ArmMacau - 3. Quân Hậu đen
Arm POV
Tôi là top.
Top, top, top.
Và tôi đang yêu đương với Macau.
Tôi phải nói rõ với Vegas.
"Tôi không phải Pete." Tôi nói chắc nịch.
"Tất nhiên, cậu không phải. Thật là vớ vẩn."
"Yeah... vớ vẩn."
"Thú vị... Tôi tự hỏi tại sao Macau lại thích cậu..."
Vegas cau mày.
Anh ấy tắt đèn sau khi xúc phạm tôi một cách tinh tế.
Và ngủ.
Tên khốn.
-------
Macau POV
CHẾT TIỆT!
Anh trai tôi có biết tôi đã xem bao nhiêu video, tạp chí và hướng dẫn chỉ để được ở một mình với bạn trai của tôi không?!
Anh ấy có biết tôi đã cần cù như thế nào để thỏa mãn bạn trai của tôi không?!
Tất nhiên là không!
Anh thật sự không thể biết...
Chỉ có chục quả chuối là biết thôi.
Tôi thở dài.
NHƯNG nỗ lực này không thể bị lãng phí.
Anh bạn trai thông minh đẹp trai dũng cảm của tôi đã chống lại Chính gia để ở cùng tôi.
Trên thực tế, anh ấy xin nghỉ phép...
Vẫn giống nhau! Tôi chắc chắn rằng tên anh họ điên rồ đã làm mọi thứ để ngăn cản anh ấy.
Tôi phải đưa anh ấy ra khỏi căn phòng đó.
Nhưng bằng cách nào?!
Chết tiệt...tôi nghĩ tôi biết phải làm thế nào...
Tôi mở két sắt và lấy ra quân cờ đen mà tôi đã giấu sâu bên trong.
Ngay cả anh trai tôi cũng không biết về quân cờ này.
Quân Hậu đen.
Cô ấy bắt tôi hứa không được nói với ai.
Cô ấy tin tưởng tôi sẽ không nói với anh trai tôi và Arm.
Cô ấy đã đưa cho tôi cái này trước khi chúng tôi từ Đài Bắc trở về Bangkok.
Và tôi đã giữ lời hứa của mình.
Vì tôi là người giữ lời.
Cô ấy nói tôi có thể sử dụng nó trong trường hợp khẩn cấp.
Tôi nghĩ đây là một trường hợp khẩn cấp.
Nếu anh trai tôi đang tra tấn Arm trong đó thì sao?
Tôi không nghe thấy tiếng la hét nào, nhưng... ai mà biết được?! Phòng của bố tôi có thể cách âm giống phòng của anh trai tôi. Phi đã bị mắc kẹt bên trong 30 ngày và không ai trong chúng tôi biết. (Phải, sau này tôi mới biết chuyện đó. Một hôm anh họ nói với tôi khi anh ta đang nói xấu anh trai tôi).
Tôi mở điện thoại của mình.
Tôi đã bị sốc khi thậm chí còn có một ứng dụng Phòng cờ trong cửa hàng ứng dụng!
Hey! Điều này có nghiêm trọng không?! Tên mafia tham lam chết tiệt! Họ thậm chí còn tính phí cho ứng dụng này! Rất nhiều!
Được rồi... Tôi trả tiền cho chữ ký hàng năm chết tiệt...
Tôi làm gì bây giờ?!
Tôi phải nhập mật khẩu.
Tôi kiểm tra quân cờ và thấy một con số.
Xác nhận quyền thừa kế. Đã cấp quyền truy cập. (2)
Tôi được giải thích rằng kể từ khi tôi vượt qua bài kiểm tra huyết thống tại phòng cờ ở Đài Bắc, dữ liệu thừa kế của tôi đã có trong cơ sở dữ liệu. Và tôi sẽ được công nhận là người kế vị quân Hậu đen khi tôi vào phòng cờ.
Nó có thật này!
Tôi làm như cô ấy hướng dẫn tôi.
Điều này khá quen thuộc với Gen Z.
Tôi mở một phòng riêng và mời người tham gia.
Tôi chờ.
5 phút... 10 phút... Chết tiệt... 30 phút... Cố lên! Arm có thể đã chết ngay bây giờ!
33 phút...
Một vị khách đang đợi trong phòng của Hậu đen.
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch và bụng tôi quặn lên.
Tôi lo lắng.
Tôi mở camera của mình và đợi yêu cầu kết nối hình ảnh được chấp nhận.
Camera mở ra.
"Cảm ơn rất nhiều! Em nghĩ chị sẽ không trả lời em."
"Chào cưng! Tôi bận chút việc, xin lỗi."
"Xin chào, trợ lý Lee! Ồ, em nghĩ có thứ gì đó trên mặt chị... chị có bị thương không?!" Tôi hỏi, lo lắng.
Cô ấy chạm vào khuôn mặt của chính mình.
"Ồ, đây chỉ là máu thôi, không phải của tôi!" Cô ấy cười.
"Ồ, tốt. Em đoán thế."
"Chuyện gì đã xảy ra thế?!"
"Ờ..."
"Tôi đã bảo nhóc chỉ gọi cho tôi trong trường hợp khẩn cấp như nhóc sắp chết hay gì đó tương tự. Nhóc đã nói với ai về điều này chưa?!"
"Em không có. Em thề. Em xin lỗi đã làm phiền chị, trợ lý Lee. Chị đã rất tử tế khi cung cấp cho em thông tin về tình hình sức khỏe của gia đình em. Trái tim em đau đớn khi nhìn thấy anh trai mình đau khổ và em cố gắng động viên anh ấy. Nhưng em chưa bao giờ kể với anh ấy về điều này."
"Tốt hơn là nhóc không nên. Nếu không, tôi sẽ khóa tài khoản này của nhóc."
"Không, làm ơn!"
"Vậy hãy nói cho tôi biết tại sao nhóc lại gọi cho tôi."
"Anh trai em đang giữ Arm làm con tin trong phòng của anh ấy."
"Ồ. Cậu ấy còn sống không?!"
"Em không biết! Em hy vọng như vậy!"
"Đừng lo lắng, nhóc con. Vegas sẽ không giết Arm. Cậu ta biết em sẽ buồn lắm."
"Nhưng nếu anh trai tra tấn anh ấy thì sao?! Anh ấy ghét Chính gia hơn bất cứ thứ gì. Anh ấy có thể đánh gục Arm. Anh ấy không tin bất cứ ai từ gia đình đó!"
"Đây là một khả năng."
"Giúp em với, trợ lý Lee!"
"Nhóc muốn tôi làm gì?! Cho máy bay gõ cửa nhà cậu ta đòi trả bạn trai nhóc cho nhóc hả?! Cậu ta sẽ bắn tôi đấy!"
"Đây là một khả năng, nhưng ... Chị không thể bảo Phi nói chuyện với anh ấy một chút sao?!"
"Nhóc mất trí rồi à?!"
"Chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của anh ấy trong khi em giải cứu Arm khỏi đó. Làm ơn đi! Arm đang gặp nguy hiểm. Em biết chị quan tâm mà!"
"Làm sao nhóc có thể chắc chắn như vậy?!"
"Chị quan tâm đến bọn em mà, nếu không chị sẽ không đưa cho em cái này." Tôi giơ quân Hậu đen lên cho cô ấy.
"Tôi chỉ cho nhóc những gì là của nhóc."
"Đi mà..."
"Ôi mẹ kiếp! Đừng có nhìn tôi với cái vẻ dễ thương đáng ghét này! Tôi sẽ hỏi Pete. Đợi một chút. Pete, cậu có thể đến đây được không?!"
["Tại sao cô lại lịch sự như vậy?!"] Tôi nghe thấy giọng nói của Phi.
"Vào đây." Trợ lý Lee nói.
Sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy trên màn hình điện thoại của tôi.
"Phi!! Phi, anh có sao không? Em rất vui được gặp anh!" Tôi cảm thấy nước mắt trào ra từ mắt mình. Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Phi. "Phi, em nhớ anh rất nhiều! Em cũng nhớ Venice, và cả ông bà nữa! Em có thể gặp họ không?"
"..." Phi mang vẻ mặt hơi kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, anh ấy trở nên nghiêm túc. "Đừng lo lắng về bọn anh. Chăm sóc bản thân. Anh phải đi."
"Em xin lỗi, Phi. Em xin lỗi nếu bọn em đã làm gì sai. Xin đừng ghét bọn em mà."
"Anh không ghét em."
"Anh ghét anh trai em sao?!"
"Này, nhóc. Đó không phải là lý do tại sao tôi gọi Pete đến đây. Hãy yêu cầu điều đó, nếu không tôi sẽ kết thúc cuộc họp này." Trợ lý Lee đột nhiên xem vào.
Tôi cụp mắt xuống... Tôi không nên nhờ anh ấy giúp. Bây giờ nó có vẻ không quan trọng, nhưng nghĩ lại... có lẽ đây là cơ hội để Phi và anh trai tôi nói chuyện và hòa giải...
"Phi, em cần anh giúp với anh trai em." Tôi có thể thấy cái nhìn nghiêm nghị của Phi giảm bớt một chút... anh ấy có còn quan tâm đến anh trai tôi sao?!
"Anh ta thì sao?!"
"Đầu óc anh ấy không ổn. Mặc dù anh ấy vẫn đang dùng những loại thuốc mà bác sĩ Top đưa cho, nhưng anh ấy không khỏe, Phi ơi."
"Anh không phải bác sĩ. Hãy gọi bác sĩ Top."
"Không ích gì đâu! Anh ấy nhốt Arm trong phòng ngủ của bố. Em không vào được. Em lo cho Arm, Phi."
"Tại sao lại là phòng ngủ của bố em?!"
"Anh ấy không thể ngủ trong phòng của anh nữa... điều đó khiến anh ấy rất đau khổ. Anh ấy thức trắng đêm... chứng mất ngủ của anh ấy quá nghiêm trọng, vì vậy bác sĩ tâm lý bảo bọn em bắt anh ấy ngủ ở phòng khác. Anh ấy gần như không thể ngủ và ăn uống gì được."
"Và phòng của cha nhóc là sự lựa chọn tốt nhất?!" Trợ lý Lee bình luận.
"Ồ... giờ chị nói vậy... nghe nó có vẻ là một ý tưởng ngu ngốc..."
"Dù sao đây cũng không phải chuyện của anh." Pete nói, đe dọa sẽ rời khỏi webcam.
"Nhưng anh ấy có thể hành hạ Arm! Anh biết điều gì sẽ xảy ra khi anh trai em buồn mà, Phi. Anh ấy trút giận vào thứ gì đó... hoặc ai đó! Anh không quan tâm đến Arm sao?!"
"Em muốn anh làm gì?!"
"Chỉ... chỉ cần gọi cho anh ấy và cho em đủ thời gian để đưa Arm ra ngoài."
Phi im lặng một lúc.
"Ok... Anh sẽ cho em 10 giây."
"10 giây?! 10 phút không được sao?!"
"15 giây. Đồng ý hoặc không gì cả."
"Được, được!! Em đồng ý."
"Anh ta không thể biết em đang liên lạc với bọn anh qua phòng cờ bằng quân Hậu đen."
"Anh cũng biết sao?!"
"Anh biết. Bây giờ, hãy lấy một chiếc điện thoại dự phòng và đưa cho anh số. Anh sẽ gọi cho em. Em đưa điện thoại cho anh ta. Một khi anh ta lấy điện thoại, em túm Arm và chạy đi. Nhanh lên, Macau. Anh sẽ không nói quá 15 giây."
"Được rồi... Em sẽ làm. Em sẽ làm! Cảm ơn Phi rất nhiều!"
Ngay cả khi Phi lạnh lùng nói vậy, tôi hy vọng anh ấy sẽ mềm lòng với hia, một khi họ nói chuyện với nhau.
"Macau. Hãy nhớ điều này, được chứ." Phi nói một cách cứng rắn, nhưng không phải với giọng điệu tức giận.
"Vâng..."
"Ngay cả khi mọi thứ thay đổi ... hãy nhớ rằng anh luôn quan tâm đến em." Anh ấy nhìn vào mắt tôi khi nói điều này như thể anh ấy thực sự nghĩ vậy. (2)
"Làm ơn... đừng nói như thể đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng ta. Như thể anh sẽ không bao giờ ở bên bọn em nữa, rằng anh sẽ không bao giờ yêu bọn em nữa. Anh sẽ quay lại với bọn em, phải không?! Em sẽ không để anh trai em làm bất cứ điều gì khiến anh buồn nữa. Em hứa. Em sẽ chăm sóc Venice thật tốt và gọi điện cho ông bà mỗi ngày. Em sẽ cố gắng hết sức để khiến anh vui vẻ trở lại, Phi. Em hứa."
Anh ấy cố gắng nở một nụ cười với tôi, nhưng anh ấy không thể.
"Đưa số điện thoại cho Lee, Macau. Tạm biệt, nhóc con."
"Phi?! Phi?!"
"Bình tĩnh đi nhóc. Đừng lo lắng về những gì nhóc không thể sửa chữa. Hãy tập trung vào những gì nhóc có thể. Tập trung vào việc cứu Arm."
-----------------
"Chờ một chút, Phi. Em sẽ gõ cửa."
"Được rồi..."
Cốc. Cốc.
"Anh!! Anh!! Tỉnh lại đi!! Tỉnh lại đi anh!"
Tôi chờ.
"Anh ta không nghe thấy sao?!" Phi hỏi tôi qua điện thoại. Máy ảnh của anh ấy đã tắt.
Tôi gõ cửa lần nữa.
"Anh, Phi đây! Phi đang gọi anh!! Anh không bắt máy sao?!"
Tiếng mở khóa cửa lập tức vang lên.
"Em nói gì?!?!" Anh tôi kinh ngạc nhìn tôi. "Pete đâu?!"
Tôi giật mình liếc nhìn Arm đang nhìn tôi từ giường của anh trai.
Anh ấy đang làm cái quái gì ở đó vậy?!
Tôi đưa tay ra hiệu cho Arm ra cửa.
"Đây, anh... Cầm lấy điện thoại này."
Anh tôi tuyệt vọng nhấc máy và quay lưng về phía tôi.
"Pete? Pete?! Có phải là em không?! Nói chuyện với anh! Nói chuyện với anh đi!"
Arm lao về phía tôi, nhưng anh trai tôi thậm chí không nhận ra.
"Macau, chuyện gì xảy ra?!" Arm bối rối hỏi tôi trong khi chúng tôi chạy khỏi đó.
"Em đến cứu anh."
--------------
Ghi chú của tác giả:
(1) Chương 48 - Phòng cờ: Macau trải qua quá trình công nhận quyền thừa kế.
(2) Pete đã bắt đầu các buổi tự thôi miên dựa trên các loại thuốc cực mạnh do Bạch tộc sản xuất, để thay đổi cảm xúc của cậu ấy với gia tộc Theerapanyakul, nhưng cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn biến đổi. Đó là lý do tại sao cậu ấy nói chuyện với Macau, bởi vì cậu ấy biết rằng cậu ấy sẽ sớm ngừng yêu tất cả.
---------------
*Theo như mình hiểu thì Pete bị thôi miên bởi Bạch tộc rằng Vegas đã ngoại tình, ngoại trừ việc đấy thì những ký ức khác sẽ không thay đổi, nhưng dần dần để thuận lợi cho Bạch tộc, những cảm xúc với Vegas, Macau hay những người từ gia tộc Theerapanyankul sẽ dần phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro