Oneshot
Đứng trên hai chân thật dễ dàng. Biết Enid đứng ở đâu với Wednesday là một câu chuyện khác.
Họ thân thiện với nhau, ít cãi vã và điềm tĩnh hơn - hay đó là sự tĩnh lặng? Hai loại tâm trạng gần nhau khiến Enid không biết phải nghĩ gì. Tuy nhiên, tất cả những gì cô ấy biết là cô ấy thích Wednesday Addams và cả hai càng không nói về những sự kiện trong tuần qua, Enid càng cảm thấy tồi tệ.
Mặc dù Enid đã suy nghĩ rất lâu và kỹ càng, không có gì đặc biệt đáng chú ý xảy ra. Tất cả đều ở trong đầu cô ấy - tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của cô ấy dồn lại thành một quả bóng lớn, sẵn sàng vỡ ra bất cứ lúc nào. Nó khiến Enid trở nên căng thẳng, cảm xúc của cô ấy gần như nằm ẩn bên trong, nhưng người mà cô ấy muốn chia sẻ những cảm xúc đó lại bị lãng quên như một chiếc khăn giấy.
Có nghĩa là, Wednesday đã biết và cô ấy đã che giấu sự từ chối của mình rất tốt, hoặc Wednesday không biết. Enid khá thích có một tư duy lạc quan, cô ấy đặt mục tiêu của mình vào cái sau. Vô minh là hạnh phúc. Đối phó với tình yêu đơn phương của cô ấy như thế này sẽ dễ dàng hơn mà không bị chà đạp và nghiền nát.
Điều đó hy vọng sẽ không bao giờ xảy ra — không bao giờ .
Enid muốn tránh bị từ chối, vậy điều tốt nhất cô ấy có thể làm để đạt được mục tiêu của mình là gì?
Ừ... tỏ tình trước toàn trường đi. Hoặc, thú nhận bên ngoài ký túc xá của họ.
Enid trầm ngâm về nó với một nụ cười đầy hy vọng trên khuôn mặt. Cô ấy có sự tự tin và vẻ ngoài ưa nhìn, chưa kể đến hàng mi cong vút không mấy ngây thơ của cô ấy có thể khiến bất cứ ai làm theo ý thích của cô ấy. Enid biết rằng không ai có thể cưỡng lại việc nói ra ý định thực sự của họ khi cô ấy hành động dễ thương như vậy, nhưng liệu Wednesday có hành động như cô ấy muốn không?
Chỉ có một cách để biết.
Sáng hôm sau, Enid mỉm cười ngọt ngào với Wednesday trong khi cô ấy chọn cho mình một bộ trang phục rất đặc biệt. Nó đơn điệu hơn so với phong cách thông thường của cô ấy, với nhiều vệt đen hơn và chỉ có một vệt màu xung quanh các bên. Cô ấy trông khác, rất khác và Wednesday đã chú ý.
"Có chuyện gì xảy ra với bề ngoài của cậu vậy?" Wednesday hỏi một cách rõ ràng nhất có thể trong khi tết tóc. Cô ấy đã hoàn thành được nửa chừng, những ngón tay xoay qua xoay lại với mái tóc đen bóng mượt của mình.
Enid, nếu thông minh, hẳn đã tận dụng cơ hội này để tỏ tình với người thân yêu nhất của mình, nhưng cô ấy đã lên sẵn kế hoạch, kế hoạch lớn và cô ấy không bao giờ đi chệch khỏi kế hoạch.
Mọi thứ phải thật hoàn hảo khi cô ấy làm điều này. Tất cả mọi thứ bao gồm cả chiếc áo phông cô ấy mặc bên dưới chiếc áo len rộng thùng thình nhưng ôm sát cơ thể.
"Không có gì. Tớ chỉ cảm thấy rằng hôm nay nó sẽ phù hợp với tớ hơn nếu tớ buông lỏng một chút cầu vồng và tất cả." Enid ậm ừ. Cô ấy cũng đang hoàn thiện mái tóc của mình, không phải là có gì khác biệt, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ làm rối những ngọn tóc màu của mình lên một chút. Chỉ vì đó là ngày trọng đại của cô ấy, không có nghĩa là cô ấy phải để tóc bổ luống.
"Mmmhmmm? Theo tôi thì cậu đã có một kế hoạch đang nung nấu trong tay phải không?"
Enid nuốt nước bọt. Có tội như bị buộc tội. "K-không?"
Đó là một tiếng rít mỏng manh, nghe giống tiếng chuột hơn là một từ thực sự nhưng cũng đủ để Wednesday bỏ qua chủ đề.
"Được rồi, xin lỗi vì đã giả định như thế. Vậy, bữa sáng nhé?" Wednesday hỏi sau khi làm xong kiểu tóc của cô ấy và đứng lên khỏi chiếc đệm êm ái của mình, sẵn sàng bắt đầu ngày mới.
Enid thở ra. Gần đến rồi. Có một sự thắt chặt ở vai cô ấy vì suýt bị phát hiện nhưng nó được giấu bên dưới chiếc áo len của cô ấy. "Ừ, chúng ta nên ăn."
Lời thú nhận của cô sẽ đến sau, chỉ khi thời điểm thích hợp.
Nhiều giờ đã trôi qua và đã gần đến bữa tối. Enid đã cảm thấy khó chịu cả ngày, lén lút nhìn hàng trăm, không, hàng nghìn cái nhìn vào Wednesday.
Wednesday, trong lớp học cuối của họ đã mơ mộng, ngã cơ thể về phía trước với đầu cô ấy tựa vào cánh tay cong của mình, cố gắng giữ yên nhất có thể. Cô ấy trông giống như một bức tượng, được tạc bằng đá cẩm thạch với những vệt đen ở khắp mọi nơi. Bất kể thời gian hay địa điểm, Enid chỉ đơn giản là yêu một cô gái như vậy.
Được rồi, như cô ấy nói trước đây, ý Enid có nghĩa là tình yêu say mê. Nó rõ ràng đã vượt qua ngưỡng của một tình yêu đơn giản.
"Này, cậu có phiền uh, đến đây với tớ một lát được không?" Enid lo lắng hỏi. Cô đã nghiến răng với từng bước chân nặng nề vang vọng bên tai, cố gắng tìm một vị trí hoàn hảo để nói những gì cô phải nói.
Và bây giờ, với một cửa sổ lớn bóng loáng đón ánh hoàng hôn bên trong của nó, dường như là nơi này.
"Tại sao? Dây giày của cậu lại bị cởi ra?" Wednesday ngây thơ hỏi với một cái chớp mắt.
Chúa ơi, cô ấy thật hoàn hảo. Enid hầu như không thể kiềm chế sự phấn khích của mình. Không một tiếng kêu nào phát ra từ môi cô, bị chặn lại bởi nụ cười khao khát.
Mũi cô ấy hít vào một luồng không khí trong lành, hơi đỏ mặt với những suy nghĩ đang nở rộ của cô ấy. "Có thể không? Muốn xuống kiểm tra cho tớ sao?"
Wednesday nhíu mày trong một tích tắc nhưng vẫn nghiêng đầu xuống để nhìn. Đùa với cô ấy, hôm nay Enid đi giày bệt, chọn để không vấp phải dây buộc của chính mình.
Khi Wednesday đang nhìn xuống, Enid đã nhân cơ hội đó để lộ chiếc áo phông meme của cô ấy bên dưới lớp áo ngoài. Nó có màu trắng với tay áo ngắn với một đoạn chữ nhỏ màu đỏ hiển thị trên đầu, những từ này vang lên chân thực.
Nó ghi;
Tớ sẽ đấm vào miệng cậu.
Với chính miệng của tớ.
Nhẹ nhàng.
Bởi vì tớ thích cậu!
"Wednesday, tớ thích cậu! Cậu có thích tớ không?" Enid hỏi sau một lúc im lặng cân nhắc từ Wednesday, khuôn mặt cô ấy thay đổi theo chuyển động.
Từ sốc đến hiểu ra, thậm chí là đỏ mặt. Nó mờ nhạt, giống như một vệt hồng nhạt lướt qua mũi cô, mặc dù vậy. Đôi mắt của Wednesday lướt đi để nhìn lại lời thú nhận nhỏ, nét mặt của cô ấy dịu đi khi cô ấy nán lại nhiều hơn, gần như trở thành một điều gì đó mà Enid biết.
"Vậy? Cậu nghĩ tớ có thể hôn cậu sao?" Enid nín thở chờ đợi.
Có một tia thấu hiểu trong đôi mắt nâu của Wednesday =, xóa tan gần như mọi sự không chắc chắn trong lòng Enid.
"Tôi?" Wednesday chỉ một ngón tay mảnh khảnh lên cằm để ra hiệu cho chính mình.
"Cậu có chắc là cậu muốn ... với tôi?"
"Vâng. Cậu, tớ. Cùng nhau. " Enid chưa bao giờ chắc chắn hơn về bất cứ điều gì trong đời, trút bỏ mọi nỗi sợ hãi của mình.
"Thích hôn tôi không?"
Wednesday của Chúa thật đáng yêu. Enid gần như tự hỏi liệu đây có phải là nụ hôn đầu tiên của cô không.
"Cái đó khỏi phải bàn à?"
"Không? Nhưng cậu có chắc là cậu đang nghĩ về tôi không?"
"Wednesday ..."
Enid thu hẹp khoảng cách và nhẹ nhàng kéo cánh tay của Wednesday. Những ngón tay của Enid bối rối, chia sẻ hơi ấm nóng bỏng và rung động của cô ấy với Wednesday. Nhịp tim của cô sống động như một dòng sông ào ạt, liên tục chảy với những suy nghĩ tràn lan trong đầu.
Wednesday nhìn xuống những ngón tay đang đan vào nhau của họ, vô thức liếm cả hai môi.
"Tớ yêu cậu - Luôn luôn yêu cậu. Tớ chỉ không muốn đẩy cậu vào bất cứ điều gì cho đến khi tớ chắc chắn rằng đây không phải là một sự mê đắm đơn giản bởi vì chúng ta ở chung phòng. Thành thật mà nói, tớ ước mình đã thổ lộ sớm hơn vì được gặp cậu hàng ngày, giống như ngày đầu tiên tớ nhìn thấy cậu vào buổi sáng, thực sự làm bừng sáng cuộc sống của tớ - Hơn bất kỳ màu sắc nào có thể."
Một tiếng cười khúc khích nhỏ phát ra từ đôi môi đầy đặn của Wednesday. Enid nhìn chằm chằm và từ từ di chuyển đầu về phía trước.
"Vì vậy, đúng, tớ muốn hôn cậu, và chỉ cậu, Wednesday. Đây không phải là một mánh khóe hay trò đùa hay bất cứ điều gì cậu có thể nghĩ ra. Đây là cảm xúc thật của tớ và nếu cậu cho tớ vinh dự này, tớ sẽ -" Enid nghẹn ngào trong lời nói của mình trong một giây, lóng ngóng lời thú nhận cuối cùng.
Tuy nhiên, tất cả hy vọng đã không bị mất. Wednesday chọn tiếp tục câu nói của Enid và kết thúc câu nói của cô ấy, giống như một cặp đôi thực sự sẽ làm.
"Tôi cũng muốn hẹn hò với cậu." Wednesday tỏ tình. Cô ấy không lo lắng như Enid, ôm lấy gò má ấm áp Enid. Những ngón tay của cô ấy mềm mại như lụa, gần như bị bỏng trong cơ thể quá nóng của Enid.
"Cậu lại đây." Wednesday thở ra với đôi môi hé mở. Lưỡi của cô ấy gần như đạt đến đỉnh điểm, quyến rũ Enid như một câu thần chú.
Enid nhận và làm theo.
Với tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ, môi họ kết nối trong một nụ hôn. Nó ngọt ngào và nhiều hơn thế nữa, chủ yếu từ Wednesday, giống như hoa nở trong hương vị mùa Xuân nhưng lại có làn gió mát của mùa Thu. Wednesday là toàn bộ thế giới chết tiệt của Enid, 24/7, và sẽ còn rất nhiều nụ hôn nữa.
"Quay lại. Hôn tớ lần nữa." Enid bĩu môi khi Wednesday phá vỡ nó. Một vệt nước bọt mỏng dính kết nối cả hai cô gái, tay họ vẫn đan vào nhau.
Các sinh viên đang đi qua hội trường, một số thì thầm. Không ai trong số họ quan tâm, chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng họ.
"Ôi, xem ai tham lam..." Wednesday trầm ngâm như một trò đùa và mím môi lại, nhấn chìm tiếng rên rỉ từ Enid. Nó bị bóp nghẹt nhưng ầm ầm trong miệng của cả hai, tuyệt vọng muốn thoát ra.
Enid có thể cảm thấy mình trở nên phấn khích, suy nghĩ của cô rõ ràng đang diễn ra. Nhưng ở đây và bây giờ không phải lúc, không phải khi mối quan hệ của họ còn rất mới mẻ.
Phá vỡ nụ hôn lần thứ hai, Enid cần thở. Cô thở hổn hển vì sự thất vọng nóng bỏng của mình và đưa một tay lên mặt, cố gắng che đi vệt ửng đỏ cà chua rực rỡ trên má.
Wednesday thủ thỉ, cầu xin cô ấy cho thấy khuôn mặt của mình.
"Nếu tôi có thể đỏ mặt, thì cậu cũng có thể." Wednesday nói, khuôn mặt của cô ấy trở nên hồng hào hơn. Những mảng màu phù hợp với cô ấy, giống như cách Enid phù hợp với cô ấy khi ở bên cạnh.
"Được thôi, nhưng cậu không thể cười tớ vì điều đó được."
Một tiếng cười khúc khích nhỏ lướt qua khi Enid lộ diện. Wednesday đã cố gắng kìm nén nó nhưng tất cả đều vui vẻ. "Rất tiếc, xin lỗi. Tôi chỉ không biết rằng cậu có thể thay đổi màu sắc đó."
Enid nhướng mày. "Tớ có thể biến thành nhiều thứ chứ không chỉ là một màu sắc."
"Tôi biết. Tôi yêu sự quyến rũ của cậu như thế."
"Thật sao? Cậu biết là người sói phải—"
Đột nhiên bụng của Wednesday kêu ầm ĩ. Thời gian của họ ở hành lang đã lấy đi phần lớn bữa tối.
"Chúng ta có thể sắp xếp nó sau vì ai đó đang đói." Enid nói và cúi xuống tinh nghịch với cánh tay đưa ra để nắm. Wednesday cầm lấy nó, hơi quá cẩn thận để không bị lẫn quá nhiều với màu sắc kỳ lạ đây đó.
"Làm tăng cảm giác thèm ăn bằng cách hôn nhau, thế thôi..." Wednesday dựa đầu vào bạn gái và lầm bầm trong vòng tay của Enid. Enid mỉm cười. Cô cảm thấy mình đang ở trên đỉnh của mặt trăng, gần như sẵn sàng hú lên đến tận cùng phổi.
Khi màn tỏ tình kết thúc, và hai nụ hôn đáng nhớ suốt đời sắp tới, cả hai bắt đầu sải bước đến phòng ăn cùng nhau, háo hức cho đêm đầu tiên bên nhau như một cặp vợ chồng sau cánh cửa đóng kín.
*Chỉ định trans fic Bellamione thôi, nhưng lướt tiktok thấy sự simp lỏd của Enid cute quá lại phải chạy qua Wenclair
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro