Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ArmMacau - Ngoại truyện 1: Tôi chọn Thứ gia

Tác giả đã viết riêng một phần truyện cho ArmMacau đan xen với mạch truyện chính, nên mình sẽ dịch đồng thời luôn.

---------------------

Liên quan đến Chương 59: Phượng hoàng 

Arm POV

"Tao sẽ không thả mày đi, Arm. Hãy nhìn xem Pete đã xảy ra chuyện gì! Ở bên Thứ gia rất nguy hiểm."

"Bởi vì nguy hiểm nên nó không đáng để chiến đấu bên cạnh những người chúng ta yêu quý sao?"

"Arm, nghe tao này, mày xem nhiều phim BL quá rồi. Lẽ ra tao không nên giới thiệu thế giới đó với mày. Đó là lỗi của tao, tao thừa nhận." 

Khun Noo vỗ vai tôi và quay lại nằm trên chiếc giường spa.

"Tôi đi đây, Khun Noo."

"Được, mày có thể đi. Nghỉ ngơi đi. Suy nghĩ cho kỹ. Nhưng trước đó, hãy gọi nhân viên trị liệu xoa bóp quay lại."

"Không! Tôi không rời khỏi phòng. Tôi nghỉ việc."

"Nghỉ việc?! Ý mày là sao?!"

"Tôi xin lỗi nhưng tôi xin từ chức với tư cách là vệ sĩ trưởng của cậu, Khun Noo."

"CÁI GÌ?! Ohh. Chết tiệt!" Khun Noo ngã ra khỏi giường.

Pol và tôi vội đỡ cậu ấy dậy.

"Cậu có bị thương không, Khun Noo?!" Tôi hỏi.

"Tất nhiên là có!" Cậu ấy xoa khuỷu tay của mình... "Trái tim tao đau đớn sau cú đâm của mày!"

Thề với Đức Phật, cậu ấy lại bắt đầu. 

Nếu là lúc khác, tôi có thể vẫn kiên nhẫn, nhưng không phải hôm nay.

"Tôi xin lỗi vì cậu cảm thấy như vậy, Khun Noo. Nhưng nếu cậu không để tôi ở lại với Macau một thời gian, tôi sẽ rời đi. Và đây là quyết định cuối cùng của tôi."

Cậu ấy bĩu môi.

Và cau mày.

Nhưng cuối cùng...

"Được rồi! Nhưng chỉ cho đến khi Pete trở về! Và tốt hơn là nên xảy ra sớm! Nếu không, Pol sẽ đích thân đón mày từ ngôi nhà ma ám đó."

"Tôi?!"

"Đương nhiên rồi! Chỉ còn mình mày thôi! Hay là mày cũng bỏ đi ở với Nop luôn?!"

"Không?! Chúa ơi, không! Tại sao!?! Tôi ở với cậu, Khun Noo!"

"Xin chúc mừng, Pol! Bây giờ mày là vệ sĩ trưởng của tao, vì những người tiền nhiệm đã chọn anh em Thứ gia phiền phức thay vì tao."

"Cảm ơn rất nhiều Khun Noo, Pol."

"Đừng tỏ ra vui mừng khi rời xa tao, đồ khốn vô ơn."

"Không, tôi không... Tôi xin lỗi..."

"Biến đi!"

--------------

Macau POV

"Cháu không ăn nữa sao, Nong Macau?!"

"Cháu đang đợi anh trai, dì ạ."

"Khun Vegas đã về phòng rồi, Nong."

"Một lần nữa? Nhưng anh có ăn gì không?"

"Rất ít."

Anh trai tôi chạy đến phòng ngủ của cha chúng tôi mỗi đêm.

Anh ấy không thể ngủ trong căn phòng cũ của mình. Căn phòng đó anh từng ở chung với Phi.

Căn phòng của Venice vẫn bị khóa. Không ai trong chúng tôi dám bước vào.

Vì vết thương của anh ấy, anh ấy không ở văn phòng cả ngày.

Ngay khi về đến nhà, anh hầu như không ăn gì, đi lên lầu và nhốt mình lại trong phòng.

Tôi không thể hiểu được quyết định của anh tôi.

Anh ấy không muốn đuổi theo Phi ở Đài Loan một lần nữa.

Anh ấy hoàn toàn không muốn làm gì để lấy lại gia đình của chúng tôi.

Và rồi tôi không gặp anh nữa.

Chúng tôi không có bữa tối gia đình nữa.

Chúng tôi không còn cuộc trò chuyện nào ở bàn nữa.

Chúng tôi không còn có tiếng ồn ào của những người trong nhà.

Phi và Venice không còn ở đây nữa.

Ông bà không về thăm...

Mọi thứ đều im lặng......

Một lần nữa.

Tắm xong, tôi gục đầu vào gối và cảm thấy chán nản.

Tôi lấy điện thoại di động để kiểm tra các cuộc gọi.

Arm đã không gọi cho tôi.

Sau khi anh trai tôi xuất viện, Arm để chúng tôi ở biệt thự và trở về Chính gia.

Chúng tôi nói chuyện ngắn gọn mỗi đêm.

Nhưng tối nay anh ấy vẫn chưa gọi cho tôi.

Đã trễ rồi.

Anh ấy cũng chán tôi rồi sao?!

Anh ấy có bỏ chúng tôi như Phi không?!

Sự bất an của tôi lớn dần lên.

Mặc cho đầu óc ngổn ngang những suy nghĩ mâu thuẫn... Tôi nhắm mắt chờ giấc ngủ xua đi sự trống trải trong lòng.

"Em đang ngủ à?!"Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi, khiến tôi quay lại, siết chặt nắm tay.

Trước khi tôi đánh vào mặt anh, anh giữ cổ tay tôi vào thành giường.

"Ồ! Là anh! Anh làm gì ở đây?! Làm sao anh vào được đây?!"

"Nop cho anh vào. Anh sẽ ở cùng với em một thời gian."

"Anh nghiêm túc chứ?!"

Tôi không thể tin rằng hạnh phúc đã đến vào tối nay.

"Ừ... Khun Noo cho Thứ gia mượn anh."

"Anh em có biết không?!"

"Anh đã xin phép anh ấy chăm sóc Thứ gia cho đến khi Pete trở lại."

"Không thể tin được cả hai người đều đồng ý!"

"Họ đã. Anh xin lỗi vì đã làm em sợ."

"Anh không làm em sợ..."

"Thật sự?!"

Arm ấn cổ tay tôi xuống giường mạnh hơn và cười trêu chọc.

"Ok... chỉ một chút thôi..." Tôi quấn chân quanh eo Arm và đẩy anh ấy sang một bên, nằm lên người anh. Anh ngạc nhiên. "Nhưng không nhiều đâu."

"Em ngày càng thông minh hơn anh đấy, nhóc con."

"Đừng gọi em là nhóc con nữa. Anh nói như thể anh lớn hơn em cả trăm tuổi vậy. Chúng ta chỉ cách nhau có sáu tuổi thôi, anh biết không?!"

"Vậy tại sao em lại có khuôn mặt trẻ con như vậy?!" Anh véo má tôi.

Chúng tôi mỉm cười với nhau.

"Cảm ơn vì đã lo lắng cho bọn em..." Tôi cúi mặt xuống gần anh ấy trong khi đan xen những ngón tay của mình với anh. "Bây giờ em thực sự cảm thấy an toàn hơn. Em xin lỗi vì đã gây cho anh tất cả những rắc rối này."

"Em có thực sự nghĩ rằng anh sẽ an tâm ở đó khi biết em đang ở đây đau khổ như thế này sao?!"

"Anh quá tốt để có thật, Arm." Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt. Tôi cảm thấy biết ơn anh ấy. Arm cũng giống như Phi. Anh ấy quan tâm đến chúng tôi rất nhiều.

"Hãy nhìn đôi mắt sưng húp của em này. Em đã khóc nhiều như vậy sao?!"

"Em nhớ họ. Em nhớ anh. Em cũng nhớ anh trai..."

Arm hôn nhẹ lên má và trán tôi.

"Hãy cho anh ấy thời gian. Bên cạnh đó, anh thực sự tin rằng tất cả gia đình em đều còn sống. Những người Đài Loan đó có công nghệ cao để chăm sóc họ tốt."

"Nhưng liệu Phi sẽ trở về nhà với Venice chứ?! Em chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy. Phi đã tha thứ cho P'Vegas rất nhiều lần trước đây, nhưng lần này, anh trai em dường như cũng không còn nhiều hy vọng. Có chuyện gì đó đã xảy ra vào ngày hôm đó, trước khi chúng ta đến đảo, anh ấy đã tuyệt vọng để tìm Phi. Nhưng anh ấy không nói với chúng ta tại sao, như thể anh ấy đang mong nhận được sự thù hận từ Phi..."

"Đừng nghĩ nhiều, Macau... bọn họ chỉ cần thời gian để hồi phục."

"Anh có thể hứa với em bất cứ khi nào anh làm em buồn hay làm em thất vọng, anh sẽ nói với em không? Em không muốn có bí mật giữa chúng ta... những bí mật tàn phá con người..."

"Không có lý do gì để có bí mật giữa chúng ta."

"Ngay cả khi anh ngừng yêu em, anh sẽ nói với em, được không?!"

Ôi chết tiệt, tại sao tôi lại nói điều này?!

Tôi có bị ngu không?! Tôi không muốn Arm nói với tôi rằng anh ấy không còn yêu tôi nữa.

"À... Em..."

"Không!! Bỏ qua yêu cầu cuối cùng này..."

"Okay, anh sẽ nói rằng..."

"Không, không... quên đi..."

"Hey!" Arm giữ lấy mặt tôi và phủ lên môi tôi bằng môi của anh ấy. Nụ hôn của anh dịu dàng nhưng ướt át nhục dục. Chết tiệt, anh ấy giỏi thật!

"..." Anh làm tôi thở hổn hển.

"Tại sao anh lại nói điều gì đó ngu ngốc như thế chứ, nhóc con?!"

Tôi có thể cảm thấy bàn tay ấm áp của anh ấy vuốt ve lưng tôi.

"Vậy chúng ta làm tình được không?!" Tôi nghiêng người hôn anh lần nữa.

"KHÔNG."

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên khiến chúng tôi giật mình và tách khỏi nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro