54. Nhớ [18+]
Vegas POV
Đêm họp phòng cờ (Hai ngày trước - Chương 52)
Đột nhiên tôi đè Pete lên giường, cởi áo mình ra.
Tôi từ từ cởi chiếc ren lụa rộng quấn quanh chiếc eo thon của em.
"Nhưng em là quà của tôi, Pete ..."
"Anh định làm thật sao?!"
"Chúng ta đang làm điều này, em yêu..."
"...Vegas... Đây không phải là nơi để chúng ta tin tưởng làm việc này...ngh...ah. Chúng ta nên cảnh giác..."
Pete thở dốc nói, nắm chặt tóc tôi, khi môi và lưỡi tôi chu du trên khắp cơ thể mềm mại của em.
Tâm trí tôi hoàn toàn bị xâm chiếm bởi sự hiện diện của em. Tôi không quan tâm đến xung quanh.
"Em có mùi hoa hồng, mặc dù anh thích nó, nhưng điều đó có nghĩa là ai đó đã tắm cho em sao, Pete?! Anh nên giết ai trước khi chúng ta rời đi đây?!"
Tôi mút mát làn da và cắn đùi trong của em gần với dương vật.
"VEGAS!"
"Nói cho anh."
"Em không biết. Dừng lại đi...nngh....Đừng nói như một kẻ tâm thần nữa...haa!"
"Anh là một kẻ tâm thần..." Tôi mút mạnh dương vật cho đến khi tôi cảm nhận được mùi vị của Pete trong miệng mình.
"Ah....haa..." Pete rên rỉ, bám chặt lấy cơ thể tôi.
"Quay lại đi, Pete. Anh biết em muốn anh vào bên trong em rất nhiều."
"Dừng lại..."
"Tại sao em lại nói 'dừng lại' trong khi em muốn nói 'chịch em mạnh lên, Vegas'?!"
"Sao anh ăn nói dâm đãng thế?!"
"Bởi vì em thích thế, em yêu."
Tôi nắm lấy cặp mông tròn trịa của em bằng cả hai tay.
Pete cũng hoàn toàn đầu hàng trước ham muốn của mình.
Khi tôi từ từ nhét dương vật của mình vào trong lỗ nhỏ chật hẹp của em, Pete bắt đầu run rẩy.
"Vegas, Vegas, anh sẽ xé toạc em mất..."
"Anh có thể làm gì đây, Pete?! Lỗ nhỏ của em đang siết chặt xung quanh anh. Nhìn này, em không nhận ra rằng em khao khát dương vật của anh bên trong em nhiều đến mức nào sao?! Ah...ngh... Chết tiệt, Pete... em muốn anh làm cho bên trong của em ướt nhanh như vậy sao, bé cưng?!"
Tôi thúc vào bên trong em ngày càng mạnh hơn, ôm lấy em từ phía sau.
Tôi hôn lên cổ em để giúp em thư giãn và tận hưởng cơn đau dễ chịu.
"...Vegas... Em không thể...haa...haa..."
Tiếng rên rỉ của em đốt cháy dương vật của tôi.
Tôi trở nên mạnh bạo, đưa đẩy cũng như vuốt ve em cho đến khi em mềm nhũn trong vòng tay tôi. Pete thở dốc không ngừng...
"Ugh...Pete...haa...haa..." Ngay sau đó, tôi cũng bắn vào trong em. "Có rất nhiều của anh bên trong em, em yêu..."
"...Vegas..." Pete quay mặt về phía tôi và trao cho tôi một nụ hôn nhẹ nhàng mà nhưng ướt át, đầy hứng tình.
Sự dẻo dai của Pete xuất hiện khi em cực kỳ phấn khích. Tôi không biết liệu em có nhận ra mình ham muốn đến mức nào không. Thiên thần nghịch ngợm bên trong em, lần nào em cũng khiến tôi phát điên lên.
"Đừng làm bộ mặt này với anh. Anh có thể trở thành Ác quỷ, Pete, và ăn tươi nuốt sống em cả đêm."
"Quý ngài Ác quỷ..." Ánh mắt em gợi cảm đến khó tin.
Em đè lên người tôi.
"Hãy cho anh biết em muốn gì, thiên thần nghịch ngợm của anh?"
Pete chạm vào dương vật ướt đẫm nhưng vẫn cứng như đá của tôi.
"Cho em nữa đi." Pete để dương vật của tôi vào lỗ nhỏ đầy tinh dịch của em và nhấn hông xuống. "Ah!"
"Ah, Pete..." Tôi cau mày với sự sung sướng và đau đớn. Điều này bất ngờ đến nỗi tôi cảm thấy một dòng điện chạy xuống từ đỉnh dương vật nhạy cảm của mình.
"Ahh, em có cảm nhận được anh không?!"
"Em có thể cảm nhận được anh... ah... Em có thể cảm thấy nó ngay đây, anh yêu..." Pete chạm vào bụng dưới của mình, rồi em di chuyển nhanh hơn và đầy phóng đãng trên người tôi.
Tôi bị mê hoặc bởi em.
"Anh hoàn toàn phát điên vì em, Pete."
---------------
Bangkok - Buổi sáng ngày thứ hai sau khi về từ Đài Loan - Thứ gia
["Pete...hãy nắm lấy tay anh! Anh sẽ giữ em! Pete!" (1)
Em ấy chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi.
"..." Em mỉm cười, nhưng ánh nhìn của em đầy khinh bỉ.
Một số người đang ở phía sau em trong bộ đồ màu trắng. Bảo mẫu đáng sợ Jenny, một lần nữa?! Cô ta sẽ ám ảnh tôi mãi mãi sao? Chính Sanya đã giết cô, không phải tôi, ả khốn! Ai nữa?! Lian Wang chết tiệt. Trợ lý Lee và Tianshi. Toàn bộ Bạch tộc chết tiệt.
"Pete!" Tôi gọi tên em lần nữa, cố gắng với tới em, nhưng tôi không thể di chuyển.
Chết tiệt, lại một lần nữa!
Lần này Pete di chuyển đến chỗ của tôi. Những người còn lại vẫn ở nguyên vị trí của họ, mỉm cười khinh bỉ với tôi.
"Em sẽ đi với anh, phải không?!" Tôi chìa tay về phía em.
Em ôm tôi thật chặt và thì thầm vào tai tôi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"KHÔNG."
Đột nhiên em thả tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Tại sao?! TẠI SAO?!" Tôi tuyệt vọng hỏi em.
Em bắt đầu lùi lại. Ánh mắt em đầy giận dữ.
"Anh biết tại sao mà."
Tôi bắt đầu chìm xuống đất, chìm và chìm...
"Pete. PETE! Cứu anh với. PETE!"
Tôi gần như hoàn toàn nhấn chìm.
Tôi nhìn thấy bóng hình mờ ảo của Pete.
Tôi cố gắng dang rộng cánh tay của mình, những ngón tay của tôi di chuyển trong không trung để cố chạm vào em, nhưng vô ích.
"Địt mẹ anh, Vegas. Chết đi."]
------------
"HUFF" Tôi thức dậy, đầy bối rối.
Mẹ kiếp!
Trời sáng... khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, tôi thức dậy và vội vàng lấy điện thoại để hạ rèm cửa tự động.
Tôi nhìn sang một bên. Pete vẫn đang ngủ yên giấc.
Tôi mặc áo choàng và đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Có một số cuộc gọi nhỡ từ Porsche.
Tôi phải nói với Porsche rằng để cứu Pete, tôi đã sử dụng một phần trong số tiền mà chúng tôi đã chuyển từ công việc kinh doanh của Thứ gia sang tài khoản ma của chúng tôi. Các khoản tiền vốn được chuyển cho Chính gia.
Kể từ khi chúng tôi về Bangkok, tôi đã bị nhốt trong nhà với Pete.
Tôi ưu tiên ở cùng với Pete cho đến khi chúng tôi lên kế hoạch lại toàn bộ hệ thống an ninh cho biệt thự, vốn đã được thiết kế lại trong khi chúng tôi đi vắng. Kinn đồng ý cử thêm vệ sĩ để bảo vệ căn biệt thự, đặc biệt là Pete. Mặc dù tôi không thích vệ sĩ của Chính gia, nhưng đó là vì lợi ích của Pete.
Nop đã trở về từ hòn đảo của ông bà Pete, để lại đội bí mật bảo vệ Venice.
Tôi cần Nop chăm sóc Pete. Cậu ta là người duy nhất tôi tin tưởng.
Pete nài nỉ đi đến hòn đảo. Nhưng trước tiên tôi cần giải quyết vấn đề với Porsche.
Đó hẳn là lý do tại sao cậu ta đã gọi cho tôi không ngừng.
"Cậu muốn gì?"
["Buổi sáng tốt lành, Vegas!"]
"Pete đang ngủ. Tôi không thể nói nhiều."
["Prim."]
"Bà ta thì sao?!..."
["Chúng ta cần giải quyết chuyện này ngay hôm nay. Không thể trì hoãn thêm nữa, Vegas. Tao chắc chắn rằng Chính gia đang tìm kiếm bà ta ở khắp mọi nơi."]
"Tôi phải đưa Pete đến bệnh viện trước. Cậu ấy muốn gặp Arm. Sau đó, tôi sẽ gặp cậu ở địa bàn của chúng ta, được chứ?!"
["Cậu ấy sẽ ổn chứ?!"]
"Chúng ta sẽ biết thôi. Cậu ta bị mất trí nhớ tạm thời. Macau đang ở cùng cậu ta, nhưng Pete nhất quyết muốn gặp cậu ta."
["Arm là bạn của cậu ấy."]
"Ừ...ừ...sao cũng được."
["Nhân tiện, mày đã lấy tiền từ tài khoản ma của chúng ta đấy à?!"]
"Ừ."
["Để làm gì?"]
"Để mua lại Pete?!"
["ĐỂ LÀM GÌ CƠ?!"]
"Tôi sẽ giải thích cho cậu sau khi chúng ta gặp nhau vào chiều nay. Tôi đã quyết định... Để bảo vệ Pete và gia đình tôi, tôi đã đưa ra quyết định trước đó, nhưng tôi phải đưa ra một quyết định khác, Porsche."
["Tao biết gần đây mày đã trải qua rất nhiều chuyện. Chúng ta cần thảo luận về vấn đề này một cách chi tiết."]
"...." Tôi nghe có tiếng động phát ra từ bên trong. Pete chắc đã tỉnh dậy.
"Tôi phải đi đây, Porsche."
["Xin chào?! Vegas?! Mày còn ở đó không?! Đồ khốn..."]
Tôi cúp điện thoại.
Tôi dập điếu thuốc và bước vào phòng về phía giường.
Pete vẫn đang ngủ. Em đang mơ sao, tình yêu của anh?
Tôi chạm vào mặt em, đỏ bừng và nóng rực.
Đôi môi của em thật quyến rũ.
Tôi cảm thấy mí mắt của Pete rung lên.
Em đang có giấc mơ phóng đãng gì về chúng ta vào giờ này vậy, Pete?
----------------
Pete POV - Buổi sáng ngày thứ hai sau khi về từ Đài Loan - Biệt thự của Thứ gia
Khi tôi mở mắt, không hề thấy dấu vết của Vegas ở phòng.
Cửa ban công hình như được mở ra.
Tôi lặng lẽ đi về phía cửa.
["Tôi phải đưa Pete đến bệnh viện trước. Em ấy muốn gặp Arm. Sau đó, tôi sẽ gặp cậu ở địa bàn của chúng ta, được chứ?!"]
Vegas nói chuyện với ai đó ở đầu bên kia cuộc gọi.
Anh ấy sẽ gặp Porsche chiều nay "tại địa bàn của họ."
Địa bàn của họ. Địa bàn của họ?! Chỗ quái nào?! Tôi phải nhắc Ray (2) theo dõi sát sao Vegas ngày hôm nay.
Tôi vô tình gây ra tiếng động. Vì vậy, tôi nhanh chóng trở lại giường.
Tim tôi đập nhanh.
Tâm trí tôi đang quay cuồng, nhưng tôi cố gắng làm dịu cảm xúc của mình khi nghe thấy tiếng cửa ban công mở ra và đóng lại.
Đột nhiên tôi cảm thấy bàn tay của Vegas trên mặt tôi... bàn tay lạnh giá của người vừa vào từ bên ngoài. Anh ấy có lẽ thậm chí không nhận ra nó.
Tôi cố gắng để không nhăn mặt.
Tay Vegas lạnh cóng, nhưng môi anh ấm ấp.
Anh hút thuốc sao?! Đồ khốn. Chúng ta đã hứa cai thuốc cùng nhau vì Venice.
Anh ấy dịu dàng hôn tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra.
Vegas vuốt ve mặt tôi và bắt đầu hôn tôi say đắm.
"Hngh...ngh...Vegas...?!"
"Chúng ta có nên quên đi chuyến thăm bệnh viện và ở lại lâu hơn không, Pete?! Anh không thể để em đi..."
Giọng anh ấy thật ngọt ngào và quyến rũ.
Có cảm giác gì đó ẩn sau nó mà tôi không thể hiểu nó là gì.
Nhưng dù giọng anh dịu dàng như vậy, sao trái tim tôi lại đau đớn thế này?!
Dù nó là gì, hôm nay em sẽ tìm ra tất cả những gì anh đã giấu em, Vegas.
----------------
Vegas POV (tại phòng bệnh của Arm - tiếp tục các sự kiện từ Chương 53)
Khi tôi áp chiếc gối lên mặt Arm, người bắt đầu phản ứng lại, hình ảnh Pete hiện lên rõ rệt trong tâm trí tôi.
"Cậu biết đấy, Arm. Pete là của tôi. Em ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi. Tôi sẽ không để em ấy rời đi một lần nào nữa. Tôi sẽ giết chết bất cứ ai cố gắng cướp em ấy khỏi tôi. Ích kỷ? I don't fucking care. Tôi đã mất cả đời để tìm thấy em ấy. Và bây giờ cuối cùng chúng tôi đã có thể ở bên nhau, tôi sẽ không để ai chen chân cướp em ấy khỏi tôi, không phải bác tôi, không phải Bạch tộc, không phải bất kỳ thứ tình yêu đơn phương nào."
["...thậm chí không phải chính anh?!..."]
Tôi nghe thấy một giọng nói... nó đến từ đâu?!
"Là cậu sao?! Cậu nói cái gì? Arm? !"
Tôi lấy gối ra khỏi mặt Arm.
Arm hít một hơi và bắt đầu ho điên cuồng.
"Khun Vegas?! Anh đang làm gì vậy...?!" Cậu ta hốt hoảng nói với tôi.
"Cậu nói gì?!"
"Tôi hỏi 'Anh đang làm gì vậy?!'..."
"Không phải cái này... trước đó!"
"Uh...tôi không nghĩ mình đã nói gì cả...tôi bị ngạt thở."
"...Ồ, đúng vậy."
Bây giờ tôi còn tự hoang tưởng ra giọng nói à?
"Anh đang làm gì vậy, Khun Vegas...?!"
"Làm cho não của cậu bị sốc!"
"Cái gì cơ?!"
"Xem nào... cậu có thích Pete không?"
"Uuuh... Có?!"
"Câu trả lời sai."
"Chờ đã...!!"
Tôi quay lại ấn gối lên mặt cậu ta.
"ANH!"
Ánh sáng do cánh cửa đột ngột mở ra khiến tôi phải nhắm mắt và buông lỏng tay.
Arm nhấc chiếc gối khỏi mặt cậu ta và hít không khí nhiều lần vào phổi mình.
"Macau?!"
"Anh, anh đang làm gì đấy?!"
Macau chạy đến bên Arm và vỗ vào lưng cậu ta, mà ngược lại, điều đó dường như không giúp được gì nhiều.
"Arm bị sặc nước miếng. Gối của cậu ấy nên kê cao hơn, Macau. Nó rất nguy hiểm cho cậu ấy chết ngạt. Và đừng đánh vào lưng cậu ấy nữa. Em đang làm cậu ấy nghẹt thở đấy."
"Ôi! Ôi! Xin lỗi. Em xin lỗi!!"
Arm tiếp tục cố gắng lấy lại nhịp thở.
"Lấy cho cậu ấy một ly nước, Macau."
"Chắc chắn rồi! Nước... nước... nước... chết tiệt... chai nước đó đâu rồi...?!"
Khi Macau quay đi lấy nước, tôi ghé sát vào tai Arm thì thầm.
"Ký ức của cậu tốt hơn là nên quay lại sớm, và hãy nhớ rằng...cậu không thích Pete. Are we clear (Rõ chưa)?!"
"..." Arm liếc nhìn tôi và gật đầu.
"Rất tốt."
"Uống đi, Arm." Macau tiếp cận với một ly nước trên tay.
"Bây giờ anh phải đi rồi, Macau. Anh sẽ nhờ Nop đến đưa em về nhà sau khi đưa Pete đi trước."
"Để em ở lại một ngày nữa, anh. Đi mà."
"Không. Em sẽ trở về nhà vào cuối ngày. Điều này không thể thương lượng. Pete và anh sẽ đến đảo Chumphon tối nay để đón Venice. Em hãy ở nhà cẩn thận cho đến khi bọn anh quay lại vào ngày hôm sau."
"Em được bảo vệ tốt hơn ở đây."
"Cho một người cho đến ngày hôm qua vẫn nói tiếng Trung Quốc với em?!"
"Cho một người cho đến ngày hôm qua nói tiếng Trung Quốc với em và không nhớ em là ai với anh ấy, nhưng em ở đây càng lâu, anh ấy sẽ càng nhớ nhanh hơn. Điều đó sẽ tốt cho cả anh và em. Em nói có đúng không?!"
Chết tiệt. Macau ngày càng thông minh hơn.
"Phải."
-----------------
Tôi gặp Pete trong xe.
"Anh đã ở đâu, Vegas?"
"Thử nghiệm một giả thuyết."
"Giả thuyết gì?!"
"Không có gì quan trọng... Anh chỉ xả bồn cầu theo một cách khác."
"CÁI GÌ CƠ?!"
"Đừng bận tâm Pete! Anh chỉ phải vào nhà vệ sinh."
"Được rồi được rồi..."
"Anh sẽ đưa em về nhà. Nop sẽ ở lại với em, Pete."
"Được rồi."
"Được rồi?!"
"Anh càng sớm hoàn thành những gì anh phải làm, chúng ta càng sớm đón Venice."
"Đúng vậy, mọi thứ sẽ sớm ổn thôi."
--------------
Tôi hôn lên trán Pete trước khi đưa em ấy về biệt thự. Em ấy sẽ không để tôi hôn môi em ấy trước mặt vệ sĩ của chúng tôi.
"Hãy tự chăm sóc bản thân, Vegas." Pete lo lắng nói.
"Đừng lo. Chỉ là mấy cuộc họp khách hàng nhàm chán thôi. Anh hứa sẽ cố gắng hết sức để nhanh chóng kết thúc."
"Anh ở văn phòng sao?"
"Anh cũng có một số cuộc hẹn bên ngoài."
"Với Porsche?!"
"Trong một số. Tại sao?"
"Em tò mò thôi. Hai người đang làm việc cùng nhau rất tốt. Công việc kinh doanh của Thứ gia sẽ tiến xa hơn nữa, em chắc chắn."
"Đúng vậy. Chúng ta đang làm việc đó, Pete. Anh hứa nó sẽ đáng giá. Công việc này sẽ giải thoát chúng ta."
------------------
Arm POV - Buổi sáng ngày thứ hai sau khi về từ Đài Loan - Tại bệnh viện.
"Anh có cảm thấy ổn không, Arm?!"
"Vâng. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
"Anh trai em đã làm gì với anh?"
"Giúp tôi lấy lại trí nhớ. Hình như thế."
Tôi không hiểu tại sao em ấy lại tức giận khi tôi nói rằng tôi thích Pete. Tôi có nên ghét bạn mình không?! Sự ghen tuông của anh ấy thật đáng lo ngại.
"Tốt..."
Đột nhiên Macau bắt đầu cởi quần áo.
"Em đang làm gì thế?!" Tôi giật mình hỏi em ấy.
"Tốt hơn là em nên nhanh lên và làm điều gì đó trước khi anh ấy thành công trong việc giết anh." Macau nói thẳng thừng.
"Macau...thực ra tôi..."
"Suỵt..." Em ấy hoàn toàn khỏa thân ngồi lên người tôi và đặt ngón trỏ lên môi tôi. "Em sẽ khiến anh nhớ lại em." Macau kiên quyết nói.
Điều đó nghe có vẻ hấp dẫn.
"..." Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào em ấy.
Tôi cảm thấy một sự phấn khích tột độ chiếm lấy tôi.
Macau di chuyển tấm chân trên người tôi và từ từ chạm vào tôi qua chiếc áo choàng bệnh viện, mở nó, bắt đầu từ ngực tôi... xuống bụng rồi đến eo của tôi.
Em ấy cảm nhận cơ bắp của tôi trong khi cắn môi.
Em ấy đưa mặt sát vào cổ tôi. Những nụ hôn khiến cơ thể tôi rùng mình. Tôi có thể cảm nhận lưỡi em ấy làm ướt làn da của tôi.
Tôi đặt bàn tay phải lên đầu em ấy gần đũng quần mình.
Em hôn lên thắt lưng tôi trong khi kéo quần tôi xuống. Tôi không mặc quần lót.
"Ồ!! Anh đã cứng rồi nè..." Em lộ vẻ ngạc nhiên.
"À... tôi..." Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
"Em đã nói là 'shhh'." Em ấy không cho tôi thời gian để trả lời. Em lao về phía tôi cho đến khi môi em chạm vào môi tôi.
Dù giật mình, tôi cũng không kìm được ham muốn hôn lên môi em ấy một cách mãnh liệt.
Khoang miệng nóng bỏng của em ấy khiến tôi khao khát được cảm nhận dương vật của mình bên trong nó.
Chúng tôi gần như tâm linh tương thông khi Macau quay mặt về phía đũng quần tôi.
Em trượt cơ thể mình lên người tôi, xuống sâu hơn nữa và nhẹ nhàng giữ lấy dương vật của tôi. Sau đó, Macau liếm hai bên tinh hoàn rồi đến đỉnh dương vật của tôi.
Cái quái gì thế?!
Em lưu luyến trên đỉnh dương vật, nhìn tôi một cách dâm đãng.
Macau cố gắng quyến rũ tôi.
Tôi đã bị dụ dỗ thành công.
Trước khi tôi có thể bắn vào miệng em, Macau ngừng liếm mút cho tôi. Em ấy làm ướt dương vật của tôi bằng nước bọt và nhấc cơ thể mình lên để ngồi lên người tôi.
"Em định làm gì?!" Tôi hỏi em, thở hổn hển.
"..." Em ấy không trả lời tôi. Em cầm dương vật của tôi đẩy vào lỗ nhỏ ẩm ướt của mình.
Tôi giữ chặt eo em, để em không ngồi xuống.
"...Đừng làm thế, nhóc. Em sẽ bị thương. Em chưa chuẩn bị sẵn sàng và anh thì quá phấn khích. Em làm thế này thì anh không thể kìm lại được đâu..."
Em ấy đặt tay lên tay tôi... Tôi cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu tỏa ra từ đôi bàn tay mềm mại của em ấy.
Đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi với vẻ quyết tâm.
"I don't care."
Em nghe có vẻ đáng sợ giống hệt như anh trai mình.
Em đẩy hông xuống, giữ lấy tay tôi. Tôi cảm thấy sự nỏng bỏng trong dương vật của mình khi bị siết chặt bên trong Macau, trong khi cơ thể em ấy gần như sụp xuống với những cơn run rẩy do những lần thâm nhập mạnh bạo.
"AHH! Argh...nnngh." Macau đưa một tay lên miệng để ngăn tiếng rên rỉ của mình.
Em ngửa đầu ra sau, hoàn toàn bị chế ngự bởi khoái cảm và sự dữ dội của những cú thúc vào sâu bên trong em.
Ôi, chết tiệt ... tôi có nên nói với em ấy bây giờ không?!
"Ugh.. haa...Em điên rồi, nhóc con...ngh..." Giọng tôi run lên vì khoái cảm mà Macau lắc lư phía trên mang lại.
"Điên vì tình, anh yêu... Làm ơn, nhớ lại đi mà, hãy nhớ em là ai..." Em nói một cách khó khăn, không khí dường như bị bóp nghẹt trong phổi em.
Em ấy cưỡi tôi mạnh bạo đến nỗi mặc dù tôi lo lắng về việc làm em ấy bị thương, nhưng tôi không thể nghĩ đến cách nào để ngăn cản em.
Tôi muốn em ấy nhiều đến nỗi trước khi tôi kịp nhận ra, hông của tôi cũng đang di chuyển theo hướng ngược lại với chuyển động của em.
"Macau...ugh...Anh biết em là ai mà..."
"Nhưng em muốn anh nhớ em là ai đối với anh!" Em ấy hét lên.
Lúc này tôi thấy một giọt nước mắt lăn dài từ mắt em. Tôi không nhớ mình đã nhìn thấy em ấy khóc trước đây. Một cậu bé lúc nào cũng muốn trông thật mạnh mẽ như anh trai của mình. Tôi nên biết... Tôi nên biết em ấy luôn bị tổn thương.
Tôi dùng một tay kéo tóc Macau để hôn em. Tôi có thể cảm nhận những giọt nước mắt của em chảy từ mặt em sang tôi.
Bằng cánh tay còn lại, tôi giữ hông em xuống để tôi có thể đẩy vào bên trong em mạnh và nhanh hơn.
Những tiếng rên rỉ thoát ra từ khóe miệng ướt đẫm nước bọt của chúng tôi trong khi lưỡi chúng tôi di chuyển điên cuồng giữa hai khoang miệng.
Mồ hôi ướt đẫm cơ thể của chúng tôi và tôi gần như sắp bắn.
Em ấy siết chặt tôi quá...
Khi cơ thể em di chuyển, tôi cảm thấy dương vật của em đập vào bụng tôi. Nó cứng và ướt đẫm...
Dương vật của tôi thúc vào điểm ngọt ngào của em nhiều lần... và mỗi lần, tôi cảm thấy em càng siết chặt tôi hơn.
Em cũng sắp bắn.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó qua cách em rên rỉ nhiều hơn và cơ thể em run lên...
Tôi ghé vào tai em và thì thầm với giọng nài nỉ.
"Macau...ugh...bắn cùng anh...haa, bé yêu."
"Arm...Haa..haaa..." Như một câu thần chú, tôi cảm thấy cơ thể của Macau sụp đổ và một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên bụng tôi.
Phun trào mạnh mẽ như núi lửa, tôi cũng lấp đầy bên trong em.
Tôi cảm thấy bên trong em co rút trên dương vật đang co giật của mình.
Nhóc khốn nạn. Em ấy muốn tất cả tinh dịch của tôi bên trong mình...
Tôi cũng phát điên vì em ấy.
Macau kiệt sức hoàn toàn trên cơ thể tôi.
Tôi bắt đầu hôn lên khóe miệng em và ôm em ấy đầy cưng chiều.
Tôi không để cho em ấy lấy dương vật của mình ra khỏi người em. Tôi muốn cảm nhận tất cả sức nóng của cơ thể em bên cạnh tôi, từ bên ngoài lẫn bên trong của em.
Tôi cảm thấy mình như một kẻ biến thái.
Nhưng là một tên biến thái vui vẻ.
Tôi hôn lên mũi em ấy và nói.
"Anh biết em là tất cả của anh, Macau."
"Bây giờ anh đã nhớ ra em chưa?!" Em ấy nhìn tôi với vẻ hoài nghi... mắt em ngấn nước và nước mũi gần như lại chảy ra.
"Đó không phải là lý do tại sao em cưỡi trên người anh điên cuồng à?!"
Em ấy đỏ mặt. Tôi cũng vậy, vì đã nói một điều phóng đãng như vậy.
Tôi lau nước mắt trên mặt em bằng ngón tay cái của mình và em nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
"Em biết nó sẽ hiệu quả mà!"
Tôi không nỡ nói với em đó là Vegas. Bây giờ em ấy đang rất hạnh phúc. Cú sốc mà Vegas gây ra cho não tôi khiến tôi khôi phục trí nhớ vào đúng thời điểm tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ giết tôi. Anh ấy không thực sự cố giết tôi, phải không?! Chết tiệt, tôi không chắc, dù sao, nó cũng đã hiệu quả.
"Em là người hùng của anh..." Tôi hôn lên trán. "Em luôn cứu anh, nhóc con."
"Yeah... Em luôn cứu cái mông của anh."
"Em cứu lấy cái mông của anh và cho anh cái của em. Em luôn cứu anh hai lần."
"Cái gì cơ?!" Macau lại đỏ mặt. "Anh yêu, đây thật sự là anh sao?!" Em ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. "Đây có phải là con người hoàn chỉnh của anh không?!?! Có lẽ một mặt biến thái nào đó đã bị đánh thức."
"Có lẽ... bởi vì anh cần em nhiều hơn thế."
Tôi đặt em trở lại giường, mở rộng hai chân em quanh hông mình.
"Arm?!"
Tôi giữ khuôn mặt của chúng tôi gần nhau.
Em vòng tay quanh cổ tôi.
"Anh đã đợi quá lâu rồi, Macau ..."
"Rất lâu?!"
"Từ sâu thẳm trong não bộ, anh nhớ em rất nhiều. Anh yêu em."
--------------
Lian POV
"Tôi đã hoàn thành phần thỏa thuận của mình, cậu Porsche."
"Bà ta hoàn toàn bị đánh thuốc." (3)
"Đấy là Chính gia, tôi không thể làm gì được."
"Dùng thuốc của anh?!"
"Hoàn toàn không! Chúng tôi không bán các loại thuốc thông thường như cocain. Nhưng tôi đã gửi cho cậu một bộ dụng cụ. Tôi hy vọng nó sẽ hữu ích. Mặc dù nó là một loại thuốc phổ biến, nhưng khi đã vào hệ thống cơ thể, sẽ rất khó để loại bỏ nó. Dù sao thì tôi chắc chắn Vegas sẽ rất vui khi được thử nhiệm nó."
"Chính gia sẽ đuổi theo bà ta."
"Vậy thì tốt hơn là cậu nên nhanh lên. Dù sao thì, góa phụ của Khun Kan đã được giao cho cậu theo lệnh giao dịch trong phòng cờ. Chúng tôi đã xác định được vị trí của bà ta và đưa bà ta ra khỏi Chính gia."
"Họ có biết đó là do Bạch tộc làm không?"
"Chắc chắn là không. Lee làm việc rất hiệu quả. Bên cạnh đó, chắc chắn họ đang nghi ngờ Vegas. Bây giờ cậu phải làm phần việc của mình, như chúng ta đã thỏa thuận từ nhiều tháng trước."
"Coi như xong, ngài Wang."
"Tôi biết tôi không thể tin cậu, vì cậu đang đâm sau lưng chính người yêu và bạn bè của mình, nhưng tôi chắc rằng tôi có thể tin ý định trả thù của cậu, cậu Porsche."
"Tôi sẽ không bao giờ lùi bước, ngài Wang."
"Tất nhiên là không rồi... cậu là quân Hậu mà."
--------------
Ghi chú của tác giả:
(Dù tác giả không ủng hộ truyện VP gốc của người mà chúng ta đều biết là ai, nhưng vì tình tiết từ ban đầu, vẫn sẽ có chi tiết được lòng ghép từ tiểu thuyết VP gốc.)
(1) Chương 20: Vegas luôn có một cơn ác mộng về việc Pete rời bỏ anh ấy.
(2) Ray là vệ sĩ mà Pete thuê để đi theo và bảo vệ Vegas theo nguyên tác VP.
(3) Theo nguyên tác VP, mẹ ruột của Venice (Prim) đã bị Chính gia đánh thuốc. Porsche và Vegas đã tìm thấy bà ta và giấu bà ta trong một nhà kho. Vegas đã cố gắng giúp bà ta nhưng vô ích.
Ảnh: Painter of the Night
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro