Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

60. Bạch tộc

Pete POV 

Chiếc limousine dừng trước cửa biệt thự Chính gia.

P'Chan đến chào chúng tôi.

"Chào mừng ngài Wang. Tôi hy vọng ngài đã có một chuyến bay tốt đẹp."

Tôi nhận thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh ấy khi thấy tôi bước ra khỏi chiếc limousine thứ hai.

"Rất tuyệt, cảm ơn anh." Lian nói.

"Nếu ngài không phiền, tôi xin phép được dẫn đường." P'Chan dẫn chúng tôi vào trong.

Quân Vua và Hậu không bao giờ ở cùng một chiếc ô tô hoặc máy bay vì lý do an toàn.

Mọi vị trí trên bàn cờ đều có nhiệm vụ riêng.

An ninh được Lian ưu tiên hàng đầu sau khi cha mẹ anh bị truất ngôi.

Với vị trí là quân Xe trắng, Lee luôn đi theo quân Vua.

Nếu tôi có Tượng trắng, người đó sẽ đi theo tôi.

Giống như ông Tai đã từng bảo vệ bà Jui khi họ còn nhỏ.

Mặc dù vậy, đội hình an ninh của Bạch tộc là hoàn hảo không sơ hở.

Ở cốt lõi của đội hình, Vua trắng ở vị trí trung tâm.

Lee và tôi, mỗi người đứng về một phía anh ta, đi trước một bước để bảo vệ anh ấy.

Quân Tốt trắng ở xung quanh bảo hộ cho chúng tôi.

Các vệ sĩ của Chính gia được đào tạo bài bản, nhưng trên khuôn mặt của họ hiện rõ sự ấn tượng với sự nghiêm ngặt và tự tin của Bạch tộc khi chúng tôi di chuyển vào trong.

Tôi cảm thấy một số ánh mắt đang nhìn tôi và thì thầm. Hừ... tò mò...

"Mời đi lối này." P'Chan chỉ vào cửa phòng họp. "Khun Korn đang đợi bên trong."

"PETE!! Ôi Chúa ơi, PETE CỦA TAO!!"

"Làm ơn, Khun Noo... chờ đã!" Pol nhìn tôi nghi ngờ.

"Nào, bỏ tao ra Pol! Mày mù à?! Mày không thấy Pete của chúng ta ở đó sao?!"

"Làm ơn, bình tĩnh... đợi đã..."

Trước khi Tankhun có thể tiếp cận tôi, các vệ sĩ riêng của tôi đã sử dụng cơ thể của họ để áp sát đội hình.

"Này! Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy?!" Tankhun buộc phải dừng lại đột ngột. "Cho tao qua! Pete!"

"Anh thế nào rồi, anh cả?!" Wang chào đón Tankhun một cách thân thiện.

"Tao không nói chuyện với mày. Tao đang nói chuyện với Pete. PETE!"

"Chắc chắn rồi..." Lian trả lời, hơi liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tôi.

Anh ta nở một nụ cười gian xảo.

Tôi quan sát vật thể đặc biệt đó, cảm thấy khó chịu vì giọng nói chói tai của anh ta.

"PETE!! Là tao đây, cậu chủ yêu thích của mày đây."

"..."

"PETE!"

"Wǒ méiyǒu zhǔrén, tên ngốc lập dị." (Tôi không có chủ nhân.)

Người của tôi cười khúc khích.

Lian mỉm cười.

"...C-cái gì...?! Mày nói gì cơ?!" Anh ta nhìn tôi với đôi mắt đau đớn và bối rối, cảm thấy bị chế giễu công khai.

"Tôi nghĩ cậu ấy gọi cậu là tên ngốc lập dị, Khun Noo."

"Phần này tao hiểu, đồ ngu!" Anh ta trả lời Pol.

Cánh cửa mở ra cho chúng tôi, và tôi quay mặt về phía trước, phớt lờ họ.

Tôi bước vào phòng theo Lian.

Lee thì thầm điều gì đó với Tankhun.

["Đừng bận tâm đến cậu ấy, bé yêu. Cậu ấy đang trải qua một 'giai đoạn nổi loạn'. Giờ cậu ấy giống như Vegas vậy.."

[Mẹ kiếp! Tại sao?!"]

----------

Vegas POV

Chúng tôi đã có một cuộc họp sớm tại Chính gia, một cuộc họp đột ngột với bác Korn. Ông ta nhận được một cuộc gọi thông báo rằng người đứng đầu một phe mafia quan trọng của Đài Loan, nhà cung cấp ma túy chính ở Đông Nam Á, đang đến biệt thự. Bốn chiếc xe bọc thép đã được an ninh phát hiện.

P'Chan được phân công đón khách ở lối vào.

Không có thời gian để đá tôi ra khỏi phòng họp.

Điều làm tôi chú ý là khi bác Korn nghe chuyện xảy ra trên đảo Chumphon, ông ta đã vô cùng tức giận theo như Tankhun nói. Pol nói với Arm rằng bác Korn đã mắng Kinn và ra lệnh cho P'Chan đích thân điều tra chuyện gì đã xảy ra.

Một ngày nọ, ông ta gọi cho tôi để hỏi về Pete và ông bà của em ấy. Ông ta hoàn toàn phớt lờ sự vắng mặt của Venice.

Bác tôi là một con cáo già. Bất kỳ lời nói dối từ tôi đều sẽ bị ông ta phát hiện. Vì vậy, tôi đã nói sự thật. Rằng Pete đã đưa ông bà bị thương đi thật xa khỏi chúng tôi, mang theo cả Venice. Và tôi không biết ai chịu trách nhiệm cho một vụ thảm sát, không phải một vụ tai nạn như người ta vẫn tưởng.

Ông ta trông có vẻ lo lắng và bảo tôi hãy im lặng về điều đó. Sau đó ông ta thả tôi mà không hỏi gì thêm. Và vì vậy vấn đề vẫn chưa được giải đáp cho đến hiện giờ.

Ngoài bác Korn, Kinn, Kim, Porsche và tôi đều ở trong phòng khi P'Chan mở cửa.

Hai vệ sĩ mặc đồ trắng đi vào trước, đứng bên cạnh Lian Wang, người bước vào sau đó.

Đằng sau Wang là trợ lý Lee và, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Pete.

Bốn vệ sĩ nữa bước vào phòng.

Tất cả đều mặc quần áo đắt tiền màu trắng nhạt.

Bác Korn nghiêm nghị nhìn những vị khách của mình, nhìn Pete lâu hơn vài giây, rồi khẽ liếc nhìn tôi.

Tôi không biết mình có biểu cảm gì trên khuôn mặt. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Pete, người chưa một lần nhìn vào bất kỳ ai trong chúng tôi.

Tôi cảm thấy ngực mình đau nhói.

Tin nhắn tôi nhận được trong phòng cờ nói rằng tôi sẽ sớm gặp lại em ấy, nhưng một tháng đã trôi qua mà không có tin tức gì từ Pete. Tôi có nên chuẩn bị cho việc này không?! Nhưng tôi đã không.

Tôi cảm thấy ánh mắt của mọi người lướt qua giữa Pete và tôi, không hiểu tại sao em ấy lại ở đó với Wang.

Ngoại trừ Porsche. Tôi đã nói với cậu ta rằng Pete đã rời đi với Bạch tộc. Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta cũng ngạc nhiên như tôi về ngoại hình của Pete.

Em trông rất khác.

Không chỉ vẻ ngoài của em. Em trông rất tuyệt, nhưng không giống như con người bình thường của em ấy.

Có điều gì đó về ánh mắt của em, vẻ mặt của em.

Nó không giống trước.

Vô cảm, lạnh lùng, xa cách, thờ ơ với bất kỳ ai trong chúng tôi. Không, tôi nhầm. Không thờ ơ. Cái nhìn của em là một sự khinh thường.

Bác Korn chào đón những vị khách của chúng tôi và ra hiệu cho họ ngồi xuống.

Wang ngồi theo sau là Pete và Lee.

Korn ngồi đối diện bàn, theo sau là Kinn, Kim, Porsche và tôi. Tankhun, người đã theo Pete vào phòng, ngồi xuống cạnh tôi.

Chúng tôi hơi liếc nhìn nhau.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?!" Tankhun thì thầm với tôi.

"Tôi không biết..." Tôi thành thật trả lời anh ta.

"Nó đã nói chuyện với mày chưa, Vegas?"

"Còn không thèm liếc nhìn tôi một cái."

"Phew... vậy ra không phải chỉ mình tao."

"...?..."

Bác Korn liếc nhìn chúng tôi.

Tankhun cúi đầu và im lặng.

"Thật hiếm khi chủ tịch của Dược phẩm Wang tự giới thiệu mình là người đứng đầu Bạch tộc để bàn bạc về việc kinh doanh bất hợp pháp." Khun Korn nói.

"Chúng tôi không ở đây để thảo luận về vấn đề này, Khun Korn."

"Chúng tôi ở đây để khẳng định những gì hợp pháp thuộc quyền sở hữu của chúng tôi..." Pete nói thêm. Em đặt một tài liệu đã ký lên bàn.

Kinn với lấy tài liệu và đưa cho cha mình, mắt không rời khỏi Pete, người không nhìn anh ta, chỉ nhìn bác Korn.

"Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ở phía bên kia của bàn, Pete."

"Ông biết tại sao tôi ở phía bên này của bàn, Khun Korn." Pete thẳng thừng trả lời.

"Tại sao cậu lại làm việc cho Wang, Pete?! Ông bà của cậu và Venice đâu? Chúng tôi đã rất lo lắng cho cậu. Vegas nói rằng cậu đang ở với họ hàng." Khi Kinn nói, mọi người đều nhìn tôi, ngoại trừ Pete, người vẫn nhìn chằm chằm vào bác Korn.

"Chúng tôi ĐANG ở với họ hàng." Pete lạnh lùng trả lời.

Kinn và Kim nhìn nhau rồi quay lại nhìn cha mình.

Bác Korn quan sát Pete với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cái này là cái gì?" Ông ta hỏi.

"Đây là chứng nhận quyền sở hữu đảo Chumphon và là thỏa thuận bổ sung được thực hiện giữa ông và chủ sở hữu của nó. Hòn đảo thuộc về Hậu trắng của gia tộc Wang. Công ty Theerapanyakul chỉ có quyền sử dụng kinh tế nếu một số thỏa thuận ràng buộc được đáp ứng. Với các sự việc đã xảy ra một tháng trước, điều khoản đính kèm đã không được thực hiện. Và quyền sử dụng đã bị thu hồi."

"Điều khoản đính kèm nào?!"

"Bảo vệ tất cả dân làng, bảo vệ gia đình bà ấy."

"Tất cả dân làng đang nhận được sự hỗ trợ từ vụ tai nạn nhà máy. Kinn đang trực tiếp giải quyết hậu quả của vụ tai nạn."

"Đó không phải là một tai nạn, và ông đã biết điều đó."

"P'Chan đang điều tra nguyên nhân. Chúng tôi không biết chắc chuyện gì đã xảy ra ở đó! Tôi không chịu trách nhiệm."

"Tôi đã ở đó. Tôi biết nguyên nhân. Và dù sao đi nữa, nguyên nhân là do ông."

"Nếu không có tôi, cậu, ông bà của cậu và mọi người trên hòn đảo đó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà và đi ăn xin trên đường phố Bangkok. Nhà máy của chúng tôi đã thuê tất cả mọi người. Cá nhân tôi đã cho cậu cơ hội có một cuộc sống tốt hơn."

"Nhà máy chỉ là vỏ bọc. Hòn đảo này là trạm giao dịch chính cho hàng buôn lậu và ma túy ra vào đất nước qua con đường đó. Ông không giúp đỡ ai cả, Khun Korn. Ông chỉ lợi dụng một thỏa thuận để kiếm lợi cho chính mình. Ông đã có một thỏa thuận với bà Jui của tôi, chủ sở hữu ban đầu của hòn đảo đó."

"Cái gì cơ?!" Kinn thốt lên.

Bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Bà Jui sở hữu đảo Chumphon?! Cái quái gì vậy?!

Porsche cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

"Ông đã đồng ý bảo vệ hòn đảo. Vì yêu cầu này không được đáp ứng nên thỏa thuận bị hủy bỏ. Ông có 30 ngày để di chuyển mọi thứ liên quan đến tập đoàn Theerapanyakul khỏi đảo Chumphon, Khun Korn."

"Tôi không biết câu chuyện chết tiệt đó là gì, nhưng cậu không thể đến nhà chúng tôi và đòi mọi thứ từ cha tôi, Pete hay dù cậu là ai! Đừng vô ơn như vậy. Cha tôi luôn đối xử tốt với cậu và ông bà của cậu như một gia đình." Kim đứng dậy khỏi ghế, giận dữ chỉ tay vào Pete.

Theo phản xạ, tôi cũng định đứng dậy để đấm vào mặt Kim, kẻ dám đe dọa Pete, nhưng Tankhun đã nắm chặt tay tôi để giữ tôi ngồi yên. Anh ta lắc đầu và thì thầm, "Làm ơn đừng."

Một số vệ sĩ với huy hiệu khác trên ngực, hình như là một con chim đang dang rộng đôi cánh cũng di chuyển, nhưng Pete khẽ giơ tay ra hiệu cho họ giữ nguyên vị trí.

Bất chấp sự bộc phát của Kim, Pete thậm chí không thèm nhìn cậu ta.

"Ừm... như một gia đình mà ông đối xử với Thứ gia." Pete nhếch mép và liếc nhìn tôi.

"Cậu không biết cậu đang nói chuyện với ai đâu, chàng trai." Korn nói với giọng đe dọa.

Có một sự căng thẳng nặng nề trong không khí, nhưng không phải ở phía Bạch tộc. Wang giữ một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt, như thể anh ta đang tận hưởng toàn bộ sự việc. Lee chỉ chăm chú quan sát Pete, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.

"Tôi biết. Tôi đã làm việc cho ông, phải không?! Đó không phải là điều mà đứa con trai bé bỏng của ông đang khóc lóc nói tôi nên biết ơn sao?!"

"Đồ khốn..." Kim nghiến răng, cảm thấy bị xúc phạm, nhưng Kinn đã giữ cậu ta lại.

"Lời cảnh báo đã được đưa ra, Khun Korn. 30 ngày. Không hơn một ngày."

Pete đột ngột đứng dậy khỏi ghế, cùng với Wang và Lee, với sự hỗ trợ của các vệ sĩ của họ. Họ nói tiếng phổ thông với nhau. Pete nói như thể đó là tiếng mẹ đẻ của em ấy.

Họ chuẩn bị rời đi.

Bác Korn, như thể vừa thoát ra khỏi cơn mê, khuôn mặt méo mó vì giận dữ, hét lên đầy tức giận.

"Tôi yêu cầu được nói chuyện với Hậu trắng!"

Pete ngừng di chuyển trong một giây. Em lạnh lùng quay mặt về phía Khun Korn.

"Ông vừa nói đấy thôi."

Pete thò tay vào bên trong bộ đồ của mình và lấy ra một vật, đặt trên bàn trước mặt Korn.

Quân Hậu trắng.

"Cậu ..." Bác Korn kinh ngạc nhìn quân cờ.

"Cái gì đây, Pete?!" Kinn bối rối hỏi.

Pete đứng dậy, nhìn xuống Chính gia và nhìn thẳng vào Korn.

"Chiếu tướng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro