Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4

Enid cuối cùng đã dọn đến dinh thự của gia đình Addams cùng với Wednesday. Phòng ngủ của cả hai ngay cạnh nhau cho phép Wednesday di chuyển nhanh chóng nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với Enid. Em vẫn chưa thể nói với Wednesday về vấn đề Lycanthropy mà cô đang gặp phải, em cũng không biết giải thích thế nào cho cô hiểu vì có thể cô sẽ giết em theo cách tàn ác nhất.

Màn đêm buông xuống dinh thự và một làn sương mù dày đặc đã bao phủ khuôn viên dinh thự đến nỗi Enid không thể nhìn thấy gì ngoài cửa sổ. Em vừa kết thúc một bữa ăn với Gia đình Addams - những người luôn nồng nhiệt chào đón. Morticia đã trở thành một người mẹ đối với Enid và Gomez cùng các con trai của ông ấy đã chào đón em vào nhà của họ với vòng tay rộng mở, Enid vừa mặc  xong bộ đồ ngủ thì có tiếng gõ cửa.

Nhìn về phía cửa Enid khẽ nói

"Mời vào"

Cánh cửa từ từ mở ra, tiếng kẽo kẹt lấp đầy sự im lặng trước khi Wednesday thò đầu vào phòng. Đôi môi của Enid cong lên thành một nụ cười khi em bước ra khỏi giường và quay mặt về phía cô.

Wednesday bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại sau lưng cô.

"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu vẫn ổn và có đủ mọi thứ cần thiết." Wednesday nói.

Enid nhếch mép cười

"Vậy sao? Cậu không đến vì nhớ tớ sao Willa?"

"Thing nói là ông ấy nhớ cậu"

Wednesday nhanh chóng trả lời, Thing hiện đang ở ngoài cửa ra ký hiệu rằng chính Wednesday mới là người nhớ em.

"Ông muốn tôi xử lý ông như thế nào?" Wednesday nói khi cô quay sang lườm Thing.

Thing nhanh chóng phóng đi khi Enid cười khúc khích trước khi vòng tay qua vai của Wednesday, lấp ló trên vai của cô.

"Tôi cũng nhớ cô." Thing làm dấu.

Wednesday nở một nụ cười nhẹ trước khi gồng cơ mặt về với trạng thái thường thấy.

"Được rồi, đừng đánh thức tôi nếu không có việc gì quan trọng không thì tôi sẽ lột da của cậu."

Enid chỉ cười toe toét.

"Ồ thôi nào, cậu sẽ không làm thế với tớ đâu."

Em cúi xuống và hôn lên môi bạn gái mình.

Wednesday hoàn toàn bất động trong giây lát khi đôi môi mềm mại của Enid áp vào môi cô. Wednesday chậm rãi đưa tay lên và đặt chúng lên hông em, kéo người sói áp vào người cô. Nụ hôn của họ vẫn dịu dàng khi Enid luồn những ngón tay qua mái tóc của cô, lưỡi lướt qua môi của người thấp hơn để tìm cách vào trong khi em liên tục phải lùi lại vì cô tiến công quá nhanh..

Chân của em va vào thành giường khiến cả hai ngã nhào xuống giường. Cô hạ cánh trên người bạn gái khi nụ hôn của họ tiếp tục trở nên mãnh liệt hơn, Wednesday luồn những ngón tay qua mái tóc của Enid khi lưỡi của họ gặp nhau và khiêu vũ khiến người sói rên rỉ.

Enid thở hổn hển khi em cảm thấy thứ gì đó sắc nhọn cào vào da đầu mình, Wednesday giật mình rời khỏi nụ hôn còn em thì nếm được vị tanh của máu trên môi trước khi chú ý đến những tiếng xương bị gãy trong quá trình biến đổi quen thuộc bên trong cô. Em vội nhìn ra ngoài cửa sổ, chết tiệt, hôm nay là trăng tròn..

"Uh oh.." Enid thì thầm với chính mình khi em nhìn lại cô.

Wednesday nhìn xuống tay của mình, lần đầu tiên trong mắt cô hiện rõ sự hoảng loạn.

"Enid... cái gì vậy?" Cô hỏi trước khi bật khóc.

Ngã khỏi giường và rơi xuống sàn khi cơ thể cong lại và cô ấy đã khóc khi xương di chuyển và sắp xếp lại. Enid nhìn lớp lông đen mọc trên da của Thứ Tư cho đến khi Thứ Tư ngửa đầu ra sau và hú lên mặt trăng.

Wednesday nhảy qua cửa sổ trong cơn hoảng loạn, Enid bật dậy và chạy đến bên cửa sổ ngắm nhìn cô đang vừa chạy vừa vấp ngã khi biến đổi.

"Mình đã làm gì vậy chứ?" Enid thì thầm, hơi thở run run khi em loạng choạng lùi ra khỏi cửa sổ.

Em phải nhanh chóng tìm được cô.

---------------------------------------------------------

Sương mù dày đặc đến nỗi Enid thậm chí không thể nhìn thấy những gì diễn ra trước mặt mình. Em đã không nói với gia đình cô về những gì đã xảy ra, em quyết định một mình đi tìm cô.

Chống tay vào thân cây sừng sững bên cạnh, tai em di chuyển liên tục khi cố gắng lắng nghe những chuyển động trước khi gọi tên Wednesday, ngoài tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng cú kêu thì không có bất cứ giọng nói nào phản hồi lại.

Enid bắt đầu hoảng sợ khi em nhìn quanh và điên cuồng cố gắng tìm kiếm cô. Em hoàn toàn lạc lối trong màn sương và dần dằn vặt bản thân vì đã không nói sự thật cho Morticia và Gomez.

"Willaaaa!" Enid khóc.

Gọi tên cô một lần nữa nhưng không có phản hồi, ngay sau đó tiếng một cành cây bị gãy sau lưng khiến em chú ý và quay ngoắt lại với hy vọng đó là Wednesday.

Dần dần, một bóng người bắt đầu hiện ra từ màn sương mù dày đặc, càng đến gần thì Enid càng có thể nhìn thấy rõ hơn. Chẳng mấy chốc, nụ cười của em vụt tắt khi nhận ra đó không phải là Wednesday mà là một con sói với bộ lông đỏ sẫm đơn độc.

Gầm gừ khi nó đến gần hơn, Enid từ từ lùi lại khi con sói của em đang cào liên tục bên trong để cố gắng thoát ra, nhưng Enid đã kìm nó xuống. Em nheo mắt lại, quan sát con quái vật khi nó đến gần  và đôi mắt em mở to khi nhận ra.

"Amy?" Em rõ ràng bị sốc khi nhìn thấy con sói đỏ tên là Amy đang ở gần đó.

Amy là một thành viên trong nhóm sát thủ nằm dưới sự kiểm soát của bố mẹ em. Hai người họ chỉ gọi Amy đến với một lý do duy nhất vì cô ấy là sát thủ của đàn. Và ở đâu có Amy, ở đó luôn có... Jeffrey - người cộng sự đáng tin cậy.

Nhìn xung quanh, Enid bắt gặp một con sói khác bước ra từ màn sương phía sau Amy. Con sói này có bộ lông dày màu nâu khi nó gầm gừ với em.

"Có thể cho tôi biết lý do khi mà bố mẹ lại cử hai người đến lấy mạng của tôi không?"

Enid cần phải biết lý do tại sao bố mẹ lại muốn giết em và không ngại châm ngòi cuộc chiến với gia đình Addams.

Jeffrey hạ mình trong tư thế sẵn sàng vồ lấy và cắm ngập răng vào cổ em. Enid chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình, nhưng đối đầu với hai người sói đã được huấn luyện trong môi trường khắc nghiệt với nhiều kinh nghiệm thực chiến cùng một lúc thì em nắm chắc phần thua rồi.

Jeffrey lao vào em, miệng của anh ta mở rộng để cắm những chiếc răng nanh sắc nhọn vào Enid mà không để ý đằng sau có một con sói màu đen đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Hai con sói lăn lộn trong đất trước khi Jeffrey bị Wednesday dùng chân đạp vào bụng, con sói đen gầm gừ rồi nhìn chằm chằm vào Enid.

"Willa.." Em thì thầm.

Wednesday quay lại lườm hai người sói và gầm gừ, Enid cũng hoá sói khi biết rằng một cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi vì Wednesday đã đứng trước mặt em, nhe răng đề phòng hai con sói sát thủ nhân cơ hội khi em biến đổi mà lao vào tấn công.

Tiếng hú của Enid vang vọng cả khu rừng trước khi em xuất hiện bên cạnh Wednesday, Amy và Jeffrey gật đầu với nhau trước khi lao vào cặp đôi. Khu rừng vang vọng tiếng tru khi những con sói lao vào nhau và va chạm trong một trận chiến khốc liệt.

---------------------------------------------------------

Morticia và Gomez đang ở bên ngoài bậc thềm trước dinh thự, họ đang cố rà soát trong làn sương mù để tìm dấu hiệu còn gái cùng với con dâu. Dần dần có 2 bóng người xuất hiện từ xa lại gần, Gomez thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là Wednesday và Enid.

Morticia chạy đến chỗ cặp đôi và quấn áo choàng cho cả hai trước khi dẫn hai người vào nhà trong khi bàn tay của Wednesday đang nắm chặt lấy Enid, máu nhuộm đỏ da của họ.

"Có hai con sói không đầu trong rừng, anh có thể dọn chúng đi không, Lurch?"

Wednesday điềm nhiên nói khi cô đưa vợ mình lên phòng nghỉ ngơi.

"Thật lãng mạn, Attila bé nhỏ của chúng ta là một người sói."

Gomez thủ thỉ khi kéo vợ lại và trao cho bà ấy những nụ hôn nồng cháy.

Đã một tuần trôi qua kể từ sự cố hôm đó và Wednesday đang luyện tập kỹ năng bắn cung của mình. Tuy nhiên, thay vì sử dụng bia thì cô lại đang dùng những bức ảnh của cha mẹ Enid được dán đầy vào lưng Lurch. Thả tay khỏi mũi tên cô chăm chú quan sát khi nó đâm xuyên qua mắt trái của Murray.

Lurch thậm chí không nao núng, thay vào đó anh ta chỉ càu nhàu khi lướt ngón tay cái trên áo choàng, việc không có bụi bám vào áo làm anh ta khó chịu.

Enid bước vào đúng lúc một mũi tên khác được phóng ra, lần này bay qua đầu em và dừng lại ngay chính giữa bức tranh của cha mẹ em. Em nhìn chằm chằm vào 2 mũi tên cắm trên lưng Lurch cảm thán.

"Cậu biết không, trước khi gặp cậu thì chuyện này sẽ khiến tớ ngất xỉu đấy, tuy nhiên..."

Enid nói một cách ngập ngừng

"Bây giờ tớ chỉ đang nghĩ... Đó là một phát bắn tuyệt vời!!" Em nói một cách tự hào khi nhìn cô.

Wednesday nghiêng đầu về phía trước và gật đầu với Lurch.

"Cảm ơn cara mia. Hôm nay đến đây thôi Lurch, cảm ơn anh."

Wednesday cần sự riêng tư với vợ của cô ngay bây giờ.

Lurch rên rỉ khi anh ta từ từ bước ra ngoài, những mũi tên vẫn còn cắm trên lưng khi anh đóng cánh cửa lại sau lưng. Ngay sau đấy là một vụ nổ khác làm rung chuyển dinh thự cực mạnh.

"Mẹ ơi, cánh tay của Lurch đang treo vất vưởng trên đèn chùm."

Đúng vậy, thời gian qua em đã làm quen với những điều này nên em không còn cảm giác sợ hãi như ngày trước nữa.

"Cha con đã nói gì về những vụ nổ bên trong ngôi nhà?"

Morticia nói trước khi thở dài.

"Gomez, hãy là người tử tế và giúp Lurch lấy lại cánh tay của anh ấy nào."

"Có kì lạ không khi mà tớ muốn xem quá trình lắp lại cánh tay cho anh ấy?"

Enid hỏi, chết tiệt, em thực sự đang dần biến thành một Addams.

"Không sao cả." Wednesday trả lời khi cô đặt cây cung xuống.

"Tôi muốn nói vài điều với em về vết cắn giao phối của chúng ta" Cô bắt đầu.

"Vâng?" Enid hỏi với vẻ tò mò.

"Enid, tôi muốn em trở thành vợ hợp pháp của tôi kể từ bây giờ cho đến khi cái chết chia lìa hai ta."

Wednesday tuyên bố.

Em đang cố gắng để không lao vào người Wednesday mà chỉ đưa đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cô.

"Tôi đánh giá cao về việc em kiểm soát được cảm giác phấn khích trong lúc này, lại đây nào, tôi cho phép em ôm tôi."

Wednesday nói khi cô dang rộng vòng tay, chỉ chờ có vậy em không lãng phí thời gian để lao vào vòng tay cô.

Thêm một vụ nổ khác làm rung chuyển dinh thự và Wednesday lùi ra khỏi vòng tay nhìn ra cửa.

"Pugsley, cái quái gì vậy?" Wednesday tức giận nói.

"Uhhhh, em có thể đã làm nổ tung phòng thí nghiệm của chị."

Pugsley trả lời lại.

"Xin thứ lỗi cho tôi, cara mia?"

Wednesday chộp lấy một cái xẻng rồi nói.

"Tôi phải chôn sống em trai tôi ngay bây giờ."

Em bật cười khi nhìn bạn gái rời đi trước khi bước vào sảnh chính, nơi Lurch đứng đợi khi Gomez đang cố gắng với lấy cánh tay hiện đang treo trên đèn chùm.

Yep... không hề có sự bối rối nào ở đây cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro