Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

53. Quỷ dữ ẩn giấu

Phần 3: Bạch tộc

Lee POV

"Ôi, Chúa ơi... Đã bao nhiêu lần tôi phải nói với cậu rằng tôi không phải là tiếp viên hàng không của cậu? Và đây không phải là một chiếc máy bay phản lực sang trọng, đây là một chiếc trực thăng chở hàng và chiến đấu. Tôi đã làm quá nhiều việc khi đưa cậu trở về nhà trên chiếc Mil Mi-26 của tôi."

"Đó là điều ít nhất cô có thể làm sau khi gây ra tất cả đống thiệt hại này cho chúng tôi. Làm sao tôi nói với bố tôi rằng tôi không còn một xu dính túi?! Và mang về một Arm có thể không còn trí não!"

"Tankhun, bé cưng, đừng nói to như thế!! Macau có thể nghe thấy đấy! Arm vẫn còn não, một bộ não tuyệt vời. Mất trí nhớ của cậu ấy không phải là vĩnh viễn, tôi nghĩ thế. Cậu ấy chỉ mất một số ký ức của mình, không phải tất cả. Chúng sẽ quay trở lại." Tôi mắng Tankhun. "Bây giờ, bé yêu, nhấc mông ra khỏi ghế và đi lấy rượu của mình trong cabin đi." Phản kháng thất bại, Tankhun đứng dậy và đi theo một trong những người của tôi.

Ở phía sau trực thăng, nhóc con Macau đang ngồi cạnh Arm đang ngủ bị trói trên băng ca. Arm tỉnh lại sau khi khai thác dữ liệu nhưng không nhớ gì về bản thân. Khi cậu ấy nghe tôi nói tiếng Trung Quốc với nhóm của mình, cậu ấy bắt đầu nói chuyện với chúng tôi bằng ngôn ngữ của chúng tôi. Vài giờ sau, khi chúng tôi giao cậu ấy về cho bạn bè, cậu ấy bắt đầu nói tiếng Thái và những ký ức dài hạn của cậu ấy dường như quay trở lại.

Vegas yêu cầu chúng tôi chở tất cả về Bangkok. Tôi không hiểu tại sao Lian lại đồng ý thực hiện yêu cầu của cậu ta.

Và ở đây tôi bị mắc kẹt với họ trong ba giờ nữa cho đến khi chúng tôi đến Bangkok. Tôi nên xin nghỉ... và được tăng lương.

Vegas và Pete đang ngồi đối diện với tôi. Tương tác giữa họ khá thú vị.

Từ thời gian ở Thái Lan khi làm việc với Khun Sanya, tôi đã nhận thấy điều đó, nhưng ở gần thế này khá là rõ ràng. Vegas không thể sống thiếu Pete.

Pete có thể sống mà không có Vegas không?

"Pete... Uống cái này đi." Cậu ta đút nước trái cây vào miệng Pete, đồng thời đút cả thức ăn vào miệng theo đúng nghĩa đen. Cậu ấy gần như làm Pete nghẹt thở.

"Cảm ơn, Vegas... Nhưng anh không cần phải làm điều này, em có thể tự ăn..." Pete thực sự cảm thấy xấu hổ vì sự cưng chiều quá mức trước mặt tôi.

"Em chỉ toàn da bọc xương. Andy chết tiệt không cho em ăn no sao?!"

"Vegas... Em không sao. Ouch!"

"Cái gì?! Em có bị thương không?!" Vegas kiểm tra cơ thể người yêu của mình.

"Em không sao. Làm ơn, dừng lại..."

"Tại sao em lại ngọ nguậy trên ghế của mình như vậy?! Trông em có vẻ đau đớn!"

"...Không có gì đâu, Vegas..." Pete đỏ mặt.

"Nói cho anh biết, Pete! Em có muốn uống thuốc không?!"

"...?!..." Sau đó, cậu ấy cau mày với Vegas.

"Cậu ấy không thể ngồi thoải mái vì cậu, bé cưng. Chỉ cần lấy cái gối đó cho cậu ấy." Tôi nói thẳng thừng, chỉ vào cái gối trong ngăn phía trên đầu cậu ta.

"Ồ... Đúng rồi. Sao em không nói trước, Pete?!"

"..." Pete mở to mắt. Cậu ấy dường như không quen nói về những vấn đề thân mật.

Vegas đứng dậy và lấy gối. Cậu ấy bắt Pete đứng dậy để đặt chiếc gối lên ghế.

Kết thúc sự khốn khổ của Pete.

"Vài giờ nữa chúng ta sẽ về đến nhà." Vegas vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của Pete.

"Em không thể ngừng nghĩ về Venice kể từ khi em đưa bé con đi cùng Nop. Chúng ta cần đón bé con ngay lập tức."

"Nó vẫn ổn, Pete. Hãy coi đó như một kỳ nghỉ cho Venice... mặc dù anh không nghĩ thằng quỷ đấy sẽ vui khi không có em."

"Anh không giúp được gì cả! Venice không thích ồn ào, dù sao thì em ấy cũng giống anh. Em ấy chắc đang nghĩ cách nào đó để ra khỏi đó."

"Này, Pete... Ông bà đang chăm sóc em ấy rất tốt. Venice không sao. Sau khi chúng ta đưa bé con trở lại, anh hứa chúng ta sẽ dành nhiều thời gian ở bên nó." Vegas cười nhẹ.

"Dù lịch trình anh kín đặc?" Pete hỏi với ánh mắt nghi ngờ nhưng tràn đầy hy vọng.

"Chắc chắn rồi... và đôi khi chỉ dành cho hai chúng ta thôi."

"Vegas..." Pete cau mày với cậu ta.

"Ý anh là, chúng ta có thể ra ngoài ăn tối dưới ánh nến, đi xem phim, Pete..."

"Ồ! Đúng thế, nó sẽ rất tuyệt! Chúng ta đã không đi xem phim một thời gian, và bây giờ Macau có thể đi cùng với Arm..."

Lúc này Pete nhìn người bạn đằng xa và tiếc nuối...

"Này... tất nhiên là Arm sẽ đưa Macau đi. Cậu ta phải có ích gì đó."

Sự trấn an trong lời nói của Vegas khiến Pete nở một nụ cười vui vẻ.

"Đúng thế, nó sẽ xảy ra. Tất cả chúng ta sẽ có những khoảnh khắc rất hạnh phúc kể từ bây giờ."

"Chắc chắn rồi... Bên cạnh đó, chúng ta chưa bao giờ làm tình trong rạp chiếu phim..."

"Em không nghe thấy gì hết..." Pete lấy tay che mặt.

"Mày không phải nên bịt tai sao?!" Tankhun hét lên gọi Pete từ chỗ mình.

Tôi nhìn Pete rúc vào vòng tay dịu dàng của Vegas.

Tôi nhìn Macau nắm tay Arm khi ngủ bên chiếc cáng của cậu ấy.

Tôi nhìn Tankhun đang bắt Pol tìm một bộ phim mà cậu ấy thích để xem cùng nhau trên đường đi.

Vào thời điểm đó, tôi thực sự ước tất cả họ có thể có những khoảnh khắc hạnh phúc trong tương lai.

Sau một lúc, hoàn toàn im lặng. Họ đều ngủ... trừ Pete và tôi.

Tôi vừa quan sát họ vừa giả vờ đọc một số báo cáo.

Vegas đã cố gắng để tỉnh táo, nhưng Pete đã vuốt tóc cậu ta cho đến khi Vegas tựa đầu vào vai Pete... và sau đó Vegas chìm vào giấc ngủ với những ngón tay của họ đan vào nhau.

Tôi cầm lấy chiếc túi của mình và lấy ra một viên thuốc giảm đau.

"Uống đi."

"..." Pete nhận lấy viên thuốc, gật đầu cảm ơn.

Pete cẩn thận đặt đầu Vegas lên ghế của mình. Chúng tôi đi đến cabin cung ứng.

"Cậu ta không thể nhẹ nhàng với cậu, phải không?!"

"..."

"Cậu không cần phải xấu hổ về điều đó, bé yêu... Lian là người đồng tính. Tôi đã quen nhìn một số người tình của anh ta và những thói quen lặt vặt của họ, như Jade đáng yêu. Cậu ta có thường làm đau cậu không?!"

"KHÔNG!" Sau đó Pete hạ giọng... "Anh ấy không bao giờ làm tổn thương tôi (1). Không phải cố ý...anh ấy chỉ quá, quá..."

"Khát tình."

"Căng thẳng. Và đôi khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát."

"Miễn là điều đó ổn với cả hai người... Tôi sẽ không quan tâm nhiều đến tất cả những vết thương và vết cắn của cậu, Pete."

"Ôi Chúa ơi..."

Có thể thấy Pete rất muốn ném mình ra khỏi trực thăng, chỉnh lại quần áo, cố gắng che giấu dấu vết của người bạn tình sắc quỷ trên người.

"Đừng lo lắng, bé yêu... Không ai đánh giá những gì hai người làm trong sự riêng tư của hai người... dù cậu có thú tính thế nào."

"Chỉ là bình thường..."

"Rất bình thường..."

"Vegas yêu tôi, trợ lý Lee..."

"Tình yêu hay sự điên rồ... Tôi không thể phủ nhận điều đó... Cậu ta thực sự phát điên vì cậu. Điên rồ một cách nguy hiểm. Cậu ta đã nghiền nát cả một gia tộc vì cậu, bé yêu. Tuy nhiên, hãy tự chăm sóc bản thân, Pete... Cậu không được nhắm mắt làm ngơ trước Quỷ dữ."

"Tại sao cô lại nói thế?!"

"Không có gì đặc biệt... nhưng cậu ta vẫn nói dối cậu, và cậu biết điều đó. Vegas đã dùng tài khoản ngân hàng ma đó để mua lại cậu, Pete."

"Tất cả mấy người đều nói dối tôi về điều gì đó, phải không?!"

"Nhưng chúng tôi không kết hôn với cậu."

"Cô có biết điều gì tôi nên biết không?!"

"Tôi đã gửi cho cậu tất cả những tài liệu đó, và cậu có "vệ sĩ" theo dõi của mình... Tôi chắc rằng bây giờ cậu biết rõ hơn tôi."(2)

"Tôi tin tưởng Vegas. Tất cả những gì anh ấy làm, anh ấy làm vì tôi và gia đình chúng tôi."

"Nếu cậu đã nói vậy, dù sao đi nữa, miễn là cậu ta bảo vệ cậu, công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn."

"Tại sao?"

"Dù muốn hay không, cậu là một phần của gia tộc chúng tôi. Chúng tôi chăm sóc lẫn nhau."

"Cô đã giết ngài Chen, và ông ta là người trong tộc của cô."

"Ồ...à... Ông ta xứng đáng bị thế."

"... và để Sanya giết Tianshi."

"Lỗi của tôi."

"Tôi không thể tin được là cô lại phạm sai lầm như vậy, trợ lý Lee."

"Pete, Pete, Pete...đừng tỏ ra thông minh nữa."

"Nói cho tôi biết sự thật! Tại sao cô lại để cậu ấy chết?! Cậu ấy đang hạnh phúc! Cậu ấy đang ở bên một người thực sự yêu cậu ấy."

"Ý cậu là với một người không làm tổn thương cậu ta?!"

"... Ý cô là gì?!"

"Không có gì... Dù sao, cậu muốn một câu trả lời công bằng không, Pete?!"

"Đúng."

"Tianshi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng nó không thành công."

"Nhiệm vụ gì? Tìm quân Hậu trắng?"

"Không..."

"Nhiệm vụ gì?!"

"Chết thay cho cậu, Pete. Nhưng giao dịch đó vẫn còn đó, phải không?!"

"Chết thay cho tôi?! Tại sao?"

"Tianshi đã chạy trốn khỏi gia tộc của chúng tôi vì cậu ấy biết số phận của mình. Đáng buồn thay, cậu ấy đã sà vào nhầm vòng tay một kẻ điên như Sanya. Oopps... Cậu có ngã vào nhầm vòng tay không, Pete?!"

"Không!"

"Tốt cho cậu."

"Hãy giải thích cho tôi. Tại sao Tianshi phải chết thay cho tôi?!"

"Chà... không phải là cậu ấy sẽ chết, mà là Tianshi được chọn vì cậu ấy trông giống cậu. Cậu ấy thậm chí còn trải qua một số thủ tục phẫu thuật. Nếu cậu trở thành mục tiêu, cậu ấy sẽ là tấm lá chắn cho cậu. Đó là cách ngài Wang quyết định."

"Nhưng, nhưng...tôi đã được chọn sau cậu ấy! Và tại sao lại bảo vệ tôi?!"

Máy bay trực thăng hạ cánh.

"Ồ! Xin lỗi, Pete! Hết giờ rồi!"

Tôi đánh thức mọi người dậy.

"Chào mừng đến Bangkok, các quý ông!"

"Trợ lý Lee, chúng ta chưa nói chuyện xong." 

"Có chuyện gì vậy Pete?" Vegas bừng tỉnh, nghi ngờ nhìn hai chúng tôi.

"Chúng ta sẽ hoàn thành câu chuyện vào một ngày khác, bạn thân mến. Các bạn có thể nhấc mông ra khỏi trực thăng của tôi ngay bây giờ không?!" Tôi chỉ đạo người của mình hộ tống mọi người ra ngoài. Rõ ràng, súng trường đang chĩa vào đầu hành khách của tôi. "Đừng lo... Arm sẽ được đưa đến bệnh viện."

Xe ô tô do Porsche gửi đến đưa họ về nhà. Sanya đã nhắc Porsche rằng tôi sẽ giao người tại nhà chứa máy bay riêng của anh ta.

Lian gọi cho tôi.

"Hàng đã được giao. Tôi sẽ quay lại."

["Chưa đâu Lee. Chỉ cần gửi trực thăng trở lại. Cô ở lại với người của chúng ta."]

"Anh đang đùa tôi đây à."

["Nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành."]

"Nào! Chúng ta đã có dữ liệu chúng ta cần!"

"Nhưng không phải chìa khóa."

---------

Vegas POV (hai ngày sau - Bangkok)

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ Pete?"

"Mhmm... Bà nói Venice dạo này ngoan lắm. Những ngày đầu bé con khóc rất nhiều, nhưng giờ em ấy ổn rồi."

"Trẻ con thường thích nghi nhanh. Chúng ta biết rõ điều này."

"Mặc dù vậy, em không muốn con của chúng ta cảm thấy như một đứa trẻ mồ côi... Em không có can đảm để nói chuyện với bé con. Venice có thể bị kích động. Em muốn gặp Venice càng sớm càng tốt, Vegas."

"Ngày mai chúng ta sẽ đến hòn đảo, được chứ?!"

"Em có thể đi trước. Em không thể đợi được nữa."

"Không. Em sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ một phần nghìn giây, Pete. Anh chỉ còn một việc nữa phải giải quyết vào chiều nay, rồi chúng ta có thể đi, được chứ?"

"...Được rồi..."

Tôi ôm người yêu của mình thật chặt.

"Em căng thẳng quá, Pete..."

"Em lo lắng. Em không thể ngừng nghĩ về Venice, nhưng em cũng rất lo lắng cho Arm. Em hy vọng cậu ấy có thể bình phục hoàn toàn."

"Cậu ta không sao. Cậu ta chỉ bị mất một số ký ức."

"Cậu ấy không thể nhớ Macau, Vegas."

"Tốt..."

"Anh không vui, đúng không?!"

"Anh không phải là một thằng khốn vô cảm, Pete."

"...?!..."

"...Không phải khi nó ảnh hưởng đến Macau. Nhưng em đã nghe bác sĩ Top nói, tình trạng của cậu ta chỉ là tạm thời. Wang và Lee đã làm gì đó với não của cậu ta, để trích xuất thông tin mà Wang muốn. Và em vẫn có đủ can đảm để nói rằng anh ta là bạn cũ của em?! Anh ta sẵn sàng làm điều đó với em, Pete. Anh ta chỉ tìm thấy một nơi lưu trữ tốt hơn cho dữ liệu của mình. Đừng bao giờ tin tưởng anh ta. Bất kỳ ai trong số họ."

"Em sẽ không. Họ thao túng em để vào được trong Chính gia... trước khi họ có thể sử dụng em, ông của anh ta đã chết, và kế hoạch đã thất bại, em đoán vậy."

"Có lẽ, anh ta có thể giúp chúng ta một việc là giết bác của anh."

"Anh nghĩ vậy sao?!"

"Chắc chắn rồi. Bố anh đã chết. Bác Korn là người còn lại. Người ra lệnh. Wang không ngu ngốc khi tin rằng cái chết của cha mẹ mình chỉ là do mình bố anh làm."

"Hắn có thể đuổi theo anh và Macau... để trả thù."

"Anh ta sẽ không."

"Làm sao anh biết?! Anh vừa mới nói em không nên tin hắn."

"Anh ta sẽ bận giết những con cá lớn hơn anh. Anh ta có bang hội của riêng mình để tàn sát."

Đột nhiên bác sĩ Top rời khỏi phòng và đến nói chuyện với chúng tôi.

"Cậu ấy thế nào rồi, bác sĩ?!"

"Trí nhớ dài hạn đã hồi phục hoàn toàn. Cậu ấy có thể nói tiếng Thái trôi chảy và nhớ về gia đình cũng như các hoạt động hàng ngày của mình."

"Tốt. Arm nói tiếng Trung Quốc khiến tôi khó chịu. Gần đây tôi ghét mấy người nói tiếng Trung Quốc."

"Vegas!"

"Cái gì?!"

Pete cau mày với tôi khi chú ý thấy một nhóm người có thể là người Trung Quốc hoặc Đài Loan đang nhìn tôi với vẻ không tán thành.

"Hãy cho cậu ấy một chút thời gian để hồi phục hoàn toàn những ký ức gần đây. Cậu có thể vào gặp cậu ấy. Nói chuyện với Arm. Nó sẽ giúp cậu ấy lấy lại ký ức của mình."

"Cảm ơn bác sĩ."

Pete cảm ơn bác sĩ Top, người đã vỗ nhẹ vào lưng em ấy một cách ân cần.

Nó khiến tôi khó chịu.

Tôi không nên nghi ngờ bác sĩ Top. Anh ta luôn giúp đỡ Thứ gia. Pete nói rằng anh ta giống như một người anh trai đối với em ấy (2), nhưng tôi nghi ngờ bất cứ ai xung quanh Pete.

Trước khi chúng tôi rời phòng cờ và trở về Thái Lan hai ngày trước, Jade đã hỏi tôi tại sao một chàng trai bình thường như Pete lại có ảnh hưởng lớn đến tôi như vậy.

Cậu ta bực mình vì Wang, Sanya và tôi đã chi hàng triệu đô la cho Pete.

Sự thật là tôi muốn Pete là một chàng trai bình thường trong mắt mọi người.

Nhưng em ấy không hề như vậy.

---------

Pete POV

"Vegas?!"

Một giọng nói gọi Vegas. Chúng tôi quay lại nhìn.

"Kamol! Anh đang làm gì ở đây?!" Vegas nói.

"Đấy là cách cậu nói chuyện với một người bạn à?! Rất vui được gặp! Bọn tôi cũng vừa về từ Đài Bắc. Đây là Pete à?!" Sau đó, người bạn của Vegas quay sang tôi. "Rất vui được gặp cậu, Pete. Anh chàng này phát cuồng vì cậu."

"Ồ... rất vui được gặp anh, anh hẳn là..."

"Kamol. Giờ vào trong đi." Vegas cắt lời chào của chúng tôi.

Kể từ khi chúng tôi về nhà hai ngày trước, Vegas đã trở nên bảo hộ quá mức cần thiết. Anh ấy không để tôi đến đảo Chumphon một mình để đón Venice nếu anh ấy không thể đi cùng.

"Này, đừng ghen tị thế, Vegas. Hiện tại tôi cũng có một mối quan hệ nghiêm túc." Kamol nói, gọi người yêu của mình. "Hey, bé yêu! Lại đây."

Một thanh niên đẹp trai đi về phía chúng tôi, ngượng ngùng, tay cầm một giỏ trái cây.

"Ton?!"

"Anong!! Là cậu sao?!"

"Ồ, Ton! Thực ra tôi tên là Pete..." Tôi cảm thấy xấu hổ. "Thật tốt khi được gặp cậu! Cậu có sao không?!"

"Peter" Vegas kín đáo giữ tay tôi, ngăn không cho tôi ôm Ton. Anh ấy cau mày với tôi.

Tôi từ bỏ việc ôm Tôn.

"Tôi nhớ cậu, Ton! Chúng ta đã không thể gặp nhau kể từ khi chúng ta bị bắt từ De Light đến chỗ khủng khiếp đó. Tôi xin lỗi vì đã kéo cậu đến tình huống đó."

"Không sao, Anong... Ý tôi là, Pete! Tôi cũng nhớ cậu!" Tôn mỉm cười. "Bọn tôi đến thăm Narong..."

"Arm." Kamol nói.

"Phải. Arm. Kamol nói rằng cậu ấy bị thương. Trước đây tôi muốn gặp cậu, nhưng..."

"Bọn tôi đã có rất nhiều việc phải làm trước đó." Kamol nói thêm. "Ý tôi là... bọn tôi đang chuyển đến cùng nhau. Có rất nhiều việc phải làm."

Ton đỏ mặt.

"Ồ. chắc rồi." Vegas đảo mắt.

"Cậu chuyển đến Bangkok sao, Ton?!"

"Ừ, Pete. Kamol bảo tôi chuyển đến chỗ của anh ấy." Ton nói bằng tiếng Thái một cách nhuần nhuyễn.

"Vậy thì tốt, Ton! Cậu sẽ thích ứng tốt thôi. Tiếng Thái của cậu rất tốt! Tôi có thể đưa cậu đi thăm một số nơi trong thành phố. Cậu cần gặp con trai bọn tôi! Chúng ta nên dành nhiều thời gian hơn cùng nhau."

"Ồ! Cậu có một đứa con trai?! Thật tuyệt!"

"Không được." Vegas khô khan nói.

"Vegas!"

"Cái gì?!"

Lúc này y tá đến bảo chúng tôi vào phòng của Arm. Cô ấy nói rằng Arm đã thức dậy.

Tôi đã nói trước với Ton rằng Arm không nhớ rõ những ký ức gần đây của cậu ấy cho lắm...

"Đừng buồn nếu cậu ấy không nhớ cậu, Ton."

"Không thành vấn đề, Pete. Arm khỏe là tốt rồi, tôi không phiền." Ton vui vẻ nói.

"Tại sao em lại quan tâm đến anh chàng này nhiều như vậy, Ton?! Em hầu như không biết cậu ta!" Kamol khó chịu nói với Ton.

"Nhưng... cậu ấy là bạn em, Kamol!"

"Em không quen cậu ta lâu như vậy. Sao cậu ta là bạn em được?!"

Tôi nhận ra rằng mặc dù ở một mức độ thấp hơn, Kamol không khác mấy so với Vegas... vì vậy họ là bạn bè. Và Ton cũng không khác tôi lắm, về sự kiên nhẫn mà cậu ấy có để đối phó với những cơn ghen tuông trẻ con.

Một y tá đến gần, bảo chúng tôi vào. Giờ thăm bệnh sẽ sớm kết thúc.

Vì Kamol còn đang khó chịu, Ton quyết định sẽ đến vào một ngày khác. Cậu ấy đưa cho tôi giỏ trái cây và bảo tôi đưa nó cho Arm.

Thật vô lý khi Ton nhượng bộ quá nhiều trước sự ghen tuông vô cớ của Kamol, một đứa trẻ hư hỏng trong cơn giận dữ.

Tôi tự hỏi liệu mình có phục tùng Vegas đến thế không.

"Này, Vegas!" Kamol quay sang Vegas, cho anh ấy xem thứ gì đó trên điện thoại của anh ta... "Tôi đã ký rồi, thỏa thuận thu hồi không thể khôi phục."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn, Khun Kamol. Tạm biệt Ton!"

Họ rời đi.

--------------

Macau POV

"Uống chút nước đi."

Tôi ngồi ở mép giường.

"Tôi có thể tự cầm cốc, Khun Macau..."

"Không, em muốn giúp anh." Tôi đến giúp Arm. "Mở miệng ra."

"Cảm ơn."

"Đừng gọi em như thế nữa..."

"Hả...?!"

"Chỉ cần gọi Macau là được."

Gật đầu.

"Tại sao cậu lại ở đây chăm sóc tôi, Macau? Cậu không phải nên đi học sao?"

"Em sẽ không để anh một mình đâu."

"Nhưng..."

Tôi đặt ly nước trên tủ đầu giường.

Sau đó, tôi giữ chặt mặt anh ấy bằng cả hai tay.

Tôi đưa mặt mình lại gần anh ấy... nếu tôi hôn anh ấy thì liệu nó có giống như người đẹp ngủ trong rừng không?! Đợi tí! Anh ấy đã tỉnh rồi. Lẽ ra tôi nên làm điều đó khi anh ấy đang ngủ... nhưng nếu anh ấy không thức dậy với nụ hôn của tôi thì sao?! Dù sao ... nó đáng để thử!

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

"Anh thật sự không nhớ anh đã tỏ tình sao?!"

"Tôi đã tỏ tình?!" Arm giật mình hỏi.

"Chúng ta rất thân, Arm. Anh đã tỏ tình."

"Thật sao?! Vậy là cậu biết."

Ồ! Anh nhớ rồi đó! Lòng tôi ngập tràn vui sướng.

Tôi mỉm cười với anh ấy.

"Em biết... anh chỉ cần nói lại lần nữa... không cần sợ..."

"Cậu nghĩ vậy sao?!"

"Chắc chắn rồi...nếu anh không tỉnh dậy thì sao?! Đừng bỏ lỡ cơ hội..."

"Được rồi..."

Chúa ơi, Chúa ơi! Nghe tỏ tình hai lần chắc chắn tuyệt hơn một lần!

CỐC CỐC!

Chết tiệt!

Đột nhiên y tá mở cửa cho P'Pete vào.

Tôi đứng dậy và đi sang phía bên kia giường.

"Xin chào Macau, Arm! Hôm nay mày cảm thấy thế nào rồi?!" Pete mỉm cười nói, đặt một giỏ trái cây lên bàn cạnh giường. "Có lẽ mày không nhớ nhưng người bạn Ton của chúng ta đã mang cái này đến cho mày. Cậu ấy chúc mày chóng khỏe."

"Ton?! Không... tiếc là tao không nhớ bất kỳ Ton nào, Pete..."

"Đừng lo! Mày sẽ nhớ lại thôi."

"Pete, tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày."

"Nhớ ra cái gì quan trọng sao?! Vậy nói đi!" Phi lo lắng nói.

"Macau nói tao đã tỏ tình rồi."

"Tỏ tình?! Tỏ tình...Oooh!!...Yeah!! Điều này thực sự quan trọng! Tao mừng cho mày, Arm."

"Thật sự?!"

"Chắc chắn!"

"Wow... tao cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết điều đó."

"Tao và Vegas đã rất vui."

"Thật sao?!"

"Tất nhiên rồi!"

"Tao không biết điều đó có hợp lý không, Pete... Tao đã nghĩ cậu ấy sẽ bắn tao mà không hề chớp mắt."

"Đừng ngớ ngẩn, Arm! Phải không, Macau?!"

"Uh...ừ...ừ. Anh ấy rất vui!"

"Oa! Thì ra cậu ấy biết..."

"Ừ. Anh ấy biết."

"Vậy là cậu ấy biết tao thích mày, Pete. Rằng tao đã thú nhận với mày."

"Cái gì cơ?!?!" Phi và tôi hét lên cùng một lúc.

SẦM.

Cánh cửa đột ngột đóng sập lại với một tiếng động lớn.

Tất cả chúng tôi quay ra cửa, giật mình.

"Vegas... đây là một sự hiểu lầm..."

Phi sợ hãi nói với anh tôi đang quay lưng ra cửa với khuôn mặt vô cảm.

Nop đằng sau anh trai làm vẻ mặt lo lắng.

Điều này không tốt.

Trái tim tôi đau đớn.

-------------

Pete POV

Ôi mẹ nó.

Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt đau đớn nhưng cũng đầy lo lắng của Macau, và ánh mắt đầy sát khí của Vegas.

Đột nhiên Vegas quay sang Nop, người thậm chí không đợi mà đã trả lời.

"Tôi không cầm súng của cậu, thưa cậu."

Vegas cười nhẹ.

"Cứ đợi trong xe Nop đi. Chút nữa tôi có hẹn. Chúng ta sẽ đi ngay."

Nop nhìn tôi, tìm kiếm câu trả lời về những gì anh ấy nên làm.

Tôi trả lời bằng cách nháy mắt.

Anh ấy hiểu rằng đó là chờ sau cánh cửa.

"Rõ, thưa cậu." Nop bỏ đi.

Arm và Macau cũng im lặng, trong khi Vegas quay sang chúng tôi và chậm rãi bước về phía giường của Arm.

Cả ba chúng tôi nuốt nước bọt.

Anh ấy định làm gì?

"Anh... Em không biết là anh ở đây."

"Pete không thể rời khỏi tầm mắt của anh." Vegas thản nhiên đáp. Anh ấy dừng lại bên cạnh Arm. "Tôi thấy cậu vẫn chưa khôi phục lại toàn bộ trí nhớ của mình. Cậu cảm thấy ổn không?" Vegas nở một nụ cười thân thiện với Arm.

"Uh...vâng... tôi đoán là tôi ổn, Khun Vegas. Cảm ơn vì đã đến thăm tôi..."

"Cậu nên nghỉ ngơi thêm đi... để tôi giúp cậu." Vegas điều chỉnh gối của Arm. "Thư giãn đầu óc."

Macau và tôi hầu như không thở được, cảm thấy sợ hãi.

"Ồ...được rồi..."

"Chờ đã!" Vegas hét lên.

Arm cứng đờ người... và chúng tôi cũng vậy.

"Cái này cao quá. Nó sẽ làm cậu đau cổ." Vegas kéo ra một cái gối. "Bây giờ hãy thử cái này."

"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn, thưa cậu."

"Không có gì." Sau đó Vegas nhìn tôi cùng Macau. "Để cho Arm nghỉ ngơi một chút. Chúng ta nên ra ngoài."

Vegas làm tôi ngạc nhiên. Anh ấy kiểm soát tốt cảm xúc của mình.

"Uh... Em muốn ở lại đây, anh, nếu anh không phiền."

"Mau tới ăn chút gì đi, Macau. Rồi quay lại sau."

"Làm ơn, Khun Macau. Cậu không cần phải ở đây, tôi không sao." Arm cố gắng trấn an Macau, chắc chắn không hiểu tại sao em ấy lại ở đó lo lắng cho giáo viên bắn súng của mình.

"Em đã nói là em sẽ ở lại đây và điều đó đã được quyết định rồi. Anh không hiểu sao?!" Macau khó chịu với Arm. Rồi em ấy bước ra khỏi cửa.

Tôi chắc rằng em ấy đã bị tổn thương.

Vegas chỉ ra cửa. Tôi nói tạm biệt với Arm.

Vegas theo tôi ra ngoài.

Vegas quay đầu lại và thấy Nop đang đứng trước cửa. Anh ấy không kịp trốn.

"Uh. Tôi đi lấy xe ạ."

"Đáng lẽ cậu nên đi rồi."

"Xin lỗi." Nop cúi đầu và rời đi trước khi Vegas mắng anh ấy lần nữa.

"Pete, đi nói chuyện với Macau trong căng tin đi. Anh chắc rằng em ấy đang không ổn."

"Chắc chắn rồi. Em sẽ, nhưng còn anh thì sao?!"

"Em ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với em một mình. Anh đợi trong xe."

"Vegas..."

"Vâng..."

"Cảm ơn."

"Vì cái gì cơ chứ?"

Tôi hôn vào má anh ấy mà không quan tâm đến bất cứ ai xung quanh.

"Anh biết tại sao mà."

"Anh có thể làm bất cứ điều gì vì em, Pete."

Anh vuốt ve môi tôi.

"Em biết. Đó là lý do tại sao em yêu anh rất nhiều."

Anh mỉm cười với tôi.

Sau đó, tôi đi đến nhà ăn của bệnh viện và Vegas đến thang máy.

---------------

Vegas POV

Tôi mở cửa từ từ.

Trong phòng tối vì tôi đã đóng rèm trước khi đi.

Tôi đến gần giường của cậu ta.

Arm đang ngủ.

Tôi lặng lẽ nhặt chiếc gối tôi đã đặt trên ghế dành cho khách vài phút trước.

["Cậu biết đấy Arm... Tôi đã suýt thích cậu..." Tôi thì thầm với cơ thể bất động trước mặt.

"Và mặc dù đó không phải là lỗi của cậu , nhưng cậu đã phạm phải hai sai lầm không thể tha thứ."

"Đầu tiên cậu thú nhận tình yêu của mình với Pete, điều đó là không thể chấp nhận được. Thứ hai, cậu đã làm em trai tôi rơi nước mắt vì điều đó."

"Làm sao tôi có thể biết đấy không phải là tình cảm thực sự của cậu dành cho Pete và cậu đã lừa dối em trai tôi suốt thời gian qua?!"

Hợp lý, phải không?

"Vì vậy, biết được những gì tôi có khả năng làm, cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra bây giờ?!"]

Đôi mắt nhắm nghiền của Arm run lên.

Tôi không thể ngăn một nụ cười hình thành trên khuôn mặt của tôi.

Tôi biết cảm giác này.

Ác quỷ đang lớn dần trong tôi.

Và nó cảm giác rất tuyệt...

-------------

Ghi chú của tác giả:

(1) Trong tiểu thuyết VP (bản gốc) Vegas bị đa nhân cách và bạo hành gia đình với Pete. Tuy nhiên trong fanfic này, tình tiết này sẽ KHÔNG XUẤT HIỆN (vì tác giả ghét tình tiết bạo hành này), vì vậy, những vết bầm tím của Pete không phải do bạo hành mà là do quan hệ tình dục hơi hoang dã quá mức với Vegas.

(2) Trong VP Novel (bản gốc) Pete đã thuê một vệ sĩ để theo dõi Vegas và tìm hiểu xem anh ấy đang làm gì cùng Porsche. Tên người vệ sĩ là Ray. Đây sẽ là đầu mối quan trọng để duy trì mối liên hệ giữa bản gốc và các sự kiện của Chương 18 trong các chương sau.

----------------

Tác giả dự đoán truyện sẽ còn tầm khoảng 10-15 chương nữa là kết thúc nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro