là gì, chàng trai?"

Seokjin nhìn về phía bà chủ tịch, cố tìm kiếm một câu trả lời mà anh biết rằng bà không thể cho anh. Anh cảm giác mình đang đứng ở một ngã rẽ, mọi tín hiệu đều mờ ảo không thấy rõ, tấm bản đồ đã rách nát khiến anh thành kẻ mất phương hướng. Cuối cùng anh hỏi, "Cháu không có ý thất lễ, nhưng tại sao lại là cháu? Cháu chắc rằng bà có rất nhiều đối tượng thích hợp hơn."

Bà dựa vào ghế, vắt chéo hai chân. "Ta có thể giả bộ nói rằng ta ấn tượng với câu trả lời ngày hôm nay của cậu, hoặc cá tính của cậu khiến ta thích thú. Nhưng ta lại ghét nói dối. Lý do thật sự là vì ta thích khuôn mặt cậu nhất."

Seokjin mỉm cười, rướn người về phía trước. "Cháu cũng vậy. Cháu cũng thích nhất khuôn mặt của mình." Anh không kiềm chế được mà nháy mắt với bà một cái.

Bà chủ tịch nhìn anh, kinh ngạc một lát sau đó bật cười lớn. "Ta lại thích vẻ tự tin đó hơn rồi đấy," bà nháy mắt lại với Seokjin.

&&&

Khi ngẫm kỹ lại, Yoongi sẽ nhận ra được có rất nhiều tín hiệu cảnh báo rõ ràng. Đầu tiên là việc Taehyung đột nhiên đòi đi ăn trưa ở khách sạn Zeus vào chiều thứ Năm trong khi thằng nhóc có lớp học.

Anh nói lại với đứa em họ mình. "Em phải đi học mà."

"Không không, lịch học tuần này bị hoãn rồi. Giáo sư ốm."

"Chả tin được chú mày," Yoongi lật qua một bản báo cáo. Anh kẹp điện thoại giữa tai và vai, với lấy cây bút viết một dòng ghi chú. "Anh sẽ đón chú vào cuối tuần."

Taehyung gào lên trong điện thoại. "Không, khách sạn sẽ có thực đơn đặc biệt, cuối tuần thì hết mất. Chúng ta phải tới đó vào thứ Năm."

Yoongi cau mày, rời mắt khỏi bản báo cáo rồi nhìn vào khoảng trống trong phòng làm việc. "Khách sạn Zeus làm gì có thực đơn đặc-"

"Em sẽ đến văn phòng anh rồi mình lái xe tới đó. Tạm biệt nhé!"

Yoongi chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, chiếc điện thoại im lặng vẫn đang kẹp giữa vai và tai anh.

Dấu hiệu thứ hai là khi Taehyung thật sự xuất hiện ở phòng làm việc của Yoongi hôm thứ Năm trong lúc Seoul đang hứng chịu trận mưa bão lớn nhất từng thấy trong nhiều năm nay.

"Anh ơi," Taehyung nói hụt hơi khi bước vào văn phòng của Yoongi, vuốt những sợi tóc ướt rượt ra khỏi mặt. "Sẵn sàng chưa?"

Yoongi nhìn cậu trừng trừng, môi mím lại. "Sẵn sàng gì?"

"Ăn trưa!" Taehyung khoanh tay trước ngực, mất kiên nhẫn giậm giậm chân. "Anh quên rồi à?"

"Bên ngoài đang bão đấy Tae."

Taehyung gật đầu, mắt mở to, chờ đợi anh nói hết câu. Khi thấy Yoongi vẫn tiếp tục im lặng, cậu lại giục, "Vâng, rồi sao?"

"Đây là cơn bão kinh khủng nhất trong mấy năm qua đấy," Yoongi phát âm từng từ một cách chậm rãi để người nghe không hiểu sai ý của anh.

"Được rồi, em không hiểu ý anh đâu."

"Anh sẽ không ra ngoài. Anh ở đây uống cà phê, bên máy sưởi và máy phát điện khẩn cấp phòng khi mất điện thôi."

Taehyung đảo mắt, lê chân đến chỗ Yoongi, kéo anh ra khỏi ghế. "Có cà phê, có máy sưởi, có máy phát điện ở khách sạn Zeus mà. Đi thôi anh."

Cậu đẩy Yoongi ra cửa nhưng bị anh cự lại, giãy khỏi tay rồi cốc nhẹ một cái lên đầu. "Này."

Taehyung lùi lại, xoa xoa đầu. "Anh nên đi khám về cái tính bạo lực đó đi."

"Anh sẽ bảo thư ký sắp xếp." Yoongi quay lại bàn làm việc, hài lòng vì cuộc đối thoại cuối cùng cũng kết thúc.

Taehyung thở dài thườn thượt, thả phịch người xuống chiếc ghế bành ở khu tiếp khách của Yoongi, ngồi bó gối. "Okay, với em thì anh có hai lựa chọn."

Yoongi nhướng mày, dựa hông vào bàn làm việc, không nói gì.

"Một là," Taehyung giơ một ngón tay lên, "anh sẽ làm một người anh tốt và đưa em tới khách sạn Zeus ăn trưa như đã hứa."

"Anh chưa bao giờ hứ-"

"Hai là!" Taehyung giơ hai ngón tay lên. "Anh cứ cố gắng mà làm việc đi, còn em sẽ ở đây cả chiều để làm phiền anh." Taehyung quay đầu cười tinh nghịch với Yoongi. "Tùy anh chọn."

Yoongi đảo mắt, quay lại kéo ngăn bàn tìm tai nghe. Có cái này rồi thì anh có thể kệ xác Taehyung – nhưng mà khoan, tai nghe đâu?

"Anh tìm cái này hả?" Taehyung cười nhăn nhở giơ chiếc tai nghe đắt tiền lên.

"Làm sao chú mày lấy được?"

Taehyung nhún vai ra vẻ. "Đi ăn trưa?"

&&&

Bầu trời buổi chiều đầy những đám mây nặng trĩu và xám ngắt, cảm giác giống ban đêm hơn là ban ngày. Yoongi cùng Taehyung an toàn đến khách sạn dù trời đang mưa như trút nước. Taehyung dẫn anh đến một phòng ăn riêng, ngay khi cửa mở, Yoongi liền nhận ra mình đã bị cho vào tròng.

Ngồi bên bàn ăn là bà nội anh cùng một người đàn ông cao ráo, nhã nhặn. Yoongi nghĩ là mình biết người này nhưng lại không thể nhớ rõ là ai.

Anh đột ngột dừng chân, giận dữ nhìn Taehyung. "Mày lừa anh."

"Thật ra không phải là lừa, chỉ là," Taehyung giơ hai tay lên vẫy vẫy. "bớt nói chỗ không cần thiết thôi."

Bà nội Min đứng dậy vẫy tay với Yoongi. "Yoongi, đừng có đứng ngây ra đấy nữa, vào đây đi."

Yoongi cau có nhưng Taehyung đã kéo tay anh đưa đến bàn ăn. Anh ngồi xuống, nhìn trừng trừng bà nội mình.

"Yoongi à, đây là cậu Jeon Seokjin," bà nội chỉ tay về phía người đàn ông bên kia bàn, giới thiệu.

Yoongi liếc qua Seokjin một chút, bộ com lê được cắt may cẩn thận, mái tóc màu nâu tạo kiểu khéo léo, nụ cười nhạt, lịch sự nhưng ánh mắt không thực sự có ý cười. Anh đã nhận ra cái tên và gương mặt này. Anh khoanh tay trước ngực rồi quay lại phía bà nội. "Lại một buổi xem mắt chết tiệt," anh nói, cơn giận đang trào lên trong người.

Bà nội Min vẫn bình thản, nhướng lông mày. "Bà nuôi dạy cháu tốt hơn như vậy cơ mà. Chào khách đi chứ."

Anh nhăn mặt. "Bà không nuôi dạy cháu."

"Cư xử đàng hoàng đi."

Yoongi lại nhìn sang Seokjin, gật đầu. "Xin lỗi đã khiến anh phải đứng giữa tình huống này, nhưng tôi nhớ rõ ràng đã nói với bà tôi là không có đi xem mắt gì nữa."

Bà nội Min chế nhạo. "Nếu cháu nghĩ chỉ cần cáu kỉnh là sẽ can ngăn được ta thì cháu đúng là một thằng vừa ngốc vừa ương ngạnh."

"Cả nhà ta đều như thế."

Seokjin có vẻ căng thẳng khi phải ngồi giữa hai người, nụ cười lịch sự dần nhạt đi nhưng vẫn duy trì suốt trận đấu khẩu của hai bà cháu.

"Tôi xin lỗi, chuyện này chắc là rất bất ngờ với cậu," Seokjin cố gắng nói chuyện, nhưng Yoongi chỉ cười nhạo. Đây là lần cuối cùng Yoongi công nhận sự hiện diện của một người lạ cho đến cuối bữa ăn.

Yoongi phải thừa nhận rằng Seokjin đang cố gắng, rất cố gắng làm dịu bầu không khí này, nhưng anh vẫn một mực giữ im lặng và ủ rũ cả buổi, chỉ nhìn lên mỗi khi Taehyung hay bà nội cố kéo anh vào cuộc trò chuyện. Rốt cuộc bà nội cũng thở dài thất vọng, ném dĩa ăn lên đĩa.

"Cháu quá lắm rồi đấy, Yoongi," bà nói, sự chán nản khiến giọng bà trở nên sắc bén.

Yoongi đứng dậy đút hai tay vào túi quần. "Có vẻ như chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây được rồi." Anh nhìn nhanh qua Seokjin. "Xin lỗi vì bữa trưa này. Tôi định nói là tôi sẽ đền bù cho anh, nhưng mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa đâu."

Seokjin chớp mắt liên tục nhìn anh, miệng mấp máy, hai vai cứng đờ.

Yoongi giơ tay chào, sau đó thong thả bước ra khỏi phòng đi về phía người phục vụ ở sảnh trước để lấy xe. Anh đứng dưới mái hiên nhìn lên, cố gắng tìm những đám mây riêng lẻ trên khoảng trời u tối. Một cơn gió thổi tới như những ngón tay lạnh lẽo vuốt lên cổ khiến anh rùng mình. Anh kéo chặt áo khoác quanh người, rụt vai lại để tránh gió.

"Min Yoongi!"

Yoongi cau mày quay về hướng âm thanh phát ra, đôi mắt mở to thoáng kinh ngạc khi thấy Jeon Seokjin đang đuổi tới chỗ anh. Anh nén xuống một tiếng thở dài ngao ngán.

"Chúng ta nói chuyện một lát được không?" Seokjin hỏi khi cuối cùng cũng đuổi kịp Yoongi. Gió thổi qua làm mái tóc anh rối tung, rẽ hẳn sang một bên. Một ý nghĩ nhanh chóng vụt qua đầu Yoongi rằng không hiểu sao trông Seokjin vẫn rất đẹp trai.

Yoongi cau mày chặt hơn, quay đầu nhìn ra đường. "Tôi đã nói rõ rồi. Tôi sẽ không kết hôn với anh." Anh nhún vai. "Không riêng gì anh, tôi sẽ không kết hôn với bất cứ người nào cả."

"Có vẻ như bà cậu lại nghĩ khác."

"Bà tôi không phải là người đứng ở lễ đường và nói 'tôi đồng ý'."

"Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không, một phút thôi?"

Yoongi nhìn chằm chằm Seokjin, mím môi giận dữ. "Không."

Seokjin tiến thêm một bước đến gần nhưng Yoongi lại lùi về sau.

"Vì cái quái gì," Yoongi lầm bầm, nhét hai tay thật sâu vào túi quần rồi bước ra khỏi mái hiên, hòa vào cơn mưa. Những giọt nước lạnh ngắt như băng rơi xuống đầu, châm vào da thịt khiến anh bực bội.

Anh không nghĩ Seokjin lại chạy theo mình, hét lớn, "Kết hôn thì có gì kinh khủng? Đằng nào thì cậu cũng phải kết hôn thôi. Tôi sẽ là một người chồng tốt."

"Nghe giọng anh có vẻ tuyệt vọng," Yoongi quay gót lại nhìn Seokjin. Anh âm thầm hài lòng khi thấy mái tóc của Seokjin bết dính trên mặt.

"Đúng vậy," Seokjin chớp mắt ngăn nước mưa chảy vào. "Tôi cùng đường rồi. Tôi cần cuộc hôn nhân này."

Yoongi đảo mắt nhìn lên bầu trời, cơn mưa làm nhòe đi tầm nhìn của anh đến những đám mây đen kịt. "Anh định cầu xin tôi sao?" anh nói, giọng tỏ rõ sự khinh thường.

"Phải!" Seokjin trả lời, nỗi tuyệt vọng khiến cho giọng nói của anh còn nhẹ hơn cả tiếng gió. "Nếu như có thể khiến cậu đồng ý, tôi sẵn sàng quỳ xuống ngay đây để cầu xin cậu."

Seokjin định quỳ xuống nhưng Yoongi đỡ lấy khuỷu tay anh, dựng anh đứng thẳng lên, kéo lại gần. "Tôi đếch cần anh van xin."

"Tôi cần cậu," Seokjin thú nhận, xoay cánh tay để anh có thể nắm lấy cẳng tay của Yoongi.

Yoongi nhìn xuống bàn tay Seokjin để trên cánh tay mình, khóe môi mím chặt. Seokjin túm lấy áo khoác màu đã thẫm lại vì nước mưa của Yoongi, những ngón tay mảnh khảnh, cong cong và không đúng chỗ. Bàn tay của Seokjin, hơi thở của Seokjin, giọng nói và những lời van xin điên rồ của Seokjin không liên quan chút gì đến thế giới của Yoongi cả. Yoongi luôn muốn sống là chính mình, với vài người bạn và thật ít người thân. Anh chẳng muốn thay đổi gì hết. Anh cự tuyệt thay đổi.

Giọng nói của Seokjin trở nên mạnh mẽ, tay vẫn nắm chặt áo khoác của Yoongi, lời nói ra sắc bén. "Tôi cần cậu," Seokjin lặp lại. "Tôi vô cùng cần cậu, cần cậu đến nỗi cậu không thể tưởng tượng được đâu." Anh siết càng chặt hơn, móng tay được cắt gọn gàng lún sâu vào lớp áo. "Một năm thôi, Yoongi. Cậu chỉ cần ở bên tôi một năm, sau đó cậu sẽ không bao giờ phải gặp lại tôi nữa."

Yoongi nhăn mặt, ngước lên nhìn thẳng vào mắt Seokjin. Có cảm giác như đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn vào Seokjin như vậy. Đôi mắt to màu nâu đầy tuyệt vọng, gò má đầy đặn, đôi môi mọng, mái tóc ướt nhẹp rủ sang một bên vì mưa gió. Anh cảm nhận được những ngón tay mình bấu chặt trên cánh tay Seokjin, một hành động nằm ngoài kiểm soát của anh. Chính anh còn không biết rằng mình vẫn đang giữ lấy Seokjin như thế.

"Một năm," Seokjin nhắc lại và Yoongi nghĩ anh nghe thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu mình. Anh sẽ phải hối hận vì điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro