Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tin đồn??(3)

Vì lúc này không còn ai xung quanh, bạn cảm thấy đủ thoải mái để đưa tay lên chỉnh lại mái tóc rối của anh. Dù Wanderer thở dài đầy miễn cưỡng, anh vẫn nghiêng đầu vào lòng bàn tay bạn khi bạn luồn những ngón tay qua từng sợi tóc.

"Không ngờ anh chính là hồn ma của tòa nhà Vahumana đấy," bạn trêu, hạ tay xuống chọc nhẹ vào má anh. "Trông anh vẫn còn sống chán."

"Cái câu chuyện ngớ ngẩn đó lại nữa à?" Wanderer đáp, gạt tay bạn ra. "Con người luôn tìm kiếm thông tin để xác nhận những niềm tin họ đã có sẵn. Họ chỉ nhìn thấy điều họ muốn nhìn."

Dù nói với vẻ thờ ơ, nhưng Wanderer lại tỏ ra hài lòng với kết quả từ việc anh vừa làm. Trên đường đi gặp bạn để cùng nhau về nhà, anh đã nghe nhóm sinh viên kia lảm nhảm về mối quan hệ của anh và nhận ra sự khó chịu của bạn trước lời nói của họ. Anh cần đuổi bọn họ đi, và nhanh nhất có thể. Chỉ cần một chút Anemo cơ bản cũng đủ để khiến họ chạy tán loạn như lũ chuột.

Ánh nắng ấm áp bao phủ hai bạn khi cùng đi qua những con phố của Thành phố Sumeru. Một buổi chiều nhộn nhịp, mọi người hối hả với công việc hoặc tận hưởng thời tiết hoàn hảo. Thông thường, bạn cũng sẽ vui vẻ hòa mình vào không khí như thế, nhưng hôm nay tâm trí bạn bị quấy nhiễu bởi cuộc trò chuyện của nhóm sinh viên kia. Những lời nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến bạn khó mà tận hưởng được bất cứ điều gì.

Bạn vừa kịp trở về hiện tại để tránh va phải một người phụ nữ đang mang theo nhiều thùng trái Harra. Bà suýt làm bạn ngã.

"Cẩn thận nhé!" bà gọi với, rồi nhanh chóng đi tiếp.

Bạn lí nhí xin lỗi, lắc đầu cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu. Wanderer cau mày, kéo tay bạn lại gần anh hơn.

"Định giấu nữa à?" anh hỏi, giọng đầy vẻ dò xét.

Dù không làm gì sai, bạn vẫn cảm thấy như mình bị bắt quả tang.

"Giấu gì cơ?" bạn đáp, cố gắng tỏ ra ngây thơ.

"Đừng làm bộ không biết," anh nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào bạn. "Từ lúc rời Akademiya đến giờ, em đã khác thường."

Khi hai người rẽ vào khu vực dân cư yên tĩnh hơn của thành phố, đường phố bỗng vắng vẻ hẳn, chỉ có vài cư dân lác đác chăm sóc vườn hoặc đi dạo cùng gia đình.

Không có cách nào để qua mắt Wanderer khi anh luôn nhạy bén và cứng đầu như vậy. Có khi bạn còn dễ giấu một con Sumpter Beast dưới tấm chăn hơn.

"Em chỉ nghĩ về những gì đám sinh viên kia nói ở Akademiya thôi. Anh biết đấy, về chuyện anh đang hẹn hò với ai."

Bạn bắt đầu bắt chước giọng điệu của họ với vẻ bực bội. "Kiểu như: 'Ồ, chắc hẳn là người nổi tiếng nào đó, hoặc là nhà thám hiểm sở hữu Vision cực kỳ ngầu, chắc chắn phải siêu đẹp và không phải là một sinh viên vô danh như chúng ta'."

Wanderer nghiêng đầu, vẻ mặt đầy mỉa mai. "Và đấy là nguyên văn lời của họ à?"

"Đúng, nguyên văn luôn đấy!" bạn gật đầu mạnh mẽ, phớt lờ sự châm chọc rõ ràng của anh. "Nghe mà làm em cảm thấy... không biết nữa..."

Anh im lặng, chỉ nhìn bạn với ánh mắt thúc giục. Tiếng bước chân vang vọng trong không gian yên tĩnh, từng bước như thôi thúc bạn nói ra cảm xúc thật của mình.

"Em chỉ cảm thấy hơi tự ti thôi!" bạn bất ngờ thốt lên.

Thở dài, bạn tiếp tục trút hết tâm tư.
"Kiểu như nếu đây là hình ảnh mọi người có về người yêu của anh, thì khi họ thấy em, họ sẽ bắt đầu nghĩ: 'Tại sao anh ta lại hẹn hò với người này?' Và điều đó sẽ khiến em nghĩ: 'Sao trên đời anh lại hẹn hò với em?'"

"Và em biết, suy nghĩ như vậy thật tệ. Em không muốn nghi ngờ lý do anh thích em, nhưng em không kiềm chế được. Thế là bây giờ em lại lo lắng rằng liệu anh có thích người khác hơn hay không—"

Bạn đột ngột im bặt.

Không phải vì bạn quên lời muốn nói, mà bởi có thứ gì đó đang ngăn bạn lại.

Môi của bạn bị Wanderer chiếm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro