end.
Khi Beomgyu trở về nhà nghỉ, việc đầu tiên em muốn làm là ngủ một giấc. Tìm đáp án trong mơ hệt như cách những câu hỏi hình thành, để chúng tháo gỡ những vấn đề chúng tạo ra. Nhưng khi em cố thử, em nhận ra mình không ngủ được. Đầu em căng ra vì bồn chồn. Lời Yeonjun nói vẫn quanh quẩn trong tâm trí em như một bát rượu punch sắp tràn. Em không nằm xuống nổi. Cử động có thể khiến nó trào ra.
Thay vào đó, em ngồi vào bàn, vùi mặt vào cánh tay và cố xâu chuỗi mọi thứ em đã biết tối nay.
Vậy là em từng là thần, hoặc một vị thần đã chết. Một vị thần hóa phi nhân. Và những giấc mơ từ nhỏ là nỗ lực gợi kí ức trong em của vị thần ấy. Em là một vị thần hóa người phàm, bị nguyền rủa lang thang khắp nơi đến khi tìm thấy Yeonjun.
Thật điên rồ. Beomgyu sẽ không tin nếu không phải vì em đang trải qua nó.
Giờ đây khi em có không thời gian để xâu chuỗi từng điều một, mọi thứ bắt đầu dễ hiểu. Cách em bị cuốn vào biển, bãi biển này, cách em thấy yên bình lần đầu tiên khi bước vào làn sóng ba tuần trước và nhìn chân trời chăm chăm đến khi nước lấp đầy một khoảng trong em vốn trống rỗng mà chẳng hay biết. Những gì em cảm thấy bên Yeonjun, ngay cả trước kia khi họ còn chưa là bạn, ngay cả bây giờ. Cảm giác đủ đầy khi ở gần anh, khát khao được ở gần anh, cảm nhận rõ rệt rằng có một chỗ trong đời em chẳng biết đã để trống đến khi Yeonjun bước vào.
Cách những giấc mơ dày đặc thêm, bắt đầu thay đổi vào giây phút em đến Busan, nơi Yeonjun đang sống. Cách những giấc mơ khiến em phiền não và rối bời đến khi em ở bên anh, như thể vị thần trong em vội vã giục đến xem Yeonjun ra sao. Cách ánh sáng ở mọi dáng hình luôn chạm bàn tay lên anh, bởi Yeonjun là bầu trời, là tấm canvas nơi chúng thuộc về.
Cách nỗi đau về anh trên mình em nặng trĩu tháng năm, như một hành tinh hình thành, đặc quánh và nặng nề theo thời gian trôi chảy. Sự hấp dẫn không đủ để diễn tả cảm giác em dành cho Yeonjun bởi nó đã luôn hơn thế trước khi em biết đến. Ấy cũng là nỗi khao khát. Cũng là nỗi nhớ nhung.
Beomgyu cũng vậy, cũng đã thấy mình như được phát hiện ra, trở về bảo tàng đó, sự nhận ra và nhẹ nhõm dâng lên cùng một lúc. Giờ thì em đã hiểu.
Em nhắm mắt lại, hít một hơi sâu.
Beomgyu yêu anh, có thể vậy. Có lẽ đó là một vật thể vốn dĩ luôn tồn tại ẩn mình, đẩy em lại gần, gần hơn nữa vào quỹ đạo của Yeonjun đến khi em ở đó để thức tỉnh. Có thể đó là yêu. Em nghĩ về đôi mắt Yeonjun, sự tử tế của anh, khoảng cách thật gần giữa hai linh hồn. Em nghĩ về đôi tay, về nước, về tiếng chim nhạn, về giọng anh nói.
Đó có thể là yêu.
Em nghĩ về khoảnh khắc môi Yeonjun kề môi em, về cái chạm nhẹ dịu dàng, về nét mặt anh khi Beomgyu nói em sẽ suy nghĩ thêm về nó.
Beomgyu yêu anh.
Và tất cả ùa về mạnh mẽ như cơn thủy triều.
Ngày đầu tiên họ gặp nhau, khuôn mặt Yeonjun khớp với dáng hình của vị thần trẻ. Yeonjun nói tên em thật đẹp. Tay Yeonjun chìm trong nước, giơ cao trên đầu Beomgyu và để nước rỏ qua kẽ tay, thỏ thẻ "Đây là của chàng nắm giữ, Gyu à,". Yeonjun ôm lấy em, cơ thể ấm áp đến nỗi Beomgyu cảm nhận được ảo ảnh. Môi Yeonjun tràn môi em, trao tình yêu vào từng khúc giao nhau của hai khuôn miệng, trao đi và nhận lại không ngừng.
Ngày họ bị phát hiện, Beomgyu bị tách khỏi Yeonjun như những con chó hư hỏng cần chỉnh đốn. Ngươi không thể giữ riêng bầu trời, họ nói, chưa từng giải thích vì sao, ngay cả khi Beomgyu van nài. Yeonjun bị đưa đi, Beomgyu tuyệt vọng tìm kiếm, bởi miền trời anh ngự trị trống rỗng, và sẽ không ai cho em biết anh ở đâu, và làm ơn, ai đó, chỉ cần nói với ta–
Ngày Yeonjun chết, đám đông và tiếng ồn và tiếng gầm của thanh kiếm lớn khi rút khỏi bao, Beomgyu gào thét tên anh, Yeonjun chạm mắt em và vẫn gắng mỉm cười, vẫn cố nói với em mọi thứ sẽ ổn. Yeonjun yêu em nhiều đến mức cố giữ em hạnh phúc ngay cả khi thanh kiếm đã chém xuống.
Yeonjun yêu em đến mức tình yêu ấy thúc giục anh cố gắng hàng kiếp người đến khi họ làm được.
Anh gọi đó là lời nguyền, những gì họ đang nếm trải. Đó là điều Yeonjun đã nói. Bị nguyền rủa phải cố gắng mà không bao giờ đạt được. Bị nguyền rủa lang thang đến khi họ tìm được nhau và kể cả thế, cũng không thể chắc họ sẽ kết thúc tốt đẹp. Và có lẽ thực sự là vậy, nhưng Beomgyu chỉ có thể giữ lấy sức nặng của tình yêu ấy trong lòng bàn tay và nghĩ rằng chẳng có gì ngạc nhiên khi họ tiếp tục cố gắng, rằng tất cả những kiếp người Yeonjun đã kể đều dành để chạy, hàn gắn trong tuyệt vọng.
Chúng ta từng rực rỡ biết bao, Yeonjun hyung, em nghĩ. Chẳng trách ta chỉ có thể tìm về chàng, hết lần này đến lần khác. Chàng là người nhìn thấu ta, hyung, hệt như cách ta rọi thấu chàng. Chàng là người khai sáng ta, hệt như cách ta rọi sáng chàng."
Giờ em đã hiểu, sợi chỉ đỏ buộc chặt giữa họ, và cũng bằng cách ấy, em hiểu Yeonjun. Em đã giận dữ, phút ban đầu, vì bị giữ bên ngoài vòng lặp của những điều quan trọng đến thế. Bị giữ bí mật trong khi nó liên quan nhiều đến em. Nhưng em cũng không biết sẽ giải quyết thế nào, nếu em là người bị buộc phải nhớ trước. Hẳn là đã rất cô đơn, khi phải một mình mang theo một tình yêu như của họ, khi là người phải nhớ từng mất mát nặng trĩu, từng cơ hội bị vuột mất, đầu tiên.
Chính suy nghĩ ấy đã thúc giục em mở điện thoại lên, gõ một tin nhắn.
hyung
mai mình gặp được không? hoặc lúc nào anh rảnh
vẫn ở bãi biển cũng được
em nghĩ mình sẵn sàng nói chuyện rồi
beomgyu
tất nhiên rồi
và ừ mai cũng được
5 giờ chiều nhé? sau khi anh tan ca.
vâng, cũng ổn.
cảm ơn hyung. em sẽ gặp anh sau.
anh nghĩ mình nên là người nói câu đó.
hẹn gặp em, beomgyu.
Beomgyu sẽ bù đắp cho anh. Em sẽ gánh vác điều này cùng Yeonjun, cùng anh. Chắc chắn em sẽ làm.
Yeonjun đã ở bãi biển khi Beomgyu đến nơi. Anh lại ở rìa biển một lần nữa, đi qua lại dọc mép cát gặp nước. Anh vẫn mặc đồng phục, nhưng mái tóc rối bù chưa từng thấy. Em chạy đến chỗ anh, chẳng bận tâm cát lọt vào giày theo những bước chân mạnh bạo.
"Hyung," em nói, trượt một đoạn trước khi dừng lại trước mặt Yeonjun, người cũng ngừng đi lại khi thấy Beomgyu. "Hyung, chào anh."
"Beomgyu," anh nói, gần như hổn hển. "Em."
Trông anh mệt mỏi; quầng thâm dưới mắt và làn da nhợt nhạt lạ lẫm với Beomgyu. Môi anh trông nứt nẻ hơn mọi ngày, những đốm đỏ cho thấy những chỗ anh cắn đến chảy máu. Beomgyu muốn ôm anh, nhưng như vậy sẽ quá đột ngột nên em kìm lại.
"Em nhớ tất cả rồi," em nói, nghĩ rằng tốt hơn hết là đi thẳng vào vấn đề. Không còn cách để nhẹ nhàng nữa. Và không thể phủ nhận rằng một phần trong em cũng háo hức muốn nói điều đó ra.
Mắt Yeonjun mở to, quai hàm buông thõng.
"Ờm, không phải tất cả," Beomgyu thêm vào. "Nhưng em nhớ chúng ta, kiếp đầu tiên của chúng ta. Em nhớ anh, và nhớ cách em từng yêu anh, và cách anh từng yêu em, và hyung, em muốn ta thử lại."
Nước mắt hyung trào ra ngay, tiếng nấc nghẹn thoát ra trước khi anh đưa cả hai tay chặn miệng. Beomgyu không kìềm chế nữa, em kéo anh lại gần và ôm chặt. Yeonjun vùi mặt vào bờ vai em và nếu Beomgyu cảm thấy hơi ẩm ướt lan rộng, em cũng không nói gì.
"Anh tưởng mình đã mất em," Yeonjun gần như khóc òa, lời nói nhòe đi bởi cả nước mắt và vải áo Beomgyu. "Khi em nói muốn suy nghĩ thêm, anh nghĩ chắc chắn mình đã mất em, anh tưởng mình đã sai lần nữa–"
"Hyung, không hề," Beomgyu trấn an, thở mạnh để nén những giọt nước mắt. "Hyung, em đã luôn định tìm đến anh. Em đã thật lòng khi nói mình chỉ cần thời gian. Chừng ấy là quá nhiều chuyện, anh biết mà? Anh đã chịu đựng mọi thứ một mình và chắc hẳn đã tệ lắm. Nhưng hyung, tình nhân ơi, em nghĩ mình đã yêu anh từ giây phút gặp mặt."
Beomgyu cảm nhận được Yeonjun hít một hơi run rẩy, và em ôm chặt anh chút nữa.
"Em nhận ra anh mà, anh biết không? Khi em lại mơ sau khi đến nơi này, khi em quay người lại ở bảo tàng và chạm mắt anh, lần đầu tiên trong đời em thực sự nhẹ nhõm. Em đã vội vã tìm anh, hyung à. Quãng thời gian ta dành bên nhau từ khi em đến chỉ là để nhớ lại cảm giác yêu anh, gửi anh vào những khoảng trong em vốn khát khao được nắm lấy anh. Thật khó tin, những gì chúng ta là, nhưng em muốn thử, hyung. Em muốn chún ta thử hàn gắn lần này."
Khoảnh khắc nào đó khi em đang nói, Yeonjun cử động, ngẩng đầu lên và lùi lại để nhìn vào mắt Beomgyu. Anh vẫn khóc, nước mắt vẫn chảy thành dòng xuống má, nhưng anh vẫn đẹp đẽ, vẫn xinh, vẫn được nàng mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Ánh sáng khiến hạnh phúc nở rạng trên khuôn mặt, mây mù tan biến trong mắt anh, và Beomgyu nghĩ em thực sự may mắn khi được làm người anh yêu, được là người khiến anh trông như vậy.
"Em muốn thử, hyung," em nhắc lại, chân thành. Em ghé trán lại gần trán Yeonjun, hít vào hơi thở của anh, mặt trời và biển cả của anh. "Nếu anh cho phép em, em muốn chúng ta thử lại."
"Em yêu," Yeonjun thì thào, câu chữ như phúc âm trên đầu lưỡi. "Tất nhiên rồi. Tất nhiên rồi."
Niềm vui trào dâng như một đập thủy điện trong em và Beomgyu đã ập đến trước khi em kịp nhận ra, khoảng cách cuối cùng giữa hai người họ tan biến, và môi em chạm môi Yeonjun như được trở về nhà. Hi vọng dâng lên trong em, một niềm tin rằng lần này họ sẽ làm được, rằng hàng kiếp người tách biệt sẽ hội tụ để dừng lại đây, rằng mọi kiếp về sau sẽ mãi thế này. Em hôn Yeonjun và để hi vọng ấy nảy nở, để nó bén rễ trong trái tim mình.
Ta sẽ giữ lấy chàng lần này, em nghĩ. Và chàng sẽ giữ ta.
Và kể cả họ không thể, kể cả đây chỉ là một thất bại nữa trong chuỗi thời gian bất tận của họ, Beomgyu vẫn sẽ nghĩ điều đó xứng đáng.
Mọi khoảnh khắc dành để yêu Yeonjun sẽ không bao giờ hoài phí.
Cuối cùng họ tách nhau để thở, cười chẳng ra hơi khi dính lấy nhau lần nữa, miệng không thật sự chạm nhau. Yeonjun hôn lên má em và Beomgyu cảm nhận được nụ cười anh khi nhấn xuống. Em đáp lại với một nụ hôn, lần này trên trán Yeonjun. Yeonjun cười khúc khích, nụ cười xuyên thẳng vào tim Beomgyu như một liều adrenaline.
Và vẫn còn nhiều điều để bận tâm, nhiều điều khác họ cần phải bàn lại. Như chuyến tàu đi sắp tới của Beomgyu, những kiếp khác họ từng trải qua, gánh nặng của hai người trên linh hồn Yeonjun, nhưng lòng dũng cảm đặc biệt của Beomgyu khi ở cạnh anh là một ngọn đồi cháy rực trong em. Họ sẽ dàn xếp mọi thứ. Họ sẽ ổn.
Em yêu người. Em yêu người với sức nặng của hàng thế kỉ, hàng kiếp đời. Em yêu người với một tình yêu nặng trĩu tựa vĩnh cửu.
Dẫu chuyện gì xảy ra đi nữa, họ cũng sẽ ổn thôi.
"Ôi, tình hỡi, em đã nhớ anh biết bao nhiêu," em thì thầm bên môi Yeonjun, như một nụ hôn.
Yeonjun cười, rạng rỡ như vì sao, và tiến lại gần một lần nữa.
ta đã ở gian phòng vàng nơi ta có những gì ước ao, nên tôi hỏi
em muốn gì, tình hỡi?
– r. s.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro