55. Phản bội
Tóm tắt chương 12 của tiểu thuyết VegasPete (bản gốc)
5 giờ chiều.
Pete theo Vegas đến một nhà kho bỏ hoang. Pete hạ gục vệ sĩ canh gác, nhưng khi vào trong, Pete đã bị Porsche, Vegas và các vệ sĩ khác bất ngờ đánh úp, Pete nhìn thấy mẹ của Venice bị trói vào ghế và bị đánh đập.
Pete nổi điên với Vegas vì đã làm điều đó với mẹ của Venice. Vegas nói với Pete rằng Prim nói bà ta có một bí mật với Korn. Đó là lý do tại sao họ đang bắt bà ta. Họ nói Chính gia đánh thuốc mê bà ta và sẽ giết bà ta. Vegas nói rằng anh chưa bao giờ có ý định giết mẹ của Venice. Porsche thờ ơ về việc này.
Pete bắt đầu đánh nhau với Porsche và cả Vegas. Vegas cố gắng tách hai người ra. Porsche bắn Prim nhưng viên đạn chệch hướng làm Pete bị thương ở bụng. Porsche đưa Vegas rời khỏi nhà kho và để Pete ở lại. Ray, vệ sĩ mà Pete thuê để bảo vệ Vegas, giúp Pete ra khỏi nhà kho.
Trong VP gốc, Pete đến biệt thự để tìm Vegas - đa nhân cách, nhưng trước đó Kinn đã đi theo xe của cậu ấy và họ đã nói chuyện. Pete nói rằng cậu ấy không tìm thấy ai trong nhà kho bỏ hoang. Kinn ngụ ý rằng anh ấy biết rằng Porsche ghét bố mình và anh ấy biết rằng Porsche và Vegas đang âm mưu điều gì đó. Pete nói rằng họ nên tin tưởng người mình yêu.
Fanfic nối tiếp từ thời điểm này, khi Pete tìm Vegas sau khi nói chuyện với Kinn. Tuy nhiên, cậu ấy không đến biệt thự mà một nơi khác.
-----------------
Pete POV
8 giờ tối.
"Đây là đâu, Ray?!"
"Tôi không chắc lắm Khun Pete... Tôi từng theo Khun Vegas đến nơi này rồi. Đây là một tòa nhà cũ được cải tạo thành một phòng studio trên tầng hai."
"Phòng studio?"
"Tôi chưa thể điều tra thêm nhưng nó có vẻ phù hợp để làm chỗ ở."
"Chỗ ở..."
"Có khoảng bốn vệ sĩ bảo vệ lối vào, phía trước và phía sau, và hai vệ sĩ khác ở sảnh."
"Những vệ sĩ ở trong nhà kho đó, nhưng họ không phải người của Chính gia. Vegas nhất định ở bên trong... vệ sĩ của Thứ gia nói rằng cậu ấy không có ở nhà."
"Khun Pete, cậu không nghĩ tốt hơn là đợi để nói chuyện với Khun Vegas ở nhà sao?! Cậu phải đến bệnh viện, cậu đang bị thương, áo của cậu thấm đẫm máu ."
"Tôi ổn. Cậu nên đi đi, Ray."
"Tôi sẽ không để cậu một mình!"
"Vegas sẽ không giết tôi. Hãy tìm Arm ở bệnh viện. Xem cậu ấy và Macau có ổn không. Tôi đã nhốt Nop trong biệt thự. Macau không có sự bảo vệ của bất kỳ ai mà tôi tin tưởng."
"Nhưng Khun Pete..."
"Đây là mệnh lệnh, Ray. Lên xe đi."
"Vâng."
"Này Ray..." Tôi ra khỏi xe và nói chuyện với cậu ấy qua cửa sổ.
"Vâng?"
"Cảm ơn." Gật đầu.
Chiếc xe chuẩn bị rời đi.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh tòa nhà cũ. Một khu phố tồi tàn không được chú ý.
Tôi nhìn thấy hai vệ sĩ bảo vệ phía sau, nhưng tôi có thể dễ dàng hạ gục họ.
Tôi định di chuyển trong im lặng.
"Tại sao cậu lại muốn vào trong từ cửa sau nếu cậu có thể đi vào từ cửa trước?!" Giọng nói của trợ lý Lee làm tôi sợ chết khiếp.
"Cái quái gì thế!" Tôi chĩa súng về phía cô ấy.
Cô ấy giơ cả hai tay lên.
"Cậu đang tránh họ?!"
"Đó là ý định của tôi. Cô đang làm gì ở đây, trợ lý Lee?!"
"Đương nhiên là đi theo cậu."
"Cô theo dõi tôi từ khi nào?"
"Kể từ khi chúng ta xuống trực thăng, Pete."
"Mẹ kiếp."
"Tôi hoàn toàn đồng ý."
"Vậy là cô biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà kho bỏ hoang đó."
"Thật ra tôi đã biết kế hoạch của họ rồi. Tôi chỉ chờ xem liệu cậu có nhận ra không. Hơi muộn nhưng không tệ, Pete!"
"Chết tiệt! Và về tòa nhà này, cô có biết chuyện gì xảy ra ở đây không?!"
"Pete, sao cậu không nghe lời vệ sĩ của mình và về nhà đợi Vegas ở đó?!"
"Tôi muốn nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ."
"Vậy tại sao cậu không vào bằng cửa trước?"
"Tại sao...?! Bởi vì..."
"Bởi vì?"
"Tôi muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ."
"Giống như một sinh nhật bất ngờ?!" Trợ lý Lee liếc xéo tôi. "Cậu đã đánh cậu ta tơi tả trong nhà kho đó (nhân tiện, cậu làm tốt đấy), đừng nói với tôi là cậu sắp làm tình với cậu ta đấy."
"Không! Chỉ nói chuyện thôi!"
"Làm điều đó ở nhà đi, bé yêu."
"Cô đang cư xử đáng ngờ, trợ lý Lee."
Cô ấy thở dài.
"Sao cũng được, Pete. Cậu muốn vào trong mà không bị chú ý sao?! Đi vào qua mái nhà. Có một lớp kính thông với lối vào bên trong. Nhân tiện, một lựa chọn chỗ ẩn nấp ngu ngốc. Tôi sẽ chỉ đường cho cậu."
"Được rồi."
Trợ lý Lee dẫn tôi trèo qua các mái nhà của những tòa nhà lân cận cho đến khi tìm được chỗ của Vegas.
"Tôi đã nói với cậu đây là một nơi ẩn náu ngu ngốc. Thảo nào Vegas không bao giờ có thể bảo vệ cậu."
"Coi như vậy đi."
Tôi thấy tấm kính mà trợ lý Lee nói với tôi.
Trên thực tế, một phần của mái nhà được làm bằng kính, ánh sáng từ bên trong chiếu sáng bóng tối chỗ chúng tôi đang đứng. Tôi cẩn thận lẻn vào để nhìn xuyên qua nó.
Nhưng trợ lý Lee đột nhiên giữ tôi lại.
"Chết tiệt, Pete."
"Cái gì?!"
"Đừng làm thế."
"Làm gì?!"
"Cậu ta không ở một mình."
"Cô đã thấy Vegas đi vào tòa nhà?!"
"Không. Không phải lúc nãy. Tôi đã theo dõi cậu , nhớ chứ."
"Vì thế?!"
"Nhưng mỗi lần tôi theo cậu ta đến đây, cậu ta đều không ở một mình."
"Anh ấy đi cùng Porsche. Ý cô là thế à? Đây là nơi ẩn náu của họ, tôi đoán vậy."
"Cậu khá bình tĩnh."
"Việc họ có một nơi ẩn náu là điều đương nhiên nếu họ đang âm mưu chống lại Khun Korn. Sẽ không an toàn nếu nói chuyện tại công ty hoặc biệt thự."
"Chắc chắn rồi..."
"Tôi không sợ đây là tổ ấm tình yêu, trợ lý Lee. Vegas sẽ không bao giờ làm thế với tôi. Kể cả Porsche. Cậu ấy là bạn tôi."
"Nếu tôi không nhầm thì cậu ta đã bắn cậu, Pete."
"Cậu ấy đã bắn Prim..."
"Họ đã để cậu thương tổn đầy mình trong một nhà kho bỏ hoang đầy khói, Pete."
"Họ đang chạy trốn khỏi Khun Kinn. Ngoài ra, đây chỉ là một vết xước."
"Tankhun nói đúng."
"Về cái gì?!"
"Cậu là một bà vợ khốn khổ điển hình của một lão chồng vô dụng."
"Tôi không phải là một người vợ! Và Vegas không vô dụng. Anh ấy đã nói dối tôim đúng là như vậy, nhưng anh ấy có lý do của mình! Tất cả những gì anh ấy làm, anh ấy đều làm vì gia đình của chúng tôi."
"Được rồi. Tiếp tục đi. Đừng nói là tôi chưa cố cảnh báo cậu."
"Vegas không lừa dối tôi."
"Cậu đang cố thuyết phục tôi hay chính mình, bé yêu?"
"Làm thế nào để tôi vào được, trợ lý Lee?!" Tôi kiên quyết.
"Qua tấm kính này có một cầu thang, đi xuống và nhảy vào ban công. Tôi sẽ đợi cậu ở đây."
"Được rồi."
"Này, Pete!"
"Vâng?"
"Đừng ghét tôi."
"..."
Tôi bò về phía tấm kính.
Tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn qua nó. Trái tim tôi đang nảy lên.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn.
Mẹ kiếp.
Không có gì. Chỉ là một phòng khách trống rỗng.
Tôi đi xuống cầu thang kim loại, cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Tôi nhảy vào ban công mà trợ lý Lee nói.
Cửa ban công được làm bằng kính. Những tấm rèm mỏng màu trắng chắn một phần tầm nhìn.
Nhưng tôi có thể thấy.
Tôi có thể nhìn thấy họ.
Tôi có thể nhìn thấy căn phòng.
Tôi có thể nhìn thấy chiếc giường.
Tôi có thể thấy Porsche đứng dậy khỏi giường, trần truồng.
Tôi có thể thấy cậu ấy hôn Vegas.
Và sau đó đi vào phòng tắm.
Tôi thấy mọi thứ trong chuyển động chậm.
Như một khán giả đơn thuần.
Tôi đẩy cửa kính vào trong.
Và tôi đi đến giường.
Vegas ở đằng kia.
Đang ngủ, cũng trần truồng.
Bao cao su trên sàn nhà.
Kích thước của anh.
Thương hiệu yêu thích của anh.
Những viên thuốc an thần của anh cạnh giường (1).
Điện thoại của anh hiển thị các cuộc gọi nhỡ của tôi.
Ánh mắt tôi nheo lại...
...... và điều tiếp theo tôi biết, là súng của tôi đã chĩa thẳng vào mặt anh.
Sẽ thật dễ dàng...
Tôi cảm thấy không có cảm xúc.
Không náo loạn.
Tôi hạ súng.
Tôi tháo chiếc nhẫn của Thứ gia ra khỏi ngón tay và đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Tôi nhìn vào cửa phòng tắm.
Tôi nhìn Vegas.
Và chỉ vài giây sau khi tôi bước vào phòng, tôi đã rời đi.
------------
Trợ lý Lee POV
Thật là một mánh khóe rẻ tiền. Nghiêm túc đấy à?! Tôi ở đây để tham gia vào mánh khóe rẻ tiền này sao?! Ít nhất là không có tiếng súng nào cho đến bây giờ. Chết tiệt...
"Trợ lý Lee? !"
"Pete?! Nhanh thế?! Cậu đã nói chuyện với Vegas chưa?!"
"Chưa."
"Chưa?!"
"Đi thôi."
"Tại sao cậu không nói chuyện với cậu ta?!"
"Không có gì để nói."
"Có cái trò "trốn tìm" vô tận giữa các cậu đấy."
"Bây giờ cô nói thế, tôi có nên quay lại và nói chuyện với anh ấy không?!"
"Có lẽ..."
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?... Lần thứ hai trong đời, tôi đang chống lại mệnh lệnh của mình. Có lẽ cậu ấy đã chưa nhìn thấy nhiều ...
"Được rồi..."
"KHÔNG!" Tôi không thể làm trái lời Lian. "Tốt hơn là không. Cậu sẽ tranh luận. Hãy cho mình một chút thời gian để bình tĩnh lại." Mặc dù cậu ấy bình tĩnh một cách kỳ lạ ... "Cậu có chắc là cậu ổn không?!"
"Chắc."
"Tôi biết cách giúp cậu. Điều trị cho cặp đôi. Tôi có thể cung cấp cho cả hai một phần miễn phí."
"Cô là nhà tư vấn tình cảm cặp đôi đấy à?!"
"Đại loại vậy..."
"Cô kết hôn rồi?!"
"Một góa phụ."
"Oh, tôi xin lỗi."
"Tôi đã giết anh ta."
"Ồ."
"Nhưng, tôi vẫn có thể giúp cậu!"
"Không sao, trợ lý Lee."
"Cậu đi đâu thế Pete?!"
"CHÚNG TA sẽ đến Đảo Chumphon."
"Đảo Chumphon?! Tại sao lại là CHÚNG TA?!"
"Cô không phải đi theo tôi sao?"
"Được rồi, câu hỏi ngu ngốc."
"Chúng ta sẽ đón Venice."
"Rồi sao?"
"Tôi vẫn chưa biết. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ về nó trên đường đi."
"Được rồi. Cậu có chắc là cậu không muốn đi cùng Vegas không?!"
"Đừng nói với tôi về anh ấy bây giờ, trợ lý Lee."
"Hai người các cậu đã cãi nhau sao?"
"Không hẳn."
"Giữ cảm xúc trong lòng là không tốt đâu Pete. Nó khiến cậu đau khổ."
"Cô thực sự tò mò, phải không?"
"Tôi là một người phụ nữ. Tôi có thể nói gì đây?"
"Tôi đã để tất cả nhiễu loạn trong nhà kho bỏ hoang trước đó. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói."
"Tôi hiểu rồi. Này, chúng ta nên chữa trị vết thương cho cậu. Nó đang chảy máu."
"Để sau đi, tôi cần đi tìm Venice trước đã."
"Tôi có một ít băng gạc trong xe. Tôi sẽ chở chúng ta đến bến tàu."
--------------
Vegas POV
["Pete...Pete?! Em có bị thương không?!"
"Anh đã bắn em, Vegas."
"Không không!"
"Anh đã phản bội em."
"Không, Pete! Anh không thể nói với em! Em sẽ phản đối kế hoạch của chúng tôi! Như em thực sự đã làm. Tin anh đi! Mọi thứ anh làm là vì chúng ta, Macau và Venice ... vì em!"
"Nói dối. Anh làm điều đó cho chính mình! Để trả thù cho anh!"
"Pete, đi với anh. Em bị thương, em đang chảy máu."
"Anh không hề thay đổi Vegas!"
"Pete, làm ơn..."
"Anh vẫn là một tên quái vật."]
...
Pete?!
PETE!
Tôi mệt mỏi.
Mồ hôi chảy dài trên mặt tôi.
Tôi phát ốm vì những cơn ác mộng đó.
Tôi đang ở đâu?!
Studio?!
Tôi nhìn xung quanh. Điều cuối cùng tôi nhớ là Pete nằm trên sàn nhà kho.
Và rồi làn khói khiến em ấy biến mất trước mắt tôi.
Điều gì đã ngăn cản tôi đến với em ấy?!
Tôi đã để Pete một mình, bị thương!
Tôi cần phải trở lại đến nhà kho đó và tìm em ấy.
Tôi đứng dậy khỏi giường, nhưng cảm giác chóng mặt khiến tôi phải ngồi dậy lần nữa.
Đầu tôi đau quá.
Tôi đang trần truồng. Tại sao?!
Trên điện thoại của tôi có vài cuộc gọi nhỡ từ Pete. 10 giờ tối?! Tôi đã ngủ từ chiều?!
Tôi đứng dậy, thay bộ quần áo trong tủ và đi đến phòng khách.
Tôi cố gọi cho Pete, nhưng cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại.
Không có ai trong studio ngoài một số vệ sĩ đáng tin cậy.
Tôi gọi Porsche. Cũng không có ai nghe máy.
"Porsche đâu? Làm sao tôi đến được đây?" Tôi hỏi một trong những vệ sĩ.
"Chúng tôi đã đưa cậu đến đây, thưa cậu."
"Tôi không nhớ điều này."
"Cậu cảm thấy không khỏe vì khói. Cậu đã bất tỉnh."
"Còn Porsche?!"
"Khun Porsche rời đi hơn một giờ trước, thưa cậu."
"Lấy chìa khóa xe cho tôi, nhanh lên!"
Tôi cần tìm Pete. Tôi cố gắng gọi cho em ấy một lần nữa.
Em ấy có thể ở đâu?
Ôi chúa ơi...
Tôi nhận ra một thứ.
Tôi tuyệt vọng chạy vào phòng ngủ một lần nữa.
Trên tủ đầu giường để điện thoại của tôi, có thứ gì đó lấp lánh.
Chiếc nhẫn của Thứ gia. Tại sao?!
Tại sao nó lại ở đây?!
"Có ai khác đã ở đây không? Pete có ở đây không?"
"Không, không ai ngoài cậu và Khun Porsche, thưa cậu."
"Cử người đi kiểm tra cái nhà kho chết tiệt đó ngay! Tôi phải tìm Pete!"
"Rõ, thưa cậu."
Chuyện gì đang xảy ra?! Chuyện gì đang xảy ra?!
Porsche chết tiệt không trả lời.
Đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi thậm chí không nhìn đó là ai.
"Pete?!"
"Đây là Nop, thưa cậu."
"Cậu đang ở đâu?! Pete có đi cùng cậu không?!"
"Không, thưa cậu. Pete đã nhốt tôi trong phòng ngủ của cậu cho đến tận bây giờ. Khun Macau đã thả tôi ra. Cậu ấy và Arm đang ở đây. Cậu không sao chứ?"
"Pete mất tích rồi. Tôi đã bỏ rơi em ấy... Tôi...tôi đã để em ấy một mình..."
Tôi cảm thấy rất bối rối.
"Bình tĩnh đi, thưa cậu."
"ĐƯA ĐIỆN THOẠI CHO ARM!"
"Vâng."
["Xin chào?!"]
"Não của cậu đã quay trở lại?"
["Vâng... Cảm ơn, tôi đoán vậy."]
"Pete đâu?!"
["Tôi vẫn chưa gặp cậu ấy. Chúng tôi vừa từ bệnh viện ra, Khun Vegas."]
"Máy theo dõi!! Máy theo dõi, Arm!"
["Ồ! Máy theo dõi!"]
["Máy theo dõi nào?!"] Tôi nghe Macau hỏi.
["Khi Pete hóa trang thành phụ nữ, anh đã đưa cho cậu ấy đôi bông tai có thiết bị theo dõi. Anh đã làm đôi bông tai đó theo yêu cầu của anh trai em. Anh ấy sẽ đưa chúng cho Pete vào ngày Pete và anh đến Đài Bắc. Khi bọn anh quay lại Bangkok, anh trai của em đã thuyết phục cậu ấy tiếp tục sử dụng một trong hai chiếc khuyên tai. Nhưng vì anh bị mất trí nhớ nên anh đã không đặt thiết bị cho Khun Vegas để theo dõi Pete."]
["Ồ, anh là một thiên tài, anh yêu.]
"ARM! MÁY THEO DÕI CHẾT TIỆT!!" Tôi hét lên với họ.
"Chờ một chút... Macau, lấy cho anh máy tính xách tay."
"Tôi cho cậu 10 giây, Arm...10...9...8..."
["Được rồi, được rồi, được rồi! Pete đang... Chump..."]
"Đảo Chumphon. Em ấy đi đón Venice. Nop, gặp tôi ở bến tàu. Tôi cần tàu cao tốc sẵn sàng trong 10 phút nữa."
"Có thể lâu hơn, thưa cậu..."
"HÃY LÀM NGAY BÂY GIỜ TRONG 8 PHÚT!"
-------------
Lee POV
"Cái quái gì thế, Lian!"
"Tại sao cô lại tức giận như vậy, Lee?! Tiếng ồn đó là gì vậy? Đừng nói với tôi là họ đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho cô nhé. Rất vui."
"Anh nói rằng anh đã có một thỏa thuận với HỌ!"
"Cô nói rằng Pete đã vào tòa nhà. Tôi hiểu rằng Porsche đã tuân thủ thỏa thuận. Cô nói rằng Pete bình tĩnh một cách kỳ lạ. Đây mới là con người thật của Pete. Em ấy khá lạnh lùng trong những tình huống căng thẳng... khi em ấy đã làm xong mọi việc. Thế bây giờ em ấy thế nào? Chúng ta đang rất gần với..."
"Chủ nhân nói chúng ta không bao giờ được phép đến đây, Lian. Chúng ta đã hứa với ngài ấy rằng sẽ không bao giờ đặt chân lên hòn đảo này nữa."
Lee tiếp tục lảm nhảm.
"Đừng căng thẳng như vậy, Lee. Cô chỉ đến đó để đón một đứa bé thôi."
"Ngài ấy bắt chúng ta hứa rằng chúng ta sẽ không bao giờ tấn công hòn đảo này vì một lý do nào đó!! Chúng tôi đã hứa với ngài ấy."
"Tấn công?!"
"Anh đã hứa, Lian!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tại sao cô lại thở hổn hển?! Tiếng ồn đến từ đâu?!"
"Bom, đồ ngu!"
"Pete đâu?"
"Nhấc cái mông lên, Lian! Đảo Chumphon đang bốc cháy!"
--------------
Ghi chú của tác giả:
(1) Mặc dù trong fanfic này, Vegas không bị đa nhân cách, nhưng thuốc an thần có nghĩa là anh ấy không ổn định về mặt cảm xúc và có thể Porsche đã lợi dụng điều đó.
--------------
Đúng là sống ở đời chả nên tin ai :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro