58. Nổ lớn hơn bom
Nop POV
"Em nên làm gì bây giờ?! Em cũng muốn báo thù... Nếu thật sự là Chính gia làm, em muốn báo thù... nhưng mà đối đầu với bọn họ trong tình trạng này, chúng ta sẽ không báo thù được. Đó sẽ là tự sát!"
Khun Macau rơi nước mắt ôm Arm trong hoảng loạn trong khi Khun Vegas lái tàu như một kẻ điên trong nước mắt, hứa rằng cậu ấy sẽ giết Khun Korn và tất cả con cháu của ông ta.
Khi chúng tôi rời đảo, một số thuyền cứu hộ đã đến. Lực lượng bảo vệ bờ biển hẳn đã phát hiện ra thảm kịch trên đảo Chumphon.
Tất cả đều được dàn dựng để trông giống như một sự cố ngoài ý muốn trên bản tin truyền hình, nhưng không có một vệ sĩ nào của Chính gia ở đó. Arm nói rằng trong trụ sở của Chính gia, họ không được cảnh báo về bất cứ điều gì đáng ngờ đang diễn ra tại đảo. Chúng tôi chỉ thấy dân làng và những người bảo vệ của nhà máy bị mắc kẹt giữa ngọn lửa.
Tuy nhiên, chúng tôi đã bị tấn công bởi những tên lính đánh thuê... chính những kẻ đã tấn công chúng tôi tại Thứ gia ngày trước. Bé con Venice đáng thương của tôi... Tôi không cầm được nước mắt. Bản thân tôi muốn giết bất cứ ai đã làm điều này bằng chính tay của mình. Ngoài ra, sáu người anh em của tôi trong đội bí mật cũng đã bị giết.
Tất cả chúng ta đều kiệt quệ. Chúng tôi đều muốn trả thù, nhưng không phải đêm nay. Đêm nay, chúng tôi sẽ tiếc thương những người thân yêu của mình.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể lý luận với Khun Vegas. Cậu ấy còn hơn cả kiệt quệ.
Tôi sợ lần này cậu ấy đã hoàn toàn mất trí.
Tôi không thể trách cậu ấy.
Trên hết, chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Pete. Cậu ấy bị gia tộc Đài Loan đó đánh bất tỉnh. Cậu ấy đang đau đớn; cậu ấy đang trong cơn giận dữ...
Tôi nghĩ lần này chúng tôi đã mất cậu ấy.
Khun Vegas lái tàu với tốc độ cao. Trong vài phút nữa chúng tôi sẽ đến bến tàu. Có nhiều lúc chúng tôi nghĩ rằng tàu sẽ bị lật trên biển. Khun Vegas không nghe bất cứ ai. Cậu ấy chỉ lặp đi lặp lại cùng một câu. Cậu ấy sẽ giết tất cả mọi người. Tôi không biết làm sao cậu ấy biết là Chính gia làm. Nó có hợp lý không?! Khun Korn luôn bảo vệ những người dân trên đảo. Ông ấy đặc biệt tốt với ông bà của Pete. Tuy nhiên, chúng ta không bao giờ biết được trái tim thực sự của một ông trùm mafia... nếu họ có.
"Cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa, Macau... Anh chỉ cần em tin tưởng anh. Em có thể làm được không?!" Arm thì thầm với em ấy.
Khun Macau nhìn cậu ta run rẩy, nhưng gật đầu. Em ấy cũng đang đau đớn, nhưng vì Arm an ủi nên tâm trí em ấy vẫn chưa hoàn toàn hỗn loạn.
Tôi và Arm trao đổi ánh mắt.
Còn một phút để đến nơi.
Khun Vegas rất mạnh mẽ và thuần thục.
Khun Kan ra lệnh huấn luyện hai người con trai của mình trở thành những chiến binh giỏi hơn bất kỳ ai... giỏi hơn cả vệ sĩ của chính họ.
Tôi không chắc Arm và tôi sẽ có thể khuất phục được cậu ấy không, chắc chắn là không dễ dàng.
Tàu cập bến đột ngột do tốc độ cao của nó. Arm dường như có một kế hoạch khác trong tâm trí.
Cậu ấy giơ tay ra hiệu cho Macau và tôi ở yên tại chỗ.
Khi Khun Vegas chuẩn bị nhảy khỏi tàu, cậu ấy hét lên: "Pete!"
Ngay lập tức Khun Vegas giật mình quay sang cậu ấy.
Arm đứng dậy và rút súng ra khỏi bao.
Trước khi tôi hoặc Khun Macau kịp phản ứng, Arm đã bóp cò.
Chúng tôi giật mình.
Cơ thể của Khun Vegas ngã xuống đất...
Pete POV
Tôi cảm thấy cơ thể mình đang di chuyển trên một thứ gì đó, kèm theo một số bóng người đang chạy dọc theo. Ánh đèn từ trần nhà khiến đôi mắt nhắm nghiền của tôi bắt được những tia sáng trong bóng tối. Có lẽ tôi đang đi qua một hành lang.
"Pete, Pete, hãy nghe tôi nói. Cậu sẽ ổn thôi, được chứ?! Cậu đang ở bệnh viện Wang, tốt nhất trong thành phố." Giọng nói an ủi của trợ lý Lee vang lên gần tai tôi. "Cậu đã mất rất nhiều máu, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu sẽ sống."
["...và trả thù."] Giọng nói kia chắc chắn và lạnh lùng.
Đây là giọng nói của ai?
Là của tôi sao?...
Một lúc sau, tôi cảm thấy mắt mình run rẩy... nhưng tôi vẫn chưa mở mắt ra được.
Tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng bom nổ đó, tiếng la hét, và sự im lặng từ con trai của tôi và ông bà tôi khi chúng tôi rời khỏi ngôi nhà đang cháy đó. Sự im lặng của họ còn vang vọng to hơn cả tiếng bom.
Tôi thật ngây thơ. Tôi thật ngây thơ khi nghĩ rằng tình yêu và sự quan tâm của tôi sẽ giữ cho tất cả họ được an toàn. Rằng một mình tôi sẽ có thể tránh được điều này.
Tôi nhớ hai đêm trước của bi kịch này. Tôi đã tự nguyền rủa mình vì đã không gặp Venice và ông bà ngay khi chúng tôi trở về từ Đài Bắc. Tôi không bao giờ nên rời bỏ họ. Tất cả bắt đầu với sự bướng bỉnh của tôi khi tìm kiếm câu trả lời ở Đài Bắc vốn luôn ở đảo Chumphon.
Không chỉ là sự bướng bỉnh, mà còn là sự ích kỷ và ham muốn của chính tôi.
Tôi đã chiều theo lời nài nỉ của Vegas và làm theo ý muốn của anh ấy cũng như của tôi.
Tôi muốn anh ấy cảm thấy hài lòng với tôi.
Việc Vegas không sẵn lòng rời khỏi biệt thự để dành hai ngày trọn vẹn với tôi đã lấp đầy sự phù phiếm của tôi. Một sự phù phiếm hão huyền rằng anh muốn tôi như điên. Chỉ mình tôi.
Và rằng anh ấy là của riêng tôi.
Tôi đã nghĩ nếu tôi đáp ứng được mong muốn của anh ấy và mang lại cho anh ấy hạnh phúc, tôi sẽ có thể ngăn anh ấy khỏi ý định chống lại Chính gia, và rằng chúng tôi có thể xây dựng lại cuộc sống của mình cách xa họ, xa Bạch tộc...
Trong sâu thẳm tôi biết tất cả chỉ là ảo ảnh mà tôi đã tạo ra cho chính mình.
Sáng hôm đó nghe cuộc nói chuyện giữa Vegas và Porsche, trong sâu thẳm tôi biết rằng điều ước của tôi sẽ không thành hiện thực như cách tôi mong muốn.
Tất cả những gì tôi có thể tiếp tục làm là cố gắng bằng cách nào đó bảo vệ anh ấy... thậm chí chống lại chính anh ấy. Tôi đã đến nhà kho đó sẵn sàng để làm điều đó.
Tôi luôn tin rằng bất cứ điều gì Vegas đã làm hoặc vẫn đang làm, anh ấy đều có lý do của mình.
Ngay cả khi Vegas và Porsche bỏ mặc tôi bị thương trong nhà kho bỏ hoang đó, tôi vẫn tin rằng họ có lý do của mình.
Đó là khi tôi nhìn thấy Porsche và Vegas trong căn phòng đó, tôi biết rằng có một trò lừa bịp lớn hơn nhiều đằng sau tất cả.
Tuy nhiên... ngay cả khi cảm thấy bị tổn thương và phản bội, tôi vẫn có thể tha thứ.
Dù tôi là một con rối, tôi cũng có thể chấp nhận điều đó.
Kết quả sẽ biện minh cho cách thức báo thù.
Bởi vì dù tôi đã chịu đựng sự dằn vặt, nỗi đau mà họ mang đến vốn dĩ không phải là của tôi. Nỗi đau đó là của họ.
Tôi có thể hiểu và tha thứ cho nó.
Nhưng không phải những gì đã xảy ra trên đảo Chumphon.
Nỗi đau này giờ là của tôi. Tất cả là của tôi.
Không có nỗi đau nào lớn hơn thế này.
Nỗi đau mà tôi không thể chịu đựng được.
Tôi không thể chấp nhận.
Hoặc làm quen.
Thậm chí ít là tha thứ cho nó.
Nỗi đau này khiến tôi bùng cháy và biến thành tro bụi.
Tôi không biết liệu mình có thể tái sinh không.
Nếu vậy ... chắc chắn sẽ không giống như trước.
Không còn là cùng một người.
Mắt tôi mở ra trong bóng tối.
------------
Arm POV
"Cảm ơn bác sĩ Top."
"Không sao. Tôi đang làm việc của mình. Họ sẽ không thức dậy cho đến chiều muộn."
Cả Vegas và Macau đều được tiêm thuốc an thần. Giường của họ cạnh nhau tại phòng riêng của bệnh viện.
Bác sĩ Top đã đến khám cho họ sau cuộc phẫu thuật lấy viên đạn ra khỏi vai của Vegas. Tôi đã phải bắn anh ấy. Ngay cả khi nằm trên mặt đất, Vegas vẫn cố gắng bò, hét lên rằng anh ấy sẽ giết Khun Korn, cho đến khi anh ấy ngất đi.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghi ngờ quyết định của mình. Macau nghĩ rằng tôi đã giết anh trai em ấy. Em ấy trở nên cuồng loạn. Em ấy hét lên rằng tôi là gián điệp của Khun Korn, rằng tôi đã nói dối em ấy, lợi dụng em ấy. Em ấy nói rằng tôi cũng sẽ giết em.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để nói chuyện với em trong vô ích.
Trong khi tôi cố gắng ôm và an ủi em, em đã lấy súng của tôi và định tự bắn mình.
Tôi đã rất hoảng loạn.
Ơn trời Nop đã giúp tôi chặn lại Macau.
Tôi phải dùng cánh tay ấn vào cổ em cho đến khi em ngất đi.
Sau đó chúng tôi đưa cả hai anh em đến bệnh viện.
Tôi đã nhờ bác sĩ Top tiêm thứ gì đó để giúp Macau ngủ.
Điều này là quá sức cho em.
Gia đình em bị phá hủy chỉ trong một đêm lần thứ ba, đầu tiên là mẹ anh, sau đó là bố em,...và cuối cùng khi em đã có được gia đình hạnh phúc của mình. Chết tiệt. Tại sao?!
"Vậy là Pete thực sự đã rời Vegas. Thật khó tin, mang theo cả Venice với cậu ấy?! Họ đang ở Đảo Chumphon sao?! Tôi đã thấy một số tai nạn xảy ra ở đó trên tin tức. Đảo bị cháy. Họ vẫn ổn chứ?!"
"May mắn thay, ông bà của Pete đã kịp rời khỏi hòn đảo. Pete đã gặp họ và tất cả họ đã về nông thôn để dành thời gian cho người thân."
"Tôi tưởng tất cả họ hàng của Pete đều sống trên đảo."
"Ồ...không phải tất cả...không..."
"Tôi đã không gặp Venice trong một thời gian... em ấy không thể ngừng việc điều trị được."
"Tôi sẽ liên lạc với Pete và cho cậu ấy biết."
"Được... Lát nữa tôi sẽ đi xem Vegas và Macau."
"Cảm ơn bác sĩ Top."
"Này, Arm. Chúng ta nên làm gì bây giờ?!"
"Anh hỏi tôi sao?!"
"Bây giờ cậu giống như, một phần của gia đình ..."
"Tôi sao?!" Tôi vuốt má Macau. Ngay cả khi ngủ, em ấy cũng có vẻ lo lắng. "Tôi hy vọng em ấy sẽ không ghét tôi mãi mãi."
"Em ấy chỉ hoảng loạn thôi. Em ấy là một đứa trẻ thông minh. Hãy nói chuyện với em ấy sau."
"Anh biết gì không, Nop?! Tôi thực sự cảm thấy đây là gia đình của mình. Macau là gia đình của tôi. Tôi sẽ bảo vệ gia đình này bằng mọi giá."
"Ôi Chúa ơi...Pete thứ hai..." Đáng lẽ phải là một sự mỉa mai, nhưng Nop nói điều này với giọng buồn bã.
"Bây giờ tôi hiểu Pete rồi..." Tôi hôn lên trán Macau và chuẩn bị vội vàng rời đi.
"Làm ơn, đừng làm điều gì ngu ngốc, chàng trai. Bây giờ cậu là tất cả những gì mà hai anh em này có." Nop nói với tôi một cách cầu xin.
"Tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra, Nop. Tôi cần câu trả lời."
"Tôi muốn nói chuyện với cậu." Đột nhiên một giọng nói khàn khàn cất lên. Anh ấy di chuyển trên giường, làm động tác để đứng dậy.
"Khun Vegas?!" Nop và tôi lao đến bên giường anh ấy. "Nghỉ ngơi đi, thưa cậu!! Ngài phải nghỉ ngơi!" Nop nói khi chúng tôi cố gắng đè Vegas xuống giường.
"Tôi cần nói chuyện với anh ta*." (*he: anh ấy/ em ấy)
"Thưa cậu... cậu không thể nói chuyện với Pete bây giờ. Làm ơn... đợi đã, cậu bị thương." Nop trả lời với giọng cầu xin.
Khun Vegas nhìn tôi.
Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã bắn anh ấy, mặc dù anh ấy cũng đã bắn tôi một lần, hoặc hai lần?!
"Tôi xin lỗi, Khun Vegas. Đó là cách duy nhất để ngăn anh tự sát."
Vegas chỉ nhìn tôi... nhưng anh ấy dường như không cảm thấy tức giận với tôi.
"Macau!!" Vegas quay mặt lại để thấy Macau sau lưng tôi. Tôi có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt anh ấy. Anh cố gắng đứng dậy lần nữa.
"Em ấy không sao! Em ấy chỉ đang ngủ thôi!" Tôi cố gắng làm anh ấy bình tĩnh lại. "Em ấy được tiêm thuốc an thần để ngủ ngon."
Vegas bình tĩnh lại. Anh ấy hạ thấp tầm nhìn vài giây trong im lặng. Rồi anh nói. "Tôi cần nói chuyện với anh ta."
Vegas cũng nên ngủ. Nhưng ý muốn gặp Pete của anh ấy mạnh mẽ đến mức anh ấy đã thức dậy, tôi đoán vậy.
"Làm ơn, nghỉ ngơi trước... sau đó cậu có thể suy nghĩ tốt hơn nên làm gì." Nop nói với anh ấy.
Vegas nhìn tôi.
"Tôi đã cố gắng liên lạc với cậu ấy, nhưng không có phản hồi. Làm ơn. Hãy chăm sóc bản thân trước." Tôi nói với anh ấy.
"Không phải em ấy. Không phải Pete..." Vegas phát âm tên của Pete thật khó khăn. "Tôi cần nói chuyện với Tankhun.'
---------
Lian POV
Đài Bắc - The Wang Hospital
(Trọn bộ đối thoại Chương 18 - Từ tro tàn)
Ba giờ sáng
Có một vệ sĩ túc trực 24/24 bên ngoài phòng bệnh nơi Pete đang nằm.
Khi tôi bước vào phòng, Pete đã tỉnh dậy.
Phát súng em nhận từ Porsche không phải để giết người.
Pete và Lee bị thương rất nhiều khi chiến đấu với lính đánh thuê, nhưng cũng không gây chết người.
Vết thương em ấy nhận không phải là về thể chất, nhưng khó chữa lành.
Tựa người vào đầu giường, Pete cúi thấp ánh mắt, nhưng cố định vào một hình ảnh nào đó mà chỉ tâm trí em mới có thể nhìn thấy.
Ngay lập tức tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi đã nhìn thấy nó trước đây.
Tôi chậm rãi tiến đến giường em.
Tôi dừng lại bên cạnh em.
Em không di chuyển... như thể tôi không ở đó.
Tôi im lặng vài giây.
"Pete... Tôi ước gì mọi chuyện có thể khác đi, bạn của tôi..."
"Mọi thứ vẫn luôn như vậy."
Em nói với giọng trầm và nghiêm túc.
Tôi đưa tay vuốt tóc em.
Vào lúc đó, những giọt nước mắt trượt dài từ cả hai mắt em.
Những giọt nước mắt cuối cùng.
Em quay sang tôi.
Ánh mắt của em đã thay đổi.
Lạnh lùng như xưa.
Tôi không muốn mọi thứ lại như thế này với em.
Tôi biết tôi đã thắng. Không phải vì đó là một trò chơi công bằng để giành chiến thắng.
Bởi vì khi Pete đã nhận ra mình bị kẹt trong một trò chơi không công bằng giữa gia đình mà em ấy yêu quý, tôi đã có cơ hội để mang em ấy trở lại.
Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để khôi phục mọi thứ về nơi chúng thuộc về.
Cuối cùng, phượng hoàng cũng đã trỗi dậy từ đống tro tàn.
Và Pete đã phải bị vỡ vụn thành nhiều mảnh để tái sinh.
"Anh đã ở đâu?" Giọng em cay đắng.
"Xin lỗi Phong, tôi đã đến muộn."
"Anh đã tìm thấy nó, phải không?" Em nhếch mép cười với tôi.
"Tìm thấy cái gì?"
Tôi ngạc nhiên. Tôi không chắc liệu em ấy đã biết chưa.
"Anh đã tìm thấy quân cờ cuối cùng ..."
"...Ý em là..."
"Hậu trắng."
Pete cho tôi xem quân cờ bằng pha lê màu trắng trong tay em ấy.
"..."
"Anh biết ông bà của tôi. Anh có thể tự lấy những chiếc chìa khóa này."
Pete ném quân Hậu trắng và quân Tượng trắng về phía tôi một cách thô bạo.
Khuôn mặt em lạnh lùng và đầy giận dữ.
"Tôi có thể lấy lại chìa khóa của họ. Nhưng thứ tôi cần không phải là chìa khóa." Tôi bước đến chỗ Pete. "Tôi cần một người chủ nhân mới cho nó."
Pete phớt lờ tôi. Em rời khỏi giường, ôm chặt lấy cái bụng băng bó của mình để kiềm chế cơn đau.
Tôi cố gắng nắm lấy cánh tay đỡ em ấy một cách nhẹ nhàng, nhưng em ấy đột ngột giật tay ra và quay mặt lại gần tôi.
"Sẽ không ai có thể ngăn cản tôi."
"Tôi sẽ không ngăn cản em. Tôi sẽ giúp em. Tôi sẽ giúp em báo thù tất cả bọn họ."
"Đổi lại anh muốn cái gì?"
"Vị trí của em trên bàn cờ trắng."
Pete quay lưng lại với tôi.
"Tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Tôi không cần những kế hoạch lớn, thưa ngài Wang. Tôi là một người đơn giản. Tôi không lên kế hoạch gì tỉ mỉ. Chỉ cần gặp Korn và bắn vào đầu ông ta. Đơn giản thôi. Tôi không cần ông ta đau khổ, tôi chỉ cần ông ta chết."
"Làm sao em lại chắc chắn rằng Korn đã làm điều đó?! Làm sao em biết ông ta đã làm điều đó một mình?! Em phải khôn ngoan và kiên nhẫn." Tôi đặt chiếc chìa khóa Hậu trắng vào lòng bàn tay em và nắm lấy nó. "Để tôi giúp em... Tôi sẽ không phản bội em..."
"Phải..." Pete nhếch mép cười.
Tôi vuốt tóc em.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã cố cảnh báo em, Pete. Tôi đã nói với em rằng tất cả những người mà em nghĩ là em biết, em tôn trọng, em ngưỡng mộ, em yêu mến, tất cả họ đều nói dối em (1). Tôi đã thành thật với em."
Đột nhiên Pete đưa tay lên và chậm rãi vuốt tóc tôi.
Chúng tôi nhìn nhau chăm chú trong vài giây.
Em làm tôi ngạc nhiên khi môi em chạm vào môi tôi.
Nhịp nhàng, không có áp lực.
Em rời khỏi môi tôi.
Em từ từ lùi ra.
Em thở dài và nở một nụ cười yếu ớt.
"Mặc dù đây là một cảm giác quen thuộc, nhưng bây giờ tôi đã biết chúng ta chưa bao giờ hôn nhau trước đây." (2)
"Em chắc không?!"
"Đó không phải là một nụ hôn."
"Vậy là cái gì?"
"Hồi sức tim phổi. Tôi đã cứu mạng anh."(3)
"Đúng vậy."
"Gia tộc của anh có thể làm điều đó một lần nữa không?!"
"Làm gì?!"
"Làm tôi quên đi."
"Nếu tôi có thể khiến em quên đi Vegas giống như cách em đã quên tôi?! Không."
"Vậy anh vô dụng."
"Nhưng em có thể ngừng cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào về cậu ta."
"Giống như..."
"Em có thể ngừng yêu cậu ta"
"Làm đi."
---------------
Arm POV
["Két đã mở, Khun Vegas. Chìa khóa ở đây."] Pol nói ở đầu dây bên kia.
Cậu ấy làm theo hướng dẫn của tôi để mở lại két sắt của Khun Korn.
["Tao đã nói với chúng mày rằng chúng ta sẽ cần mở nó dễ dàng trong tương lai, nhưng tại sao chúng ta lại mở cái này lần nữa?! Bây giờ mày đang làm việc cho Vegas phải không, Arm?! Đồ phản bội! Nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra, Vegas! Kinn và Porsche đang tìm kiếm mày và Pete như điên. Tại sao mày lại cần quân cờ đó?! Mày đang ở đâu, Vegas?! Tại sao mày lại mặc bộ đồ ngủ kỳ lạ như vậy?! Nhân tiện, mày trông thật kinh khủng, những quầng thâm quanh mắt mày, cho Pete chút thời gian đi, vì Chúa."
Tankhun là một khẩu súng máy đặt câu hỏi.
"Khun Vegas đang ở bệnh viện, Khun Noo..." Vì Vegas có vẻ quá mệt mỏi để trả lời Khun Noo, nên tôi trả lời thay anh ấy.
["Bệnh viện?! Tại sao?! Pete đâu rồi? Chẳng phải mày định đưa Venice lên đảo sao?!]
Tankhun đang trở nên sợ hãi.
"Cho anh ta xem tin tức đi, Pol." Vegas phá vỡ sự im lặng của anh ấy.
["Nhưng Khun Vegas..."]
"Cho anh ta thấy." Giọng anh ấy vẫn còn yếu ớt nhưng cương quyết.
["Mày có bị thương nặng không?!"] Tankhun hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Rất nặng, thưa cậu." Tôi trả lời thay cho Vegas một lần nữa.
Nỗi đau của anh ấy không phải từ viên đạn tôi đã bắn vào vai anh ấy, nhưng từ lỗ hổng sâu trong trái tim anh ấy.
["Chuyện gì đã xảy ra thế?!"]
Pol lấy điện thoại của cậu ấy và cho Khun Noo xem bản tin buổi sáng. Khun Noo không thích tin xấu, vì vậy anh ấy không bao giờ xem hoặc đọc bất cứ thứ gì không mang tính giải trí.
Tôi liếc nhìn Pol qua camera để giúp Khun Noo trong trường hợp anh ấy hoảng sợ.
["Ôi Chúa ơi! Hòn đảo, hòn đảo đang bốc cháy!! Mày bị thương ở đó?! Pete đâu rồi? Ông bà, họ ổn chứ? Venice!! Venice đã ở đó với họ!! Mày không sao chứ? Sao mày không cho tao biết?!"]
"Đừng có phát điên nữa Tankhun và hãy nghe tôi cho kỹ." Vegas nói chậm mà chắc chắn. "Lấy chiếc chìa khóa Hậu đỏ chết tiệt và vào phòng chơi cờ đi."
["Tại sao?"]
"Hãy làm theo những gì Khun Vegas nói, Khun Noo. Điều này rất quan trọng." Tôi nói với anh ấy bằng giọng điệu nghiêm túc.
Khun Noo lặng lẽ nghe theo.
Khun Noo truy cập vào chiếc máy tính xách tay mà Pol đưa cho anh ấy và nhập mã khóa Hậu đỏ.
"Tìm kiếm các giao dịch cuối cùng giống như cách chúng ta đã làm vào ngày hôm đó tại phòng chơi cờ." Vegas hướng dẫn anh ấy. Giọng anh kiên nhẫn như đã biết trước kết quả.
"Cái, cái gì vậy?! Cái này tốt, phải không?! Lệnh giết Pete đã bị hủy bỏ." Tankhun nhìn vào màn hình, rồi cho chúng tôi xem qua camera.
Tôi chỉ lắc đầu với Khun Noo.
"Lệnh ám sát Pete đã bị hủy bỏ như Vua trắng đã nói, nhưng hai mệnh lệnh khác đã được tạo ra để ám sát quân Hậu trắng và quân Tượng tắng. Tình trạng đã hoàn thành."
Vegas nói và nhắm mắt lại trong vài giây.
["Họ là ai?"} Tankhun hỏi.
Vegas mở mắt nhưng không thể nhìn thẳng vào máy quay.
"Ông bà của Pete."
["Cái gì?! CÁI GÌ?!"]
Sau đó, Vegas đối mặt với họ.
"Hậu đỏ đã giết họ."
["Đã giết họ?! Ông bà đã chết?! Không... mày nhầm rồi... Pete đâu rồi?! Tao muốn nói chuyện với Pete!"]
"Em ấy đi rồi."
["Đi rồi?! Mày nói "đi rồi" nghĩa là sao?!"] Khun Noo quay sang tôi. ["Pete đâu, Arm?"]
"Khun Noo..."
["Venice ở đâu?!"]
"Họ đi hết rồi, Tankhun." Giọng nói khàn khàn của Vegas đủ để Khun Noo hiểu chuyện gì đang xảy ra.
["Không! Không thể nào!]
"Cha của anh đã ra lệnh giết họ. Tất cả bọn họ, không thương tiếc như cách ông ta đã giết chính em trai mình." Vegas nói một cách bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào hư không, nhớ lại những ký ức đau buồn.
"Chúng ta không thể nói chắc chắn." Một giọng nói bình tĩnh nói.
Vegas và tôi quay đầu sang một bên.
Macau đã mở mắt.
Tôi lao đến bên canh em.
"Macau, em không sao chứ!" Tôi vuốt ve khuôn mặt em. Em đặt tay lên tay tôi và gật đầu.
"Phi bị Bạch tộc bắt đi. Anh ấy bị thương. Bà và cả ông nữa, và Venice quá yên tĩnh..." Nước mắt em trào ra. "Nhưng mà, chúng ta cũng không biết chắc. Chúng ta không thể mất hy vọng như thế này được, anh trai." Macau ngẩng đầu nhìn anh trai mình cũng đang khóc.
["Cả cậu nữa, Khun Noo! Đừng chôn cất Pete mà không có bằng chứng lần thứ hai!"] Chúng ta có thể nghe thấy tiếng Pol mắng mỏ Khun Noo.
["Được...được...."] Khun Noo ngừng khóc. ["Két sắt này, bố tao không mở két sắt này. Bố tao vẫn đang ở Trung Quốc với P'Chan. Chiếc hộp nhung đen chính xác là nơi bọn tao cất nó trong két. Có lẽ đây là một sự nhầm lẫn ..."]
Qua lời nói của Khun Noo, Vegas dường như nhận ra điều gì đó.
Anh chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay... nét mặt anh lộ rõ vẻ bối rối và nghi ngờ.
"Vegas, anh đang nghĩ gì vậy?!" Macau và tôi nhìn anh, bối rối.
Khun Noo và Pol im lặng nhìn Vegas qua camera.
Vegas cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn từng thuộc về Pete...
"Nếu...Nếu Khun Korn ở Trung Quốc, thì còn ai có quyền truy cập vào két sắt?! Ai khác có thể là quân Hậu đỏ?!" Anh tự hỏi.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, và tất cả chúng tôi đều nhìn vào nó.
"Này, mày có biết tìm được mày khó như thế nào không?!"
Vegas ngẩng đầu lên.
"Là cậu."
----------------
Ghi chú của tác giả:
(1) Chương 8 - Lian nói với Pete:
"Nhưng tôi có thể đảm bảo với em rằng tất cả những người mà em nghĩ rằng em biết, em tôn trọng, em ngưỡng mộ, em yêu mến, tất cả họ đều lừa dối em, Pete. Tôi phát ốm khi biết em đã bị lừa dối bởi từng người trong số họ nhiều đến mức nào."
(2) Chương 8:
Pete: Đột nhiên, bàn tay bịt miệng tôi bị thay thế bằng môi, trong khi bàn tay đó vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi không biết tại sao tôi không phản ứng. Nó cảm thấy, bằng cách nào đó, thật quen thuộc.
Chương 46 - Quân Tượng trắng
Pete POV
Lian đứng dậy khỏi chiếc ghế bành của anh ta và dựa vào người tôi, đặt hai tay lên hai bên thành ghế.
Mặt anh ta dán sát vào mặt tôi.
Chúng tôi nhìn nhau chăm chú.Tôi không sợ anh ta.
Anh ta không đe dọa tôi.
Lại cảm giác quen thuộc đó...
(3) Chương 37 - Tiến một bước
Lian POV (các sự kiện trong quá khứ)
SHWAAAAAAAAA
"Cậu là một con cá hay tảng đá?!"
SHWAAAAAAAAA
"Tiểu Liên... dậy đi..."
Tác giả bảo nên nghe Louder than bomb của BTS để hiểu cảm xúc của Pete ở chương này nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro