47. Tại sao
Vegas POV
Nụ cười giễu cợt của Lian Wang làm tôi khó chịu.
"Em đang làm gì vậy, Pete?" Tôi giận dữ hỏi.
"...Sửa tóc cho anh ta..."
"Bây giờ em là thợ làm tóc của hắn đấy à?"
"Em xin lỗi, Vegas! Nhưng..."
Pete quay sang Lian Wang.
"Xin lỗi, ngài Wang. Tóc của ngài khiến tôi khó chịu."
"Pete!" Tôi hét lên một lần nữa, tức giận hơn.
Nhưng Pete phớt lờ tôi.
Em vén một lọn tóc của Lian Wang vào đúng vị trí.
Em ấy rất con mẹ nó tập trung vào điều đó.
"Xong rồi, xong rồi!!" Pete giơ tay và dựa lưng vào ghế.
"Cảm ơn, Pete. Em rất chu đáo."
"Nó chỉ khiến tôi khó chịu vì một vài lý do..."
"Tôi biết..." Wang nở một nụ cười nhạt.
"Hai người đang đùa tôi à?!"
Toàn bộ khoảnh khắc tồi tệ này khiến tôi tức điên lên đến mức tôi nhảy lên người Wang để đấm hắn.
Cả hai chúng tôi ngã xuống đất.
Tôi ngồi lên người hắn, giữ chặt cổ hắn... Tôi sẽ đấm vào mặt hắn nhiều lần nếu cần thiết để kết liễu hắn.
Nhưng Pete nắm lấy cổ tay tôi.
"Vegas, Không!"
"TẠI SAO?? TẠI SAO KHÔNG, PETE?! HẢ?"
Trong khi tôi quay sang nhìn Pete đầy tức giận, tôi cảm thấy khuôn mặt chế giễu của Lian Wang đang nhìn chúng tôi... Hắn không hề có ý định tự vệ.
Hắn thích thú khi Pete bảo vệ hắn.
"Đừng làm hỏng ngụy trang của em, Vegas."
"Tại sao em lại bảo vệ hắn?!"
"Em không bảo vệ hắn, em bảo vệ chúng ta. Đây là câu lạc bộ của Đường Nghị, đây là lãnh thổ của Bạch tộc. Em biết anh sẽ không dừng lại chỉ với một đấm, nếu hắn chết, chúng ta sẽ là người bị giết."
Tôi biết Pete nói đúng.
Nhưng thâm tâm tôi cũng biết Lian Wang sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để chia rẽ chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận nó rất rõ ràng. Tại sao? Tại sao Pete?
Tôi quay sang Wang.
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Tôi đến để tuyên dương hành động của cậu, Vegas. Lee đã tìm thấy toàn bộ gia tộc của ngài Chen và chính ông ta trong tình trạng khốn đốn. Xác chết ở khắp nơi."
"Anh đã lợi dụng tôi và Kamol."
"Hừm... một chút. Nhưng tất cả đã được giải thích với Pete. Cậu có thể nói chuyện với em ấy sau. Dù sao thì cậu cũng đã làm những gì mình muốn làm. Giống như bố cậu, cậu rất nóng tính."
"Đừng nhắc đến bố tôi."
"Tại sao không? Tôi nói điều đó theo nghĩa tốt đẹp. Cậu biết chúng tôi đã rất thân thiết. Rằng tôi giống như một đứa con trai đối với ông ấy."
Anh ta liên tục khiêu khích tôi.
"Tôi sẽ không nhảy vào bẫy của anh."
"Pete có biết về điều đó không?!"
Tôi cảm thấy lo lắng.
Anh ta đang đe dọa tôi.
Tôi tăng lực trên cổ hắn.
"Tất nhiên là tôi biết! Vegas đã kể cho tôi nghe mọi chuyện về Khun Kan và anh. Ông ấy đã cứu anh! Anh nên trả ơn cho con trai ông ấy!"
"Chắc chắn rồi..." Wang nói một cách khó khăn... nụ cười chết tiệt không bao giờ tắt trên khuôn mặt hắn. "Tôi sẽ trả ơn cho con trai của Khun Kan như cách cha cậu ta có thể đã làm với tôi, và với cậu..."
"Đồ khốn kiếp!"
Tôi ngắt lời anh ta. Tôi giật cổ tay mình từ tay Pete và siết chặt cổ Wang bằng cả hai tay.
Tôi không muốn hắn dấy nên nghi ngờ về bố tôi và mẹ Pete.
*Lian từng nói với Vegas người giết bố mẹ Lian cũng là người giết mẹ của Pete, và người đang bị nghi ngờ là bố của Vegas, ngài Kan. (Chương 32 - Phần 2)
Đây là điều tôi phải tìm ra trước tiên, một mình.
"Vegas, đừng giết hắn!"
"Anh phát mệt với tất cả những thứ chết tiệt này rồi! Anh không quan tâm, anh sẽ tự kết thúc chuyện này bằng chính tay của mình!"
"Anh không thể, Vegas!"
"Anh có thể!"
"Nếu tôi chết..." Lian đỏ mắt nhìn Pete.
....Em ấy cũng sẽ chết... đó là những gì đôi mắt của Wang đang nói với tôi.
Có quá nhiều sự chắc chắn trong ánh nhìn của hắn.
Tôi không thể lờ nó đi.
------------
Pete POV
Vegas thả tay khỏi Lian Wang.
Tôi giúp Vegas đứng vững trở lại.
Wang ho và xoa cổ mình. Tôi định giúp Wang đứng dậy nhưng dừng lại khi Vegas nhìn tôi với vẻ mặt phản đối.
"Chúng ta sẽ dừng lại sự hỗn loạn này, được không?! Nó chẳng đi đến đâu cả." Wang nói một cách bình tĩnh nhưng kiên quyết, chỉnh lại quần áo mình.
"Nhiệm vụ rất đơn giản, Vegas. Vào phòng cờ. Tìm kẻ muốn giết Pete và kết liễu chúng. Tìm kẻ đã giết gia đình tôi...và tôi sẽ để cậu yên." Rồi anh ta quay sang tôi. "Tìm tôi quân Hậu trắng."
"Ở đâu?!"
"Hãy sử dụng bộ não của mình, Pete."
"Tại sao anh không tự mà làm việc đó đi!" Vegas hét lên giận dữ.
"Bởi vì tôi đã thử và thất bại." Wang trả lời thẳng thừng. "Hơn nữa, chính cậu đã nói với tôi rằng không phải Thứ gia đã ra lệnh lấy đầu của Pete, Vegas. Tôi cho cậu quyền nghi ngờ để tự mình tìm ra ai đã làm việc đó."
"..." Vegas không trả lời câu nói đó, chỉ khó chịu và tức giận.
"Xin phép, tôi đi trước."
"Anh sẽ không đi cho đến khi anh nói cho tôi biết anh quen Pete như thế nào." Vegas ngăn anh ta di chuyển một lần nữa.
"Ông của tôi đã chọn em ấy."
"Chúng tôi đã biết cái chuyện tào lao này rồi! Nhưng bằng cách nào?" Vegas sốt ruột hỏi anh ta.
"Chúng ta đã sống với nhau một thời gian ngắn, anh và em, Pete." Lian quay sang tôi.
"Cái gì?" Vegas nhìn tôi ngạc nhiên.
"Không! Tôi không nhớ! Tôi không hề nhớ điều đó! Anh có phải là học sinh lớp 6 lang thang trên đường phố Bangkok với tôi không?! Tôi không nghĩ vậy! Cho tôi xem ảnh ông của anh! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh trước đây."
Tôi nhìn sang cả Vegas và Wang. Tôi cảm thấy có chút oán giận dâng lên trong mình.
"Khi hai người đang hưởng thụ những bữa ăn ngon lành trong căn nhà lớn ấm cúng, thì tôi phải đánh nhau để kiếm đủ tiền cho gia đình trả tiền thuê nhà và không phải sống vô gia cư."
"Pete..." Vegas trở nên lo lắng.
"Không ai giúp đỡ tôi khi tôi phải chống chọi một mình trên đường phố! Tôi nhớ hết! Chính tôi đã làm điều đó. Tôi có thể nghe cay đắng, ngài Wang... nhưng tôi biết nỗ lực của chính mình và sự cô đơn của bản thân. Tại sao anh lại nói rằng tôi đã được chọn cho một cái gì đó có ý nghĩa khi cả hai chúng ta đều biết tôi giống Tianshi vì một lý do nào đó. Tôi vốn là kẻ chết thay cho cậu ta, tôi nói có sai không?!"
"Tôi biết Pete." Lian nhìn tôi với vẻ tiếc nuối mà tôi không thể thừa nhận. "Đó là những ngày khó khăn, nhưng..."
"Anh đã lang thang trên đường phố Bangkok với tôi sao? Anh có không?!" Tôi hỏi anh ta một cách gay gắt và giận dữ.
Tôi đối mặt với anh ta, tức giận và phát ốm vì mọi thứ.
"Tôi đã."
Anh ta thậm chí không hề chớp mắt.
Tôi sửng sốt.
Vegas nắm lấy cổ tay tôi, cố gắng kéo tôi ra sau anh.
Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nhớ ra anh ta, thậm chí cả cảm giác mình biết anh ta.
"Nhưng tôi không nhớ anh. Anh là người Đài Loan..."
"Cốc. Cốc! Ngài Wang?!"
Lian Wang lấy một bức ảnh nhỏ trong ví của anh ta và đưa cho tôi.
Tôi để bức ảnh vào trong túi.
Cả Vegas và Lian Wang đều ngồi trên ghế.
Tôi cầm một cái chai để phục vụ họ rượu bourbon.
"Cậu có thể vào, Andy."
Andy bước vào phòng.
"Xin lỗi đã làm gián đoạn ngài, ngài Wang, Khun Vegas. Tôi chỉ đến để kiểm tra xem ngài có cần gì không."
"Mọi thứ đều ổn, Andy. Thật không may, tôi có một cuộc hẹn khác. Tôi phải đi trước." Lian Wang đứng dậy khỏi ghế. "Rất vui được gặp cậu, Khun Vegas. Không hẹn trước nhưng tôi luôn rất sẵn lòng bàn bạc việc hợp tác với cậu. Hãy gặp nhau tại công ty của tôi vào lần tới. Tôi sẽ lên lịch. Xin hãy gửi lời hỏi thăm của tôi tới Khun Korn."
"Chắc chắn rồi, ngài Wang. Tôi sẽ. Cảm ơn anh đã quan tâm."
Vegas giả vờ một cách hoàn hảo với nụ cười thân thiện.
Lian Wang ra khỏi phòng.
"Andy, phòng riêng của tôi đã sẵn sàng chưa?!"
"Phòng của cậu?! Vâng, nó đã sẵn sàng, Khun Vegas."
"Hoàn hảo."
Anh quay sang tôi.
"Đi."
-----------------
Vegas POV
"Em không thể nhớ ra anh ta, Vegas."
"NGHĨ KỸ, PETE! NGHĨ LẠI!"
"EM ĐANG CỐ!! Đừng gây áp lực cho em! Chẳng ích gì đâu!"
"Anh xin lỗi, Pete. Anh xin lỗi. Chết tiệt..."
"Em đang cố nhớ lại mọi đứa trẻ em đã gặp, nhưng Lian Wang không gợi nhớ em về bất kỳ người nào."
"Em còn quá nhỏ..."
"Các giải đấu do mafia kiểm soát không quan tâm đến luật pháp, Vegas."
Mặc dù cha tôi không kinh doanh loại hình đó, nhưng nhiều đối tác đã làm.
Sẽ là đạo đức giả nếu nói rằng tôi chưa bao giờ xem những đứa trẻ đánh nhau như người lớn. Nhiều lần chúng tôi đã ký kết dự án khi xem bọn trẻ đánh nhau trên võ đài.
Tôi nhìn Pete. Tôi cảm thấy ghê tởm về điều đó.
"Vegas?!"
"Sao vậy?"
"Trông anh có vẻ mất tập trung."
"Anh chỉ đang nghĩ... có lẽ là ai đó mà em đã đánh lại?!"
"Những người đó lớn hơn em và Lian rất nhiều."
"Em chưa bao giờ thực sự kể cho anh biết cuộc sống của em hồi đó như thế nào . Em phải chiến đấu chống lại những người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi đó?!"
"Khi em khoảng 14, 15...Ừ..."
Mặc dù bố tôi đã từng đánh tôi, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi việc bị đánh đập dã man hàng ngày để giành lấy thức ăn và chỗ ở.
Tôi bắt đầu nghĩ về việc mình đã luôn ích kỷ như thế nào khi không bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện của Pete trước khi trở thành vệ sĩ của Tankhun...
"Anh không cần phải làm bộ mặt thương hại, Vegas. Em phải sống sót. Dù sao thì nó là một phần của em."
Pete luôn nói giảm những gì em ấy phải trải qua. Có lẽ điều đó khiến em kiên cường hơn và ít tức giận trước những gì cuộc đời đã gây ra cho em.
Chúng tôi thực sự đã chọn con đường khác nhau để đương đầu với nỗi đau của mình.
Tôi ôm cổ em và áp trán chúng tôi vào nhau.
"Anh ngưỡng mộ em, Pete."
"...."
Đột nhiên Pete giật mình.
"Sao vậy?!"
"...Trừ phi Lian Wang so với hiện tại rất khác!"
"Ý em là gì?!"
"Ton nói Bạch gia bắt Tianshi phẫu thuật thẩm mỹ. Nếu Lian Wang cũng làm vậy thì sao?!"
"Khả năng rất lớn!"
"Khuôn mặt đó quá hoàn hảo để là thật."
"Cái gì cơ?!"
"Cái gì là cái gì?!"
"Khuôn mặt của hắn thế nào cơ, Pete?!"
"Anh đang bĩu môi đấy à?!"
"Còn khuôn mặt của hắn thì sao, Pete?!"
"Nào, Vegas! Đừng giận dỗi! Khuôn mặt của anh cũng rất hoàn hảo! Và nó là thật... phải không?!"
"Tất nhiên khuôn mặt của anh là thật, Pete!!"
"Chà... may mắn cho anh! Có lẽ Lian Wang không có gene đẹp, ai biết được?! Nó thậm chí lý giải tại sao anh ta ăn mặc đẹp như vậy. Anh ta có thể có vấn đề vì là một đứa trẻ xấu xí..."
"Thôi đi, Pete. Em không thuyết phục được anh đâu."
"Thuyết phục cái gì?! Anh ghen à?!"
"Đúng vậy. Đừng nói về ngoại hình của hắn ta nữa."
"....Được rồi."
"Còn ông của hắn thì sao?!"
"Em cũng không nhận ra ông ấy."
"Em có nghĩ rằng ông bà của em biết họ?!"
"Em rời đảo khi em 12 tuổi, gần 13 tuổi, và em chỉ quay lại một vài lần sau khi em làm việc cho Khun Korn. Tôi không nghĩ vậy. Nếu Lian Wang và ông của anh ta thực sự biết em, có lẽ bọn em đã gặp nhau ở Bangkok."
"Có lẽ ông của Lian đã xem một số trận đấu của em khi ông ấy đến Bangkok."
"Có lẽ. Em không nhớ bất kỳ người Đài Loan nào. Lian Wang nói tiếng Thái như người bản địa. Có lẽ ông của anh ta cũng vậy."
"Anh không biết. Anh ta nói rằng anh ta đã học tiếng Thái với bố anh. Dù vậy, anh ta và trợ lý Lee nói cực kỳ thành thạo so với một người chỉ gặp bố anh một vài lần trong năm."
"Chắc chắn là họ đến lớp. Dù sao, nếu Lian Wang có khuôn mặt giả, điều đó giải thích tại sao em không thể nhớ ra anh ta. Em nhức đầu rồi!"
"Nghỉ ngơi một chút đi."
"Lão Chen đó có nói gì với anh trước khi ông ta chết không?"
Tôi do dự một chút.
"Ông ta đã nhận nhầm em với Tianshi. Anh chắc chắn."
"Em tin chắc rằng nếu ông của Lian Wang thực sự "chọn em" như lời anh ta nói, thì nguyên nhân là do em giống Tianshi. Có lẽ ông ấy đã nhìn thấy em khi xem một số trận đấu và chọn em làm người thay thế cho quân Mã trắng của mình vì một lý do nào đó. Lian Wang nói em không phải là quân Mã trắng thực sự. Tianshi mới là."
"Nếu như mệnh lệnh ám sát kia không phải cho em, mà là cho Tianshi thì sao?! Nhưng một khi Sanya đã giết cậu ta..."
"Nhưng mệnh lệnh được ra bởi quân Hậu đỏ, Vegas. Tại sao lại giết Tianshi?!"
"Chúng ta không biết ai đứng sau mệnh lệnh của quân Hậu đỏ. Bác Korn của anh?! Anh không biết, mọi thứ thật khó hiểu. Nếu cha anh phải giết cha mẹ của Lian Wang, có lẽ ông ấy phải giết tất cả thành viên Bạch tộc. Tianshi cũng là một thành viên. Tuy nhiên, anh không thấy động cơ trong việc này."
"Lian Wang chết tiệt chỉ cố tình chơi chúng ta thôi. Chúng ta không thể ẩn mình mãi được sao?!?"
"Em nói đi, Pete. Em là vệ sĩ trưởng của gia đình anh. Chẳng lẽ có thể trốn mãi sao?! Cả Theerapanyakul và Bạch tộc đều ở sau lưng chúng ta?!"
"..."
"Vậy là em đã có câu trả lời của mình. Chúng ta phải giết tất cả."
"Cũng không dễ dàng như vậy. Lão Chen còn nói cái gì nữa?!"
"Ông ta cố nói điều gì đó về trả thù, liên quan đến bố anh và một người khác."
"Bố anh?! Trả thù ai?!"
"Ai đó... Ông ta nói trả thù từ 'Kan' với ai đó, nhưng ông ta đã chết trước khi nói ra cái tên kia."
"Em cá là ông ta đang nói về Lian Wang, liên quan đến cái chết của cha mẹ anh ta. Lian Wang tìm cách trả thù. Đó là điều chắc chắn."
"Chúng ta cần lấy thông tin từ phòng cờ."
"Em không thể vào mà không có chìa khóa."
"Em sẽ không đi ngay cả khi em có chìa khóa, Pete. Anh sẽ không cho phép điều đó. Đầu em đang được định giá đấy, nhớ không?!"
"Nhưng Vegas..."
"Đây là quyết định cuối cùng! Em ở lại đây với Arm và cố gắng lấy thông tin từ văn phòng của Đường Nghị khi anh ta ở trong phòng cờ. Câu lạc bộ của Đường Nghị giống như một phòng cờ ở Đài Loan. Nhiều giao dịch đã được ký kết ở đây. Có lẽ em sẽ tìm ra manh mối. Chú của Đường Nghị rất có ảnh hưởng trong giới mafia Đài Loan."
"Tên khốn Lian Wang nói rằng em phải vận dụng trí óc của mình để tìm Hậu trắng, và bằng cách nào đó em ở đây vì nó. Có lẽ anh nói đúng, Vegas. Em có thể tìm thấy manh mối về quân Hậu trắng ở đây."
"Đúng vậy."
"Hey!"
"Sao vậy?!"
"Bây giờ chúng ta đang thực sự làm việc như một nhóm! Cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau lập kế hoạch. Em thích điều đó!"
"Mhmm...chúng ta làm việc cùng nhau luôn tốt hơn, Pete. Nhưng em có biết anh thích làm gì khác cùng với em không?!"
"...chết tiệt..."
"Chịch em, tình yêu."
Tôi lật Pete trên giường.
"Vegas! Đừng có mà xé cái váy này! Nó mới đấy!"
"Được, anh sẽ không. Vậy em giúp anh tìm lỗ nhỏ của em đi."
"Anh có thể bớt thẳng thắn lại được không?!"
"Không. Anh đang vội. Nhấc mông lên đi, Pete!"
------------
Lee POV
"Arm đã được đóng dấu."
"Hoàn hảo."
"Tôi ký hiệu cậu ta là quân Tượng trắng."
"Cô có nói với cậu ta rằng cậu ta sẽ phải từ chức công việc hiện tại của mình không?!"
"Tôi không chắc cậu ấy hiểu điều đó."
"Haha, Lee. Cô sẽ phải giết chủ nhân hiện tại nắm giữ chìa khóa quân Tượng trắng để được quyền ký hiệu người mới."
"Chúng ta có biết hắn ở đâu không?"
"Không."
"Chết tiệt. Dù sao thì... vì Arm không phải là thành viên, cậu ấy sẽ không thể truy cập những tệp đó."
"Cậu ta không cần phải làm thế. Chúng tôi đã có Vegas cho việc đó."
"Quyền thừa kế."
"Chính xác, Lee. Bởi vì tôi không phải là thành viên của gia tộc Theerapanyakul, tôi không thể tiếp cận các giao dịch của quân Hậu đỏ. Nhưng bây giờ chúng ta có Vegas. Không chỉ cậu ta, mà cả người con cả, Tankhun."
"Vậy chúng ta cũng có thể đột nhập vào giao dịch của quân Vua đen."
"Ý trời. Một mũi tên trúng hai đích. Quý ngài Kornwit đã biến điều đó thành hiện thực cho chúng ta."
"Anh biết chúng ta có thể sẽ bị giết bởi quân Hậu lục nếu chúng ta bị bắt, phải không?"
"Không phải chúng ta, mà là họ, Lee."
"Tôi không thể tin rằng anh giấu tôi trong bóng tối cho đến tận bây giờ. Mọi thứ giờ đều trở nên hợp lý, về việc tại sao Vegas lại ở đây..."
"...Để mở chiếc Hộp Pandora chết tiệt đó."
"....và Pete?! Chúng ta còn cần cậu ấy không?!"
"Không...Người chúng ta cần không phải là Pete, Lee."
--------------
Arm POV (Ngày hôm sau)
"Anh chắc chắn chuyện này sao, Đường Nghị?!"
"Đừng ngây thơ, Andy!"
Đường Nghị xé toạc bộ tóc giả khỏi đầu Pete, người đang bất tỉnh.
Tôi nghe họ nói chuyện, nửa tỉnh nửa mê.
"Chúng ta sẽ làm gì đây, Đường Nghị?"
Anh Andy nhìn chúng tôi, thất vọng.
"Bán chúng đi."
"Bán họ?! Nhưng Ton luôn trung thành. Cậu ấy chắc chắn không biết gì cả!"
Tôi nheo mắt nhìn Ton bên cạnh, cũng bị bịt miệng và bất tỉnh.
"Tôi sẽ không mạo hiểm, Andy."
Đường Nghị bước tới và kéo tóc tôi để nhìn anh ta.
"..." Tôi không thể nói bất cứ điều gì vì bị bịt miệng. Anh ta thậm chí không thèm hỏi cung chúng tôi.
"Bán chúng làm nô lệ tình dục đêm nay."
Anh ta cười nham hiểm.
"Ở đâu cơ, Đường Nghị?!"
"Phòng cờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro