Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51. Giá ngất ngưởng

Lian POV

"Anh có 10 phút thôi, Lian. Hai người kia đã được tiêm thuốc an thần rồi."

"Thế là đủ rồi, Đường Nghị. Cảm ơn."

Khi cánh cửa kính mở ra, Pete nhìn sang tôi.

Ánh nhìn của em thăm dò nhưng không hề sợ hãi.

"Anh làm gì ở đây vậy, ngài Wang?"

"Tôi đến xem em có sao không. Yên tâm đi, cuộc nói chuyện của chúng ta không bị ghi âm, Đường Nghị đã cho ngừng ghi âm, anh ta tin tưởng tôi."

"Và bây giờ?!"

Tôi nhìn lên trần nhà, nơi sẽ là sàn sân khấu khi những chiếc lồng sẽ được nâng lên.

"Em sẽ thấy."

"Vegas ở đâu...?"

"Trong căn phòng có thể truy cập hồ sơ của các gia tộc. Cậu ta và Tankhun hiện đang truy cập lịch sử các giao dịch được thực hiện trong phòng cờ bởi quân Vua đen và quân Hậu đỏ. Chúng ta sẽ sớm tìm ra kẻ đã ra lệnh ám sát em."

"Còn ba chúng tôi thì sao?!"

"Đừng lo lắng. Em không phải làm gì cả. Chỉ cần thư giãn thôi."

"Trong lồng giam với một đồ lót trên người?!"

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Nếu tôi không cần làm bất cứ điều gì, tại sao anh lại gửi tôi đến đây? Đó có phải là một loại bẫy không?"

"Tôi vốn định sử dụng em ở đây, nhưng chúng tôi đã tìm ra một cách khác để có được kết quả tương tự mà không gây ra tác dụng phụ."

"Anh nói rõ hơn được không?"

"Bạn của em, Arm sẽ hữu ích hơn."

"Arm? Anh đã đóng dấu gì lên cậu ấy?"

"Một công nghệ cho phép chúng tôi truy cập và thu thập cơ sở dữ liệu phòng cờ."

"Nhưng Vegas và Tankhun đã lấy thông tin cho anh rồi."

"Không phải về giao dịch của gia tộc Theerapanyakul. Mà là thành viên trong Hội đồng Bạch tộc... và những thứ khác."

"Anh biết ngài Chen là ai."

"Chỉ vì con trai ông ta là một thằng ngu bất cẩn, và muốn khoe khoang về điều đó. Nhưng các thành viên của Hội đồng Bạch tộc đều ẩn danh. Tôi nghi ngờ rằng một số người trong số họ thậm chí không phải là người Đài Loan."

"Giống như Khun Korn và Khun Kan?!"

"Em hiểu rồi đấy, Pete! Đó là những gì chúng ta sẽ tìm ra. 70% số tiền tôi kiếm được qua tổ chức sẽ được chuyển cho Hội đồng Bạch tộc. Bóc lột, em có nghĩ vậy không? Thêm vào đó, họ kiểm soát cuộc sống của chúng ta."

"Anh sẽ tiêu diệt Hội đồng Bạch tộc sao?"

"Mỗi một người trong số họ."

"Có bao gồm những người thừa kế không?"

"Ah! Em đang lo lắng cho Vegas và Tankhun à?"

"Không chỉ họ."

"Tôi sẽ không chạm vào con trai của em."

"Tôi sẽ không cho phép anh chạm vào bất kỳ ai trong số họ."

"Đừng quá mong đợi, Pete. Tôi vẫn chưa có danh sách. Hiện tại, đừng làm điều gì liều lĩnh."

"Anh muốn tôi là một phần của màn trình diễn."

"Sẽ rất thú vị."

"Anh biết gì không?!... Nơi này không khác lắm so với trước đây."

"Ý em là gì?"

"Anh biết tôi muốn nói gì mà. Làm trò tiêu khiển cho mấy người..."

"Cụ thể hơn đi, Pete."

Pete nhìn lên. "Đó là sân khấu, phải không?"

"Đúng."

"Đấu trường. Ong của anh đã đặt tôi là quân Mã trắng thứ hai trong một giải đấu quyền anh bất hợp pháp ở Thái Lan, trong khi xem những trận đấu của tôi."

"Bây giờ em đã nhớ ra chúng tôi rồi sao?!"

"Tôi đã mất một lúc, mặc dù tôi không biết liệu tôi có nhìn thấy ông của anh hay không. Có lẽ là một khuôn mặt trong đám đông."

"Tôi không chỉ xem một trận. Tôi đã xem tất cả. Tôi đã xem tất cả các trận đấu của em, một số trực tiếp, số khác được phát sóng khi chúng tôi trở lại Đài Loan."

"Giải thích cho sự nỗ lực vậy đi, thưa ngài Wang? Đây có phải là cách anh lựa chọn nhân viên của mình không?!"

"Đôi lúc, cho những vị trí thấp trong bang hội, nhưng không phải là vị trí quan trọng. Em là một ngoại lệ."

"Tại sao ông ấy lại chọn tôi!? Tôi đã thắng một số trận, nhưng thành thật mà nói, tôi đã thua rất nhiều. Tôi thậm chí còn bị đánh gục rất nhiều lần để kiếm tiền."

"Nhưng em luôn sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo, phải không?!"

"Tôi không đặc biệt đến thế. Tôi không phải là người đánh giỏi nhất giống như Porsche."

"Đừng đánh giá thấp bản thân. Em có năng lực của riêng mình."

"Anh biết tôi là vì anh xem trận đấu của tôi?!"

"Tôi không ở đó chỉ để ngồi xem từng trận chiến của em."

Pete im lặng một lúc.

"Bất cứ khi nào tôi bị đánh gục... Anh có phải đã ở đó không? Chàng trai đưa nước?"

"Từ khi em mười hai đến mười sáu tuổi, lúc em nhận công việc vệ sĩ."

"Anh luôn đội một chiếc mũ lưỡi trai. Anh là một khuôn mặt mờ nhạt trong ký ức của tôi."

"Mỗi lần em nhìn thấy tôi, em đều sắp ngất đi."

"Tại sao anh lại giúp tôi?!"

"Để đảm bảo rằng em sẽ không chết."

"Tại sao anh lại quan tâm vậy, ngài Wang?"

-------------

Lian POV (ký ức) - Thái Lan

"Dừng trận đấu thôi, thưa ngài. Em ấy sẽ không qua khỏi đâu."

"Tận hưởng cuộc chiến đi, Lian."

Ông tôi phớt lờ sự phản đối của tôi.

"Đó là một cậu bé đang chiến đấu với một con quái thú, thưa ngài."

"Kỹ thuật của nó rất tốt."

"Nhưng không giống của chúng ta. Tại sao Hậu trắng không cho em ấy luyện tập với cháu?"

"Hãy coi đây là một buổi huấn luyện nặng nhọc, Lian. Đúng không, Khun Kan?!"

"Đúng vậy, ngài Wang." Khun Kan lại gần chúng tôi với nụ cười hài lòng.

Các trận đánh được tổ chức bởi Khun Kan, một công việc kinh doanh mà Chính gia Theerapanyakul không mấy quan tâm. Khi ông tôi tham dự các trận đấu, Khun Kan sẽ luôn đi cùng ông.

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, giọng nói chắc nịch.

"Hãy để Lee huấn luyện em ấy cùng với Tianshi. Em ấy sẽ học cách chiến đấu nhanh hơn và thông minh hơn."

"Võ sĩ đường phố nào sẽ chiến đấu như một sát thủ chuyên nghiệp, Lian?!" Khun Kan vặn lại tôi.

"Hãy suy nghĩ bằng cái đầu của mình, nhóc con. Cháu không muốn trở thành vị Vua trắng tiếp theo sao?!"

"Nhưng mà, ông nội..."

Đột nhiên, một tiếng động giật mình từ khán giả và sự im lặng sau đó khiến tôi nhanh chóng quay đầu về phía đấu trường.

Phong đã bị đánh gục, gục mặt xuống đất, bị thương nghiêm trọng.

Trước khi tôi định chạy đến giúp em, Khun Kan đã ngăn tôi lại.

"Nếu cậu muốn giúp nó, Lian. Có lẽ cậu có thể đề nghị bạn mình thử vận may ở nơi khác."

"Làm việc cho ngài sao, Khun Kan?!"

"Làm việc cho anh trai tôi."

"Không."

"Chính cậu đã nói, Lian... Không được huấn luyện bài bản, cậu nghĩ nó sẽ trụ được bao lâu trong kiểu chiến đấu này?!" Khun Kan đáp trả tôi.

"Đây là việc ngài làm, thưa ngài."

Tôi lao đến chỗ Phong khi em được khiêng ra khỏi võ đài và được một bác sĩ đặt lên cáng chăm sóc.

------------

Pete POV

"Tại sao anh lại muốn tôi sống? Tại sao anh phải quan tâm?"

Đột nhiên cửa kính mở ra.

"Hết giờ."

"Chuyện gì sẽ xảy ra trên đó?"

"Em sẽ được bán đấu giá."

"Để làm gì?!"

"Bất cứ thứ gì người mua muốn, Pete."

"Ba người chúng tôi?!"

"Đúng."

"Anh định để chuyện này xảy ra sao?"

"Em không muốn biết mình đáng giá bao nhiêu với Vegas sao?"

"Không! Tôi đã biết rồi."

"Em không muốn biết mình có giá trị như thế nào với tôi sao?"

"Không! Tôi không quan tâm!"

"Nếu em không muốn biết, em không cần phải tỉnh đâu."

Lian nở một nụ cười nhạt. Sau đó, anh ta lấy thứ gì đó từ trong túi và xịt vào mặt tôi trước khi tôi có thể quay mặt đi.

Ngay khi tôi hít thuốc vào, khuôn mặt của Lian Wang bắt đầu mờ dần.

"Em nên chăm sóc bản thân tốt hơn, Pete."

Anh ta rời đi và cánh cửa đóng lại.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, tôi nhìn thấy, qua khóe mắt, hình dáng một cậu bé đội mũ lưỡi trai.

Những kí ức đã biến mất lại ùa về.

-------

Ký ức của Pete

"Em nên chăm sóc bản thân mình tốt hơn, Phong."

Anh ta thì thầm vào tai tôi trong khi lau vết thương cho tôi.

Đầu tôi đau, mặt tôi đau, toàn thân tôi đau nhức.

"Agh, mẹ kiếp, thằng đó đánh tôi đau quá."

"Bác sĩ đang tới."

"Lại là anh...?! Tại sao... tại sao anh luôn giúp đỡ tôi, chàng trai đưa nước?!"

"Em đang bị thương."

"Tôi luôn bị thương."

"Vậy tôi sẽ luôn ở đây."

"Tôi chỉ nhìn thấy anh mỗi khi tôi bị thương. Anh có phải là một thiên thần hộ mệnh không?!"

"Đừng ngu ngốc. Nếu là thế, em đã không nằm trên băng ca."

"Ouch! Vậy anh là người đến lấy linh hồn sao? Anh đến để lấy linh hồn của tôi? Nhưng anh luôn mặc đồ trắng."

"Em để ý đến trang phục của tôi sao?"

"Chắc chắn rồi... nhưng tôi không bao giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh." Tôi cố gắng quay đầu lại nhìn cậu bé bên cạnh.

"Đừng nhúc nhích... Để bác sĩ kiểm tra cho em trước."

"Tại sao anh lại quan tâm đến tôi?!"

"Em luôn đặt ra câu hỏi này."

"Những lần tôi tỉnh táo, theo như tôi nhớ, anh không bao giờ trả lời."

"Tôi chỉ làm. Hãy biết ơn đi."

"Tôi đang. Chỉ là vẫn chưa quen thôi."

"Khi có ai đó quan tâm đến em?!"

"Ông bà quan tâm đến tôi, nhưng không ai khác, ngoại trừ anh..."

"Đó là lý do tại sao em ở đây chiến đấu và bị đánh lâu như vậy? Để kiếm tiền cho người thân của mình?"

"Mhmm...họ già rồi. Tôi phải chăm sóc họ thật tốt như họ đã chăm sóc tôi." (1)

"Em đã như thế này bao lâu?"

"Có thể là 4 năm? Tôi không thể nhớ..."

"Em không thể mãi cứ thế được."

"Tôi phải thế. Tôi đâu còn lựa chọn nào khác?"

"Hãy đi tìm người đàn ông giàu có mà em đã nói trước đây ..."

"Khun Korn?"

"Đến công ty của ông ta xin việc đi."

"Tôi có thể làm được gì? Tôi chẳng giỏi gì cả, không được học hành."

"Xin làm vệ sĩ đi, đồ ngốc. Em còn trẻ nhưng mạnh, và biết đánh nhau." (1)

"Anh nghĩ vậy sao?"

"Em nói rằng ông ấy đã từng giúp đỡ gia đình em, ông ấy đã tạo việc làm cho người làng của em. Xin việc đi, hãy nói em đến từ đâu. Thông minh lên. Em có gì để mất đâu?"

"Nhưng..."

"Nếu em chết vì bị đánh quá nhiều, họ sẽ sống như thế nào? Trên đường phố giống em? Họ sẽ sống sót như thế nào? Chắc chắn họ sẽ tự trách mình. Hãy nghĩ đến ông bà, Pete. Em làm điều này vì họ."

"Anh nói đúng, anh bạn..."

"Tất nhiên rồi."

"Này... Anh tên gì? Nhiều năm như vậy, anh chưa từng nói tên của mình, cũng không lộ mặt."

"Điều này không quan trọng."

"Làm sao tôi có thể cảm ơn một người bạn mà tôi không thể gọi tên đàng hoàng?"

"Em coi tôi là bạn. Thế là đủ rồi. Đừng quên điều đó."

"Cái gì?!"

"Rằng chúng ta là bạn."

Tôi ngất đi.

------------

Từng chút ý thức của tôi đang trở lại.

Tôi vẫn cảm thấy chóng mặt.

Lian và tôi là ... bạn bè?!

Anh ta là người đã khuyên nhủ tôi nộp đơn xin làm vệ sĩ của Khun Korn.

["Có ai trả giá không?"]

Tôi nghe thấy một giọng nam ở micrô, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì.

Tôi bị bịt mắt.

Mắt cá chân của tôi bị trói.

Cổ tay tôi bị trói và treo cao.

Ngoài đồ lót, không có gì khác che chắn cho tôi.

Ai đó đang được bán đấu giá trước.

Tôi không biết đó là Arm hay Ton.

Các giá thầu đều cao ngất ngưởng.

Tôi không thể làm gì ngoài việc tin rằng Vegas có kế hoạch đưa chúng tôi ra khỏi đây.

---------

Macau POV

Sau hàng trăm cú đấm, anh tôi ngã xuống ghế, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Còn tôi, chỉ biết sững sờ nhìn qua bức tường kính cho đến khi thấy bạn trai mình đang bị treo lơ lửng như xúc xích hun khói ở chợ Ý.

"Tại sao anh Andy lại bán Pete, Arm và Ton hả anh?!"

"Mày không thấy Pete không còn là phụ nữ nữa à, đồ ngốc?!" Tankhun tròn mắt nhìn tôi.

"Ngụy trang của họ đã bị lộ. Lian Wang đã đến De Light ngày hôm qua. Anh cá là chính hắn ta. Đường Nghị đang bán ba người họ." Vegas nói.

"Thằng khốn đó! Nó đang chơi với chúng ta đấy à?!"

"Súng của mày ở đâu khi chúng ta cần chúng, Vegas?!"

"Chúng ta không cần súng, Tankhun, chúng ta cần tiền để mua lại Pete."

"Và Arm!" Tôi nói.

"Chúng tôi có tiền!" Tankhun chỉ vào những hũ xu ảo trên màn hình. "Mỗi người có một hũ. Những hũ đó không đầy, nhưng vẫn là rất nhiều tiền. Thế là đủ rồi đúng không?! Tao không còn tiền để rút từ tài khoản cá nhân của tao nữa. Đây là tất cả những gì bố cho phép tao tiêu."

"Tôi để ý mỗi người tham gia đều có thể chuyển tiền từ hũ của mình sang hũ khác. Sau khi mua Ton, Kamol có thể chuyển tiền của mình cho chúng ta, phải không?!" Macau hỏi tôi.

"Anh ấy có thể, nhưng anh ấy sẽ không."

"Tại sao vậy, hia?!"

"Em không thấy Đường Nghị đang làm gì sao?! Anh ta đang đấu giá với Kamol để mua Ton. Anh ta đang khiến Kamol tiêu bất cứ số tiền nào anh ta có. Vì vậy, Kamol sẽ không thể chuyển bất cứ thứ gì cho chúng ta."

"Chết tiệt."

"Ồ! Nhìn này!! Có vẻ như Kamol không có đủ xu! Đường Nghị sẽ thắng thầu!" Tankhun hét lên.

"Chuyển tiền cho anh ta để đấu thầu đi, Tankhun." Anh tôi ra lệnh.

"Cái gì?! Mày có chắc không, Vegas?! Chúng ta sẽ có ít xu hơn để mua Pete và Arm."

"Cứ làm đi." Anh nói chắc chắn.

Tankhun ra hiệu cho tôi chuyển xu từ hũ của anh ta sang hũ của Kamol, vượt qua giá thầu của Đường Nghị, người đã thua cuộc đấu giá.

[Đối tượng số 1 thuộc về Vua xanh]

Kamol gật đầu với chúng tôi để cảm ơn.

"Ai sẽ là người tiếp theo?" Pol đau khổ hỏi.

"Nhìn kìa! Là Pete!" Tankhun đứng dậy khỏi ghế. "Pete là người tiếp theo."

Tankhun chuyển tất cả số tiền của mình vào hũ xu của anh trai tôi.

Ngoài anh trai tôi, ngài Wang, Khun Sanya và Jade đều ra giá cho Pete.

Những chiếc hũ nhanh chóng cạn kiệt.

Khun Sanya và Jade ngừng đấu giá, nhưng ngài Wang và anh trai tôi vẫn tiếp tục.

Trái tim tôi thắt lại, vì tôi muốn cứu cả hai, nhưng tôi biết chúng tôi sẽ không thể.

Ngài Wang tiếp tục trả giá cao. Hũ của anh ta và của chúng tôi gần như trống rỗng.

"Đừng lo lắng, Macau." Anh trai đặt tay lên vai tôi.

"Anh, em biết là chúng ta phải cứu Phi trước. Anh ấy đang gặp nguy hiểm hơn..."

"Anh sẽ không để mất Pete..."

"Em biết, chúng ta phải cứu Phi."

"Anh cũng sẽ không để mất người bạn trai ngu ngốc của em đâu. Anh cần cậu ta."

"Nhưng chúng ta sắp hết xu rồi..."

"Ai nói thế?!"

Anh trai tôi lấy bảng điều khiển và đăng nhập vào tài khoản ngân hàng.

Đột nhiên, hũ của anh đầy ắp một khoản tiền thần bí.

Mắt tôi mở to.

"CÁI GÌ?! Tất cả số tiền này đến từ đâu vậy?"

"Mày ăn cắp từ bố tao đấy à, Vegas?!" Tankhun nhìn anh trai tôi đầy nghi ngờ.

"Trên lý thuyết, đây là tiền CỦA TÔI." (2)

Ngài Wang trả giá thêm một lần nữa cho Pete.

Anh trai tôi lườm anh ta và thực hiện động tác cuối cùng trước khi MC kết thúc đếm thời gian.

[Đối tượng số 2 thuộc về Vua đen].

"Chúng ta cứu được Phi rồi!"

"Pete của tao vẫn an toàn!" Tankhun hét lên, "Mày đã cứu em ấy, Vegas!"

Bốn chúng tôi ôm nhau mãn nguyện.

Nhưng, đột nhiên nụ cười của anh tôi vụt tắt. Anh ấy trở nên nghiêm túc.

Chúng tôi nhìn về phía anh trai đang nhìn.

Ngài Wang đang nhìn chúng tôi, mỉm cười.

"Tại sao tên ngốc đó lại cười?" Tankhun nói, khó chịu. "Anh ta đã tiêu rất nhiều. Tao cá là anh ta không còn một xu nào nữa."

"Tôi đang chuyển tất cả số tiền của mình cho anh, Tankhun. Anh sẽ mua lại Arm." Anh nói với giọng nghiêm túc.

"Chắc chắn rồi. Arm sẽ chỉ là của tao một lần nữa. Tao sẽ không trả lại nó cho mày đâu, Macau." Tankhun trêu tức tôi.

"Miễn là anh có thể đưa anh ấy ra khỏi cái lồng đó. Em không quan tâm, anh họ."

Phiên đấu giá bắt đầu lại.

Jade, Mangkorn và Yai đấu giá với Tankhun.

"Tại sao cặp đôi đó lại cố gắng mua Arm?" Tankhun hỏi, bối rối.

"Họ không mua cùng nhau. Họ đang đấu giá với nhau." Anh trai tôi quan sát.

"Chết tiệt, tên khốn Yai... Em nên biết trước! Anh ta sẽ cố làm điều gì đó tồi tệ với bạn trai của em. Hoặc chồng anh ta sẽ trừng phạt Arm. Nâng giá lên, anh họ!"

"Mày nên lo lắng về tên khốn đó hơn, Macau." Tankhun chỉ vào Jade đang hào hứng vẫy tay với chúng tôi. "Tên đó đang trêu tức chúng ta. Hãy chấm dứt chuyện chết tiệt này đi."

Tankhun tăng giá thầu. Một cái giá cao ngất ngưởng.

Jade, Mangkorn và Yai không tiếp tục theo giá của Tankhun.

"Tuyệt! Chúng ta sẽ lấy lại Arm!" Macao nhảy cẫng lên phấn khích.

"Cái quái gì thế!"

Tankhun và tôi quay sang anh trai, giật mình.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Tankhun hỏi.

"Tên khốn đó đang âm mưu gì đó." Anh trai tôi liên tục nhìn thẳng về phía trước.

Đột nhiên, một bức màn đóng lại chiếc hộp của Wang cho đến khi không thể nhìn thấy gì. Đèn màn hình của Vua trắng tắt, nhưng một đèn khác sáng lên bên cạnh nó.

"Hậu trắng." Tôi đọc to.

"Hậu trắng?!!" Anh trai tôi lao đến bức tường kính, cố gắng nhìn thấy thứ gì đó, nhưng vô ích.

"Nếu quân Hậu Trắng ở đó, tại sao anh ta lại muốn Pete đi tìm nó, hia?"

"Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có gì đó không ổn."

"Ý anh là sao?!"

[Hậu trắng đã ra giá. Có ai theo không?!"]

MC nói, trước sự ngạc nhiên của chúng tôi.

Giá thầu của Hậu trắng cao hơn nhiều so với Takhun.

"Chết tiệt! Chết tiệt, nâng giá đi, Tankhun." Tôi hét lên với anh họ.

"Tao không thể. Không có đủ tiền." Anh trả lời, đau khổ.

"Tôi sẽ chuyển thêm tiền vào hũ của anh." Anh trai tôi kiểm soát bảng điều khiển.

Giao dịch bị từ chối.

"Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy, hia?! Tại sao anh không thể chuyển thêm tiền?!"

"Giới hạn đó, giới hạn mà Jade đã nói với chúng ta trước đây. Chúng ta hẳn đã đạt đến nó."

"CÁI GÌ?!" Tôi cảm thấy tuyệt vọng.

[Đối tượng số 3 thuộc về Hậu trắng].

"Không, không, không, không, không... Hậu trắng?! Ai là quân Hậu trắng vậy?!" Tôi sợ hãi.

"Làm gì đó, Vegas!"

"Anh ơi, làm gì đi!"

Tankhun và tôi cùng cầu xin anh trai.

Ba chiếc lồng bắt đầu được hạ xuống.

"Họ sẽ bị đưa đi đâu?!" Pol hỏi.

Anh tôi quay sang tôi.

"Anh không biết, nhưng đừng lo lắng, Macau. Anh sẽ lấy lại Arm cho em."

--------------

Ghi chú của tác giả:

(1) - Tiểu thuyết VP (tác giả đã đặt mua trước khi mọi chuyện diễn ra, nhưng tác giả không khuyến mọi người mua nhé, lý do thì chúng ta đều hiểu) - Chương 8:

"...Với tình trạng tài chính eo hẹp của ông bà tôi và mọi thứ sắp bị lấy đi, tôi và ông bà sắp trở thành người vô gia cư. Lúc đó tôi đã tốt nghiệp năm sáu trung học. Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì quan trọng hơn ông bà đáng quý của mình. Vì vậy, tôi đã đến Bangkok và trở thành một võ sĩ quyền Anh. Tất nhiên, tôi vẫn còn trẻ, và phải đối đầu với những người già dặn kinh nghiệm hơn khiến tôi nhiều lần bị đánh bại. Tôi thắng một số, thua một số, nhận lại một số tiền. Nhưng với số tiền đó, tôi có thể gửi cho bà. Tôi không hối hận, tôi giữ nỗi đau và sự yếu đuối trong sâu thẳm trái tim. 

"Bà ơi..." Tôi bị thương, mặt sưng vù và bầm tím vì phải nhận cú đấm của các võ sĩ khác. Tôi kiếm được tiền nhờ đánh bại anh ta, nhưng nó khiến tôi rơi vào tình trạng nguy kịch, và kiệt sức ngồi trong phòng tắm. Nhấc điện thoại và gọi cho bà mà nước mắt không ngừng được. 

"Pete đang chuyển tiền đây, bà ơi." Tôi vui mừng nói. 

"Người ta đang đến thu tiền nhà." Bà nói, "Pete thực sự đã không làm bà thất vọng." Mặc cho nước mắt chảy dài hai bên má, tôi cố kìm tiếng nức nở, và nói lại với vẻ mặt bình thường nhất.

"Ồ! Vừa đúng lúc trả tiền thuê nhà. Cháu đi tắm trước đã." Tôi vội vàng cúp máy vì sợ vô tình làm bà đau lòng. Tôi cố gắng khiến mình không yếu đuối, luôn mỉm cười chấp nhận mọi vấn đề và thuận theo dòng đời. Điều đó sẽ khiến những người xung quanh tôi cảm thấy thoải mái. Dù cái giá phải trả là đau đớn - vết thương này của tôi được đổi bằng nụ cười của ông bà. 

Ai rồi cũng phải trả giá. Tôi trở thành người giải quyết vấn đề, bởi vì phần thưởng là đáng giá. Và tất nhiên, khi Khun Korn đến hòn đảo, cuộc sống gia đình tôi đã tốt hơn. Thêm vào đó, tôi đủ can đảm để xin vào làm vệ sĩ cho nhà ngài ấy và đã thăng chức cho đến khi trở thành phó trưởng vệ sĩ vì sự kiên trì và lòng trung thành của mình. Tôi luôn biết ơn vì điều đó...(...)"

(2) Chương 20 - Sự nghi ngờ độc dược (1): Trợ lý Lee nói với Pete về việc chuyển tiền từ công việc kinh doanh của Thứ gia đến một số tài khoản:

"Trợ lý Lee, những giao dịch thanh toán đó, không có dấu vết nào sau khi thanh toán, phải không?"

"Không... Số tiền được chuyển để đổi lấy những giao dịch mua chưa bao giờ diễn ra, hoặc ít nhất là không được ghi lại."

"Có thể đó là chuyển cho mạng lưới sòng bạc Thứ gia?"

"Có thể. . . Nhưng những khoản chuyển không chính thức này thường được ghi vào tài khoản đen của Thứ gia, nhưng chúng cũng không được ghi lại."

"Tiền đã được chuyển đến một nơi khác mà không có hồ sơ trong kế toán chính thức hay ngầm, phải không?"

"Vâng, Khun Pete. Lượng tiền không rõ ràng. Đó là những số tiền nhỏ, không theo tiêu chuẩn, được chuyển với tần suất ngẫu nhiên."

"Vì vậy, chúng không thu hút sự chú ý của Chính gia."

"Vâng, Khun Pete."

"Hiểu rồi. Hãy gửi cho tôi những tài liệu tài chính mà tôi đã yêu cầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro