Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57. Mang đến chết chóc

Pete POV

"Hãy mang theo những chiếc chìa khóa này..."

Bà nói.

"...Làm sao có thể...?! Ông ... ông là quân Tượng trắng và bà... bà là quân Hậu trắng?!"

"Nghe này Pete, chúng ta đã cố ngăn họ làm hại Venice, chúng ta đã cố. Ta rất xin lỗi, Pete. Ta rất xin lỗi..."

"Venice?!" Tôi đặt tay lên mặt và ngực của Venice... "VENICE?! VENICE?! Họ làm tổn thương con trai của cháu?! Ở đâu?! Tại sao?!"

"Pete?!..." Tôi chĩa súng vào cái bóng phía sau mình trong khi ôm chặt đứa con trai bất động của mình.

Tôi không nhận ra rằng những người trang bị vũ khí đã bước vào căn gác xép.

"Lian...?!" Bà tôi ngạc nhiên nói.

"Dì Jui..."

"Đại tāmen huí jiā. Qǐng bǎohù tāmen, Lian." (Đưa họ về nhà. Xin hãy bảo vệ họ.)

"Shì de, Juì Fèng." (Vâng, dì Jui Feng.)

Mặc dù bối rối nhưng tôi có thể hiểu những gì họ nói. Đó là tiếng Trung.

Bà nắm tay tôi lần cuối và nhắm đôi mắt đẫm lệ.

"Bà ơi?! Tỉnh lại đi!"

Tôi nhìn ông bà và đứa con thơ dại của mình.

Tôi cảm thấy cổ họng mình bỏng rát... và nước mắt tôi trào ra.

Nhưng tôi vẫn chĩa súng vào Vua trắng... "Đừng lại đây." Tôi nói chắc nịch.

"Cậu có thể bắn tôi, Pete. Nhưng tôi vừa nói một lừa hứa mà tôi sẽ thực hiện."

Vệ sĩ của Wang đặt ông bà tôi lên cáng và đắp cho họ những tấm chăn sẫm màu.

"Pete. Đưa tôi Venice." Trợ lý Lee người dính đầy máu của ông tôi tiến lại gần.

Đầu óc tôi rối bời. Tôi không muốn buông em ấy ra.

"Đưa tôi Venice, Pete!"

"...Em ấy lạnh, em ấy lạnh lắm. Tôi cần sưởi ấm cho em ấy..." Đó là tất cả những gì tôi có thể nói lặp đi lặp lại với trợ lý Lee.

Trợ lý Lee kiểm tra em ấy.

"Pete..." Trợ lý Lee gọi tên tôi nhưng lại nhìn Lian Wang.

"Đưa đứa bé đi, Lee." Anh ra lệnh cho cô.

"Chúng ta cần đưa em ấy đến chỗ bác sĩ Top." Tôi bỏ súng xuống và đứng dậy cùng Venice để nhanh chóng ra khỏi đó. "Đưa họ đến bệnh viện ngay!"

"Pete, giao Venice cho Lee. Cô ấy sẽ chăm sóc cho em ấy." Wang nói một cách bình tĩnh.

"Pete... giao Venice cho tôi." Trợ lý Lee dang tay đón Venice.

"Không! Tôi sẽ bế em ấy!" Tôi lùi lại một bước.

"Pete, cậu không hiểu sao...?!" Trợ lý Lee nói với giọng buồn bã.

-----------

Vegas POV

Khi chúng tôi vào đảo, vẫn có thể nghe thấy tiếng bom nổ, tiếng ồn phát ra từ nhà máy của bác tôi...

Ngọn lửa đã lan nhanh khắp hòn đảo đến nỗi người ta có thể nhìn thấy những thi thể cháy thành than dọc theo con đường dẫn đến nhà ông bà của Pete. Tiếng la hét của những người bỏ chạy có thể nghe thấy rõ.

Nhưng nhìn kỹ có thể thấy rằng tất cả có thể chỉ là một trò hề. Lính đánh thuê vũ trang đã ở trên đảo. Có lẽ là đã bắt đầu đám cháy. Nhưng tại sao chúng tôi không tìm thấy bất kỳ sự bảo hộ nào của Chính gia trên đảo?! Tại sao các thuyền cứu hộ không ra khơi?!

Bọn lính đánh thuê đã tấn công chúng tôi trên đường đi. Theo Arm, chúng chính là những kẻ đã tấn công họ trong biệt thự của Thứ gia.

Mắt tôi chăm chú ngắm bắn mọi mục tiêu xuất hiện trên đường đi của chúng tôi, nhưng tâm trí tôi chỉ tập trung vào việc tìm kiếm Pete và Venice.

Khi chúng tôi bước vào khu nhà, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội. Khu vườn xinh đẹp một thời của bà Jui đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa thành tro tàn.

Đột nhiên, một nhóm người có vũ trang, mặc đồ trắng, bao vây chúng tôi.

Bốn người chúng tôi tụm lại với nhau, quay lưng lại và chĩa súng vào họ.

"Này tôi biết anh!!" Macau nói, nhìn vào một trong những người đàn ông. "Tại sao anh lại làm điều này?! Tại sao anh lại tấn công nhà của chúng tôi?!"

Không có phản hồi từ phía bên kia.

Họ liên tục chĩa súng vào chúng tôi.

Đó cũng chính là những vệ sĩ đã đi cùng chúng tôi trên trực thăng với trợ lý Lee.

"Pete đâu rồi?! Tôi sẽ gặp em ấy và Venice, và tôi sẵn sàng chết vì điều đó."

Tôi đặt khẩu súng trường của mình nhắm bắn.

"Bình tĩnh nào, Khun Vegas." Một trong những người đàn ông, mặc bộ quần áo màu trắng khác với những người khác, đến gần với hai bàn tay không. "Chúng tôi không tấn công hòn đảo này. Chúng tôi chỉ đến để giúp đỡ."

"Pete có ở trong không?!"

"Chúng tôi tin là như vậy."

"Vậy để tôi đi qua."

"Làm ơn đợi ở đây, Khun Vegas. Chúng tôi được lệnh không cho bất cứ ai vào."

"Không có gì và không ai có thể ngăn cản tôi tìm kiếm Pete và con trai tôi."

Tôi chĩa súng vào mặt anh ta.

Chợt có thêm nhiều người đàn ông mặc đồ trắng lao ra khỏi nhà khiêng hai chiếc cáng phủ kín.

Tim tôi đập nhanh hơn.

Trái tim tôi đau nhói.

Cánh quạt của chiếc trực thăng khổng lồ ở gần đó bắt đầu di chuyển.

Những người vệ sĩ bao quanh chúng tôi tạo thành một hành lang bảo vệ cho những người rời khỏi căn nhà.

"Pete! Pete!" Tôi hét lên.

Ngay sau đó tôi thấy trợ lý Lee đi ra khỏi nhà, mang theo một thứ gì đó được bọc trong chăn.

Trán của cô ta bị thương, và quần áo của cô ta dính đầy máu.

Vệ sĩ cố gắng giúp cô ấy, nhưng cô ấy không để ai ôm lấy bọc chăn.

Cô ta nhìn tôi. Tôi thấy vẻ mặt lo lắng của cô ta. Cô ta vội vã đến trực thăng.

Tôi ngay lập tức đánh rơi khẩu súng trường đang cầm và chạy về phía cô ta.

Arm, Macau và Nop chĩa súng bảo vệ tôi.

Nhưng trước khi tôi đến gần, Pete đã ra khỏi nhà, được Lian Wang đỡ.

Em ấy bị thương.

"Pete?!?! PETE! Chúa ơi... em còn sống."

Trong vài giây, tôi cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi thấy em ấy còn sống trước mặt tôi.

Nhưng trước khi tôi đến chỗ Pete, có điều gì đó trên nét mặt em ấy khiến tôi dừng lại theo bản năng.

Em buông Lian Wang và đi về phía tôi.

Chiếc áo sơ mi trắng của em, cũng chính là chiếc áo em đã mặc khi chúng tôi gặp nhau lần cuối vào chiều hôm đó, đẫm máu... cũng như khuôn mặt, và bàn tay của em.

Tình trạng của em thật tồi tệ.

Và tệ nhất là... em không ôm Venice trong vòng tay của mình.

Mắt tôi ngay lập tức lướt qua trợ lý Lee đang đi đến trực thăng.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, tôi thấy nắm đấm siết chặt của Pete hướng về phía mặt tôi.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên trước khi dính đòn. Theo phản xạ, tôi nhắm mắt lại, nhưng thay vì một cú đấm, tôi cảm nhận được một cái tát vào má trái.

Một cú tát mạnh đến nỗi tôi mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Cú va chạm vào mặt khiến môi dưới của tôi nứt toác và chảy máu.

Khi định thần lại, tôi nhận ra Pete đang giữ chặt khẩu súng của mình, chĩa thẳng vào đầu tôi.

Nhìn vào đôi mắt sưng húp của em, tôi biết em đã khóc rất nhiều. Nhưng không còn nước mắt nữa.

Có cái gì đó rất khác trong mắt em.

Sự căm thù.

"Em đã nói với anh rồi, Vegas. Em đã cảnh báo anh trong nhà kho đó rằng sự trả thù của anh sẽ chỉ mang lại cho chúng ta nhiều đau đớn hơn."

"Pete, chuyện gì đã xảy ra?! Chuyện gì đã xảy ra vậy?! Ông bà đâu rồi?! Venice đâu rồi?!"

"..." Pete im lặng và giữ cò súng. Em cầm súng rất chặt.

Em khác với em ở nhà kho đó. Em đã thực sự sẵn sàng bắn tôi.

Tôi nhìn em bối rối. Bụng tôi quặn thắt vì sợ hãi. Trái tim tôi đau đớn vì tuyệt vọng. 

Mắt tôi ẩm ướt.

"Pete, làm ơn, Venice ở đâu?!" Em nhìn tôi đầy tức giận.

"Anh cũng nên chết đi..."

"Pete...?!"

"Em ghét anh." Pete nói với sự chắc chắn hệt như khi em nói em yêu tôi.

Đột nhiên tay trái đang cầm súng của Pete run lên và em đặt tay phải lên bụng.

Em cúi xuống và Wang đưa tay ra đỡ lấy em trước khi em gục xuống đất.

Tôi cũng lao tới Pete để đỡ em.

Cả hai chúng tôi đỡ Pete đang bất tỉnh.

"Pete?! Pete?!" Tôi vỗ nhẹ vào má Pete để đánh thức em ấy.

Tôi nghe tiếng Macau gọi Pete, đau khổ hỏi Arm về Venice.

"Em ấy mất rất nhiều máu, Vegas."

"Em ấy bị trúng đạn. Em ấy bị trúng đạn chiều nay..." Tôi nói với sự tội lỗi khủng khiếp.

"Để chúng tôi đưa em ấy đi. Chúng tôi phải nhanh chóng ra khỏi đây đến bệnh viện." Wang nói, chỉ huy người của mình khiêng Pete lên trực thăng bằng cáng.

"Tôi sẽ đi với anh."

"Vegas..."

"Tôi sẽ đi cùng Pete và Venice." Tôi hét lên kiên quyết.

"Cậu biết nơi này đã xảy ra chuyện gì..."

"Tại sao?!"

"Cậu biết tại sao. Tất cả chúng ta đều biết tại sao. Lệnh ám sát Pete đã được thay thế, Vegas... bởi ông bà của Pete và bởi..."

"Làm sao anh biết?! Làm sao anh biết được, Wang? !" Tôi điên cuồng hỏi anh ta.

"Bởi vì bọn họ thuộc về Bạch tộc... sau này cậu sẽ hiểu."

Tôi siết chặt cánh tay Wang đang giữ tôi. Nước mắt tôi tuôn đầm đìa.

Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn, nhưng chẳng thấy gì ngoài nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.

"Tôi đã khiến họ thất vọng. Tôi đã mang điều này đến với tất cả bọn họ. Tôi đã gửi Venice đến hòn đảo này. Đây là chiến công của bác tôi, phải không?! Tôi đã chọc giận bác tôi. Pete đã cảnh báo tôi. Em ấy đã rất thất vọng về tôi. Tôi đã để em ấy bị thương trong nhà kho bỏ hoang đó, đây là lỗi của tôi. Tôi đã mang đến cái chết cho họ."

Tôi như khơi dậy lại tất cả sự tuyệt vọng khi bố tôi qua đời, và tôi muốn tự giết chết chính mình.

Tôi cảm thấy mình cũng sắp chết.

"Họ không cần phải giết Pete nữa, Vegas. Bây giờ cậu thấy rồi phải không?!"

Tôi quay lại đối mặt với Wang một lần nữa.

"Bây giờ em ấy đã chết, tất cả bọn họ..." Tôi nói với giọng khàn đặc.

"Và cậu cũng vậy."

-----------

Lian POV (Đài Bắc - bệnh viện của Wang)

"Tôi khá chắc chắn rằng tôi đã đổi loại thuốc mà Jenny đã tiêm cho Venice thành thuốc giải độc." (1)

"Việc điều trị của Venice tại bệnh viện Thái Lan đó, chúng ta biết được bao nhiêu về nó, Lee?"

"Tôi sẽ cho điều tra."

"Thuốc giải đáng lẽ phải phát huy tác dụng trên người Venice rồi. Lẽ ra em ấy phải tỉnh lại rồi."

"Tôi biết. Nhân tiện, bây giờ anh sẽ nói chuyện với Pete chứ?!"

"Cậu ấy tỉnh rồi sao? !"

"Ừ. Cậu ấy đang ở trong một phòng bệnh thuộc khu tư nhân bệnh viện của chúng ta. Tôi đã bố trí hai vệ sĩ của chúng ta ở lối vào phòng. (2)"

"Tôi sẽ đi gặp cậu ấy bây giờ."

"Đây có phải là điều anh muốn không, Lian?"

"Bằng cách này hay cách khác, Khun Kan đã đạt được điều mình muốn, Lee..."

"Vegas và Pete không còn ở bên nhau nữa."

---------------

Ghi chú của tác giả:

(1) Trong fanfic "The Way You Taste", Sanya cử bảo mẫu gián điệp Jenny đầu độc Venice bằng thuốc. Thuốc này được sản xuất bởi Công ty Dược phẩm Lian Wang. Bác sĩ Top đã điều trị cho Venice sau đó. Nhưng trong chương này, trợ lý Lee tiết lộ rằng cô ấy đã đổi loại thuốc khiến Venice bị động kinh thành một loại thuốc khác. Thuốc này dùng để làm gì sẽ được giải thích trong các chương tiếp theo.

(2) Chương 18 (Từ tro tàn) tiếp nối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro