39. Wednesday
Arm POV
"Mày phải tin Khun Vegas, Pete. Chắc hẳn anh ấy ở đây lần theo một đầu mối nào đó. Hãy để anh ấy lấy thông tin chúng ta cần. Hãy tin vào cách làm của anh ấy."
"Tao tự hỏi là bằng cách nào đấy..."
"Này...thấy mày buồn thế này không bình thường tí nào..."
"Việc Vegas lừa dối hay chơi bời với những kẻ tồi tệ trong quá khứ không khiến tao bận tâm, Arm. Đôi lúc những kẻ đó xứng đáng với những gì họ nhận được từ Vegas. Nhưng đùa giỡn tình cảm với một người như Ton, điều đó làm tao tức giận..."
Pete dường như không muốn chấp nhận lý do thực sự cho sự tức giận của mình.
"Mày ghen hả Pete?!"
"..." Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nhìn đi chỗ khác.
"Pete...Macau, Tankhun và Pol đang đến!"
"Gì cơ?!"
Pete và tôi không có thời gian để trốn đi. Pete giả vờ sắp xếp một số ly rượu sâm panh trên khay của mình. Tôi giả vờ gọt trái cây cho đồ uống.
"Nhìn những bộ trang phục đó đi, Pol!" Macau nói với Pol, chỉ vào nhân viên câu lạc bộ một cách đầy hào hứng!
"Ồ!" Pol trông ngạc nhiên với những bộ trang phục đó.
"Thằng nhóc chết tiệt! Nếu mày không ngăn bọn tao lại để nhìn mấy bộ trang phục ngớ ngẩn này, thì chúng ta đã không lạc mất Vegas. Mặc dù tao cũng không thích ở gần hắn đến vậy. Hắn quá hống hách. Sâm panhhh!!!"
Khun Noo hét chói tai.
Pete không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phục vụ những ly sâm panh trên khay của mình cho ba người ngồi ở quầy.
"OMG! Nhìn cô ấy kìa! Đỉnh dữ!"
Macau hào hứng nói khi chỉ vào Pete, người suýt nữa làm rơi khay rượu vì sợ hãi.
"Ồ...em đang dọa cô ấy đấy, Khun Macau." Pol nói lời xin lỗi với Pete.
Tankhun đảo mắt, chán nản.
"Xin lỗi nhé chị gái! Chỉ là bộ đồ này của chị trông đỉnh quá!"
"Điều gì tuyệt vời về nó chứ?! BDSM không phải là sở thích của tao. Giờ tao đã hiểu tại sao Vegas và bạn của hắn lại chọn nơi này...ew..."
Tankhun chán ghét nói, nhấp một ngụm sâm panh.
"BDSM? Đó là cái gì?"
"Chà, tao được biết BDSM có nghĩa là..."
"Khun Noo! Tôi không nghĩ thảo luận chuyện này với Khun Macau mà không có sự cho phép của Khun Vegas hay Arm là thích hợp..."
"Mày căng thẳng quá đấy Pol! Hello? Nó đến từ Thứ gia đấy, nhớ không?! Tao cá là nó đã biết hết rồi, nó chỉ không biết tên thôi!"
Tất nhiên Macau không biết về điều đó! Hoặc là do tôi không nhận ra...
Pol không tán thành nhìn Khun Noo. Tôi cũng vậy!
"Được rồi ... đừng bận tâm, nhóc con."
"Dù sao...những bộ trang phục này là cosplay, em chắc chắn! Em không thể tin rằng các anh không nhận ra trang phục của cô ấy! Bất kỳ đứa trẻ mafia nào cũng sẽ biết." Macau bất giác ôm lấy cánh tay của Pete.
Pete chen chúc giữa Macau, Tankhun và Pol.
"Mày là đứa trẻ con duy nhất ở đây..."
"Thực ra, bộ cosplay này dựa trên một nhân vật truyện tranh cùng thế hệ với anh đấy, đồ anh họ già."
"Sao cũng được. Mày ăn nói như mọt sách ấy. Arm đã làm gì mày vậy hả nhóc?!"
Hey, Khun Noo! Macau và tôi thích những thứ này!
"Thôi nào, hai người thật sự không biết sao?"
"Tất nhiên là tao không." Tankhun nói.
"Em nghĩ anh biết đấy!" Macau trêu chọc Tankhun.
"Hãy nhìn khuôn mặt ảm đạm của cô ấy và bộ trang phục khủng khiếp đó. Rõ ràng mà."
Pete giật người.
"Vậy?!"
"Wednesday Addams." Tankhun tự tin nói.
"Đúng. Chính xác. Wednesday Addams." Pol đồng ý.
Pete gật đầu như thể đồng ý...
"Thôi nào, mấy người đùa em đấy à!"
Mặt Khun Noo, Pol và Pete khó hiểu, không hiểu tại sao Macau lại khó chịu.
"Tại sao mấy người lại ở đây?" Một giọng nói giận dữ cất lên từ phía sau. Đó là Khun Vegas. "Tôi đã nói với tất cả phải ở gần tôi."
"Hia! Hia! Anh nghĩ cô ấy là ai?" Macau phớt lờ lời mắng mỏ của Vegas và hỏi anh trai mình, chỉ vào Pete.
Ngay lập tức Pete cố gắng dùng khay rượu để che đi khuôn mặt mình.
"A maid!" (Hầu gái) Vegas mất kiên nhẫn.
"Không! Ý em là, đúng! Nhưng đây là cosplay. Đoán lại đi!"
"Wednesday Addams?!"Vegas cố gắng kiên nhẫn với Macau.
"Wednesday Addams không phải là hầu gái mà. Đó là Roberta, Chúa ơi!"
"..."
Khun Noo, Pol và Pete lại làm mặt khó hiểu, theo sau là Vegas.
"Roberta?! Black Lagoon?! Sát thủ hầu gái có thể giết xã hội đen bằng một chiếc ô có thể bắn hàng tấn đạn cùng lúc?! Không ai biết luôn?!"
Tôi cảm thấy tự hào về Macau! Em ấy nhận ra trang phục của Roberta.
"Arm sẽ biết. Mấy người làm em xấu hổ. Rõ ràng là các anh sẽ không biết Kakashi là ai." Macau nói, chỉ vào tôi đầy chán nản.
Vegas cưng chiều xoa tóc em trai mình rồi quay sang Tankhun.
"Đi nào, Tankhun... Tôi cần anh đi cùng tôi đến khu vực phòng riêng. Pol, ở lại đây với Macau."
"Tao sẽ không đi đâu mà không có Pol."
"Yên tâm đi anh... Em sẽ yên lặng ở quầy bar chờ anh quay lại."
"Đừng bao giờ rời khỏi đây, Macau." Vegas quay mặt về phía tôi. Tôi giật mình. "Này, bartender! Hãy để mắt đến em ấy. Đừng để bất cứ ai đến gần nó."
Tôi gật đầu.
Vegas liếc nhìn tôi và Pete, rồi rời đi cùng Tankhun và Pol.
Theo một cách nào đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì Macau sẽ ở quầy bar với tôi. Tôi chắc chắn sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với Macau.
Pete và tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì không ai nhận ra chúng tôi.
Một cái gì đó thu hút sự chú ý của Pete nên cậu ấy ra hiệu rời đi.
Tôi tiếp tục chuẩn bị đồ uống tại quầy bar trong im lặng.
Nhưng tim tôi đập nhanh hơn khi biết rằng Macau đang ở gần mình.
Tôi cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Đột nhiên, đèn trong hội trường vụt tắt và màn trình diễn thoát y bắt đầu trên sàn nhảy.
Tôi nhận ra rằng ai đó đã nhảy lên quầy bar.
Tôi không thể nhìn thấy đó là ai, nhưng người này có vẻ như đang suy sụp.
"Xin mời quý khách rời khỏi quầy, bên này chỉ có nhân viên mới được vào."
Tôi cảm thấy bàn tay đang lướt trên lưng và bụng trần của mình.
"Này! Tôi nói ra ngoài!"
"Bình tĩnh nào, bartender...không cần phải tức giận. Tôi chỉ muốn sờ ngực của cậu thôi. Tôi là Yai, một khách hàng VIP ở đây. Nào, hãy đi cùng tôi lên tầng hai..."
"Không thưa bà...Tôi đang làm việc. Tôi chỉ chuẩn bị đồ uống, và không gì khác. Tôi có thể gọi một người mua vui cho bà."
"Nhưng tôi muốn cậu..."
--------------
Vegas POV
Khi tôi vào phòng riêng lần nữa, Đường Nghị và Andy đang nói chuyện với Kamol.
Đằng sau họ là bốn thanh niên mặc áo choàng lụa.
Kamol nhìn tôi khó chịu.
Tôi biết rõ rằng dưới lớp áo choàng lụa kia sẽ có rất nhiều dây da và dây thừng đỏ. Tôi thấy mừng vì đã quyết định để Macau lại quầy bar.
"Thật vui khi gặp lại cậu ở De Light, Vegas."
"Anh thế nào rồi, Đường Nghị?"
Chúng tôi chào nhau mà không cần quá nhiều lễ nghi. Khi tôi ở Đài Bắc cùng Kamol vài năm trước, chúng tôi thường xuyên đến De Light.
Để kinh doanh, để giải trí ... tìm kiếm niềm vui.
"Đây là anh họ Tankhun của tôi...và vệ sĩ riêng của anh ấy, Pol."
Tankhun gật đầu ngán ngẩm. Pol cúi đầu chào Đường Nghị.
"Con trai cả, tôi hiểu ..." Đường Nghị nhếch mép, chỉ vào các chàng trai. "Tôi có nên gọi thêm không?"
"Nơi này quá đông người... Tao ghét những nơi đông người, Vegas. Đuổi họ đi."
Tankhun nói một cách hống hách, đúng như những gì chúng tôi đã thỏa thuận.
Tôi đoán được rằng, giống như ngày trước, Đường Nghị sẽ mang người lên để mua vui cho chúng tôi.
Nhưng tôi không còn là Vegas ngày xưa nữa.
Tôi không muốn trở thành Vegas ngày xưa một lần nữa.
Vì tôi và vì Pete.
"Tôi đánh giá cao lòng hiếu khách của anh, Đường Nghị, nhưng anh họ của tôi không thích loại giải trí này. Có lẽ nên để lúc khác."
"Chắc chắn rồi..." Đường Nghị liếc nhìn Andy.
Andy vẫy người ra khỏi phòng. Andy ở lại rót rượu cho chúng tôi. Andy là đối tác của Đường Nghị tại câu lạc bộ đêm và là bạn của anh.
Không một nhân viên nào khác được phép trong phòng.
"Tôi nghe nói cậu đến Đài Bắc ngày hôm qua."
"Đúng...chúng tôi vừa đến ngày hôm qua..."
"Cậu có đi cùng Viên Minh không...?"
"Jade?"
"Tôi nghe nói cậu ấy cũng đã trở về từ Bangkok ngày hôm qua. Tôi nghĩ có lẽ tất cả các cậu đã đến cùng nhau, vì hai người... khá thân thiết."
Tankhun nhìn tôi với vẻ ghê tởm. Anh ta hẳn sẽ bám vào lý do này để bôi xấu tôi và cướp lại Pete.
"Chúng tôi không thân."
Jade...Pete kể cho tôi nghe về Jade...Em ấy đã gặp Jade tại biệt thự của Chính gia, nhưng tôi đã không để ý lắm. Chẳng lẽ Pete và Arm cùng Jade đến Đài Bắc sao? Jade cố tình tiếp cận Pete, nhưng tại sao?!
"Chúng tôi đến bằng trực thăng của Lian Wang... với sự giúp đỡ của anh ta."
"Lian Wang...?!"
"Tất cả mấy người ở đây vì cùng một lý do, phải không?" Tôi nói khi nhìn anh và Kamol.
"Ý cậu là gì, Vegas?"
"Ồ, làm ơn...chắc chắn không phải vì một giải vô địch cờ vua." Tankhun đảo mắt và gọi thêm rượu.
"Anh là một người thú vị, Tankhun." Đường Nghị khẽ cười một tiếng.
"Vậy là hai người cũng có chìa khóa phòng chơi cờ." Kamol nói, nhìn tôi và Tankhun.
"Đúng. Chúng tôi ở đây để tham gia cuộc họp trực tiếp trong phòng cờ vua, hoặc bất kể điều đó có ý nghĩa gì." Tôi trả lời.
"Theo như tôi biết thì điều đó không có ý nghĩa gì nhiều." Đường Nghị nói. "Những người kiểm soát phòng cờ vua sẽ xác thực chìa khóa của chúng ta và chúng ta sẽ có quyền truy cập vào dữ liệu của các giao dịch được thực hiện trong phòng. Thực ra có một số giao dịch độc quyền hơn có thể được thực hiện, ẩn danh hoặc không. Chúng ta đang không tham gia một giáo phái bí mật tuân theo các nghi lễ ma quỷ của mafia châu Á nào đó. Đây chỉ là những giao dịch chợ đen độc quyền được cung cấp chủ yếu cho các thành viên của phòng cờ."
"Thật trùng hợp, năm nay ban điều hành chính của phòng cờ đã thay đổi thành viên của họ do trưởng lão đã qua đời hoặc truyền lại quyền kế vị cho người thừa kế, điều này đã xảy ra với tất cả chúng ta, bao gồm cả Jade và Lian Wang." Kamol nói thêm.
"Tại sao tôi chưa từng nghe nói về Lian Wang trước đây, nếu gia tộc của anh ta quan trọng đến vậy ở khu vực Thái Bình Dương?"
"Tôi mới gặp anh ta vài tuần trước, khi tôi tiếp quản công việc kinh doanh của cha tôi. Lian lúc đó ở Bangkok." Kamol giải thích.
Có lẽ là khi Lian Wang ở khách sạn The Diamond và gặp Pete.
"Lian Wang không trực tiếp tham gia vào các cuộc đàm phán. Anh ta chủ yếu giải quyết việc kinh doanh hợp pháp và đồng quản lý các hoạt động kinh doanh bất hợp pháp với cấp dưới của mình vì họ bị trống vị trí quân Hậu trắng." Đường Dịch nói.
"Nó có nghĩa là gì?" Tôi hỏi.
"Tôi thực sự không biết nhiều về nó. Bạch tộc tuân theo quy tắc của phòng chơi cờ. Vị trí của mỗi người trong tộc tuân theo vị trí của bàn cờ. Nhưng vị trí của Hậu trắng đã bị bỏ trống từ lâu. Vị trí này thường phụ trách công việc kinh doanh bất hợp pháp của gia tộc. Vị trí đó đã vô chủ trong nhiều năm, điều này khá kỳ lạ đối với một gia tộc bị ràng buộc bởi các quy tắc của phòng cờ vua."
"Đó là vị trí phu nhân của Vua trắng sao?"
"Tôi nghĩ là không. Tôi nghe nói rằng vị trí của quân Hậu không phải là vị trí của bạn đời. Họ có thể là bất cứ ai, thậm chí là thuộc hạ trung thành của nhà vua. Họ có một Chủ nhân, là Vua trắng, ông của Lian, nhưng ông ta cũng đã chết ."
"Bị giết?!"
"Bệnh tật... nhưng ai biết được?!"
"Và về bố mẹ anh ta?"
"Tôi không chắc, nhưng tôi nhớ chú tôi nói rằng họ đã bị truất ngôi."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Họ đã bị loại khỏi vị trí chỉ huy trên bàn cờ của Bạch tộc...nói cách khác...bị giết."
"Bởi chính gia tộc? Tại sao?"
Lian Wang không hề nói dối khi nói rằng cha mẹ mình đã bị sát hại. Có phải bố tôi đã làm điều này? Mối quan hệ của gia đình chúng tôi với Bạch tộc là gì? Đây không đơn giản chỉ là một mối quan hệ làm ăn.
"Tôi không biết ai là kẻ chủ mưu hay động cơ đằng sau. Nhưng những kẻ thực hiện có thể là bất kỳ ai trong số chúng ta ... Ý tôi là từ gia đình của chúng ta. Như tôi đã nói, Bạch tộc tuân theo các quy tắc của phòng cờ vua. Tất cả các yêu cầu về việc ám sát đều được thương lượng ở đó. Nhân tiện, cậu có rất nhiều hứng thú với Bạch tộc, Vegas..."
"Lian Wang và tôi có công việc làm ăn. Tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về đối tác của mình."
"Đó là tất cả những gì tôi biết."
CỐC, CỐC.
Ai đó điên cuồng gõ cửa.
Một nhân viên căng thẳng bước vào.
"Thứ lỗi cho tôi, anh Andy, Đường thiếu. Đây là trường hợp khẩn cấp...Ton đã..." Người nhân viên im lặng khi nhận ra mình không nên nói điều này trước mặt khách hàng.
"Nói đi. Em ấy làm sao??" Kamol đột ngột đứng dậy, lo lắng ra lệnh cho người phục vụ nói ra trước khi Đường Nghị và Andy kịp hỏi bất cứ điều gì.
"Một trong những khách hàng VIP và thuộc hạ của anh ta đã đưa Ton lên tầng hai... họ đã tận dụng thời điểm bắt đầu buổi biểu diễn để đưa cậu ấy đi... vì đó là khách VIP, nhân viên bảo vệ của chúng ta đang chờ lệnh của ngài..."
"Phòng nào?" Kamol tóm lấy người phục vụ tội nghiệp.
"Tôi biết ngay mà! Tôi đã bảo Ton rời khỏi De Light. Đó là lỗi của anh!" Andy hét vào mặt Kamol.
"Tôi đã nói rất rõ ràng rằng không ai có thể tùy tiện chạm vào nhân viên của tôi." Đường Nghị tức giận nói. "Dẫn đường đi."
"Anh Andy, Anong cũng ở cùng bọn họ!" Người phục vụ lo lắng nói thêm.
"CHÚA ƠI!!" Andy kinh hoàng nói.
"Anong là ai?" Tankhun hỏi.
"Nhân viên phục vụ mới của chúng tôi. Cô ấy là người Thái." Andy vừa nói vừa tuyệt vọng chạy ra khỏi phòng cùng với nhân viên phục vụ, Kamol và Đường Nghị.
Tankhun quay sang nhìn tôi đầy kinh hoàng.
"Wednesday Addams, Vegas!!"
--------------
*Roberta
*Wednesday Addams
---------
Ăn Tết vui vẻ nhé cả nhà! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện siêu dài và siêu hack não này trong suốt thời gian qua. Nếu có gì chưa hay, mọi người đều có thể góp ý nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro