Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48. Phòng Cờ

Pete POV

Ba tiếng trước cuộc họp phòng cờ 

["Cả quân Vua đen và quân Hậu đỏ đều hiển thị một dãy số. Khi chúng ta tìm ra nó là gì thì đã qua một tiếng rồi. Kamol đến trước và nói rằng đó là tọa độ trên bản đồ của Đài Bắc, nhưng bị đảo ngược."]

"Tất cả đống rắc rối này chỉ vì một cái địa chỉ?!"

["Thứ bí mật ngu xuẩn. Nói với họ rằng chúng ta không đóng phim."]

"Chính xác!"

["Nếu như có cách nào đó để đưa Arm vào trong phòng cờ, cậu ấy có thể cố xâm nhập vào hệ thống."]

"Yeah. Ồ! Trợ lý Lee đã ở đây trong khi Lian Wang đang nói chuyện với chúng ta. Cô ấy đã nhập thứ gì đó lên khuỷu tay của Arm, một công nghệ nano nào đó, nhưng không nói đó là gì. Và cô ấy nói rằng cô ấy đặt Arm là quân Tượng trắng."

["Đóng dấu?! Tuyệt vời. Chúng đang cố chiêu mộ mọi thành viên của Thứ gia vào gia tộc sao?"]

"Chờ một chút! Anh coi Arm là thành viên của gia đình chúng ta à?! Này Arm! Vegas đã nói..."

["Pete, đừng!!"]

"Nhưng anh nói..."

["Em nghe nhầm rồi. Anh không nói gì cả."]

"Nhưng em chắc chắn rằng anh..."

["PETE. KHÔNG."]

"Được rồi, được rồi. Anh không cần phải nói với cái giọng điệu đáng sợ đấy! Chúng ta có ba tiếng đồng hồ đến khi cuộc họp diễn ra. Tốt hơn là chúng ta không nên nói chuyện cho đến lúc đó. Anh biết anh sẽ làm gì ở đó, phải không? Trong thời gian đó, bọn em sẽ đột nhập văn phòng của Đường Nghị."]

["Lấy những gì em cần và ra ngoài trước khi anh ta quay lại. Em có nghe tôi nói không?! Đừng làm bất cứ điều gì nguy hiểm, Pete."]

"Cả anh nữa! Đừng làm điều gì liều lĩnh, Vegas! Anh sẽ ở một mình với Khun Noo."

["Mỗi người bọn anh có thể mang theo một vệ sĩ bên trong."]

"Anh chỉ có Job có thể tin tưởng."

["Thật ra, Macau đã rên rỉ cả buổi chiều cho đến khi anh đồng ý đưa em ấy đi cùng."]

"Em ngạc nhiên là anh đồng ý đấy! Em không biết đó có phải là một ý tưởng hay không."

["Anh không còn lựa chọn nào khác. Đó phải là người mà anh có thể tin tưởng. Job sẽ làm vệ sĩ cho anh, và Macau cùng với Tankhun. Macau sẽ theo dõi anh ta để đảm bảo anh ta không làm điều gì ngu ngốc. "]

"Nhưng họ biết Macau là em trai của anh."

["Kamol nói rằng đấy sẽ không thành vấn đề. Bố anh ấy nói rằng các gia đình mafia thường đưa người trong gia tộc hộ tống vị khách chính. Bên cạnh đó, anh sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xảy ra với Macau. Anh sẽ hy sinh Tankhun trước. Anh ta có thể hữu ích một lần."]

"Lạy Chúa, đừng có mà nói thế, Vegas. Cứ cư xử cho tốt, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

["Đừng lo. Anh biết phải làm gì. Anh đã từng tham gia rất nhiều cuộc họp quan trọng với các ông trùm trước đây, Pete. Đôi khi em quên mất điều đó."]

"Đôi khi anh cũng quên rằng em từng là vệ sĩ tham dự những cuộc họp đó. Lắng nghe, và nói ít nhất có thể. Cũng đừng rơi vào bất kỳ cái bẫy nào của Vua trắng, mặc dù anh ta nói rằng anh ta muốn anh ở đó. Anh ta có thể cố chọc tức anh. Hứa đi."

["Được rồi, anh hứa."]

"Mỗi lần anh thất hứa, nghiệp chướng của anh sẽ nhiều hơn, anh có biết điều đó không?!"

["Đừng nói nữa, Pete. Anh sẽ không làm em thất vọng."]

"Được rồi. Cẩn thận đấy. Em phải cúp máy và quay lại làm việc đây."

["Anh cũng vậy, Pete. Anh yêu em, em yêu."]

"Em cũng yêu anh. Cố lên!"

["Được rồi, mẹ!"]

"Tạm biệt."

CỐC. CỐC

"Ai vậy?!"

["Là tôi, Ton. Đường Nghị đang gọi chúng ta đến để họp nhân viên tại văn phòng của ngài ấy."]

"Ồ...okay. Narong đang ở trong phòng tắm. Chúng tôi sẽ đến đó trong giây lát."

["Được rồi hẹn gặp cậu ở đó."]

"Này, Arm! Xong chưa?"

Arm lúng túng bước ra khỏi phòng tắm.

"Sao thế?"

"Họp nhân viên tại văn phòng của Đường Nghị. Đây là cơ hội tốt để chúng ta thám thính."

"Tốt!"

"Sao dạo này mày hay vào nhà vệ sinh lâu thế? Mày đau bụng hay gì à?"

"Uhhh...Macau muốn nói chuyện với tao mọi lúc, và...mày biết đấy..."

"Ohhh."

"...Ồ! Lúc nãy mày nói gì về Khun Vegas vậy?"

"Anh ấy coi mày là một phần của Thứ gia."

"Thật ư?!?!?!"

"Ừ. Anh ấy tự nói đấy."

"WOW! Đột ngột quá. Tao có nên gọi cho anh ấy không?!"

"Để làm gì?!"

"Cám ơn anh ấy?!"

"Tốt hơn là không."

"Được rồi."

"Nhưng mày không thể chấp nhận bất kỳ lời mời làm việc nào khác!"

"Tao sẽ không!"

"Được rồi..."

"Tao sẽ nghỉ việc để đến làm với mày, Pete."

"Tuyệt!"

----------

Arm POV

Một giờ trước cuộc họp phòng cờ vua

"Này, Pete! PETE!"

"Uh?! Arm?! Chúng ta đang ở đâu?! TON?!"

Pete, vẫn còn hơi choáng váng, nhìn khắp phòng, tất cả đều có rào chắn, mặc dù được trang trí đẹp mắt.

Tay và mắt cá chân của chúng tôi bị trói chặt đến mức không thể nới lỏng.

"Cậu ấy vẫn còn bất tỉnh. Họ đã gỡ bỏ những miếng bịt miệng của chúng ta. Điều này thật đáng ngờ. Tại sao Đường Nghị không tra tấn chúng ta?! Chúng ta đã bị đánh thuốc mê và đưa đến nơi này. Trước khi tao ngất đi, anh ta nói rằng anh ta sẽ bán chúng ta làm nô lệ tình dục trong phòng cờ, Pete!"

Đột nhiên Pete bắt đầu cười.

"Hahahahaha."

"Mày sao thế? Sao mày lại cười? Thuốc mê khiến đầu mày có vấn đề gì à?"

"Vậy chúng ta đang ở trong phòng cờ."

"Mày nghĩ chuyện này buồn cười à? Nô lệ tình dục, Pete!"

"Vua trắng. Hắn chắc hẳn đã để lộ chúng ta với Đường Nghị."

"Tên khốn!"

"Bằng cách nào đó Lian Wang đã thuyết phục được Đường Nghị đưa chúng ta đến đây. Anh ta đã đưa chúng ta vào trong phòng cờ, Arm. Đó là lý do tại sao anh ta nói rằng tao sẽ không cần chìa khóa của quân Mã trắng. Tên khốn..."

"Nhưng tại sao Ton lại ở đây với chúng ta?"

"Tao không chắc, nhưng..."

"Cái gì? Sao mày lại nhíu mày?"

"Nếu Lian Wang nói gì về chúng ta, anh ta hẳn cũng nói gì đó về Vegas và Kamol. Điều này cũng khiến Ton trở thành nghi phạm."

"Hắn ta đã làm liên luỵ đến một người vô tội!"

"Vegas đang đến phòng cờ cùng với Khun Noo và Macau."

"Macau?! Tại sao?!?!"

"Tao đoán Macau không nói với mày để mày không lo lắng. Mẹ kiếp! Chúng ta phải tìm cách cảnh báo Vegas. Chúng ta không thể tin Lian Wang."

"Chết tiệt, Pete! Nơi này trông giống như một nhà tù sang trọng."

CRACK.

Đột nhiên Đường Nghị và người của anh ta vào phòng.

Ton thức dậy sợ hãi.

"Bắt chúng!" Đường Nghị ra lệnh.

Pete và tôi nhìn nhau, nhưng sẽ thật điên rồ nếu cố gắng chống trả.

Chúng tôi ngầm đồng ý nghe theo những kẻ hành hạ chúng tôi.

Ton run lên vì sợ hãi. Một chút ám ảnh về quá khứ. Cậu ấy bắt đầu la hét.

"Không!! Không!! Làm ơn, ngài Đường Nghị!! Tại sao ngài lại làm thế này?! Lúc trước ngài đã cứu tôi, tại sao ngài lại làm thế này?! Tại sao?!"

Ton bắt đầu vùng vẫy khi bọn tay sai cố gắng giữ cậu ấy lại.

"Giữ lấy cậu ta, nhưng đừng để lại vết xước."

"Heyy!!" Tôi phản đối khi quần áo của chúng tôi bị xé toạc.

"Em gần như đã đánh lừa tôi bằng khuôn mặt xinh đẹp của mình đấy, cô gái." Anh ta bước đến chỗ Pete.

"Anh sẽ làm gì với chúng tôi?" Pete hỏi anh ta.

"Bán em. Mặc dù. . ."

"...?..."

"Tôi không chắc tôi có nên giữ em cho riêng mình không..."

Đường Nghị nâng mặt Pete lên bằng đầu ngón tay mình.

"Đồ ghê tởm." Pete lắc đầu để thoát khỏi tay của Đường Nghị.

"Huh."

"Anh không định hỏi chúng tôi gì sao?"

"Không cần thiết."

Pete và tôi nhìn nhau, bối rối.

"Tại sao?!" Tôi hỏi.

"Hãy xem cậu có giá trị như thế nào đối với ông chủ, hoặc các ông chủ của cậu."

Đường Nghị quay sang người của mình. "Chuẩn bị chúng!"

Chúng bịt miệng bọn tôi.

------------

Macau POV

"Tao sẽ không vào trong đâu. Tòa nhà này khiến tao sởn gai ốc. Nhìn nó cũ kỹ quá thể!"

"Nó không cũ! Đây là một tòa nhà lịch sử, anh họ. Nó hoàn toàn ổn."

"Mày nói thế bởi vì nó trông hệt như nhà của mày! Cũ kỹ! Tao cá là nó có một hầm ngục."

"Thôi nào, anh họ! Đừng làm cuộc sống của em khó khăn hơn! Thuyết phục được anh trai đưa em đi cùng đã đủ khó rồi."

"Tại sao mày nghĩ rằng tao quan tâm đến cuộc sống mày khó khăn như thế nào, Macau? Tao sẽ không vào trong."

"Chui vào đi, Tankhun."

Anh trai tôi nắm chặt cánh tay của người anh họ, đẩy anh ta về phía trước.

"Đừng làm nhăn bộ đồ của tao, Vegas! Đồ mới đấy!"

"Đi."

"Bình tĩnh nào, các chàng trai." Kamol nắm lấy cánh tay anh trai và anh họ tôi và kéo họ vào trong.

Job và tôi đi theo họ.

Nội thất của tòa nhà không giống như vẻ ngoài của nó.

Mặc dù cổ điển, lối trang trí được chuẩn bị công phu, với đồ nội thất đắt tiền và các tác phẩm nghệ thuật.

"Những chiếc bình thời nhà Minh là vô giá. Vẻ đẹp, những chi tiết phức tạp và thiết kế của chúng thật mê hoặc. Bản thân tôi cũng có một chiếc, nhưng không phải cỡ này."

Một giọng nói thân thiện và lịch sự giải thích cho tôi, nhìn những chiếc bình Trung Quốc trước mặt tôi với vẻ ngưỡng mộ. Đó là Khun Sanya.

"Một số con chuột thường trốn trong những chiếc bình đắt tiền." Anh trai tôi nói, lại gần chúng tôi.

"Ồ! Xin chào P'Vegas! Đã lâu không gặp! Rất vui được gặp lại anh!" Một chàng trai lao vào nói chuyện với anh trai tôi.

Đó là Yin, em trai của Khun Sanya.

"..." Anh tôi phớt lờ cậu ta.

"Ah...Nong Vegas. Cậu thế nào rồi?! Pete yêu quý của chúng ta đâu?!" Khun Sanya hỏi anh trai tôi.

Tôi kín đáo siết chặt cánh tay của anh tôi để anh không mất kiểm soát.

"Không có lý do gì để anh gặp em ấy, Sanya."

"Tôi muốn trả lại Pete chiếc ô của em ấy. Em ấy đã cho tôi mượn chiếc ô của mình  để bảo vệ tôi trước một cơn bão đặc biệt."

"Bão đạn, tôi đoán thế." Một giọng nói khác tham gia cuộc trò chuyện. Một giọng nói bình tĩnh nhưng mạnh mẽ.

"Lian Wang." Khun Sanya chào hỏi anh ta.

"Khun Sanya. Khun Vegas. Kamol. Chào buổi tối." Anh ta chắp tay chào theo cách của người Thái. "Và em là...?!" Người đàn ông nhìn tôi nở một nụ cười thân thiện.

"Xin chào nhóc con!!" Một người phụ nữ xinh đẹp nói một cách đầy phấn khích, đẩy người đàn ông sang một bên một cách thô bạo.

Anh ta chỉnh lại trang phục của mình.

Tôi nhận ra nụ cười thân thiện của cô ấy.

"Trợ lý Lee! Chà! Trông chị thật lộng lẫy, chị đẹp!"

"Nhóc sao rồi, nhóc?! Có vẻ anh trai cho phép nhóc đi theo rồi à."

"Vâng. Em hộ tống Tankhun."

"Chúa phù hộ cho em, Macau."

"Ồ, đây có phải là con trai út của Khun Kan không?! Rất vui được gặp em. Anh là Lian Wang."

"Thực ra thì em không còn là út nữa... Ồ! Đợi đã! Anh có biết bố em sao, anh Wang?!"

"Chắc chắn rồi. Bọn anh rất thân thiết. Anh hy vọng mình cũng có thể như vậy với con của ông ấy."

Anh Wang lại nở nụ cười ấm áp, nhìn tôi rồi nhìn anh trai tôi.

Tôi liếc nhìn Hia, người vẫn chưa kể cho tôi nghe về Lian Wang và bố của chúng tôi. Vegas có vẻ khó chịu, cố nén cơn giận đằng sau nụ cười giễu cợt.

"Cái này là bí mật quái gì? !" Tankhun ngắt đoạn sự căng thẳng. "Giống bữa tiệc gặp mặt đại học hơn."

"Ồ, tôi xin lỗi, tôi nghĩ rằng chúng ta chưa được giới thiệu chính thức, con trai cả của Threerapanyakul. Tôi là Lian Wang, rất vui được gặp anh."

Anh ta chìa tay về phía anh họ.

"Tôi không tin cậu." Anh họ phớt lờ anh ta, quay lưng lại.

Anh Wang không có vẻ gì là bị xúc phạm. Anh ta chỉ mỉm cười lần nữa trước sự thô lỗ của anh họ tôi.

"Chúng ta vào trong nhé, Lee...Sanya? Hẹn gặp lại các quý ông sau khi đăng ký."

"Đăng ký?!" Tôi hỏi.

"Yeap! Xin chào các quý ông! Tôi là Jade, kiểm soát viên của phòng cờ. Ai muốn là người đầu tiên?!"

Một chàng trai rất đẹp trai, có lẽ trạc tuổi tôi, xuất hiện trong hội trường. Cậu ta chỉ vào anh Wang và những người khác cũng đi theo. Khuôn mặt của cậu ta không xa lạ với tôi.

Anh Wang, Khun Sanya và Trợ lý Lee đứng trước một cánh cửa lớn đóng kín. Lần lượt, họ đặt chìa khóa quân cờ của mình vào một thiết bị gắn ở cửa lớn và đặt tay lên thiết bị đọc bằng kính. Sau chưa đầy hai giây, cửa hai lớp được mở ra.

Sau khi được quét và kiểm tra đầy đủ, Yin cũng đi vào.

Như anh trai đã giải thích với tôi, chỉ một vệ sĩ hoặc người hộ tống đảm bảo an ninh cho người tham gia phòng cờ mới được phép vào.

Trợ lý Lee là thành viên của phòng cờ nhưng cô cũng chịu trách nhiệm chính về an toàn cho Lian Wang. Đó là lý do tại sao cô bước vào với anh ta. Mặt khác, Khun Sanya bước vào phòng cờ cùng với em trai của mình, Yin.

Trong số chúng tôi, Kamol đi đầu tiên, được hướng dẫn bởi chàng trai trẻ tuổi, Jade.

"Em nghĩ em đã nghe tên cậu ta trước đây, ngay cả khuôn mặt của cậu ta..." Tôi thì thầm với anh trai mình, Tankhun và Job.

"Tôi chắc chắn rằng cậu ấy đã ở Chính gia vài ngày trước." Job nói.

"Thật sao?!" Tôi lại nhìn Jade ngạc nhiên.

"Cậu ta là bạn trai cũ của Kim." Tankhun trả lời.

"Ồ! Đúng rồi! Tên ca sĩ! Đối thủ khó nhằn của Chay!"

"Tên khốn này đã bắt cá hai tay với em trai tao và Vegas." Tankhun nhìn Hia với vẻ khinh thường. "May mắn Kim không biết về điều đó cho đến bây giờ, Vegas!"

"CÁI GÌ?!?!" Tôi quay sang anh trai với vẻ mặt không hài lòng. "Ồ! Không hay đâu, anh trai. P'Pete có biết về cậu ấy không?"

"Tôi vốn nên bắn anh khi có cơ hội, Tankhun." Vegas lườm Tankhun. "Pete và anh không có bí mật gì với nhau, Macau. Dù sao thì Jade cũng đã là trong quá khứ."

"Mày có chắc không?!" Tankhun nhướn mày nhìn anh.

"Im đi và đưa quân Hậu đỏ đây. Cầm quân Vua đen đi, Tankhun."

"Tao không thích màu này." Anh họ từ chối lấy quân cờ đen.

"Anh nghiêm túc đấy à?! Quân Vua đấy, bro!" Tôi hét vào mặt anh ta.

"Sao cũng được. Nó trông tẻ nhạt quá." Tankhun đảo mắt trả lời.

"Hoàn toàn đồng ý!" Jade nói, vỗ vai tôi, cười ranh mãnh với Tankhun và Vegas.

"Ồ!" Tôi giật mình.

-------------

Vegas POV

"Cậu." Tôi nhìn cậu ta chằm chằm.

Jade.

Người đã đưa Pete và Arm đến Đài Loan.

Cậu ta nhếch mép.

"Mặc dù thường thì những người con trai cả của các gia tộc chọn "Vua" làm đại diện cho họ trong phòng cờ, nhưng các quân cờ không đại diện cho giới tính cũng như địa vị của gia đình. Nhưng nó đại diện cho chức năng, mục đích và vai trò của quân cờ trong tổ chức tội phạm. Anh có biết quân nào có giá trị nhất trong ván cờ không?"

"Quân Vua! Nếu cậu giết nó, trò chơi kết thúc." Macau vội vàng trả lời.

Jade nở một nụ cười chế giễu...

"Tôi đoán cậu không chơi cờ nhiều..."

Tôi lắng nghe cậu ta với sự nghiêm túc.

"Sao cũng được..." Macau bĩu môi.

"Quân Vua là quan trọng nhất, nhưng không phải là quý giá nhất." Tôi trả lời câu hỏi của Jade. "Quân Hậu là quân có giá trị nhất vì nó mạnh nhất. Nó có thể di chuyển tự do trên bàn cờ. Vua không có giá trị vì mục tiêu là chiếu quân Vua."

"Tốt, Vegas. Có lẽ anh đã chơi cờ rất nhiều với bố mình... hoặc bác của anh." Cậu ta lại nhếch mép cười. "Nhà vua cai trị gia tộc ... nhưng Hoàng hậu mới là người nắm quyền bảo vệ nhà vua. Các gia đình truyền thống như Wang gia truyền quyền sở hữu quân Vua cho các con trai cả, nhưng quân Hậu thường là người chỉ huy thứ hai, người thực sự đảm bảo cho sự an toàn của gia tộc và nhà Vua, ngày xưa quân Hậu có thể là con gái, hoặc người em gái bị trao đổi trong hôn nhân để lấy quyền lợi cho Vua, nhưng về sau vị trí Hậu có vai trò khác và không có giới tính. Quân Hậu lãnh đạo bên ngoài và kiểm soát việc kinh doanh thế giới ngầm cho quân Vua. Nhà vua luôn được bảo vệ, ngay cả trước sự truy tố của pháp luật."

"Nói cách khác, nếu chuyện tồi tệ xảy ra, quân Hậu sẽ phải ngồi tù." Tôi nói thêm.

"Đúng vậy. Nhiều quyền lực như vậy đi kèm với rủi ro rất lớn. Nếu quân Vua chết, quân Hậu cũng phải chịu trách nhiệm. Giống như trong một ván cờ, Hậu luôn đứng trước Vua."

"Và cuối cùng chết thế cho nó?! Đưa tao cái đó, Vegas!" Tankhun lấy quân cờ đen từ tay tôi và đặt quân cờ đỏ của anh ta vào tay tôi. "Mày có thể có quân Hậu của mày."

"Anh thật tốt bụng, Tankhun." Tôi đảo mắt nhìn anh ta.

"Không tệ thế đâu!" Jade nhìn Tankhun. "Em có thể đợi thêm vài năm nữa và nhận được quân Vua ngọc, điều đó sẽ xảy ra sớm thôi. Nhưng em muốn cảm nhận loại sức mạnh này trước với tư cách là quân Hậu ngọc." Cậu ta quay sang tôi. "Lian đang tìm kiếm quân Hậu trắng. Trước khi chết, ông của anh ấy, chủ nhân của Bạch tộc, đã chọn những quân cờ tốt nhất để bảo vệ và giúp Lian thống trị Bạch tộc."

"Điều đó có nghĩa là ông ấy cũng đã chọn ai sẽ là quân Hậu trắng tiếp theo?" Tôi hỏi.

"Em không biết. Lian không có anh chị em, và anh ấy thừa kế Vua trắng trực tiếp từ ông của mình, vì cha mẹ anh ấy đã bị sát hại trong một cuộc tranh chấp gia tộc khi anh ấy còn nhỏ. Ai là quân Hậu trắng của Wang gia vẫn là một bí ẩn, thực ra em đã nghĩ người yêu của anh là quân Hậu trắng, Vegas."

"Pete?!" Job giật mình.

"Pete của tao?" Tankhun hét lên.

"Phi Pete?!" Macau sợ hãi.

"Tại sao?!" 

"Bởi vì Lian Wang đã đột ngột rời Đài Bắc để cứu anh ấy ở Bangkok như thể mạng sống của anh ấy phụ thuộc vào nó."

"Và cậu cũng làm như vậy sau đó và đưa em ấy đến đây."

"Cái gì?! Pete nói với anh, huh?! Dù sao thì, em không nghĩ anh ấy là quân Hậu trắng."

"Cậu đã xem hồ sơ của em ấy trong phòng cờ phải không?"

"Em bị cấm làm điều này."

"Theo những gì tôi nhớ, việc phá vỡ các quy tắc chưa bao giờ là vấn đề đối với cậu, Jade."

"Không dễ dàng như vậy. Chỉ có thể mở hồ sơ bằng mã di truyền của gia tộc."

"Điều đó có nghĩa là các giao dịch của một gia tộc chỉ có thể được truy cập bởi những người thừa kế. Ngay cả các giao dịch cũ?!"

"Đúng vậy. Ví dụ, anh có thể xem tất cả các giao dịch được thực hiện bởi Thứ gia kể từ lần giao dịch đầu tiên được thực hiện bởi người tiền nhiệm của bố anh. Tankhun và Lian cũng có thể truy cập các giao dịch của các quân Vua đen và trắng."

Tất cả những gì Lian Wang nói cho đến nay không phải là một lời nói dối và bây giờ nó đã có lý hơn (2). Vì Pete là một thành viên Bạch tộc nên Lian đã nhìn thấy các giao dịch của em ấy. Có lẽ ban đầu anh ta không nghĩ đến hồ sơ của bác tôi vì anh ta đang tập trung vào hồ sơ của bố tôi. Nhưng bây giờ anh ta biết Tankhun ở đây vì tôi đã đưa anh ta đi cùng. Lian Wang cần tôi vào phòng cờ để truy cập những hồ sơ đó và tìm hiểu xem bố tôi có giết bố mẹ anh ta không, và tôi cần Tankhun truy cập hồ sơ của bố anh ta để tìm hiểu xem ông ấy có muốn giết Pete hay không.

"Tiếp tục đi." Tôi gật đầu ra hiệu cho Jade tiếp tục nói.

"Em chỉ nhìn thấy giao dịch của Pete vì em đã vào phòng chơi cờ của Lian vào đêm nọ khi chúng tôi ở cùng nhau. Em đã đánh thuốc mê anh ấy (1) và truy cập vào máy tính của anh ấy. Pete đã được giao dịch khi còn ở tuổi thiếu niên, và được chọn làm Mã trắng, Mã trắng thứ hai, sau Tianshi, không phải là Hậu trắng."

"Tôi cá là hắn cố ý để cho cậu nhìn thấy, Lian Wang đã tự nói với Pete chuyện này, Pete cần phải tìm quân Hậu trắng cho hắn."

"Nghiêm túc hả?! Tên khốn đó! Tại sao anh ấy không nhờ em giúp đỡ? Dù sao, Pete chắc hẳn đã tiếp nhận nhiệm vụ của Tianshi, để tìm quân Hậu trắng. Em nghĩ anh ấy là người thay thế."

"Để trở thành người thay thế Tianshi, em ấy phải trông giống cậu ta?! Có điều gì đó vô lý ở đây."

"Có thể nào quân Hậu trắng là người mà Tianshi biết? Đó là lý do tại sao họ trông giống nhau?" Macau đặt câu hỏi.

"Đó có thể là một giả thuyết...yeah.." Tôi lại quay sang Jade. "Tại sao cậu lại nói tất cả những điều này với chúng tôi, Jade? Mục đích của cậu là gì?"

"Có lẽ giống như của anh. Đưa Pete rời khỏi Lian. Bây giờ, hãy vào phòng cờ vua. Xin mời?"

"Chắc chắn rồi." Chúng tôi theo cậu ta đến cửa lớn.

Jade ra hiệu cho Tankhun đặt quân Vua đen lên thiết bị và đặt tay lên đầu đọc.

"Quân cờ có mã hóa DNA của người tiền nhiệm, ông của anh, bố của anh, và những người thừa kế do người tiền nhiệm đăng ký."

"Cậu nói ngôn ngữ tôi có thể hiểu được không?!"

"Một giọt máu được sử dụng để ghi lại mã di truyền trên quân cờ. Bất cứ ai cố gắng can thiệp vào quân cờ sẽ khiến nó không thể sử dụng được. Chỉ có người tiền nhiệm mới có thể mở chìa khóa phòng cờ. Anh sẽ cảm thấy một vết chích nhỏ trên ngón tay của mình khi tia laser của máy quét lấy mã di truyền của anh."

"Tất cả những rắc rối này chỉ để mở một cánh cửa?"

"Tất cả những rắc rối này để anh thực hiện các giao dịch tỷ đô trong phòng cờ bằng mã di truyền của mình. Đây là..."

"Quyền thừa kế." Tôi hoàn thành câu của Jade.

"Đúng vậy, Vegas. Cùng một mã di truyền cho phép anh truy cập vào hồ sơ giao dịch của gia tộc mình."

Một thông báo xuất hiện trên màn hình.

"Nhận diện quyền thừa kế không thành công. Truy cập bị từ chối.

"Cái gì?! Tao bị từ chối?! Tao là con cả của Chính gia!"

"Có thể nào bác tôi đã đăng ký Kinn thay vì Tankhun?" Tôi hỏi.

"Ngài ấy không được phép, đối với quân Vua, chỉ có thể đăng ký con cả đầu tiên. Chỉ khi con cả chết hoặc là bị phế truất mới có thể thay thế."

"Phế truất?! Tôi đã nghe thuật ngữ này trước đây, từ Đường Nghị."

"Đúng vậy, khi các quân cờ bị loại bỏ bởi chính gia tộc."

"Bố tao sẽ không bao giờ giết tao!" Tankhun phản đối.

"Thử quân của anh." Macau chỉ vào quân Hậu đỏ trong tay tôi.

Tôi làm theo các thủ tục như Tankhun đã thực hiện.

"Nhận dạng người thừa kế không thành công. Truy cập bị từ chối."

"Cái gì?! Tại sao?" Tôi cau mày.

"Cái này hỏng rồi? !" Tankhun đánh lên cái máy đọc.

"Có lẽ hai người chưa được đăng ký. Kỳ lạ đấy. Thông thường, những người tiền nhiệm làm điều này khi chúng ta vẫn còn là trẻ con. Thử Macau đi."

"Nhận dạng người thừa kế không thành công. Truy cập bị từ chối."

"Chết tiệt! Chúng ta phải làm gì bây giờ, Hia?"

"Đổi chìa khóa đi."

"Nhưng quân Đen thuộc về Chính gia Theerapanyakul. Cái này tôi đã kiểm tra trong hồ sơ. Tôi không biết tại sao màu sắc lại khác... chúng ta có thể hỏi mẹ tôi sau, nhưng gia đình Theerapanyakul không thể có quân Hậu đen. Quân Hậu của nó là quân Hậu đỏ. Nói cách khác, Thứ gia phải phục vụ và bảo vệ lợi ích của Chính gia, đó là cách hệ thống của anh đã hoạt động. Phòng cờ chỉ sao chép logic này." Jade nói.

"Thử một lần đi." Tôi lấy quân Vua đen từ tay Tankhun và đặt nó vào thiết bị.

"Nhận dạng quyền thừa kế thành công. Đã cấp quyền truy cập."

"Chết tiệt!" Macau hét lên.

"Hãy thử với quân Hậu đỏ, Tankhun." Hia bảo anh họ tôi.

"Nhận dạng quyền thừa kế thành công. Đã cấp quyền truy cập."

Tất cả chúng tôi nhìn nhau, giật mình.

"Nó có nghĩa là gì?" Job ngạc nhiên hỏi.

Jade nhếch mép và nói với chúng tôi.

"Vegas là người đứng đầu Chính gia trong phòng cờ và Tankhun là quân Hậu của anh."

*Điều này có thể giải thích tại sao Tankhun nhìn thấy quân Hậu đỏ trong phòng Khun Korn, và tại sao Khun Kan lại giữ quân Vua đen và đưa nó cho Lian. Và điều này đặt dấu hỏi lớn cho việc "Thứ gia" - người muốn giết Pete - thực sự là ai.

Tuy nhiên tất cả chỉ dừng ở giả thuyết theo tình tiết chương này.

-----------

Ghi chú của tác giả:

(1) Chương 13 - Phong: Lian và Jade ở khách sạn tại Đài Bắc. Đó là khi Lian cố tình để Jade kiểm tra hồ sơ của anh ta trong phòng cờ về Pete.

(2) Những đoạn trong fanfic mà Lian nói về lý do anh ta đưa Vegas đến Đài Bắc:

Chương 32 - Giọt nước nhỏ: 

Trợ lý Lee nói với Lian: "Chờ đã... anh đã lừa tôi... không phải Pete là người mà anh muốn ở Đài Bắc... mà là Vegas, phải không?! Đó là lý do tại sao anh không tức giận với tôi vì đã đưa cậu ta đi cùng tôi. Anh đã xúi giục Pete đến phòng cờ để làm mồi nhử. Tại sao? Anh đang có ý định gì?!"

Chương 47 - Tại sao?:

"Chúng ta sẽ dừng lại sự hỗn loạn này, được không?! Nó chẳng đi đến đâu cả." Wang nói một cách bình tĩnh nhưng kiên quyết, chỉnh lại quần áo mình. "Nhiệm vụ rất đơn giản, Vegas. Vào phòng cờ. Tìm kẻ muốn giết Pete và kết liễu chúng. Tìm kẻ đã giết gia đình tôi...và tôi sẽ để cậu yên." Rồi anh ta quay sang Pete. "Tìm tôi quân Hậu trắng."

"Bởi vì tôi đã thử và thất bại." Wang trả lời thẳng thừng. "Hơn nữa, chính cậu đã nói với tôi rằng không phải Thứ gia đã ra lệnh lấy đầu của Pete, Vegas. Tôi cho cậu quyền nghi ngờ để tự mình tìm ra ai đã làm việc đó."

-------

"Chết tiệt. Dù sao thì... vì Arm không phải là thành viên, cậu ấy sẽ không thể truy cập những tệp đó."

"Cậu ta không cần phải làm thế. Chúng tôi đã có Vegas cho việc đó."

"Quyền thừa kế."

"Chính xác, Lee. Bởi vì tôi không phải là thành viên của gia tộc Theerapanyakul, tôi không thể tiếp cận các giao dịch của quân Hậu đỏ. Nhưng bây giờ chúng ta có Vegas. Không chỉ cậu ta, mà cả người con cả, Tankhun."

"Vậy chúng ta cũng có thể đột nhập vào giao dịch của quân Vua đen."

"Ý trời. Một mũi tên trúng hai đích. Quý ngài Kornwit đã biến điều đó thành hiện thực cho chúng ta."

"Anh biết chúng ta có thể sẽ bị giết bởi quân Hậu lục nếu chúng ta bị bắt, phải không?"

"Không phải chúng ta, mà là họ, Lee."

"Tôi không thể tin rằng anh giấu tôi trong bóng tối cho đến tận bây giờ. Mọi thứ giờ đều trở nên hợp lý, về việc tại sao Vegas lại ở đây..."

"...Để mở chiếc Hộp Pandora chết tiệt đó."

-----------

Tự nhiên nghĩ nếu mà chuyển thể phim này, xong mời tất cả các nhân vật trong truyện, thì phim có mà thành bom tấn ý nhể?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro