
07
Vương Sâm Húc bước vào phòng tập với trạng thái khiến tất cả mọi người đều giật mình, ai cũng lo lắng hỏi han nhưng anh chẳng nói gì.
Là đồng đội với nhau đã lâu, họ có thể cảm nhận rõ ràng Vương Sâm Húc đang ở bên bờ vực sụp đổ, chỉ cần một chút tác động là có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.
May mà dạo này đang là offseason, không có thi đấu, mọi người liếc mắt ra hiệu với nhau, nhanh chóng đạt được thống nhất, phải đưa Vương Sâm Húc đi uống chút gì đó, có lẽ uống vào, nói ra, nôn ra, thì vị IGL kia sẽ tỉnh táo trở lại.
Vương Sâm Húc không từ chối lời mời của đồng đội, anh thực sự cần một lối thoát, và rượu là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ còn Vương Sâm Húc và Trương Chiêu là tỉnh táo, những người khác nói là đến uống cùng anh, kết quả tự mình uống say, chưa được mấy ngụm mấy tên say xỉn đã ngã nghiêng ngã ngửa.
Trước mặt Vương Sâm Húc đã chất đầy không biết bao nhiêu lon bia rỗng, anh lại mở thêm một lon nữa định đổ vào bụng thì bị Trương Chiêu ngăn lại.
Vương Sâm Húc từ đầu không nói một lời, chỉ mang theo ý định uống cho chết với mình, khiến những người khác đều say hết. Trương Chiêu không thể để anh tiếp tục như vậy được, uống cả đêm chưa nói, Vương Sâm Húc này rốt cuộc làm sao vẫn chẳng biết gì hết, anh sợ ngày mai tỉnh rượu mấy người say trước lại bảo mình là đồ vô dụng chẳng hỏi được gì.
Thực ra Trương Chiêu mơ hồ đoán được đôi chút, nhưng hắn không tiện nói, bèn quyết định ném câu hỏi cho Vương Sâm Húc,
"Có liên quan đến Vương Hạo Triết phải không?"
Không hổ danh là sub-igl của đội họ, Trương Chiêu nắm bắt vấn đề luôn chính xác.
"Chia tay với Vương Hạo Triết rồi à?"
Trương Chiêu truy hỏi không ngừng, câu hỏi sắc bén, đập tan lớp áo giáp vốn đã tả tơi của Vương Sâm Húc trong chuyện này.
"Tao và em ấy chưa từng ở bên nhau."
Đến lượt Trương Chiêu sửng sốt, hắn nghĩ bụng hai người này thật sự chưa từng ở bên nhau sao.
Tuy trước đó hắn đã biết Vương Sâm Húc có bạn gái, nhưng bạn cùng bàn lại thích tạo CP với Vương Hạo Triết, hắn chỉ có thể vừa tôn trọng bạn cùng bàn, vừa cảm thán họ chơi thật đẹp. Chủ yếu là hắn thấy Vương Sâm Húc và Vương Hạo Triết cũng không giống đang diễn, còn tưởng họ thật sự nảy sinh tình cảm, dù sao Vương Sâm Húc lúc nào cũng thích nhắc đến Vương Hạo Triết trong lúc livestream, có ý không ý, huống chi khi chơi game cùng Vương Hạo Triết, trực tiếp coi Vương Hạo Triết như vật sở hữu của mình, chỉ cần Vương Hạo Triết chơi với người khác, không khí xung quanh Vương Sâm Húc luôn rất tệ, Trương Chiêu cũng không muốn quan sát kỹ như vậy, tránh người khác nói hắn là biến thái, chủ yếu là những hành vi của Vương Sâm Húc quá rõ ràng, hắn muốn giả mù cũng khó.
Chưa kể đến ngoài đời, Vương Sâm Húc này không có Vương Hạo Triết thì chẳng đi bữa tiệc nào, họ có dùng cua để dụ cũng vô dụng, ngược lại là anh, ngày nào cũng bám theo Vương Hạo Triết xin được mời ăn, lúc nào cũng ôm điện thoại nhắn tin, gọi điện cho Vương Hạo Triết, đừng nói họ, có lẽ những người quen họ đều mặc định họ đang yêu nhau, chỉ là vì thân phận nên chưa công bố mà thôi.
Kết quả Vương Sâm Húc lại nói chưa từng yêu Vương Hạo Triết? Vương Sâm Húc này không phải đang cãi nhau với Vương Hạo Triết nên coi hắn là thằng ngốc chứ.
Trương Chiêu ấp ủ một lúc, thăm dò mở lời: "Hai người thật sự chưa từng ở bên nhau sao?"
Vương Sâm Húc hỏi ngược lại tại sao hắn lại nghĩ vậy.
Trương Chiêu cảm thấy khó tin, không phải Vương Sâm Húc này chỉ coi Vương Hạo Triết như đối tượng để PR chứ, nhưng những hành vi đó của anh nếu không phải thích người ta thì là gì.
Hắn dường như biết tại sao Vương Sâm Húc lại thế này thời gian qua, chắc chắn là tên chó này cứ khăng khăng vai diễn của mình, làm chuyện gì quá đáng khiến Vương Hạo Triết không thèm để ý đến nữa. Thật sự không quan tâm nữa, anh lại không chịu nổi, cuối cùng biến mình thành bộ dạng này. Hắn thấy Vương Sâm Húc cần được đẩy một cái, cứu vãn mối tình ngàn cân treo sợi tóc của huynh đệ, nên có phần kích động vỗ một cái vào lưng Vương Sâm Húc, chắc nịch nói,
"Anh em à, có phải mày không biết mình thích Vương Hạo Triết không, mày con mẹ nó thế này mà không gọi là yêu thì tao trực tiếp nuốt luôn!"
Trương Chiêu không biết những uẩn khúc giữa Vương Sâm Húc và Vương Hạo Triết, hắn chỉ biết nếu Vương Sâm Húc không nhận ra sự thật này, có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Lời nói thẳng thắn của Trương Chiêu như một tiếng sét, đánh thức hoàn toàn Vương Sâm Húc.
Trong đầu anh vang vọng mãi những lời người yêu cũ nói trước khi rời đi và những lời chắc nịch của Trương Chiêu, hóa ra mọi người đều biết, anh thích Vương Hạo Triết, chỉ có anh lần lượt tìm đủ mọi lý do để tránh né sự thật hiển nhiên này.
Chính anh luôn nhấn mạnh quan hệ bạn tình, tình cảm của Vương Hạo Triết thực ra ngay từ đầu đã rõ ràng, kẻ đê tiện vẫn luôn là anh, anh đã sớm sa lầy trong mối quan hệ hỗn loạn này, anh quan tâm đến mọi thứ của Vương Hạo Triết, nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ đến nguyên nhân, anh quy kết tình yêu một cách lố bịch là do chiếm hữu gây nên, không chỉ làm mòn mỏi tấm chân tình Vương Hạo Triết dành cho mình, còn coi nhận thức sai lầm như đáp án đúng đắn và viết đi viết lại nhiều lần.
Bản thân anh bị mắc kẹt dưới đáy biển, cố gắng lách qua xoáy nước đã nhiễm tình cảm kia, anh hiểu rõ một khi mình đến gần, sẽ có nguy cơ bị cuốn vào. Dù Vương Hạo Triết đưa cho anh từng khúc gỗ nổi này đến khúc khác, nhưng anh thậm chí còn chẳng muốn nổi lên mặt nước nhìn một cái người đã dùng đủ mọi cách, luôn cố gắng cứu mình kia.
Trong vô vàn tiếng nói, chuyến tàu đã im lặng quá lâu trong lòng anh cuối cùng cũng phát ra tiếng còi vang dội.
Vương Sâm Húc bắt đầu tìm mọi cơ hội, dốc hết tâm sức để gặp Vương Hạo Triết ở ngoài sân đấu.
Anh cũng không nghĩ Vương Hạo Triết sẽ tha thứ cho mình, nhưng ít nhất phải thử một lần, Vương Hạo Triết nói là không thể yêu, chứ không phải không còn yêu nữa.
Hiếm khi bắt được Vương Hạo Triết ở mấy nơi đông như này, anh hy vọng Vương Hạo Triết cho mình cơ hội nói xin lỗi, nói yêu, nhưng khi họ ở riêng với nhau, hành động và biểu cảm của Vương Hạo Triết trông như đã hòa giải với anh, ít nhất là theo những gì anh ta thấy.
Vương Sâm Húc chỉ có thể biến tất cả những lời muốn nói thành một câu chúc tương lai rực rỡ.
Mùa giải mới bắt đầu, anh cũng toàn tâm toàn ý vào tập luyện, chỉ có thể nghe tin tức về Vương Hạo Triết qua tin tức hoặc miệng đồng đội.
May mắn là Vương Hạo Triết không còn từ chối lời mời của đội nữa, sau khi họ có hoạt động lớn nào đó, anh vẫn có thể gặp Vương Hạo Triết ở ngoài sân đấu, dù họ không còn gần gũi, nhưng với Vương Sâm Húc, được ở cùng một không gian đã là tốt lắm rồi, điều này có phải nghĩa là Vương Hạo Triết cũng không còn ghét bỏ anh nữa.
Anh chợt nghĩ, không ghét bỏ chẳng phải là hoàn toàn không quan tâm sao, chẳng biết mình vui cái gì.
Trương Chiêu cũng hỏi anh vài lần, anh chỉ có thể nói chỉ là anh em, Trương Chiêu thấy tâm trạng anh ổn định nên cũng không hỏi thêm, mọi người đều mặc định họ trở lại làm anh em, cũng không còn trêu chọc họ nữa.
Vương Hạo Triết càng ngày càng mạnh trong game, liên tục giành MVP, dẫn dắt đội mới luyện ăn ý xông pha tới tấp, tỏa sáng rực rỡ trên sân đấu.
Khi không phải tập luyện, Vương Sâm Húc sẽ đi xem mọi trận đấu của BLG, anh đeo khẩu trang ngồi lặng lẽ ở góc, không nói gì, ủng hộ Vương Hạo Triết, những ngày họ cũng có trận, anh cũng sẽ ở hậu trường sân thi đấu, dùng thời gian rảnh ngoài công việc để theo dõi sát sao thông số của Vương Hạo Triết, ghi nhớ từng bước tiến của Vương Hạo Triết trong đầu.
Cho đến khi Vương Hạo Triết thật sự nâng chiếc cúp thuộc về em ấy,
Tiếng hò reo như sóng thần của khán giả, tựa những con sóng dữ dội cuộn trào, từng đợt từng đợt, va đập vào từng tấc tường của sân thi đấu. Ánh đèn sân khấu hội tụ thành thác sáng rực rỡ, đổ xuống người Vương Hạo Triết, MC phấn khích tuyên bố họ là nhà vô địch, cậu giơ cao chiếc cúp, khoe với toàn khán đài, trên không trung của sân thi đấu, cơn mưa vàng rơi xuống khắp nơi.
Vương Sâm Húc đứng dưới sân, xa xa nhìn Vương Hạo Triết.
Anh lấy điện thoại ra, mở camera trước, giơ ngón cái, khung hình thu cả mình và người trên sân vào.
"Tách"
Anh vô thức nhìn về phía sân khấu, điện thoại chụp được khoảnh khắc cậu vừa quay đầu, thật trùng hợp, người anh nghĩ về, đúng lúc đang hướng về phía vị trí của anh.
Họ cũng coi như đã cùng dầm mình dưới cơn mưa vàng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro