Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


03.

"Cảnh quay đêm nay chủ yếu là của Bùi Quyết. Vì đây là cảnh rượt đuổi trong mưa, Tiểu Chu, con nhất định phải chú ý an toàn khi quay, ăn tối xong hãy đến gặp thầy dạy võ thuật để tập luyện chi tiết, đảm bảo động tác được mượt mà."

Mưa vẫn tiếp tục rơi bên ngoài, từng giọt từng giọt rơi xuống khiến người ta bực bội.

Trời Giang Nam vốn như vậy, cả thành phố như chìm trong làn sương mù nước non trùng điệp, mờ mờ ảo ảo đến mức không thể nhìn rõ, ngay cả con người cũng vậy.

Trời đã dần tối, đoàn phim bật đèn, vài thiết bị đã được chuẩn bị sẵn sàng bên vệ đường.

Chu Chí Hâm ngồi trong chiếc lều nghỉ của diễn viên chính, một chiếc ghế nhựa đơn giản, một chiếc chăn mỏng chống lạnh và một quyển kịch bản dày đặc ghi chú.

Bỏ mặc tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, Chu Chí Hâm chỉ cúi đầu ôm lấy ly nước gừng còn lại một nửa trong tay, chăm chú nhìn vào kịch bản.

Diễn viên đóng chung với cậu vừa từ một đoàn phim khác vội vã qua đây, vừa bước vào cửa đã thốt lên một tiếng kinh ngạc: "Wow, cậu chính là Bùi Quyết phải không?"

Chu Chí Hâm ngẩng đầu theo tiếng nói, người đến là một diễn viên "mặt nam thần" nổi tiếng ở tuyến hai tuyến ba, trông có vẻ lớn tuổi hơn anh ta một chút, vẻ ngoài hơi lưu manh nhưng lại có khuôn mặt trẻ thơ với mái tóc ngắn ngủi, da hơi ngăm đen nhưng vóc dáng săn chắc thon gọn, vô cùng phù hợp với hình ảnh nhân vật trong phim.

Chu Chí Hâm muốn đứng dậy chào đón nhưng bị người kia xua tay từ chối: "Không cần không cần, cậu cứ ngồi đi."

Chu Chí Hâm kéo một chiếc ghế lại, ra hiệu cho anh ta cùng ngồi.

"Chào cậu, tôi tên là Trương Trạch."

"Chào anh, tôi tên là Chu Chí Hâm."

"Tôi biết. Chu Chí Hâm, thần tượng Idol siêu hot của công ty giải trí TF! Bạn gái tôi là fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu! Mỗi ngày đều lôi kéo tôi xem đủ loại video sân khấu của cậu!"

Chu Chí Hâm gãi đầu ngượng ngùng: "Cảm ơn anh nhiều nhé. Có cần tôi kí tặng cho bạn gái anh không? Hoàn toàn miễn phí."

Mắt Trương Trạch sáng bừng: "Thật thế ư?!"

Chu Chí Hâm gật đầu: "Ừm."

Trương Trạch lục tung túi quần áo, chỉ tìm được chiếc khăn giấy duy nhất. Cậu ấy bẽn lẽn đề nghị: "Hay là anh kí lên đây nhỉ?"

Chu Chí Hâm liếc nhìn, cầm bút ký ngay lên chiếc khăn giấy mà không chút do dự. Vừa ký xong, Trương Trạch đã vội vàng rút điện thoại ra chụp ảnh khoe bạn gái.

Chu Chí Hâm thấy Trương Trạch nhắn tin với bạn gái trên WeChat thật thú vị. Bỗng nhiên, anh ta đặt điện thoại xuống, quay sang Chu Chí Hâm và hỏi: "Đây là lần đầu tiên anh đóng phim phải không? Có căng thẳng không?"

Chu Chí Hâm có chút bất ngờ, suy nghĩ một lát rồi vẫn gật đầu theo tiếng lòng. Là một diễn viên gạo cội, dày dặn kinh nghiệm hơn anh, Trương Trạch ân cần dặn dò: "Đừng căng thẳng. Diễn xuất mà, là để cho cậu trải nghiệm những cuộc sống khác nhau của con người, tất nhiên sẽ có gánh nặng và áp lực tâm lý."

"Cảnh quay lát nữa tương đối gay cấn, cậu nhất định phải bảo vệ bản thân, chú ý an toàn. Tôi cũng sẽ hỗ trợ cậu về mặt cảm xúc, cứ thoải mái diễn xuất."

Nhìn nụ cười ngây thơ của Trương Trạch, Chu Chí Hâm băn khoăn hỏi: "Tôi có thể hỏi anh một câu được không?"

Bị giọng điệu đột nhiên cung kính làm choáng váng, Trương Trạch nghiêm túc đáp: "Hỏi đi."

"Chính là... Làm thế nào để nắm bắt tốt ranh giới giữa nhân vật và bản thân? Vì tôi có vẻ hơi khó thoát vai."

Trương Trạch nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Chu Chí Hâm, đang định lên tiếng an ủi, bỗng vô tình liếc thấy một bóng người nổi bật.

Anh khều khều cánh tay Chu Chí Hâm, gật đầu ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước: "Ê? Chẳng phải Lưu Diệu Văn sao? Sao tôi nhớ là tối nay không có cảnh quay của cậu ấy nhỉ?"

Hai người sát cánh nhau, khoảng cách gần đến mức Chu Chí Hâm có thể ngửi thấy mùi hương nước giặt quần áo thoang thoảng trên áo của đối phương. Cậu chỉ liếc nhìn một cái, không tự chủ được mà liếm môi khô.

Dư Tùng thu ô, đứng ngoài lều. Lưu Diệu Văn không nói một lời, cúi người đi thẳng vào. Anh nhìn Trương Trạch, mỉm cười nhẹ: "Vừa đến à?"

"Ừ, vừa từ phim trường khác qua đây." Trương Trạch đáp lời.

"Ăn tối chưa?"

"Trên đường đến đây có ăn gì chút ít. Này, sao cậu không về khách sạn? Giám sát công việc à?" Trương Trạch dường như rất thân thiết với Lưu Diệu Văn, hai người chào hỏi qua lại một lúc, Chu Chí Hâm ngồi một bên như người ngoài cuộc, chỉ biết lắng nghe.

Lưu Diệu Văn không trả lời câu hỏi của Trương Trạch, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lúc nãy tôi đi ngang qua phòng trang điểm, thấy cô giáo Tiểu Ngọc đang tìm anh."

Nghe vậy, Trương Trạch lập tức đứng dậy, than vãn: "Lỗi của tôi, chỉ lo đi gặp thần tượng xin chữ ký mà quên mất phải đi trang điểm." Nói xong, anh lại cười ngây ngô với Lưu Diệu Văn: "Cảm ơn cậu!"

Lưu Diệu Văn bình thản đáp: "Không có gì."

Sau khi Trương Trạch rời đi, Lưu Diệu Văn ngồi xuống chiếc ghế mà anh vừa ngồi. Chiếc áo khoác bò sẫm màu tỏa ra hương hoa hồng lạnh, thoang thoảng nhưng lại vô cùng dễ chịu.

Chu Chí Hâm ở bên cạnh rõ ràng cảm thấy cơ thể căng cứng, cả người gượng gạo chỉ biết cúi đầu nhìn kịch bản.

Gió đêm thổi nhẹ, cả hai đều im lặng, một người lặng lẽ nhìn kịch bản, một người nhìn ra ngoài trời mưa tầm tã. Khung cảnh đẹp mắt nhưng lại mang một cảm giác tinh tế khó nói thành lời.

Chu Chí Hâm không chỉ một lần lén lút nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt liếc qua. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, dưới sự đan xen của sáng tối, đường nét của anh được phác họa một cách hoàn hảo.

Trên đời này, làm thế nào mà tạo hóa có thể nặn ra một khuôn mặt với tất cả các đường nét đều hoàn hảo đến vậy, không tìm ra được một chút tì vết nào.

Lơ mơ, Chu Chí Hâm chỉ cảm thấy như có gì đó đè nặng lên ngực mình, khiến cậu nghẹn thở, không dám thở mạnh, sợ làm phiền vị thần này.

Nhưng không thể kiềm nén được mong muốn trong lòng, Chu Chí Hâm vặn vẹo góc trang giấy bằng ngón tay, suýt làm rách nó, chỉ để thốt ra một câu nhẹ nhàng: "Tiền bối, anh tìm em có việc gì không ạ?"

Giọng nói của cậu trong trẻo và mềm mại, nghe như viên kẹo bạc hà mát lạnh, vị ngọt và mát lạnh hòa quyện, dư âm vang vọng trong tâm trí người nghe.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ánh sáng: "Lát quay phim nhớ chú ý an toàn."

Khác với sự khách sáo và xa cách với người khác, không biết có phải Chu Chí Hâm nghĩ nhiều hay không. Mỗi lần Lưu Diệu Văn nói chuyện với cậu đều có cảm giác như đang dỗ dành trẻ con, rõ ràng hai người chỉ hơn kém nhau năm tuổi, nhưng lại có cảm giác như cha đối với con trai.

Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu trong khoảnh khắc này. Cảm giác mơ hồ này đã tồn tại giữa hai người từ lần đầu tiên họ gặp nhau, càng rõ ràng hơn khi ở riêng. Điều này khiến Chu Chí Hâm bỗng nhiên chút sợ quay cảnh tình cảm với Lưu Diệu Văn. Giống như tiếng tim đập mất kiểm soát lúc này, cậu sợ rằng sự nghiêm cẩn và thận trọng của mình cũng sẽ có một ngày đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có.

"Cảm ơn anh đã quan tâm." Chu Chí Hâm không nhìn anh, nhưng tai cậu lại dần dần ửng đỏ.

Cậu không tự nhiên đưa tay lên xoa xoa gáy, không ngờ hành động này lại mang đến cho Lưu Diệu Văn một cảm giác khó tả. Ánh mắt anh không hề rời khỏi phần gáy không tì vết đó, dưới làn da trắng mịn có thể lờ mờ nhìn thấy những mảnh xương mảnh mai được bao bọc bởi da thịt.

Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, không thể không nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới đè nén được sự mãnh liệt trong lòng.

"Còn nữa."

Lưu Diệu Văn nghiêng đầu né tránh ánh mắt, không cho phép bản thân suy nghĩ thêm về những điều khác, cũng là một cách che đậy sự bối rối: "Cảnh quay này là cảnh hành động gay cấn, còn gay cấn hơn bất kỳ nạn nhân nào em đã từng thủ vai trước đây, lại thêm vào đó là trời mưa, sẽ có rất nhiều yếu tố bất ngờ. Tất nhiên, yêu cầu đối với bản thân em cũng rất cao."

"Lần đầu tiên thử diễn xuất, mà lại là cảnh rượt đuổi và sát hại đầy kịch tính như vậy, em sẽ cần phải điều động rất nhiều cảm xúc và sức bùng nổ. Lời thoại là một chuyện, cách để bản thân nhanh chóng nhập vai và duy trì trạng thái nhân vật là điều em cần phải nỗ lực thực hiện ngay lúc này."

Lưu Diệu Văn nói chuyện với tốc độ đều đặn chậm rãi, mạch lạc rõ ràng, gần như sau mỗi câu ngắt đoạn đều sẽ dừng lại một hoặc hai giây, dành thời gian để suy nghĩ cho bản thân, vì vậy Chu Chí Hâm nghe rất chăm chú.

Cậu cũng hiểu rằng, đã quay "Hướng Dương" được ba tháng rồi, cảm giác nhập vai vào Bùi Quyết của cậu vẫn luôn thất thường. Điều kỳ diệu là mỗi lần đóng cảnh đối đầu với Lưu Diệu Văn, cậu lại có thể hoàn toàn đắm chìm trong đó, thậm chí sau khi đóng xong cũng không thể thoát vai.

Cảm giác giằng xé giữa vai diễn và bản thân này khiến Chu Chí Hâm ít nhiều cảm thấy đau khổ. Giống như Lưu Diệu Văn đã nói, cậu không thể duy trì trạng thái nhân vật trong thời gian dài, và do đó, việc nhập vai và thoát vai cũng vô cùng khó khăn.

"Tiền bối... Thực ra em..." Chu Chí Hâm vừa định nhờ Lưu Diệu Văn tư vấn cách vượt qua rào cản diễn xuất này, bỗng nghe tiếng Dư Tùng từ bên ngoài vọng vào: "Tiểu Chu, đến lượt cậu trang điểm rồi."

Lời nói bị cắt ngang, Chu Chí Hâm không khỏi có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, cậu cũng rất trân trọng những lời khuyên của Lưu Diệu Văn: "Cảm ơn anh đã chỉ bảo, em sẽ cố gắng."

Vẻ mặt nghiêm túc và chăm chỉ của cậu bé khiến người ta vô cùng yêu quý. Lưu Diệu Văn cong môi, che đi ý cười nơi khóe mắt, vẫn nhẹ nhàng như một người tiền bối đối với người mới: "Ừ, tôi tin em."

Nhìn Chu Chí Hân chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lưu Diệu Văn vội vàng lên tiếng: "Đồ của em."

"Để đây cũng được ạ, phiền anh trông nom giúp em, nếu anh thấy lạnh có thể đắp chăn của em."

Đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn nghe Chu Chí Hâm nói nhiều lời liên tục mà không hề né tránh. Anh vô cùng vui mừng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn bóng lưng Chu Chí Hâm rời đi, Dư Tùng mới dám hùng dũng bước vào. Vừa vào đã thấy trên vai Lưu Diệu Văn bỗng xuất hiện thêm một chiếc chăn lông hoạt hình Shinchan, họa tiết ngộ nghĩnh hoàn toàn không ăn nhập với chiếc áo sơ mi sang trọng của anh.

"Eo, sao cậu lại lén lút khoác chăn của người ta vậy?" Dư Tùng nói với vẻ hơi ghét bỏ.

Không ngờ đối phương chỉ liếc anh một cái, rồi lại ôm chặt chăn hơn, đôi mắt nhạt nhòa như muốn mắng người.

Thấy Lưu Diệu Văn không nói gì, Dư Tùng tưởng anh sợ lạnh nên nói: "Nếu cậu lạnh thì anh mang áo khoác cho cậu. Dù sao xe nhà anh cũng đỗ cách đoàn phim không xa. Nhìn tình hình tối nay thì chắc phải về khách sạn rất muộn."

"Em không lạnh." Lưu Diệu Văn nói.

"Không lạnh thì sao lại đắp chăn."

Lưu Diệu Văn không hề bận tâm, đưa tay vuốt ve chiếc chăn còn lưu lại hơi ấm của Chu Chí Hâm, ánh mắt dịu dàng nói: "Anh không thấy chiếc chăn này còn ấm hơn áo khoác à?"

Dư Tùng hơi sững sờ, một lúc sau, anh nhìn chằm chằm nói: "Lưu Diệu Văn, cậu là biến thái à?"

"Chú ý, các phòng ban! Chuẩn bị cảnh quay - Action! "

Tiếng ván gỗ vang lên chói tai, Trương Trạch hốt hoảng lao ra khỏi con hẻm tối tăm và ngã sõng soài xuống đất. Khuôn mặt anh ta trắng bệch vì kinh hãi, tiếng hét thất thanh vang vọng trong màn đêm: "Dừng lại! Đừng đến đây!

Quần áo trên người anh ta rách tả tơi tả, loang lổ những vết cắt bởi lưỡi dao sắc bén. Hình ảnh thảm hại của anh ta hiện lên thảm thương, khiến ai nhìn cũng xót xa.

Con dao rọc giấy ẩn trong bóng tối lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Tiếng sấm rền vang vọng bầu trời như báo hiệu cho một điềm gở. Trần Nghị run rẩy bần bật, cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào.

Bóng đen của một người đàn ông mặc áo mưa hiện ra từ trong màn đêm, tay cầm con dao sáng quắc. Chiếc mũ trùm kín mít che đi khuôn mặt, khiến Trần Nghị không thể nhận ra là ai. Mưa rơi tầm tã, nước chảy dài trên khuôn mặt người đàn ông. Khi hắn ta hất mũ lên, lộ ra đường nét góc cạnh và nụ cười rùng rợn.

"Trần Nghị," giọng nói Bùi Quyết vang lên trầm khàn như tiếng quỷ dữ từ địa ngục. Hắn ta siết chặt chuôi dao, gầm gừ: "Tao sẽ lấy mạng mày!

Bị dục vọng sinh tồn thôi thúc, Trần Nghị cố gắng gượng dậy bằng cả tay và chân. Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng bị tên sát nhân tóm lấy mắt cá chân, khiến anh ta mất thăng bằng và ngã vật xuống đất lần nữa.

Lồng ngực đau nhói dữ dội, Trần Nghị không kịp nếm trải cơn đau đó đã lật người tung một cú đá trúng cổ tay Bùi Quyết. Lợi dụng sự trì hoãn của đối phương, Trần Nghị lăn lóc bò trườn về phía trước.

Bùi Quyết đứng yên tại chỗ, thờ ơ nhìn cổ tay bị gãy của mình. Hắn ta vặn vẹo cổ một chút, dùng tay kia bẻ ngược cổ tay bị trật khớp về vị trí cũ.

Hắn ta cất tiếng khàn khàn: "Trần Nghị, mày không thoát được đâu."

"Có ai ở nhà không?! Mở cửa ra! Giết người rồi! Cứu tôi với!"

"Có người không?! Có ai không?! Giết... giết người rồi!"

"Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Đêm mưa ngõ tối, một người đang bị thương gõ cửa từng nhà. Nhưng dù anh ta gõ cửa và hét lên như thế nào, những cánh cửa sổ đó vẫn đóng chặt. Tiếng bước chân ngày càng đến gần sau lưng như tiếng kèn ma, khiến Trần Nghị sắp phát điên..

Đường cùng, anh ta bị dồn vào một ngõ cụt, thở hổn hển không ngừng. Mái tóc ngắn trên đầu ướt đẫm nước mưa, dính chặt vào da đầu, từng giọt nước chảy xuống không ngừng.

Chỉ chốc lát sau, Bùi Quyết đã đứng chặn ngay tại lối ra duy nhất của ngõ cụt. Trần Nghị cảm thấy cổ họng nghẹn lại, vị tanh nồng của máu trào lên khiến anh ho sặc sụa.

Bọt máu hòa cùng nước mưa chảy xuống cống rãnh bẩn thỉu.

"Rốt cuộc mày là ai? Tao không thù không oán với mày, tại sao mày muốn giết tao?!" Nhìn Bùi Quyết tiếp cận từng bước, Trần Nghị siết chặt nắm đấm.

Bùi Quyết không nói gì, chỉ phát ra tiếng cười trầm thấp, đáp lại anh ta chỉ có tiếng lách cách của lưỡi dao rọc giấy.

Trần Nghị nhìn lưỡi dao rọc giấy đã dính đầy máu tươi, bất lực nuốt nước bọt. Rõ ràng đối phương muốn lấy mạng anh ta, nếu anh ta không chết, hắn ta sẽ không bao giờ buông tha.

Đường cùng, Trần Nghị gạt nước mưa trên mặt, đôi mắt sắc bén dần nhuộm màu sát khí hung hãn: "Muốn giết tao ư? Vậy thì đến đây! Tao muốn xem xem, mày có bản lĩnh gì mà giết được tao!"

Lời nói chưa dứt, người đàn ông mặc áo mưa trước mặt đã lao vào anh ta như một cơn gió mạnh, lưỡi dao vung lên liên tục chực chờ cắt cổ họng anh ta, không chút do dự.

Trần Nghị tuy kinh ngạc nhưng may mắn là phản xạ không hề chậm lại, anh ta nghiêng đầu né tránh đòn chí mạng, mũi dao sát sạt lướt qua trước mắt anh ta một cách tàn nhẫn, chỉ chênh lệch một chút là có thể rạch nát đôi mắt anh ta.

Trần Nghị thuận thế nắm lấy cổ tay đối phương, xoay người nâng cao đầu gối và tung ra một cú đánh. Đối phương cúi người xuống, mượn lực đẩy anh ta ngã xuống đất.

Đầu ngón tay nắm lấy làn da mềm mại và mịn màng, trong khoảnh khắc tuột khỏi như cá, Trần Nghị lại lộ ra vẻ tiếc nuối. Anh ta nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, giọng điệu trở nên khinh miệt hơn nhiều: "Nhóc con, da mày mềm thế, không phải con gái à?"

Đối mặt với sự trêu chọc của Trần Nghị, Bùi Quyết bỏ ngoài tai, chỉ hung hãn đâm chém anh ta dữ dội hơn. Sau một hồi giao tranh, Trần Nghị không hề có lợi thế gì, ngược lại lại thêm nhiều vết thương trên người. Đòn đánh cuối cùng, trực tiếp rạch một vết thương dài 20 cm trên cẳng tay của anh ta, da thịt rách nát, lộ cả thịt.

"Chà, ra tay thật tàn nhẫn." Bị khơi dậy cơn giận dữ, Trần Nghị lợi dụng lợi thế về chiều cao và cân nặng của mình liên tục tấn công Bùi Quyết, lực đánh cùi chỏ kết hợp với đá ngang có sức sát thương cực lớn. Hơn nữa, người này rõ ràng biết đánh không lại, còn hay dùng những đòn hiểm.

Anh ta cố tình nhắm vào cổ tay của Bùi Quyết đã bị anh ta đá gãy trước đó, sau vài lần, cổ tay của Bùi Quyết bị bẻ cong một góc đáng sợ, có vẻ như xương đã gãy.

Con dao rọc giấy trong tay Bùi Quyết rơi xuống đất, Trần Nghị nhân lúc đó, ôm chặt lấy eo đối phương, dùng hết sức đè anh ta vào tường và đập mạnh.

Cơn đau từ lưng truyền đến không khiến Bùi Quyết sợ hãi, anh ta nhanh chóng cúi người xuống, giảm bớt diện tích chịu lực đồng thời cố gắng dùng cả hai tay bẻ mạnh đầu đối phương, dùng đầu gối đá mạnh vào cằm anh ta.

Trần Nghị bị đá đến mức phun ra một ngụm máu, không chịu thua kém dùng thân hình đè chặt Bùi Quyết, sau đó tung ra một loạt đấm vào Bùi Quyết làm cho đối phương kiệt sức. Cho đến khi chân Trần Nghị đạp lên con dao rọc giấy vô tình bị rơi, anh ta đột nhiên sáng mắt lên, cúi xuống nhặt nó lên và đâm vào Bùi Quyết.

Bầu trời lóe lên một tia sét, trên mặt Bùi Quyết xuất hiện một vệt máu hờ hững.

Ngay lúc này, Trương Trạch, người đóng cặp với cậu, đột nhiên nhận ra sự khác thường của Chu Chí Hâm. Ánh mắt của cậu không còn vẻ lạnh lùng như Bùi Quyết, cậu đã nhập vai.

Ngoài phim trường, đạo diễn Thẩm ngồi trước màn hình cũng nhận ra có điều gì đó không ổn giữa hai người, vội vàng hô cắt cảnh: "Cắt! Tiểu Chu? Sao vậy? Đang nghĩ gì thế? Sao tự dưng không có cảm xúc gì?!"

Các nhân viên trong phim trường nhìn họ, thì thầm to nhỏ. Chu Chí Hâm cúi đầu trầ mặc: "Xin lỗi đạo diễn, cháu hơi căng thẳng."

Nhìn thấy sắc mặt của Chu Chí Hâm quả thực có chút không ổn, đạo diễn Thẩm không nói gì thêm, việc quay phim tạm dừng.

Trương Trạch bị trợ lý gọi đi dặm phấn, chỉ còn lại Chu Chí Hâm đứng trong mưa, như một đứa trẻ phạm lỗi, yếu đuối và nhạy cảm.

Chỉ với một cái nhìn, Lưu Diệu Văn lập tức lấy ô của Dư Tùng, thong thả bước về phía Chu Chí Hâm.

"Quay phim tạm dừng rồi, sao em còn ở đây?"


04.

Lưu Diệu Văn xoay lưng về phía ánh sáng, trong tay cầm một chiếc ô đen. Bóng đen bao trùm lấy anh, như muốn nhấn chìm cả con người anh vào màn đêm u tối. Giữa ranh giới mong manh giữa sáng và tối, Chu Chí Hâm choáng váng ngẩng đầu lên. Khi nhận ra người trước mặt là ai, cậu cất tiếng nói với vẻ mặt phức tạp: "Em làm anh thất vọng rồi, tiền bối."

Giọng nói của Chu Chí Hâm nhẹ nhàng nhưng kiên định, ẩn chứa chút thất vọng và chán nản. Lời trách móc mà Lưu Diệu Văn định nói ra bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn lại tiếng thở dài. Sau một lúc im lặng, anh nghiêng chiếc ô che đầu Chu Chí Hâm, cẩn thận điều chỉnh giọng điệu để dịu dàng hơn: "Tôi đã nói rồi, điều quan trọng nhất đối với một diễn viên là sự nhập tâm vào vai diễn. Có lẽ em chưa hoàn toàn hòa mình vào nhân vật."

"Đây là lần đầu tiên em đóng phim, việc bối rối trước tình huống căng thẳng như vậy cũng là điều dễ hiểu." Nói xong, Lưu Diệu Văn lo lắng rằng Chu Chí Hâm sẽ cảm thấy mình quá nghiêm khắc, nên khẽ giơ tay xoa nhẹ đầu cậu.

"Tôi không có thất vọng. Tôi mừng cho em hơn. "

Chu Chí Hâm hơi sững sờ, nhìn đôi mắt hoa đào dịu dàng và trìu mến: "Mừng cho em?" "

"Ừm. Phát hiện vấn đề càng sớm, càng có nhiều thời gian để giải quyết và khắc phục." Lưu Diệu Văn buông tay xuống, rồi lặng lẽ nhét tay vào túi: "Thử lại đi nào, Chu Chí Hâm. Tôi tin em có thể làm được, đừng vội vàng, cứ từ từ."

Không hề có lời trách móc hay chỉ trích nào, lời nói của Lưu Diệu Văn như một liều thuốc an thần, lập tức xoa dịu tâm lý căng thẳng và tự trách mình quá mức của Chu Chí Hâm. Cậu không thể đáp lại gì với tiền bối, chỉ có thể chân thành bày tỏ lòng biết ơn.

Nhưng dù sao cũng là người mới, nếu chỉ dựa vào vài lời động viên của tiền bối mà có thể điều chỉnh trạng thái kịp thời thì hoàn toàn không thể nào.

Quả nhiên, chưa đầy mười phút sau khi quay phim, đạo diễn lại hô cắt cảnh: "Cắt! Cắt! Cắt! Tiểu Chu, con đang làm cái gì vậy? Trạng thái của con là sao hả? Ánh mắt đâu?!"

"Anh đã nói rồi, cảm xúc của Bùi Quyết không đúng. Đừng cố gắng diễn một cách gượng gạo, cậu phải nhập vai và cảm nhận! Lúc này cậu không phải là Chu Chí Hâm, mà là Bùi Quyết!"

Chu Chí Hâm im lặng đứng trong mưa, Trương Trạch, người đóng cặp với cậu, không ngừng an ủi. Cho đến khi một bóng người bất ngờ xuất hiện trước màn hình, vị đạo diễn vừa nãy còn có chút tức giận khi nhìn thấy người đến đã không khỏi trợn tròn mắt.

"Làm phiền đạo diễn Thẩm tạm dừng một chút, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ hướng dẫn em ấy."

Câu nói của Lưu Diệu Văn khiến cả đoàn phim sửng sốt. Thật không ngờ, Lưu Diệu Văn, người chưa bao giờ trực tiếp dạy diễn xuất cho người khác tại phim trường, lại đột ngột hướng dẫn diễn xuất cho một diễn viên mới?

Đây quả là điều kỳ diệu hiếm có!

Không đợi mọi người kịp phản ứng, anh đã dẫn người về khu vực nghỉ ngơi riêng. Kéo rèm cửa lại, chỉ còn hai người trong khu vực nghỉ ngơi kín đáo.

Không còn ai quấy rầy, Lưu Diệu Văn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho cậu và nói: "Em nghĩ Bùi Quyết là người như thế nào?"

Vẫn chưa hết bàng hoàng sau sự việc vừa rồi, Chu Chí Hâm nhìn vào chiếc khăn tay trước mặt, đưa tay nắm lấy một cách chậm rãi: "Mặc dù bề ngoài anh ta là một sinh viên đại học ngây thơ và thông minh, nhưng thực ra tâm hồn bên trong anh ta không hề đơn giản và thuần khiết như vẻ bề ngoài. Có lẽ trong mắt những nạn nhân đó, anh ta là một kẻ sát nhân cuồng loạn và bệnh hoạn không thể lý giải, anh ta tàn nhẫn, lạnh lùng và khát máu. Có vẻ như chỉ có việc giết chóc mới có thể mang lại cho anh ta khoái cảm và sự kích thích."

"Nhưng không ai biết rằng sâu thẳm bên trong, anh ta cũng khao khát được yêu thương, được cứu chuộc. Anh ta không phải sinh ra đã là ác quỷ, anh ta cũng mong muốn được sống một cuộc đời bình yên như bao người bình thường khác. Trong lòng em, anh ta là sự kết hợp của tất cả những mâu thuẫn, trên người anh ta, luôn có thể nhìn thấy sự giằng xé của hai tâm hồn khác nhau, cũng là sự đấu tranh giữa thiện và ác."

Trong lúc này, Lưu Diệu Văn im lặng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Chu Chí Hâm, sau khi nghe xong anh cũng gật đầu đồng ý: "Em nói rất đúng. Là người cứu chuộc Bùi Quyết, tôi tin rằng cảm nhận của Trần Văn Đạo cũng giống như em."

"Vậy thì sao?" Chu Chí Hâm vô thức siết chặt chiếc khăn trong tay, như nắm lấy một tia hy vọng. Cậu đầy hy vọng nhìn về phía Lưu Diệu Văn trước mặt, mong muốn nhận được một số lời khuyên từ anh.

Lúc này, cậu dường như có thể hiểu được một chút tâm trạng của Bùi Quyết. Cảm xúc vừa cẩn thận vừa sợ vượt quá giới hạn lan tỏa vô hạn trong lòng.

"Bùi Quyết." Lưu Diệu Văn đột nhiên cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương mày miêu tả khuôn mặt cậu, "Em có thích hoa hướng dương không?"

Đôi mắt của Chu Chí Hâm hơi thay đổi, tim cậu tê tê như bị điện giật: "Anh muốn tặng em sao?"

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn tặng hoa hướng dương cho người mình thích." Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, giọng nói dịu dàng nhưng trong mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng khó hiểu.

"Người anh thích... bây giờ anh ấy đang ở đâu?" Chu Chí Hâm cúi mắt hỏi.

"Anh ấy đã chết." Lưu Diệu Văn khẽ thở dài, bàn tay vuốt ve dọc theo cổ họng cậu, luồn xuống gáy. Anh siết chặt vòng tay, ôm người vào lòng. Ngay sau đó, bằng giọng nói lạnh giá đến tận cùng, anh tuyên bố phán quyết cuối cùng: "Anh ta bị chính tay em giết chết, Bùi Quyết."

Chu Chí Hâm rùng mình, cái lạnh từ gan bàn chân lan lên khiến cậu theo bản năng muốn trốn thoát, nhưng thắt lưng lại bị Lưu Diệu Văn siết chặt, không thể cử động. Cậu chỉ cảm thấy không khí xung quanh như bị hút sạch trong khoảnh khắc này, ngay cả việc hít thở cũng trở thành một hình phạt.

Cậu cố gắng lấy lại vẻ kiêu hãnh và lạnh lùng của mình, nhưng lại nhận ra rằng mình đã trở thành kẻ bị động: "Vậy anh muốn trả thù cho anh ấy sao?"

Cảm xúc trong lòng bị khơi dậy hoàn toàn, Chu Chí Hâm run rẩy đưa tay ra, gần như dùng hết sức bình sinh đẩy người ra.

Ánh mắt cậu lạnh lùng, không còn là vẻ ngây thơ trong sáng như trước. Con quỷ lộ ra nanh vuốt, chỉ để khiến bản thân không còn yếu đuối. Cậu nói với Lưu Diệu Văn: "Tôi ở đây, anh có thể trả thù cho người yêu của mình bất cứ lúc nào. Trần Văn Đạo, anh dám không?"

Sự khiêu khích ấy như châm ngòi cho máu lửa hiếu thắng.

Nhìn Chu Chí Hâm dần chìm đắm vào vai diễn, nắm đấm siết chặt của Lưu Diệu Văn cũng dần nới lỏng. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đã không còn vương chút gượng gạo nào, hoàn toàn hóa thân thành Trần Văn Đạo.

"Được thôi." Anh nhếch môi, thản nhiên đáp.

Tiếng súng vang lên lần nữa, Bùi Quyết bị Trần Nghị hất văng lên tường, sau đó ngã nhào xuống đất. Chiếc mũ trùm đầu rộng vành bị xé toạc, khuôn mặt trong veo nhuộm đỏ máu dần hiện ra trước màn mưa tầm tã.

"Là mày sao?" Trần Nghị không khỏi kinh ngạc.

Đồng tử Bùi Quyết co rút mạnh mẽ, tung ra một cú đấm như trời giáng vào sống mũi Trần Nghị. Máu tuôn ra như thác từ lỗ mũi đối phương. Đôi mắt Trần Nghị đỏ hoe, dường như không cảm nhận được cơn đau đớn, hắn ta giơ tay bóp chặt cổ Bùi Quyết, vừa cười vừa nói: "Thì ra là mày. Ha ha... Hahahaha!"

Tao nhớ ra rồi... đồ ranh con chết tiệt. Sao mày vẫn chưa chết? Hả? Mẹ mày đã chết, sao mày vẫn còn sống thế?

Mày muốn giống mẹ mày sao, trở thành một con đàn bà trơ tráo?!

Trần Dịch tiếp tục siết chặt kìm kẹp, hắn nhìn chằm chằm vào cổ trắng bệch của Bùi Quyết, in lên đó vết hằn đỏ máu, trong lòng nghĩ: "Ngay từ đầu tao nên ngủ với mày mới đúng!" Mẹ mày là cái thá gì, đã bị chơi nát rồi! Ngược lại mày... tao chưa từng thử ngủ với đàn ông, chắc hẳn sẽ thú vị lắm..."

Bùi Quyết vùng vẫy mạnh, tiếng rên giận dữ thoát ra từ cổ họng. Cậu nhìn chằm chằm vào Trần Dịch với ánh mắt muốn xé xác đối phương thành trăm mảnh.

Trần Dịch nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Quyết, ánh mắt lộ rõ sự đói khát, ham muốn dâng trào trong lòng, hắn bắt đầu lột quần áo của Bùi Quyết: "Nói đi, mày đã từng bị đụng chạm chưa? Hả? Nhìn làn da mịn màng và thịt mềm mại của mày kìa, lát nữa đừng có ngất xỉu..."

Trong lúc giằng co, Bùi Quyết nhìn thấy con dao tiện ích rơi sang một bên. Cậu dùng sức, chậm rãi duỗi ngón tay ra.

Trần Nghị vội vã áp mu bàn tay dính đầy máu bùn lên miệng và mũi để ngăn tiếng rên rỉ thoát ra, nài nỉ: "Ư.. Đôi mắt này đẹp làm sao! Mau làm cho chú sảng khoái đi!". Khuôn mặt bẩn thỉu của hắn vùi vào cổ Bùi Quyết, ánh mắt toát lên vẻ thèm khát man rợ.

Bùi Quyết cuối cùng cũng với tay tóm lấy con dao tiện ích, nheo mắt lại trong cơn đau tột độ. Khi con dao sắc bén đâm sâu vào cơ thể Trần Nghị, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả khuôn mặt Bùi Quyết.

Trần Nghị mở to mắt, nụ cười hạnh phúc phút chốc tan biến, thay vào đó là nỗi kinh hoàng tột độ. Hắn cố gắng chống đỡ bàn tay đang đè lên ngực mình, tay trái che vết thương đang rỉ máu. Hắn muốn đứng dậy và trốn thoát, nhưng Bùi Quyết đã siết chặt cổ họng hắn, cả hai cùng loạng choạng ngã xuống đất.

Thế trận hoàn toàn đảo ngược. Bùi Quyết áp sát Trần Nghị, dồn hết sức lực đâm điên cuồng vào cơ thể hắn. Mỗi nhát dao đâm, máu đỏ tươi tuôn trào, bắn tung tóe khắp nơi, vấy đỏ cả khuôn mặt và cơ thể Bùi Quyết. 

Mùi tanh nồng của máu tươi lập tức bao trùm khắp không gian. Sau khi đâm liên tục vào thi thể Trần Nghị, Bùi Quyết cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy nhìn xuống xác Trần Nghị đang nằm bất động trong vũng máu, cười lớn.

"Ai mới là tên tạp chủng?! Ai hả?!" - Bùi Quyết gào lên, vừa mắng vừa đá vào xác Trần Nghị như thể muốn trút hết cơn giận dữ trong lòng.

Dứt cơn cuồng nộ, Bùi Quyết thở ra một hơi dài, lau vết máu lốm đốm trên mặt. Cậu nhìn xuống Trần Nghị lần nữa, ánh mắt đầy sự khinh miệt. 

Lúc này, máy ảnh tiến dần từ trên xuống dưới, trong ảnh, Bùi Quyết đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn thờ ơ bỗng nhiên sáng lên với nụ cười cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ.

"Được! Thẻ-"

Đạo diễn Thẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng tháo tai nghe ra, vỗ tay khen ngợi: "Tuyệt vời! Cảnh quay này diễn rất tốt! Nào nào, hãy cùng chúc mừng Trần Nghị, đóng máy rồi!"

Giữa tiếng vỗ tay chúc mừng của tất cả đoàn phim, Trương Trạch liên tục cúi đầu cảm ơn tất cả nhân viên. Trong lúc đó, đạo diễn Thẩm còn đặc biệt tặng cho anh ấy bó hoa đóng máy.

"Hôm nay quay phim đến đây thôi, đã muộn rồi, mọi người hãy về nhà nghỉ ngơi sớm nhé! Mai lại tiếp tục công việc!"

Giữa tiếng reo hò, Chu Chí Hâm tỏ ra đặc biệt im lặng. Lúc này, Lưu Diệu Văn vốn đứng dưới mái lều liền che ô đến trước mặt cậu.

"Kết thúc rồi, Chu Chí Hâm."

Chu Chí Hâm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng vẫn chưa tan biến, tay vẫn cầm chặt con dao rọc giấy.

Lưu Diệu Văn nhận ra màu đỏ sẫm khác biệt trên lòng bàn tay cậu, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại, nắm lấy tay cậu và nói: "Em bị thương rồi."

Cổ tay bị người khác dịu dàng nắm lấy, Chu Chí Hâm mới cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nóng rát. Cậu cúi đầu nhìn theo hai bàn tay đan xen nhau, thấy lòng bàn tay bị vô tình cắt rách. Chưa kịp lên tiếng, cậu đã nghe Lưu Diệu Văn nghiêm giọng nói: "Dư Tùng, lấy hộp sơ cứu đến đây."

Xung quanh đều là những nhân viên đang ăn mừng việc Trương Trạch đóng máy, Chu Chí Hâm không muốn vì chút thương nhỏ của mình mà phá hỏng bầu không khí này.

Cậu muốn rút tay lại và nói: "Không cần đâu."

"Đừng nhúc nhích." Lưu Diệu Văn siết chặt hơn, dường như đã nhìn thấu tâm tư của Chu Chí Hâm. Anh hạ giọng nói: "Quản lý của em không ở đây, không ai có thể chăm sóc em. Nếu không muốn gây phiền toái cho người khác thì hãy đi theo tôi, tôi đã bảo Dư Tùng đi lấy hộp sơ cứu rồi, lát nữa sẽ bôi thuốc cho em."

Cứ thế, Lưu Diệu Văn dẫn Chu Chí Hâm đi qua trường quay náo nhiệt, bị ép buộc kéo vào khu vực nghỉ ngơi của diễn viên chính không một bóng người.

Bức rèm không trong suốt được hạ xuống, che đậy mọi ồn ào bên ngoài, chỉ còn lại bầu không khí giữa hai người họ luôn trở nên bối rối và ngượng ngùng.

Lưu Diệu Văn khom người xuống, mở lòng bàn tay dính máu của Chu Chí Hâm, vết thương dính đầy bùn đất và sỏi nhỏ, trông rất đau đớn.

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm và hỏi: "Có đau không?"

"Ổn thôi." Chu Chí Hâm không tự nhiên quay đầu nói.

"Ổn thôi?" Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn đứa trẻ với ánh mắt dữ dội, những lời trách móc định nói ra bỗng chốc tan biến khi chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đầy máu me đó.

Nhận ra ánh mắt của Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh ngớ ngẩn và đáng cười của chính mình.

Lưu Diệu Văn cúi đầu xuống cười khẩy: "Đau lắm phải không."

Chu Chí Hâm muốn nói không đau, nhưng khi bông gòn tẩm cồn i-ốt chạm vào vết thương, cậu không thể kìm nén được tiếng rên rỉ: "Shhh~".

Thấy vậy, Lưu Diệu Văn cau mày hỏi: "Làm đau em rồi à?"

"Không đau." Nhìn vẻ cẩn thận của Lưu Diệu Văn, tim Chu Chí Hâm như thiêu như đốt.

Rõ ràng cậu đã cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không thể chịu được sự kích thích của cồn i-ốt. Cậu không muốn phiền toái Lưu Diệu Văn, là một tân binh, việc để một tiền bối cấp bậc ảnh đế quỳ xuống bôi thuốc cho mình quả thật quá xấu hổ.

Vì vậy, cậu chớp mắt nói: "Tiền bối, em có thể tự làm được."

Lâu sau khi lời nói vang lên, động tác lau bằng bông gòn vẫn không dừng lại. Mùi cồn i-ốt nồng nặc trong không khí, một lúc sau, Lưu Diệu Văn bất ngờ đáp lại: "Em chê tôi bôi đau à?"

Chu Chí Hâm không dám nói vậy.

Thấy cậu không nói gì, Lưu Diệu Văn ngầm coi như cậu thừa nhận. Thoáng chốc, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong không khí.

Chỉ thấy Lưu Diệu Văn cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào vết thương, vừa thổi vừa dịu dàng hỏi cậu: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

Lần đầu tiên Chu Chí Hâm được ai đó thổi vào vết thương, tai cậu nóng bừng bừng. Lâu sau mới không tự nhiên lên tiếng: "Không còn."

Nào ngờ, Lưu Diệu Văn lại đổi sang một chiếc bông gòn mới, đuôi mắt nhướng lên, nhẹ nhàng hất cằm lên và nói: "Kéo quần lên cho tôi xem."

Chu Chí Hâm không muốn, tay còn lại không bị thương bám chặt vào ống quần. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết không thể chối từ của Lưu Diệu Văn, cậu lại miễn cưỡng buông ra, ngoan ngoãn kéo ống quần lên cho anh xem.

"Không chảy máu nữa rồi."

Trước mắt anh là đầu gối hơi trầy xước.

"Trời ở đây ẩm ướt, vết thương dễ bị nhiễm trùng. Nếu không bôi thuốc kịp thời... sẽ bị viêm mô, nặng hơn có thể phải cắt cụt chi." Lưu Diệu Văn cố ý dọa cậu.

Chu Chí Hâm có chút không phục, cho rằng bản thân không hề yếu đuối đến vậy.

Nhìn thấy tâm tư của đứa trẻ đều hiện rõ trên mặt, Lưu Diệu Văn cười khẽ và nói: "Tôi không dọa em. Đừng mắng thầm tôi."

Bị vạch trần tâm sự, Chu Chí Hâm cúi đầu xuống trong nháy mắt, tim đập thình thịch không ngừng.

"Quản lý và tài xế của em phải đến mai mới về, vì vậy em tạm thời không thể về khách sạn được. Lên xe tôi tạm nghỉ một đêm trước đã."

Lưu Diệu Văn đứng dậy thu dọn hộp sơ cứu, động tác trôi chảy, bình tĩnh ung dung, từ đầu đến cuối không hề cho cậu cơ hội từ chối, giống như Trần Văn Đạo trong phim, bá đạo độc đoán.

Thế lực đơn bạc, Chu Chí Hâm không còn cách nào khác, đành phải theo Lưu Diệu Văn trở lại xe RV.

Khác với tưởng tượng chật hẹp và nhỏ bé, xe RV của Lưu Diệu Văn có thể nói là vô cùng sang trọng. Xe có phòng riêng và nhà vệ sinh, được ngăn cách bằng cửa trượt, không gian rộng rãi và riêng tư.

"Cởi quần áo ướt ra, đi tắm nước nóng trước. Tôi sẽ đặt quần áo lên giường cho em sau."

Chu Chí Hâm không biết vì sao, trong xe RV không có tài xế cũng không thấy Dư Tùng. Chỉ có cậu và Lưu Diệu Văn, khung cảnh này giống như lén lút đưa bạn gái về nhà ngủ, khiến người ta không khỏi rạo rực.

Chu Chí Hâm khẽ gật đầu, lặng lẽ bước vào nhà vệ sinh.

Cậu cởi bỏ quần áo ướt ra, xếp gọn gàng trên nắp bồn cầu, rồi bước vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen. Nước ấm từ trên trời giáng xuống, tưới tắm lên làn da lạnh cứng của cậu, như được đánh thông Nhâm Đốc Nhị Mai, vô cùng thoải mái.

Cậu dùng vòi hoa sen nhẹ nhàng xả nước khắp cơ thể, cố gắng tránh vết thương đã được bôi thuốc. Làn da trắng ngần vốn có sau trải nghiệm này liền ửng hồng một mảng, như được bao bọc bởi lớp mật ong.

Lúc quay người, cậu nhìn thấy trên giá có chai sữa tắm, liền đưa tay lấy xuống. Mở nắp ra, mùi hương hoa hồng lạnh quen thuộc ùa vào, không biết do nước nóng hay do dư âm tình cảm còn lưu lại mà khiến cậu bối rối. Hơi nước nóng khiến đầu óc Chu Chí Hâm choáng váng, mơ hồ nhắm mắt lại và đưa gần chai sữa tắm lên ngửi.

Khi mở mắt ra và nhìn xuống, khóe mắt và tai cậu đỏ bừng như tôm luộc.

Chu Chí Hâm chưa bao giờ trải qua chuyện này nên không biết phải làm gì để bình tĩnh lại. Lúc này, cậu vừa xấu hổ vừa bực bội, vội vàng đặt chai sữa tắm "gây họa" về chỗ cũ.

Cậu khó chịu dựa lưng vào vách ngăn bọt tắm, không biết hiệu quả cách âm thế nào nên chỉ đành cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng động. Thế nhưng cảm giác khoái cảm dai dẳng vẫn dày vò tâm trí cậu. Dù che giấu thế nào, cậu cũng không thể kìm nén được tiếng rên rỉ nhỏ vụn, không thành tiếng.

Hơi nước nóng khiến khóe mắt Chu Chí Hâm đỏ ửng, đôi mắt long lanh và sáng ngời, lấp lánh qua lớp nước. Nhiệt độ không ngừng tăng khiến cậu cảm thấy xấu hổ, cổ tay đã tê mỏi vì động tác liên tục, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.

Cậu vừa làm vừa từ từ nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện ra bóng hình của Lưu Diệu Văn.

Mỗi cử chỉ, lời nói, thậm chí là mỗi lần khẽ chạm vào bản thân của anh đều trở thành kẻ đồng lõa tiêu diệt nốt chút lý trí cuối cùng của cậu lúc này.

Đôi tay bị chà xát đến đỏ bừng ở mu bàn tay buông thõng xuống một cách bất lực, những giọt nước ấm hòa với chất lỏng trong veo để lại một dấu nước mờ nhạt trên gương kính mờ mịt sương.

Khi Chu Chí Hâm bước ra ngoài, hai chân cậu vẫn còn mềm nhũn, tay phải đau nhức đến mức không thể cử động.

Khi cậu nhìn thấy quần áo sạch sẽ đã được bày sẵn trên giường, sắc đỏ ửng lại một lần nữa trào lên má.

Chiếc áo thun phông rộng màu xám mặc trên người cậu hơi rộng, cộng với thân hình mảnh khảnh của cậu, mặc nó giống như mặc một chiếc váy nhỏ, nhưng may mắn là chiếc quần vừa vặn, trông cũng không đến nỗi nào.

Chu Chí Hâm mặc xong liền đẩy cửa đi tìm Lưu Áo Văn. Lúc này trời đã quang mây, gió đêm thổi lồng lộng, khiến Chu Chí Hâm không khỏi ôm chặt lấy hai cánh tay.

Đang lúc cậu quay đầu tìm kiếm, bỗng thấy Lưu Diệu Văn đang nửa dựa vào đầu xe, các ngón tay phải một điếu thuốc gần tàn.

Chu Chí Hâm không ngờ rằng, người được giới chuyên môn công nhận là "đức nghệ song toàn" lại lén hút thuốc lá?

Nhận ra có người đang nhìn mình, Lưu Diệu Văn quay đầu lại, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Anh hé môi, nhả ra làn khói trắng cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh.

"Tắm xong rồi à?" Giữa lúc nói chuyện, làn khói trắng dần tan đi, lộ ra khuôn mặt vốn rõ nét. Lông mày rậm, ngũ quan anh tuấn, sau khi hút thuốc lá, từ trong xương cốt toát ra một vẻ đẹp nam tính phóng khoáng, uể oải, rất khác với Lưu Diệu Văn ôn nhuận đĩnh đạc thường ngày.

Nhiệt độ cơ thể bị gió lạnh thổi tan, Chu Chí Hâm chậm rãi tiến đến gần, trên người tỏa ra mùi hương hoa hồng lạnh nhạt, theo từng cơn gió thoang thoảng phả đến Lưu Áo Văn.

"Cảm ơn tiền bối đã cho mượn quần áo, em sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho anh."

Khi đến gần, Chu Chí Hâm mới ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Lưu Diệu Văn, hòa quyện với mùi hương hoa hồng lạnh còn sót lại, trực tiếp đánh vào tâm hồn Chu Chí Hâm.

Lưu Diệu Văn chỉ liếc nhìn cậu, nói: "Không cần trả lại, vốn dĩ là những bộ quần áo cũ sắp vứt đi, vì mặc thoải mái nên không muốn vứt chúng đi." Một trận gió thổi đến, khẽ làm tóc anh bay lên, thật phóng khoáng và tự do.

Chu Chí Hâm đột nhiên không phân biệt được đây là trong phim hay ngoài đời, nhưng dù là trường hợp nào, cậu cũng có nghĩa vụ nhắc nhở đối phương: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tiền bối sau này nên cố gắng hạn chế hút thuốc."

Bóng đêm khiến đôi mắt cậu sáng rực, như ngôi sao sáng nhất ở phương bắc, thật xa xôi và cuốn hút.

Lưu Diệu Văn nheo mắt lại, như đang suy ngẫm ý nghĩa của câu nói này, nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài một cách vô nghĩa: "Bình thường tôi không hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng tâm trạng không tốt mới hút một điếu."

"Còn nữa, em có thể đừng gọi tôi là tiền bối nữa được không? Nghe có vẻ xa lạ. Tôi hơn em năm tuổi, gọi là Văn ca không quá đáng gì chứ?"

Chu Chí Hâm ngẩn ra, nhìn nụ cười không mấy nghiêm túc trên mặt đối phương, có chút ý trêu đùa, nhưng lại khiến Chu Chí Hâm cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng cậu vẫn suy nghĩ hồi lâu mới khẽ khàng gọi một tiếng: "Văn... ca."

Tâm trạng của Lưu Diệu Văn rõ ràng đã tốt hơn, anh gật đầu chấp nhận: "Ừm, cảnh quay tối qua không tệ, sau khi điều chỉnh diễn xuất tự nhiên hơn nhiều. Sau này nếu em còn khó nhập vai, có thể đến tìm tôi, không cần ngại."

"À, vết thương còn đau không?" Anh hỏi.

"Không đau nữa." Chu Chí Hâm hay chớp mắt khi nói dối, nên vô thức cúi đầu: "Chỉ có hơi ngứa."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, như đang dặn dò trẻ con: "Ừm, đừng gãi, lát nữa trước khi ngủ thoa thuốc lần nữa. Tôi đã bảo anh Tùng mang đồ đến rồi, để trên đầu giường, còn có kịch bản, cốc nước và chăn của em."

"Nhưng mà, tôi vô ý làm rơi chăn xuống đất, bẩn rồi, đợi tôi về giặt sạch sẽ rồi trả lại cho em." Nói xong, anh cố ý nhìn biểu cảm của Chu Chí Hâm, như muốn xác nhận điều gì đó.

"Không sao ạ." Cậu bé ngoan ngoãn vô cùng, "Em mang theo hai cái chăn này, bẩn cũng không sao."

Rõ ràng là do mình toan tính riêng, lén lút giữ lại chiếc chăn mà người ta để đắp cho mình, kết quả cậu bé còn nghiêm túc an ủi anh ta không sao cả, một cảm giác tội lỗi sâu sắc dâng trào trong lòng.

Lưu Diệu Văn không thể tiếp tục đóng vai thánh nhân trước mặt Chu Chí Hâm, vì vậy anh vội vàng đứng dậy nói: "Hôm nay quay phim vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm nhé. Tôi còn phải xem kịch bản một lúc, không cần chờ tôi."

Khi Chu Chí Hâm ra ngoài đã quan sát, trong xe chỉ có một chiếc giường. Lưu Diệu Văn bảo cậu đi nghỉ, nghĩa là nhường giường cho cậu. Chưa kể chiếc xe này vốn là của Lưu Diệu Văn, từ phim trường đến giờ anh đã giúp đỡ cậu rất nhiều, không thể tiếp tục làm phiền anh nữa.

Nghĩ đến đây, Chu Chí Hâm hoàn toàn mất đi tâm trạng. Cậu vươn tay nắm lấy bàn tay của Lưu Diệu Văn sắp rời khỏi người mình. Tay cậu lạnh buốt, nắm lấy cổ tay của Lưu Diệu Văn như nắm lấy một cục chườm nóng, ấm áp và khiến người ta không nỡ buông tay.

"Cái đó... Em có thể nhờ anh giúp em dò lại thoại được không? Văn ca?"


TBC.

dài khiếp :_), phần này hơn 8000 từ edit muốn mỏi sống lưng, tại fic này khá dài nên mình sẽ tốn khá nhiều thời gian chỉnh sửa, đợi chờ là hạnh phúc huhuuu, à mình lười beta lắm nên có thể có nhiều lỗi sai, mọi người thông cảm ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro