Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

56. Đảo Chumphon

Lian POV

Mẹ kiếp!

Tôi ném điện thoại của mình vào tường máy bay trực thăng.

Ngay sau đó, trợ lý Huang mang cho tôi một chiếc khác.

"Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta liên lạc với Lee?"

"43 phút, thưa ngài. Chỉ huy Lee, Khun Pete hay Khun Porsche đều không thể liên lạc được, thưa ngài."

"Còn bao lâu nữa thì tới nơi?"

"1 tiếng, thưa ngài."

"Làm cho nó nhanh hơn đi."

"Radar của chính phủ Thái Lan có thể phát hiện xâm nhập trái phép, thưa ngài."

"Tôi không quan tâm."

"Vâng, thưa ngài."

"Cậu có thể rời đi."

Trước mặt tôi là màn hình laptop đang mở.

Sau nhiều năm, tôi không thể tin được những gì xuất hiện trong lịch sử giao dịch chống lại Bạch tộc khi tôi vào phòng cờ vua. Là Vua trắng, tôi có thể nhìn thấy tất cả.

Tôi có đang bị lừa không?!

Tôi mở chiếc hộp nhung đen mà Khun Kan đưa cho tôi và nhìn vào vật sáng lấp lánh bên trong.

Cho tất cả tình yêu và sự quan tâm mà ông ấy đã dành cho tôi trong suốt những năm qua, tôi đã tin tất cả những gì Khun Kan nói với tôi trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau ở Đài Bắc.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng ông ấy không giết cha mẹ tôi.

Tôi đã làm tất cả những gì ông ấy bảo tôi làm như yêu cầu cuối cùng của ông ấy trước khi tự sát trong cuộc đối đầu với anh trai.

Tôi đã có thể giúp ông ấy. Nhưng ông ấy không muốn tôi làm vậy. Ông ấy chỉ bắt tôi hứa với ông ấy rằng tôi sẽ thực hiện một yêu cầu cuối cùng đó.

Và tôi đã tin tưởng người mà ông ấy bảo tôi tin tưởng.

Và giờ đây. Tại sao?!

Tôi không nghĩ mình lại đặt chân lên hòn đảo đó sớm như vậy.

Lệnh ám sát Pete đã bị hủy bỏ.

Nhưng một cái khác đã thay thế vị trí của nó.

------------

Vegas POV

"Ra ngoài, Nop!" Tôi cầm lái.

Tôi tăng tốc độ của thuyền.

"Lạy Đức Phật, anh trai. Anh sắp lật úp chiếc tàu cao tốc này trên biển."

"Tại sao em lại ở đây?"

"Này, đừng vô ơn như thế... Nếu Phi Pete giận anh, anh sẽ cần thời gian ở riêng với anh ấy, phải không?!" Macau nháy mắt với tôi. "Em sẽ gắn chặt với Venice, nếu không anh sẽ không có cơ hội."

"Phải... cảm ơn, Macau."

Vâng, tôi rất biết ơn vì sự quan tâm của em trai tôi và sự sẵn lòng giúp tôi hòa giải với Pete. Nhưng tôi không biết một chút thời gian có đủ để Pete lắng nghe và tha thứ cho tôi không.

"Tôi không liên lạc được với Pete, Khun Vegas. Cậu ấy không trả lời các cuộc gọi của tôi. Nó bị chuyển sang hộp thư thoại." Arm nói.

"Bà Jui và ông Tai cũng không trả lời cuộc gọi của tôi. Chắc Phi đã yêu cầu không ai trả lời cuộc gọi của chúng ta. Chà, lần này anh đã làm gì để anh ấy tức giận như vậy?! Anh lại còng tay anh ấy trong một tình huống khó xử à?!"

"...Ước gì thế, Macau..." Tôi kiềm chế bản thân để nói điều này.

Tôi đã làm cái quái gì vậy?!

Tôi cần lấy hết can đảm để nói với Macau.

Tôi đã nói dối Pete và nói dối Macau kể từ khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện sau vụ tai nạn xe hơi (1). Porsche và tôi đã hợp tác để tiêu diệt Khun Korn... bằng mọi cách có thể, và vì mục đích đó, chúng tôi chưa bao giờ lường trước được hậu quả của các hành động của mình. Pete hẳn đã cảm thấy bị phản bội vì tôi đã không nói với em ấy bất cứ điều gì về kế hoạch của chúng tôi.

Bên cạnh đó, chúng tôi đã bỏ lại Pete trong nhà kho bỏ hoang đó. Tại sao Porsche đưa tôi đi? Tại sao cậu ta lại để Pete bị thương một mình?! Điều gì đã xảy ra trong nhà kho đó sau khi Pete bị thương? Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì Pete đã đến đảo. Tôi muốn tin rằng em ấy không sao. Nhưng làm thế nào mà chiếc nhẫn tôi tặng Pete lại ở tòa nhà mà Porsche và tôi đã sử dụng làm nơi ẩn náu suốt thời gian qua?! 

Porsche chết tiệt không trả lời cuộc gọi của tôi. Các vệ sĩ nói Porsche sẽ gặp Kinn sau khi cậu ta rời khỏi tòa nhà cũ.

Sau vụ tai nạn, trong những tình huống căng thẳng, tâm trạng của tôi thay đổi đáng kể... một nhân cách độc ác và không thể kiểm soát được mà bác sĩ Top cố gắng chế ngự bằng thuốc an thần, từ đó khiến tôi bị mất trí nhớ. (2)

Tôi nghĩ đó là những gì đã xảy ra.

Sau lần cuối cùng tôi cố gắng giết Arm, liều lượng đã tăng lên (ý tôi là, lần cuối cùng trước NÀY trước lần cuối cùng NÀO ĐÓ không ai biết).

Loại thuốc đó đã ngăn tôi hành động bốc đồng trong nhiều tình huống ở Đài Bắc... chủ yếu là khi tôi nhìn thấy Pete bị ông già Chen tát hoặc khi em ấy gần như khỏa thân trong chiếc lồng ở phòng chơi cờ. Nó cũng ngăn tôi giết Jade. Nhưng chiều nay, việc nhìn thấy Pete đau khổ và thất vọng về mọi việc tôi đã làm khiến tôi day dứt. Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng như vậy khi mất Pete... Tất cả là lỗi của tôi. Không có ai để đổ lỗi hoặc giết chết ngoài chính tôi.

Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình... Tôi cần phải trả lại nó về nơi nó vốn thuộc về. Trên ngón tay của Pete.

"Điểm sáng đó là gì?!" Macau tò mò hỏi, chỉ tay về phía xa.

"Ở đâu?" Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn, và tôi cố gắng chú ý. Tất cả chúng tôi đều đang nhìn về cùng một hướng.

"Họ đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng cho chúng ta sao, anh trai?! Đó là lý do tại sao không ai trả lời chúng tôi sao?!" Macau hào hứng nói. "Arm, đừng sợ! Người dân trên đảo có thể hơi nhiệt tình một chút, nhưng họ thực sự rất tốt! Chúng ta sẽ được đối xử như những vị vua! Anh sẽ thấy!"

Arm vuốt ve khuôn mặt của Macau, nhưng vẻ mặt của cậu ấy đã nói lên tất cả. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Tôi cũng đã biết ánh sáng đó có nghĩa là gì. Trái tim tôi đau đớn.

"Thắt chặt đai." Tôi hét lên.

Nop ngay lập tức tuân theo.

Arm nhanh chóng thắt lại đai lưng của Macau và sau đó là của chính mình.

Tôi tăng tốc độ gần như đến giới hạn.

"Anh hào hứng với bữa tiệc à?!"

"Đó không phải là một bữa tiệc chào mừng, Macau." Arm nắm chặt tay em ấy. "Những đóm sáng đó là lửa. Hãy nhìn lên bầu trời. Mặc dù trời tối, nhưng có một vùng tối hơn ngay phía trên hòn đảo. Đó là khói."

"Và cái mùi này..." Nop bắt đầu đánh hơi không khí.

Mùi cháy trở nên rõ ràng khi chúng tôi đến gần hơn.

"Tại sao các tàu an toàn của đảo không ra khơi?!" Tôi nói, trầm ngâm.

"Tôi vừa gọi cho phòng kiểm soát an ninh của Chính gia, Khun Vegas. Đội an ninh của hòn đảo chưa liên lạc với họ. Họ đang cố gắng liên lạc với Khun Kinn để xin chỉ thị. Khun Korn và P'Chan đang ở Trung Quốc. Có lẽ sẽ tốt hơn để thuyền chậm lại và tiếp cận từ từ."

Arm và tôi nói chuyện qua ánh mắt.

Cả hai chúng tôi đều biết nó có nghĩa là gì.

Tôi cảm thấy đau nhói ở bụng.

"Tôi sẽ đi vòng sang phía bên kia của hòn đảo, nơi không có bến tàu. Nop, lấy mấy cái túi đó ra." 

"Túi?!" Macau hỏi, không hiểu chúng tôi đang nói về cái gì.

"Vâng, thưa cậu."

Nop tháo dây an toàn và cúi xuống boong tàu cao tốc.

Arm cũng cởi thắt lưng và giúp Nop.

Họ nhấc cánh cửa dẫn đến một ngăn lớn trên sàn và lôi ra hai chiếc túi lớn cùng một chiếc cặp.

"Nó là gì?!"

"Súng, Macau," Tôi nói. "Rất nhiều súng."

"Có thể có một tai nạn ở nhà máy... và nó đang bốc cháy." Macau nói, cố gắng tìm một lời giải thích tốt hơn.

Tôi lấy một lọ thuốc từ trong túi quần.

Cái lọ đó trên tủ đầu giường của tôi bên cạnh chiếc nhẫn Thứ gia mà Pete được cho là đã trả lại cho tôi. (3)

Tôi bóp mạnh nó và ném xuống biển.

Tôi cảm thấy căng thẳng tích tụ và xâm chiếm cơ thể mình một lần nữa. Pete và Venice chiếm hữu suy nghĩ của tôi.

Nhưng lần này tôi không thể mạo hiểm ngất xỉu lần nữa.

Lần này tôi cần chú ý và tỉnh táo. Lần này tôi cần phải quyết liệt và lạnh lùng. Tôi cần phải đủ giết chóc để loại bỏ bất kỳ mối đe dọa nào dám ngăn cản tôi đưa gia đình trở về với tôi.

"Có rất nhiều chỗ cháy, Macau..." Arm lo lắng nói.

"Đó là nhà máy. "

Tôi chỉ vào các điểm sáng khác nhau. "Ở phía bên kia là ngôi làng. Và ở điểm kia..."

"...Nhà của bà và ông..." Macau kinh hoàng kết thúc câu nói của tôi.

---------------

Pete POV

Trợ lý Lee gật đầu ra hiệu cho chúng tôi đi ngược chiều nhau.

Tôi gật đầu.

Cho đến thời điểm này, chúng tôi đã phối hợp với nhau để loại bỏ một số lính đánh thuê trên đường từ bến tàu đến nhà ông bà tôi. Có những trận chiến khốc liệt. Adrenaline khiến tôi và trợ lý Lee chưa cảm nhận được những vết thương. Chúng tôi đang ở trong vườn.

Chúng tôi sắp hết đạn.

Xung quanh cực kỳ nóng. Khu vườn của bà đang bốc cháy.

Chúng tôi đã không nhìn thấy vệ sĩ của Chính gia trên đường đi. Chỉ thi thể của những dân làng bị nhắm tới... tôi nhận ra những khuôn mặt bất chấp máu thịt lẫn lộn.

Trái tim tôi đau nhói vì họ, nhưng chủ yếu là vì ông bà và Venice. Con tôi phải được cứu.

Với một cú đá, tôi đánh sập cửa vào nhà, và chúng tôi thử bắn súng vào bên trong.

Đám lính đánh thuê bắn trả.

Tôi trốn sau ghế sofa và trợ lý Lee trốn sau ghế bành.

Tất cả những chiếc bình của bà đều biến thành khói bụi sau lưng chúng tôi. Chúng tôi đợi bọn chúng bắn hết đạn để phản công.

Trợ lý Lee khá chính xác trong các phát bắn của cô ấy.

Cô ấy bắn trúng mục tiêu.

Tôi hết đạn. Cô ấy cũng hết đạn. Chúng tôi chạy vào bếp, nơi chúng tôi phản công bọn lính đánh thuê bằng nồi sắt và dao bếp.

Chúng tôi tiến vào cuộc chiến tay đôi. 

Sau một thời gian, không còn tên nào sống sót.

"Mặc dù khá căn bản, nhưng quá trình đào tạo của cậu không quá tệ, Pete."

"Tôi không chắc P'Chan sẽ coi đó là một lời khen đâu."

"Nó không phải."

"Cô đang chảy máu."

"Cậu cũng vậy."

Trợ lý Lee nháy mắt với tôi và tiếp tục.

Chúng tôi đi dọc theo cầu thang với những con dao trên tay.

Tôi muốn gọi ông Tai và bà Jui, nhưng điều đó có thể thu hút nhiều sự chú ý hơn từ những tên lính đánh thuê.

Tôi đang tập trung vào việc tìm kiếm họ. Tôi cô lập tâm trí mình bất kỳ suy nghĩ nào có thể khiến tôi yếu đuối. Bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.

Dọc theo cầu thang là xác của những tên lính đánh thuê bị bắn và những lỗ hổng lớn trên tường.

"Họ đã bị giết khi cố gắng lên tầng hai." Trợ lý Lee nói.

"Nhưng bằng cách nào?! Ông bà tôi không có súng ở nhà. Họ thậm chí còn không biết cách sử dụng chúng. Có ai giúp họ sao?!"

"Yên tĩnh quá, Pete. Những tên lính đánh thuê mà chúng ta giết ở dưới đó không có trong nhà. Chúng theo chúng ta đến đây và vào từ phía sau."

"Ông bà tôi và Venice chắc đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của những người đã giúp đỡ họ. Có lẽ là vệ sĩ của Khun Korn. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta không nhìn thấy ai trên đường đi. Chắc hẳn họ đã bỏ trốn và mang theo ông bà tôi và Venice."

Một cảm giác lạc quan tràn ngập trong tôi.

Nhiều lính đánh thuê gục xuống trong hành lang tầng hai.

"Phòng ngủ của ông bà tôi." Tôi chỉ vào một cánh cửa.

"Nó trống rỗng." Trợ lý Lee nói.

Nôi Venice bị đạn xuyên thủng, thú nhồi bông yêu thích của em ấy, con gấu bông mà Vegas tặng, vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cầm nó theo.

Tôi cảm thấy rất sợ hãi.

Tất cả các phòng đều trống, nhưng xác lính đánh thuê và vết đạn ở khắp mọi nơi, hằn thành vết.

"Gác xép." Tôi nói khi quan sát thấy khe hở hẹp trên trần nhà được đóng lại bằng một thanh gỗ.

Đó là một cái thang gỗ được kéo bằng một sợi dây để lên gác xép.

Ông từng kể những câu chuyện ma để ngăn tôi vào căn gác xép khi tôi còn nhỏ.

Khi lớn hơn, để thỏa trí tò mò, một hôm tôi lên đó. Chỉ có những đồ vật cũ và lộn xộn được giữ trong căn gác xép đó. Không có con ma bảo vệ bất kỳ kho báu nào.

"Nếu chúng ta vào đó và có ai đó đang đợi chúng ta, đó sẽ là một viên đạn vào đầu, Pete."

"Tôi hy vọng cô đủ nhanh để ném con dao đó nếu tôi bị bắn, trợ lý Lee."

"Tôi không được đào tạo bởi bất kỳ bậc thầy ninja nào, bé yêu. Tôi là người Đài Loan."

"Đợi ở đây. Tôi sẽ vào đó."

Tôi kéo dây để thang gỗ đi xuống.

"Cậu lấy gấu bông làm gì?"

"Vì cái này."

Tôi nhấc tấm ván gỗ lên và nâng con gấu bông trên đầu ngón tay trong khi vẫn giữ đầu mình ở dưới trần nhà.

Trong vài giây gấu bông đã bị phá hủy.

Tôi nhảy khỏi thang và trợ lý Lee đỡ lấy tôi.

"Cái quái gì thế, Pete! Bé gấu bông chết rồi."

"Tôi hy vọng cả Venice và Vegas đều sẽ không tức giận với tôi."

"Cậu vẫn quan tâm đến Vegas?!"

"Không! Tôi vừa kết án tử hình con gấu của anh ta! Tôi chỉ quan tâm đến Venice."

"..." Trợ lý Lee lại liếc xéo tôi.

"Thực sự đấy!"

Trợ lý Lee và tôi dựa vào tường.

"Muốn chết thì leo lên đi!" Một giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết hét lên từ trong gác mái.

Ông Tai...

"Ông Tai?! Có phải ông không?!"

"Pete...Pete, cháu của ta!? Khụ, Khụ."

Tôi chạy lên cầu thang, theo sau là trợ lý Lee.

"Coi chừng, Pete! Ông của cậu có thể bị điếc đấy!"

"Ông ơi đừng bắn! Là cháu đây! Pete đây!" Tôi leo cầu thang lên gác xép. "Ông ở đâu?!"

Tối om. Đèn bị vỡ. Có rất nhiều hộp lộn xộn trong không gian rộng lớn đó.

"Pete..." Giọng bà tôi gọi tôi... một giọng nói đau đớn. Tim tôi thắt lại.

"Bà ơi?! Bà đang ở đâu?! Venice đang ở với bà sao?! Nói cho cháu biết bà đang ở đâu?! Venice, là bố đây!"

Trợ lý Lee và tôi bắt đầu cố gắng đá mọi thứ ra khỏi tầm nhìn một cách tuyệt vọng.

Nhưng tôi không chuẩn bị để nhìn những gì tôi đang thấy.

Tôi nhắm đèn pin của điện thoại vào chỗ đó.

"Ông ơi?!" Ông tôi đang ngồi trên sàn, cầm một khẩu súng trường lớn chĩa vào chúng tôi. Ông có biết bắn súng sao?! "Làm ơn, đừng bắn. Cháu đây. Pete." Tôi chỉ vào trợ lý Lee. "Cô ấy đi với cháu. Cô ấy là bạn."

Trợ lý Lee thả con dao xuống và giơ tay.

"Ừ..." Ông tôi gật đầu. "Cô ấy là một người bạn... ugh..."

"Ông?!" Đột nhiên ông tôi đánh rơi khẩu súng trường và ngã sang một bên.

Chúng tôi chạy đến để giúp ông.

"Thưa ngài?! Thưa ngài?!" Trợ lý Lee đỡ ông tôi xuống đất và mở áo của ông. "Ông ấy bị bắn, Pete... Tôi có thể thấy hai lỗ đạn." Lee và tôi ấn vào vết thương để cầm máu. "Chúa ơi, thưa ngài... ngài đã chống cự cho đến tận bây giờ sao...?!"

"Các lỗ đạn ở đâu?! Chúng ở đâu?! Mẹ kiếp!" 

"Ông sẽ không sao đâu!" Ông tôi nở một nụ cười nhẹ. Gật đầu.

"Đ-đấy..." Ông gỡ tay tôi ra khỏi vết thương, và với chút sức lực còn lại, ông chỉ vào một tủ quần áo.

Ông nhắm mắt lại.

"Ông ơi! Ông!" Tôi cảm thấy tuyệt vọng.

"Bình tĩnh nào, Pete. Ông ấy vẫn còn thở! Hãy đứng dậy và tìm bà của cậu và Venice ở đằng kia! Tôi sẽ ở lại với ông ấy!"

Tôi đứng dậy, để ông lại với trợ lý Lee.

Mồ hôi và nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

"Bà ơi, Venice! Bà có đó không?! Làm ơn, trả lời con! Trả lời con!" Tủ quần áo trống rỗng, nhưng tôi nghe thấy tiếng thở. "Bà đang ở đâu?!"

Tôi chĩa đèn pin xuống đất.

Bụi trên sàn cho tôi thấy rằng tủ quần áo đã được di chuyển.

"Mau lên, Pete! Cậu có tìm thấy họ không?!"

"Đằng sau... họ ở đằng sau tủ quần áo, Lee."

Một lực to lớn đến từ bên trong, cho phép tôi di chuyển cái tủ khổng lồ đó. Tôi đẩy tủ quần áo ra xa.

Tôi thấy bức tường.

"Chết tiệt! Họ ở đâu! Họ ở đâu?! Bà ơi! Venice!!"

"Pe...te..."

Tôi đập vào tường cho đến khi tôi nghe thấy một âm thanh khác. Bức tường trống rỗng.

Tôi dò dẫm dọc theo bức tường cho đến khi tìm thấy một vết nứt nào đó.

Tôi kéo nó ra.

Bà ngã về phía trước, ôm Venice trong tay.

Tôi giữ cả hai và cả ba chúng tôi ngã xuống đất.

Venice yên lặng.

"Venice! Bà!"

Tôi cố kiểm tra xem họ có bị trúng đạn không.

Sự tuyệt vọng hoàn toàn chiếm lấy tôi.

Máu.

Có máu.

"Bà có bị thương không?! Venice có bị thương không?!"

Bà ôm Venice chặt đến nỗi tôi không thể biết đó là máu của ai.

"Pete..." Bà nói một cách khó khăn. "Bà không hiểu...Khun Korn...Khun Korn đã hứa rằng ông ấy sẽ bảo vệ chúng ta ...khụ...khụ... chúng ta đã có một thỏa thuận..." Giọng bà ấy rất yếu, gần như không nghe được. "Các vệ sĩ bỏ đi và để hòn đảo bị tấn công ..."

Bà ho ra máu.

"Đừng căng thẳng. Con sẽ tìm trợ giúp!"

"...Tha lỗi cho ta, Pete..."

"Không! Không... là lỗi của chúng cháu... Cháu xin lỗi bà... Cháu đã mang mọi chuyện đến đây!"

Nước mắt tôi trào ra khi nhìn ông bà tôi bị thương và Venice đang nhắm mắt.

"Không...tha thứ cho ta, Pete... tha thứ cho ta, Pete. Đây là quyết định của ta, nhưng lúc đó...không còn cách nào khác..."

Bà Jui lấy một thứ gì đó ra khỏi túi và đặt nó vào tay tôi, siết chặt nó.

"C-cái gì?! ...Cái gì đây?!..." Mắt tôi không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. "Bà ..."

Một chiếc hộp nhung đen.

Bên trong, hai quân cờ pha lê...

"Mang theo những thứ này..."

"...Làm sao có thể...?! Ông ... ông là quân Tượng trắng và bà... bà là quân Hậu trắng?!"

*Quân Tượng trắng và Hậu trắng chính là hai quân cờ Lian đang tìm kiếm. Ở chương trước, khi Lee trao Arm danh hiệu Tượng trắng, danh hiệu này được nói là không chính thức vì người đang nắm giữ quân cờ hiện không rõ tung tích.

----------------

Ghi chú của tác giả:

(1) Đề cập đến vụ tai nạn xe hơi mà Vargas gặp phải trong tiểu thuyết KinnPorsche sau khi Khun Korn giết Khun Kan.

(2) Thay vì Vegas phải chịu đựng chứng đa nhân cách (tiểu thuyết gốc), thì trong fanfic này, Vegas dùng thuốc an thần để kiểm soát các chứng tâm thần của mình và có vài tác dụng phụ. 

Chú ý: Vì chúng ta không biết loại thuốc mà bác sĩ Top đưa cho Vegas (tiểu thuyết gốc) có phải nguyên nhân khiến anh ấy bị đa nhân cách hay không (chưa rõ bác sĩ Top có phải là nhân vật phản diện hay không), nên chúng ta ở đây cũng không biết. 

(3) Trong chương trước, thuốc ở trên bàn cạnh giường ngủ. Vegas đã lấy lọ thuốc và ném nó xuống biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro