43. Nguy hiểm [18+]
Cảnh báo: Có tiết lộ tình tiết trong tiểu thuyết VP mới (bản gốc).
Macau POV
Tôi tháo mặt nạ và tóc giả của anh ra.
"Vứt nó đi, Arm!"
Tôi dùng lưỡi khóa miệng anh khi anh cố gắng giải thích.
Tôi hôn anh ngấu nghiến.
Arm đáp lại và bế tôi lên giường.
Chúng tôi đang ở trong phòng của anh trên tầng dành cho nhân viên.
Arm đè lên người tôi, ôm lấy mặt tôi.
Chúng tôi hôn nhau điên cuồng.
Anh đột nhiên trở nên do dự và chuẩn bị đứng dậy.
"Này... Anh không thể rời khỏi quầy bar..."
Tôi ôm anh thật chặt trong vòng tay.
"Có những nhân viên pha chế khác ở đó. Anh nợ em, Arm."
"Em muốn gì ở anh?! Bù đắp cho em hả, bé cưng?!"
Anh ấy đang phấn khích.
Tôi biết ngay mà lại!
Tôi lướt lòng bàn tay trên khuôn ngực trần trụi của anh...
"Quàng chân lên cổ em..."
"Quàng chân lên cổ em? Em có chắc không?!"
"Làm như em nói!"
"...?..."
"Đợi đã! Đứng lên..."
"Quàng chân hay đứng lên?! Anh đang bối rối ..."
"Đứng lên trước... Em phải lấy điện thoại ra khỏi túi."
"Được rồi... đứng dậy..."
Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi và bật một vài bản nhạc quyến rũ.
"Quàng chân lên cổ em lần nữa..."
"Nhưng anh sẽ bóp ngạt em mất."
"Nào!!"
"...Như thế này?! Em đang làm gì vậy?!"
Tôi ưỡn cổ cho đến khi miệng chạm được vào khóa quần của anh.
Tôi dùng răng mở khóa.
Giấc mơ đã trở thành sự thật.
Tất cả những gì cần làm là chúng ta phải bỏ ra một chút nỗ lực và quyết tâm.
Và tất nhiên là mặt dày nữa.
Mặc dù tôi không chắc P'Pete có đưa ra lời khuyên như thế này không...
"Macau..." Arm xoa tóc tôi và nhìn tôi với ánh mắt háo hức.
Ồ! Tập trung đi đồ ngốc!
"Anh thật cứng. . ."
Tôi xoa dương vật cứng ngắc của anh ấy lên mặt mình.
"Ugh... Macau...em thật nguy hiểm..."
Tay tôi nắm chặt lấy đùi anh trong khi tôi mút thật mạnh vào dương vật anh.
Có cái gọi là Alpha bottom không?
Bây giờ thì có đấy.
Đó là tôi!
--------------
Pete POV
"Em không thể tin được anh lại đánh Lian Wang."
"Em thấy tiếc cho hắn sao?"
"Không...em chỉ nói..."
"..."
"Nào, thôi đi..." Tôi ôm người yêu mình thật chặt. Anh ấy đang bĩu môi.
"Đừng có bênh vực cái thằng đó nữa."
"Nhưng em có nói gì đâu!"
"..."
Vẫn bĩu môi...
"Vậy hắn biết bố anh..."
Tôi thay đổi chủ đề.
"Rõ ràng là thế... khi chúng ta về nhà, anh sẽ lục lại két sắt của bố mình... có lẽ anh sẽ tìm ra manh mối." (1)
"Cũng đừng ghen tị về điều đó... anh biết bố anh yêu anh nhiều như thế nào và hy sinh bản thân vì anh và Macau mà..." (2)
"Anh không tức giận về điều đó. Anh tức giận vì anh phải làm đúng những gì bố anh đã làm - giả vờ. Anh phải giả vờ như không biết ông ấy yêu anh."
"Thật đáng buồn, nhưng đó là một lý do chính đáng. Để bảo vệ anh và em trai của anh. Giả vờ rằng anh không yêu những người anh yêu thương nhất phải đau đớn đến mức nào. Khun Kan phải chịu đựng rất nhiều rất nhiều với anh và Macau ..."
"Anh ước gì bố anh biết nhiều hơn về em, và ông ấy có thể chúc phúc cho chúng ta. Ông ấy sẽ yêu thương em như một đứa con trai. Pete. Anh ước mọi thứ đã khác."
"Có lẽ nếu mọi thứ khác đi, chúng ta sẽ không ở đây. Đừng hành hạ bản thân vì những gì đã qua, Vegas."
"Anh không bao giờ có thể làm điều đó, Pete..." Vegas lật người tôi trên giường.
Đôi mắt anh dán chặt vào tôi...
"Làm gì?!"
"Anh không bao giờ có thể giả vờ là anh không yêu em... Em có thể không?"
"Để bảo vệ anh?! Em có thể làm bất cứ điều gì."
Tôi rất kiên quyết.
"Ngoại trừ điều đó, hãy hứa với anh."
"Tại sao?"
"Anh đã đau khổ cả đời khi nghĩ rằng bố anh không yêu anh. Anh sẽ không thể chịu đựng điều đó thêm một lần nữa. Hãy hứa với anh."
"Em hứa em sẽ không bao giờ giả vờ là em không yêu anh."
"Em không thể bội ước."
"Anh có thể tin tưởng em vì em không thất hứa giống anh. Bây giờ hãy hứa điều tương tự với em!"
"Anh chưa bao giờ thất hứa với em."
"...Phải rồi..."
"Nói một việc anh đã bội ước đi."
"Anh đã xích em vào giường của chúng ta hai đêm trước, Vegas ... và để em ở đó một mình."
"Ohh...cái đó..."
"Hứa với em. Thật lòng."
"Anh hứa."
"Tốt."
Chúng tôi niêm phong lời hứa mới của mình bằng một nụ hôn.
"Chỉ một nụ hôn thôi thì không đủ đảm bảo cho một lời hứa quan trọng như vậy."
"Anh muốn gì?! Máu?!"
"Chất dịch khác của cơ thể."
Vegas giữ chặt cổ tay tôi trên đầu.
"Ugh!...haa....ah...f***, Vegas!"
----------
Khun Kan POV (Ký ức từ quá khứ)
Đài Bắc - Trụ sở Wang: Trung tâm huấn luyện vệ sĩ.
"Lian tiến bộ rất nhiều, ngài Wang. Chắc chắn ngài có thể sắp xếp lại bàn cờ trắng."
"Ba quân cờ chính đã được chọn rồi, Khun Kan."
"Qua phòng chơi cờ?!"
"Mhmm...Meiling là người đầu tiên. Nó sẽ là quân Pháo trắng, và cậu bé đó là người cuối cùng, Tianshi, quân Mã trắng của tôi. Còn những vị trí trống khác, nhưng Lian sẽ có thể hoàn thành bàn cờ khi nó tiếp quản."
"Meiling và Tianshi ..."
"Ngài đang trầm ngâm đấy, Khun Kan."
"...Họ rất thành thạo."
"Họ đã được đào tạo trong nhiều năm."
"Tôi hiểu rồi..."
"Đừng quên thỏa thuận của chúng ta, Khun Kan."
"Tôi sẽ không."
----------
Máy bay riêng của Khun Kan - Nhiều năm sau:
["Vệ sĩ Pete đã trốn thoát được, Khun Kan. Cậu ta đánh Khun Vegas và bỏ chạy."]
"Cậu có để Pete trốn thoát dễ dàng không?"
["Có, thưa ngài."]
"Tốt."
["Khun Kan, ngài biết là Khun Vegas sẽ không để cậu ấy đi. Cậu ấy có vẻ quá gắn bó với Pete."]
Tôi luồn ngón tay qua những sợi tóc, đau đầu.
"Số phận?! Báo ứng?! Tôi cũng không biết nữa..." Tôi thở dài.
["Ngài có sao không, thưa ngài?!"]
"Mọi thứ đang diễn ra cùng một lúc. Có lẽ tôi không thể trì hoãn những gì tôi cần phải làm được nữa. Anh trai tôi đã cướp đi tất cả những người tôi yêu thương khỏi tôi... đến mức tôi phải đưa ra những quyết định khó khăn (3)... Việc này sẽ không có gì khác biệt với con trai tôi."
["Ngài định làm gì vậy, Khun Kan?!"]
"Ngay bây giờ?! Để xem... hãy để mắt đến Vegas, Nop. Hãy liên tục cập nhật cho tôi."
["Vâng."]
Tôi cúp điện thoại.
Máy bay phản lực chuẩn bị cất cánh trong vài phút nữa.
Tôi cầm một chiếc hộp nhung đen, và mở nó.
"Quân Vua đen.... Hậu đỏ... và..." Tôi lẩm bẩm một mình.
Tôi lấy máy tính xách tay của mình, và đăng nhập vào phòng cờ vua.
Một thông báo được hiển thị trên màn hình: Vua trắng đã vào phòng.
["Khun Kan? Tôi nghĩ ..."]
"Lian...tôi phải gặp cậu trực tiếp...máy bay của tôi sẽ đến Đài Bắc trong đêm."
["Được rồi...có chuyện gì nghiêm trọng à?!"]
"Tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Tôi có thể cho cậu những gì cậu muốn, nhưng cậu phải giúp tôi làm những gì tôi cần."
["Ngài sẽ nói cho tôi biết ai đã giết cha mẹ tôi chứ?"]
"Tôi sẽ giúp cậu nhớ lại một người mà cậu đã quên." (4)
["...?..."]
"Và tôi sẽ đưa cho cậu những thứ này."
Tôi cho cậu ta xem hai quân cờ pha lê trên tay.
["Chìa khóa phòng chơi cờ?!"]
"Phải... quân Vua đen và..."
["...Mã trắng...?!"]
"Hàng thật."
["Tôi đang bối rối..."]
"Cậu sẽ không thế nữa..."
["Được rồi...tôi sẽ đợi ngài."]
"Còn chuyện này nữa..."
Tôi cho cậu ta xem vật thứ ba, một chiếc vòng cổ.
["Il serpente?! Làm thế nào?! Tôi không hiểu..."]
"Cậu sẽ hiểu."
--------------
Ghi chú của tác giả:
(1) Tiểu thuyết gốc của VP (spoiler): Trong chương 10, Vegas mở két sắt của Khun Kan.
(2) Tiểu thuyết gốc của VP (spoiler): Trong chương 10, Vegas phát hiện ra rằng bố mình đã giả vờ không yêu anh và Macau để bảo vệ họ khỏi Khun Korn.
(3) Spoiler: Khun Kan đề cập đến quyết định giả vờ không yêu con mình để Khun Korn không giết chúng.
(4) Chương 16 - Định giá: Liên quan đến đoạn sau trong chương:
[Góc nhìn của Lian
Tôi đi quanh phòng để tìm bật lửa. Tôi ra ban công châm một điếu thuốc.
Tôi chạm vào môi mình để gợi lại ký ức và nghĩ về người mà tôi thực sự mong muốn nằm trên giường của mình ngay bây giờ.
Nếu tôi không bị giam giữ trong bóng tối quá lâu ...]
-----------------------
Nhắc lại tình tiết chương cũ từ người dịch:
1. Khun Kan vốn vẫn giữ lại quân Hậu đỏ, nhưng tại sao Tankhun lại tìm thấy quân cờ này trong phòng của Khun Korn?
2. Như những chương trước, Lian nói rằng Pete là quân Mã trắng. Nhưng ban đầu theo ông của Lian, quân Mã trắng được chỉ định cho Tianshi. Khun Kan cũng có vẻ khá quen thuộc với Pete. Và theo như Lian, Pete có vẻ là quân cờ nằm vùng từ lâu trong gia tộc Theerapanyakul của Bạch tộc. Và cả cụm từ "Hàng thật". Vậy ai vốn là chủ nhân thực sự của quân Mã trắng, Tianshi hay Pete?
3. Chiếc vòng cổ có chứa bí mật gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro