Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37. Tiến một bước

Macau POV

"Nhanh lên, anh yêu!" Tôi vừa nói vừa cởi quần áo.

"Ngay bây giờ đây, để anh mở vòi hoa sen. Phòng tắm này thật kỳ lạ... nó có màn hình hiển thị âm nhạc và ánh sáng."

"Phòng tắm của anh trông giống như một hộp đêm. Đẹp đấy! Anh đang ở đâu?!"

"Anh xin lỗi, anh chưa thể nói cho em biết..." Arm nhìn quanh phòng tắm của mình...  "Anh nghĩ căn phòng này đã được điều chỉnh để chúng ta ở trong."

"Cởi quần áo ra và vào phòng tắm đi."

"Được rồi..."

"Trông anh thật quyến rũ..." Nước chảy dọc trên cơ thể hoàn hảo của bạn trai tôi khiến tôi thích thú ngay lập tức. Anh ấy trông giống như một vị thần Hy Lạp phiên bản Thái Lan.

"Cảm ơn..." Arm ngại ngùng... "Giờ thì sao?"

Ồ... bây giờ thì sao?!...Câu hỏi hay...chết tiệt...giờ thì sao?!

Nghĩ đi, Macau... Hia sẽ làm gì bây giờ?! Tôi đã vài lần nghe anh tôi nói những chuyện đen tối với Phi...thật xấu hổ. Ồ, tôi đã biết rồi!

"Này Arm...ngồi trên thành bồn tắm." 

"Ờ được rồi..."

"Tốt...anh có thể đặt điện thoại ở đâu đó đối diện với anh được không? Em muốn nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh."

"Uh....để anh nghĩ...đúng rồi!...Xong. Thế này được chứ?!"

"Hoàn hảo...Ngồi xuống một lần nữa...nhanh lên."

"Được rồi, cậu bé hống hách." Arm mỉm cười với tôi.

Tôi là Theerapanyakul, tôi có thể làm gì đây?!

Oh, Wow ... anh ấy trông thật tuyệt ...

"Em muốn gì ở anh bây giờ, nhóc con nghịch ngợm...?!" Arm ném cho tôi một cái nhìn trêu chọc...

"Mở chân ra cho em nào, anh yêu."

"...hả?..."

"...c-cái gì...?!"

Tôi đã nói gì sai sao?!

Ôi! Chết tiệt...tôi là một thằng ngốc...

"Không! Không! Đừng bận tâm! Em sẽ làm! Em sẽ làm! Hãy tiếp tục..."

Thôi nào, Macau nói điều gì đó dâm dục đi...uh...hmm...nhưng cái gì?!

Sự im lặng ngượng ngùng

"...Uh..." Arm hơi cúi đầu xuống, khép chặt hai chân lại và lấy tay che đi dương vật của mình... "Anh xin lỗi, Macau..."

Chết tiệt...tôi nghĩ tôi vừa giết chết tâm trạng của chúng tôi...

"Đó là lỗi của em..."

"Đừng tự trách mình. Chỉ là ngoài ý muốn thôi. Anh mới là người có lỗi... Anh vừa nhận ra rằng mình đã không quan tâm đến em... Anh vẫn chưa mở lòng với khả năng.. . em biết đấy... tất nhiên là em muốn ..., em biết đấy..."

"Không! Không phải như vậy! Em thề là em..."

"Không sao đâu, Macau, thật đấy..."

"Làm ơn, hãy cho em thử một lần nữa! Em biết em có thể mang tâm trạng của chúng ta trở lại!"

"Cốc Cốc Cốc"

Arm nhìn ra cửa.

"Pete?!"

"Arm, tao cần đi vệ sinh ngay bây giờ!! Trường hợp khẩn cấp!"

"Ừ chắc chắn rồi!" Arm quay lại nhìn tôi. "Anh xin lỗi, nhóc con... chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai một lần nữa, được chứ? Anh sẽ gọi cho em."

"Không không không..."

"Này, Macau...?!"

"...Đừng cúp máy! Làm ơn!"

"Chúc ngủ ngon, em yêu... mơ về anh."

Anh ấy cúp máy.

Chết tiệt.

Làm ơn Chúa của những giấc mơ (có sao?! Ôi! Sao cũng được!)... Làm ơn Chúa của những giấc mơ... làm cho nó ướt át đi....

Arm POV

Tôi đặt điện thoại lên mặt bàn, quấn khăn tắm quanh người và mở cửa.

"Này, Pete! Điện thoại của tôi!"

Pete bước vào phòng tắm vội vàng đến nỗi tôi không thể vào lấy điện thoại di động.

Pete đuổi tôi ra ngoài.

"Pete! Pete! Em có đó không?! Cầm lấy điện thoại ngay, Pete!" Một giọng nói hách dịch vang khắp phòng. Hách dịch hơn cả Macau.

"Khun Vegas?!"

Tôi nhặt chiếc điện thoại của Pete nằm trên sàn cạnh giường cậu ấy.

"Tại sao cậu lại có điện thoại của Pete? Em ấy ở đâu? Tại sao cậu lại khỏa thân?"

Khun Vegas giận dữ hỏi tôi, trần trụi hơn cả tôi.

"Tôi vừa tắm xong. Pete đi vào phòng tắm. Tôi nghĩ cậu ấy vô tình làm rơi điện thoại."

"Ừ."

Khun Vegas thở dài khó chịu khi lau tay bằng khăn giấy.

Tôi nghi ngờ anh ấy và Pete vừa...

"Khun Vegas..."

"Sao..."

Thôi nào, Arm...cứ hỏi anh ấy...

"Chà...tôi rất thích Macau và...tôi đang tự hỏi..."

"Nói thẳng ra đi."

"E hèm...Tôi muốn trở thành một người bạn trai tốt hơn cho em ấy...một NGƯỜI YÊU tốt hơn..."

"Tôi nghĩ Pete có thể tư vấn cho cậu tốt hơn tôi về cách làm hài lòng Macau trong tình dục, vì cả hai người đều là bot..." Vegas nói thẳng thừng.

"Tôi không phải ... đó là lý do tại sao tôi đang hỏi anh..."

Vegas ngừng lau tay và nhìn vào camera điện thoại.

"Không đời nào Macau là bot..."

"Tại sao không? Anh đang ám chỉ rằng có một kiểu thấp kém nào đó khi nằm dưới à?! Pete có biết kiểu suy nghĩ của anh không?!"

"Không!! Ý tôi là... tôi không ám chỉ gì cả... chỉ là... Macau là kiểu người rõ ràng hơn..."

"Có phải anh đang ám chỉ rằng Pete là kiểu phục tùng không?!"

"Không!... Ý tôi là... chết tiệt... quên nó đi!"

"Chà... dù là bất kỳ khuôn mẫu nào, nó không phải là 'xu hướng' để bị định nghĩa mãi mãi... chúng tôi đang khám phá nó.. nhưng giả sử Macau giống Pete hơn và tôi cho là tôi giống anh hơn."

"Giống tôi? Giống tôi thế nào?" Khuôn mặt của Vegas có vẻ lo lắng.

"...uh...top?!"

"Không có gì bất thường đúng không?!" Vegas vẫn hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Hmm...không...tôi đoán...bất thường như thế nào?!"

"Đừng bận tâm." Anh ta thở dài.

"Anh có thể giúp tôi không?! Tôi không có nhiều kinh nghiệm... Tôi muốn làm cho em ấy hạnh phúc và hài lòng với tôi."

"Bây giờ chúng ta là bạn thân à?!"

"Anh được nói chuyện với Pete là nhờ tôi, phải không ... thưa ngài?!?!"

"Cũng được." Anh lại thở dài. "Được rồi...nghe này..."

Tôi cười.

-----------------

Pete POV

Tôi để nước ấm xoa dịu và làm sạch cơ thể.

Vegas xấu xa... những lời tục tĩu thoát ra từ miệng anh ấy như một câu thần chú mà tôi không thể nào thoát ra được.

Giọng nói của anh ấy khiến cơ thể tôi run lên... nét mặt của anh ấy khiến tôi tan chảy...

Vegas là một tội lỗi thuần túy.

Tôi không thể kìm lại.

Tôi chạy vào phòng tắm, để Arm ra ngoài.

Sau khi tắm xong, tôi thấy điện thoại của Arm đổ chuông.

Tôi không nhớ mình đã để điện thoại ở đâu.

Đó là một cuộc gọi video.

Có phải Vegas đang gọi cho Arm để biết thêm thông tin về vị trí của chúng tôi không?

Tôi trả lời cuộc gọi video.

"Xin chào..."

"Phi?!"

"Macau?!"

"Phi và Arm có ở trong phòng tắm không?" Macau hỏi với giọng điệu e ngại.

"Tất nhiên là không rồi! Cậu ấy ở ngoài. Cậu ấy để quên điện thoại trong phòng tắm."

"Ồ!...Tốt!...Anh có sao không?! Bọn em đã rất lo lắng cho hai người!"

"Bọn anh ổn. Nhưng em không nên đến cùng Vegas, Macau."

"Hia chăm sóc Phi. Em chăm sóc Arm." Macau kiên quyết nói.

"Mhmm...em luôn chăm sóc Arm rất tốt. Em có muốn nói chuyện với cậu ấy không?"

"Thực ra...em nghĩ em cần một lời khuyên từ anh, Phi."

"Có gì khiến em phiền lòng sao?!"

"Ước gì em có thể trở thành một người yêu tốt hơn cho anh ấy...nói một cách thân mật"

"OMG! Cuộc nói chuyện về tình dục! Chúng ta còn chưa nói chuyện này bao giờ! Làm sao anh có thể bắt đầu đây?!"

Tôi sợ hãi.

"Bình tĩnh nào, Phi... Em đã vào đại học rồi, nhớ không...?! Em biết trẻ sơ sinh đến từ đâu... và Arm không thể khiến em có thai, đừng lo lắng."

"Ow! Được...được...Tốt...Vậy?!"

"Em cần biết những thứ như...Quyến rũ...dirty talk...những thứ như thế này, anh biết không?!..."

Thật ra, tôi không thực sự biết... nhiều.

"Uhh... có lẽ em nên nói chuyện này với anh trai mình... Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn anh..."

"Hmm...có lẽ anh nói đúng...em sẽ nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ!"

Suy nghĩ lại...

"Đợi đã! Đừng!"

"..."

Tôi không muốn Macau làm với Arm chính xác những gì Vegas làm với tôi...nó có thể...sẽ đáng sợ lắm...

"Có lẽ anh có thể chia sẻ một số kiến thức về TÌNH YÊU..."

"Oh được rồi!!"

------------

Sau khi nói chuyện vui vẻ với Macau, tôi bước ra khỏi phòng tắm và thấy Arm đang nằm co ro trên giường, đeo tai nghe, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của tôi.

Cả hai gần như khỏa thân, Vegas và Arm.

Những ý nghĩ rối rắm vụt qua tâm trí tôi.

"E hèm...tao lấy lại điện thoại được không?"

Tôi đưa tay ra trước mặt Arm, người đã mất một lúc để chú ý đến tôi ở đó.

"Ồ! Chắc rồi..." Arm tháo tai nghe và đưa điện thoại cho tôi, ngượng ngùng.

Tôi cầm điện thoại để nói chuyện với Vegas.

"Vegas, em cần cúp máy...muộn rồi."

"Em có vui vẻ trong phòng tắm không, Pete?"

Vegas và những câu hỏi đáng xấu hổ của anh ấy.

"Chúc ngủ ngon."

"Khoan đã... Đợi đã! Vì em sắp đi ngủ nên hãy trả điện thoại lại cho Arm."

"Arm?! Tại sao?!"

Tôi nghi ngờ nhìn hai người họ.

"Nói chuyện với em rể."

Arm gật đầu với tôi.

"Hai người thành bạn bè rồi à?"

"Xin lỗi, Pete!"

Arm lấy điện thoại từ tay tôi, đeo tai nghe lại và tiếp tục lắng nghe cẩn thận bất cứ điều gì mà Vegas tự tin nói.

"Được rồi... chúc ngủ ngon!!" Tôi nằm xuống giường và đắp chăn cho mình... bị hấp dẫn bởi cuộc trò chuyện của họ.

Cả hai đều phớt lờ tôi.

Vegas sẽ không đưa ra lời khuyên tình dục cho Arm, phải không?!

Không... anh ấy sẽ không.

-------------

Lian POV (sự kiện trong quá khứ)

SHWAAAAAAAAA

"Mày là cá hay đá vậy?!"

SHWAAAAAAAAA

"Hahahahaha"

-----

"Lian... dậy đi..."

"Uh!"

"Lại là ác mộng?!...Uống chút nước đi cậu chủ."

"Cảm ơn dì."

"Chủ nhân yêu cầu sự hiện diện của cậu."

"..."

-----

"CỐC CỐC"

Tôi bước vào văn phòng của ông tôi.

"Xin lỗi, ông nội."

"Lại gần đây, Lian."

"Trông anh tệ quá, Lian." Mei-Ling làm bộ mặt kinh tởm với tôi. "Anh không ngủ à?"

"Không tốt lắm."

"Lian phải đứng đầu như Mei-ling."

Mei-ling lớn hơn tôi 4 tuổi. Cô ấy là một cô gái 18 tuổi tự tin và không sợ hãi. Người ông nội tôi yêu thích. Ông đề cử cô là Pháo trắng khi cô mười lăm tuổi, người đứng thứ ba trong Bạch tộc.

Nếu chị họ tôi là cháu gái trực hệ của ông, cô ấy có lẽ sẽ là Vua trắng tiếp theo chứ không phải tôi. Đó là lý do tại sao tôi phải làm việc chăm chỉ mỗi ngày để đáp ứng kỳ vọng của ông tôi.

Chúng tôi sống theo quy tắc phòng cờ vua.

Không giống như các gia tộc khác, nơi các gia đình chiến đấu với nhau để giành quyền lực, trong Bạch tộc, các gia đình phải đảm bảo sự cân bằng. Vì các gia đình không nhất thiết phải có quan hệ huyết thống nên sự cân bằng này được duy trì bởi các quy tắc và phải trả giá bằng sự tự do.

Những kẻ không phù hợp sẽ bị truất ngôi.

Mặc dù ông tôi là Vua trắng, là thủ lĩnh của gia tộc, nhưng ông phải đảm bảo quyền lợi của Bạch tộc. Trên thực tế, toàn bộ hệ thống làm việc của Bạch tộc đều do bàn tay vô hình của hội đồng Bạch tộc điều khiển. Họ điều khiển cuộc sống của chúng tôi.

Số phận của chúng tôi luôn được trao đổi trong phòng cờ vua, điều đó có nghĩa là bất kỳ kẻ nào thách thức cũng sẽ tìm thấy số phận của họ trong phòng cờ vua.

Ông tôi cần xây dựng lại các vị trí chỉ huy của Bạch tộc trước khi ông qua đời hoặc nghỉ hưu, có thể là khi tôi đến tuổi trưởng thành. Đó là những điều khoản đã được thống nhất mà hội đồng Bạch tộc đã đưa ra cho ông kể từ lần truất ngôi cuối cùng.

Tuy vậy, vẫn còn những mảnh bị thiếu.

"Đây là Tianshi, Lian."

Tôi cúi chào một cậu bé trông trạc tuổi tôi. Tôi nghe nói cậu ta đến từ phòng cờ vua cách đây vài năm và đã được huấn luyện và kèm cặp bởi Mei-Ling và một số vệ sĩ chính của ông tôi ở Trung Quốc.

Cậu ta có nét đẹp thanh tú, nhưng tôi nghe nói cậu ta rất giỏi.

"Rất vui được gặp cậu, cậu Lian!" Cậu ta mỉm cười và cúi chào tôi. Tianshi trông tự tin như Mei-Ling.

Tôi chào lại cậu ta.

"Mei-Ling, đưa Tianshi đi tham quan cơ sở của chúng ta."

"Vâng, thưa ngài. Hẹn gặp lại sau, Lian." Mei-Ling và Tianshi cúi chào chúng tôi rồi rời khỏi phòng.

Tôi nhìn cậu bé đó lần cuối... điều gì đó về cậu ta đập vào mắt tôi...

Ông tôi đứng dậy khỏi ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cháu có biết giá trị của mỗi quân cờ trên bàn cờ trắng không, Lian?!"

"Cháu biết, ông."

Sự nghiêm túc mà ông tôi nói điều này khiến tôi chú ý.

"Mỗi quân cờ đều có một giá trị riêng. Cháu có hiểu điều này không, Lian?!"

"Cháu hiểu"

"Tốt."

"Tianshi có phải là thành viên trên bàn cờ của Bạch tộc không, ông?"

"Phải. Ta đặt nó là quân Mã trắng."

"Vâng..."

Ông quay sang tôi.

"Đừng ngần ngại đưa ra những quyết định khó khăn, Lian. Nếu không, người khác sẽ làm điều đó thay cháu. Hậu quả có thể tồi tệ hơn rất nhiều. Cháu có hiểu ta đang nói gì không?"

"Cháu hiểu."

"Tốt...rất tốt. Bây giờ chấu có thể đi rồi."

Tôi biết loại hậu quả này từ khi tôi còn nhỏ... nó có bao giờ thay đổi không?

Hiện tại

"Lian?! Lian?!" Mei-ling lắc mạnh vai tôi.

"Sao?!" Tôi thức dậy.

"Anh ngủ mơ à?"

"Tôi sẽ nói là 'nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ'..."

"Chết tiệt... như thể hiện tại vẫn chưa đủ tồi tệ vậy."

"Mấy giờ rồi?"

"5:30 sáng. Đã đến lúc thức dậy rồi, thưa Vua trắng."

"Tại sao cô ở đây?"

"Bởi vì tôi làm theo yêu cầu của anh trong bức thư, ngài Wang."

"Có tin tức gì không, bà Lee?"

"Tối nay Vegas sẽ gặp một người bạn ở De Light. Tôi có nên gọi cho Đường Nghị không?"

"Không cần... cứ quan sát Vegas từ xa là được. Cô có biết Pete và Arm đến Đài Bắc bằng cách nào không?"

"Rõ ràng."

"Năng lực tốt như mọi khi, chị họ."

"Họ đến với..."

"Viên Minh."

"Tại sao anh lại gửi tôi để đi điều tra nếu anh đã biết câu trả lời?!"

"Đừng tức giận... đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi..."

"Bạn thân của anh, Jade, đã đưa Pete và Arm đến Đài Bắc trên một chuyến bay riêng. Cậu ấy có biết về...?"

"Em ấy chỉ là một đứa trẻ ghen tuông ... thế thôi."

"Một đứa trẻ ghen tuông với một mạng lưới thông tin tuyệt vời. Cậu ấy đã có được Pete dễ dàng, Lian."

"Em ấy sẽ không, nếu tôi không muốn em ấy làm vậy. Jade đã vô tình đặt những mảnh ghép vào nơi tôi muốn."

"Anh có một quả cầu pha lê hay thứ gì đó để biết mọi người sẽ làm gì không?"

"Không...nhưng tôi nghiên cứu rất nhiều về bản chất con người...và mọi người xung quanh tôi...cuối cùng...các lựa chọn được đưa ra luôn giống nhau."

"Em đang dự đoán các nước đi một cách khôn ngoan chứ, em họ? Những đứa trẻ ghen tuông luôn có rất nhiều rắc rối."

"Phải, đúng là như vậy... nhưng chúng ta có thể giành được lợi ích từ họ, phải không?"

"Qua Jade hay Vegas?!"

"Cả hai."

Vegas POV

"Này! Đã lâu không gặp, Vegas!"

"Này, anh bạn...cảm ơn vì đã đến gặp tôi."

"Tôi không biết là cậu cũng sẽ ở Đài Bắc. OMG, Tankhun?! Anh cũng ở đây à?! Anh thế nào rồi?!"

"Tôi đã đỡ hơn rồi, tên đáng sợ thứ hai." Tankhun có vẻ không hài lòng nhìn chúng tôi.

"Anh vẫn vậy, Tankhun" Kamol nhếch mép cười với anh ta. "Rất dễ thương." Kamol trêu chọc Tankhun, nhưng Pol đã vượt lên trước mặt anh ta. Cậu ta nở một nụ cười xin lỗi thay cho chủ nhân của mình.

"Em trai tôi, Kamol."

"Em có phải là Macau không?! Em có nhớ anh không?!"

"Hey, what's up!" Macau chào đón bạn tôi theo cách của em ấy.

"Em ấy cao hơn cậu, Vegas! Haha!"

Macau nở nụ cười rạng rỡ.

"Anh đang giống như một bà dì già nua khó chịu luôn so sánh, Kamol."

"Đừng ủ rũ. Cậu đang ở trong thành phố này để giải trí hay kinh doanh? Cả hai, phải không?!"

"Vì lý do tương tự như anh." Tôi nói với một nụ cười trên khuôn mặt nhưng nghiêm túc trong giọng điệu.

Kamol nheo mắt nhìn tôi.

"Thú vị đấy. Vào trong đi... Tôi có một phòng riêng ở De Light. Cậu vẫn nhớ phải không?"

"Chắc chắn rồi."

-----------

Pete POV

"Trang phục này là cái quái gì thế, Arm?"

"Dùng cái này đi, Pete... sẽ không ai nhận ra mày đâu..."

"Tối nay tao đã đề nghị anh Andy cho chúng ta mặc trang phục theo chủ đề BDSM..."

"Đây có phải là chủ đề BDSM không?! Mày có chắc là nó không phải là chủ đề cosplay không?!"

Những bộ trang phục này trông rất giống với thứ mà Arm thường đọc hoặc xem một mình trong phòng của mình.

"OMG! Narong, cậu trông thật hấp dẫn! Nhìn Ton này! Chà! Khách hàng sẽ phát điên mất!" Anh Andy hết lời khen ngợi Arm.

"Cậu đã có một ý tưởng tuyệt vời, Narong." Ton mỉm cười tự hào với Arm.

Họ không xấu hổ khi ăn mặc như vậy sao?!

"Nhanh lên, Anong...cậu còn chưa mặc quần áo sao?!"

"Tôi...mặc cái này?!"

Ba người họ nhìn tôi với sự nhiệt tình...

Cuối cùng thì Arm cũng có được những fan theo dõi ngây thơ với sở thích truyện tranh Nhật Bản...shounen manga...

Tôi là một nạn nhân ở đây.

"Ôi, Anong...trông cậu dễ thương quá, bé yêu!" Anh Andy véo má tôi.

"Trang phục thú vị." Một người đàn ông ăn mặc lịch sự nói, lại gần chúng tôi.

"Anh có thích nó không, Đường Nghị!? Tôi chắc chắn rằng khách hàng của chúng ta sẽ thích nó."

Anh ấy nhìn tôi và Arm chăm chú.

Từ cách anh ấy nhìn tôi, tôi khá chắc chắn rằng anh ấy ghét trang phục này.

Tôi biết tôi ghét nó.

"Đây có phải là cặp anh em người Thái mà cậu thuê không?"

"Đúng vậy. Narong và Anong."

Chúng tôi cung kính cúi đầu.

"Làm việc chăm chỉ."

Tất cả chúng tôi cúi đầu một lần nữa.

"Đi nào, mọi người...hãy mở câu lạc bộ." Anh Andy nói, đi theo Đường Nghị đến văn phòng của anh.

Thật bất ngờ, khi những khách hàng sành điệu đến, họ rất thích thú với trang phục của nhân viên hộp đêm. Nhiều người trong số họ đã chọn những bộ trang phục lộng lẫy gợi cảm... rất bắt mắt.

Tôi rất ngạc nhiên về tốc độ mà anh Andy đã hiểu mọi thứ theo hướng dẫn của người bạn otaku của tôi, Arm.

Tôi nhìn qua Arm đang vui vẻ ở quầy pha chế đồ uống cho những khách hàng thích thú nhìn chằm chằm vào cậu ấy, chủ yếu là phụ nữ.

Tôi hy vọng cậu ấy sẽ tìm được thông tin gì đó.

"Này, Anong, bận hả?!" Ton nói với tôi. "Khách tối nay chật cứng!"

Tôi nở một nụ cười giả tạo với Ton. Trang phục này đang giết chết tôi. Mặc dù có rất nhiều người có liên hệ với giới thượng lưu mafia châu Á, nhưng tôi chưa nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến cuộc họp phòng cờ tiếp theo.

Tôi cần bắt đầu phục vụ các phòng riêng của câu lạc bộ. Chắc chắn những cuộc trò chuyện quan trọng nhất sẽ được tổ chức ở đó.

"Mọi người vui vẻ quá nhỉ?! Tôi có thể giúp cậu phục vụ trong phòng riêng không?! Cậu có vẻ bận rộn quá."

"Chà...tôi không biết...thường thì anh Andy sẽ chọn những người có kinh nghiệm hơn...nhưng...à, cậu làm việc rất tốt, cậu sẽ giúp được tôi rất nhiều. Tôi chắc chắn anh ấy sẽ không phản đối. Nhân viên bảo vệ đã báo tôi rằng khách hàng VIP vừa mới đến. Chúng ta sẽ chào đón họ và đi đến khu vực riêng tư nhất của câu lạc bộ."

"Tốt."

"Chắc chắn họ rất quan trọng... Đường Nghị và anh Andy đang ở cửa câu lạc bộ đêm để chào đón họ."

Chúng tôi nhìn vào lối vào câu lạc bộ đêm.

Ôi chúa ơi. Khi các VIP bước vào phòng, tôi đánh giá cao trang phục ngu ngốc của Arm.

"OMG, Anong..."

"Hả... cái gì?!?!" Ton có vẻ ngạc nhiên như tôi vậy.

"Chính là anh ta..."

"Anh ta...?!"

"Ừ...anh chàng người Thái đó...anh ta ở đây, ở lối vào khách sạn."

"Anh chàng người Thái...?!"

Tôi nhìn lối vào ...

"...Anh chàng đẹp trai..."

"..."

Vegas.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro