Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2/ Về những nơi chưa từng được khám phá

Chap 2: Về những nơi chưa từng được khám phá.

Tim họ đang đập cùng một nhịp, một nhịp đập nguyên sơ và chân thành nhất tràn ngập căn phòng yên tĩnh, làm át đi tiếng ồn ào xa xăm của thành phố bên ngoài. Cả hai đều không nói lời nào, ánh trăng lướt qua tấm ga trải giường nhàu nhĩ và in những cái bóng dài chập chờn lên bức tường. Cơ thể hai người càng gần nhau hơn trước, hơi thở cùng hòa quyện, trái tim cùng đập chung một nhịp, nhưng không ai có thể nói một lời, như thể chính không khí này đang quá thiêng liêng để bị phá vỡ bởi bất kì âm thanh nào khác.

Khi hai người buông nhau ra, ánh mắt họ mang theo một chút lấp lánh nhẹ nhàng. Sangwon có thể thấy sự bối rối của chính mình phản chiếu trong ánh mắt Anxin. Anh chưa từng lên kế hoạch cho chuyện này, thậm chí còn không dám tưởng tượng nó có khả năng xảy ra, vậy mà giờ đây họ lại ở đây, cơ thể áp sát vào nhau với hai trái tim chung một nhịp đập. Nỗi hoài nghi bất chợt ập đến khiến anh lặng lẽ tự hỏi tại sao mọi thứ lại thay đổi đột ngột đến vậy.

Sangwon tìm kiếm trên khuôn mặt Anxin một chút hối hận hay do dự, nhưng anh chỉ thấy phản phất trong mắt cậu là thứ cảm xúc giống hệt chính mình. Anxin khẽ nhích người, hơi thở dồn dập khi cậu lùi lại một chút, đôi mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên. Sangwon chậm rãi nhìn vào ánh mắt ấy, tim anh đập thình thịch, ánh trăng làm dịu đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt thanh tú của Anxin, khiến đôi mắt cậu càng thêm mong manh và trong trẻo.

Không có sự giằng co và cũng không có sự chối bỏ nào, chỉ có hai người sững sờ trước những thứ tình cảm mà cuối cùng họ cũng có thể bày tỏ với đối phương, về sự im lặng nặng trĩu bởi những lời chưa nói và những khát khao chưa được đáp ứng. Bàn tay Sangwon vốn đang luồn vào tóc Anxin, giờ bỗng chuyển sang ôm lấy khuôn mặt cậu, ngón tay cái vẽ những vòng tròn mềm mại trên làn da ấm áp.

Ngón tay Anxin lướt xuống ngực Sangwon, cậu muốn tìm kiếm và khám phá mãi cho đến khi hai bàn tay cùng chạm vào nhau. Sự tương phản dữ dội và mạnh mẽ nhưng ấm áp và mềm mại trên làn da nóng hổi đang ướt đẫm mồ hôi, khiến một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Sangwon. Hơi thở anh dồn dập, đôi mắt anh mở to trước cái chạm nhẹ nhàng và tha thiết.

Môi Anxin lướt nhẹ xuống cổ Sangwon, cậu ngập ngừng rồi đưa lưỡi liếm xương quai xanh đến từng thớ thịt anh. Sangwon đáp lại theo bản năng, luồn tay vào tóc Anxin kéo cậu lại gần hơn, muốn thúc giục cậu mau tiếp tục. Một luồng hơi ấm lan tỏa bên trong anh, vừa quen thuộc vừa mới mẻ, khiến anh có thể cảm nhận nhịp tim đều đặn của Anxin đang áp vào tim mình như một lời hứa thầm lặng về một tương lai xa hơn nữa.

Cơ thể họ dán vào nhau, tứ chi đan xen như một nhịp điệu vô cùng cẩn thận. Môi Sangwon lại tìm đến hai cánh môi Anxin, anh tham lam và đói khát như thể những điều trước mắt chưa bao giờ là đủ. Lưỡi anh lần mò trong khoang miệng Anxin, tay anh lướt nhẹ trên làn da cậu, cố ghi nhớ từng đường cong.

"Sangwon hyung..." Anxin thở hổn hển, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy giữa khoái cảm xen kẽ sự bất an. Cậu khẽ cong người đón nhận cái chạm, cơ thể vô thức đáp lại dù tâm trí vẫn chưa kịp định hình những thứ đang diễn ra. Đôi mắt Anxin nhắm nghiền, dần mất đi cảm giác khi thế giới xung quanh mờ dần chỉ còn lại hơi ấm, hơi thở và hai người họ.

Lồng ngực Anxin lên xuống dồn dập, những ngón tay cậu bấu chặt vào lưng Sangwon, hông ép sát vào người anh càng khao khát mãnh liệt hơn. Cậu muốn sống trong khoảnh khắc này mãi mãi để được đắm chìm trong hương vị, cảm giác lẫn mùi hương của Sangwon.

Tay Sangwon lang thang một cách thèm muốn trên người Anxin, nấn ná ở nơi mỗi lần chạm vào đều khiến da thịt cậu muốn bốc cháy. Anh cắn nhẹ vào dái tai cậu, hơi thở nóng hổi, giọng nói trầm khàn. "Anh thích nghe em phát ra âm thanh vì anh." Răng anh lướt qua làn da mềm mại, và anh cảm thấy cơ thể Anxin căng cứng bên dưới mình. Một tiếng thở hổn hển khe khẽ thoát ra khỏi môi đối phương khi Sangwon cắn xuống cổ cậu, nhẹ nhàng để lại dấu vết ở cần cổ trắng ngần.

"Agh...anh ơi, đau quá." Anxin thở hổn hển, giọng nói pha lẫn giữa đau đớn và khoái cảm. Sangwon dừng lại, ánh mắt hướng về phía khuôn mặt Anxin, nhìn thấy gò má ửng hồng và đôi môi hé mở khiến anh khẽ mỉm cười.

"Xin lỗi em," anh thì thầm, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết hickey mình mới tạo ra, môi anh nấn ná trước khi rời đi, ánh mắt anh chứa đựng sự lo lắng xen lẫn ham muốn nhiều hơn nữa.

Nhìn dấu vết hồng phớt trên làn da của Anxin, Sangwon như bỗng thấy một niềm vui hiện từ hư vô, như thể anh đang nắm giữ trong tay một thứ gì đó quý giá và vô cùng mong manh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc làm tình lại mang đến cảm giác phấn khích đến thế, nhất là với một người thực sự khao khát và yêu thương anh, khiến Sangwon tự hỏi tại sao định mệnh lại không mang Anxin đến với anh sớm hơn.

"Zhou Anxin," anh thì thầm, giọng trầm và khàn khàn, tay ôm lấy gò má người đối diện, ngón tay cái vuốt nhẹ. Hơi thở của Anxin ngừng lại, đôi mắt nhắm nghiền rồi lại mở ra nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Sangwon. "Sao vậy anh?" cậu thì thầm đáp lại.

Ngón tay cái của Sangwon vẽ những đường nét dịu dàng, ánh mắt dò xét. "Anh muốn em," anh nói khẽ, giọng gần như đang thì thầm. Lời nói vụt ra trước khi Sangwon kịp ngăn lại, một câu bày tỏ không hề phòng bị nở rộ trong sự tĩnh lặng.

Ánh mắt Anxin thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Sắc đỏ lan khắp gò má, đôi mắt hơi mở to để cho Sangwon biết anh không phải là người duy nhất có mong muốn đó.

"Cục cưng ơi," Sangwon lại thì thầm, giọng nhẹ nhàng như đang cầu xin, vừa giống như câu hỏi vừa giống một lời hứa hẹn.

Môi anh tìm đến Anxin với sự thôi thúc mãnh liệt, như thể nếu buông tay đối phương sẽ khiến cho thế giới quay cuồng. Lưỡi hai người quấn lấy nhau, cùng nếm thử hương vị bên trong khoang miệng và trêu chọc nhau, cho đến khi cơ thể Anxin mềm nhũn dưới thân Sangwon như muốn tan chảy trong hơi ấm của sự gần gũi.

Môi Sangwon lướt một đường, cắn nhẹ và hôn dọc theo cần cổ Anxin, tay anh tự tiện lướt khắp từng centimet trên người cậu, cố ghi nhớ từng đường cong và đường nét cơ thể đối phương.

Sangwon di chuyển xuống thấp hơn thẳng một đường xuống hõm eo Anxin và cảm nhận được sự run rẩy của cậu dưới sự từng cái chạm của chính mình. Anh liếc nhìn lên và thấy cậu đang nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau, hơi thở đứt quãng và gấp gáp.

"Em cũng muốn anh," giọng Anxin khẽ run rẩy, chỉ một tiếng thì thầm nhưng lại như giáng xuống đòn chí mạng lên tâm trí Sangwon. Sức nặng của những lời nói ấy đè nặng lên tâm hồn họ như một lời hứa được giấu kín mà cả hai đều không thể rút lại.

Sangwon lại nhìn Anxin, ánh mắt trở nên u ám vì dục vọng cùng đôi môi sưng phồng vì nụ hôn. Anh thấy nỗi khao khát cháy bỏng bên trong mình, hơi thở dồn dập hơn vì anh biết rằng đây không phải là tình cảm đến từ một mình anh.

Ngón tay anh lướt qua cạp quần short của Anxin rồi từ từ kéo xuống, làn da bên dưới lộ ra, đông cứng lại dưới cái chạm nhẹ của anh. Mắt Anxin mở to, dịch nhờn đã làm chiếc quần lót bên trong trở nên óng ánh. Ánh mắt Sangwon thèm khát lướt qua đó, từng đường cong, từng thước đo trên cơ thể cậu đều đáng được anh tôn thờ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể của người khác, và anh bỗng cảm thấy được an ủi khi thấy kích cỡ của mình hoàn toàn vừa vặn với Anxin.

Mượn đường nét trên quai hàm của Anxin, Sangwon thì thầm, "Em thật xinh đẹp", giọng anh gần như không thể nghe rõ.

Anh cúi xuống trao cho Anxin một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy hứa hẹn trước khi hơi lùi lại, mắt tìm kiếm Anxin nhỏ bên dưới.

________________________

Cơ thể họ vẫn áp sát vào nhau, má Anxin hơi đỏ cùng làn da ửng hồng. Ánh mắt Sangwon liếc nhìn cậu, chậm rãi và thận trọng, có khi anh vô tình bắt gặp hơi thở gấp gáp, hoặc có khi nhìn thấy lồng ngực phập phồng không đều.

Anh cúi xuống, môi lướt nhẹ trên xương quai xanh của Anxin, đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng rồi lại hăm hở trên làn da ấm áp. Sự tương phản này khiến Anxin khẽ rùng mình, cơn run rẩy dưới thân Sangwon rõ ràng như một lời cầu xin thầm kín.

Một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ hai cánh môi, hai tay cậu nắm chặt ga trải giường đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, cậu cố gắng kìm nén những âm thanh muốn tuôn ra, nhưng chúng quá lớn và quá tuyệt vọng để có thể nhẫn nhịn. Sangwon áp bàn tay thon dài lướt nhẹ trên môi cậu. "Suỵt, bé ơi," anh thì thầm, giọng trầm ấm đều đều xoa dịu sự khẩn thiết của người bên dưới.

Anh không muốn dập tắt niềm vui của Anxin, nhưng anh chỉ muốn giữ cậu và những thứ thuộc về cậu cho riêng mình, tránh xa những đôi tai tò mò trong ký túc xá. Anh lại áp môi mình vào Anxin, ngón tay đan vào tóc cậu, nụ hôn dần sâu hơn như thể đó là điều duy nhất giữ họ lại với nhau.

Tiếng nức nở khe khẽ của Anxin tan thành tiếng rên rỉ, cơ thể quằn quại dưới sự vuốt ve của Sangwon. "Anh ơi, làm ơn..." cậu thì thầm, giọng khàn khàn, van nài mà không nói thêm lời nào. Sangwon có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang siết chặt thứ bên trong mình, mắt nhắm nghiền, má ửng hồng vì hơi nóng đang dâng lên.

Vừa đủ lùi lại, Sangwon nhìn thẳng vào mắt Anxin. "Nói cho anh biết bây giờ em muốn gì," anh gầm gừ, giọng khàn đặc chất nguyên thủy.

Sangwon say sưa với những âm thanh ấy, với sự mê hoặc trong những lời đầu hàng của Anxin, nhưng anh cần những lời nói ấy, cần nghe được lời cầu xin từ người đang chiếm trọn sự chú ý của anh.

Anxin không nhịn được mà rên rỉ, đầu lưỡi lướt qua những ngón tay Sangwon, dụ dỗ chúng đưa vào miệng cậu. Mỗi lần chạm từ Sangwon đều như chất kích thích, dịu dàng mà sắc bén, mãnh liệt mà nhẹ nhàng. Lưỡi cậu xoay tròn mút mát khiến Sangwon điên cuồng vì ham muốn.

Những cái vuốt ve bên dưới người thương trở nên thất thường hơn, anh di chuyển sâu xuống gốc rễ và vuốt ve nơi ấy dai dẳng hơn. Tiếng rên rỉ của Anxin dần chuyển thành tiếng khóc lóc, lưng cậu cong lên, những ngón tay bấu chặt vào ga trải giường khi bản thân sắp xuất ra dòng tinh nóng hổi.

Nhìn cậu trần trụi và yếu đuối như vậy khiến Sangwon nổi lên một ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Anh muốn chiếm hữu từng âm thanh, từng hơi thở thoát ra khỏi đôi môi ấy và tất cả mọi thứ thuộc về cậu.

Biểu cảm mê hoặc của Anxin khiến Sangwon bắt đầu tăng tốc. Thật ra anh chưa bao giờ thích bất kỳ sự gần gũi thân mật nào, nhưng khi nhìn thấy Anxin, nhìn thấy cậu bày ra dáng vẻ phụ thuộc vào mỗi mình anh, thấy thân thể trần trụi trắng trẻo của đối phương bên dưới thân mình, anh đã thay đổi suy nghĩ. Anxin đối với chính anh là hiện thân của vẻ đẹp và khoái lạc.

Rồi cậu thật sự xuất ra, một dòng tinh dịch ấm trắng xóa bắn lên khuôn mặt đỏ bừng của Sangwon. Anh lùi lại, cười khẽ thích thú với hơi thở dồn dập. "Em bừa bộn quá," anh giở giọng trêu chọc, đôi mắt tinh nghịch khi nhìn xuống tay mình, tim đập thình thịch vì thỏa mãn.

Nhưng khi đã dần tỉnh táo hơn chút, khi hơi thở của họ chậm lại, thực tại lại ùa về. Tâm trí Sangwon vẫn bị cuốn theo, anh không còn sự phòng vệ hay e ngại nào nữa. Anh nghiến chặt hàm, dùng chiếc khăn khô lau sơ bàn tay rồi lục lọi tủ tìm bao cao su và chất bôi trơn, nhưng chúng không vừa, kích cỡ quá nhỏ so với anh. Nỗi hoảng loạn thắt chặt lồng ngực, sự thôi thúc muốn gần gũi đang đấu tranh với nỗi sợ hãi về thực tế đột ngột.

Anh nhìn thẳng vào mắt Anxin, giọng nói dịu dàng mang chút áy náy. "Xin lỗi em, tất cả những thứ này đều không vừa với anh. Em vẫn muốn...tiếp tục chứ?" Câu hỏi thăm dò ngắt quãng vô cùng nặng nề.

Ánh mắt Anxin không hề dao động, cậu gật đầu, giọng nói bình thản. "Em tin anh," cậu thỏ thẻ.

Những lời ấy như một cú đấm giáng xuống trí óc Sangwon khiến anh vừa phấn khích vừa sợ hãi. Chưa từng có ai hoàn toàn tin tưởng anh đến thế, điều đó khiến anh muốn vươn lên chứng minh cho cậu thấy anh có thể khiến cảm thấy sung sướng, nhưng đồng thời cũng đè nặng lên ngực anh một trách nhiệm vừa mới mẻ vừa thô ráp.

Hít một hơi thật sâu, Sangwon lấy lại bình tĩnh. Anh chưa từng chuẩn bị cho chuyện này, chưa từng nghĩ mình sẽ muốn một người đến nhường này. Ánh mắt anh tìm kiếm sự ngờ vực trên khuôn mặt Anxin, nhưng không có gì cả, chỉ có sự tin tưởng và chấp nhận lặng lẽ.

Anxin liếc nhìn kích cỡ bao cao su và nghĩ đến kích thước tương đồng của cả hai. Cậu thở ra nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Anh đừng lo lắng, em chỉ muốn cảm thấy gắn kết với anh thôi." Trong đầu, cậu đoán kích cỡ của hai người khoảng 4 - 5 inch nếu xét đến vóc dáng tương tự.

(1 inch = 2,54 centimet)

Nỗi hoảng loạn len lỏi trong Sangwon khi anh nghĩ rằng có lẽ mình quá nhỏ so với cậu, nhưng khi anh ngước lên và bắt gặp ánh mắt dịu dàng, thấu hiểu của Anxin, về những lời lẽ yêu thương thầm kín mà cậu muốn rì rầm vào tai anh khiến Sangwon cảm thấy vô cùng yên tâm. Anh nở nụ cười, một nụ cười chậm rãi cong lên thành một hình vòng cung đẹp mắt.

"Em cứ yên tâm nhé," anh vừa nói vừa nhấc chân cậu vác lên vai, để lộ hoàn toàn thân dưới trần trụi. Anh lại nếm thử hương vị của cậu, những nếp gấp ấm áp hồng hào bên dưới co rút liên tục như thể đang háo hức cầu xin anh hãy tiến vào sâu hơn.

Lưỡi anh lướt nhẹ, lần mò, trêu chọc động nhỏ hồng hồng đang căng cứng và khao khát nhiều hơn nữa của Anxin. Cậu run rẩy dưới thân anh, những tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra. Sangwon nín thở, mắt mở to khi thấy làn da ửng hồng lan tỏa khắp cơ thể Anxin, sống lưng cong cong cùng luồng điện vô hình lơ lửng trong không khí.

Anh tiến sâu hơn vào bên trong, khám phá sức nóng trơn trượt và cảm nhận từng mép thịt mê hoặc của Anxin, lắng nghe tiếng thở gấp và rên rỉ phát ra tử kẽ răng cậu.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau, "em ổn chứ cục cưng?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, tay với lấy chai dầu bôi trơn. Anxin gật đầu, im lặng ngầm đồng ý. Sangwon cẩn thận đổ một chút gel lên bàn tay và luồn những ngón tay thon dài vào động nhỏ rồi chậm rãi duỗi ra.

Đau đớn và khoái cảm thoáng qua trên khuôn mặt Anxin, hơi thở cậu dồn dập và gấp gáp. "Ư, anh ơi, em sẵn sàng rồi mà," cậu thở hổn hển, cơ thể dần thích nghi với độ sâu của ba ngón tay đang ra vào bên dưới.

Sangwon vẫn giữ vững tốc độ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. "Chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước thì tốt hơn," anh trấn an cậu trước khi đưa ngón thứ tư vào, tay còn lại nắm chặt lấy hông Anxin. Sự kháng cự mạnh mẽ nhường chỗ cho khoái lạc, Anxin thở hắt ra, run rẩy và đầu hàng.

Ngón tay ra vào liên tục, động huyệt bên dưới của Anxin cứ siết chặt rồi lại thả lỏng. Sangwon nắm chặt dương vật của mình, đầu khấc trơn ướt vì dịch nhờn. Anh hướng đầu dương vật vào cửa hậu của Anxin rồi từ từ ấn vào, cảm nhận sự kháng cự của lỗ nhỏ trước khi đút vào sâu hơn, lấp đầy bên trong cậu từng chút từng chút một.

Anxin khẽ thốt ra tiếng rên nhè nhẹ, cậu úp mặt vào gối cố gắng ngăn những âm thanh đang chực trào thoát ra. Đôi mắt Sangwon tối sầm lại vì ham muốn, dõi theo từng cơn run rẩy của Anxin rồi điều chỉnh tư thế khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sangwon thì thầm, "Em vẫn ổn chứ? Chúng ta có thể dừng lại nếu em muốn." Ánh mắt dò xét của anh lướt qua khuôn mặt Anxin. Sự yếu đuối và tin tưởng hòa lẫn với cảm xúc do dự. Sangwon biết kích cỡ của bản thân dày và dài hơn mức trung bình của một chàng trai Hàn Quốc, vì thế anh vô kiên nhẫn chờ đợi Anxin thả lỏng hoàn toàn.

Anxin ngọ nguậy trên giường trông vừa thú vị vừa kích thích. Sangwon cúi xuống, giọng thì thầm nhỏ nhẹ chỉ dành cho mỗi mình cậu. "Em cảm nhận được rồi phải không? Anh đã nói với em rồi mà, lúc nãy chỉ là khởi đầu thôi."

Má Anxin đỏ bừng, mắt cậu mở to, vừa ngượng ngùng vừa phấn khích. Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cơ thể lại phản bội sự cố gắng ấy. Anxin áp tay lên bụng, ngón tay lướt qua đường viền của một khối u đang hình thành bên trong. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói phát ra lại to hơn so với dự tính, một tiếng kêu hụt hơi làm thu hút sự chú ý của các thực tập sinh khác ở bên ngoài.

"Ahh... Em có thể cảm nhận được anh đang ra vào bên trong em, Sangwon hyung ơi. Nó rất...sâu và em có thể chứng kiến toàn bộ luôn."

Khi bàn tay Sangwon chạm vào bẹn đùi của cậu, tim Anxin đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở dồn dập khi cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Anxin có thể cảm nhận được hơi ấm từ những cái chạm của Sangwon, về cách mà những ngón tay anh chạm vào nơi kín đáo nhất của cậu. Nó khiến những cơn sốc khoái cảm và ham muốn chạy dọc khắp mạch máu Anxin. Cậu cố giữ giọng bình tĩnh nhưng cuối cùng chỉ đọng lại là tiếng thở hổn hển và thanh âm nức nở: "Anh ơi, chậm thôi...làm ơn."

Mắt Sangwon tối sầm lại, tay anh siết chặt đùi Anxin khi anh cúi người xuống, giọng anh khẽ thì thầm bên tai cậu. "Nhưng em thích nó mà, phải không, hửm?

"Cảm giác này dễ chịu không, em yêu?" Sangwon thì thầm, giọng anh trầm khàn trong căn phòng yên tĩnh. Anh cúi xuống, môi lướt nhẹ trên tai Anxin, hơi thở ấm áp và đều đặn.

"Thả lỏng nào, để anh cho vào sâu hơn nhé," anh thì thầm, giọng trầm khàn tràn ngập sự an ủi mà anh thậm chí không nhận thức được. Sangwon dừng lại, chờ đợi cơ thể Anxin mềm nhũn và đầu hàng trước những cái chạm của anh, đồng thời cũng cảm nhận hơi thở Anxin trở nên dồn dập, căng cứng rồi dần dần, sự kháng cự đã tan biến hoàn toàn.

Thân thể Anxin buông lỏng, mở ra hết toàn bộ trước mắt anh, nhưng góc độ lại khá kì quặc, bởi vì tư thế của hai người đang quá lạ lẫm. Với tư thế hiện tại, rất khó để xỏ xuyên Anxin, người đang ở tư thế bò về phía trước, theo ý anh muốn. Thay vào đó, anh đề xuất một tư thế khác khi anh có thể nhìn rõ Anxin hơn.

"Em quay người lại đi," Sangwon thì thầm, giọng anh trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Anh xoay hông, rút từng chút từng chút khỏi người Anxin, cảm nhận sự co rút của người nọ siết chặt quanh dương vật mình. Sangwon cúi xuống, nắm lấy hông Anxin và dẫn dắt cậu cho đến khi cậu ngồi hẳn lên người anh. Ánh mắt Sangwon hướng về phía ánh mắt Anxin khi anh chạm vào cậu, một vệt ửng hồng nhẹ lan trên má.

Anxin cắn môi, hơi thở dồn dập khi cố gắng kiểm soát cơn đau châm chích và sự khó chịu bên dưới. Mặc dù đã bôi trơn và chuẩn bị rất kỹ, song đầu khấc phình to của Sangwon vẫn kéo căng quanh những nếp nhăn dưới động huyệt của Anxin, khiến cậu nhăn mặt vì cảm giác khó chịu. Anxin vô cùng căng thẳng, những ngón tay cậu bấu chặt vào lồng ngực Sangwon để lại những vết in hình trăng lưỡi liềm trên da anh.

Sangwon mở miệng, giọng anh trầm thấp, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Anh đưa tay lên áp vào gò má Anxin, ngón tay cái anh vân vê da thịt nhè nhẹ. Anxin gật gật đầu, mắt không rời khỏi ánh nhìn của Sangwon. "Chỉ...chỉ cần cho em một vài phút để làm quen thôi," cậu thở ra, cơ thể vẫn đang cố gắng thích nghi với sự xâm nhập.

Sangwon gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và kiên nhẫn. "Em đang làm tốt lắm, bé yêu." Anh thì thầm, giọng nhẹ nhàng đầy an ủi. Sangwon có thể cảm nhận được sự căng thẳng bên trong cơ thể Anxin, về các cơ bắp của cậu siết chặt, cố gắng thích nghi với kích thước hơi quá cỡ của Sangwon. Anh biết rằng đây là điều mới mẻ đối với Anxin, rằng cơ thể cậu cần thời gian để thả lỏng, để làm quen.

Ánh mắt Sangwon dò xét Anxin, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự khó chịu hay bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh cần chậm lại. Nhưng anh chỉ nhìn thấy đôi má Anxin ửng hồng nhè nhẹ cùng với hơi thở gấp gáp của cậu, và anh biết mình đã gần đến đích, gần đến nơi rồi.

"Ổn không em?" Sangwon thì thầm, giọng trầm khàn. "Cho anh vào nhé." Anh cảm thấy cơ thể Anxin căng cứng bên dưới mình, rồi từ từ, thật chậm rãi, anh cảm thấy sự kháng cự tan biến hoàn toàn.

Sangwon thúc vào từng chút một, những ngón tay anh nắm chặt hông Anxin. Anh cảm thấy cơ thể Anxin đang dần thả lỏng ra để thích nghi với kích thước của chính mình, và anh cảm nhận được hơi ấm áp chặt chẽ của cậu đang bao bọc lấy anh. Sangwon rên rỉ, một âm thanh trầm thấp vang lên trong lồng ngực, đó không phải gì khác chính là âm thanh của khoái cảm và sự nhẹ nhõm. "Cuối cùng anh cũng được ở bên trong em...cuối cùng cũng được rồi," anh thì thầm, giọng anh nhỏ gần như không thể nghe thấy.

Anh thấy khuôn mặt Anxin đang nhăn nhó, mắt cậu nhắm nghiền, cắn cắn môi. "Em chặt quá," Sangwon thì thầm với giọng đầy hãnh diện và cảm kích. Anh có thể cảm nhận từng tấc da tấc thịt, từng nhịp đập, từng cơn run rẩy của Anxin đều vì anh khi cậu cố thích nghi với kích thước của anh.

Sangwon cúi xuống, môi lướt nhẹ trên trán cậu, một nụ hôn dịu dàng vừa an ủi vừa hứa hẹn. "Suỵt...nhỏ tiếng thôi," anh thì thầm, giọng anh như tiếng rên rỉ trên làn da Anxin. "Em làm tốt lắm. Cứ thở đều như thế nhé, được không em?"

Anxin gật đầu, hơi thở cậu trở nên gấp gáp khi cố gắng thư giãn để Sangwon có thể tự do ra vào.

Những cú thúc của Sangwon ban đầu chậm rãi, nhịp nhàng khiến Anxin khẽ rùng mình và dần quen với sự xâm nhập. Sangwon nhìn cậu, đôi mắt anh tối sầm vì ham muốn, quai hàm nghiến chặt khi anh cố gắng giữ bình tĩnh. Song càng lúc, những cú thúc của anh càng trở nên thất thường, cơ thể anh như mất trí khi bị ham muốn thể xác dần chiếm lấy.

Với từng cú thúc, Sangwon cảm thấy dương vật mình căng cứng, sức ép chặt chẽ từ vách thịt bên trong Anxin đẩy anh đến gần khoái lạc mụ mị hơn. Anh cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên trong cơ thể, sung sướng cuộn trào trong xương tuỷ và sẵn sàng để bùng nổ. Sangwon đưa tay xuống nắm lấy dương vật Anxin và vuốt ve theo từng cú thúc vào. Hơi thở của cậu nghẹn lại, căng cứng khi Sangwon nắm lấy thân dưới của mình.

Cơ thể Sangwon bắt đầu mất kiểm soát khi khoái cảm dâng trào. Bụng anh thắt lại, những dòng tinh dồn nén bên trong sắp được giải phóng. Với cú thúc cuối cùng vào nơi sâu nhất, Sangwon gầm gừ, dương vật anh rung lên khi tuôn ra đợt tinh dịch đặc quánh thứ hai bên trong Anxin một chút rồi rút ra, để những gì còn sót lại chảy xuống tấm ga trải giường bên dưới.

Cơ thể họ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở đứt quãng và không đều. Sangwon từ từ rút ra, dương vật mềm nhũn khi anh ngã xuống lồng ngực Anxin, đầu tựa vào ngực chàng trai bên dưới kia. Tai áp vào tim và nghe thấy tiếng trái tim cậu đang đập vô cùng đều đặn và mạnh mẽ. Bàn tay Anxin luồn vào mái tóc anh, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xuống đường viền hàm dưới.

Mắt Sangwon nhắm nghiền, tim vẫn đập thình thịch khi anh cố gắng lấy lại hơi thở. Anxin khẽ chuyển động bên dưới thân anh, lồng ngực cậu phập phồng.

"Em không thể tin đó là sự thật," An Xin thì thầm. Sangwon thì thầm, phả hơi thở nóng ấm vào làn da cậu, "anh cũng vậy, chắc là ông trời đã định sẵn chúng ta phải ở bên nhau."

Anxin khẽ cười khúc khích, âm thanh cậu trầm thấp trong trẻo. "Ý anh là sao? Em cứ tưởng anh ghét em chứ."

Sangwon ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt mang chút ấm áp, tĩnh lặng và trần trụi.

"Em nghĩ chúng ta được coi là đối thủ của nhau," Anxin nhìn thẳng vào mặt anh, cậu nói.

"Anh chưa bao giờ muốn thế," Sangwon thì thầm. Ngón tay cái anh lướt nhẹ trên má Anxin. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu. "Anh chưa bao giờ muốn làm em cảm thấy tổn thương."

Anxin mỉm cười nhẹ với anh: "Em không hối hận về chuyện hôm nay đâu."

Sangwon nhìn cậu chằm chằm trong sự im lặng. Có một sức nặng thị giác nào đó hiện diện, dày đặc và không thể nói thành lời. Anh nhìn thấy sự yếu đuối của Anxin và cảm thấy chính mình cũng đang yếu đuối vô cùng.

Anxin nuốt nước bọt. "Sao thế?"

Sangwon nín thở.

"Chỉ vì một nụ hôn thôi sao?"

Tim Anxin đập thình thịch. Cậu muốn hỏi gì đó nhưng nỗi sợ hãi khiến cậu chỉ biết im lặng.

Sangwon thì thầm, "Nó không phải chỉ là một nụ hôn đơn thuần đâu, phải không em?"

Có một nhịp lặng, rõ ràng như một chốc khoảnh khắc trước cơn mưa.

Sangwon quay lại nhìn cậu, mắt nhắm hờ, nụ cười nhếch mép nở ra — một thứ cảm giác quen thuộc xen lẫn khó chịu và ấm áp.

Anxin giật mình: "Chuyện gì vậy ạ?"

Nụ cười của Sangwon tắt dần. "Lần này anh có cảm giác khác, nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm hơn."

Anh cúi xuống, hơi thở anh phả vào môi Anxin. "Nói anh biết em ghét anh đến mức nào, rồi anh sẽ trả lời."

Anxin nuốt nước bọt. Cảm xúc của cậu đang hoàn toàn trần trụi, sự căng thẳng bỗng chốc dâng lên.

Cậu hít vào. "Em không thể,  không thể nói dối anh, Sangwon hyung. Em chưa bao giờ ghét anh, em chỉ sợ thôi."

Ánh mắt Sangwon lóe lên.

"Vậy thì đó là chuyện gì?"

Anxin do dự một chút rồi thành thật trả lời. "Em vẫn chưa biết, nhưng đó không phải là cảm giác ghét anh. Đó chỉ là...thứ gì đó khác."

Ánh mắt Sangwon nhìn cậu khó hiểu, nhưng ẩn sâu bên trong lại có cảm giác dịu dàng, về một thứ cảm xúc vô cùng vững vàng.

Anh cúi xuống gần hơn, môi anh lướt nhẹ trên tai Anxin. "Tốt. Vì anh nghĩ em vẫn chưa xong với anh đâu."

Trước khi Anxin kịp trả lời, Sangwon đã di chuyển, anh trườn lên người cậu lần nữa, đôi môi nóng bỏng và thèm khát áp lên cổ Anxin. Lần này chậm rãi và mãnh liệt hơn, như thể anh đang cố chứng minh điều gì đó hoặc đang đánh dấu lãnh thổ, đánh dấu toàn bộ thân thể cậu như ngầm khẳng định cậu chỉ thuộc về duy nhất một mình anh.

Anxin thở hổn hển, tay ôm chầm qua lưng Sangwon, những ngón tay cậu bấu chặt lấy da thịt, rên rỉ trên vai anh, cơ thể cong lên dưới sức nặng của từng cái chạm.

Cơ thể họ cùng chuyển động theo một nhịp qua nhanh và quá nguy hiểm, đến nỗi thứ đó có thể phá vỡ rào cản được xây dựng cẩn thận giữa hai người họ. Và ngay khi Anxin thét lên vì khoái cảm, Sangwon gầm gừ bên tai cậ, trầm thấp và nóng nảy:

"Vậy thì hãy chứng minh cho anh thấy là em đang thực sự nghiêm túc."

________________________

Sáng hôm sau, ký túc xá ồn ào với những giọng nói ngái ngủ và mùi đồ ăn hâm nóng nồng nặc từ cửa hàng tiện lợi. Ngày cuối cùng của buổi tập Whiplash đã đến, các TTS lê bước ra khỏi phòng tắm và đi đến phòng tập với năng lượng uể oải thường thấy.

Nhưng có điều gì đó khác biệt giữa Sangwon và Anxin. Không có gì để nói và cũng không cần phải nói. Họ vẫn giữ khoảng cách, nhưng không khí giữa hai họ lại mang đến một điều gì đó khan khác ngày thường.

Trên sân khấu, từng động tác của hai người hòa quyện với sự uyển chuyển và thuần thục. Mỗi nhịp xoay, mỗi hơi thở giữa các nhịp điệu đều đều nhịp nhàng như kim đồng hồ phối hợp với nhau.

Kim Jun Seo huých vai Leo đang đứng bên cạnh. "Em muốn cược bao nhiêu là họ đã 'đánh nhau' vào tối qua?"

Leo cười thầm. "Em cược năm mươi. Nhìn tai Anxin kìa, em ấy gần như một con tôm luộc đang phát sáng rồi."

Thực tế chứng minh họ không hề sai. Anxin hôm nay luôn tránh giao tiếp bằng mắt, cậu kéo mũ len xuống thấp, ngón tay nghịch dây đeo micro. Ngược lại, Sangwon bước đi như thể đang che giấu thứ gì đó mà không ai có thể biết.

Yumeki cũng bắt sóng được, sau khi kết thúc chạy dây, anh vỗ lưng Sangwon, cười toe toét. "Chắc hai đứa cuối cùng cũng nói chuyện xong rồi. Anh mừng cho hai em."

Sangwon cười khẩy, giọng nhỏ cố ý chỉ để mình Anxin nghe thấy. "Ừ, chúng ta có nhiều điều muốn nói mà, phải không, em Xin?"

Anxin đỏ mặt, mắt liếc đi chỗ khác. "Vâng, tụi em đã nói chuyện với nhau rất nghiêmctucs."

Yumeki cười. "Tốt lắm. Mấy người làm tụi anh căng thẳng quá."

Khi những người khác quay trở lại đội hình, Sangwon nghiêng người lại gần hơn một chút, vừa đủ để Anxin cảm nhận được hơi ấm của anh trên cánh tay cậu.

"Em vẫn còn sợ à?" anh thì thầm.

Anxin không trả lời ngay, nhưng rồi cậu ngẩng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt Sangwon.

"Không phải chuyện của anh."

Mọi thứ sau đó thật yên tĩnh, nhưng nó lại tác động đến Sangwon mạnh mẽ hơn bất kỳ lời bài hát nào họ từng luyện tập, cùng nhau.

________________________

tr ơi cuối cùng cũng trans xong fic này 😭 như đã hứa thì vẫn kịp up trước khi ep 4 công chiếu nhá =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro