Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. Tắm

Pete POV

Anh Andy cho phép tôi và Arm ngủ chung phòng, vì chúng tôi được cho là anh em ruột.

Trời đã gần sáng khi chúng tôi nằm xuống hai chiếc giường đơn.

Chúng tôi đối mặt nhau để nói về những gì chúng tôi đã khám phá được trong ngày đầu tiên ở "De light".

"Vậy... gia tộc Trắng này là một loại chúa tể của những chiếc nhẫn trong thế giới yêu tinh phiên bản Châu Á, mua bán các thành viên của mình trong phòng cờ vua và bắt họ phẫu thuật thẩm mỹ để có ngoại hình đẹp?!"

"Yêu tinh cái gì? Đôi khi mày thật ngớ ngẩn. Tao không thể theo kịp mày ..."

"Lại đây... Để tao xem cái này..."

"Gì?"

Arm để tôi ngồi ở mép giường, cậu ấy ngồi xuống trước mặt tôi, lấy tay đo khuôn mặt của tôi.

"Sống mũi cao...tỷ lệ vàng..."

"...?..."

"Mày đã từng phẫu thuật thẩm mỹ trước đây chưa?"

"Tao chưa!!!"

"Mày có chắc không?!"

"Dừng tay! Đều là của tao!"

Tôi đập vào tay người đang đẩy mũi tôi lên.

Cả hai chúng tôi lại nằm xuống giường.

"Hmm, mày có ngoại hình ưa nhìn, một số nét thậm chí còn thanh tú và nữ tính..."

"Tao không nữ tính!"

"Tao đang nói về các đặc điểm trên khuôn mặt của mày, Pete. Họ đã phẫu thuật Tianshi để khiến hai người trông giống nhau phải không? Điều này thật điên rồ, anh bạn."

"Tao không nói Tianshi đã phẫu thuật thẩm mỹ để giống tao! Tao nói rằng có tin đồn rằng cậu ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ để đáp ứng yêu cầu của gia tộc Trắng. Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà bọn tao có những nét giống nhau."

"Mày là tiêu chuẩn sắc đẹp của gia tộc Trắng à, Pete? Haha."

"Yeahh...có thể..."

"Thôi nào, Pete... mày không biết mình có khuôn mặt đẹp sao?"

"Mày đang chế giễu tao à? Những đứa trẻ khác từng chế giễu tao, gọi tao là con gái khi tao còn nhỏ. (2)"

"Không! Tao nghiêm túc mà... nếu mày không thích xinh đẹp, tao sẽ nói mày đẹp trai, được không?! Nhưng tao cá Vegas gọi mày là xinh đẹp và mày không phiền đâu..." Arm nháy mắt.

Cậu ấy có vẻ vui khi đùa cợt tôi.

"Ha-Ha...dù sao...còn nhiều điều về Tianshi và mối liên hệ của anh ta với gia tộc Trắng mà chúng ta biết. Hãy nhớ rằng Trợ lý Lee đã nói với chúng ta rằng cô ấy đã đào tạo anh ta để trở thành vệ sĩ của Sanya...và theo Tom, Tianshi là một đệ tử của một cô gái xinh đẹp được gọi là Pháo trắng. Vì vậy, rõ ràng trợ lý Lee đã nói sự thật ... "

"Bỏ chuyện đùa sang một bên, chúng ta không thể phủ nhận rằng thật kỳ lạ khi cả hai người đều được mua trong phòng cờ vua và trông giống nhau. Có thể nào mày là người thay thế anh ta không?"

"Ý mày là...anh ta là quân Mã trắng đầu tiên?!"

"Tại sao không?! Trợ lý Lee nói rằng mày đã bị theo dõi trong một thời gian dài ... có thể Tianshi đã được tuyển dụng trước và sau đó mày sẽ trở thành người hỗ trợ cho anh ta. Vì anh ta đã bị giết, giờ họ cần mày vì một việc họ cần Tianshi. "

"Nếu họ cần anh ta, tại sao họ lại để Sanya giết anh ta dễ dàng như vậy?"

"Trợ lý Lee nói rằng cô ấy không ngờ Sanya sẽ giết Tianshi."

"Cũng hợp lý thôi, Arm... nhưng tao nghĩ chúng ta phải điều tra thêm... chúng ta đang bắt kịp, và đây mới chỉ là ngày đầu tiên chúng ta ở đây."

"Tao đồng ý... nhưng có một điều mày phải biết."

"Gì?"

"Anh Andy nói rằng anh chàng người Thái mà Tom phải lòng đã trở lại thành phố ... và có lẽ anh ta sẽ đến đây. Tao nghĩ chúng ta nên ngụy trang tốt hơn bằng cách nào đó."

"..."

"Pete? Có chuyện gì vậy?"

"...Arm...mày có nghĩ rằng chàng trai mà Tom thích là Vegas không?"

"Tao nghĩ chúng ta không thể phủ nhận khả năng đó, Pete. Nhưng đừng lo lắng! Đó là thời điểm khác... Giờ Vegas là một người khác... và anh ấy yêu mày đến mức bắn chết người khác chỉ vì họ hít thở cùng bầu khí quyển với mày. Hơi cực đoan, nhưng đây là cách anh ấy yêu mày điên cuồng."

"Tao không nghi ngờ anh ấy, nhưng... tao thấy khó chịu vì anh ấy đã từng khiến người khác yêu mình quá nhiều. Tao nhớ Nop từng nói Vegas sẽ khiến tao không thể sống thiếu anh ấy. Tom đang từ bỏ tự do của chính mình để gặp lại anh chàng người Thái này."

"Đừng suy nghĩ lung tung."

"Tao hy vọng Vegas không ở Đài Loan...không được bảo vệ..."

"Yên tâm đi, anh ấy được bảo vệ."

Arm nói điều đó một cách tự tin đến mức có vẻ đáng ngờ.

"Ý mày là gì?"

"...Uh... Nếu tao nói... NẾU anh ấy đến Đài Bắc, anh ấy hẳn đã mang theo Nop..."

"Mày đang giấu tao điều gì đó. Hãy nói cho tao biết ngay bây giờ."

"Ohh...tao đã mua một chiếc điện thoại và gọi cho Vegas."

"Mày cái gì cơ? Bạn thân nhất của tao đã phản bội tao!"

"Pete...hãy hợp lý đi. Mày không nghĩ rằng rõ ràng là Vegas sẽ nghi ngờ mày đến Đài Bắc cho cuộc họp phòng cờ tiếp theo sao? Đó chính xác là điều anh ấy định làm mà không có mày. Và rõ ràng là anh ấy sẽ đi theo mày như một người điên. Anh ấy có thể hành động bốc đồng, khiến cả chúng ta và anh ấy gặp nguy hiểm. Vì vậy, tao quyết định cho anh ấy biết rằng chúng ta đang ở Đài Bắc và chúng ta vẫn ổn. Vegas chỉ cần bình tĩnh hơn và hành động sáng suốt là đủ."

"Anh ấy có đang chăm sóc Venice không?!"

"Nop đang ở với Venice. Vegas đã gửi họ đến ở với ông bà của mày trên đảo."

"Tại sao lại là với ông bà của tao?"

"Vì một lý do nào đó, Vegas nghĩ rằng Venice sẽ không được bảo vệ tốt nếu ở Chính gia. Đội bí mật đã được gửi cùng với họ đến đảo. Venice không sao, đừng lo lắng cho em ấy."

"Vậy Vegas ở đâu?"

"Anh ấy đang ở Đài Bắc rồi. Vegas, Macau, Khun Noo và Pol."

"Cái gì? Tất cả bọn họ? Kể cả Macau và Khun Noo? Tại sao?"

"Tao cũng không biết nữa. Khi chúng ta tách khỏi Venice và Nop, Vegas đã tìm thấy họ. Theo những gì tôi có thể hiểu, vì lý do nào đó, anh ấy đã theo dõi kế hoạch của mày, và anh ấy biết rằng có một chiếc máy bay phản lực tư nhân đã sẵn sàng cất cánh trong nhà chứa máy bay. Anh ấy tìm được trợ lý Lee và mọi người cùng cô ấy đến Đài Bắc bằng trực thăng. Đó là tất cả những gì tao biết."

"Mày có nói với anh ấy là chúng ta ở đây không?"

"Không... nhưng tao đã hứa với Vegas là tao sẽ thông báo cho anh ấy về bước đi của chúng ta... hoặc có lẽ anh ấy có thể tự mình làm điều đó, Pete..."

"Mày đã nói chuyện với Macau chưa?"

"...Chưa ..."

"Có lẽ mày nên làm vậy."

"Được rồi... Tao sẽ gọi Macau ở bên ngoài và mày sẽ gọi Vegas ở đây."

Tôi cảm thấy biết ơn vì đã có Arm thông thái cùng mình.

Arm rời khỏi phòng.

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi gọi cho Vegas. Tôi cảm thấy lo lắng. Anh ấy có giận tôi không?

Điện thoại Vegas đổ chuông. Tôi hối hận khi gọi khuya thế này...tôi quyết định cúp máy.

"Xin chào."

Nhưng Vegas trả lời cuộc gọi.

"..." Có nên cúp máy không?

"Xin chào?"

"..." Tôi không thể nói gì. Anh ấy không có vẻ tức giận.

"Nói chuyện với anh..." Vegas nói với giọng trầm và bình tĩnh "...làm ơn"

"...H-hi..." Giọng tôi run lên..." Là em...Pete"

"..."

Tôi mong đợi Vegas bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, la mắng tôi và ra lệnh cho tôi quay trở lại cùng một lúc.

Nhưng anh im lặng.

"Vegas?!"

-------------------

Macau POV

Anh trai tôi và tôi ở cùng một phòng, có hai phòng ngủ riêng biệt.

Tôi buồn bực đi ngủ vì chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc đợi Hia gặp bạn của anh ấy vào tối mai.

Trời đã gần sáng. Tôi ngủ và thức dậy liên tục.

Tâm trí tôi không ngừng tự hỏi Arm và P'Pete có thể ở đâu...liệu họ có ổn không, mặc dù anh trai tôi nói rằng tôi không cần phải lo lắng nhiều như vậy.

Có phải Hia đang uống thuốc theo toa để giữ bình tĩnh như thế này không?

Bất cứ thứ gì anh ấy đang uống, tôi cũng muốn nó!

Tôi cần phải bình tĩnh.

Bình tĩnh đi tìm Arm.

Bình tĩnh giúp anh trai bảo vệ P'Pete.

Và quan trọng nhất: Bình tĩnh để không giết Tankhun cho đến khi đạt được 2 mục tiêu đầu tiên.

"Ring"

Điện thoại của tôi đổ chuông. Nó được chuẩn bị để liên lạc ở đây, nhưng tôi không nghĩ rằng sẽ có người gọi cho tôi, nếu không phải là anh trai tôi, người ở phòng bên cạnh.

Tôi không nhận ra số...nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng đây là...

"Anh yêu! Có phải anh không?!?!?!"

"Macau... là anh... Anh xin lỗi vì đã đánh thức em dậy."

"Anh thật xấu tính!! Anh đã từ chối nói chuyện với em."

"Anh xin lỗi...Anh đã cố gắng cẩn thận...anh không có nhiều thời gian để nói chuyện. Lẽ ra em không nên đến. Chúng ta không ở đất nước của chúng ta ...ở đây chúng ta phải tiếp xúc với kẻ thù lạ mặt."

"Em không sợ bất kỳ kẻ thù nào, nhưng em sợ mất anh. Em đến để giúp đỡ!"

"Mặc dù thế...cám ơn em...nhưng đừng gây rắc rối."

"Đừng lo lắng....anh trai em sẽ không cho phép em...Anh có đang tức giận với em không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì anh nhìn thấy Chay và em hôn nhau trong hẻm tối?!"

"...Ờ..."

"Anh nghĩ rằng em sẽ hôn Chay? Và trên hết, cậu ấy đã nôn. Ew! Cậu ấy hôn em vì cậu ấy say và ghen tị với Kim. Em thực sự rất buồn vì cậu ấy đã làm điều đó, và nó đã thực sự thoáng qua tâm trí em rằng em nên vứt cậu ấy ở đó...nhưng em không thể, bởi vì em là một người tốt bụng...nên em đã giúp cậu ấy quay về Chính gia. Hơn nữa, em muốn gặp anh! Em không biết anh ở gần chúng em. Anh đã không trả lời điện thoại của em."

"Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi..."

"Đúng thế! Có một chút niềm tin vào em đi, Arm...và cả vào anh!! Tại sao em lại quan tâm đến người khác nếu em có anh?"

"Anh xin lỗi...anh phải thay đổi suy nghĩ về em và anh..."

"Anh có thích em không?"

"Có!"

"Với em thế là đủ rồi. Chúng ta gặp nhau được không?"

"Chưa đâu, Macau... bọn anh đang thu thập thông tin... Anh nghĩ Pete và anh sẽ như thế này một thời gian."

"Em có thể giúp anh không?"

"Em có thể giúp anh bằng cách bảo vệ bản thân an toàn ... vì vậy anh sẽ không phải lo lắng."

"Nó không hề vui khi bị mắc kẹt trong phòng khách sạn."

"Anh cá đó là một khách sạn sang trọng. Hãy tận hưởng kỳ nghỉ của em...vui vẻ với Khun Noo và Pol...nhưng chỉ ở trong khách sạn thôi."

"Anh họ của em đang khiến em phát điên!"

"Tại sao anh ấy lại đến ngay?"

"Vì anh và Pete."

"Anh ấy là một người tốt...hãy cho anh ấy một cơ hội..."

"Ừ...ừ...Thay vào đó, em muốn vui vẻ với anh hơn..."

"Anh hứa sẽ bù đắp cho em."

"Em sẽ không quên đâu."

"Anh phải đi bây giờ...""

"Arm.."

"Sao vậy..."

"Anh quyết định giúp Phi vì ..."

"Hãy có một chút niềm tin vào anh, Macau...và cả vào em nữa..."

"Được rồi..." Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. "Arm!"

"Ừ..."

"Anh đã tắm chưa?"

"Mmh...rồi...trông anh có bẩn không?"

"Làm ơn...tắm lần nữa đi.."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh sẽ làm điều đó với em." (1)

"...?..."

-------------

Pete POV

"Em có thể tha thứ cho anh một lần nữa trong cuộc đời này không, Pete?"

Tôi có thể nghe thấy sự hối hận trong giọng điệu của Vegas.

"Đúng là một câu hỏi ngu ngốc..."

"Đấy là có sao?"

"Anh biết là em có thể... có lẽ là mọi lần. Anh biết tại sao không?"

"Bởi vì em yêu anh?!"

"Không!"

"...?..."

"Bởi vì em biết ANH yêu em... bất cứ điều gì anh làm, đều là vì em."

"Anh yêu em, Pete." Vegas nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. "Anh có thể nhìn thấy em không?"

"Em xin lỗi, Vegas...em không thể...chưa..."

"Anh không muốn gặp trực tiếp em."

"Không?!"

"Không. Thậm chí đừng cho anh biết em đang ở đâu."

Tôi đang bối rối.

"Anh có chắc không?!"

Đây có thực sự là Vegas không?!

"Có, Pete."

"Được thôi..."

"Anh cá là em đang bĩu môi..."

"Em không!"

Tất nhiên em đang bĩu môi rồi! Đó không phải là cách việc này hoạt động... anh phải bị ám ảnh đến phát điên với việc gặp em ... anh cần em hơn bất cứ thứ gì khác, nhớ không?!

"Pete?!"

"Hả?!"

"Anh có thể thấy em hay không?"

"Nhưng anh nói..."

"Gọi video."

"...Em không biết nó có phải ý tưởng tốt không..."

"Pete? Anh đang đếm đến ba... Nếu em không trả lời, anh sẽ cúp máy, được chứ?!"

"Đợi đã...em đang suy nghĩ..."

"Một...."

"Vegas..."

"Hai..."

"Việc này không buồn cười..."

"Ba. Ngủ ngon, Pe..."

"ĐƯỢC RỒI!"

Tôi gọi video cho anh ấy.

Tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của Vegas đang mỉm cười với tôi.

"Anh biết mà..."

"Được rồi, đến lượt em cúp máy..."

"Pete! Pete!...đừng cúp máy...làm ơn...ở lại với anh một chút...anh nhớ em."

"Chúng ta chỉ mới xa nhau một ngày..."

"Quá nhiều rồi..."

"Anh đã nói không ngại khi không gặp em mà"

"Anh chưa nói bao giờ nói thế ...Anh nhớ em nhưng anh muốn em an toàn. Trợ lý Lee đã theo dõi anh kể từ khi bọn anh đến Đài Bắc sáng nay. Nếu anh có thể gặp em, họ cũng có thể."

Ồ! ...Vegas đang sử dụng bộ não tuyệt đẹp của mình. Anh ấy bình tĩnh hơn và tập trung hơn.

"Arm nói với em về Venice...anh cần đảm bảo sự an toàn của em ấy, Vegas...em ấy gần như đã bị giết..."

"Anh biết...nhưng đừng lo lắng về Venice, Pete...em ấy đang ở một nơi an toàn hơn...em biết mà."

"Em ấy cũng an toàn hơn khi ở xa em ..."

Nhận thức này khiến trái tim tôi đau nhói.

"Đừng tự trách mình. Venice vẫn ổn. Em đã bảo vệ em ấy rất tốt. Chúng ta phải đổ lỗi cho người chơi cờ muốn giết em. Chúng ta phải tìm ra kẻ này và giết hắn. Tankhun đã tìm thấy quân Hậu đỏ, chính là chìa khóa của Thứ gia để vào phòng chơi cờ, trong két sắt của Khun Korn, Pete."

"Anh có nghĩ rằng Khun Korn...?!"

"Chỉ là một lý do khác để anh...à...đừng bận tâm..."

"Em nghe nói trợ lý Lee đã đưa anh đến Đài Bắc."

"Đại loại thế...cô ấy là kiểu phụ nữ mà anh thích..."

"Ohhh...thật sao?! Anh có mẫu phụ nữ yêu thích à?!"

"Cô ta suy nghĩ như một người đàn ông. Ít rắc rối hơn."

"Thật phân biệt giới tính."

"Đừng lo lắng, dù sao... cô ta vẫn là phụ nữ."

"Tại sao em phải quan tâm?!"

"Bởi vì khi em ghen, em giả vờ như em không quan tâm. Em cũng bĩu môi một cách vô thức."

"Em không!"

"Em có, và hờn dỗi... Anh không trách em, em có một người chồng nóng bỏng như vậy."

"Tên khốn nạn."

Vegas bật cười.

Thật tuyệt khi thấy anh ấy như thế này... dù anh ấy làm tôi khó chịu.

"Anh đã từng đến Đài Bắc trước đây chưa?"

Tại sao tôi lại làm điều đó với chính mình?! Tôi không nên hỏi anh ấy.

"Có một lần...nhưng anh không nhớ chính xác là khi nào...Đã lâu lắm rồi..."

"Anh có vui vẻ ở đây không...? Đến thăm những địa danh mới? Gặp gỡ những người mới?"

Ai đó tên Tom, có lẽ?!?!?! Không! Đừng hỏi anh ấy bất cứ điều gì về Tom, Pete!

"...Anh đoán thế...Anh không nhớ...Bố anh thường đến đây một mình vì công việc...dù sao thì đó cũng là những thời điểm khác nhau...Tại sao?"

"Không..."

"Em ghen với quá khứ của anh à?"

"Không! Em chỉ là tò mò... Anh biết nhiều nơi như vậy..."

"Anh đã đi rất nhiều nơi... nhưng không phải với em ... Anh ước chúng ta ở đây trong hoàn cảnh khác."

"...Anh có quầng thâm dưới mắt đấy, anh chàng nóng bỏng. Anh chưa ngủ à...?!"

"Chưa...em đang làm việc của em...còn anh làm việc của anh...nhưng anh nghĩ bây giờ chúng ta không nên nói gì về chuyện đó...có lẽ chúng ta không cô đơn."

Ồ, Vegas muốn nói rằng trợ lý Lee đang theo dõi anh...có thể nào có camera hoặc thiết bị theo dõi trong phòng anh ấy không?! Vegas đang cẩn thận.

"Anh xin lỗi, Pete... Lẽ ra anh nên nghe lời em. Chúng ta nên làm việc này cùng nhau chứ không phải tách riêng."

"Em biết đó không phải là do em thiếu tự tin... mà có lẽ là do anh có quá nhiều nhiệt huyết với em, phải không?! Chúng ta đối với nhau như vậy... đó là lý do tại sao..."

"Đó là lý do tại sao...?!"

"Đó là lý do tại sao em chưa bao giờ thực sự thất vọng với anh, Vegas. Làm ơn, hãy nghỉ ngơi đi."

"Đừng cúp máy, Pete..." Vegas cầu xin.

"Sắp sáng rồi..."

"Làm gì đó cho anh trước đi... Anh nhớ em lắm..."

"Anh muốn gì?"

"Anh muốn thấy em."

"Anh không nhìn thấy em sao...?! Để em kiểm tra máy ảnh của mình."

"Anh muốn nhìn thấy toàn bộ cơ thể của em, Pete... naked." (khỏa thân)

Nuốt nước bọt.

"Pete?!"

"Không...em đang ở chung phòng với Arm...cậu ấy sẽ quay lại đây bất cứ lúc nào."

"Khóa cửa đi."

"Em không thể để cậu ấy bên ngoài!"

"Tại sao không?!"

"Không có nơi nào khác cho cậu ấy ngủ."

"Vậy vào phòng tắm đi..."

"Phòng tắm?!"

"Đi tắm đi."

"Em đã tắm trước khi đi ngủ rồi."

"Tắm lần nữa đi."

"Nhưng mà..."

"Với anh."

"Lần trước chúng ta đã làm điều đó...mọi người đã nghe thấy mọi thứ...không không không" (1)

"Pete...nhìn anh...anh nhớ em..."

"Vegas!"

Ôi Chúa ơi...Vegas tụt quần và trơ trẽn cho tôi thấy anh ấy nhớ tôi đến nhường nào.

"Không muốn đi vệ sinh thì cởi quần áo ra ngay đây...và đừng có mà cúp điện thoại...nếu không anh sẽ lùng sục khắp thành phố tìm em...nó sẽ không thành vấn đề nếu cuối cùng anh có thể bị thương khi cố gắng làm thế."

"Được! Đợi đã!"

OMG...Vegas đã hoàn toàn khỏa thân trước máy ảnh của anh ấy.

Tôi ra khỏi giường, hướng về phòng tắm.

Bùm.

Arm xông vào.

"CHÚA ƠI!!!"

Tôi đánh rơi điện thoại dưới chân Arm...

"Ồ, tao xin lỗi, Pete."

"..." Tôi tê liệt.

"Chào, Khun Vegas!" Arm nhấc điện thoại từ dưới sàn lên.

Vegas, người gật đầu, thậm chí không cần cố gắng che đậy cơ thể hoàn hảo trần trụi của mình.

Mẹ nó....

Arm đưa điện thoại cho tôi.

"Arm... không phải là..."

"Pete, tao cần đi vệ sinh. Đừng bận tâm tao...mày cứ...cứ làm...bất cứ việc gì mày đang làm..."

SẬP!!!

"Nhưng bọn tao chưa...làm...bất cứ điều gì...chưa..."

"Em nghe rồi đấy, Pete..."

"Vegas, em sẽ không..."

Arm mở cửa phòng tắm đột ngột

"..."

"Tao có thể mất một lúc, Pete...mày có muốn sử dụng phòng tắm trước không?"

"Có!" Vegas trả lời cho tôi.

"KHÔNG! Mày có thể sử dụng nó."

"Okay."

SẬP!!!

Arm có sao không? Có lẽ cậu ấy có một trường hợp khẩn cấp hoặc việc gì đó...

Tôi nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy và tiếng nhạc lớn.

"Pete?! Em có ở đó không?!"

Vegas gọi tôi.

"Em đây..." Tôi lại ngồi trên giường, cầm điện thoại nhưng không nhìn vào màn hình.

"Pete...anh đang đợi em..."

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại di động... và mở to mắt.

"OMG, anh đang làm gì vậy, Vegas?!"

-------------

Chú thích của tác giả:

(1) Giáng sinh đặc biệt Vegas và Pete (Tiểu thuyết KP): Vegas và Pete nói chuyện qua video, mỗi người trong phòng tắm riêng của họ...và mọi chuyện xảy ra.

(2) VP Novel: Hồi bé Pete từng bị gọi là gay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro