Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40. Nước cờ hay

Pete POV

"Anh Andy cử tôi tới đây. Tôi được gọi lên phòng." Tôi nói với các vệ sĩ trước cửa.

Họ nhìn nhau, nhưng sau đó họ để tôi vào phòng.

Tôi khóa cửa.

"Con ả ngu ngốc này... Đường Dịch đưa mày đến đây hả?! Tao cá là hắn sợ tao nói với bố tao rằng tao đã bị đối xử tồi tệ. Bắt nó quỳ xuống, tao sẽ vui vẻ với đứa này trước." Tên thủ lĩnh ra lệnh.

Tôi nhìn thấy tên khách hàng khốn nạn lúc nãy và hai người đàn ông khác tụt quần xuống, giữ chặt Ton, cố gắng cưỡng bức cậu ấy.

Những tên khốn đó trông không giống vệ sĩ. Chúng chắc hẳn bạn của tên kia.

Ton rất khỏe, vì vậy tôi nghĩ cậu ấy đã trốn được chúng cho đến thời điểm đó. Nhưng cậu ấy không phải là một chiến binh. Có lẽ họ đã đánh thuốc cậu ấy.

Họ trói hai tay Ton ra sau lưng. Cậu ấy đang nằm trên giường, hầu như không còn ý thức. Không thể kháng cự.

Kẻ ghê tởm đó ở giữa hai chân cậu ấy, chuẩn bị để cưỡng hiếp cậu.

"Chạy đi, Anong, chạy đi!" Ton cố gắng hét lên, lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Hình ảnh đó đã khiến tôi nổi cơn thịnh nộ lạnh lẽo mà tôi chỉ trải qua một vài lần trong đời.

Chợt một ký ức đã bị quên lãng trong quá khứ lướt qua tâm trí tôi, rồi nó biến mất hoàn toàn, chỉ để lại sự căm ghét.

Nó khiến tôi phát điên.

Khát máu.

Tôi không đợi chúng di chuyển. Tôi chạy về phía chúng, không quan tâm đến lớp ngụy trang của mình.

Tôi không tốn nhiều hơn một vài cú đấm và đá để hạ gục hai tên đàn ông đó.

"Mày là ai?!" Tên khách hàng thảm hại đó sợ hãi và cố với lấy khẩu súng trên tủ để bắn tôi.

Tôi túm lấy tóc hắn ta.

Hắn ta bắt đầu la hét gọi vệ sĩ của mình, người đã bắt đầu gõ cửa.

Tôi lấy khẩu súng từ tay hắn và đập hắn vào tường. Tôi đá mạnh vào bụng hắn khiến hắn ngã lăn ra đất. Tôi đấm vào mặt hắn liên tục cho đến khi máu chảy ra từ miệng hắn ta.

Bất lực... không thể kháng cự... giống như Ton.

"Không phải mày bảo tao lên tầng hai sao? Tao đây, đồ chó chết."

"Mày không thể bắn tao! Bố tao sẽ truy tìm mày và giết mày, cùng với tất cả những đứa chết tiệt mà mày quan tâm trong cuộc đời này, con khốn!" Hắn gầm gừ một cách ngạo mạn.

Tôi chĩa súng vào đầu hắn, chạm tay vào cây thánh giá Kitô giáo quanh cổ mình.

"Cầu nguyện đi, đồ khốn." Tôi cười khẩy với hắn.

Sự vui sướng nguyên thủy nhất.

Chết tiệt, gần đây tôi đang bắt đầu suy nghĩ giống Vegas.

Và tôi rất con mẹ nó thích điều đấy.

"Làm ơn, đừng bắn! Làm ơn."

Ngay khi tôi chuẩn bị bắn vào đầu tên khốn đó, cánh cửa bật mở.

Một ông già đi cùng với khoảng năm vệ sĩ bước vào phòng.

Họ chĩa súng vào tôi.

Tôi chĩa súng vào tên khốn đang thút thít.

"Thả con trai tao ra ngay!" Ông ta hét vào mặt tôi đầy tức giận.

Tôi quay đầu lại đối mặt với ông ta.

Tôi tiếp tục chĩa súng vào đầu đứa con trai đáng thương của ông ta.

Một cách bất thường, lão già đó nhìn chằm chằm vào tôi, và khuôn mặt ông ta chuyển từ giận dữ sang bối rối. "...Tians...?!" Ông ta lầm bầm điều gì đó.

*Pete có khuôn mặt giống Tianshi, vị sát thủ đã bị giết chết ở phần 1 và là quân Mã trắng lúc trước, quân cờ đang thuộc về Pete.

Một lúc sau Khun Kamol, Đường Nghị và anh Andy bước vào phòng, chĩa súng của họ.

"Ton đâu?" Khun Kamol giận dữ hét lên.

Một số vệ sĩ quay sang chĩa súng vào Kamol.

Vegas bước vào phòng.

Tankhun đứng sau Pol ở cửa phòng.

Căn phòng trở nên đông đúc.

"Bỏ súng xuống!" Đường Nghị hét lên, theo sau là các vệ sĩ của anh ta, chĩa súng vào tất cả mọi người.

Khi nhìn thấy tình trạng của Ton, Khun Kamol đứng cạnh tôi và chĩa súng vào đầu tên khách hàng ngu xuẩn.

Vệ sĩ của lão già lại chĩa súng vào Kamol .

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Đường Nghị hét lên.

"Giải thích đi, Đường Nghị!" Lão già hét lại. "Ả hầu bàn chết tiệt của cậu đã tự mình vào trong căn phòng này để giết con trai tôi."

"Ngài Chen?!" Đường Nghị cúi đầu với ông ta, cung kính nhận ra ai đang ở trong phòng. "Thật xin lỗi, Ngài Chen. Nhưng tôi nghĩ là đang có hiểu lầm ở đây." Đường Nghị bình tĩnh nói.

"Cậu giải thích thế nào về việc một người phụ nữ hạ gục ba người đàn ông?!" Ông ta hét lên.

Tôi cảm thấy tôi thực sự đã phá hỏng lớp ngụy trang của mình.

"Việc này không phải quá rõ ràng sao?!" Mọi người quay ra cửa. "Cô ấy mạnh hơn đứa con trai ngu ngốc của ông và bạn bè của nó. Dù sao thì chỉ có những kẻ hèn hạ mới làm những gì chúng đang làm. Điều đó có gì đáng ngạc nhiên chứ?! Hơn nữa ngày nay phụ nữ cũng biết tự vệ, ông đã quá già để biết điều đó. Con trai của ông đúng là đáng xấu hổ khi để bị đánh như thế này." Khun Noo hét lên từ cửa.

"Thằng nhóc láo toét này là ai?! Tao sẽ cho người của tao cắt lưỡi mày, nhãi con!"

"Bình tĩnh đi, Ngài Chen." Anh Andy vội nói. "Cậu ấy là con cả của Khun Korn."

"Kể cả mày là con trai của ông ta, nhưng nếu mày muốn sống sót ra khỏi đây thì ngậm mồm lại." Lão già nói.

Tankhun nhún vai nhưng lại nấp sau lưng Pol, nhận ra ông ta không hề nói khoác.

"Cô ấy từng làm việc trong câu lạc bộ đêm ở Thái Lan, Ngài Chen." Anh Andy nói.

"Con trai ngài đã mang một nhân viên của tôi đến đây mà không có sự cho phép của tôi, Ngài Chen." Đường Nghị giải thích. "Cậu ấy đã không tuân thủ quy tắc của chúng tôi."

"Bố đừng nghe bọn chúng nói! Bắn chúng nó đi!" Đứa con trai ngu xuẩn của ông ta hét lên.

Vegas dần dần lại gần chúng tôi.

Tôi cảm thấy lo lắng, cố gắng suy đoán xem anh ấy sẽ làm gì.

Anh đặt tay lên súng của Kamol và thì thầm điều gì đó với anh ta, khiến anh ta miễn cưỡng hạ súng xuống.

Rồi anh đưa tay về phía tôi.

Tôi hạ súng và đưa nó cho anh.

Tôi cúi đầu kính cẩn.

Tên khách hàng ngu xuẩn bò xa khỏi tôi đầy sợ hãi.

Vệ sĩ của lão già không bắn tôi vì Vegas và Kamol đang ở gần tôi.

Với vẻ ngoài nổi bật của Vegas và Kamol, những vệ sĩ đó rõ ràng đã nhận ra rằng họ không thể bắn hai người.

Tôi đi đến bên cạnh Đường Nghị, cúi đầu xin lỗi.

"Khẩu súng này không phải của sát thủ. Nó đẹp mắt, nhưng không hữu dụng. Nó thậm chí còn không có ống giảm thanh. Nó là súng của con trai ngài. Nó thậm chí còn có tên viết tắt của cậu ta, ngài Chen." Vegas hướng về phía lão già. "Có lẽ cô ấy đã lấy súng của cậu ta để tự vệ."

Vệ sĩ của ông ta chĩa súng vào anh.

Tôi hối hận vì đã bỏ súng.

Vegas đang đứng trước đám vệ sĩ đứng giữa tôi và lão già mafia.

Vegas nở một nụ cười nhạt.

Ông ta lườm Vegas và ra hiệu cho vệ sĩ của mình lui lại.

"Tôi có biết cậu không?!"

"Tôi là Kornwit Theerapanyakul. Ngài có thể gọi tôi là Vegas, ngài Chen."

"Thứ gia Theerapanyakul..." Lão giả cười khinh bỉ. "Cậu đang hộ tống con trai cả, tôi đoán vậy..."

"Đúng thế. Nó đang hộ tống tôi." Tankhun hét lên từ ngoài cửa, sau đó lấy tay che miệng, nhớ lại lời cảnh cáo phải im lặng.

"Giống như cha của cậu, luôn đi theo ở phía sau." Ông ta nhìn Vegas với một nụ cười méo mó.

Tankhun che miệng. Cậu ấy không dám lặp lại điều đó.

Vegas không để mất kiểm soát cảm xúc của mình. Anh chỉ mỉm cười và đưa khẩu súng cho ông ta.

"Tại sao những người thừa kế của các gia đình mafia nổi tiếng Thái Lan lại quan tâm đến nhân viên của Đường Nghị vậy?" Lão ta nói, nhìn Vegas, Tankhun và Kamol một cách nghi ngờ.

"Ton không được phép chạm vào. Cậu ấy chỉ dành riêng cho Kamol." Đường Nghị liếc nhìn Khun Kamol. "Con trai của ngài đã phá luật."

Lão ta ra hiệu cho vệ sĩ nhấc con trai mình lên khỏi mặt đất và khoác áo cho hắn ta.

"Nhưng bố... chúng phải trả giá..."

Khi con trai cố gắng phản đối, ông ta nhìn vào mặt con trai mình và sau đó tát hắn vào chỗ tôi đã để lại dấu vết. "Im đi, đồ ngu xuẩn vô dụng. Mang nó đi!" Ông ta ra lệnh cho vệ sĩ của mình.

Sau đó, ông ta quay sang Đường Nghị.

"Tôi không thể để yên chuyện này được, Đường Nghị. Con trai tôi đã bị tấn công." Ông ta quay sang tôi. "Tôi muốn cô ta."

Vegas POV

Vì thang máy đã đủ người, chúng tôi lao lên cầu thang bộ để lên tầng hai của hộp đêm, nơi có các phòng riêng phục vụ nhu cầu tình dục.

Một cô gái mặc kimono đi xuống cầu thang thì thầm với tôi.

"Hãy tìm người thủ lĩnh."

Ánh mắt nghiêm túc của cô ta khiến tôi tự động gật đầu.

Cô ta tiếp tục đi xuống lầu.

Tôi rút súng và bước vào phòng theo sau Kamol, Đường Nghị và Andy.

Khi chúng tôi bước vào phòng, chúng tôi thấy hai người đàn ông tụt quần nằm trên sàn, bất tỉnh.

Một người đàn ông bị trói, có lẽ là Ton, đang nằm bất tỉnh trên giường.

Người phục vụ đáng sợ ăn mặc như hầu gái đang chĩa súng vào cơ thể thảm hại của một người đàn ông khỏa thân nằm co ro trên sàn, trong khi năm tên vệ sĩ khác đang chĩa súng vào cô ta. Một lão già mafia đang nổi cơn thịnh nộ.

Khi họ phát hiện ra chúng tôi, một số vệ sĩ đã chĩa súng về phía chúng tôi.

Sau một cuộc tranh cãi nảy lửa, Đường Nghị đã yêu cầu mọi người hạ súng xuống, tuy nhiên, khi Kamol nhìn thấy Ton bị trói nằm bất tỉnh trên giường, khỏa thân, anh ta đã vô cùng tức giận. Anh ta lại rút súng để giết tên khốn đã làm điều đó với Ton.

Súng lại được lên nòng.

"Not here, not now." (Không phải ở đây, không phải bây giờ) Tôi nói với Kamol.

Tôi phải kiềm chế anh ta.

Lão già mafia Đài Loan không ngừng phàn nàn. Ông ta cố gắng đặt Ton, nhưng Đường Nghị đã từ chối yêu cầu của ông ta.

Rồi ông ta quay sang cô gái phục vụ bàn. "Tôi muốn cô ta."

Cô ta giật nảy mình, đầy kinh tởm.

"Ông không thể." Tankhun nói. "Cô ấy đã được đặt trước cho tôi rồi."

"..." Tất cả mọi người nhìn anh ta.

"Cái gì?! Tại sao tất cả mấy người lại nhìn tô?!" Tankhun nói khi những ánh mắt nghi ngờ đang đổ dồn về phía anh ta. "Tôi gặp cô ấy ở quán bar và quyết định muốn đặt cô ấy."

"Ồ... đúng vậy... Ngài Tankhun đã ở quán bar nói chuyện với Anong." Người phục vụ đã cảnh báo chúng tôi về Ton và Anong nhớ lại.

"Trông cậu không giống như biết phải làm gì với một cô gái!" Ngạc nhiên thay, lão già mafia đã không thể nhịn cười với Tankhun.

"Cô gái xấu xí này...ôi! Tôi xin lỗi, cô gái xấu xí!" Tahkhun hét lên với nữ hầu bàn "...không dành cho tôi. Cô ấy là dành cho nó!" Tankhun chỉ vào tôi.

Kamol và Đường Nghị ngạc nhiên nhìn tôi. Họ biết tôi không thích phụ nữ.

"Thằng nhóc nhà Thứ gia này xem ra cũng biết phải làm gì với cô ta." Ngài Chen nói.

"Đừng để bị lừa, lão già!" Tankhun vỗ nhẹ vào lưng ông ta, "Em họ của tôi là người đồng tính giống như con trai của ngài vậy".

"?!" Ông ta nhìn chúng tôi, tỏ vẻ khó hiểu.

"Nó đã thua một vụ cá cược, và đây là hình phạt của nó. Vegas phải làm theo những gì tôi nói." Tankhun nói với một nụ cười xấu xa.

Tôi làm mặt nghiêm túc nhưng không đáp lại lời chế nhạo của Tankhun.

"Tôi hiểu...tôi hiểu...cậu là con trai của Khun Korn." Ông ta cười mỉa mai. "Dù vậy..." Ánh mắt ông ta chuyển sang một màu tối hơn, "Tôi không thể cứ thế này mà ra bỏ qua được, chàng trai."

Hai vệ sĩ của ông ta nhanh chóng tiến lại gần cô ta. Một trong số họ đấm vào mặt cô ta; một người thúc khác vào bụng.

Cô ta cúi người, dựa vào tường.

Andy chạy đến đỡ cô ta.

"Đây là cho vết thương trên mặt con trai tôi. Mọi thứ coi như xong."

Ông ta lườm tôi và nhếch mép cười.

Tôi hơi cúi đầu trước ông ta.

Tankhun nhìn tôi, không nói nên lời, như thể chờ đợi một phản ứng khác từ tôi.

"Lão hèn hạ....!!"

Trước khi Tankhun có thể xông vào lão già mafia, Pol đã tóm lấy người anh họ của tôi và đưa anh ta ra khỏi phòng.

Tôi quay sang Andy.

"Đưa cô ta đến phòng đặc biệt của tôi."

Andy ngập ngừng nhìn tôi, rồi nhìn Đường Nghị.

"Cậu nghe thấy Vegas nói rồi đấy ... đưa cô ta đến phòng đặc biệt. Và Ton đến phòng riêng của Kamol." Đường Nghị nói.

"Tôi tự mình mang em ấy." Kamol bế Ton trên tay và rời khỏi phòng.

"Không." Đáng ngạc nhiên là cô gái đó nói, lau vết máu trên môi.

Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy?

Tôi quay sang cô ta.

"Vậy thì chọn đi...tôi hoặc ông ta." Tôi chỉ vào lão già, người nhếch mép cười vui vẻ với lời nói của tôi.

"Mày đang nói gì vậy, Vegas?!" Tankhun thắc mắc, bối rối và cáu kỉnh.

"Không rõ sao?" Tôi đến gần người hầu gái và bóp cằm cô ta một cách khinh thường. "Chọn đi. Ngài Chen hay tôi?!"

Pete POV

"Anong!" Anh Andy rõ ràng là khó chịu với tôi.

Vegas sẽ phát hiện ra đó là tôi.

"Chọn đi. Ngài Chen hay tôi?!" Vegas bóp cằm tôi với ánh mắt lạnh lùng. Một giọng điệu đe dọa trong lời nói của anh. Anh đã bị tổn thương lòng tự trọng.

Ngay cả khi anh không biết đó là tôi, nó giống như anh đang hỏi tôi một lần nữa liệu tôi sẽ phục tùng anh hay người khác.

Những bóng ma quá khứ thỉnh thoảng lại hiện về trong tâm trí tôi.

"Anh."

Không phải vì tôi không thể giết lão già kia.

Nhưng dù lựa chọn phương án nào, câu trả lời của tôi sẽ luôn như vậy.

Cuối cùng, tôi sẽ luôn chọn anh.

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, rồi tôi rời ánh nhìn của mình khỏi anh.

"Wise choice." (Lựa chọn khôn ngoan) Anh nói rồi thả tôi ra.

Ông ta lườm tôi, rồi bước ra khỏi phòng.

"Tôi sẽ đợi trong phòng đặc biệt." Vegas nói rồi quay ra cửa, theo sau là Tankhun và Pol.

"Cô đang nghĩ cái quái gì vậy, Anong?! Tại sao cô lại nhúng tay vào chuyện này?"

"Họ sẽ cưỡng hiếp Ton nếu tôi không vào phòng, anh Andy."

"Họ sẽ cưỡng hiếp cả cô, cô gái bất cẩn! Tôi sẽ nhìn Narong thế nào nếu chuyện này xảy ra?" Anh Andy siết chặt tay tôi, tim tôi đau nhói.

Anh Andy có một khía cạnh nhân hậu khiến tôi xúc động. Anh ấy thực sự quan tâm đến nhân viên của mình. Có lẽ anh ấy đã trải qua một số đau khổ trong cuộc đời của mình.

Tiện thể thì, Arm và Macau đang ở đâu?!

"Anh Andy đừng lo, tôi tự lo được."

"Cô ta rõ ràng là có thể, Andy." Đường Nghị nói. "Bây giờ, đưa cô ta đến phòng đặc biệt."

"...Làm ơn đi, anh Andy..." Tôi làm bộ mặt cầu xin anh Andy đừng đưa tôi đi.

"Anong trước tiên cần băng lại vết thương trên mặt, nếu không sẽ rất sưng." Anh Andy tranh cãi với Đường Nghị.

"Đưa cô ta đi ngay bây giờ." Anh ta nói một cách ép buộc và rời khỏi phòng, theo sau là những vệ sĩ của anh ta.

-----------

Lee POV

Đêm lạnh.

Tôi lên ô tô đỗ cách De Light một khoảng an toàn.

Chết tiệt... cái trang phục này là gì vậy?!

Tôi gọi cho Lian từ bảng điều khiển ô tô của mình.

"Cái quái gì thế, Lee...cô đang mặc gì vậy?"

"Cục cưng Arm của tôi đúng là một tên mọt sách."

"Ít nhất không ai nhận ra cô, phải không?!"

"Không có ai. Ngay cả tên Đường Nghị sắc bén đi ngang qua tôi cũng không nghi ngờ."

"Đúng là một điểm cộng khi Pete mang theo anh chàng Arm này. Tôi có kế hoạch cho cậu ta."

"Còn em trai của Vegas, Macau thì sao...em ấy là một bé cưng khác..."

"Ngừng lại tinh thần mẫu tử của cô đi."

"Phải. Dù sao thì, tôi không ngờ là sẽ tìm thấy Pete và Arm ở De Light."

"De Light là nơi rõ ràng nhất mà Jade sẽ đưa Pete và Arm đi tìm thông tin về phòng cờ hoặc về chúng ta."

"Đó là lý do anh để Jade tìm thấy Pete sao? Để cậu ấy có thể được đưa đến hộp đêm của Đường Nghị?"

"Tất cả không nằm trong kế hoạch, Lee. Tôi chỉ đang thực hiện các nước đi của mình khi các quân cờ di chuyển xung quanh bàn cờ. Chính cô là người đã nói 'hãy để Pete làm theo cách của cậu ấy', nhớ chứ?! Tôi đang làm theo lời khuyên của cô."

"Vegas đã tìm được Pete trước chúng ta."

"Tôi nghĩ rằng bằng cách đi theo Vegas, cô sẽ đến được với Pete nhanh hơn. Nhưng tôi không biết đó có phải là trùng hợp hay không. Vegas cũng chọn con đường rõ ràng nhất. Tìm Đường Nghị để lấy thông tin. Vegas, Kamol và Đường Nghị biết nhau. Một khi Vegas, Pete và Arm ở cùng một chỗ, chúng ta có thể thực hiện những nước cờ thông minh của mình."

"Giống như tối nay?!"

"Phải. Cô đã làm rất tốt trong việc thuyết phục đứa con trai ngu ngốc của ngài Chen bắt Ton, chàng trai yêu thích của Kamol. Pete luôn mềm lòng trước những kẻ yếu thế."

"Không mất nhiều công sức thu hút sự chú ý của Pete để cứu Ton. Pete là một vệ sĩ... cậu ấy nhanh chóng nhận ra rằng Ton đang bị đưa lên tầng hai trái với ý muốn của cậu ta. Nhưng tôi thú nhận rằng tôi nghi ngờ cậu ấy có thể dễ dàng giết chết con trai của ngài Chen rất dễ dàng."

"Cậu ấy sẽ giết tên ngu kia nếu có cơ hội. Và cậu ấy cũng sẽ giết Ngài Chen vì chúng ta."

"Đó là kế hoạch, nếu Đường Nghị và Andy không nhanh chóng đến căn phòng đó. Khi Pete không hề hay biết thì nhiệm vụ đầu tiên của cậu ấy đã thất bại. Tôi đã gợi ý cho Vegas, nhưng tôi không biết liệu nó có thành công hay không."

"Hãy tự tin lên, Lee. Trò chơi này chỉ mới bắt đầu thôi."

-------------

De Light - Phòng đặc biệt của Vegas

Pete POV

Má phải của tôi hơi sưng. Môi dưới của tôi cũng bị xé toạc bởi cú đánh.

"Tôi rất xin lỗi, Anong..." Anh Andy nói với tôi với vẻ hối hận trên khuôn mặt.

Tôi không biết đó là vì cú đánh vào mặt tôi hay vì đã đưa tôi đến căn phòng đặc biệt của Vegas.

Tôi thừa nhận. Tôi rất tò mò.

Anh Andy mở cửa cho tôi.

Đức mẹ Chúa Giêsu.

Tôi không phải là người Công giáo, nhưng tôi nắm chặt cây thánh giá quanh cổ mình.

Nó tệ hơn nhiều so với lần đầu tiên bước vào phòng ngủ bí mật của Vegas.

Anh Andy khóa cửa.

Căn phòng này tối quá.

"Come closer." (Tới gần hơn) Vegas ra lệnh cho tôi.

Anh đang ngồi trên một chiếc ghế bành nhung đỏ khổng lồ, giống như một hoàng tử, với một ly rượu vang trên tay.

"Cô có sợ không, nữ phục vụ? Hầu gái? Wend? Tôi có nên gọi cô là Wend không?!"

"..."

Macau đã nói đó là Roberta!

Dù sao đi nữa, tôi luôn cúi đầu ở một khoảng cách rất xa với anh.

"Sao cô không nói gì? Lại gần đây."

"..." Tôi nên làm gì?!

Vegas đứng dậy khỏi ghế và chậm rãi đi về phía tôi.

Áo sơ mi của anh mở ra một phần ...

Anh có vẻ nguy hiểm.

Có phải anh ấy đang cố tỏ ra hấp dẫn với một cô gái không?!

Mẹ kiếp.

Thật lòng mà nói anh ấy trông nóng bỏng ngay cả khi mặc Pyjama ...

Tôi lùi lại vài bước, nhưng tôi không thể lùi thêm nữa...

Tôi đã dựa sát vào cửa.

Anh đối mặt với tôi.

Tôi cứ nhìn xuống.

Đột nhiên Vegas túm lấy tóc tôi bằng một tay, kéo mặt tôi lên. Tay còn lại bóp lấy cổ tôi.

Anh nói một cách khô khan khi nhìn vào mắt tôi:

"Tôi ghét phụ nữ."

-----------

Người dịch: Lâu lắm mới gặp lại, nghi vấn cả nhà yêu đã quên hết truyện :))))

Phần tích cá nhân chương này: 

Pete đã thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên của mình: Giết ngài Chen và con trai. Pete đã có thể giết người con trai và có thể cả ngài Chen ngay lúc đó, nếu không phải Vegas và mọi người chạy đến kịp. Và Pete đã có thể giết được ngài Chen khi ông ta yêu cầu muốn mang theo Pete, nhưng cậu ấy lại chọn Vegas. Vegas luôn là biến số của Pete.

Và về việc Pete luôn mềm lòng trước những kẻ yếu thế (Ton), và khi Ton bị trói trên giường đã khiến Pete nhớ lại kỷ niệm nào đó, kỷ niệm này là gì nhể? Là kỷ niệm hồi cùng với Vegas ở Safehouse, hay là một kỷ niệm nào đấy còn xa hơn nữa trong quá khứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro