Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

final

Thề có Chúa, Joohyun chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế này trong cuộc đời mình cả.

Công việc của cô khá bận rộn, nhưng có vẻ như vào tháng này, bằng một cách đặc biệt nào đấy, nó đã đẩy cô vượt quá giới hạn của mình. Cô hiện đang trải qua tối thứ bảy bằng cách vùi đầu vào laptop - mái tóc đen bóng được búi lên một cách lộn xộn, mặc vào bộ đồ ngủ thỏ hồng yêu thích, Joohyun gõ lên bàn phím một cách dữ dội, đến nỗi trán cô dần xuất hiện những nếp nhăn do những lần cau mày trong vô thức.

Joohyun cảm nhận được cơn ngáp đang ập đến, khẽ đưa tay lên che miệng, cô có cảm giác rằng mắt mình sẽ sụp xuống trong vài giây sắp tới.

Cô giương mắt lên kiểm tra giờ trên cái đồng hồ treo tường phía trên đầu.

Gần nửa đêm rồi.

Joohyun khẽ ngáp thêm một lần nữa, chẳng thể nào kìm nén nó lại khi mà cơn mệt mỏi hết lần này đến lần khác tìm đến. Cùng với một cái vươn vai từ hai cánh tay, người phụ nữ tóc đen khẽ bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ, khẽ thở dài một hơi để giải phóng một chút căng thẳng trong người.

Cô nhìn chăm chăm vào khoảng không trước màn hình một lúc lâu. 

"Đây có vẻ như sẽ là một đêm dài vô cùng tồi tệ đây", Joohyun thầm nghĩ.

(Và, cô chắc chắn sẽ xin nghỉ phép sau khi hoàn thành xong mớ công việc này)

Mãi cho đến khi định tiếp tục trở lại, điện thoại Joohyun ở kế bên khẽ rung.

Là tin nhắn của Chorong, một người bạn đại học, và đương nhiên rồi, cũng là bạn thân của cô.

"Tớ ghét cái thứ này chết mất"

Joohyun khẽ nhịn cười

"Tớ biết. Tớ cảm thấy như mình sắp bị đánh cho ngất đi rồi"

Tiếng rung từ điện thoại làm tay Joohyun có chút nhột.

"Ừ đúng....ugh, tớ cần một giấc ngủ ngắn sau vụ này"

Cô đã soạn sẵn câu trả lời của mình để nhắn lại, nhưng Chorong đã nhanh hơn một vài giây.

"Nhưng tớ nghĩ tớ cần một chút caffeine ngay bây giờ, nên một lát nữa hãy gặp tớ ở bên ngoài"

Khẽ nhíu mày. Cô phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, quan sát mái nhà màu trắng xóa và những đốm nhỏ li ti đang rơi, cái cảm giác ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng cô. Không đời nào mình sẽ bước chân ra ngoài đâu. Trời lạnh quá thể, đầy tuyết, chẳng hề ấm áp như căn phòng khách của cô - và đặc biệt, cô không muốn ra ngoài khi mà còn cả đống deadline phải giải quyết. 

Nhưng, dĩ nhiên rồi, Joohyun nên biết rằng Chorong có thể đọc thấu suy nghĩ của mình, cả hai đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm liền, và bởi vì một trong những dòng tin nhắn từ Chorong đã được gửi đến ngay sau đó.

Tớ sẽ không xem "không" là một câu trả lời đâu, Joohyun

...

Người con gái tóc đen thậm chí còn chả biết mình đang làm cái quái gì ở đây.

Đã quá nửa đêm rồi, và cô đang theo chân Chorong đến một quán cà phê cũ kĩ, chỉ cách căn hộ nơi cô sống tầm năm phút đi bộ, răng cô đánh cầm cập vào nhau, còn người thì run lên lật bật sau khi đóng cánh cửa phía sau lại. Joohyun nhanh chóng được chào đón bởi ánh đèn ấm áp của quán cà phê, nó lờ mờ thắp sáng cả căn phòng, nội thất của nó làm cô liên tưởng đến những ngôi nhà nhỏ, mấy kiểu nhà trong những câu truyện cổ tích ấy.  Mấy món đồ trang trí bằng gỗ được khéo léo bày trí sao cho hợp với màu xanh của thực vật xung quanh đó.  Bằng cách nào đấy, đã nửa đêm rồi và cái không khí bận rộn ở quán cà phê này làm cô cảm thấy choáng ngợp - mọi người ngồi túm tụm ở mọi chỗ, họ đang tập trung vào cuộc nói chuyện với đối phương trong khi tay thì đang bận đùa nghịch với đồ uống của mình, trong khi một số khác thì lại chọn cách làm bạn với mấy quyển sách dày cộm.

Hai người phụ nữ lập tức tìm một cái bàn để có thể ngồi xuống, họ khẽ vén khăn quàng cổ ra và thởi dài.

"Tớ không thể tin được là tớ lại để cậu kéo đi chơi muộn như thế này. Chúng ta thật vô trách nhiệm, Chorong. Đáng lẽ tớ không nên đồng ý với lời đề nghị của cậu." Joohyun than vãn trong khi tay thì đang bận rộn phủi tuyết trên lông mi của bạn mình.

"Ồ thôi nào" Chorong cười. "Thế này còn tốt hơn là nhốt mình trong căn hộ của cậu đấy, cả hai chúng ta đều biết điều đó." Cô ấy đáp lại sự ưu ái và chỉnh lại mái tóc rối bù của Joohyun sau khi cởi bỏ chiếc mũ len đang yên vị trên đầu. "Hơn nữa...tớ biết cậu đang tự hành hạ bản thân mấy ngày nay, nên hãy để tớ đãi cậu một ly."

Khóe môi Joohyun nhếch lên thành một nụ cười nhỏ,  hai cánh tay xoa nhẹ lên người vì lạnh "Yeah, yeah, sao cũng được-"

"Chào mừng đến Changing Seasons! Hai quý cô đây đã sẵn sàng để gọi đồ uống chưa nhỉ?"

Một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu bạch kim xuất hiện trước mặt họ, phần tóc mái rối bù, cô ấy đeo chiếc tạp dề màu be và trên tay là cuốn sổ ghi chép. Câu nói của cô ấy hướng thẳng đến Joohyun, trong một thoáng, Joohyun cảm thấy toàn bộ không khí trong lá phổi bé nhỏ tội nghiệp của mình bị đẩy ngược ra ngoài. Thứ duy nhất người phụ nữ tóc đen để ý đến là cô nàng trước mặt trông xinh đẹp như thế nào; cô để ý được rằng người phụ nữ trước mặt mình chỉ trang điểm một lớp mỏng nhẹ nhưng làn da của nàng trắng đến mức đáng ghen tị, đôi mắt to tròn cong lại thành hình bán nguyệt, hai gò má nhô cao lên khi cô ấy tặng cho hai quý cô ngồi trước mặt một nụ cười tử tế nhất có thể. Joohyun chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người trước mặt với sự ngưỡng mộ, cô vô tình liếc mắt xuống bảng tên của nàng.

Seungwan.

Chorong tặng cho bạn mình một ánh nhìn kì lạ trước khi đáp lại câu hỏi của cô nàng phục vụ, "Vâng, chúng tôi đã sẵn sàng. Cho tôi một ly cappuccino thường nhé"

"Tuyệt đấy", Seungwan nhẹ gật đầu. "Và, quý cô xinh đẹp đây?"

Nó khiến Joohyun bừng tỉnh.

"Tôi?" cô hỏi, tay tự chỉ vào chính bản thân mình, Joohyun cảm thấy rằng tất cả máu trong cơ thể đều đổ dồn về hai gò má trắng nõn của mình. Đây có thể được xem là một lời khen không nhỉ, hoặc có thể cô đã suy nghĩ quá nhiều về nó-

Joohyun chẳng có thời gian để mà xử lý đống suy nghĩ trong đầu bởi Seungwan đang cười với cô, một nụ cười làm lộ ra chiếc răng khểnh của nàng và nó khiến cô cảm thấy bồn chồn nơi bụng dưới; một cảm giác khó chịu đến mức cô phải cử động một chút để thay đổi tư thế ngồi của mình.

"Ồ...tôi cũng sẽ gọi. Nhưng, tôi chỉ -ừm- không chắc rằng mình muốn uống loại nào." Cô nhìn nàng một cách có lỗi, sau đó lại vội đảo mắt quanh thực đơn để tìm kiếm.

"Không sao đâu." Cô nàng tóc ngắn khẽ khúc khích và điều đó làm Joohyun cảm thấy xấu hổ. "Chị muốn em giới thiệu một món gì đấy từ thực đơn không? Hay chị muốn tự chọn và em sẽ quay lại sau năm phút?"

Họ bắt đầu giao tiếp bằng ánh mắt sau khi Seungwan dứt lời, Joohyun nghĩ rằng cô đang bị đôi mắt nâu trầm của nàng thu hút, giữ nguyên cái nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không chút suy nghĩ, Joohyun thở hắt, "Vậy em thử làm chị ngạc nhiên xem nào?"

Người phụ nữ tóc đen dường như nhận thức được những gì vừa thoát ra khỏi miệng mình, và có vẻ như đã quá muộn để có thể rút lại. Chorong thì đang cố nén cười còn Seungwan thì bày ra một vẻ mặt thích thú.

"Em chắc chắn có thể. Uhm, chỉ để đề phòng thôi - chị có sở thích cụ thể nào không?" Khóe miệng Seungwan nhếch lên, cười toe toét, mắt cứ dán chặt vào Joohyun, cảm giác như đã hơn cả phút.

Joohyun cắn môi, lắc đầu như một phản xạ tự nhiên, nhìn mái tóc vàng của Seungwan khẽ xõa qua mắt khi tay nàng bắt đầu khi chú xuống cuốn sổ. "Tuyệt vời - cảm ơn, các quý cô! Đồ uống sẽ xong sớm thôi."

Khuôn mặt lúc cười của em ấy thật sự tươi rói và Joohyun nghĩ rằng nàng chưa bao giờ gặp ai xinh hơn thế cả. Có một cảm giác ngột ngạt len lỏi qua ngực trong của cô, chậm rãi, nó bắt đầu sưng tấy lên, và Seungwan đang nhìn cô lần cuối, ném cho Joohyun một cái nháy mắt thật nhanh trước khi quay lại quầy mà có lẽ cô sẽ bỏ lỡ nếu như vô tình chớp mắt.

Joohyun chẳng thế giải thích được lý do tại sao bản thân mình cảm thấy hụt hẫng khi nàng rời đi, hơi thở đột nhiên kẹt lại nơi cổ họng. Sau đó, cô bắt hồi tưởng lại những dòng suy nghĩ của mình, chợt ý thức được rằng mọi thứ và mọi người -  một dự án công việc chưa được hoàn thành và nhân chứng đang vô cùng thích thú - máu dồn khắp cơ thể và má, Joohyun gần như chắc chắn rằng mọi người trong quán đều có thể nhìn thấy cô đang đỏ mặt.

Cuối cùng Chorong cũng lên tiếng, giọng trở nên trầm hơn khi tiến sát lại gần Joohyun, "Vậy em thử làm chị ngạc nhiên xem nào hả? Ôi lạy Chúa, Joohyun, cậu hoàn toàn mê muội em nhân viên pha chế đấy rồi."

Người phụ nữ tóc đen cảm thấy như nghẹt thở. "Không - tớ không có!"

"Ồ, phải vậy không?" Lông mày của Chorong nhướn lên đầy trêu chọc. Cô bạn của Joohyun ngả người ra sau để có một cái nhìn (rõ ràng) hơn về cô nàng tóc ngắn, người đang mỉm cười duyên dáng với một vị khách hàng lớn tuổi, và Joohyun vội vàng kéo cô ấy lại. "Ý tớ là, này, tớ không thực sự đổ lỗi cho cậu. Cơ mà em ấy thật sự rất nóng bỏng đấy."

Dù không đồng tình nhưng Joohyun vẫn đảo mắt một vòng, mắt nhìn vào laptop của họ lần đầu tiên kể từ lúc bước chân vào quán. Đôi tai của Joohyun có cảm giác như đang bị đốt cháy bởi thứ gì đấy, cô tiếp lời,  "Hãy hoàn thành một số công việc trước đã, được không?"

....

Đồ uống của họ được mang đến, nhưng người phục vụ không phải là Seungwan.

Người phụ nữ này tên là Eunji và mặc dù cô ấy khá hấp dẫn, nhưng Joohyun không thể quên cái cách mà Seungwan đã tỏa sáng rạng rỡ thế nào trước mặt cô, với vẻ đẹp như điêu khắc, nó đã thành công khiến Joohyun phải điêu đứng một cách ngây ngốc, cô cảm thấy như cả bốn mùa đều đến và đi cùng một lúc, gió, mưa, tuyết và cái nóng, hóa ra đó là lý do tại sao quán cà phê này có tên là Changing Seasons.

Vẻ mặt hiện tại của Joohyun cứ như vừa ăn phải giấm chua bởi cô khiến người phục vụ ban nãy phải mở lời :"Chị không hài lòng với đồ uống sao? Em có thể yêu cầu làm lại, nếu chị muốn."

Người phụ nữ tóc đen mở to mắt. "Ồ không...không! Điều đó hoàn toàn không cần thiết đâu, có vẻ như-"

Cô nhìn chiếc cốc đặt trên bàn, màu nâu vàng quen thuộc đang ám chỉ một điều, và một điều duy nhất

Cà phê.

"-tuyệt vời". Joohyun nói xong, nghiến răng nghiến lợi, cô bật ra một tràng cười đầy ngượng . "Đó...đúng là gu đồ uống của tôi."

Một lời nói dối hoàn hảo.

Người phục vụ mỉm cười, "Thật tuyệt khi được nghe. Em chắc chắn sẽ chuyển nó lại cho nhân viên pha chế của quán."

Khi chỉ còn lại hai người, Chorong bắt đầu khúc khích. "Ồ, chúng ta có thể tin rằng cậu đã quên nói với em nhân viên pha chế nóng bỏng rằng cậu không thích cà phê."

Joohyun phớt lờ lời nhận xét của bạn mình, nhăn mặt khi nhấc ly cà phê lên. Ngay lập tức, mùi thơm nồng của hạt cà phê mới xay đã đập ngay vào khứu giác của cô. Cô thậm chí còn chưa uống một ngụm nào mà đã cảm thấy sợ rồi.

Nhưng, sau đó Joohyun nghĩ về việc thời tiết lạnh đến mức không thể chịu nổi và cà phê nóng sẽ là một thứ hoàn hảo ngay lúc này, cô hoàn toàn không muốn bỏ dở đồ uống, nó sẽ khiến Seungwan nghĩ rằng cô không thích đồ uống mà mình pha, bởi lẽ em ấy thật sự rất tốt bụng và kiên nhẫn trong khoảng thời gian Joohyun gọi đồ uống, chưa kể ẻm là người có nụ cười ấm áp nhất mà cô từng gặp, nụ cười khiến Joohyun có thể cảm nhận được sự ấm áp chạy dọc từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân-

Lòng hạ quyết tâm, miệng Joohyun ngập ngừng nơi thành cốc, nghiêng người để thứ đồ uống ấy chảy xuống cổ họng. Cô thở dài, chờ đợi vị cay đắng ập đến.

Sau đó, Joohyun cảm nhận được chút ngọt ngào trên đầu lưỡi, và mắt cô sáng lên.

Caramel

Joohyun gần như mỉm cười, bất chấp dư vị đắng ngắt của espresso.

                                                                                                                        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro