CHƯƠNG 1
Ngày mà cha mẹ đến thăm trường đối với Enid thật kinh khủng. Kể từ khi họ đến, em đã cảm thấy căng thẳng và khó chịu khi một lần nữa phải đối mặt với những lời chỉ trích liên tục từ cha mẹ mình. Wednesday đã đề nghị dìm chết cha mẹ em trong axit và Enid bị cám dỗ bởi đề nghị đầy ngang ngược của cô nhưng câu trả lời là không, em chọn cách chịu đựng những lời lăng mạ mắng nhiếc của cha mẹ thêm một lúc nữa cho đến khi hai người kết thúc chuyến thăm.
Enid nằm phịch xuống giường, mặt em úp thẳng vào gối khi em hét lên một tiếng và ngay sau đó bị bóp nghẹt lại khi nghe thấy những tiếng gõ quen thuộc. Nhấc đầu ra khỏi gối, em quay lại nhìn về phía phát ra tiếng ồn và thấy Thing đang cố gắng truyền tải cái gì đó. Enid ngồi dậy lau nước mắt trên má.
"Tôi sẽ không bao giờ đủ tốt để đáp ứng mọi yêu cầu của cha mẹ."
"Cuối cùng thì tôi cũng ra đi và họ vẫn coi tôi là kẻ thất bại trong đàn."
Thing bắt đầu gõ "Tôi chắc rằng họ yêu cô theo cách riêng của họ"
Enid nhìn Thing chế giễu.
"Ừ, họ yêu tôi nhiều đến nỗi quên cả ngày sinh nhật của con gái của họ."
Em lẩm bẩm khi nhìn vào bức tranh bên cạnh giường của mình. Đó là một bức ảnh của em và Wednesday chụp cùng nhau tại một hội chợ, em nở một nụ cười rạng rỡ trong khi Wednesday vẫn chỉ có một biểu cảm mà cô thường biểu hiện ra nhưng nhìn kĩ thì hai tay của cô lại ôm chặt lấy eo Enid. Em mỉm cười một mình khi cầm bức ảnh lên tự nhủ với bản thân "Ít nhất thì đó cũng là một đêm tuyệt vời."
"Tôi ngạc nhiên là Wednesday đã không giết cha mẹ của cô ngay khi họ kết thúc chuyến thăm đấy." Thing gõ trên sàn.
"Ồ, cậu ấy đã đề nghị nhấn chìm họ trong axit" Enid thừa nhận khi đặt bức ảnh xuống.
"Cậu ấy đang ở đâu? Tôi tưởng ông bà Addams đã rời đi rồi?"
"Cả hai người đã rời đi vào một tiếng trước." Thing xác nhận.
"Hừm, có lẽ cậu ấy đang làm gì đó..." Em nhún vai khi nằm xuống giường.
"Tại sao, tại sao bố mẹ tôi không thể chấp nhận con người thật của tôi?" Enid gầm gừ.
Cho tay vào túi, em rút điện thoại ra và nhìn vào màn hình, Yoko vừa gửi cho em một đoạn video về một cái gì đó. Em gân nga một giai điệu và tay nhấn vào video bắt đầu xem.
Đoạn video chỉ mới quay vài phút trước và điều khiến Enid chú ý là bố mẹ em đang nói chuyện với Hiệu trưởng Weems thay vì về nhà. Cô Weems cảm thấy khó chịu với cha mẹ của Enid khi họ liên tục cho rằng em yếu đuối và đáng xấu hổ như thế nào đối với đàn và chuyến thăm này cũng không nên tổ chức vì khiến họ mất thời gian chỉ để đến thăm đứa con gái ngu ngốc. Chỉ còn vài giây nữa là hết video khi đoạn sau chuyển sang Wednesday - người đang cầm dao lao về phía cha mẹ của em.
"Ôi trời, tôi biết mà!" Enid tạm dừng video và vùi mặt vào tay "Giờ tôi là trẻ mồ côi."
Thing vỗ vai em "Tiếp tục xem đi."
"Bà sai rồi!" Wednesday giận dữ nói.
Lần đầu tiên trước toàn trường cô biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
"Huh?!" Enid hơi bối rối trước việc này.
"Ha? Xin lỗi, nhưng mày đang nói cái gì đấy!!" Mẹ của Enid gầm gừ.
"Enid không yếu đuối!" Wednesday tuyên bố.
"Cô ấy đã cứu mạng tôi và đánh bại Hyde." Wednesday đã chịu đựng quá đủ việc hai người trước mặt liên tục chỉ trích Enid.
"Đánh bại khi mà thứ sinh vật đó đã bị suy yếu nghiêm trọng?" Người cha chế giễu.
"Không! Nó vẫn tràn đầy sức mạnh và Enid đã phá huỷ nó thay vì chỉ đánh gục." Wednesday bước lại gần hơn và cha mẹ Enid lùi lại theo từng bước chân của cô.
"Con gái của bà luôn luôn toả sáng như ánh mặt trời và đôi khi sự tăng động quá mức của cậu ấy làm tôi buồn nôn đến mức mà tôi ước gì cái chết đến với tôi."
Cô dừng lại một nhịp.
"Nhưng cậu ấy đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong trái tim tôi"
"Nó hoàn toàn vô giá trị, còn mày thì bênh vực nó?"
Bà chế nhạo Wednesday một cách ghê tởm.
"Nó không có bạn bè nhưng lại luôn quanh quẩn bên những kẻ lập dị và đê tiện!" Bà nhổ nước bọt.
"Tôi yêu con gái của bà rất nhiều và tôi sẽ không đứng ngoài cuộc để cho phép bà nói về cậu ấy theo cách như vậy"
Đôi môi của Wednesday cong lên thành một nụ cười nham hiểm khiến tất cả những ai nhìn thấy đều sợ hãi.
"Và trước khi bànói thêm một lời nào nữa thì.."
Cô rút một con dao dài bằng bạc từ dưới tay áo ra.
"Hoặc là bà rời đi ngay bây giờ và không quay lại, hoặc bầy sói sẽ không bao giờ tìm thấy xác của bà."
Đoạn video đột ngột kết thúc và em đang nằm đó với cái miệng há hốc, em định nhắn tin cho Yoko nhưng sự chú ý của em lại bị thu hút bởi tiếng mở cửa. Wednesday bước vào căn phòng với vết máu trên con dao và những vệt loang lổ trên áo và má của cô ấy.
"Trước khi cậu tức giận thì cha mẹ cậu vẫn còn sống và chỉ có một số vết thương nhỏ."
Wednesday trấn an khi đặt con dao sang một bên trước khi đóng cửa, cô có rất ít thời gian để phản ứng khi mà con sói cầu vồng đang lao đến. Lưng cô đập vào cửa khi em hôn lên mặt cô, Wednesday cho phép mình mỉm cười khi đặt tay lên lưng Enid, tận hưởng nụ hôn dịu dàng của em.
Wednesday đưa tay che chắn đầu của Enid khi cả hai ngã xuống giường, em nhiệt tình đặt những nụ hôn rải rác trên mặt cô. Wednesday rên rỉ đáp lại nụ hôn với sự nhiệt tình không kém, lưỡi của họ gặp nhau và khiêu vũ khi Enid nắm chặt bím tóc của Wednesday làm nụ hôn của cả hai trở nên cuồng nhiệt hơn.
Enid không cần bố mẹ vì em đã có Wednesday.
Wednesday Addams là tất cả những gì em cần lúc này.
Enid ghim cô xuống giường.
Ngửa đầu ra sau, răng nanh của em hạ xuống và tru lên một tiếng trước khi cắm nanh vào cổ của Wednesday.
Wednesday đã khóc khi cô bám lấy vợ của mình.
Enid đang mất kiểm soát và khóa chặt tay cô vào thành giường trong khi liên tục liếm máu chảy ra từ vết cắn trên cổ. Nếu đây là cái chết thì Wednesday có thể nghĩ ra những cách chết tồi tệ hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro