01
Stir Up Day được dịch là "ngày khuấy(?)", là ngày các gia đình Anh làm bánh pudding Giáng sinh truyền thống (Christmas Pudding).
Bánh pudding Giáng sinh là món tráng miệng trên bàn tiệc Giáng sinh, một loại bánh ngọt được làm từ vụn bánh mì, bột mì, trái cây khô, quả mọng và xi-rô, ngâm trong rượu brandy để ủ chín. Vì quá trình làm bánh cần thời gian ủ lâu (từ vài ngày đến vài tuần) để các gia vị và rượu hòa quyện, nên nó được làm vào Chủ nhật cuối cùng của Mùa Vọng, thể hiện sự mong đợi Giáng sinh của mỗi gia đình.
Khi làm bánh pudding, các thành viên trong gia đình lần lượt khuấy nguyên liệu theo chiều kim đồng hồ và ước nguyện, sau khi hoàn thành tất cả các bước, theo truyền thống sẽ bỏ một vật may mắn vào bánh, tương truyền người đầu tiên tìm thấy nó trong bữa tiệc Giáng sinh sẽ được ước nguyện thành hiện thực.
==============================
Vương Sâm Húc bưng một cái bát đến tìm Vương Hạo Triết, công chúa duy nhất của Valorant, từ khi cho người vào cửa căn cứ thì tiếng cười ca nó vang lên không ngừng nghỉ.
"Không phải chứ... ha ha ha ha..." Vương Hạo Triết vừa mới bật ra được hai chữ đã không nhịn được cười, thì bạn nói làm sao đây, bạn chịu trách nhiệm tìm người đến nhìn chằm chằm bộ dạng chó của Vương Sâm Húc này xem, nhìn mái tóc đen tuyệt đẹp của hắn chổng ngược lên trời, ôm trong lòng là một cái bát cắm thìa, đựng chất lỏng màu nâu không rõ là gì, thêm vào đó là những mảng... có lẽ là bột mì đã khô cứng dính trên mặt? Trông như vừa chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm vừa nổ, cũng giống như một món đồ đồng cổ chưa được phủi bụi vừa được khai quật từ di chỉ khảo cổ Tứ Xuyên. Bạn nói xem ai nhìn thấy mà không cười chứ, không cười thì tự động bị tước quyền làm người luôn!
Đợi Vương Hạo Triết bình tĩnh lại một chút, đám người đang đánh rank trong phòng tập cũng ngửi thấy mùi kéo đến, tiểu K là người cười ngã lăn ra đất luôn, nephh còn đỡ hơn vừa cười vừa tìm người chụp lại, tìm nửa ngày mới nhận ra bây giờ không phải đang quay clip cũng không phải chơi khăm, kinh ngạc đến đứng sững tại chỗ. Cặp đôi Levius rushia bí ẩn mỉm cười đứng ở nơi xa nhất sợ bị bắn máu lên người.
"Không phải chứ, anh bạn à~" Vương Hạo Triết lấy điện thoại ra, chụp Vương Sâm Húc 360 độ không góc chết 800 tấm rồi mới hỏi: "Cái thứ mày bưng đấy là đất hay là c*t vậy?" Nó nhìn màu mặt Vương Sâm Húc trong ảnh còn khó coi hơn cả màu của thứ hồ nhão trong tay hắn, lập tức bùng nổ ham muốn chia sẻ.
"Đừng hỏi, mày cứ làm theo tao nói." Vương Sâm Húc không để ý đến nó, chỉ cứng nhắc đưa thứ trong tay về phía trước, ra lệnh cho nó nắm lấy cái thìa gỗ cắm trong bát.
"Này~ tao không tao không~" Vương Hạo Triết lắc đầu lắc não từ chối, tay chỉ chạm vào cán gỗ một cái rồi nhanh chóng rút về, vẻ mặt đểu cáng.
Nó nghĩ lần này cuối cùng cũng đến lượt mình rồi, tên Vương Sâm Húc khốn nạn mỗi lần solo xong một ván đều phải nói với nó một câu "không chơi nữa" để đe dọa, lần này đến lượt mình cũng phải đẩy qua kéo lại vài hiệp cho sướng. Đúng lúc Vương Hạo Triết "hê hê hê hê" cười ngớ ngẩn, lại thấy Vương Sâm Húc đã đông cứng đến mức mũi đỏ ửng mà vẫn không muốn nói chuyện, chỉ xoay người định đi ra ngoài.
"Này!" Vương Hạo Triết theo bản năng đưa tay giữ vai hắn lại.
"Làm gì?"
Tao làm gì. Vương Hạo Triết trong lòng cũng thắc mắc, nó nhìn Vương Sâm Húc vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc cảm thấy vô vị, "Mày bảo tao cầm thìa để làm gì?" Nó cũng hết tâm trạng trêu chọc, chỉ vừa hỏi vừa ngoan ngoãn làm theo.
"Mày không thấy xung quanh hơi nhiều người à?"
"... Ồ."
Vương Sâm Húc trạng thái bây giờ đúng là không bình thường, Vương Hạo Triết liếc mắt nhìn hắn - ba phần vẻ chết chóc pha lẫn bảy phần lạnh lùng, bảy phần lạnh lùng pha lẫn mười phần đờ đẫn - thế là bản thân cũng nghiêm mặt đuổi những người khác đi rồi hỏi:
"Vậy được chưa?" Nó cẩn thận quan sát phản ứng của Vương Sâm Húc, phát hiện đối phương vẫn chưa có vẻ dịu đi. Con chó đen bình thường rất ít khi lạnh nhạt như vậy, không phải thật sự bị mình chọc giận rồi chứ? Nó nghĩ vậy.
Giọng Vương Sâm Húc rất nghiêm túc: "Khuấy theo chiều kim đồng hồ, vừa khuấy vừa ước." Hắn không quan tâm gì khác ngoài việc liên tục nhớ lại các bước trong đầu, ngay cả khi thấy Vương Hạo Triết ngớ ngẩn bắt đầu tự xoay người, cũng chỉ thở dài bổ sung: "Là dùng thìa khuấy, không phải là dùng thân xoay."
Vương Hạo Triết dừng lại, tự nhận thấy hành vi vừa rồi quả thật có tổn hại đến hình tượng con người, vội vàng liếc nhìn trái phải với giọng Đường nặng, xác nhận không bị ai nhìn thấy rồi trừng mắt nhìn Vương Sâm Húc: "Đm, mày cũng đéo nói rõ."
"Nhanh nhanh nhanh," Vương Sâm Húc lười tranh cãi nữa, chỉ bảo Vương Hạo Triết tập trung vào việc đang làm, "vừa khuấy vừa ước đi, ước thật lòng."
"Ồ... nhưng mà chỉ được ước một điều thôi à? Nghĩ trong đầu là được rồi à? Không cần đọc thần chú à? Linh không linh? Đây là thần ở đâu vậy?" Vương Hạo Triết hễ nghe ra được chút dấu hiệu giọng Vương Sâm Húc có phần dịu đi là lại không thể giả vờ nữa, miệng lưỡi ngớ ngẩn cứ thế tuôn ra.
Vương Sâm Húc bực bội lại bất lực nhìn nó: "Không phải chứ, mày rốt cuộc có làm không?" Hôm nay hắn đặc biệt không có kiên nhẫn, nói được nửa chừng lại định xoay người bỏ đi.
"Này này - làm làm làm -" Vương Hạo Triết đương nhiên là cao thủ đẩy kéo, "nhưng mà điều ước của tao nhiều quá, làm sao bây giờ?" Nó vừa mới cầm lấy thìa, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
Vương Sâm Húc đều không còn lời để nói, "Haiz..."
Hắn nghĩ trên đời này còn có việc gì khó hơn việc bắt Vương Hạo Triết ngoan ngoãn nghe lời không? Có vẻ là không có, thế nên đành phải dỗ người như dỗ trẻ mẫu giáo: "Vậy thì ước cái mày nghĩ đến đầu tiên, cái mà mày muốn thực hiện nhất."
"Vậy thì là hai việc!" Vương Hạo Triết nghiêm chỉnh hô to.
"Hả?" Vương Sâm Húc nhíu mày nhìn nó.
"Tức là, hai điều đấy, điều ước của tao nhiều mà."
"Đụ mẹ..." Vương Sâm Húc thực sự không hiểu thằng ngu này rốt cuộc muốn làm gì, lại tại sao mỗi lần mình đều đi theo con đường khó khăn tự rước khổ vào thân. Hắn mong Vương Hạo Triết hiểu được lòng mình là chuyện kiếp sau, nhưng cũng đã chán ngấy những cuộc đối thoại giống như ăn mía của hai người hiện tại - nhai rồi nhổ, nhai rồi lại nhổ, nhai rồi nhổ tiếp, ngoài việc luyện thêm được chút môi lưỡi ra thì cũng chẳng còn lại gì bổ ích nữa.
"Vậy thì điều đầu tiên."
"Mày bảo điều đầu tiên khi tao ước à?"
"Đúng..."
"Mày nói câu này lúc cái đầu tiên à?"
"Đúng..."
"Thật không?"
"Đúng!"
Bạn thấy đấy, Vương Sâm Húc hoàn toàn không có cách nào không nổi giận, hắn bắt đầu hối hận về sự bồng bột của mình ban đầu, tại sao chỉ vì nghe một câu chuyện giống như ngụ ngôn mà lại bỏ rơi những người khác chạy đến đây. Có lẽ những tình tiết ngớ ngẩn mà trước đây hắn không hiểu chỉ tồn tại trong truyện tranh ngớ ngẩn giờ đang xảy ra với chính mình, và Vương Hạo Triết đang đóng vai một trong những nhân vật đó, gọi tắt là "thằng ngu cực phẩm có IQ bằng 0 EQ âm không hiểu tiếng người", vì vậy hắn thực sự không nên bồng bột mà đến đây như vậy, Vương Hạo Triết là cái đức hạnh gì hắn còn không hiểu sao?
"Vương Hạo Triết tao thực sự không muốn chửi mày" Vương Sâm Húc nhíu mày đến mức có thể kẹp chết mười con ruồi, đương nhiên nắm chặt miệng Vương Hạo Triết đang định hỏi tiếp cũng là chuyện dễ dàng, "Mày rốt cuộc làm không làm?" Hắn hỏi, mắt phun lửa, giọng lạnh đến mức có thể đóng băng.
Vương Hạo Triết chắc chắn là phải ngoan ngoãn ngay, dù sao công chúa của hắn vốn luôn là kiểu tính cách linh hoạt, nghĩa là người sợ tao dũng cảm người dũng cảm tao sợ: "Được rồi được rồi tao im miệng tao im miệng... ừm... ma mi ma mi hống... a men... cấp cấp như luật lệnh... được rồi!"
Dù rất nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, thú cưng Hạo Triết trong lòng vẫn không nhịn được thắc mắc: Con chó chết này hôm nay sao tính khí lớn thế nhỉ?
Đương nhiên nó nhanh chóng hiểu ra, Vương Sâm Húc nay lớn tiếng chỉ vì mình không nghe lời, vì vậy khi nó đặt thìa xuống, vẻ mặt căng thẳng của đối phương lập tức tan biến, thậm chí sau khi quan sát thứ hồ nhão màu nâu trong bát một lúc lâu còn lộ ra nụ cười bí ẩn.
Vương Hạo Triết cũng thò đầu qua nhìn, tưởng rằng đống chất không rõ nguồn gốc đó sau khi thêm vào điều ước của mình sẽ bốc khói hoặc phát sáng, kết quả nó nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy có gì khác lạ, miệng lại bắt đầu đểu: "Vậy rốt cuộc đây là cái gì? Mày bắt ma à? Mày làm phép à? Mày không theo chính đạo bắt đầu đi tà đạo à?"
"Mày đúng là cmn ngu Vương Hạo Triết à, tao mà tà đào còn cho mày trải đầu tiên?" Vương Sâm Húc mắt cũng không thèm liếc, chỉ tâm trạng rất tốt bưng bát đi ra ngoài. Vương Hạo Triết vừa nghe câu này trong lòng còn thấy ngứa ngáy, tuy rằng Badi bình thường miệng lưỡi không đáng tin, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn có nguyên tắc, sẽ không dùng bất cứ yêu ma quỷ quái gì lên người anh em mình. Đúng lúc Vương Hạo Triết đang đứng ngượng nghịu tại chỗ không biết nói gì, liền nghe thấy tên gỗ đá Vương Sâm Húc này nói câu thứ hai: "Bố mày có khả năng đó thì trực tiếp vào sòng đánh 500 vé số trúng tiền tiêu không hết mấy đời."
"Ừm, kiếm tiền, mày có khả năng đó cũng là trực tiếp bấm 500 lần vòng quay may mắn, đấu địa chủ kiếm 1000 xu vui vẻ rồi vào sân người máy thua hết!" Vương Hạo Triết một phát nhảy đến cửa, hét về phía bóng lưng đang xa dần của Vương Sâm Húc.
"Thằng này có phải bị điên không?" Trương Chiêu vừa đặt bát xuống nhìn Vương Sâm Húc từ lúc bắt đầu ăn cơm đã ngớ ngẩn nhìn chằm chằm lên trên tủ lạnh không nhịn được than phiền.
"Đừng quản nữa, giai đoạn cuối rồi." Trịnh Vĩnh Khang vỗ lên vai cậu ta một cái, vừa ợ no vừa chửi: "Đệt mẹ nếu biết thế này thì lúc đầu đừng để ông ý tham gia hoạt động đó, bây giờ thì hay rồi, tai vốn đã lãng giờ đầu óc cũng không tỉnh táo, đm."
"Ôi đừng nói nữa, lát nữa làm người ta giận tao còn không chụp được nữa." Vạn Thuận Trị cười hì hì kiểm tra mấy tấm hình của mình, hài lòng rồi no nê cắn cắn môi tiếp tục nói: "Sau Giáng sinh tao sẽ dùng cái này uy hiếp Vương Sâm Húc, nếu không mời tao ăn một bữa ít nhất 1000 tệ thì tao sẽ đăng Weibo ngay, ha ha ha ha ha ha -"
"Vậy rốt cuộc đó là cái gì?" Trương Chiêu giơ tay chỉ lên trên tủ lạnh, cái gói hình bán nguyệt mà gần một tuần nay Vương Sâm Húc gần như coi như mạng để bảo vệ, "Mang từ lãnh sự quán về à?"
"Ừm, đầu bếp Michelin dạy anh ý làm." Trịnh Vĩnh Khang gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền giơ tay đánh một cái vào mông Trương Chiêu: "Này! Anh nói hôm đó anh giả bệnh làm gì, anh đi thì đã được thấy cảnh còn thú vị hơn!"
"Cảnh gì thú vị hơn?" Trương Chiêu không trả đũa, chỉ kéo kéo ống quần tâm trạng tốt đợi Trịnh Vĩnh Khang nói hết câu, bởi vì anh thực sự tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Vương Sâm Húc cả năm ủ rũ không có tinh thần nhìn chằm chằm một gói vải hai mắt sáng rực.
Kết quả là Tạ Mạnh Huân vừa nhai ức gà luộc vừa chen ngang trả lời: "Anh ấy làm được một nửa thì bưng bát chạy ra ngoài."
"Hả? Cái đó à?"
"Ha ha ha ha ha -"
"Ha ha ha ha tao đệt mẹ bây giờ vẫn còn nhớ được lúc lão ý chạy trông giống như một con zombie chạy vượt rào vậy, ha ha ha ha -"
"Thật giả vậy," Trương Chiêu dùng cằm chỉ chỉ Vương Sâm Húc, "từ lãnh sự quán? Bây không stream được là vì chuyện này?"Anh thấy Tạ Mạnh Huân vừa cười vừa gật đầu càng thêm hứng thú, liền đổi sang vẻ mặt ăn dưa: "Ối dồi ôi, tình huống gì thế~" Anh ý vị thâm trường đẩy kính một cái, nghe Trịnh Vĩnh Khang và Vạn Thuận Trị kể lại tình tiết đầy đủ.
Thực ra là hoạt động của Lãnh sự quán Anh, mời các tuyển thủ câu lạc bộ đến trải nghiệm làm món ăn Giáng sinh. Đến nơi nhân viên nói chia nhóm, hai người làm một món, vừa hay hôm đó Trương Chiêu bị bệnh không đi Vương Sâm Húc lại đến muộn, đương nhiên bị các anh em đã chọn xong cặp "cô lập".
Vương Sâm Húc vừa mới ngủ dậy còn đang híp mắt xuống xe đã bị kéo thẳng đến bàn bếp, ngay cả tạp dề cũng không kịp đeo đã bắt đầu làm món Christmas Pudding có quy trình phức tạp nhất. Đứng bên cạnh hắn là người Anh còn liên tục nói tiếng Anh với hắn, giọng lạ đến mức ngay cả Trịnh Vĩnh Khang cũng nghe thấy khó chịu, đối mặt với bài tập nghe tiếng Anh liên miên không dứt, Vương Sâm Húc chọn cách tai trái vào tai phải ra, lấy ra chiến thuật đối phó với giáo viên hồi đi học là ừm ừm à à cho qua chuyện.
Thầy giỏi ra học trò giỏi, sau khi Vương Sâm Húc thành công đánh đổ một bát bột mì sáu quả trứng, quất bay hai cái cánh máy đánh trứng, anh em đã bắt đầu mong đợi khi nào sẽ có màn lớn, kết quả quả nhiên không phụ lòng mong đợi, Vương Sâm Húc thậm chí còn thể hiện vượt trội, đang làm đang làm đột nhiên không nói không rằng bưng bát lên chạy thẳng, tốc độ nhanh như tên bắn trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu, thậm chí còn đội một đầu một mặt toàn bột mì.
Thế là hay rồi, tất cả mọi người phản ứng lại sau đó bắt đầu đi tìm người khắp sân, tìm nửa ngày không thấy, xem camera mới phát hiện Vương Sâm Húc sớm đã trèo qua hàng rào chạy mất.
Thế là việc quay phim bị hủy bỏ, bài viết định đăng bị xóa, lãnh sự quán sau khi xác nhận nhiều lần không có đồ vật bị mất và trong EDG cũng không có ai có thể làm gián điệp mới cho phép người quản lý dùng điện thoại gọi điện, các tuyển thủ cũng chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác, không biết con chó điên này lại phát điên kiểu gì.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ Vương Sâm Húc đi đâu, tất cả mọi người đều không biết. Thằng này không mang ví, điện thoại không nghe, không thể chạy đi xa được, gọi điện đến căn cứ và công ty cũng không thấy người. Đúng lúc mọi người đang bó tay, Trịnh Vĩnh Khang tình cờ chú ý thấy vị đầu bếp phụ trách dạy Vương Sâm Húc đang đứng tại chỗ mỉm cười.
Cái này con mẹ nó quá kỳ quặc rồi, đệ tử chạy mất mà ông ta còn cười được, Trịnh Vĩnh Khang vội tiến lên hỏi xem ông ta có biết gì không, hỏi một cái mới hiểu được sự tình.
Trong bát làm bánh trước mặt hắn, lòng đỏ trứng đáng lẽ phải được đánh đều vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt bột, nho khô cho vào từ sớm đã ngấm nước phồng lên bị bột mì chưa đánh tan bọc lấy, đầu bếp thở dài nói: "Đây là vật may mắn thực sự đấy, bỏ nó vào bánh pudding Giáng sinh và ước nguyện, nó sẽ giúp ước nguyện của cậu thành hiện thực."
Tin nhắn không ngừng làm mới trong điện thoại đang triệu hồi Vương Sâm Húc, dù chỉ là những từ tục tĩu lặp đi lặp lại cũng có thể khắc họa được hình ảnh đối phương đang chửi bới vì bị hắn chọc tức. Vương Sâm Húc cười tắt màn hình điện thoại định lạnh nhạt với người kia, rồi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn vật trong tay đầu bếp, "Ồ, vậy à." Vài giây sau, hắn nở nụ cười chiếu lệ, vẻ mặt rõ ràng không tin: "Vậy ông làm sao chứng minh được?"
Nhà vô địch thế giới đương nhiên không phải trẻ con, tư duy người lớn thường xa rời trí tưởng tượng và niềm tin, giống như họ từ bỏ chờ đợi ông già Noel, cũng từ bỏ liếm mô hình kẹo gậy trước tủ kính cửa hàng kẹo. Đầu bếp cười lắc đầu, chỉ đưa tay vuốt cái khóa trên đỉnh món đồ trang sức, cơ quan tinh xảo mở ra, bề mặt gương bên trong vốn màu bạc đã tróc sơn bỗng như có sự sống, dần dần chuyển sang màu hồng ngay trước mắt Vương Sâm Húc.
"Cậu đang yêu." Đầu bếp nói, "Đây là một tấm gương tâm hồn, nó luôn biết mọi thứ." Ánh mắt ông đầy yêu thương, vuốt vuốt khung gương chạm khắc nhỏ như đang vuốt một con mèo đang ngủ gật.
Chàng trai vốn thờ ơ bỗng biến sắc nghiêm trọng, hắn đứng dậy, do dự một lúc rồi tiến lại gần nhìn: "Cái gì cơ?" anh hỏi, ánh mắt có chút dao động, cũng không giải thích tại sao thái độ lại thay đổi nhanh như vậy.
"...Thật sao?" Đầu ngón tay hắn lơ lửng trên mặt gương màu hồng, nhìn đầu bếp khẽ gật đầu rồi nhíu mày, đây là sự giả vờ chỉ thuộc về người lớn, hắn chỉ lặp lại một lần nữa: "Nó thực sự có thể giúp người ta thực hiện ước nguyện sao?" giống như đang nằm trên ghế sofa mặt hướng về ống khói ngủ gật, nhìn chằm chằm vào cây kẹo gậy khổng lồ trong tủ kính... của một người đã đủ 18 tuổi.
Câu trả lời của đầu bếp khiến người ta vô hạn liên tưởng: "Ừm... dù sao lần trước khi tôi đào nó ra từ bánh pudding Giáng sinh, tôi vẫn chưa phải là đầu bếp Michelin mà."
Vương Sâm Húc khi thực sự hành động rất nhanh, hắn chỉ dùng một nửa thời gian so với lúc trước đã làm xong đống hỗn hợp này, "Cầm thìa lên xoay ba vòng, ước một điều." Nhưng vào thời khắc cuối cùng hắn lại không muốn nghe lời làm theo, chỉ đưa tay xin chiếc gương nhỏ đã được gập lại.
"Bây giờ có thể đưa nó cho tôi không?" hắn hỏi.
"Nhưng mà..."
"Tôi hứa sẽ làm xong, nhưng ông có lẽ sẽ không thấy được hình dáng cuối cùng của nó đâu." Vương Sâm Húc lắc lắc cái bát trong tay, "Bọc vải, hấp 1 tiếng, đúng không?"
Đầu bếp gật đầu, nhìn Vương Sâm Húc bưng đồ dang dở chạy ra ngoài.
"Đây chỉ là một trò đùa, nhưng có vẻ cậu ấy đã tin thật rồi." Đầu bếp giải thích với Trịnh Vĩnh Khang, "Trên gương có phủ chất liệu biến đổi theo nhiệt độ, không phải phép thuật gì cả." Người đàn ông nhếch môi nhún vai, tỏ ý mình cũng bó tay.
"Vậy anh ấy nói sẽ đi tìm ai sao?"
"Có lẽ câu trả lời sẽ khiến cậu buồn, nhưng... 'một người bạn rất thân'? Cậu ấy nói vậy."
"Ồ." Trịnh Vĩnh Khang nhìn quanh một vòng, cuối cùng quay đầu lại: "Không sao, tôi không buồn đâu, với lại tôi đại khái biết là ai rồi." Anh cười vẫy tay chào đầu bếp, ra hiệu mình phải về cùng mọi người: "Có một người bạn có não yêu đương thật phiền phức."
"Vậy mày biết là ai không?" Trương Chiêu liếc nhìn Vương Sâm Húc đang lục lọi trên tủ lạnh, cố nén nụ cười như đang kìm súng AK, cúi đầu nghịch điện thoại.
"Còn ai không biết nữa?" Trịnh Vĩnh Khang nhìn Vương Sâm Húc ngốc nghếch hàng ngày chăm sóc cái bánh pudding như hầu hạ thượng đế, không nhịn được bèn chửi: "Anh đang ấp trứng à?"
"Chăm chỉ thêm chút nữa là gà con sắp nở rồi đấy." Trịnh Vĩnh Khang nhe răng cười nói, nhìn Vương Sâm Húc tháo dây buộc trên bát ra rồi buộc lại, sau khi đặt toàn bộ về chỗ cũ thì hung hăng lao về phía mình.
"Ái chà! Biết rồi biết rồi! Khụ khụ... thông cảm cho đứa con lớn, thôi không nói nữa không nói nữa." Trịnh Vĩnh Khang vừa vỗ vỗ cơ tay của Vương Sâm Húc đang kẹp trên cổ mình, vừa nháy mắt với những người đang xem.
"Này," Trương Chiêu cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, đi tới vỗ vai Vương Sâm Húc: "Giáng sinh cùng đón không?"
"Ừ," Vương Sâm Húc cũng buông Trịnh Vĩnh Khang ra, gật đầu với anh ta: "Không phải đều phải đi trại đông à."
Trương Chiêu lười chửi cái miệng cứng hơn đá của người này, chỉ hỏi: "Ý tao là, mày với nó cùng đón không?"
"...Ai cơ?"
Trương Chiêu đưa màn hình điện thoại về phía Vương Sâm Húc, nhìn người đang giả ngốc cuối cùng cũng bật ra một câu chửi thề: "Đệt, sao mày lại kể cho nó biết!" Vương Sâm Húc giật lấy điện thoại, lướt nhanh qua đoạn chat WeChat không thể thu hồi.
"...Đệt, cả cái này mày cũng nói! Trương Chiêu, mày thật sự đi gây quỹ riêng rồi!"
Rất nhiều cuộc trò chuyện diễn ra hôm nay, thậm chí là vừa mới đây, bao gồm cả một tấm ảnh chụp nghiêng Vương Sâm Húc đang cười ngốc ôm một gói vải. Người mà bình thường hay chế giễu và gửi 99 tin nhắn hôm nay lại kiệm lời, hoàn toàn khác với biểu hiện trong điện thoại của Vương Sâm Húc. Đối với những lời giải thích hợp lý của Trương Chiêu về hành vi kỳ lạ của Vương Sâm Húc khi đột nhiên xông vào căn cứ BLG hôm đó, người dùng WeChat có biệt danh "whz" này chỉ gõ hai chữ "hehe" rồi im lặng.
Sự bồn chồn của Vương Sâm Húc kéo dài đến tối ngày 25, trong thời gian đó, tương tác với Vương Hạo Triết cũng ít đi, hai người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện bánh pudding nữa, dĩ nhiên những chuyện khác cũng hiếm khi nói đến, cho đến khi buổi tiệc Giáng sinh VCT CN của trại đông bắt đầu, cây thông Noel đứng ở cửa phòng hội nghị lớn sáng lên trong đêm tối, Vương Sâm Húc mới nhìn thấy một khuôn mặt to quấn khăn len lẻn vào từ cửa sau không mấy nổi bật.
Khác với những người khác chủ động chào hỏi, Vương Hạo Triết lại như một tên trộm len lỏi dọc theo tường, nhưng cái đầu vuông của nó quá đặc biệt, Trịnh Vĩnh Khang chỉ nhìn bóng lưng đã nhận ra ngay, miệng hô "streamer lớn" rồi lao một mạch tới ôm lấy người được quấn như một cái bánh chưng này.
"Sao thế! Đến mà không gọi tao!"
"À... mày đang bận mà."
"Bận thì sao? Bận là không gọi tao à? Ôi tình cảm nhạt nhẽo rồi, tình cảm nhạt nhẽo rồi, stream không gọi tao, tiệc tùng cũng không gọi tao..."
"Được rồi - Bốp!" Trương Chiêu vỗ mạnh vào mông Vương Hạo Triết qua lớp áo phao, khiến người bị vỗ phải kêu ré lên đau đớn. "Ăn cơm không?" Anh khó chịu hất đầu về phía bàn dài, vừa hay để lộ ra toàn bộ Vương Sâm Húc đang đứng bên bàn.
Khác với bầu không khí xung quanh, cái giá treo quần áo tối nay rõ ràng không có ý muốn giao tiếp xã hội, chỉ cô đơn ôm một cái bát với vẻ mặt vô cảm ngây người.
Vương Hạo Triết miệng lẩm bẩm "ăn cái đb", nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà di chuyển từng chút một, cho đến khi Vương Sâm Húc thở dài ngẩng đầu lên, đặt đồ xuống vẫy tay với nó.
"Lại đây." Sau khi Vương Sâm Húc nói xong quả nhiên thấy Vương Hạo Triết dừng bước một chút, rồi lập tức đi về hướng ngược lại, bước chân rời đi của nó lớn hơn bước chân đến gần, nếu Vương Sâm Húc không vui thì sẽ ngược lại, nhưng, rất tiếc là, tâm trạng của Vương Sâm Húc cũng không hoàn toàn tệ như vẻ ngoài của nó thể hiện, ngược lại còn có chút, cảm giác say say như bị rượu nung nóng.
Chắc là trong pudding cho quá nhiều rượu rồi. Nó nghĩ vậy.
Bữa tiệc bắt đầu lúc nào không hay, các món ăn cũng được bày lên bàn lúc nào không hay, nếu tập trung vào một việc thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, đây là đạo lý mà không biết người nổi tiếng nào đã nói. Sau khi ăn xong gà tây là đến lúc bánh pudding Giáng sinh được bày lên, Vương Sâm Húc dùng đĩa có viền hoa úp lên bát thép không gỉ, lật ngược lại, bánh pudding ẩm ướt màu nâu "bụp" một tiếng rơi xuống chính giữa đĩa.
"Ăn đi." Vương Sâm Húc không có tâm trạng giải thích, chỉ đẩy đồ qua.
Mọi người chỉ im lặng trong khoảnh khắc hắn nói chuyện, rồi như thể không nhìn thấy gì, lần lượt tiếp tục trò chuyện vui vẻ trên bàn ăn.
Vương Sâm Húc suy nghĩ một chút, vẫn không nên nhìn chằm chằm nữa, hắn ép bản thân dùng một cái đầu khác để làm việc, tham gia vào cuộc trò chuyện của Hạo Đông và Vạn Thuận Trị bên cạnh, mặc dù hai người đều cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng ít nhất không đến mức vạch trần sự việc, đây mới là người trưởng thành thực sự.
Còn bánh pudding, cứ nằm ở vị trí vừa nổi bật vừa cô đơn đó, trong đám đông ồn ào lặng lẽ nhìn người từng làm ra nó bước vào sự huyên náo.
Vương Sâm Húc vừa trò chuyện gượng gạo vừa nghĩ: Đây không phải là một câu đố khó giải. Bởi vì về câu chuyện của cái bánh, người cần biết đã biết, về trải nghiệm của nó, cũng đã được kể lại không nhiều không ít.
Cắt nó ra, người đầu tiên tìm thấy may mắn sẽ được như ý nguyện, còn cái thân thể vừa xấu xí vừa thô ráp của nó, là lớp vỏ ngăn cản những kẻ qua đường nông cạn, chỉ có phần bên trong đã thấm mật và rượu mới là điều thực sự cần thể hiện, là niềm mong đợi được trộn lẫn từ tất cả những điều tốt đẹp trên đời, không đơn thuần chỉ là được tôn vinh bằng danh tiếng hư vô.
Chính vì không thể diễn đạt và khó chịu như vậy, nên nếu có thể nhìn thấu bản chất, dù do dự cũng nên như ngọn lửa cồn rót lên bề mặt của nó, là sự bồn chồn đầy hân hoan.
Cuối cùng bánh pudding cũng được cắt ra, chất lỏng nâu nhớp nháp chảy xuống đĩa và cán thìa, phần thân ẩm ướt dần dần bị phân giải vào dạ dày, từ nếm thử ban đầu đến nuốt vội vàng, cả quá trình không mất nhiều thời gian đã chỉ còn lại một đĩa tàn dư.
Vương Hạo Triết cảm thấy hành động của mình đủ để trả lời câu hỏi này, người thường quen ồn ào giờ trả lời bài thi bằng im lặng. Lúc này, nó đặt thìa xuống, uống một ly nước lớn, nghĩ thầm: Tao chấp nhận rồi.
Tao chấp nhận buông bỏ sở trường đẩy kéo và lòng tự trọng vốn không còn nhiều.
Nhưng rồi sao nữa?
Vương Hạo Triết lại thưởng thức lại một lần nữa cảm giác trên đầu lưỡi, cùng với cái đĩa trống không, đúng lúc nó định nổi giận thì đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo dậy, kéo ra tận cửa, rồi bị buộc phải chạy cùng Vương Sâm Húc.
Họ chạy một đoạn đường rất dài, cho đến khi không còn đèn đường, cho đến khi không còn ai quấy rầy chỉ có những ngôi sao treo trên trời.
"Ha... ha... mày..." Vương Hạo Triết thở hổn hển, anh thậm chí không thể nói ra câu hoàn chỉnh, lại cúi người nhắm mắt nghỉ một lúc, đứng thẳng dậy: "Mày cmn cho cái gì vào pudding vậy?"
Vương Sâm Húc quay đầu lại, cười đầy ẩn ý, hắn cũng thở dốc, nhưng dù sao cũng tập luyện thường xuyên nên vẫn tốt hơn nhiều, hắn chỉ nhìn Vương Hạo Triết, nhìn một lúc lâu rồi lại móc khăn quàng của mình từ trong túi ra quàng cho nó.
Gió thổi qua trời trở nên rất lạnh, miệng Vương Hạo Triết bị che kín thở ra hơi nước, làm mờ cả kính.
"Không cho gì cả." Vương Sâm Húc nói.
Tầm nhìn của Vương Hạo Triết trở nên mờ mịt, "Mày con mẹ nó lừa tao?!" Nó lập tức vung tay đấm Vương Sâm Húc một cái, giọng to và vô lý kêu: "Vương Sâm Húc khốn nạn mày có phải đồ ngu không? Mày có biết cái đó ngọt thế nào không hả đệt tao ăn một miếng là đcm có thể từ Thượng Hải diễu hành thẳng đến Thạch Gia Trang để cúng tổ tiên nhà mày..."
Đang chửi thì nó mơ hồ thấy một cái mũi, lúc này mới lau lau hơi nước trên kính phát hiện mặt Vương Sâm Húc đã gần như dán sát lại, "Mày... mày làm gì?" Cái TV nhỏ vuông lập tức đỏ lên chết máy, người vừa mới còn múa may chân tay giờ không dám có bất kỳ động tác nào.
"Tao có lừa mày đâu?" Đôi mắt vốn không to của Vương Sâm Húc cười híp lại thành một đường kẻ, "Tao đâu có nói là tao bỏ gì vào đâu." Hắn đứng thẳng người, phớt lờ sự phản kháng của Vương Hạo Triết, kiên quyết dùng hai cánh tay vòng lấy người.
"Mày ước điều gì vậy?" Hắn dùng một tay gỡ kính xuống, nhìn Vương Hạo Triết đang vùng vẫy dữ dội trong vòng tay mình.
"Để tao đoán xem... có liên quan đến tao phải không?" Vương Sâm Húc hỏi, tuy không nhận được câu trả lời, nhưng vì ở quá gần nhau, nên hắn nhìn rất rõ.
Vương Hạo Triết không còn cựa quậy nữa, gọng kính đen chỉ để lộ một vùng tròn trong suốt cho mắt nhìn ra, kết hợp với vành tai đỏ ửng trong bánh chưng trông cả người rất buồn cười.
Trái tim đập như trống của Vương Sâm Húc dần dần bình tĩnh lại, mình đánh cược đúng rồi, hắn nghĩ. Sự bình tĩnh khách quan của IGL không có chút tác dụng nào trong chuyện này, hắn không chỉ biết bây giờ mình ngu ngốc chết đi được, mà còn biết có lẽ đã không còn cứu vãn được nữa, bởi vì hắn thậm chí còn cảm thấy, ngay lúc này đây, khuôn mặt hơi vuông của Vương Hạo Triết trước mặt... trông cũng khá là dễ thương.
"Tôi không thể đưa nó cho cậu." Đầu bếp nói với Vương Sâm Húc khi hắn định đi.
Người đàn ông để râu dê giơ ngón tay ra làm dấu "suỵt", ngăn câu hỏi của Vương Sâm Húc lại, "Đây là trò nhỏ của vợ tôi." Ông thở dài, lại mở gương ra lần nữa, vài giây sau, mặt gương cũ kỹ hướng về phía ông cũng ửng hồng.
"Ông cũng đang yêu à?" Vương Sâm Húc tiến lại gần, trêu đùa hỏi.
"Luôn luôn là vậy." Đầu bếp xoa xoa đuôi mắt, nhìn sắc hồng này rất tình cảm. "Ồ," ông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lắc đầu lia lịa với Vương Sâm Húc: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi yêu chủ nhân của tấm gương này, cô ấy trước khi mất đã trao nó cho tôi, nói rằng nếu nhớ cô ấy thì hãy mở gương ra xem, nó sẽ cho tôi câu trả lời."
Lòng Vương Sâm Húc chùng xuống, không biết lúc này nên nói gì, hắn chỉ có thể đứng ngây người tại chỗ, trên mặt vẫn còn nụ cười chưa kịp thu lại.
"Mắt là gương của tâm hồn, lúc cậu nhìn điện thoại vừa rồi, tôi đã thấy đôi mắt của chính mình mỗi lần trong tấm gương này."
"Cậu ta là ai?" Đầu bếp hất cằm về phía điện thoại của Vương Sâm Húc.
"Một... người bạn... quan hệ rất tốt."
"Ồ, thật vậy sao?" Vẻ mặt trêu chọc từ Vương Sâm Húc chuyển sang mặt đầu bếp, "Có vẻ cậu rất giỏi ra đề cho chính mình." Người đàn ông nói đầy ẩn ý.
Đáp án của câu đố pha trộn mọi cảm xúc, được mở ra trong đêm Giáng sinh chỉ có những vì sao, không ai hiểu được hai người đã bán mình ra thị trường, nhưng riêng tư lại không dám nói một câu đùa về tình cảm.
Hắn nói "cố lên", trước vô số ống kính và phóng viên, nhưng không dám nói trong riêng tư đây chính là cố lên.
Hắn nói "nhớ mày", trước hàng nghìn hàng vạn người coi stream, nhưng lại không dám nói đây chính là tao nhớ mày.
Đây là hai đề bài khó nhất, được kỳ vọng thực hiện trong chiếc bánh pudding Giáng sinh nhỏ bé, bởi vì tất cả những điều về bản thân, họ đều tin rằng có thể đạt được thông qua nỗ lực, chỉ có nút thắt trong tim về người kia sau nhiều lần đoán già đoán non thử thách, thực sự cần ngoại lực để giải.
Những hạt cát trắng nhỏ li ti trên bầu trời bay xuống, xoay tròn trên đầu hai người đang run lên vì lạnh, rồi lại rơi xuống từng mảnh, có cảm giác nhẹ nhàng hơn giọt mưa.
Cũng hiếm khi, Thượng Hải lại có tuyết rơi.
Vương Sâm Húc như phát điên, miệng nói "lạnh quá lạnh quá" một bên siết chặt cánh tay hơn, đầu hơi nghiêng qua, dùng đôi môi xoá đi khoảng cách gần trong gang tấc, giữa đôi mày trên trái tim, tuyết trên đỉnh đầu người hắn đã thích rất lâu.
"Ước nguyện của tao có vẻ sắp thành hiện thực rồi."
"Ước nguyện của tao có vẻ sắp thành hiện thực rồi."
[End]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro