Tin đồn??(Cuối)
Bạn cuối cùng cũng nhận ra rằng Wanderer đang hôn bạn ngay giữa đường, chỉ cách nhà vài con phố.
Những lời phản đối thoáng hiện trong đầu nhanh chóng tan biến khi bạn thả lỏng trong vòng tay của anh. Bàn tay của anh khẽ di chuyển lên, đặt nhẹ ở chân cổ bạn, khiến bạn hoàn toàn đắm chìm vào sự mát lạnh từ đôi môi của anh. Những nụ hôn của Wanderer luôn mang một sự mãnh liệt nhất định, nhưng lần này còn có thêm một cảm giác khác...
Bực bội.
Như thể anh đang cố gắng truyền tải một thông điệp nào đó qua từng chuyển động nồng nhiệt. Khi cuối cùng Wanderer buông bạn ra, cơ thể bạn vẫn còn lưu lại dư âm rạo rực, trong khi hương thơm dịu dàng của vải lanh và giấy cũ từ anh vẫn bao trùm xung quanh.
Wanderer im lặng ngắm nhìn đôi môi bạn đang đỏ ửng—màu đỏ mọng tựa trái Zaytun chín. Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ vào trán bạn, như thể đang trách móc.
"Chỉ cần những lời vớ vẩn của người khác cũng đủ làm em khó chịu như vậy sao?" anh trách, giọng pha chút lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng.
Bạn chớp mắt nhìn anh, vẫn còn mơ màng vì hành động bất ngờ vừa rồi.
Anh tiếp tục, lần này với sự chân thành khiến bạn phải dừng lại:
"Chẳng phải bằng chứng rõ ràng nhất ở ngay đây sao? Anh đã chọn em. Nên không, anh sẽ không muốn một ngôi sao nổi tiếng nào đó hay bất kỳ ai khác, vì họ không phải là em."
Bạn sững sờ trước lời tỏ tình thẳng thắn đó. Wanderer không thể chịu nổi ánh mắt lấp lánh niềm vui của bạn, vội quay đi, cố giấu cảm giác ngại ngùng đang dâng lên bằng một tiếng thở dài dài ngoằng.
"Thật không thể tin nổi em lại nghĩ ngợi như vậy khi chúng ta đang trên đường về căn nhà chung của cả hai," anh lẩm bẩm, tiếp tục bước đi.
Bạn nhanh chóng sánh bước bên anh, hai tay chắp sau lưng, cảm giác như muốn nhảy chân sáo trên con phố này.
"Anh có thể nói lại những lời đó một lần nữa được không?" bạn hỏi, giọng đầy vẻ tinh nghịch.
"Không."
"Làm ơn đi mà?"
"Không," Wanderer lập tức đáp lại, không chút do dự.
"Nhưng nếu em cần thêm sự trấn an thì sao?"
Bạn nghiêng người, cố gắng bắt gặp ánh mắt của anh, hy vọng rằng vẻ mặt cầu khẩn của mình sẽ khiến anh xiêu lòng. Nhưng Wanderer rõ ràng đang cố tình né tránh ánh nhìn của bạn. Trong một thoáng, anh lướt mắt qua bạn. Và chỉ cần một khoảnh khắc đó, sự cương quyết của anh hoàn toàn sụp đổ. Anh buông một tiếng thở dài ngao ngán.
"Thôi được... để sau đi..." anh miễn cưỡng thì thầm.
Dù Wanderer lúc nào cũng tỏ vẻ không thích, anh luôn sẵn sàng cho bạn sự trấn an cần thiết theo cách riêng của mình. Tuy nhiên, anh không thích việc những lời đồn nhảm đó có thể ảnh hưởng đến bạn nhanh chóng đến vậy. Có lẽ đã đến lúc anh công khai để mọi người biết rõ anh đang hẹn hò với ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro