Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chữa lành sau"cơn bão"

Cre:https://www.tumblr.com/tuna2210/766321350337003520/hey-rlly-enjoying-your-works-recently-esp-the

• Cuộc Cãi Vã: "Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi!" bạn hét lên, giọng run rẩy vì xúc động. Wanderer đáp lại bằng những lời sắc bén, cắt sâu và đầy mỉa mai. "Có lẽ tôi thế đấy," anh nhấn mạnh, xô đẩy bạn bằng lời nói, khiến tim bạn đau nhói hơn bất kỳ vết thương nào có thể gây ra.
ra.

• Sau Cuộc Cãi Vã: Wanderer sẽ bỏ đi, lẩm bẩm những lời chửi rủa trong cơn giận, nhưng không lâu sau, anh cảm nhận được sức nặng từ những lời nói của mình. Anh bướng bỉnh, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh hiểu rằng mình đã làm tổn thương bạn quá mức.

• Hòa Giải: Wanderer không phải kiểu người xin lỗi ngay lập tức. Ban đầu, anh sẽ càu nhàu, giữ thái độ xa cách, nhưng cuối cùng, anh xuất hiện cùng một món quà nhỏ, đầy ý nghĩa—một món đồ lưu niệm từ nơi hai người từng đến cùng nhau. "Tôi... không có ý nói ra những điều đó," anh thì thầm, tránh ánh nhìn của bạn. Sau một lúc ngập ngừng, anh mới nhìn vào bạn, ánh mắt dịu dàng hơn. "Xin lỗi. Tôi ghét việc mình dễ dàng làm tổn thương những người mình quan tâm, nhưng tôi sẽ cố gắng không đẩy em ra xa nữa." Sự chân thành của anh hiện rõ trong những khoảnh khắc yên lặng sau đó.

Căn phòng lạnh lẽo, sự im lặng nặng nề bao trùm sau cuộc cãi vã với Wanderer. Bạn đã lui vào phòng, nước mắt cay xè đôi mắt khi những lời nói tàn nhẫn của anh vang vọng trong tâm trí. Làm sao anh có thể nói như vậy? Sau tất cả những gì hai người đã trải qua cùng nhau?

Nhiều giờ trôi qua, và bạn không nghĩ anh sẽ quay lại. Vì thế, khi tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, bạn thật sự ngạc nhiên.

Wanderer bước vào, tay cầm thứ gì đó giấu sau lưng một cách ngượng ngùng. Anh không nhìn thẳng vào mắt bạn, vẻ mặt lúng túng, gần như xấu hổ. Với một tiếng thở dài, anh đưa ra một món đồ lưu niệm quen thuộc từ sau lưng—một món đồ bạn từng yêu thích trong chuyến đi cùng nhau.

"Tôi... đã mua cái này cho em," anh lẩm bẩm, tránh ánh nhìn của bạn. "Tôi nghĩ... có thể... nó sẽ giúp ích."

Bạn nhìn anh, không chắc phải nói gì. Đây không phải lời xin lỗi to tát mà bạn mong đợi, nhưng việc anh đứng đây, cố gắng theo cách của mình, lại có ý nghĩa hơn nhiều so với bạn nghĩ.

Wanderer cuối cùng cũng nhìn vào mắt bạn, ánh mắt anh dịu lại. "Tôi không có ý nói như vậy... Tôi ghét việc dễ dàng làm tổn thương em. Nhưng tôi không muốn... đẩy em ra xa."

Bạn đón nhận món đồ lưu niệm từ tay anh, ngón tay bạn chạm nhẹ vào tay anh. "Tại sao anh luôn như vậy?" bạn thì thầm. "Tại sao anh cứ làm mọi thứ trở nên khó khăn?"

Anh ngập ngừng, đấu tranh giữa lòng kiêu hãnh và cảm xúc. "Tôi... sợ," anh thú nhận một cách nhẹ nhàng. "Sợ việc gần gũi với bất kỳ ai. Nhưng tôi không muốn mất em."

Bạn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, kéo anh vào một cái ôm ngại ngùng. Ban đầu, anh cứng người lại, nhưng chẳng bao lâu, đôi tay anh siết chặt lấy bạn, như thể sợ bạn sẽ biến mất. "Xin lỗi," anh thì thầm vào mái tóc bạn. "Tôi sẽ cố... trở nên tốt hơn. Vì em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro