Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2

Mọi thứ trở nên mờ nhạt khi Wednesday tỉnh lại, cô thấy mình ở một mình trong căn phòng mà cô ở chung với Enid - vợ của cô. Nhìn xung quanh, Wednesday thấy có một lượng máu khá đáng kể đóng két lại trên gối và ga trải giường. Wednesday vẫn còn bối rối bởi những gì đã xảy ra, điều cuối cùng cô ấy nhớ là làm quen với Enid.

Đẩy mình đứng dậy, Wednesday hơi loạng choạng trước khi đặt tay lên bàn cạnh giường ngủ để giữ thăng bằng. Ký ức của cô dần bắt đầu trở lại khi cô đưa tay lên cổ, những ngón tay của cô ngập ngừng chạm vào da chỉ để cảm thấy nó trơn tru và mịn màng. Cầm lấy một chiếc gương, Wednesday nhìn vào cổ mình trước khi đặt nó xuống và nhìn Thing.

"Enid đâu rồi?" Cô hỏi ông.

Thing gõ "Cô ấy chạy ra khỏi phòng trong nước mắt"

Wednesday đảo mắt khi cô ấy đi về phía cửa, tuyết rơi dày đặc và đã bao phủ mặt đất thành từng lớp dày. Thing đã muốn ngăn Wednesday lại nhưng ông biết là không thể thay đổi nên cũng không đi theo cô. Hiệu trưởng Weems đã ngăn cô lại và nói với Wednesday rằng Enid đã kể cho cô ấy nghe toàn bộ những gì đã xảy ra trước khi chạy ra khỏi trường.

Cô y tá muốn xử lý vết thương nhưng Wednesday không đồng ý, cô không thích sự đụng chạm của người khác. Cái cô cần tìm bây giờ là bạn gái của mình, người đang ở đâu đó bên ngoài và sẽ chết cóng vì lạnh, Wednesday xông ra khỏi cửa trường học và di chuyển vào khu rừng.

"Enid!!"

Wednesday gọi to khi cô từ từ biến mất trong rừng, phớt lờ tiếng của cô Weemvà đảm bảo rằng những người khác đang chia ra để tìm kiếm Enid.

Wednesday không quan tâm, cô chỉ muốn tìm bạn gái của mình và đảm bảo rằng em ấy vẫn ổn. Cô có thể nghe thấy tiếng Ajax và những người khác ở đằng xa đang gọi Enid, tiếng kêu lạo xạo bên dưới chân của cô khi cô tiếp tục đi xuyên qua khu rừng. Ở đây, đôi mắt của Wednesday quét xung quanh một cách cẩn thận mỗi khi cô gọi tên Enid. Mọi người đã nghe tiếng gọi của Wednesday và đáp lại tuy nhiên cô lại phớt lờ tất cả những người đó.

2 giờ đã trôi qua và Wednesday vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm, màn đêm đã buông xuống và ánh sáng duy nhất mà cô có là ánh trăng. Chẳng mấy chốc, tai cô nghe thấy âm thanh thút thít quen thuộc của một con sói, Wednesday từ từ bước những bước ngập ngừng về phía nguồn âm thanh.

"Enid"

Wednesday gọi, từ từ tiến về phía con sói. Enid chỉ nằm ườn ở đó, thút thít khi lăn sang một bên để che lại mặt.

"Enid"

Wednesday từ từ khuỵu xuống và luồn những ngón tay qua bộ lông của con sói.

Con sói dường như thư giãn dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của Wednesday Addams. Ngẩng đầu lên, nó nhìn lên Wednesday trong khi đôi mắt của nó dừng lại trên chiếc áo đẫm máu của cô. Con sói tru lên một tiếng đau đớn, Wednesday ghét thể hiện cảm xúc nhưng em đã khiến cô bộc lộ ra ngoài. Nghe thấy tiếng tru đau đớn của con sói làm cô tan nát cõi lòng.

"Enid, không sao đâu... tôi ổn mà"

Wednesday cố gắng trấn an bạn gái nhưng con sói vẫn bướng bỉnh, nó không chịu nhìn cô.

"Enid! Ngẩng đầu lên nếu không tôi sẽ lột da của em và mặc lên người như một chiến tích!"

Wednesday đe dọa.

"Hãy nhìn tôi này!"

Yêu cầu của cô khiến con sói nổi cơn thịnh nộ trước khi nó ngước nhìn cô. Môi của Wednesday cong lên thành một nụ cười khi cô ngập ngừng ôm khuôn mặt của con sói giữa hai bàn tay của mình

"Tôi ở đây rồi, sẽ không sao đâu." Cô thì thầm.

Một giọt nước mắt  đọng lại trên mắt trái của con sói khi nó ngước nhìn Wednesday và đưa lưỡi liếm loạn xạ trên mặt của cô.

"Chúng ta có thể về ký túc xá trước không? Tôi muốn thảo luận điều này trong sự riêng tư  của chúng ta." Wednesday yêu cầu.

Con sói từ từ đứng dậy và theo cô trở lại trường.

Wednesday cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng vì đã tìm thấy vợ của mình và họ đang trên đường về nhà.

Wednesday đang ngồi trên giường chờ Enid - người hiện đang tắm và thay đồ, cô đã tắm rửa và thay đồ ngủ trước khi đến lượt Enid tắm. Wednesday phải loại bỏ máu của cô ấy trên da xung quanh khu vực mà Enid đã cắm răng vào cô ấy. Cô phải thừa nhận rằng cơn đau trở nên thú vị nhất là khi bị Enid cắn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Wednesday nhìn  và mỉm cười khi Enid bước vào. Em mỉm cười đáp lại khi đóng cánh cửa sau lưng, từ từ tiến về phía bạn gái với cái đầu cúi thấp. Wednesday có thể thấy cảm giác tội lỗi về những gì đã xảy ra đè nặng lên vai vợ mình. Cô dùng tay ép mặt em khiến môi em hơi chu ra và Wednesday áp trán lại gần.

"Đó không phải lỗi của cậu" Cô khẳng định chắc nịch.

"Cho dù là như vậy cũng không thay đổi được việc tớ làm cậu tổn thương." Enid lập luận.

"Cậu không làm tổn thương tôi bởi thực tế là tôi phải thừa nhận rằng... nỗi đau cơ thể là điều thú vị nhất trong đời."

Wednesday lùi lại và bước tới chiếc máy đánh chữ của mình.

Đôi má của em ửng hồng hơn khi nghe bạn gái thừa nhận rằng cô ấy rất thích điều đó.

"Cậu thật kỳ lạ." Em nhận xét với một nụ cười.

Wednesday quay sang nói với Enid "Nếu cậu dám tiết lộ lời nói của tôi cho bất cứ ai khác thì tôi sẽ lột da cậu và mặc nó trong cuộc tàn sát tiếp theo của tôi."

Cô nói đanh thép nhưng lại đỏ mặt vì cái nhìn chăm chú của em.

Wednesday hít một hơi thật sâu "Dù sao thì có cậu trong đời.."

Cô do dự một lúc trước khi lấy lại tinh thần để tiếp tục.

"Làm cho cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng hơn" Cô đỏ mặt

"Tôi thường nghĩ rằng mình sẽ sống cả đời một mình và rằng bóng tối cùng sự cô độc sẽ là người bạn đồng hành duy nhất của tôi."

"Bây giờ thì sao?" Enid hỏi, môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ.

Wednesday đứng dậy nói "Bây giờ, tôi thấy cuộc sống của mình trống rỗng như thế nào khi không có em trong đó,"

Cô thừa nhận

"Tôi yêu em và tôi không bao giờ muốn mất đi em."

Enid nghẹn ngào trong nước mắt khi vòng tay ôm bạn gái.

"Willa, tớ cũng yêu cậu và tớ hứa là sẽ không rời đi."

"Tốt nhất là như vậy."

Wednesday vòng tay ôm chặt lấy Enid và siết chặt.

"Vì tôi sẽ tàn sát cả ngôi trường này nếu em biến mất."

Em ngửa đầu ra sau và cười... Wednesday không biết nói đùa.

"Tớ cũng sẽ làm như vậy đấy." Enid thừa nhận.

Wednesday cảm thấy có chút gì đó mới lạ xảy ra trong cơ thể của cô.

"Tôi cảm thấy hơi khó chịu với cơ thể của mình."

"Ừmm, tớ nghĩ rằng vết cắn đó đã ảnh hưởng đến hệ thống lưu thông máu của cậu." Enid nói đùa

"Tôi có một câu hỏi. Cậu đã cứu mạng tôi như thế nào?" Wednesday tò mò hỏi.

Nụ cười của em tắt ngấm

"Uh...Ohhh.. cậu thấy đấy, enzym của người sói có thể tạo nên những điều kỳ diệu nhưng nó cũng đi cùng một số tác dụng phụ," em giải thích qua loa.

"Ví dụ như?" Wednesday hỏi.

"Ồ, không có gì quá đáng ngại" Em trấn an trước khi Wednesday kéo chăn lên.

"Ít nhất là đến kỳ trăng tròn tiếp theo" Em lẩm bẩm một mình.

Thing vỗ vai em "Tốt nhất nên nói với cô ấy. "

"Hãy nói với cậu ấy về điều gì? Rằng tôi có thể lây nhiễm Lycanthropy cho cậu ấy và vào kỳ trăng tròn tới cậu ấy có thể áu áu trước mặt trăng?" Enid thì thầm với Thing trước khi mỉm cười với Wednesday.

"Ôm tớ đi ngủ nào Wen!!"

Đêm đó cả hai chìm vào giấc ngủ yên bình.

Enid mơ thấy cô và em cùng nhau cười đùa trong khi Wednesday lại mơ thấy một con sói màu đen đang tru mỏ trên một mỏm núi.

Điều này thật kỳ quặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro