Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41. Tình yêu cuồng tín

Pete POV

"Anh ghét con gái... Bỏ bộ tóc giả ngu ngốc này ra đi!"

Vegas kéo bộ tóc giả ra khỏi đầu tôi.

"Anh biết em là ai..." Tôi mở to mắt.

"Em có thể đội một chiếc túi giấy trên đầu, và anh vẫn sẽ nhận ra em, Pete." Anh cười dịu dàng với tôi, sửa lại mái tóc của tôi. "Hơn nữa, anh đã biết em ở De Light từ lúc anh đặt chân vào đây, Pete."

"Bằng cách nào? Arm đã nói với anh à... cậu ấy thề là chưa nói với anh..." Tôi cau mày.

"Arm sẽ luôn trung thành với em hơn là với tôi, ngay cả khi mối quan hệ của cậu ta với Macau phụ thuộc vào điều đó."

"Vậy...làm thế nào...?!" Tôi nhìn chằm chằm vào anh đầy tò mò.

"Ngay khi đến Đài Bắc, anh đã liên lạc với những người làm giả giấy tờ ở đây làm việc cho gia tộc Theerapanyakul. Anh lần theo đường đi của những giấy tờ giả mạo đó. Arm đã lấy những giấy tờ đó tại một quán cà phê. Anh đã nghiên cứu cơ sở hạ tầng của khu vực lân cận. De Light đã thu hút sự chú ý của anh. Anh không phải dân công nghệ như Arm nên anh đã tốn mất cả một ngày." 

"Chết tiệt..."

"Anh gọi điện cho Andy để đặt phòng gặp Kamol và hỏi xem có ai trong nhân viên của anh ta nói được tiếng Thái không. Anh ta nói với anh rằng có cặp anh em vừa mới được thuê. Đó chính là sự xác nhận mà anh cần. Nhưng anh đã không ngờ được rằng mình sẽ gặp em ăn mặc như một người phụ nữ. Anh ghét bím tóc, nhưng chiếc váy hầu gái này trông rất dễ thương tên người em, em yêu..."

Vegas vén váy tôi lên.

"Này, đồ biến thái!"

Anh bật cười.

"Không phải Addams Wednesday, không phải hầu gái sát thủ... Em đang ăn mặc như một nữ tu à, Pete?! Nó khiến anh cảm thấy kích thích đấy..."

Tay của Vegas chạy dọc đùi tôi và...

Tôi kéo mép váy từ tay Vegas và chỉnh lại trang phục.

"Hãy tôn kính thánh giá của Chúa Giêsu, vì Chúa."

"Haha...em đang quá nhập tâm cái thứ cosplay này đấy."

Tôi cau mày lần nữa và khoanh tay lại.

"Dù sao thì... Anh đã làm tất cả những điều đó để tìm thấy bọn em trong vòng chưa đầy 24 giờ...?!"

"Anh có thể làm bất cứ điều gì để tìm thấy em, Pete..." Vegas giữ chặt lấy cánh tay tôi. Nụ cười của anh tắt dần như thể những khoảnh khắc đau thương lại hiện về trong tâm trí anh. "Hãy chấp nhận rằng anh sẽ không bao giờ để em rời đi nữa."

Tôi không muốn Vegas buồn...

"Đừng lo lắng về điều đó! Cả đời này anh đã mắc kẹt với em rồi... Anh cũng sẽ phải chịu đựng em!"

"Chúng ta đã cùng nhau làm công đức, nhớ không...?! Chúng ta sẽ gắn chặt với nhau mãi mãi..."

"Vậy thì tốt." Tôi mỉm cười với anh.

"Anh rất xin lỗi, Pete."

"Tại sao?!" Tôi mơ màng.

"Lẽ ra anh nên nghe lời em. Chúng ta nên đến đây cùng nhau."

"Đó không phải là lỗi của một mình anh... Quên quá khứ đi, chúng ta có thể cùng nhau làm điều đó ngay bây giờ! Làm ơn... anh cũng đừng giận em nữa... Em cũng có lý do của mình..."

Anh chạm vào má và môi tôi một cách nâng niu.

"Đáng lẽ anh nên giết chúng trước khi chúng dám chạm vào em." Vẻ mặt của Vegas bắt đầu trở nên u ám hơn.

"Không!" Tôi cố gắng thu hút sự chú ý của anh khỏi vết thương của tôi để không kích thích bất kỳ hành vi không mong muốn nào từ Vegas.

Tôi ôm anh thật chặt.

"..."

Tôi cảm thấy anh dần thả lỏng.

Vegas mạnh mẽ, nhưng cũng dễ bị tổn thương. Vegas tự tin nhưng cũng thiếu tự tin.

Một vòng xoáy cảm xúc trong một người... đen tối, mỉa mai, thao túng, quyến rũ, dễ thương, vui vẻ, dằn vặt, tức giận... đó là một vòng lặp bất tận.

Nhưng tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho tôi sẽ không bao giờ thay đổi, giống như của tôi...không thể lay chuyển... Tất cả những gì anh ấy làm, tôi biết anh ấy đều làm vì tôi, Macau và Venice.

"Anh đã làm đúng, Vegas. Anh đã kiềm nén sự tức giận của mình và bảo vệ lớp ngụy trang của em. Anh và Khun Noo đã hợp tác cùng nhau để giúp em. Anh đã tin tưởng vào những gì em đang làm. Và đó là điều nên làm giữa chúng ta... Chúng ta là một đội. Cảm ơn anh vì đã thay đổi quyết định và tin tưởng vào hành động của em, Vegas."

Tôi ôm anh chặt hơn.

"Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết cái phòng cờ vua chết tiệt này, Pete. Anh hứa." Vegas cũng ôm tôi.

Chúng tôi cứ như vậy một lúc.

Nhưng tôi giật mình lùi ra khỏi người anh.

"Ở đây có camera không?"

"Không... Đường Nghị không cho phép máy quay trong phòng đặc biệt. Anh ta tuân thủ các quy tắc của mình đến từng chữ cái, ngay cả khi anh ta có thể hưởng lợi từ điều ngược lại. Vì vậy, anh ta đảm bảo sự tôn trọng và tin tưởng trong sản nghiệp của mình."

"Anh đã từng đến đây thường xuyên?!"

"Em cần một câu trả lời?!"

"...Không... quên đi... chuyện đó đã là quá khứ rồi."

"Nói cho anh biết... Em muốn biết điều gì?! Nếu có điều gì đó làm phiền em, anh có thể nói. Em vẫn đang cau mày. Nó sẽ khiến em có nếp nhăn."

Chết tiệt... Tôi xoa trán.

"Uh, Ton... Anh đã bao giờ đến đây với cậu ấy chưa?!"

"Ton?! Kamol sẽ giết anh, và Ton thường đi cùng anh ấy, theo như anh nhớ..."

"Ồ! Chàng trai người Thái mà Ton thích là Kamol, không phải anh... Tốt..."

"Anh?!" Anh ấy nhìn tôi, bối rối.

"Anh chưa bao giờ có hứng thú yêu đương với cậu ấy?!"

"Anh chưa bao giờ có mối quan hệ tình cảm thật lòng với bất kỳ ai trong đời ngoài em, Pete."

Vegas nói chắc chắn.

"Tốt." Tôi ôm anh.

"Em có muốn trải nghiệm điều gì đó trong căn phòng này không?"

Tôi giật mình.

"Anh điên à? Căn phòng này trông giống hệt như Hầm ngục của Thứ gia. Cái đó dùng để lôi ruột của ai đó ra à?" Tôi chỉ vào một đồ vật bằng gỗ. Cái đó dùng để quan hệ tình dục hay tra tấn?!

"Em không cảm thấy sung sướng trong đau đớn sao, em yêu?!" Vegas rúc vào người tôi.

"Ôi, thôi đi!"

Vegas lại cười.

"Vì vậy, hãy tạo ra những kỷ niệm ngọt ngào mới cho chúng ta ở đây, Pete. Anh đã xóa khỏi bộ não của mình bất cứ điều gì về nơi này trước khi có em trong đời mình."

Một nụ cười dâm đãng.

"Kỷ niệm ngọt ngào?! Ở đây?! Chúng ta cần một ít nước thánh để rửa sạch mọi tội lỗi ở đây trước... không phải một vài... Phải vài lít nước thánh... Em không thể nghĩ ra thứ gì ngọt ngào bây giờ."

"Còn cay thì sao?!"

"Ra ngoài!" Tôi lấy cây thánh giá quanh cổ và làm dấu thánh giá trước mặt Vegas.

"Em đang làm gì vậy, Pete?!"

"Trừ tà"

"Nào, Pete. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Đừng đùa giỡn nữa..." Anh ôm eo tôi và hôn lên cổ tôi.

"Không phải chúng ta nên nói về một kế hoạch trước sao?!"

"Chúng ta có thể làm chuyện đó sau khi làm tình." Vegas lại thò tay vào trong váy tôi.

"Này!"

"Chiếc váy này nhiều lớp quá." Anh lật người tôi lại, "Mông em đâu rồi?"

"Bộ trang phục này là để chống lại những kẻ biến thái như anh, Vegas, thả em ra!"

"Đừng nói dối anh nữa, đừng lừa dối chính mình nữa. Em cũng muốn anh. Em đã đạt cực khoái khi làm tình qua điện thoại. Em nhớ dương vật của anh, thừa nhận đi."

Điều này đang trở nên tồi tệ ....

"Đừng nói lung tung! Chúng ta đang ở trước cửa!" Tôi quay lại và cố bịt miệng Vegas

"Chúng ta chỉ có một mình, Pete."

"Em biết! Nhưng thật xấu hổ khi anh nói những điều như thế này."

"Đó có phải là lý do tại sao tai của em lại đỏ như thế? Nó đang khiến em cảm thấy kích thích, Pete." Anh nhếch mép.

"..." Tôi cảm thấy chúng đang bốc cháy...

Chết tiệt...

Vegas bất ngờ bế tôi lên.

Tôi vòng tay quanh cổ anh và chân tôi vòng qua hông anh.

Cơ thể anh run lên một chút.

"Anh sẽ làm rơi em, Vegas. Thả em xuống."

"Chết tiệt, cái váy này nặng quá."

"Anh định đưa em đi đâu vậy?! Bỏ em xuống, Vegas! Anh sẽ bị đau lưng đấy!"

"Anh có thể làm đau em đấy, bé yêu." Anh hôn cổ tôi một cách phóng đãng, bế tôi đến một nơi mà tôi không thể nhìn thấy vì tôi đang nhìn về phía cửa.

"Làm ơn, làm ơn, làm ơn, em không muốn làm bất cứ điều gì kỳ quặc hay đáng ngờ."

"Anh đã bao giờ bắt em làm một việc như vậy chưa?"

"Anh thực sự hỏi em đấy à?"

"?!" Vegas tỏ ra ngu ngốc.

Vegas ngồi trên chiếc ghế bành nhung đỏ khổng lồ, trông giống ngai vàng của hoàng gia hơn.

"Không ở trên giường sao?!" Tôi hỏi anh một cách nghi ngờ, nhìn xung quanh chúng tôi để tìm bất cứ thứ gì kỳ lạ treo trên trần nhà.

"Một lúc nữa, tình yêu..."

Ôi Chúa ơi... Vegas đang cười nhếch mép.

Vegas POV (một vài đêm sau đó)

Tôi đá vào bụng hắn ta một lần nữa, lật hắn ta nằm sấp, mông chổng lên.

Tôi cúi xuống thì thầm vào tai hắn, xoa đầu hắn ta.

"Hay là tao nhét khẩu súng này vào bên trong mày và bóp cò, huh, mày có thích thế không? Tao cá là mày sẽ thích thế đấy."

Tôi đẩy mạnh đầu hắn ta xuống sàn. Hắn run rẩy.

Tôi quay sang Kamol.

"Anh kết thúc đi. . ."

Tên khốn đó càng khóc to hơn và cầu xin sự thương xót.

"Cảm ơn, buddy." Kamol mỉm cười và chế nhạo bóng dáng suy sụp đang bò trước mặt chúng tôi, cố gắng trốn thoát trong vô vọng.

"Không vấn đề gì. Tôi sẽ nói chuyện một chút với 'ông già' của hắn ta một lần nữa. Ông ta từ chối tiết lộ bất cứ điều gì."

"Ông ta không nói gì về phòng cờ hay Bạch tộc, và tên khốn này không biết gì. Có lẽ họ không phải là một phần của phòng cờ. Gia tộc của lão Chen có công việc kinh doanh có liên quan, nhưng nó không phải là một phần của vương quốc trong phòng cờ."

"Dù sao thì gia tộc của ông ta cũng sẽ không còn tồn tại nữa." Tôi nhếch mép cười với người đàn ông thảm hại đang trần truồng nằm trên mặt đất. "Vậy thì tôi sẽ kết liễu ông ta vì niềm vui của riêng mình."

"Bình tĩnh nào. Cậu bị thương ở tay đấy, anh bạn."

"Pete sẽ nổi giận với tôi. Em ấy sợ hãi mỗi khi tôi tự làm mình bị thương."

"Cậu ấy sợ hãi á?! Nhìn những gì cậu đã làm dưới đó đi."

"Tôi đã bị phấn khích."

"Chúng ta sẽ rời đi trong 10 phút nữa, Vegas. Đội dọn vệ sinh đang đến."

"Được rồi. Have fun." 

----------

Khi tôi bước vào tầng hầm tối tăm, lão già mafia đang chảy máu, bị treo bằng dây xích từ trần nhà.

"Ông chảy máu như một con lợn bị giết thịt. Ồ, thật không công bằng khi so sánh với một con lợn, em trai tôi sẽ nói vậy. Tôi được lệnh đi tìm tên thủ lĩnh, và giờ tôi đang... đối phó với một trùm mafia Đài Loan. Nhìn con trai mình bị đánh có vui không?"

Tôi chỉ vào màn hình chiếu lên bức tường bẩn thỉu của tầng hầm.

"Thằng khốn kiếp này. Mày sẽ phải trả giá cho việc này! Đường Nghị đã hứa sẽ chia sẻ công việc kinh doanh của tao với mày và Kamol?! Nằm mơ đi!"

"Đường Nghị không liên quan. Đây không phải là vấn đề kinh doanh. Ông và đứa con trai chết tiệt của ông đã chạm vào người ông không nên chạm vào, chúng tôi không thể bỏ qua."

"Cái gì?!"

"Ông còn chưa biết sao?! Con trai ông đúng là vô phương cứu chữa, bọn tôi chỉ đang ngăn cản nó đi làm hại người khác."

Chúng tôi xem Kamol giết đứa con trai ghê tởm của ông ta. Xác của hắn ta cùng với hai người bạn khác bị Kamol giết.

"Tôi sẽ giết cả hai chúng mày bằng tay không!" Ông ta hét lên một lúc.

"Không, ông sẽ không."

"Bởi vì đứa nhân viên của Đường Nghị sao? !"

Tôi nhìn tất cả những vệ sĩ của ông ta bị treo trên trần nhà mà tôi đã tra tấn và giết chết, đặc biệt là những người đã đánh Pete. Xương của chúng bị gãy và khuôn mặt chúng bị biến dạng để xoa dịu cơn thịnh nộ của tôi.

"Ông đụng nhầm người rồi."

"Thằng nhóc phục vụ và con đĩ đó..."

"Ngài Trần... ngài nên ngậm miệng lại." Tôi đến gần ông ta hơn và cắt môi ông ta bằng con dao của mình. Sau đó, tôi thọc con dao tương tự vào bụng ông ta và từ từ quay một vòng.

"...Con đĩ đó... Tianshi..."

Ông ta lầm bầm, máu chảy ra từ miệng của ông ta.

"Tianshi?!" Tôi giật mình nhìn ông ta.

Mẹ kiếp!

"Tôi nghĩ rằng đôi mắt già nua của tôi đã đánh lừa tôi." Máu chảy ra từ miệng ông ta nhiều hơn vì vết thương bên trong. "...Và cậu ..."

"Còn cậu ta thì sao?! Còn tôi thì sao? Nói đi!!"

Tôi quay sang vệ sĩ của Kamol. "Đưa ông ta xuống! Giúp tôi cầm máu dạ dày!"

Ông ta bật cười.

Lão khốn nạn... ông ta quyết định mở miệng bây giờ?!

"...trả thù lên chúng tôi..." Những từ ngữ phát ra như một tiếng thở dài từ cái xác đang hấp hối.

"Trả thù cái gì?! Ai?"

Ông ta dán chặt ánh mắt vào tôi trước khi nó trở nên trống rỗng.

"Kan và ..." Ông ta nói với hơi thở cuối cùng ... và chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro