Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

61. Tuyên chiến

Vegas POV

"Cái này là cái gì?!" Kinn bối rối hỏi.

"Chiếu tướng." Pete trả lời với một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt. "...với Hậu trắng."

"Ra khỏi nhà tôi." Khun Korn tức giận nói với Pete.

"Xin hãy giữ thiệp mời của Hậu trắng." Lian Wang nhìn quân cờ trắng trên bàn rồi nhìn bác tôi. "Tất cả các hoạt động kinh doanh phụ của Bạch tộc đều do Hậu trắng quản lý theo quy định của phòng cờ..."

"Cậu đang chơi một trò chơi nguy hiểm đấy Wang. Hội đồng Bạch tộc có đồng ý với điều này không?!" Bác Korn hỏi Wang.

"Hmm, họ đã nói gì vậy, Lee?!"

"Ý anh là mấy người còn lại sao?! Tôi không nhớ. Họ đã nói gì nhỉ, Phong?!"

"Làm ơn, đừng giết tôi." Pete lạnh lùng nói.

"Ồ... Đúng. Đó là tất cả những gì họ nói trước khi chúng tôi giết họ." Lee cúi đầu trước Khun Korn.

"Làm thế nào cậu lấy được xác nhận danh tính của họ?!" Khun Korn kinh ngạc hỏi.

"Chúng tôi có cách làm của mình. Chúng tôi vẫn chưa xong việc dọn dẹp đâu, Khun Korn. Nhưng đừng lo, chúng tôi sẽ tiếp tục kinh doanh cùng nhau. Đây không phải chuyện cá nhân, phải không?!" Wang mỉm cười thân thiện và rời đi, theo sau là Pete, Lee và những người còn lại trong gia tộc.

"Đừng để ý đến chúng tôi." Pete nói với P'Chan. "Tôi có thể dẫn bọn tôi đến cửa ra." Pete nhếch mép cười.

Bác tôi tức giận chộp lấy quân cờ và ném nó đi. Ông ta hét lên với P'Chan.

"Tìm ra thủ phạm ngay!"

Một cảnh báo sáng lên trong đầu tôi sau câu nói này.

Đó không phải là ông ta.

Không phải Khun Korn là người ra lệnh ám sát đó. Ông ta không thể mất hòn đảo và làm hỏng công việc kinh doanh của mình. Đó là lý do tại sao ông ta không bao giờ trực tiếp gây sự với Pete và luôn đối xử tốt với ông bà của em.

Tôi cần tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này.

Nhưng trước tiên...

Tôi phải nói chuyện với Pete!

Tôi không quan tâm đến việc bác tôi và các con trai của ông ta nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lao ra khỏi phòng họp theo Pete. Đây có thể là lần cuối cùng tôi được nói chuyện với em ấy ở Thái Lan.

"Vegas, mày đi đâu?!" Porsche hét lên. "Đừng đuổi theo cậu ấy!"

Tôi phớt lờ Porsche.

Tôi mặc kệ mọi người.

"PETE! Đợi đã! PETE!" Tôi gọi em qua hành lang.

Vệ sĩ nhìn tôi.

Pete không quay lại dù chỉ một lần. Em ấy cứ bước đi.

Bạch tộc bước vào thang máy.

Wang nhìn tôi nở một nụ cười.

Anh ta thực sự thích điều này.

Cửa đóng lại.

Tôi vào thang máy khác.

"Pete!"

Khi cửa thang máy mở ra, tôi thấy họ đi ra bằng lối vào chính, nơi những chiếc ô tô đang chờ sẵn.

Tôi cố gắng đến chỗ Pete trước khi em ấy lên chiếc limo thứ hai.

Nhưng những vệ sĩ với một con chim trên áo của họ đã đứng giữa chúng tôi.

"Pete, làm ơn. Đừng đi."

Em quay sang tôi.

"Zhan zài yībiān." (Đứng sang một bên.)

Người của em di chuyển sang một bên.

Sau khi quan sát chúng tôi, Wang và Lee lên chiếc limo đầu tiên. Họ chưa rời đi.

"Tôi có thể giúp gì cho anh, Khun Vegas?!"

Pete ngây người nhìn tôi.

"Pete, anh xin lỗi..."

"Anh muốn tôi làm gì với nó?!"

"C-cái gì?!"

"Chính xác thì anh muốn tôi làm gì với lời "xin lỗi" của anh?!" Em ấy vô cảm.

"Anh không mong đợi bất cứ điều gì, Pete. Ngay cả khi em không còn yêu anh nữa, anh sẽ luôn yêu em. Anh ước mình có thể quay ngược thời gian và..."

Pete tiến lên hai bước và thì thầm vào tai tôi...

"...không để tôi bị thương một mình giữa bóng tối và khói thuốc hay bế đứa con sắp chết của chúng ta trong khi anh đang làm tình với người bạn thân nhất của tôi trong tổ ấm tình yêu bí mật của hai người?!" Em nói một cách bình tĩnh.

"Em nói gì cơ?! Anh chưa bao giờ..." Tôi mở to mắt quay mặt về phía em.

Pete lùi hai bước về vị trí ban đầu.

"Anh có muốn tôi nói lại to hơn không?! Anh có chắc không?!"

Em liếc nhìn xung quanh.

Tôi nhận thấy rằng Porsche và Kinn đang ở lối vào tòa nhà.

"Tại sao em lại nói điều này!? Anh chưa bao giờ, không bao giờ... Anh thề, làm ơn, hãy nói chuyện, nhưng không phải như thế này. Hãy cho anh một cơ hội để..."

"Wǒmen zǒu ba." (Đi thôi)

Pete quay về phía chiếc xe và các vệ sĩ của em đẩy tôi trở lại.

Tất cả xe đều rời khỏi Chính gia.

Tôi quay sang Porsche.

Dù chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Tôi có thể cảm nhận được rằng, đó là việc làm của cậu ta.

Một khi tôi biết được chuyện gì đã thực sự xảy ra, tôi sẽ không nương tay.

-------------------

Pete POV

"Xiānshēng, yī wèi kèrén yāoqiú dēng jī." (Thưa ngài, một vị khách đã yêu cầu lên máy bay).

"Shi shéi?" (Ai?)

Vệ sĩ riêng của tôi cho tôi xem videocam bên ngoài máy bay phản lực.

"Được rồi."

Hình bóng một người đàn ông cao lớn, đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi.

Một chàng trai mà tôi đã từng ngưỡng mộ và yêu mến.

Tôi liếc nhìn người của mình để chúng tôi nói chuyện riêng.

Và ra hiệu cho cậu ta ngồi trước mặt tôi.

"Có thể không phải với mày, nhưng rất vui được gặp mày, Pete."

"Nếu cậu đã biết điều đó, tại sao lại lãng phí thời gian của cậu và của tôi?!"

Porsche nở một nụ cười yếu ớt với tôi.

"Tôi đã biết tình hình của ông bà. Venice có ổn không?!"

"Bây giờ cậu còn quan tâm sao?!"

"Tao quan tâm, Pete. Tao cũng quan tâm đến mày. Bất kể chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó... kể từ cuộc gặp gỡ của chúng ta trong nhà kho đó... bất cứ điều gì tao đã làm, tao chỉ muốn mày biết rằng tao không bao giờ có ý định làm tổn thương mày. Mày biết chúng ta đang ở trong một trò chơi chết tiệt mà, Pete... Mọi hành động đều có lý do."

"Nó có đáng để hy sinh vô vàn quân Tốt để đến gần với quân Vua tiền nhiệm không, Hậu đỏ?!"

Cậu ta dừng lại một lúc, tự hỏi tôi biết bao nhiêu bí mật của cậu ta.

"Không! Tao sẽ không bao giờ làm điều đó! Tao sẽ không bao giờ làm tổn thương những người vô tội, gia đình mày, một đứa trẻ. Tao không biết về đảo Chumphon, về bà Jui và Khun Korn. Những mệnh lệnh đó."

"Bất cứ điều gì cậu nói không có ý nghĩa gì với tôi, Porsche. Bất cứ điều gì cậu đã làm, cuối cùng, cậu đã làm điều đó vì lợi ích của chính mình."

"Điều này không đúng, Pete..."

"Hãy chấp nhận bản thân mình như tôi đã làm đi."

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ hộ tống Porsche ra ngoài.

"Tao không muốn nó kết thúc như thế này."

"Nhưng tôi muốn mọi chuyện kết thúc theo cách này. Tự làm mình trở nên hữu ích đi. Hãy gửi lời nhắn này cho mẹ của cậu, Hậu đỏ tiền nhiệm."

"...C-cái gì?!..."

"Ừ... tôi biết về ả khốn đó, người đã đưa cho cậu chiếc chìa khóa quân Hậu đỏ. Tôi biết tất cả."

"Tại sao mày lại nói về mẹ tao như thế này?! Bà ấy chẳng liên quan gì đến chuyện đó, bà ấy thậm chí còn không nhớ bà ấy là ai..." Porsche nghiến răng.

"Chỉ cần gửi lời nhắn, được không?! Bà ta sẽ hiểu nó hơn cậu."

"..."

"Hậu trắng đang tuyên chiến."

"Mày đang nói gì vậy, Pete?!..."

"Và tôi sẽ không tha cho bất cứ ai ..."

"Mày đang phạm sai lầm..."

"...kể cả một tên điếm (whore) chết tiệt như cậu..."

"...!..."

Porsche nắm chặt tay.

Tôi nghĩ rằng tôi đã làm cho cậu ta tức giận.

Tôi không quan tâm.

"Hãy tự mình ra ngoài trước khi tôi giải quyết cậu ngay bây giờ. Tuy nhiên, hãy cẩn thận. Tôi sẽ không mạo hiểm làm hỏng bộ đồ của mình trong một cuộc chiến tay đôi." Tôi đặt súng lên bàn. "Và theo những gì tôi biết thì cậu không có khả năng chống đạn."

Porsche kinh ngạc nhìn tôi.

"Tao xin lỗi vì mọi chuyện lại thành ra thế này, Pete."

"Cậu và Vegas giống nhau... Cậu và câu 'xin lỗi' thảm hại của cậu như thể nó có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì. Giúp tôi một việc. Biến cái mặt giả tạo của cậu đi cho khuất mắt tôi."

Khi cậu ta không di chuyển, người của tôi đã đẩy cậu ta ra.

Porsche định chống trả nhưng bỏ cuộc.

Kẻ hèn nhát đó sẽ không mạo hiểm với cái cổ của mình ngay bây giờ.

Tôi ước cậu ta đã kiên quyết hơn.

Sẽ rất thú vị khi lau sàn máy bay phản lực của tôi bằng khuôn mặt kinh tởm đó của cậu ta.

Lời nhắn phải được chuyển giao, dù vậy.

Tôi mỉm cười hài lòng.

---------------

Vegas POV

Tôi lấy hộp đen từ két sắt và vào phòng cờ.

Tôi vào phòng riêng.

Không có phản hồi nào cho bất kỳ tin nhắn nào của tôi.

Người tham gia ẩn danh không trả lời tôi nữa.

Sau khi gặp Pete hôm nay, tôi đưa ra một quyết định mà tôi đã trì hoãn cho đến bây giờ vì sự tôn trọng dành cho Pete.

Hành lý được đóng gói vội vàng.

Tôi truy cập vào két sắt của cha tôi để lấy một số tiền và giữ chiếc hộp nhung đen ở đó.

Tôi không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng tôi ở đây hay không. Vì vậy, tôi quay lại xem những thứ mà cha tôi cất trong két sắt về tôi và Macau. Tôi lôi từng thứ ra xem và đọc lại.

Ông ấy yêu chúng tôi. Ông ấy đã làm những gì ông ấy phải làm để bảo vệ chúng tôi. Nhưng ông ấy đã làm tổn thương chúng tôi rất nhiều khi chọn con đường đó. Ông ấy cũng bị thương. Chúng tôi có thể sống ít hơn, nhưng có lẽ chúng tôi đã có thể sống hạnh phúc trong một thời gian.

Tôi đã làm như vậy. Tôi đã nghĩ giữ Pete trong bóng tối sẽ giúp em ấy bớt đau đớn hơn. Nhưng nó hoàn toàn ngược lại. Tôi đã giết chết nụ cười ấm áp của em ấy. Bây giờ em ấy chỉ có nụ cười lạnh lùng, giống như tôi trước khi tôi yêu em.

Tôi lấy chiếc chìa khóa Vua đen từ bên trong chiếc hộp nhung và cố gắng giữ chiếc hộp bên trong két sắt khi nó trượt khỏi tay tôi.

Mặt sau của hộp rơi ra.

Một bức tranh ba thiếu nữ xinh đẹp lộ ra. Họ dường như là bạn bè.

Tôi nhìn kỹ bức ảnh. Tôi ngay lập tức nhận ra tất cả khuôn mặt.

Người bên trái là mẹ tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt ngọt ngào bà ấy nhìn tôi.

Người bên phải là Namphueng, mẹ của Porsche. Thực ra bà ấy không già đi bao nhiêu.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên.

Người ở giữa, với nụ cười xinh đẹp và nét mặt thanh tú... bà ấy trông giống hệt Pete.

Đây có phải là một sự trùng hợp?!

Tôi xoay bức tranh. Không có cái tên nào ngoài câu này: "Lovely Queens."

Hình như đó là nét chữ của cha tôi.

Chết tiệt cha ơi?

Đừng nói với tôi rằng ông ấy thích cả ba người họ đấy?!

Tôi thở dài.

Tôi không thể chịu đựng những bí mật cũ đó nữa.

Làm sao họ biết mẹ của Pete?!

Tôi tháo hộp ra và không tìm thấy gì khác.

Tôi đặt bức ảnh vào trong hành lý của mình.

Sau đó, tôi đi xuống cầu thang, thấy Macau và Arm đang nhìn tôi lo lắng.

Có lẽ ai đó đã nói với Arm, người đã nói với Macau những gì đã xảy ra hôm nay ở Chính gia.

"Bọn em sẽ đi với anh." Macau kiên quyết nói.

Tôi thấy rằng em ấy thậm chí còn sắp xếp xong hành lý.

"Làm sao em biết anh đi...?!"

"Từ khi Phi rời đi cùng Venice, hành lý của em đã được sắp xếp. Em đã nghĩ anh sẽ làm việc này ngay tối hôm đó."

"Đây là việc anh phải làm một mình."

"Không được! Nguy hiểm lắm! Anh họ nói..." Em che miệng.

"Tankhun đã nói gì?!"

"Anh ta nói Phi không còn là Phi nữa. Anh ấy đối đầu với bác Korn và..."

"Và...?!"

"Anh ấy không còn yêu em nữa."

"Anh ấy không nói là không yêu em."

"Anh họ nói Pete ghét tất cả chúng ta."

"Anh đã nói với em rằng đừng nghe Khun Noo, Macau! Đôi khi cậu ấy phóng đại..." Arm xen vào.

"Pol nói với em rằng anh ấy có thể nhìn thấy trong mắt Phi rằng anh ấy coi thường tất cả gia tộc Theerapanyakul. Có đúng không anh?!"

"...Anh không biết, Macau. Anh thực sự không biết, nhưng anh sẽ tìm ra."

"Vậy em đi cùng anh!"

"Không! Không được!"

"Nhưng..."

"Em nói anh nên tin rằng gia đình chúng ta vẫn còn sống và khỏe mạnh. Và hôm nay Pete đã để họ ở với gia tộc Wang. Hãy để anh cố gắng lấy lại một nửa còn lại của gia đình chúng ta mà không mạo hiểm đánh mất một nửa mà anh đã có ở đây." Tôi cũng liếc sang Arm. "Cậu có tin tôi không?!"

"Tôi có, nhưng tôi không muốn anh chết."

"Tôi sẽ không chết. Tôi tốt hơn thế. Vì vậy, hãy nghe tôi. Nếu 30 ngày nữa tôi không trở về, cậu có thể đuổi theo tôi, được chứ?!"

"30 ngày, hia. Không thêm một ngày."

"Em nói giống Pete." Tôi cụng trán với Macau.

"Phi không hách dịch. . ."

"Em ấy như thế ngày hôm nay..."

"Siêu ngầu." Macau mỉm cười.

"Anh sẽ đưa gia đình chúng ta trở lại. Anh hứa. Mọi thứ sẽ như trước đây."

"Yeah, cùng với bữa tối ấm cúng thường ngày."

"Đúng... chính xác là như thế." Tôi hôn lên trán em ấy và liếc nhìn Arm, cậu ấy gật đầu với tôi.

"Cẩn thận, Khun Vegas."

"Mang họ về đi, anh."

"Anh sẽ." 

----------------

Lian POV

Khi đến khu nhà của gia tộc Wang, Pete đi đến vườn để gặp gia đình em ấy.

Lee và tôi đứng nhìn từ ban công.

"Này, bé cưng! Có phải ông đang dạy con cách chiến đấu không?!"

Khuôn mặt của Pete thay đổi khi em ấy ôm con trai mình vào lòng.

Em cười rạng rỡ với con trai mình.

"Ông khỏe lắm, cha ơi."

Bác Tai đang dạy vệ sĩ mới theo phong cách boxing Thái Lan. Bác ấy vẫn còn khá mạnh mẽ. Không ai trong số họ có thể đánh bại bác ấy. Mọi người đang có một thời gian vui vẻ.

Dì Jui ôm hai người. Dì ấy cũng vẫy tay với tôi và Lee.

"Cháu không sao chứ?!" Dì Jui hỏi Pete với vẻ mặt lo lắng.

"Mọi chuyện vẫn ổn. Bà đừng lo lắng nữa."

Dì ấy chỉ gật đầu và liếc nhìn tôi.

Dì Jui không phải là một kẻ ngốc. Dì ấy biết cách mọi thứ hoạt động trong một gia tộc mafia.

"Tại sao cuộc sống không thể như thế này một lúc?!" Lee hỏi tôi, với giọng không tán thành.

"Bởi vì cuộc sống không chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc, Lee."

"Nhưng chúng ta hầu như không có chúng. Anh đang biến đây thành cuộc chiến 'ba cực' sao?!"

"Không phải tôi, mà là Phong."

-----KẾT THÚC PHẦN 3------

Pete này slay quá?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro