46. Quân Tượng trắng
Arm POV
Trợ lý Lee ngồi ở quầy bar.
"Trợ lý Lee?!"
"Cưng có thích công việc mới của mình không, bé yêu?!"
"Không tệ..."
Tôi rót cho cô ấy một ly.
"Nhân tiện, chị thích bộ trang phục ninja của cưng. Cháy đấy. Cá là cậu bé mafia của cưng cũng thích nó."
Cô ấy nháy mắt với tôi.
"Cô có ở đây đêm đó không?!"
"Có. Cô gái mặc kimono..."
"Wow. Ngầu ghê..."
"Đưa tay cho chị, bé cưng."
"Tay của tôi! Tại sao?!"
"Chị sẽ bẻ gãy nó."
"Thật đấy à?!"
Tôi rút tay lại.
"Tất nhiên là không. Đi với tôi."
Trợ lý Lee kéo tay tôi vào phòng vệ sinh và khóa cửa lại.
"Gì vậy..."
"Tôi cần khuỷu tay của cậu."
"Để làm gì?"
"Khuỷu tay của cậu."
"Để làm gì?!"
Đột nhiên cô ấy nắm lấy cổ tay tôi và xoay cánh tay tôi ra phía sau.
"Này, này, cô sẽ làm gãy tay tôi thật đấy."
Trợ lý Lee rất thành thạo. Tôi không thể di chuyển.
"Tại sao tên của cậu lại là Arm, Arm?! Thật kỳ lạ ..."
"Nói thế hơi thô lỗ, cô biết đấy..."
"Yeah, yeah. Đứng yên nào. Sẽ hơi đau đấy."
"Cô thật sự định bẻ gãy tay tôi sao?"
"Tất nhiên là không rồi, bé cưng..."
Cô ấy lấy từ trong túi ra một thiết bị trông giống như một loại tem dạng ống tiêm.
"Nó là gì vậy?!"
"Chìa khóa. Tôi sẽ đóng một chìa khóa chủ điện tử lên khuỷu tay của cậu. Không ai kiểm tra khuỷu tay cả."
"Chìa khóa điện tử?! Để làm gì?"
"Tôi chắc rằng sau này cậu sẽ biết thôi."
"Ouch!"
Cô ấy nhấn cái gì đó lên khuỷu tay tôi, rồi thả cổ tay tôi ra.
Tôi kiểm tra khuỷu tay của mình trong gương, nhưng không thể thấy gì.
"Công nghệ nano. Không thể theo dõi."
"Chuyện gì xảy ra, trợ lý Lee?!"
"Cưng là người thay đổi cuộc chơi, bé yêu. Chào mừng lên tàu, quân Tượng trắng."
"Tượng trắng?! Tôi?! Tôi có được nhận chìa khóa phòng cờ không?!"
"Có thể. Khi quyền sở hữu đổi chủ."
"Chủ nhân hiện tại là ai?!"
*Trong những chương trước, Arm được Lee và Lian đánh giá cao với khả năng máy tính của mình.
------------
Pete POV
Cốc. Cốc.
"Mời vào."
"..."
Tôi không ngạc nhiên khi thấy Lian Wang trong phòng riêng.
Có gì đó đã nói với tôi rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ xuất hiện.
Tôi cúi chào và lặng lẽ phục vụ đồ uống cho anh ta.
"Trang phục thú vị đấy, Pete."
"Tôi còn nghĩ đây không phải là nơi mà ngài Lian Wang sẽ tới."
"Tôi đã tạo ra ngoại lệ vì em, bạn của tôi. Nào, ngồi đi."
Anh ta chỉ vào chiếc ghế bành đối diện.
"Chiếc váy chết tiệt."
Bộ đồng phục bó sát làm tôi khó chịu.
"Trông em ổn đấy."
"Tốt cái mẹ anh."
"Để tôi rót rượu cho em."
"Tôi không uống khi làm việc."
"Đó là lý do tại sao tôi thích em, Pete. Đạo đức nghề nghiệp."
"Anh muốn thuê tôi à?!"
"Em đã làm việc cho tôi rồi, em không biết điều đó sao?!"
"Vậy đây là kế hoạch của anh và nhóc bạn trai ghen tuông của anh?"
"Không hề. Đó chỉ là lợi dụng sự trùng hợp thôi."
"Trên đời không có sự trùng hợp."
"Jade rất dễ đoán. Nhân tiện, em ấy không phải bạn trai của tôi."
"Cậu ta cũng nói vậy."
"Em ghen à?!"
"Tại sao tôi lại phải thế? Anh có tên là Vegas Kornwit không?!"
"Tôi đoán là không."
"Vậy tôi không ghen, ngài Wang."
"Em rất chắc chắn về cảm xúc của mình, Pete."
"Tôi hiểu rõ bản thân mình."
"Em chắc chứ?!"
"Tôi mệt mỏi với những câu đố của ngài, thưa ngài."
Lian Wang cười với tôi.
"Tôi xin lỗi, Pete. Ồ! Cuộc họp phòng cờ sẽ được tổ chức vào tối mai."
"Ở đâu?!"
"Chưa có khách mời nào được thông báo. Nhưng dù sao thì em cũng không thể vào được."
"Tại sao anh không trả lại cho tôi chìa khóa quân Mã trắng?!"
"Bởi vì em không phải quân Mã trắng."
"Tianshi là quân Mã trắng, phải không?!"
"Hmm... Em đã có một số tiến triển trong cuộc điều tra của mình đấy."
"Tôi là người thay thế sao?! Chiếc chìa khóa đó có tên tôi trên đó. Trợ lý Lee đã nói với Vegas rằng tôi được chủ nhân của anh chọn, ông nội của anh."
"Đúng vậy..."
"Vì thế?!"
"Em nghĩ sao?!"
"Dừng lại đi, anh bạn! Anh không thể nói rõ ràng với tôi sao?! Đừng có vòng vo nữa!"
"Nếu tôi cho em tất cả các câu trả lời, em sẽ không tìm thấy người mà em phải tìm."
"Tôi phải tìm ai cho anh?!"
"Quân Hậu trắng. Em phải tìm quân Hậu trắng cho tôi, Pete."
"Vậy anh tốt nhất nên cho tôi thêm một ít manh mối! Còn có chìa khóa nữa, trả lại đây. Tôi phải vào phòng cờ. Anh không phải muốn tôi đi tìm đồ cho anh sao?!"
"Ước gì tôi có thể làm thế. Dù sao thì em vẫn ổn. Đừng lo, em sẽ không cần đến chiếc chìa khóa đó đâu."
"Ai là quân Hậu trắng?"
"Nếu như tôi biết, quân Hậu trắng đã không mất tích."
"Làm sao tôi lại biết nơi để tìm quân Hậu trắng?!"
"Em là người duy nhất có thể tìm thấy quân Hậu trắng."
"Tại sao?!"
"Em sẽ biết khi thời điểm đó đến."
"Anh nghĩ đây là trò chơi à?!"
"Một ván cờ, đúng vậy. Tất cả chúng ta đều ở trên bàn cờ."
"Hai ngày đó Vegas mất tích, anh có liên quan không?!"
"Không. Em mới là người liên quan."
"Tôi?!"
"Em không hiểu bạn trai mình sao?! Cậu ta đã dành tất cả thời gian để đuổi giết kẻ xâm phạm em."
"Lão già mafia đó..."
"Đúng vậy, ngài Chen."
"Ông ta là ai?!"
"Một thành viên của Bạch tộc. Nói đúng hơn, ông ta từng là thành viên của Bạch tộc. Nhờ ơn Vegas, gia tộc Chen không còn tồn tại nữa."
"Tại sao anh lại khiến Vegas giết một thành viên trong gia tộc của chính mình?"
"Bởi vì tôi không thể tự mình giết lão ta."
"Nhưng tại sao?!"
"Hiệp ước."
"Anh muốn chúng tôi gánh tội thay anh."
"Kiểu vậy."
Như Vegas đã nói, Lian Wang hoàn toàn thẳng thắn, nhưng đồng thời, anh ta cũng không để lộ gì.
"Anh đang sử dụng chúng tôi để giết các thành viên trong gia tộc của mình."
"Tôi chỉ cho phép Vegas thực hiện mong muốn bảo vệ em. Thực tế, tôi đã hy vọng em có thể tự mình giết ngài Chen. Đó là lý do tại sao tôi bảo Lee cảnh báo ngài Chen rằng có một sát thủ đang cố giết con trai ông ta trong phòng riêng."
"Anh muốn tôi bị giết?!"
"Tôi biết em sẽ không bị giết, Pete. Em được huấn luyện để không chết một cách dễ dàng."
"Ồ, tôi không nhớ là P'Chan đã huấn luyện tôi đỡ đạn bằng đầu!"
"Nhưng em đã được huấn luyện để tồn tại trong mọi tình huống. Nếu không, em sẽ không ở đây, không phải với tôi, không phải với Vegas."
Lian đứng dậy khỏi chiếc ghế của anh ta và lại gần tôi, đặt hai tay lên hai bên thành ghế.
Mặt anh ta áp sát vào mặt tôi.
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
Tôi không sợ anh ta.
Anh ấy đang không đe dọa tôi.
Lại cảm giác quen thuộc đó...
"Nếu bị tra tấn và cưỡng hiếp còn không khiến em gục ngã, thì cái gì sẽ cơ chứ?!"
Thẳng thắn.
"Anh không thể làm tôi ghét anh ấy được, Lian."
Tôi bình tĩnh nói, đặt tay lên vai anh ta.
Anh ta đặt tay lên tay tôi.
Nó khiến tôi nhận ra hành động của mình. Tôi không biết tại sao mình lại làm thế.
"Tôi biết. Tôi không cố ý đâu, Pete. Như tôi đã nói, em đã được huấn luyện để làm việc đó."
Anh ta nói một cách bình tĩnh.
"Để làm gì?!"
"Đối mặt với nỗi đau, và mỉm cười."
Tôi mở to mắt, có điều gì đó tôi nên nhớ lại, nhưng tôi không thể. Đầu tôi đau quá. Tôi ngẩng đầu lên và tiến về phía trước...
"PETE!"
Tôi giật mình quay mặt lại nhìn Vegas đang đứng ở cạnh cửa.
Lian nhếch mép cười với anh ấy.
---------------
Góc nhỏ của bạn dịch: Tui định sẽ làm 1 chương nhỏ để chia sẻ một vài thông tin thú vị về cờ vua và các quân cờ, cũng như giả thích một chút suy nghĩ cá nhân tại sao các quân cờ lại được ghép với các nhân vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro