Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

63. Khao khát cháy bỏng [18+]

Vegas POV

Căn phòng tối với ánh đèn đỏ tạo ra bầu không khí gợi cảm và nguy hiểm.

Có phải em ấy bắt chước phiên bản tồi tệ nhất của tôi không?!

Pete không nên xấu tính như thế.

Nhưng những gì em ấy đang làm cảm giác thật tuyệt.

Tôi có thể cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt của em ấy đang sưởi ấm dương vật cứng ngắc của tôi bên dưới lớp vải lót mỏng manh. Tôi có thể cảm nhận được em ấy khao khát đưa dương vật của tôi vào miệng và mút nó không ngừng. Mặt em ấy đỏ bừng, mắt em gần như nhắm nghiền. Em cũng bị kích thích.

Anh biết, Pete...

Anh biết em muốn anh rất nhiều...

Hãy tận hưởng, em yêu, làm ơn. Hãy đặt nó vào cái miệng ấm áp và ẩm ướt của em ngay bây giờ... haa... Tôi khao khát đến tuyệt vọng được đâm dương vật của mình vào sâu trong cổ họng của em.

Pete dừng lại một lúc.

Em lại nhìn chằm chằm vào tôi.

Nụ cười nghịch ngợm này... Em nắm lấy gấu quần lót của tôi và kéo nó xuống cho đến khi dương vật cứng ngắc của tôi dựng đứng trước mặt em ấy. Cứng rắn, thô to, những đường gân nổi lên, và ướt nhẹp.

Em liếm môi...

Pete khao khát dương vật của tôi.

Có phải em ấy sẽ ban cho tôi những gì tôi muốn?!

Trong khi mắt chúng tôi không rời nhau... tiếng thở dốc rên rỉ thoát ra khỏi miệng tôi đầy bất ngờ khi Pete liếm đỉnh dương vật của tôi và nuốt chửng thứ tinh dịch ấy.

"Argh...haa..."

"Anh có thích nó không, anh yêu?!" Em ấy hỏi tôi một cách trêu chọc. Quỳ trên sàn, nhìn tôi, cọ sát lưỡi trên đỉnh dương vật nhạy cảm trước khi mút mạnh một lần nữa...

"Ugh!"... Mẹ kiếp, tôi phát điên mất...

"Nhưng anh sẽ không có nó đâu..."

"...?!..."

Pete lấy dương vật của tôi ra khỏi miệng.

Em dùng mu bàn tay quệt một ít hỗn hợp nước bọt và tinh dịch trong miệng rồi đứng trước mặt tôi.

Nét mặt của em quỷ quyệt... Em nắm chặt tóc tôi và đưa lưỡi vào tai tôi. Rồi em thì thầm.

"Anh sẽ thèm khát em chứ, anh yêu?!" Em nhếch mép.

Rồi em rời khỏi phòng nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng.

Mẹ kiếp... Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Một xô nước lạnh dội lên khát vọng đang bùng cháy.

Tôi thậm chí không thể tự chạm vào bản thân mình để giải phóng bức bối này...

Một lúc sau, sự phấn khích không còn nữa.

Một vệ sĩ bước vào phòng và nới lỏng sợi xích buộc quanh cổ tôi.

Tôi gục xuống sàn.

Cậu ta đỡ tôi đứng dậy và ngồi xuống giường.

"Anh không sao chứ, Khun Vegas?"

"Arm?! Cậu đang làm gì ở đây?! Làm sao cậu tìm được tôi?!"

"Pete bảo tôi đến đây."

"Pete?! Em ấy bảo cậu đến Hong Kong để giải thoát cho tôi?!"

"Không hẳn là thế... Cậu ấy chỉ bảo tôi đến căn phòng này... Tôi đến Hồng Kông một mình." Arm rời mắt khỏi tôi. Arm thả tay tôi ra từ phía sau nhưng khóa chúng vào sợi xích gắn với dây buộc ở phía trước. "Cổ tay của anh bị thương. Lát nữa tôi sẽ đem thuốc mỡ tới."

Vì tư thế đó, cánh tay của tôi tê rần và đau.

"Đây là một kế hoạch để đưa Pete và tôi ra khỏi đây, phải không?!" Tôi hỏi cậu ta với một chút hy vọng.

"..." Tôi không nhận được câu trả lời.

"Macau đâu rồi?! Em ấy cũng ở Hồng Kông sao?! Cậu không thể để em ấy một mình mà không được bảo vệ."

Tôi nhận thấy biểu cảm khó xử từ Arm khi tôi nói tên Macau.

Cậu ấy có vẻ không thoải mái.

Cậu ấy nhìn tôi và nói với giọng nghiêm túc.

"Bây giờ anh là tù nhân của chúng tôi, Khun Vegas."

"Tù nhân của chúng tôi?!"

"Bây giờ tôi đang làm việc cho Bạch tộc. Trợ lý Lee đã tuyển dụng tôi."

"Cái gì cơ?!" Tôi hỏi cậu ta, bối rối.

Sau đó Arm đi đến tủ quần áo và lấy một chiếc quần để trên giường. Chỉ có bấy nhiêu thôi. Giống như tôi đã làm với Pete khi em ấy bị tôi cầm tù vài năm trước.

"Tôi là Tượng trắng, thưa ngài. Tôi phục vụ Hậu trắng. Xin hãy cư xử đúng mực."

"Cậu thậm chí đang nói gì vậy?! ARM!"

Cậu ta rời khỏi phòng nhanh như Pete.

Có camera ở đây không?! Tôi không thể bất cứ điều gì Arm nói.

Chết tiệt!

--------------

Tôi có thể tự vệ sinh cá nhân bằng tay phải của mình.

Đã gần một tuần kể từ khi tôi nhìn thấy Pete hoặc ánh sáng mặt trời. Giống nhau đối với tôi.

Pete để lại rất nhiều sách để tôi giải trí, cùng một bức thư mà một trong những vệ sĩ của em ấy đã gửi cho tôi.

["Tôi hy vọng anh có thể giải trí bằng những cuốn sách của chính mình. Chúc anh đọc sách vui vẻ, Vegas."]

Tôi lấy cái đầu tiên từ trong đống.

Tính cách theo nhóm máu?!

Thật sự luôn?! Chết tiệt.

Vào ban đêm, tôi không thể chạm vào mình khi nghĩ về Pete.

Tôi không còn cảm nhận được hơi ấm của em nữa.

Căn phòng này quá lạnh và tôi không thể mặc áo phông vì dây xích.

Nếu Pete muốn lặp lại khoảng thời gian em ấy bị giam cầm với tôi, thì em ấy nên ở đây ngủ với tôi.

Nhưng đó không phải là điều em muốn.

Em ấy muốn tôi nhớ về em. Tôi đoán là nhớ em đến phát điên.

Nhưng em ấy không biết rằng tôi đã đạt đến mức này kể từ khi em ấy rời đi sao?!

Tôi đã sống với sự tra tấn này trong một thời gian dài.

Tôi cảm thấy đau khổ.

Tại sao em ấy lại chọn cách này?! Mẹ kiếp.

Ngay cả Arm cũng không xuất hiện nữa.

Tại sao tôi lại nhớ đến tên ngốc thông minh đó?!

Bây giờ tôi đang lo lắng cho Macau...

Tôi cần biết liệu em ấy có ổn không.

Tôi thậm chí không thể liên lạc với bà để nghe về Venice.

Cánh cửa mở ra. Đến giờ ăn tối rồi.

"Cuối cùng, đồ khốn kiếp."

"Chào buổi tối, Khun Vegas. Đây là bữa tối của anh." Cậu ta cúi chào tôi.

"Để tôi đoán... Món ăn miền nam, một lần nữa."

"Tôi không biết là anh thích đồ ăn cay đến vậy. Pete nói với tôi đây là món anh thích nhất."

"Tôi không."

"Ồ..." Chúng tôi nhìn vào màu sắc rực rỡ, óng ánh của nước sốt, ngay cả mùi hương cũng có độc.

"Tôi phải thừa nhận rằng sự hài hước châm biếm của Pete ngày càng chính xác. Từ sáng đến tối, đấy là tất cả những gì em ấy cho tôi ăn."

"Lần sau tôi sẽ cố gắng mang cơm và nước sốt riêng."

"Tôi nghĩ em ấy đang cố giết tôi từ bên trong. Chắc giờ tôi đã bị lở loét rồi."

"Tôi cũng sẽ nhắc mình mang theo một cốc sữa." Arm thương hại tôi.

"Pete thế nào rồi?!"

"Bây giờ tôi là vệ sĩ riêng của cậu ấy. Anh không cần phải lo lắng về điều đó."

Arm nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhận ra rằng cậu ấy ám chỉ việc tôi đã cố gắng bảo vệ Pete suốt thời gian qua.

"Được rồi... nhưng tôi lo lắng cho Macau..."

"Anh đã đi hơn 30 ngày rồi, Khun Vegas..." Arms lẩm bẩm...

Ồ. Đúng vậy... Tôi đã nói với Macau và Arm rằng họ có thể đi theo tôi nếu tôi biến mất hơn 30 ngày...

Tôi đã quá tập trung vào Pete đến nỗi tôi đã cắt đứt liên lạc với họ kể từ khi tôi đến Hồng Kông. Tôi cảm thấy Macau cũng đang ở Hồng Kông.

"Vâng... thật ra ..."

"Cậu đã ở đâu?!"

"Xung quanh, giúp Hậu trắng giải quyết một số xung đột."

"Pete đã về nhà chưa?"

"Vâng. Tôi phải đi ngay bây giờ, Khun Vegas. Lát nữa tôi sẽ đến thu dọn bát đĩa đã ăn xong."

"Chúng sẽ không trống rỗng như vậy đâu..."

"Cố gắng ăn một ít... để giữ cho mình đủ no."

"Để tôi đi, Arm."

"Tôi không thể. Chúc ngon miệng."

Cậu ta cúi đầu và rời đi.

Tôi biết cậu ta không thể.

Arm đối xử với tôi giống như Nop từng đối xử với Pete.

Sự khác biệt là mặc dù tôi nhờ cậu ấy giúp đỡ, nhưng tôi không thực sự có ý đó.

Tôi sẽ không rời khỏi nơi này nếu không có Pete.

----------------

Đến khuya, một số người đàn ông mặc đồ trắng bước vào phòng và trói hai tay tôi lại sau lưng. Lần này họ đặt tôi trên giường, quỳ trên đầu gối.

Tôi ghét trò này.

Nhưng tôi không gây rối với họ, bởi vì điều này chỉ có nghĩa là một điều...

Pete đang đến với tôi.

Đèn tắt.

Đèn đỏ được bật lên.

Nhạc nền bắt đầu phát.

"Anh có nhớ em không?!"

Pete bước vào phòng. Em ấy ăn mặc rất đẹp.

Thứ màu đơn sắc này của Bạch tộc quá tẻ nhạt, nhưng Pete trông thật lộng lẫy.

Em mặc quần áo như để giết người... có lẽ em mặc quần áo để giết tôi.

Nhưng một câu hỏi thoáng qua tâm trí tôi.

Có ai nhìn thấy em ấy như thế này không?!

Tôi cảm thấy rất lo lắng, lo lắng một cách giận dữ.

Pete chơi đùa với sự ghen tuông của tôi...

Em ấy biết tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ đó... em ấy tra tấn tôi bằng chính suy nghĩ của mình.

Đây là cách em muốn trừng phạt tôi sao?!

Em leo lên giường và quỳ gối trước mặt tôi.

Theo bản năng, tôi muốn ôm em ấy. Khi tôi cố gắng kéo cánh tay của mình về phía trước, tôi cảm thấy sức căng của sợi xích giữ lại cánh tay và cổ của tôi.

"...!..." Thật bực bội.

Mẹ kiếp!

Pete cười ranh mãnh với tôi.

"Đã lâu rồi. Anh có cư xử tốt không?!" Em vuốt tóc tôi.

Tôi quay đầu lại để đưa tay Pete áp lên mặt tôi... Tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay em.

Rồi Pete đặt cả hai tay lên bộ ngực trần của tôi.

Đầu ngón tay em lần theo đường viền của ngực tôi.

"Anh có bộ ngực chắc khỏe, rộng hơn của em. Nếu anh có thể ôm em, em sẽ rất vừa vặn, nhớ không?!" Em xoay người và tựa lưng vào ngực tôi.

Lưng em dán vào người tôi. Pete rúc đầu vào cổ tôi.

Tôi ngửi thấy cơ thể thơm tho của em.

Đường viền cổ áo thấp của em cho phép tôi nhìn thấy toàn bộ ngực trần và cơ thể em ấy.

Cơ thể của Pete gầy hơn và rõ ràng hơn.

Em đã tập luyện chăm chỉ.

Em bắt đầu cọ xát cơ thể của mình lên tôi. Tôi cảm thấy cặp mông tròn trịa mềm mại của em cọ sát vào dương vật cứng ngắc của tôi.

Cơ thể em vặn vẹo dựa vào người tôi.

"Ah...ngh....ah... Anh có thích không, anh yêu?!"

Pete bắt đầu cố ý rên rỉ nhẹ nhàng và ngon lành.

Em lại trêu chọc tôi...

Em ấy muốn tôi điên cuồng với dục vọng.

Em muốn tôi bùng cháy ham muốn để em ấy có thể dội một xô nước lạnh khác vào nó.

Chết tiệt... tôi không quan tâm, bởi vì tôi muốn em ấy quá nhiều.

Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng.

Em luôn đưa tôi vào trạng thái ham muốn nguyên thủy mà tôi chưa bao giờ có với bất kỳ ai khác.

Làm sao em có thể nghĩ rằng tôi quan tâm đến những người khác nếu em là người tôi nghĩ về 24/7?!

Em đã thấy điều gì đó trong nơi ẩn nấp đó khiến em nghi ngờ tôi?

Nhưng tôi yêu em, Pete.

Tôi muốn em đến phát điên.

"Ugh...haa..." Tôi đang nhỏ giọt, dương vật tôi đau đớn. Tôi phải thả nó ra...

Pete vẫn quay lưng về phía tôi, đặt tay lên mép quần tôi và kéo chúng xuống.

Em ấy cũng làm như vậy với quần của mình.

Tôi không có quần lót, vì vậy dương vật của tôi tiếp xúc trực tiếp với bờ mông trần trụi của em.

Tôi chỉ cố gắng di chuyển hông của mình về phía trước để làm cho đầu dương vật ẩm ướt của tôi cọ xát vào mông của em, nhưng Pete đã mở ra một khoảng cách với hông của em, chỉ để lại lưng dựa vào tôi, nhưng cặp mông gợi cảm của em cách xa dương vật cương cứng của tôi.

"Không dễ đâu cưng. Anh có muốn không?! Anh có muốn vào trong em không?! Em có nên cho anh vào không?!" Em nói với một giọng trầm thấp quyến rũ.

Em đặt tay lên sau đầu tôi và quay mặt lại để hôn tôi, mặc cho miếng khóa miệng cản đường.

Em hôn miếng khóa miệng tôi một cách dâm đãng.

Tôi cảm thấy thất vọng vì lưỡi của mình không thể thoát ra khỏi miệng để đi vào miệng em.

Pete cười khúc khích.

"..." Sự thất vọng của tôi làm em thích thú.

Sau đó, Pete cúi xuống trước mặt tôi, để hông em hướng thẳng về phía tôi, trong khi phần thân trên của em nằm trên giường một cách tuyệt đẹp. Cánh tay em ôm lấy chiếc gối mà em đã nắm lấy để tựa đầu.

Em đúng như cách tôi thích, cạo sạch lông. Làn da mịn màng và sáng bóng, cặp mông săn chắc, tròn trịa của em nhô lên và cái lỗ khít chặt của em chỉ chực chờ được đẩy vào không ngừng cho đến khi giọt tinh dịch cuối cùng của tôi chảy vào bên trong em.

Tất cả đều được chuẩn bị để khiến tôi phát điên.

Tuy nhiên, tôi không thể ôm chặt eo em ấy bằng đôi tay bị trói của mình.

Tôi không thể đến gần cơ thể em nếu em không đến gần tôi.

Mỗi lần tôi cố lại gần Pete, những sợi dây trói cứa vào da thịt tôi không thể co giãn.

"Nếu anh thực sự muốn em, anh sẽ cần phải cố gắng hơn một chút, tình yêu của em."

Oh, anh có thể cố gắng hơn nữa, em yêu.

Em đưa tôi vào cơn động dục.

Em đưa tôi vào một trạng thái điên rồ.

"...ngh..." Em nên biết tôi có thể làm gì trong tình trạng phát điên lên vì em.

Pete đẩy mông cao hơn và nói với giọng cầu xin, rên rỉ.

"Đi nào, anh yêu. Em đang đợi anh. Em đang đợi anh, Vegas. Chịch em đi, đi mà, đừng nói với em là anh sẽ không chịch em ngay cả khi em cầu xin anh?!" Em nói với giọng mỉa mai.

"Argh... Mẹ kiếp..."

"C-cái gì?!" Pete ngẩng lên và hơi quay đầu lại nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

Tôi nghiêng người về phía em ấy, đặt hông tôi sát vào em và giữ hai cánh tay em về phía trước trên tấm trải giường mặc dù tầm với của tôi bị giới hạn bởi dây xích.

Tôi khẽ thì thầm.

"Em biết khi em cầu xin, anh luôn làm theo ý em mà, Pete."

-----------

Cậu truyện về Arm sẽ tiếp diễn trong Ngoại truyện, tuy nhiên Ngoại truyện được viết chậm hơn một chút, nên mốc thời gian có thể hơi khó hiểu một tí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro