Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59. Phượng hoàng

Vegas POV

"Này, mày có biết tìm được mày khó như thế nào không?!"

Tôi ngẩng đầu lên.

"Là cậu."

*Lian từng nói Porsche là quân Hậu, vậy có thể giả thuyết ở đây rằng Porsche chính là quân Hậu đỏ.

"Pete và Venice đâu?!" Porsche hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng. "Mày đã ở trên đảo với ông bà của Pete sao? Mọi người đâu rồi, Vegas?"

Tôi chỉ đưa điện thoại lại cho Arm.

"Pete, ông bà của em ấy và Venice đang ở với họ hàng ở nông thôn."

"Mày đã nói chuyện với Pete?" Tôi nhận ra Porsche ngạc nhiên hỏi tôi.

"Chỉ ngắn gọn thôi."

"Họ ổn chứ? Tao không biết Pete có họ hàng ở quê."

"Họ là những người họ hàng rất xa, nhưng đề nghị cho họ ở lại cho đến khi họ có thể trở lại đảo." Arm nói.

"Chuyện gì xảy ra trên đảo vậy?" Kinn, người vẫn im lặng cho đến lúc đó, hỏi, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh không biết sao?! Một đám cháy bắt đầu từ nhà máy và lan rộng khắp hòn đảo. Thật không may, không có bảo vệ nhà máy nào báo cho trung tâm an ninh Chính gia hoặc lực lượng bảo vệ bờ biển. Một thảm kịch, phải không?!"

"Người của tôi sẽ điều tra chuyện đó...Tất nhiên chúng tôi sẽ hỗ trợ các gia đình."

"Tất nhiên rồi..."

"Tại sao cậu bị bắn?" Kinn hỏi tôi với vẻ nghi ngờ.

"Chà...Arm đã bắn tôi." Tôi chỉ vào cậu ta.

"Mày cái gì cơ?" Porsche chuyển sang Arm.

"Uh... đó là một tai nạn."

"Chúng tôi bằng nhau, tôi đoán thế." Tôi cười khẩy.

"Mày sẽ gặp Pete?!" Porsche hỏi tôi.

"Em ấy cần thời gian để hồi phục."

"Cậu ấy bị thương?!" Kinn hỏi.

"Lẽ ra tôi không bao giờ nên để em ấy ở đó một mình." Tôi trả lời và nhìn Porsche một cách lạnh lùng.

"Pete vẫn ổn, Khun Kinn." Arm vội vã trả lời. "Cậu ấy quyết định ở lại với gia đình một thời gian, họ xứng đáng được nghỉ ngơi...". Arm lựa chọn lời nói của mình một cách cẩn thận theo cách mà cậu ta không nói dối chút nào. "Bây giờ, tôi nghĩ Khun Vegas cũng cần nghỉ ngơi."

"Đúng, anh trai em cần nghỉ ngơi hợp lý. Các anh họ có phiền không?!"

"Được rồi..." Kinn nói, hơi nhìn tôi rồi quay sang Porsche.

"Giữ gìn sức khỏe." Porsche nói.

Cả hai đều rời đi.

Tôi tựa đầu vào đầu giường, nhắm mắt lại.

["Này! Này!"]

"Ồ! Cậu vẫn ở đó, Khun Noo." Arm chuyển điện thoại cho tôi và Macau, người đang ở bên cạnh tôi, vuốt tóc tôi.

["Tại sao mày lại nói dối chúng nó, Vegas?!"]

"Bởi vì người duy nhất tôi có thể tin tưởng trong gia đình anh là anh."

-------------

Sau hai ngày trong bệnh viện, tôi không muốn ở lại lâu hơn nữa. Thay vì về Thứ gia, tôi đến khu nhà cũ. Tôi tìm camera quan sát. Không có một thước phim nào về đêm đó. Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Tôi càng cố gắng, đầu tôi càng đau. Như thể một cái gì đó đã bị khóa trong ký ức của tôi vậy.

Tôi nằm xuống giường và nhắm mắt lại... Tôi thử lại... Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại những gì đã xảy ra... nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là Pete đã ở bên cạnh tôi... Tôi có thể cảm nhận được em ấy.

Tôi mở mắt ra.

Em ấy đã ở đó. Em ấy để chiếc nhẫn của mình trên tủ đầu giường. Rồi em về đảo.

Em đến đó bị thương.

Và em rời khỏi đó gần như vô hồn.

Bởi vì tôi.

Sau đó, tôi ngồi trên sàn, dựa vào thành giường.

Tôi phải làm gì với bản thân mình?!

Tôi cảm thấy mắt mình lại ươn ướt.

Nỗi thống khổ này không biến mất. Nó chỉ phát triển.

Tôi đứng lên. Không có gì khác để làm ở đó.

"Pete đâu?"

"..."

Khi tôi bước vào phòng, Porsche đang rót đồ uống cho mình.

Cậu ta lấy một cái cốc và đổ đầy đá viên vào đó. Cậu ta cũng chuẩn bị một cốc cho tôi.

"Cầm lấy." Cậu ta đưa tôi cốc rượu.

Thay vì cầm đồ uống, cơn thịnh nộ của tôi lớn đến mức tôi vung nấm đấm vào mặt Porsche.

Thủy tinh vỡ trên sàn nhà.

Porsche đứng dậy, lau khóe miệng đang rỉ máu.

"Tao đoán vai của mày cũng không bị thương tệ như vậy."

"Arm bắn phía bên kia."

Porsche thở dài, một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt cậu ta.

"Làm sao cậu có thể?!" Tôi nghiến răng. "Làm sao cậu có thể để em ấy ở đó, bị thương?! Làm sao cậu có thể đưa tôi ra khỏi nhà kho đó mà không có Pete?!"

Tôi cảm thấy rất tức giận.

"Cậu đã tự mình bước ra khỏi nhà kho đó, Vegas. Đừng trách tôi."

"Không, tôi muốn gặp Pete, tôi muốn quay lại tìm em ấy."

"Nhưng mày không có trở về tìm cậu ấy!"

"Cậu đang nói dối! Tôi sẽ không bao giờ ..."

"Mày đã lái xe đi với tao."

"KHÔNG..."

"Mày đã bỏ Pete ở đó..."

"KHÔNG!"

"Phải! Mày đã bỏ Pete ở đó và bỏ trốn cùng tao! Mày đã bỏ trốn để chúng ta có thể tiếp tục kế hoạch của mình! Đừng giả vờ như mày đã không đưa ra lựa chọn. Bởi vì mày đã làm thế, Vegas! Mày đã chọn trả thù!" Porsche phun ra tất cả những sự thật đau lòng khi cậu ta đáp trả lại tất cả cơn thịnh nộ mà tôi đã chút lên cậu ta. "Tay của mày cũng bẩn như của tao thôi. Không còn đường quay lại rồi!"

"Tôi biết..." Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cảm thấy tội lỗi. "Tôi biết tất cả là lỗi của tôi." Tôi túm tóc và ngồi trên ghế, đầu cúi xuống... Tôi không thể nghĩ gì.

"Thật ra mày, mày bị suy sụp tinh thần bên trong chiếc xe đó." Porsche chuyển sang tông giọng nhẹ nhàng hơn, "...vì vậy tao đã cho mày uống thuốc và mày đã bất tỉnh. Không phải là mày muốn bỏ rơi Pete, nhưng cậu ấy vẫn ổn khi chúng ta rời đi."

"...huh...vậy sao?!..." Tôi xoa mặt vài lần trước khi hỏi. "Tại sao tôi lại ngủ trên giường mà không mặc quần áo? Chúng ta..."

"Quần áo của mày bị bẩn vì khói và máu, nên tao đã cởi quần áo của mày và đặt mày lên giường để nghỉ ngơi."

"Pete đã đến đấy."

"Pete đã không vào tòa nhà, nếu không an ninh sẽ có nhìn thấy cậu ấy."

"Chúng ta đang nói về Pete! Em ấy đã vào đấy!"

"Làm sao mày biết?!"

"Em ấy để lại chiếc nhẫn của Thứ gia trên tủ đầu giường."

"Khi tao ở đó, tao đã không gặp Pete. Bây giờ hãy nói cho tao biết cậu ấy ở đâu."

"Em ấy đi rồi."

"Ý mày là gì?!"

Tôi đứng dậy khỏi ghế và bước tới chỗ Porsche.

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. Mắt tôi đỏ hoe. Chúng bốc cháy.

"Ý tôi là em ấy đã bỏ rơi tôi."

---------------

Lian POV

Nắm tay em siết chặt và đập mạnh vào kính.

"Đã một tuần rồi! Tại sao họ vẫn chưa tỉnh lại?!"

"Hãy kiên nhẫn, Pete. Sự sống của ông bà và Venice vẫn ổn định."

Pete nắm chặt tay ông bà.

Sau đó, em ấy đi đến giường của Venice.

"Thật xin lỗi, hoàng tử bé nhỏ của ba." Nước mắt em tuôn rơi khi Pete nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của con trai mình.

"Có một luật lệ trong phòng chơi cờ rằng không thể bắn trẻ con. Chúng chỉ có thể bị đầu độc."

"Tôi có nên cảm thấy nhẹ nhõm không?!"

"Tôi tin là như vậy. Mặc dù Sanya đã cố đầu độc Venice một lần, nhưng Lee đã đổi loại thuốc này thành một loại thuốc giải độc do chúng tôi phát triển để vô hiệu hóa các loại thuốc giống như những loại thuốc mà lính đánh thuê đã tiêm vào người em ấy."

"Vậy tại sao em ấy không tỉnh?"

"Có thứ gì đó đã cản trở hiệu quả của thuốc giải. Nó mất nhiều thời gian hơn."

"Bác sĩ gia đình nói loại thuốc mà người trông trẻ đã tiêm cho Venice đã gây ra các cơn co giật. Em ấy đang được điều trị."

"Em tin tưởng hắn?!"

"Tôi đã học được rằng tôi không thể tin tưởng bất cứ ai."

Pete POV

"Anh đang đi đâu vậy, Vegas?"

Vegas chải chuốt lại trước gương trong khi tôi cởi cà vạt.

"Anh chuẩn bị đến một buổi tiệc."

"Chúng ta vừa trở về từ một bữa tiệc xong!"

Một bữa tiệc của đối tác kinh doanh toàn những kẻ ghê tởm và hợm hĩnh.

"Anh đi gặp vài người bạn... tốt hơn là em nên ở nhà, Pete. Em sẽ không thấy thoải mái đâu..."

"Mấy tên giàu có?!"

"Rất giàu có và quyền lực... Anh sẽ thảo luận một số công việc kinh doanh với họ."

"Anh không thể thảo luận về những điều đó trong văn phòng sao?!"

"Em đang dạy anh cách điều hành doanh nghiệp của anh sao?!"

"Không...em không, chỉ là..."

"Các giao dịch tốt thường được thực hiện tại các câu lạc bộ, Pete..."

"Chỉ cần chắc chắn rằng chúng sẽ không kết thúc ở ghế sau xe của anh là được ..."

"Hey!" Vegas quay sang tôi, đẩy tôi vào tường, bóp má tôi. "Em nói cái gì?! Hả?! Bây giờ em không còn tôn trọng anh sao?!"

"..." Tôi ngoảnh mặt sang một bên. "Venice đang bị ốm...chúng ta nên ở đây với em ấy bây giờ..."

"Em chăm sóc nó." Anh thả tôi ra. "Nó là sự lựa chọn của em, không phải của anh."

"Em ấy là của chúng ta..."

"Đừng đợi anh."

SẬP.

Cửa đóng lại. Và một lần nữa anh rời đi.

-----------

Đầu tôi đau quá...

Thuốc không đủ để giảm bớt cơn đau đang diễn ra này.

Tôi cứ trằn trọc trên giường... bốn giờ sáng rồi.

Tôi không thể ngủ được.

Cạch.

Cửa phòng ngủ mở ra.

Tôi có thể ngửi thấy mùi khói và rượu từ xa.

Lại giống mọi ngày.

Tôi thu mình sâu hơn vào chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo của chúng tôi, bị che khuất bởi bóng tối của căn phòng.

Tôi muốn ngất đi.

Nhưng tôi không thể.

Đột nhiên tôi cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo chạy dọc cơ thể mình.

"Pete..." Ngay sau đó tôi cảm thấy sức nặng đè lên cơ thể mình. Anh chui vào giữa hai chân tôi, hôn lên cổ tôi. "Anh biết em đã tỉnh, đừng từ chối anh..."

"Anh say rồi, đi tắm đi..."Tôi cố gắng dùng tay đẩy anh ra.

Tôi cảm thấy tay anh ấy kéo quần tôi xuống...

Tiếng kéo khóa của anh vang vọng trong phòng.

"Anh biết em muốn anh ở bên trong em, Pete..." Tôi muốn, tôi thực sự muốn. Vegas đã không chạm vào tôi trên giường quá lâu rồi, "Dang rộng chân ra, em yêu... " Anh ấy uốn cong đầu gối của tôi và nhấc chân tôi lên.

Trái tim tôi thổn thức.

Mặc dù anh ấy đang ở trong tình trạng này, tôi muốn anh ấy cũng khao khát tôi.

Anh vùi mặt vào cổ tôi khi đẩy vào bên trong tôi.

Không có sự chuẩn bị.

Thô bạo và hoang dã, anh đẩy mạnh vào bên trong tôi.

"Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt dâm đãng của em, Pete..."

"Cái gì cơ?!" Cách anh ấy nói chuyện với tôi làm tôi khó chịu.

Anh với tới ngọn đèn.

"Hãy tiếp tục rên rỉ cho anh đi, em yêu."

Vegas giữ cổ tay tôi trên đầu và tăng lực đẩy.

"Cái gì trên cổ anh thế, Vegas...?!"

Tôi nhìn thấy những dấu vết trên cổ và ngực của anh ấy ở khoảng cách mà tôi có thể nhìn thấy từ đường viền cổ áo sơ mi của anh.

"Đừng bận tâm, Pete...uh...fuck... điều này thật tuyệt. Em đang siết anh chặt quá, huh. Em nhớ anh đến mức này sao?!"

"Ai làm nó?!" Tôi cảm thấy khó chịu.

"Đừng ghen tuông như đàn bà, hãy để anh làm xong việc này."

"Dừng lại đi." Tôi cố cử động nhưng anh ôm tôi chặt hơn.

"Cái gì?! CÁI GÌ CƠ?!" Anh ấy hét vào mặt tôi.

"Em không muốn nữa." Tôi cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng chảy ra từ khóe mắt mình.

"Em không muốn à?! Haha, em không muốn vết bẩn của người khác trên người mình sao, em yêu, huh?!"

"Anh, anh thật ghê tởm! Thả em ra!!"

Tôi đá vào bụng Vegas để khiến anh dừng lại.

Anh loạng choạng lùi lại, nhưng nhanh chóng tóm lấy mắt cá chân tôi.

Tôi cảm thấy một cú đấm mạnh vào bụng khiến tôi nghẹt thở.

Anh lấy chiếc thắt lưng cũ ra khỏi ngăn kéo và buộc cổ tay tôi vào đầu giường.

Tôi cảm thấy đau đớn, nỗi đau mà bạn cảm thấy khi cơ thể bạn bị chiếm đoạt trái với ý muốn của bản thân.

"Em cho rằng em ra lệnh cho anh sao? Hả?! Em cho rằng chỉ có mình em mới có thể thỏa mãn anh sao? !"

"Để em đi." Tôi nói với giọng đứt quãng.

"Em chỉ là đồ chơi tình dục của anh thôi, Pete. Em luôn như vậy. Thứ mà anh dùng để trút giận. Em không nghĩ là anh sẽ ở bên em mãi mãi như tên ngốc, phải không?! Ah... chết tiệt Pete, em giỏi lắm..." Anh siết chặt eo tôi khi đẩy vào tôi mạnh hơn. "Nhưng không tốt đến thế, em biết đấy?! Anh cần ai đó tốt hơn." Anh cố làm tôi bẽ mặt.

"Vậy thì thả em ra, đồ khốn!"

"Em biết anh đã ở với ai, em biết những gì chúng tôi đã làm ..."

Tiếng rên rỉ của anh ấy khi nói điều đó với tôi khiến tôi buồn nôn.

Anh ấy muốn làm nhục tôi.

"Anh thật bẩn." Tôi không muốn khóc nhưng, tôi cảm thấy như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

"Anh cũng làm bẩn em sao?!"

Sự mỉa mai của anh ấy làm tôi tổn thương hơn cả sự hung bạo về thể chất.

Tôi không biết liệu tôi có thể ghép các mảnh nhỏ lại với nhau không.

"Em ghét anh!! Em ghét anh vô cùng..." Tôi không thể kìm được nỗi đau và nước mắt.

"Anh nghĩ rằng em yêu anh, Pete." Anh nhếch mép cười với tôi. "Bây giờ im lặng và để anh hoàn thành việc này."

*Rất không muốn ngắt mạch truyện, nhưng đẩy chỉ là ảo giác do dùng thuốc để quên đi tình cảm với Vegas của Pete thôi. Đừng ai đánh tui!!

------------

Tôi cảm thấy những bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai mình khi tôi nhìn mình trong gương.

Cô ấy thì thầm vào tai tôi...

["Hãy mở lòng cho ta, con trai. Ta sẽ mở mắt cho con."]

"Anh ấy đã nói dối con."

["...mỗi ngày..."]

"Anh ấy đã bỏ rơi con."

["...một mình và bị thương..."]

"Anh ấy lừa con."

["...với người bạn thân nhất của con..."]

"Anh ấy đã gửi con trai con đi."

["...đến cái chết..."]

"Anh ấy để con bị cháy..."

["...cho đến khi không còn gì nữa."]

"Anh ấy ghét con sao?"

["Anh ta không ghét con vì con vốn không có ý nghĩa gì với anh ta, Pete."]

"Con chẳng là gì cả."

["với tất cả bọn họ..."]

"Con nên làm gì bây giờ?!?!"

["Đàitì wǒ, Fènghuáng (Thức dậy đi, Phượng hoàng)."]

------------------

Lee POV

"Chào mừng cậu trở lại sau trải nghiệm đau khổ nhất trong buổi trị liệu thứ năm của chương trình vô cảm, Pete."

"Chết tiệt... cơn nhức đầu này...."

Tôi thấy mắt mình cũng ươn ướt.

"Thuốc đang chạy trong huyết quản của cậu. Cậu vẫn có thể từ bỏ, cậu biết không?!" Trợ lý Lee nói trong khi tháo băng bịt mắt của tôi và thả tay tôi ra khỏi còng tay gắn trên giường.

"Tôi ổn."

"Trông cậu không ổn."

"Tôi sẽ."

"Lần này cậu có nhớ gì không?!"

"Không..."

"...Không ai có thể..."

"...nhưng lần này..."

"...Gì?!..."

"...Fènghuáng..."

"Fènghuáng?!"

"Đó là tất cả những gì tôi nhớ. Từ này, nó có nghĩa là gì?!"

"Fènghuáng có nghĩa là Phượng hoàng trong tiếng Trung."

"...Phượng Hoàng..."

"Ồ!! Tôi nghĩ tôi biết!"

"Cái gì?"

"Đây là tên tiếng Đài Loan của cậu."

------------

Vegas POV

Đã nhiều tuần rồi.

Sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, Porsche không đề cập đến chủ đề này nữa. Cậu ta im lặng. Có lẽ cậu ta đang cho tôi chút thời gian. Gần đây tôi làm việc ở nhà.

Làm sao tôi có thể gọi đây là nhà bây giờ?! Nó không cảm giác như ở nhà nữa. Không phải khi không có Pete và Venice ở đây.

Tôi không bận tâm đến những suy đoán của Kinn về nơi ở của Pete và Venice. Nếu anh ta muốn biết, hãy để anh ta tìm kiếm nó.

Bây giờ anh ta nên biết rằng sự cố trên đảo không chỉ là một tai nạn đơn thuần. Bác Korn biết rất rõ điều này. Nhưng không ai đến để hỏi tôi hoặc nói bất cứ điều gì về nó.

Cuộc sống đối với họ diễn ra như thể không có gì xảy ra. Nhà máy trên đảo vẫn đóng cửa. Thiệt hại là rất lớn.

Ông ta làm đến mức đó chỉ để loại bỏ Pete như một lời nhắn gửi cho tôi?!

Tôi có thể tiếp tục tin tưởng Porsche không?! Cậu ta đang giấu tôi mọi thứ.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng như vậy.

"Khun Vegas, bữa tối được phục vụ."

"Tôi không đói."

"Nhưng Khun Macau và Arm đang đợi cậu trong phòng ăn."

"Họ có thể ăn mà không có tôi."

"Nhưng..."

"Không ai có thể làm phiền tôi trong phòng của tôi, Nop."

"Vâng, thưa cậu."

-------------

Trong số tất cả các vệ sĩ mà Chính gia đã để ở nhà tôi kể từ khi bố tôi qua đời để theo dõi chúng tôi, Tankhun đã đồng ý cho phép Arm trông nom Macau kể từ khi tôi xuất viện. Arm thực sự đã đe dọa Tankhun sẽ nghỉ việc nếu cậu ấy không được phân vào Thứ gia.

Tôi chạy vào phòng bố. Tôi làm việc từ văn phòng riêng của ông ấy và ngủ trên giường của ông ấy. Tôi không thể ở trong phòng ngủ của mình nữa.

Tôi không thể chịu được cảm giác về sự hiện diện của Pete trong từng thứ nhỏ nhất trong căn phòng của chúng tôi, khi sự vắng mặt của em ấy và Venice là tất cả những gì tôi có thể có.

Kể từ ngày đầu tiên vào bệnh viện, ngày nào tôi cũng bật máy tính xách tay lên, vào phòng cờ bằng quân Vua đen, ...

... và chờ đợi.

Vài phút sau tôi nhận được một tin nhắn.

'Một vị khách đang đợi trong phòng của Vua đen.'

Camera đóng.

Người tham gia ẩn danh: ["Cậu ấy đang hồi phục."]

Vua đen: [Tôi có thể gặp em ấy không? Tôi có thể đi du lịch đến Đài Bắc không?]

Người tham gia ẩn danh: ["Không."]

Vua Đen: [Tại sao?]

Người tham gia ẩn danh: ["Hãy kiên nhẫn. Chúng tôi đang đến chỗ cậu."]

--------------

Lee POV

"Ơn trời là em đã bỏ được bộ đồ đen khủng khiếp đó. Màu trắng hợp với em hơn, bé yêu."

"Đây là đồng phục."

Pete mặc bộ vest trắng được cắt may tỉ mỉ. Bạch tộc có đồng phục cụ thể tùy theo vị trí của họ trên bàn cờ. Của tôi và của Pete có một chi tiết màu đen, trong khi bộ đồ của Vua phải toàn màu trắng.

Các thành viên khác mặc đồng phục màu trắng có biểu tượng của gia tộc.

"Đây là thời trang cao cấp, bé yêu. Được thiết kế và sản xuất riêng cho Bạch tộc."

"Trông vẫn giống đồng phục."

"Đừng kén chọn thế! Mặc bộ đồ đó trông em rất xinh và gợi cảm." Tôi bắt Pete quay lại.

"Màu trắng rất khó giặt."

"Trời ơi... đừng nói như thể em còn nghèo túng. Sẽ có người lo cho em. Đã một tháng rồi mà em vẫn chưa quen với sự giàu có này à?! Chúng ta phải đi mua sắm thường xuyên hơn, thử những điều mới mẻ, nhưng tất cả những gì chúng ta làm là làm việc, làm việc, giết chóc, làm việc, giết chóc, giết chóc, và nhiều giết chóc và làm việc hơn nữa. Chúng ta cần nghỉ ngơi!"

"Cô có vẻ giống như Macau. Em ấy từng ép tôi đi mua sắm, mặc quần áo hàng hiệu sành điệu, em ấy rất..." Pete dừng lại.

"...dễ thương?!..."

"... kiên định..." Pete nói một cách vô cảm. Pete chỉnh lại bộ vest trắng được may thủ công và chuẩn bị rời khỏi phòng. "Tôi phải gặp họ trước. Tôi sẽ gặp cô ở máy bay phản lực."

"Sắp đến giờ rồi, Pete. Lian nói..."

"Tôi không quan tâm."

"Ồ, được rồi, tôi sẽ cho anh ta biết là cậu không thèm quan tâm, nhưng chúng ta... Pete?! Này!!..." Tôi hét lên với Pete, người đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi thở dài.

Điện thoại của tôi đổ chuông.

"Cô ở đâu?!"

"Đang ra khỏi nhà."

"Tôi đang đợi cô rồi. Pete đâu?"

"Em ấy đi đưa tài liệu cho dì Jui ký."

"Những tài liệu đó chưa được ký sao?!"

"Này ... không phải lỗi của tôi. Tôi nói với anh điều này. Thay vì thứ thuốc đó khiến Pete ngừng yêu Vegas, nó lại khiến Pete trở nên thô lỗ giống như cậu ta!"

"Hãy kiên nhẫn, Lee. Pete đang điều chỉnh."

"Pete tốt hơn nên giết chết quân Hậu đỏ chết tiệt đó."

"Đừng lo lắng, Lee. Chúng ta sẽ mang đến cho gia tộc Theerapanyakul một chuyến thăm đáng nhớ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro